Bong Bóng
Chương 58

"Cháu muốn Dĩ mạc."

Ngô Khánh Phân mở to mắt, cười lạnh: "Đỗ tiểu thư, cô có biết ba chữ vô liêm sỉ viết như thế nào không?"

Đỗ Nhược kiên quyết lặp lại lần nữa: "Cháu chỉ cần Dĩ mạc."

"Đỗ tiểu thư, phiền cô tỉnh táo lại một chút, năm đó mẹ cô thấy tiền sáng mắt đã ký tên vào hợp đồng, giấy trắng mực đen viết rất rõ ràng, từ bỏ quyền nuôi dưỡng Dĩ Mạc, từ nay về sau không còn quan hệ với thằng bé!"

"Tiền cháu không cầm, hợp đồng cháu không ký."

"Bây giờ cô đang lật lọng đúng không?"

"Cháu chỉ cần Dĩ mạc."

Ngô Khánh Phân ngồi thẳng người, nhìn chằm chằm Đỗ Nhược, lạnh lùng nói: "Đỗ tiểu thư, tôi là người có văn hóa, không giống như mẹ bạn trai cũ của cô, giở thủ đoạn hèn hạ không phải tác phong làm việc của tôi, nhưng với thái độ này của cô, hẹn gặp nhau trước tòa án!"

Đỗ Nhược nhìn thẳng vào mắt bà không nhượng bộ: "Bác gái, nếu đã kiện cáo tới tào án, bác nên kiện người đã ký hợp đồng cháu không phản đối. Nhưng cháu là mẹ đẻ Dĩ mạc, cũng có tư cách giành quyền nuôi dưỡng. Nhưng cháu chỉ thấy bố mẹ tranh quyền nuôi dưỡng, chưa thấy trường hợp nào bà nội và bà ngoại kiện cáo nhau."

"Cô đang châm biếm ngay cả con trai cũng không ủng hộ tôi?"

Đỗ Nhược thấp giọng: "Cháu không có ý đó."

"Miệng lưỡi lợi hại, thủ đoạn cao siêu!"

Ngô Khánh Phân đột nhiên cầm sấp văn kiện trên bàn, ném về phía Đỗ Nhược.

Đỗ Nhược nhìn thấy nhưng cô không né tránh, một góc văn kiện sượt qua trán, ngay lập tức đầu cô tê dại.

Cô không cố ý chọc giận Ngô Khánh Phân, cô chỉ muốn giải thích rõ hiểm lầm, hi vọng chuyện năm đó được nói rõ ràng, quả thật cô thấy rất xấu hổ vì chuyện Tần Nguyệt Linh nhận tiền, nếu như việc ném đồ làm Ngô Khánh Phân bớt giận, vậy thì cô tình nguyện đứng chịu.

Cửa thư phòng bị đẩy ra, Kiều Cận Nam đi vào nắm lấy cổ Đỗ Nhược, lạnh lùng liếc Ngô Khánh Phân một cái liền lôi cô ra ngoài.

"Kiều Cận Nam, con nhất định phải đối đầu với mẹ sao?" Ngô Khánh Phân tức giận đứng bật dậy, đến nằm mơ bà cũng không ngờ tới, chỉ vì một đứa con gái mà hai mẹ con bà xảy ra mâu thuẫn.

Vẻ mặt Kiều Cận Nam vẫn bình thản nhưng ánh mắt lạnh lẽo tiết lộ sự tức giận: "Mẹ suy nghĩ cẩn thận xem, hành động năm năm trước có phải rất nực cười không?

"Nếu con đã muốn điều tra thì làm sao ta có thể lừa được con?"

Tiếng đóng cửa rất mạnh, chặn ngang lời nói của Ngô Khánh Phân.

Đỗ Nhược chán nản, ủ rũ ngồi xuống giường.

Kiều Cận Nam vào phòng tắm, lấy một chiếc khăn lông nóng, chườm vết thương trên trán cô, thấy cô vẫn im lặng, anh liền hỏi: "Đau không?"

Đỗ Nhược lắc đầu.

Chỉ là sấp giấy tờ, không phải đồ thủy tinh sành sứ gì, đau thế nào được.

Cô thở dài, giữ tay Kiều Cận Nam lại: "Em đi dỗ Dĩ mạc."

Cô vừa mới đứng lên liền bị Kiều Cận Nam kéo trở về.

"Dĩ Mạc?" Kiều Cận Nam đẩy cô ngã xuống giường, thuận thế nằm đè lên người cô: "Chỉ cần Dĩ Mạc? Chỉ cần có Dĩ Mạc, em lập tức rời khỏi Kiều gia? Đúng không?"

Cặp mắt nguy hiểm nheo lại, khóe môi khẽ nhếch lên, gương mặt tuấn tú gần trong gang tấc, hô hấp nóng bỏng phả lên mặt cô. Đỗ Nhược không chịu được dáng vẻ mị hoặc này, cô liền ngoảnh mặt đi nơi khác, liên tục nuốt nước bọt.

"Còn anh để đi đâu?" Kiều Cận Nam kéo đầu cô lại, để cô phải nhìn anh.

Đỗ Nhược đẩy anh ra, tìm một lý do sứt sẹo để chống chế: "Anh cũng có chân... Muốn đi thì... cùng đi..."

"Dĩ Mạc cũng có chân."

Đỗ Nhược vừa tức vừa buồn cười: "Anh…thật là…con trai cũng ghen?"

Đỗ Nhược cười lớn, ánh mắt lấp lánh như ánh sao vô cùng quyến rũ, Kiều Cận Nam càng dính sát lại gần Đỗ Nhược: "Anh là người nhỏ nhen." Anh càng dựa gần hơn, giọng nói trầm thấp: "Nhất là với người phụ nữ của anh."

Mặt Đỗ Nhược nóng lên, bàn tay Kiều Cận Nam còn không thành thật, luồn xuống vạt áo sờ soạng khắp nơi rồi xuống bắp đùi, ngón tay xấu xa trêu trọc nơi bí ẩn.

"Anh..." Đỗ Nhược giữ tay anh lại, ánh mắt mông lung vẫn cố giữ lại chút tỉnh táo: "Em đã hứa tối nay dỗ Dĩ Mạc ngủ, chắc thằng bé vẫn chờ..."

"Thằng bé đi ngủ rồi." Kiều Cận Nam như tên đã lên cung, cuồng loạn đè cô xuống giường.

Đỗ Nhược cũng không khá hơn chút nào, mấy ngày nay Kiều Cận Nam đã sớm quen thuộc thân thể cô, những nơi nhạy cảm trên người cô anh đều biết rõ, sau vài cái vuốt ve cả người cô mềm nhũn, phía dưới đã ẩm ướt, Kiều Cận Nam vẫn trêu chọc bên ngoài, không chịu tiến vào, Đỗ Nhược thẹn thùng đánh anh một cái.

Kiều Cận Nam híp mắt lại: "Nói, có muốn hay không?"

Đỗ Nhược đỏ mặt, cắn môi không chịu lên tiếng.

"Có muốn hay không?" Kiều Cận Nam cười nham hiểm, đặt trước cửa mình mãi không chịu đi vào.

Đỗ Nhược da mặt mỏng, cố sống cố chết giữ phòng tuyến cuối cũng.

"Không muốn sao?" Kiều Cận Nam rút lui ra ngoài.

Đỗ Nhược hít sâu một hơi, lại đánh Kiều Cận Nam một cái, giọng nói mang theo chút hờn dỗi: "Anh..."

"Có muốn hay không? Hả?" Kiều Cận Nam tiến vào từng chút một.

Thân thể Đỗ Nhược đã mềm nhũn, cô theo bản năng dướn người lên, phối hợp với anh. Hai thân thể hòa vào làm một, Kiều Cận Nam mất hết lý trí, mạnh mẽ tiến vào Đỗ Nhược.

Thân thể bỗng nhiên được lấp đầy, hơn nữa anh còn tấn công mạnh mẽ làm cả người Đỗ Nhược không ngừng run rẩy, mặt mũi trắng bệch, bàn tay nắm chặt ga giường không tự chủ được thét chói tai.

"Nhanh vậy?" Kiều Cận Nam thì thầm bên tai cô: "Vậy thì tối nay đừng mong anh buông tha.”

***

Ngày hôm sau Kiều Cận Nam kêu người tới dọn nhà.

Bởi vì Kiều Cận Nam đã chuyển trước một số đồ tới nhà mới, cho nên hôm nay dọn đồ rất đơn giản, chưa tới hai tiếng đồng hồ đã giải quyết xong.

Kiều Dĩ Mạc vẫn còn thắc mắc về vụ chuyển nhà: "Bố ơi, tại sao bà nội không ở cùng chúng ta?"

Kiều Cận Nam bình tĩnh trả lời: "Con có thể về ở với bà nội, bố và mẹ con sẽ ở đây."

Trước mặt Kiều Dĩ Mạc, Kiều Cận Nam thay đổi xưng hô, luôn gọi Đỗ Nhược là “Mẹ con”, tâm tư Kiều Dĩ Mạc đơn giản, cu cậu chỉ nghĩ chắc bố và chị Hoa nhỏ sắp kết hôn, nên cũng không hỏi nhiều.

Nhưng bắt mình về ở với bà nội, không chịu đâu.

Kiều Dĩ Mạc tự giác xách bọc hành lý nhỏ của mình mang về phòng.

Căn hộ gồm một phòng khách, một phòng ăn cùng một phòng cho bảo mẫu, rất rộng rãi thoáng mát, tầng hai có một phòng ngủ và thư phòng. Chỗ này tuy không bằng biệt thự của Kiều Cận Nam, Kiều Dĩ Mạc vẫn còn tiếc nuối, phản đối yếu ớt: "Bố ơi, sao giường của con lại nhỏ như vậy!"

Đỗ Nhược đang sắp xếp lại phòng ngủ, nghe thấy vậy liền chạy sang, chỉ thấy Kiều Cận Nam khoanh tay nhìn con trai: "Con là trẻ con, muốn giường lớn làm gì?"

Kiều Dĩ Mạc đảo tròn con mắt: "Nhưng chị Hoa nhỏ không nằm vừa."

Kiều Cận Nam nghiêm túc dạy dỗ con trai: "Kiều Dĩ Mạc, con bao nhiêu tuổi rồi? Là bé trai hay bé gái? Đã sáu tuổi mà vẫn muốn ngủ với mẹ? Con lớn rồi, phải ngủ một mình, hiểu chưa?"

Nói xong liền xoa đầu Dĩ Mạc.

Kiều Dĩ Mạc đầu tóc xốc xếch, đứng ngẩn người một chỗ... Vừa lúc nãy còn nói mình là trẻ con, vậy mà ngay lập tức lại biến thành người lớn? ~~~~(>_

Đỗ Nhược im lặng nhìn anh bắt nạt Kiều Dĩ Mạc, cô vào phòng nhìn chiếc giường mới, trước kia là giường lớn 1m8, bây giờ đổi thành giường nhỏ 1m2.

"Anh..."

Còn chưa nói xong, Kiều Cận Nam tiếp tục xoa đầu cô: "Phải tôn trọng con cái, phòng ngủ là nơi riêng tư không nên ra vào tùy tiện. Đi ăn cơm."

Đỗ Nhược vừa bực mình vừa buồn cười: "Kiều Cận Nam, sao anh lại ngây thơ như vậy!"

Kiều Cận Nam làm như không có chuyện gì xảy, mặt dày trả lời: "À, có lẽ do nhiều năm nuôi con một mình."

Đỗ Nhược: "..."

Một nhà ba người cùng Hồ Lan, chuyển tới nơi này. Ngô Khánh Phân chưa từng lại đây, tới cuối tuần Kiều Cận Nam đưa Kiều Dĩ Mạc về chỗ bà nội, nhưng mỗi lần đều tự mình làm, không để Đỗ Nhược tham gia.

Đỗ Nhược nhiều lần dò hỏi Kiều Cận Nam, thật sự không cần hỏi ý kiến của bà nội Dĩ Mạc? Bà không tức giận sao? Kiều Cận Nam an ủi cô nói: "Em đừng nghĩ nhiều, dù em không làm gì bà vẫn tức giận, tốt nhất là không chạm mặt nhau, bà không thích em nhưng vẫn cần con trai, cháu trai."

Kiều Cận Nam đã nói như vậy, Đỗ Nhược cũng không suy nghĩ nhiều nữa, trong lòng như trút được gánh nặng, ít nhất việc Ngô Khánh Phân trở về, không “gà bay chó sủa” như cô tưởng tượng.Về phần tương lai, sau này tính tiếp.

Cô bắt đầu đi làm, chắc nhân sự bên này không ai biết cô đi cửa sau cho nên đối xử với cô rất bình đẳng, đồng nghiệp rất thân thiện, môi trường làm việc năng động không kém công ty trước. Bạch Hiểu Vi biết tin cô trở về thành phố S, liền gọi điện thoại cho cô.

Cô thẳng thắn với Bạch Hiểu Vi là muốn từ chức, Bạch Hiểu Vi khuyên cô rất lâu, cam đoan nhiều lần là cô ấy và Kiều Cận Nam không có chuyện gì hết, nhưng thấy cô đã quyết ý ra đi, Bạch Hiểu Vi cũng thoải mái đồng ý.

Ngày trước cô không quan tâm Kiều Cận Nam và Bạch Hiểu Vi từng xảy ra chuyện gì, ai chẳng có quá khứ? Nhưng bây giờ cô lại rất tò mò, Bạch Hiểu Vi là người phụ nữ hoàn mỹ, không hiểu hai người bắt đầu thế nào? Thật sự vì rụng một cọng tóc mà hai người chia tay?

Tháng năm, mùa hè đã đến.

Trong văn phòng, Anne đang thông báo thời gian buổi họp tối nay cho Kiều Cận Nam.

"Kiều tổng, hội nghị buổi tối bắt đầu từ 8 giờ đến 9 giờ rưỡi, dao động trong khoảng 30 phút, nên trước 10 giờ là kết thúc, ngài thấy thế nào?" Anne biết gần đây tâm tình lãnh đạo rất tốt, nên to gan nói chuyện nhiều hơn mọi khi.

Quả nhiên Kiều Cận Nam không phản đối, đơn giản "Ừ" một tiếng.

Tâm trạng sung sướng đang định rút lui, Anne vô tình nhìn lướt qua màn hình máy tính trước mặt Kiều Cận Nam, tít bài báo làm cô giật mình kinh hãi.

Ôi thần linh ơi?

Trong giờ làm việc...

Lãnh đạo lại có thể nghiên cứu "Tư thế quan hệ vợ chồng tiết lộ mức độ thân mật" ? Còn có hình ảnh minh họa?

Cô còn tưởng mình hoa mắt, chớp mắt nhiều lần, nhưng không hề nhầm lẫn, cô lại nhìn lãnh đạo, vẻ mặt Kiều Cận Nam vô cùng nghiêm túc học hỏi...

Cô đỏ mặt chạy ra ngoài.

Lãnh đạo bí mật kết hôn? Thông qua tư thế quan hệ để biết tình cảm của Đỗ tiểu thư đối với mình? Không phải chứ...

Nhưng... Thật sự cô rất muốn biết kết quả...

Đỗ Nhược biết Kiều Cận Nam sẽ họp tới khuya, Kiều Dĩ Mạc về nhà bà nội, cho nên cô cho dì Hồ nghỉ một ngày, cô ở nhà một mình, ăn tối qua loa liền lên mạng nói chuyện với Trình Hi Vi

"Chắc sắp sinh đúng không?"

Trình Hi Vi: "Còn lâu, dự sinh là tháng sau."

"Nếu là bé gái, thì hứa hôn với Dĩ Mạc nhà mình! ! !"

Gần đây trong lòng cô càng ngày càng trống trải, có nhiều chuyện muốn tâm sự với Trình Hi Vi, bao gồm chuyện Kiều Dĩ Mạc.

"Không đúng, thằng nhóc Dĩ Mạc đã có ý chung nhân từ lâu rồi!"

Vừa mới nói xong, tiếng chuông điện thoại vang lên, Đỗ Nhược nghĩ là Kiều Cận Nam, không thèm nhìn đã nhận máy.

Đầu kia không có ai lên tiếng.

"Xin hỏi là ai?" Đỗ Nhược nhìn điện thoại mới phát hiện là một số lạ.

"Ai đấy?" Đỗ Nhược hỏi lại.

Đầu bên kia vẫn im lặng.

Cô đang định ngắt điện thoại thì nghe thấy tiếng khóc thút thít.

Là một đứa trẻ.

Đỗ Nhược cẩn thận lắng nghe, do dự rất lâu mới nói: "Kiều Kiều phải không?"

Bên kia càng khóc lớn hơn, nói mãi không thành tiếng.

"Kiều Kiều phải không?"

"Cô giáo Đỗ ..." Giọng Hà Kiều Kiều nghẹn ngào vang lên, sau đó lại nức nở, khóc đến tê tâm liệt phế.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương