Bổn Vương Ở Đây
-
Chương 85: Ngoại truyện: Hôn lễ 5
Nhìn người ngồi bên cạnh mình, Thẩm Ly thở dài: “Vừa cho chàng xem được tuồng hay, lại vừa để chàng được lợi, Kim nương tử lỗ không ít đâu.”
Ngón tay thon thon của thiếu nữ áo trắng đương độ xuân thì nâng ly trà bạch ngọc hớp một ngụm, nàng ta khẽ cong ngón trỏ nhẹ nhàng hất lọn tóc bị gió thổi ra phía sau, cười nhạt nói: “Ta lại cảm thấy Kim nương tử rất vui lòng để chúng ta kiếm lợi, dù sao thì người cuối cùng được lợi nhất vẫn là nàng ta mà.”
Thẩm Ly quan sát khuôn mặt Hành Chỉ một hồi rồi nói: “Hôm nay chàng âm ta dương như vậy, thật giống cảm giác chúng ta chung sống thường ngày.”
Hành Chỉ vô cùng phối hợp, tựa mình vào Thẩm Ly, vẫn là giọng điệu nhàn nhạt đó: “A Ly có thích ứng không?”
Thẩm Ly cười híp mắt: “Thích ứng.”
“A Ly có thích không?”
Thẩm Ly cúi đầu, khẽ khàng ngậm cánh môi Hành Chỉ: “thích.”
Hành Chỉ cũng không khách sáo ôm lấy nàng, quấn quýt triền miên như trong tiểu viện nhỏ thường ngày. Bỗng nhiên một luồng sát khí ập đến, Thẩm Ly không hề nhíu mày vung tay lên đỡ, một đạo pháp lực phát ra tạo thành một bức màn ngăn lại kiếm khí sắc nhọn cuồn cuộn ập tới.
Nàng khẽ dùng lực, chỉ nghe một tiếng “hự”, kẻ tấn công cũng bị đẩy văng ra mấy trượng đứng vững ngoài đình.
Thẩm Ly buông Hành Chỉ ra đứng dậy, hai người cùng nhìn kẻ đang đứng ngoài đình, nom thấy sắc mặt Mộ Tử Thuần đanh thép như Tu La: “Ngươi tốt với Kim nương tử như thế này đây sao?”
Thẩm Ly nhìn Hành Chỉ sau lưng, Hành Chỉ cũng nhìn nàng, bỗng nhiên Hành Chỉ ôm lấy cổ tay nàng, se sẽ khóc như một con chim nhỏ: “A Ly, người này là ai mà hung ác quá vậy?”
Mấy khi nhìn thấy động tác này của Hành Chỉ đâu, Thẩm Ly rùng mình, khóe miệng hơi co giật, thì thầm nói: “chàng đừng diễn quá, ta chịu không nổi đâu…”
Hành Chỉ cũng thì thầm đáp: “Ta tin nàng.”
Chàng đừng tin tưởng ta như vậy chứ…
Thấy hai người vẫn thân mật thầm thì trước mặt mình, Mộ Tử Thuần nghiêm giọng nói: “Kẻ lăng nhăng như ngươi mà dám vọng ngôn nói rằng không để cô ấy chịu chút thiệt thòi nào sao, ngươi có biết hành vi của ngươi hôm nay mới khiến cô ấy chịu ấm ức tột cùng không?”
“Vậy cứ tạm để nàng ta uất ức đi.”
Mộ Tử Thuần nghiến răng: “Ngươi đang gạt cô ấy.”
Thẩm Ly nhướn mày nhìn hắn: “Gạt đó, vậy thì sao? Liên quan gì đến ngươi hả?”
Cổ họng Mộ Tử Thuần nghẹn lại, Thẩm Ly điềm nhiên nói: “Ta lăng nhăng thì đã sao, ta gạt Kim nương tử thì đã làm sao, liên quan gì đến ngươi? Ta chỉ cần gia tài đồ sộ của Kim nương tử, chỉ cần gạt được nàng ta, sau khi có được những kỳ trân dị bảo này rồi ta sẽ bỏ nàng ta…”
“Còn phải dùng tài sản của nàng ta nuôi tiểu thiếp nữa.” Hành Chỉ bổ sung thêm.
Thẩm Ly nói với hắn: “Không sai, còn phải dùng tiền của nàng ta nuôi tiểu thiếp nữa, những chuyện này có liên quan gì đến ngươi? Chẳng phải ngươi không thích Kim nương tử sao, khéo quá, đến lúc ta và Kim nương tử thành thân thì sẽ thả ngươi đi, chẳng phải đúng ý ngươi sao, ngươi tức giận như vậy làm gì làm gì chứ?”
“Đồ khốn kiếp.” Mộ Tử Thuần hận đến nghiến răng, lúc định vung kiếm tấn công bỗng liếc thấy một bóng người, Kim nương tử đang đứng trên con đường nhỏ bên cạnh, ngơ ngác nhìn hắn, lòng Mộ Tử Thuần bỗng hoang mang, dường như sợ nàng ta bị tổn thương: “Người như vậy đừng nhớ đến nữa.”
“Vậy ta nên nhớ ai đây?” Giọng Kim nương tử lại bình tĩnh lạ thường, “Nhớ chàng sao?”
Mộ Tử Thuần ngẩn ra, Kim nương tử nói tiếp: “Có ý đồ với ta cũng được, nhưng ít ra có thể cho ta cơ hội, còn hơn không có ý gì cả nhưng cũng chẳng cho ta điều gì.” Nàng ta chậm rãi đi về phía Thẩm Ly, ánh mắt Mộ Tử Thuần như kết thành băng: “Nàng có biết bây giờ nàng đang làm gì không?”
“Làm gì?” Kim nương tử cười đáp, “Lựa chọn một người không có khả năng ư? Đây chẳng phải là chuyện ta đã từng làm với sao? Thế nào, lẽ nào chỉ cho nô gia chọn lấy chàng mà không cho nô gia chọn lấy người khác sao?”
Sắc mặt Mộ Tử Thuần tái nhợt.
“Trước đó chàng không bằng lòng, nay vết thương của chàng cũng gần khỏi thì hãy đi đi, nô gia quấn lấy chàng bao nhiêu năm nay cũng mệt rồi, nay coi như đã tìm được đường đi khác cho mình… Ta thả chàng đi, chàng sớm về thu xếp trở lại tiên môn của chàng đi, đừng để yêu nữ này giày vò nữa.”
Nói xong nàng ta bước tới, Thẩm Ly hiểu ý ôm eo nàng ta cười nói: “Không ngờ nương tử đối với ta cũng thâm tình như vậy.” Kim nương tử không đáp lời Thẩm Ly, liếc nhìn Mộ Tử Thuần, chỉ thấy trong mắt hắn như đang tức giận như đang đau đớn, nhưng lại không nói thêm câu nào để ngăn cản nàng nữa.
Ba người để mặc Mộ Tử Thuần rời khỏi, Kim nương tử cười khổ: “Hai người nhìn thấy đó, ta nói đến nước này rồi mà chàng vẫn như vậy, có thể thấy ván này ta thắng rồi, Hành Chỉ thần quân à, ngài không lấy được đồ đâu.”
“Vậy thì chưa chắc.” Hành Chỉ nói, “Chút nữa nương tử cứ cho người hầu thu dọn đồ đưa hắn xuống núi, nói với hắn nương tử sắp sửa thành thân với Thẩm Ly, không giữ người ngoài như hắn ở lại đây nữa, xem thử hắn có chịu không.”
Thẩm Ly vội nói: “Vậy không được đâu, Kim nương tử không dễ dàng gì mới trói được Mộ Tử Thuần bên mình, việc cho hắn đi chỉ có thể nói chứ quyết không thể làm, nếu không chẳng phải Kim nương tử uổng công sao…”
Hành Chỉ chỉ nhìn Kim nương tử: “Nương tử thấy sao?”
Kim nương tử im lặng một lúc: “Ban nãy nô gia đã nói rồi, chàng muốn đi thì ta sẽ để chàng đi, ta thật sự mệt mỏi…” Nàng ta nói tiếp, “Vốn dĩ chuyện thành thân cũng do ta ép chàng, ta vốn nghĩ cứ cướp chàng về sống bên mình là xong chuyện, nhưng các ngươi thử như vậy lại khiến lòng ta không còn kiên định nữa, nếu ngàn vạn năm sau này phải chung sống với một người không quan tâm đến mình, vậy thì ta vẫn nên… một mình tiêu sái như trước đây thì hơn.”
Thẩm Ly khẽ ngẩn ra.
“Nếu vậy chút nữa nương tử cứ cho người hầu thu dọn đồ đưa hắn xuống núi đi.”
Thẩm Ly mấp máy môi định nói lại thấy Kim nương tử gật đầu đồng ý, tuy trên miệng nàng ta vẫn treo nụ cười nhưng đáy mắt đã ngã lòng nản chí.
“Này!” Thẩm Ly tiếc nuối, “Ta cảm thấy hai người họ đều có tình với đối phương, chỉ là kẻ tu tiên đó quá cổ hủ thôi mà… Thật sự để họ bỏ lỡ nhau như vậy sao?”
“Vương gia cảm thấy Hành Chỉ thật sự để sự tình phát triển như vậy à?”
Mắt Thẩm Ly sáng lên: “Chàng lại có chủ ý quái quỷ gì nữa hả?”
Hành Chỉ cười nhạt: “Chỉ cần chút nữa nàng đánh ngất Kim nương tử là mọi chuyện sẽ xong xuôi.”
“Tại sao?”
“Chẳng phải hiện giờ ta không ra tay được đó sao, hơn nữa Kim nương tử không đề phòng nàng.”
Buổi chiều, Kim nương tử sai người hầu thu dọn đồ của Mộ Tử Thuần đưa hắn xuống núi, nàng ta không đi tiễn, chỉ ngồi thơ thẩn trong phòng mình, nghe thấy người hầu nói Bích thương vương cầu kiến, Kim nương tử không nghi ngờ gì ra gặp Thẩm Ly trong đại sảnh, nào ngờ vừa gặp, Thẩm Ly nhanh như chớp vung tay thành đao chém vào cổ nàng ta, Kim nương tử chỉ cảm thấy trước mắt tối lại, bất ngờ ngất đi.
Hành Chỉ ở sau lưng Thẩm Ly vô cùng điềm nhiên quay sang nói với người hầu đang nghệch mặt ra: “Bích thương vương giết chủ nhân của ngươi rồi, từ nay về sau, Tuyết vực cực Bắc này chính là của Bích thương vương, các ngươi cũng là thuộc hạ của cô ấy.”
Người hầu nghe vậy thì cứng đờ, Thẩm Ly cũng ngây người.
Các nô bộc kêu la ầm ĩ trốn ra khỏi phòng, Thẩm Ly kéo Hành Chỉ lại hỏi: “Chàng nói vậy để làm gì?”
Hành Chỉ khẽ cười an ủi, bỗng nghe thấy bên ngoài truyền đến tiếng chuông đinh tai, vang khắp ngàn dặm Tuyết vực.
“Nàng mau bóp cổ “thi thể” Kim nương tử đi, chút nữa có người đến cướp, nàng cứ đánh lại với hắn vài chiêu, sau đó để hắn cướp Kim nương tử đi, sau đó nữa chúng ta chỉ cần chờ lấy đồ thắng cược để đi về là xong hết chuyện.”
Thẩm Ly nghi hoặc, vừa làm theo lời Hành Chỉ vừa hỏi: “Sao chàng biết sự tình sẽ phát triển như chàng nghĩ?”
Hành Chỉ bật cười: “Ai cũng sẽ làm vậy thôi.”
Như lời Hành Chỉ nói, một lát sau, Mộ Tử Thuần chạy vào, vừa thấy Thẩm Ly đang dùng một tay bóp cổ Kim nương tử thì hắn tấn công tới tấp như phát điên, nhất thời ép Thẩm Ly phải nghiêm túc đỡ vài chiêu mới không bị hắn đả thương, một phàm nhân tu tiên mà có thể làm được như vậy thì quả là liều chết không thôi mà…
Để Mộ Tử Thuần ôm Kim nương tử đi, Thẩm Ly lắng nghe tiếng chuông ầm ĩ bên ngoài: “Chàng có từng nghĩ… chúng ta phải giải quyết hậu quả thế nào không?”
“Giải quyết hậu quả?” Hành Chỉ ngáp dài, “chúng ta phải lo việc đó sao?”
Ngón tay thon thon của thiếu nữ áo trắng đương độ xuân thì nâng ly trà bạch ngọc hớp một ngụm, nàng ta khẽ cong ngón trỏ nhẹ nhàng hất lọn tóc bị gió thổi ra phía sau, cười nhạt nói: “Ta lại cảm thấy Kim nương tử rất vui lòng để chúng ta kiếm lợi, dù sao thì người cuối cùng được lợi nhất vẫn là nàng ta mà.”
Thẩm Ly quan sát khuôn mặt Hành Chỉ một hồi rồi nói: “Hôm nay chàng âm ta dương như vậy, thật giống cảm giác chúng ta chung sống thường ngày.”
Hành Chỉ vô cùng phối hợp, tựa mình vào Thẩm Ly, vẫn là giọng điệu nhàn nhạt đó: “A Ly có thích ứng không?”
Thẩm Ly cười híp mắt: “Thích ứng.”
“A Ly có thích không?”
Thẩm Ly cúi đầu, khẽ khàng ngậm cánh môi Hành Chỉ: “thích.”
Hành Chỉ cũng không khách sáo ôm lấy nàng, quấn quýt triền miên như trong tiểu viện nhỏ thường ngày. Bỗng nhiên một luồng sát khí ập đến, Thẩm Ly không hề nhíu mày vung tay lên đỡ, một đạo pháp lực phát ra tạo thành một bức màn ngăn lại kiếm khí sắc nhọn cuồn cuộn ập tới.
Nàng khẽ dùng lực, chỉ nghe một tiếng “hự”, kẻ tấn công cũng bị đẩy văng ra mấy trượng đứng vững ngoài đình.
Thẩm Ly buông Hành Chỉ ra đứng dậy, hai người cùng nhìn kẻ đang đứng ngoài đình, nom thấy sắc mặt Mộ Tử Thuần đanh thép như Tu La: “Ngươi tốt với Kim nương tử như thế này đây sao?”
Thẩm Ly nhìn Hành Chỉ sau lưng, Hành Chỉ cũng nhìn nàng, bỗng nhiên Hành Chỉ ôm lấy cổ tay nàng, se sẽ khóc như một con chim nhỏ: “A Ly, người này là ai mà hung ác quá vậy?”
Mấy khi nhìn thấy động tác này của Hành Chỉ đâu, Thẩm Ly rùng mình, khóe miệng hơi co giật, thì thầm nói: “chàng đừng diễn quá, ta chịu không nổi đâu…”
Hành Chỉ cũng thì thầm đáp: “Ta tin nàng.”
Chàng đừng tin tưởng ta như vậy chứ…
Thấy hai người vẫn thân mật thầm thì trước mặt mình, Mộ Tử Thuần nghiêm giọng nói: “Kẻ lăng nhăng như ngươi mà dám vọng ngôn nói rằng không để cô ấy chịu chút thiệt thòi nào sao, ngươi có biết hành vi của ngươi hôm nay mới khiến cô ấy chịu ấm ức tột cùng không?”
“Vậy cứ tạm để nàng ta uất ức đi.”
Mộ Tử Thuần nghiến răng: “Ngươi đang gạt cô ấy.”
Thẩm Ly nhướn mày nhìn hắn: “Gạt đó, vậy thì sao? Liên quan gì đến ngươi hả?”
Cổ họng Mộ Tử Thuần nghẹn lại, Thẩm Ly điềm nhiên nói: “Ta lăng nhăng thì đã sao, ta gạt Kim nương tử thì đã làm sao, liên quan gì đến ngươi? Ta chỉ cần gia tài đồ sộ của Kim nương tử, chỉ cần gạt được nàng ta, sau khi có được những kỳ trân dị bảo này rồi ta sẽ bỏ nàng ta…”
“Còn phải dùng tài sản của nàng ta nuôi tiểu thiếp nữa.” Hành Chỉ bổ sung thêm.
Thẩm Ly nói với hắn: “Không sai, còn phải dùng tiền của nàng ta nuôi tiểu thiếp nữa, những chuyện này có liên quan gì đến ngươi? Chẳng phải ngươi không thích Kim nương tử sao, khéo quá, đến lúc ta và Kim nương tử thành thân thì sẽ thả ngươi đi, chẳng phải đúng ý ngươi sao, ngươi tức giận như vậy làm gì làm gì chứ?”
“Đồ khốn kiếp.” Mộ Tử Thuần hận đến nghiến răng, lúc định vung kiếm tấn công bỗng liếc thấy một bóng người, Kim nương tử đang đứng trên con đường nhỏ bên cạnh, ngơ ngác nhìn hắn, lòng Mộ Tử Thuần bỗng hoang mang, dường như sợ nàng ta bị tổn thương: “Người như vậy đừng nhớ đến nữa.”
“Vậy ta nên nhớ ai đây?” Giọng Kim nương tử lại bình tĩnh lạ thường, “Nhớ chàng sao?”
Mộ Tử Thuần ngẩn ra, Kim nương tử nói tiếp: “Có ý đồ với ta cũng được, nhưng ít ra có thể cho ta cơ hội, còn hơn không có ý gì cả nhưng cũng chẳng cho ta điều gì.” Nàng ta chậm rãi đi về phía Thẩm Ly, ánh mắt Mộ Tử Thuần như kết thành băng: “Nàng có biết bây giờ nàng đang làm gì không?”
“Làm gì?” Kim nương tử cười đáp, “Lựa chọn một người không có khả năng ư? Đây chẳng phải là chuyện ta đã từng làm với sao? Thế nào, lẽ nào chỉ cho nô gia chọn lấy chàng mà không cho nô gia chọn lấy người khác sao?”
Sắc mặt Mộ Tử Thuần tái nhợt.
“Trước đó chàng không bằng lòng, nay vết thương của chàng cũng gần khỏi thì hãy đi đi, nô gia quấn lấy chàng bao nhiêu năm nay cũng mệt rồi, nay coi như đã tìm được đường đi khác cho mình… Ta thả chàng đi, chàng sớm về thu xếp trở lại tiên môn của chàng đi, đừng để yêu nữ này giày vò nữa.”
Nói xong nàng ta bước tới, Thẩm Ly hiểu ý ôm eo nàng ta cười nói: “Không ngờ nương tử đối với ta cũng thâm tình như vậy.” Kim nương tử không đáp lời Thẩm Ly, liếc nhìn Mộ Tử Thuần, chỉ thấy trong mắt hắn như đang tức giận như đang đau đớn, nhưng lại không nói thêm câu nào để ngăn cản nàng nữa.
Ba người để mặc Mộ Tử Thuần rời khỏi, Kim nương tử cười khổ: “Hai người nhìn thấy đó, ta nói đến nước này rồi mà chàng vẫn như vậy, có thể thấy ván này ta thắng rồi, Hành Chỉ thần quân à, ngài không lấy được đồ đâu.”
“Vậy thì chưa chắc.” Hành Chỉ nói, “Chút nữa nương tử cứ cho người hầu thu dọn đồ đưa hắn xuống núi, nói với hắn nương tử sắp sửa thành thân với Thẩm Ly, không giữ người ngoài như hắn ở lại đây nữa, xem thử hắn có chịu không.”
Thẩm Ly vội nói: “Vậy không được đâu, Kim nương tử không dễ dàng gì mới trói được Mộ Tử Thuần bên mình, việc cho hắn đi chỉ có thể nói chứ quyết không thể làm, nếu không chẳng phải Kim nương tử uổng công sao…”
Hành Chỉ chỉ nhìn Kim nương tử: “Nương tử thấy sao?”
Kim nương tử im lặng một lúc: “Ban nãy nô gia đã nói rồi, chàng muốn đi thì ta sẽ để chàng đi, ta thật sự mệt mỏi…” Nàng ta nói tiếp, “Vốn dĩ chuyện thành thân cũng do ta ép chàng, ta vốn nghĩ cứ cướp chàng về sống bên mình là xong chuyện, nhưng các ngươi thử như vậy lại khiến lòng ta không còn kiên định nữa, nếu ngàn vạn năm sau này phải chung sống với một người không quan tâm đến mình, vậy thì ta vẫn nên… một mình tiêu sái như trước đây thì hơn.”
Thẩm Ly khẽ ngẩn ra.
“Nếu vậy chút nữa nương tử cứ cho người hầu thu dọn đồ đưa hắn xuống núi đi.”
Thẩm Ly mấp máy môi định nói lại thấy Kim nương tử gật đầu đồng ý, tuy trên miệng nàng ta vẫn treo nụ cười nhưng đáy mắt đã ngã lòng nản chí.
“Này!” Thẩm Ly tiếc nuối, “Ta cảm thấy hai người họ đều có tình với đối phương, chỉ là kẻ tu tiên đó quá cổ hủ thôi mà… Thật sự để họ bỏ lỡ nhau như vậy sao?”
“Vương gia cảm thấy Hành Chỉ thật sự để sự tình phát triển như vậy à?”
Mắt Thẩm Ly sáng lên: “Chàng lại có chủ ý quái quỷ gì nữa hả?”
Hành Chỉ cười nhạt: “Chỉ cần chút nữa nàng đánh ngất Kim nương tử là mọi chuyện sẽ xong xuôi.”
“Tại sao?”
“Chẳng phải hiện giờ ta không ra tay được đó sao, hơn nữa Kim nương tử không đề phòng nàng.”
Buổi chiều, Kim nương tử sai người hầu thu dọn đồ của Mộ Tử Thuần đưa hắn xuống núi, nàng ta không đi tiễn, chỉ ngồi thơ thẩn trong phòng mình, nghe thấy người hầu nói Bích thương vương cầu kiến, Kim nương tử không nghi ngờ gì ra gặp Thẩm Ly trong đại sảnh, nào ngờ vừa gặp, Thẩm Ly nhanh như chớp vung tay thành đao chém vào cổ nàng ta, Kim nương tử chỉ cảm thấy trước mắt tối lại, bất ngờ ngất đi.
Hành Chỉ ở sau lưng Thẩm Ly vô cùng điềm nhiên quay sang nói với người hầu đang nghệch mặt ra: “Bích thương vương giết chủ nhân của ngươi rồi, từ nay về sau, Tuyết vực cực Bắc này chính là của Bích thương vương, các ngươi cũng là thuộc hạ của cô ấy.”
Người hầu nghe vậy thì cứng đờ, Thẩm Ly cũng ngây người.
Các nô bộc kêu la ầm ĩ trốn ra khỏi phòng, Thẩm Ly kéo Hành Chỉ lại hỏi: “Chàng nói vậy để làm gì?”
Hành Chỉ khẽ cười an ủi, bỗng nghe thấy bên ngoài truyền đến tiếng chuông đinh tai, vang khắp ngàn dặm Tuyết vực.
“Nàng mau bóp cổ “thi thể” Kim nương tử đi, chút nữa có người đến cướp, nàng cứ đánh lại với hắn vài chiêu, sau đó để hắn cướp Kim nương tử đi, sau đó nữa chúng ta chỉ cần chờ lấy đồ thắng cược để đi về là xong hết chuyện.”
Thẩm Ly nghi hoặc, vừa làm theo lời Hành Chỉ vừa hỏi: “Sao chàng biết sự tình sẽ phát triển như chàng nghĩ?”
Hành Chỉ bật cười: “Ai cũng sẽ làm vậy thôi.”
Như lời Hành Chỉ nói, một lát sau, Mộ Tử Thuần chạy vào, vừa thấy Thẩm Ly đang dùng một tay bóp cổ Kim nương tử thì hắn tấn công tới tấp như phát điên, nhất thời ép Thẩm Ly phải nghiêm túc đỡ vài chiêu mới không bị hắn đả thương, một phàm nhân tu tiên mà có thể làm được như vậy thì quả là liều chết không thôi mà…
Để Mộ Tử Thuần ôm Kim nương tử đi, Thẩm Ly lắng nghe tiếng chuông ầm ĩ bên ngoài: “Chàng có từng nghĩ… chúng ta phải giải quyết hậu quả thế nào không?”
“Giải quyết hậu quả?” Hành Chỉ ngáp dài, “chúng ta phải lo việc đó sao?”
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook