“Hôm nay ta cũng không phải đến tìm huynh đi ra ngoài chơi,” Nhớ tới món đồ trong ngực mình, Tề Ngạn lập tức bất chấp việc truy hỏi, cười hề hề chớp chớp mắt với Lục Quý Trì: “Cho huynh xem thứ tốt.”

Nụ cười bỉ ổi này của hắn ta khiến Lục Quý Trì nhớ tới bạn cùng phòng biệt hiệu chó háo sắc ở giường đối diện thời đại học.

Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của lustaveland. Bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Mỗi lần tìm được phim mới là con hàng đó đều cười như vậy.

Quả nhiên Tề Ngạn cũng không phụ sự kỳ vọng của hắn, tìm tòi hồi lâu, hắn ta từ trong ngực móc ra tập tranh được đóng gói tinh xảo, phía trên đó dùng mực đỏ viết năm chữ to “Mười tám kiểu trong phòng”, suýt chút nữa lóe mù mắt Lục Quý Trì.

“Đây chính là thứ ta phí hết sức lực đào được, mau mở ra xem xem!”

Lục Quý Trì: “...”

Hắn không xem chút nào, cảm ơn.

Nhưng nếu như không xem thì lại sợ con hàng này lại lần nữa nhắc đến chuyện vừa rồi, khóe miệng thiếu niên giật một cái, cuối cùng vẫn đưa tay nhận lấy, tiện tay lật ra liếc một cái.

Trang đầu tiên chính là hai người sinh động như thật không mảnh vải che thân quấn quýt lấy nhau, dùng một loại tư thế nào đó tên là lão Hán đẩy xe.

Lục Quý Trì: “...”
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của lustaveland. Bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.

“Thế nào, vẽ tốt nhỉ?” Tề Ngạn xoa xoa tay dung tục cười một tiếng: “Nhìn vẻ mặt sinh động này, chi tiết rất thật, quả thật chính là tinh phẩm trong tinh phẩm! Đây cũng chính là vì huynh nên ra mới nỡ lấy ra, đổi lại là người khác, nhìn thêm một cái lão tử cũng không cho! Cho nên huynh tuyệt đối đừng phụ lòng một phen khổ tâm này của ta, nghiên cứu cho kỹ, nghiêm túc học tập, nhanh chóng sớm ngày thoát khỏi thân trai tân!”

“Cút đi!” Trên mặt Lục Quý Trì hiên ngang lẫm liệt, trong đầu lại không có cách nào tự điều khiển được mà hiện lên giấc mộng đêm hôm đó, hình tượng tương tự nào đó…

Rất tốt, Lục Quý Trì mày lại tới gần cầm thú một bước rồi.

Tề Ngạn không biết hắn đang suy nghĩ gì, thấy mình nói hồi lâu mà đồng bọn vẫn rũ đầu, dáng vẻ không có hứng thú gì, hắn ta lập tức không nhịn được mà “Chậc” một tiếng: “Cái này mà cũng không động lòng, ta nói thân thể này của huynh sẽ không thật sự có vấn đề gì chứ?”

Lục Quý Trì: “... Đi qua một bên, thân thể lão tử tốt hơn ngươi nhiều.”


“Huynh đệ,” Tề Ngạn nghiêm mặt nói: “Giấu bệnh sợ thầy là không đúng.”

Lục Quý Trì nhìn hắn ta một cái, nhấc chân lên cho một đạp.

Tề Ngạn uốn éo cái mông né tránh: “Trừ phi huynh chứng minh cho ta xem! nếu không ta sẽ đi nói cho ngũ cô nương Khương gia là huynh không được!”

Bất ngờ nghe thấy tên của Khương Hằng, Lục Quý Trì ngẩn ngơ, trong đầu thoáng cái hiện lên dáng vẻ nàng cười mắt cong cong nhìn qua Lâm Sênh, đưa tay chỉ bên mặt hắn ta.

Trong ngực lập tức cực kỳ bức bối, thiếu niên đột nhiên ngồi thẳng người, nặng nề thở một hơi nói: “Đi!”

Tề Ngạn bị hắn làm cho giật nảy mình: “Đi làm, làm gì?”

“Chứng minh cho ngươi xem, thể xác và tinh thần của lão tử khỏe mạnh, không có một chút vấn đề nào!” Lục Quý Trì nói xong thì khí thế hung hăng nhảy xuống giường, ra ngoài xông về phía Thiên Âm các ở Thành Đông.

Thiên Âm các là phường ca múa mà Khương Hằng đề cử cho hắn, nói là phong cách nhạc khá thanh nhã, các cô nương ăn mặc cũng mộc mạc, sẽ không kích thích mũi của hắn. Ngoài miệng Lục Quý Trì nói muốn chứng minh mình không có vấn đề nhưng thật ra không muốn làm gì cả, chỉ là muốn phân tán đi sự chú ý của mình, thư giãn tâm tình một chút mà thôi.

Nhưng rõ ràng là Tề Ngạn đã hiểu lầm, sau khi lấy lại tinh thần thì hắn ta ngăn hắn lại, cười khà khà xấu xa: “Ôi chao, đi Thiên Âm các cái gì chứ, nếu như huynh thật sự muốn chứng minh thân thể của mình không có vấn đề thì đi với ta đến Vạn Hoa lâu, đây mới thật sự là động mất hồn có thể khiến huynh thi triển sự oai hùng!”

Các cô nương trong Thiên Âm các chỉ bồi rượu không bồi ngủ, không giống như Vạn Hoa lâu, đây mới thực sự là thanh lâu tìm hoan mua vui.

Lục Quý Trì với bước chân lập tức cứng đờ: “...”

“Làm sao vậy, sợ rồi?” Tề Ngạn lập tức vui vẻ, chậc chậc hai tiếng nói: “Được rồi được rồi, chuyện này ta sẽ giữ bí mật, sẽ không nói cho người khác biết, nhất là hi hi hi hi vị Khương ngũ cô nương kia…”

Lục Quý Trì nheo mắt, một bàn tay dán lên mặt hắn ta: “Ai sợ! Đi thì đi! Đi!”

***

Thật ra vừa nói xong lời đó là Lục Quý Trì đã hối hận rồi, làm một thanh niên năm tốt mà đời trước ngay cả quán bar cũng chưa từng đi, nơi như thanh lâu này, hắn chỉ nhìn thôi cũng muốn đi đường vòng. Nhưng mà lời đã ra khỏi miệng, muốn thu hồi lại sẽ không dễ dàng như vậy, dù sao hắn cũng là người cần mặt mũi.

Bởi vì mặc dù trong lòng vô cùng đau “bi” nhưng thiếu niên vẫn kiên trì đi theo Tề Ngạn đến Vạn Hoa lâu, sau đó…


Vừa muốn vào cửa thì nhìn thấy Lâm Sênh đuổi theo một cô nương có bên mặt khá quen nhưng rõ ràng không phải là Khương Hằng từ nơi không xa đi qua, Lục Quý Trì lập tức sửng sốt.

“Ôi ôi! Huynh đi đâu vậy!”

“Có việc!”

Lâm Sênh cũng không phải là người sẽ chủ động đuổi theo mấy cô nương, lại nhìn hơi hai người biến mất, lại là một con hẻm nhỏ có vị trí ẩn khuất, sắc mặt Lục Quý Trì trầm xuống, hắn co cẳng lên đuổi theo phương hướng hai người biến mất.

Tề Ngạn ở sau lưng hắn giậm chân: “Huynh chạy cũng quá nhanh đấy! Tốt xấu gì cũng vào cửa rồi đi chứ!”

Lục Quý Trì: “...”

Vào cửa rồi đi cái gì, trông hắn sợ như vậy sao?!

Thiếu niên có cảm giác bị sỉ nhục sâu sắc lập tức có chút muốn treo đồng bọn này lên đánh cho đến chết, nhưng nghĩ đến Lâm Sênh, hắn lại không để ý tới cái gì cả.

Ba chân bốn cẳng cuối cùng cũng đuổi kịp hai người ở đằng trước, Lục Quý Trì tập trung nhìn, phát hiện ra cô nương mà Lâm Sênh đuổi theo lại là muội muội của Lạc Đình, Lạc Như!

Hắn lập tức kinh ngạc, còn chưa kịp phản ứng thì đã thấy Lâm Sênh trước giờ đều cao ngạo lạnh lùng xa cách với cô nương gia vậy mà lại lấy ra một chiếc khăn từ trong tay áo đưa cho Lạc Như, còn lộ ra một nụ cười khuynh đảo chúng sinh với nàng.

“Cái khăn này ta đã cho người giặt sạch rồi, cô nương thu lại đi.”

Nàng cũng đã nói là mình không cần nữa, người này không có tai hay là thế nào? Khóe miệng Lạc Như co giật, nàng vô cùng không kiên nhẫn mà nhìn về phía thanh niên gần đây luôn xuất hiện trước mặt mình: “Bây giờ nơi này không có người khác, thế tử nói thẳng đi, rốt cuộc ngươi muốn làm gì?”

“Ta thật sự chỉ đến trả khăn.” Lâm Sênh đưa đồ trong tay về phía trước, nụ cười tuấn tú, mặt mày nhu hòa, trông cực kỳ khôi ngô.

Mặc dù ngày đó hắn kiên trì nói mình chỉ đi qua, Khương Hằng cũng tin tưởng hắn nhưng Lạc Như lại luôn cảm thấy sự việc không đơn giản như vậy, nàng híp mắt nhìn Lâm Sênh, phút chốc đột nhiên cũng cười lên.

Muốn chơi đúng không?


Được thôi.

Xem ai chơi lại ai.

“Lâm thế tử, ngươi dây dưa không dứt như thế, chẳng lẽ là thích ta rồi?”

Dù thế nào cũng không nghĩ tới nàng lại đột nhiên tung ra một câu như vậy, Lâm Sênh lập tức ngây ngẩn cả người: “Ngươi…”

“Nếu không thì ngươi nói xem, gần đây vì sao luôn xuất hiện trước mặt ta?”

Mắt cười của thiếu nữ cong cong, đáy mắt lại tràn đầy ý khiêu khích, tai Lâm Sênh hơi nóng lên, trong lòng không ngờ lại động đậy. Chỉ là hắn vừa muốn nói gì đó thì Lạc Như đột nhiên hạ giọng, tiến đến bên cạnh hắn nở nụ cười: “Chỉ là thế tử cũng không phải là kiểu người mà ta thích, cho nên ngươi vẫn là hết hy vọng đi, đừng có đi theo ta nữa? Nếu không ta rất khó xử.”

Lâm Sênh lần đầu bị người ta từ chối đồng thời ghét bỏ thành như vậy: “...”

Cay độc quá hào hứng quá… làm sao bây giờ, cảm thấy có chút thích nha.

Thanh niên tuấn mỹ phi phàm cũng không tức giận, ngược lại mang theo tâm trạng chập chờn mà cười nhẹ một tiếng: “Lạc cô nương đều vẫn chưa chân chính quen biết ta, làm sao biết ta không phải là kiểu nàng thích?”

“Ta thích nam nhân uy vũ mạnh mẽ, có cơ có bắp, ngươi…”

Ánh mắt đảo qua thân thể gầy gò của thanh niên, Lạc Như cười nhạo, vừa định nói dáng dấp quá đẹp đẽ, trông thì ngon nhưng không dùng được thì Lục Quý Trì bên kia cuối cùng không kìm nén được, xông tới đấm một cái vào khuôn mặt tuấn tú của Lâm Sênh: “Khốn kiếp!”

Lâm Sênh đột nhiên không kịp chuẩn bị: “??!!”

Lạc Như giật nảy mình: “...?!!”

Tề Ngạn tò mò theo tới: “...???”

“Đều đã có Khưng Hằng rồi còn dám trêu chọc cô nương khác, con mẹ nó ai cho ngươi ăn gan hùm mật gấu vậy!” Lục Quý Trì quả thật sắp tức điên rồi, níu lấy áo của Lâm Sênh cho thêm một đấm: “Lão tử thật sự là tin lầm ngươi rồi! Ngụy quân tử! Khốn nạn!”

Sau khi Lâm Sênh bị đau thì rốt cuộc cũng hồi thần lại, hắn ta dùng sức tránh khỏi Tấn vương rách giống như đồ điên này, lông mày nhíu chặt nhìn hắn: “Ta hoàn toàn không biết điện hạ đang nói cái gì…”

Lục Quý Trì không lên tiếng, hiện tại hắn chỉ muốn đánh chết tên khốn kiếp dám to gan phụ lòng Khương Hằng.

Người có tâm tình giống như vậy còn có Lạc Như.

Sau khi nghe thấy tên Khương Hằng từ Quý Trì, nàng liền bùng nổ theo.


Khương Hằng nói mình thích một người, trước đó nàng không nghĩ tới người đó chính là Lâm Sênh bởi vì lúc đối diện với Lâm Sênh Khương Hằng biểu hiện rất lạnh nhạt. Nhưng Lục Quý Trì nói lời thề sắt son như vậy, lại nghĩ tới Khương Hằng chưa từng dễ tin tưởng người khác, ngày đó không chất vấn Lâm Sênh mà hình như còn quan tâm hắn…

Lạc Như lập tức cảm thấy mình biết được chân tướng rồi.

Sau đó nàng cười lạnh, hung hăng đá tới một cái vào vị trí nào đó của Lâm Sênh: “Vô sỉ!”

Lâm Sênh khó khăn tránh đi nhưng vẫn bị đá vào bắp đùi: “...”

Vì sao hôm nay trước khi đi ra ngoài hắn không xem hoàng lịch?!

***

Sau nửa khắc đồng hồ, tại quán rượu Trường Phong.

Lâm Sênh mang theo hai con mắt xanh đen ngồi bên cửa sổ, trên khuôn mặt anh tuấn không có bất kỳ biểu cảm gì.

Nếu không phải Khương Hằng kịp thời xuất hiện thì hắn đã bị Lục Quý Trì và Lạc Như liên thủ đánh cho nở hoa rồi.

Nhưng rõ ràng là hắn không làm gì cả!

Quả thật là còn oan hơn cả Đậu Nga!

“Chuyện này, rốt cuộc là làm sao vậy?” Mấy ngày nữa có người tỷ muội sắp đón sinh thần, Khương Hằng không biết nên tặng gì nên kéo Lạc Như ra ngoài mua quà, thuận tiện mua thuốc cho Khương Từ. Lạc Như không thích mùi thuốc nên Khương Hằng bảo nàng ấy ở ven đường chờ mình, không nghĩ tới trong thời gian này Lâm Sênh tới, Lục Quý Trì cũng tới, sau đó ba người chạm mặt nhau, biến tình cảnh thành chiến trường bi thảm…

Khương Hằng cũng sợ đến ngây người rồi được không, nàng vội gọi Nguyệt Viên tới khống chế hiện trường hỗn loạn, lại đưa người tới quán rượu Trường Phong, lúc này cuối cùng mới có thời gian hỏi đầu đuôi câu chuyện.

Lúc này Lục Quý Trì đang nổi nóng, không lo được chuyện khác mà chỉ vào mũi Lâm Sênh cả giận nói: “Tên khốn kiếp này ở sau lưng ngươi quyến rũ khuê mật của ngươi!”

Khương Hằng: “... Cái gì?”

Lạc Như đập bàn theo: “Hắn ở sau lưng ngươi quyến rũ ta!”

Vẻ mặt Lâm Sênh co giật, hắn mang mặt mũi tràn đầy đờ đẫn nhìn về phía nàng: “Khương cô nương có thể nghe hiểu được bọn họ đang nói gì không?”

Giống như nghe hiểu lại giống như không… Khương Hằng hoàn hồn từ trong cơn ngơ ngác, im lặng một lát, trong mắt sinh ra chút ý cười kỳ lạ: “Ta và Lâm thế tử chỉ được xưng là quen biết, cũng không thân lắm, điện hạ… có phải là hiểu lầm cái gì rồi không?”

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương