Vinh Quốc công phu nhân xuất thân thư hương danh môn, giống như những người khác trong phủ, từ trước đến nay chướng mắt xuất thân của thân mẫu Khương Hằng, kéo theo cũng chướng mắt tỷ đệ Khương Hằng. Nhưng bà là người biết làm người, bình thường cũng không biểu hiện ra ngoài, thỉnh thoảng vì chèn ép tứ phòng và ngũ phòng mà còn giúp tỷ đệ Khương Hằng một hai.

Lão thái thái bởi vậy nên cho rằng bà muốn nói chuyện thay Khương Hằng, bà ta lạnh mắt quét tới: “Con muốn nói cái gì?”

Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của lustaveland. Bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
“Con dâu chỉ là không đành lòng để mẫu thân ưu phiền, muốn chia sẻ khó khăn với mẫu thân mà thôi.” Làm mẹ chồng nàng dâu nhiều năm, Vinh Quốc công phu nhân nào có không biết bà bà của mình có đức hạnh gì, bà cũng không nói nhảm nữa, nở nụ cười nói: “Mặc dù tuổi tác không nhỏ nữa, lại là người từng thối hôn nhưng vị ngũ cô nương của chúng ta cũng không phải là cô nương bình thường, vẫn quý hiếm lắm đấy. Không phải sao, không nói đến chỗ tam đệ muội, chính là chỗ con mấy ngày nay cũng có thêm không ít khách khứa, thậm chí nhị tỷ tỷ của con cũng đích thân tới cửa…”

Lão thái thái vẫn không biết chuyện này, nghe xong lời này, da mặt bà ta lập tức soạt một cái kéo xuống: “Chẳng qua là nể mặt Tần gia và mẫu tử Lạc vương mà thôi! Không có bọn họ thì ai lại nhớ thương một con nha đầu chết tiệt từng thối hôn lại ngỗ nghịch bất hiếu!”

“Mẫu thân nói đúng lắm, nếu như đổi lại là bình thường, tình huống của ngũ nha đầu như vậy, quả thật là khó tìm nhà chồng nữa…” Vinh Quốc công phu nhân nhìn sắc mặt bà ta trấn an vài câu, cơn giận trong lòng lão thái thái lúc này mới thoáng thông thuận một chút.

“Con vừa mới nói nhị tỷ của con cũng tới cửa hỏi chuyện này, nhưng ra nhớ mấy đệ đệ trong nhà con đều đã thành thân…” Lão thái thái đột nhiên dừng lại: “Không phải là trưởng công chúa bên kia…?”

Trưởng công chúa mà bà ta nói là muội muội ruột Phụ Dương trưởng công chúa của tiên đế, nhị tỷ của Vinh Quốc công phu nhân gả cho đích thứ tử của Phụ Dương trưởng công chúa làm chính thế, bây giờ là nhà chồng của Phụ Dương trưởng công chúa --- nhị phu nhân trong Hoài Dương hầu phủ.

“Mẫu thân anh minh, lời nhị tỷ tỷ nhắn nhủ chính là ý của trưởng công chúa và Hoài Dương hầu.”

Lão thái thái lập tức ngẩn ra.

Lão trượng phu Hoài Dương hầu của Phụ Dương trưởng công chúa và trưởng tử của bà ấy đều đã qua đời ngoài ý muốn sớm mấy năm, bây giờ Hoài Dương hầu là đích trưởng tôn Đường Quân của bà ấy.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của lustaveland. Bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.

Đường Quân tuổi còn trẻ đã là Hầu gia, dáng dấp cũng tuấn tú lịch sự, mặc dù đã từng cưới hai thê tử, dưới gối cũng đã có hai đích nữ nhưng hậu viện sạch sẽ, hơn nữa còn không có trưởng tử, gia phong cũng không tệ, bởi vậy trong mắt người ngoài cũng là nhân tuyển nữ tế rất không tệ.

Nhưng lão thái thái lại biết mọi thứ này đều chỉ là biểu hiện giả đối.


Mặc dù Đường Quân có thân phận cao quý, trông điều kiện không tệ nhưng thật ra hai thê tử trước của hắn ta không phải chết bệnh mà là không chịu nổi một vài đam mê đặc thù trên giường của hắn ta nên tự vẫn chết.

Chuyện này người ngoài không biết nhưng trong giới quyền quý trong Kinh thì cũng không phải là bí mật lớn gì.

“Hoài Dương hầu…” Lão thái thái nhíu mày im lặng một lát rồi ngẩng đầu nhìn con dâu một cái: “Con trả lời nhị tỷ con thế nào?”

Bà ta chán ghét oán hận Khương Hằng, không muốn nàng sống nở mày nở mặt nhưng trên người nàng rốt cuộc cũng chảy máu của Khương gia, bà ta thực sự không nghĩ tới sẽ để nàng bị người ta dùng phương pháp buồn nôn như vậy tha mài đến chết.

Chuyện này cũng có chút độc ác rồi.

“Hôn sự của ngũ nha đầu đương nhiên là nên do mẫu thân làm chủ, không có sự cho phép của mẫu thân, con dâu nào dám đồng ý lung tung cái gì chứ.”

Lão thái thái coi như là thỏa mãn mà “Ừ” một tiếng, vừa muốn nói gì đó thì Vinh Quốc công phu nhân lại mở miệng: “Nghe nói là trước kia lúc ngũ nha đầu vào Kinh, Hoài Dương hầu ngoài ý muốn gặp nó một lần, sau đó thì nhớ mãi không quên.”

Bà nở nụ cười, có ý riêng nói: “Trưởng công chúa biết tâm tư của Hầu gia cho nên mới coi trọng ngũ nha đầu, chẳng những mời nhị tỷ tỷ tới cửa thăm dò trước mà còn rõ ràng bày tạ, nếu như hôn sự này có thể thành thì ngày sau tất có hậu tạ.”

Hai chữ cuối cùng bà nói rất mạnh, trong lòng lão thái thái khẽ động, bà ta không nhịn được mà giương mí mắt lên: “Hậu tạ?”

“Không phải tứ đệ muốn vào Hộ bộ sao, còn có A Thành… nó cũng coi như là huynh trưởng của ngũ nha đầu, trưởng công chúa nói rồi, nếu như hôn sự có thể thành thì sau này chúng ta chính là người một nhà, chờ qua một khoảng thời gian, tự nhiên sẽ có nó cơ hội một bước lên trời.”

A Thành là trưởng tử Khương Thành của Vinh Quốc công phu nhân, gân đây đang chuẩn bị công việc thi cử, cơ hội một bước lên trời mà trưởng công chúa nói…

Quan chủ khảo của lần thi cử này chính là tam thúc của Đường Quân.


Lão thái thái sửng sốt rồi lập tức kích động: “Trưởng công chúa thật sự nói như vậy?!”

“Vâng.”

Vị tam thúc này của Đường Quân là người bảo thủ công chính nghiêm minh, chưa từng cho người ta thương lượng đi cửa sau, cũng bởi vì chuyện này mà Chiêu Ninh Đế mới có thể ra lệnh ông ta làm quan chủ khảo, nhưng lão bảo thủ này cũng không phải là hoàn toàn không có nhược điểm --- mọi người đều biết, dưới gối tam gia của Đường gia không có con, từ trước đến nay đều xem Đường Quân là nhi tử thân sinh mà đối đãi, cực kỳ yêu thương hắn ta.

Mà trưởng công chúa và Đường Quân đã dám nhắc tới điều kiện như vậy thì chắc là vô cùng chắc chắn.

Mà bà… Vinh Quốc công phu nhân hơi rũ mắt xuống, đáy mắt phủ lên sự phức tạp.

Vì tiền đồ của nhi tử, bà chỉ có thể có lỗi với Khương Hằng.

Lão thái thái cũng rất động lòng, mặc dù không muốn thừa nhận nhưng Vinh Quốc công phủ vẫn luôn xuống dốc là sự thật, nếu như lúc này trưởng tôn có thể thi hạng cao…

Ngày tháng nở mày nở mặt, chấn chỉnh lại thanh danh gia đình sẽ còn xa sao?!

Mắt thấy độ lửa đã gần được rồi, Vinh Quốc công phủ mặt không biến sắc xoay chiếc vòng ngọc trên tay, thêm một cây củi cuối cùng: “Hoài Dương hầu phủ là thế gia trăm năm, thân phận của trưởng công chúa lại tôn quý như thế, ngũ nha đầu có thể vào được mắt xanh của bà ấy và Hầu gia thật sự là có phúc ba đời. Mẫu thân cũng không cần lo lắng, lúc trước có lẽ Hầu gia không biết thương người, bây giờ thì lại khác, nếu không thì ngũ nha đầu chỉ là đính hôn, cho dù nó đã gả cho người ta thì chỉ sợ hắn cũng sẽ tìm cách cướp người đi, nào có còn cẩn thận dè dặt như vậy?”

“Con nói có lý…” Tiềm thức không nghĩ tới tính chân thực của lời này, lão thái thái nghĩ đến lợi ích khổng lồ phía sau Hoài Dương hầu phủ kia thì giống như cường điệu mà hừ một tiếng: “Ta tìm cho nó gia đình tôn quý lại yêu thương nó như vậy đã là không phụ lòng nó rồi.”

Sự việc hiển nhiên là thành rồi, Vinh Quốc công phu nhân nở nụ cười: “Chỉ là Tần gia và trong cung bên kia…”

Vinh quang gia tộc và tiền đồ của con cháu ở trước mắt, lão thái thái không do dự nữa, hung ác nói: “Trước tiên đừng để bọn họ biết là được.”


Không công khai được, vậy thì làm âm thầm, đến lúc đó ván đã đóng thuyền, cho dù bọn họ không đồng ý thì thế nào?

Vinh Quốc công phu nhân cũng nghĩ như vậy, bà thỏa mãn gật đầu một cái rồi tiến lên trước bắt đầu cùng lão thái thái bàn bạc chi tiết cụ thể.

***

Khương Hằng không biết một âm mưu nhằm vào nàng đang được chậm rãi triển khai, thời tiết đột nhiên trở nên nóng hơn, thân thể Khương Từ có chút không thoải mái, vài ngày liên tiếp nàng đều trông coi hắn không rời một tấc, mãi đến khi Khương Từ hoàn toàn trở lại bình thường, lúc này nàng cuối cùng mới yên tâm, đi theo Lạc Như tới cửa tìm nàng chơi cùng nhau đi trên đường phố.

“Nhiều ngày không gặp, sao cảm thấy ngươi lại gầy đi rồi?”

Nhìn thiếu nữ thân thiết kéo cánh tay mình, vẻ mặt không có bất kỳ điều gì khác biệt với thường ngày, Lạc Như cảm thấy thả lỏng, ra vẻ ưu sầu thở dài: “Vì ai nên nỗi thân tiều tụy, ngươi tự tính xem bao lâu ngươi không đến thăm ta rồi, ta có thể không gầy sao.”

Chuyện từ hôn không tạo thành ảnh hưởng gì cho nàng nhưng lại mang đến sự đả kích không nhỏ cho Vĩnh Yên hầu phu nhân và Lạc Như, trong lòng Khương Hằng thương tiếc, trên mặt lại không hiện ra, nàng chỉ chớp mắt cười một tiếng rồi đến bên tai nàng ta nhỏ giọng nói: “Trọng sắc khinh bạn là ta không đúng, ta nhận lỗi với A Như tỷ tỷ nha.”

“Trọng… trọng sắc khinh bạn?” Lạc Như lập tức sửng sốt, đợi kịp phản ứng lại thì nàng ấy lập tức sáng mắt lên: “Có ý gì? Chẳng trong trong khoảng thời gian này ngươi lại…”

“Ta đã nhìn trúng một người, gần đây đang cố gắng bắt lấy chàng.” Khương Hằng dựa vào nàng ta dịu dàng cười một tiếng: “Về phần người đó là ai, chờ ta theo đuổi được tới tay thì sẽ nói cho ngươi biết, hiện ta ta vẫn có chút xấu hổ, nói không nên lời.”

Lạc Như: “... Ta không nhìn thấy ngươi xấu hổ chỗ nào.”

Khương Hằng cúi đầu, mặt mày ngượng ngùng nở nụ cười: “Bây giờ nhìn ra chưa?”

“...”

Biết nàng đang dùng hành động nói với mình, tình hữu nghị giữa hai người cũng không vì ca ca rác rưởi nhà mình mà thay đổi, trong lòng Lạc Như chua xót lại vui sướng, một chút buồn rầu còn sót lại trong lòng cuối cùng cũng hoàn toàn tiêu tan. Nàng ấy đưa tay bóp mặt nàng, giữa lông mày khôi phục lại sự cởi mở ngày xưa: “Có muốn biết hai tiện nhân kia gần đây thế nào không?”

Khương Hằng dừng lại rồi vui vẻ: “Rất muốn, nói đi chứ?”

“Biết ngay là ngươi sẽ muốn biết, cho nên ta mới mỗi ngày chịu đựng buồn nôn bí mật quan sát bọn họ.” Lạc Như cũng vui vẻ, vừa lôi kéo nàng đi về phía quán rượu cách đó không xa vừa nói tỉ mỉ tình hình gần đây của Tề Hà và Lạc Đình.


Bây giờ nàng ấy đã hoàn toàn thất vọng với người huynh trưởng Lạc Đình này, Vĩnh Yên hầu phu nhân cũng thế, hai mẫu nữ không muốn nhìn thấy hắn ta nữa, chỉ có Vĩnh Yên hầu không rõ ràng kia còn mở miệng một tiếng nhi tử ngoan, Vĩnh Yên hầu phu nhân nhìn đến mức nhiều lần suýt nữa đuổi hai phụ tử tính cả Tề Hà còn có đống thiếp thất thứ tử của Vĩnh Yên hầu ra ngoài.

Nhưng mà Vĩnh Yên hầu phủ ở Kinh Thành đã ầm ĩ ra đủ nhiều trò cười rồi, bà không thể cho người khác cơ hội xem náo nhiệt nữa, bởi vậy cuối cùng vẫn nhịn xuống. Chỉ là bình thường cũng không muốn gặp người làm mình bực mình này nữa, chỉ bảo vệ Lạc Như sống ngày tháng yên tĩnh, thỉnh thoảng nhìn chằm chằm vào bụng Tề Hà, chuẩn bị chờ đứa bé kia vừa ra đời là ôm đến bên cạnh mình dạy dỗ nuôi dưỡng, tránh cho việc lại nuôi ra một đồ vô dụng.

Về phần Lạc Đình, một trận bệnh nặng khiến thân thể của hắn ta bị hao tổn, đến bây giờ cũng vẫn chưa hoàn toàn tốt, cả ngày ốm yếu ở trong phòng, ăn ở cũng phải có Tề Hà chăm sóc. Nhưng bản thân Tề Hà cũng được cưng chiều từ nhỏ, thân thể lại mang thai, cộng thêm Vĩnh Yên hầu phu nhân lấy việc nàng ta không có nhà ngoại, thân phận ti tiện làm lý do nên chỉ phái hai người hầu hạ trong viện của bọn họ, nàng ta nào có thể chăm sóc được? Bởi vậy gả tới chưa được mấy ngày, nàng ta đã níu lấy Lạc Đình khóc lớn một hồi, kể ra đủ loại uất ức của mình.

Ban đầu Lạc Đình còn an ủi nàng ta vài câu, sau này nghe thì cũng khóc.

Chúng bạn xa lánh, thanh danh bị hủy sạch, hắn ta cũng rất uất ức được không!

Hai người ôm đầu khóc rống một trận, sau đó động viên nhau phấn chấn lên, sau đó nữa…

Kiên trì được ba ngày.

Sau ba ngày, hai người lại ở trong viện vừa khóc vừa kêu náo loạn một trận.

Chỉ là lần này bọn họ không ôm nhau động viên nhau nữa mà là nhịn không được chỉ trích lẫn nhau một trận

Đương nhiên sau khi chỉ trích xong thì vẫn làm lành rồi, dù sao lúc trước cũng thề non hẹn biển, đã hẹn kiếp sau cũng phải yêu thương ở bên nhau.

Nhưng mà có yêu thương hơn nữa thì cũng không chịu được ba ngày cãi một trận nhỏ, năm ngày cãi một trận lớn, cho nên bây giờ hai người mới thành thân chưa đến hai tháng mà quan hệ đã lung lay sắp đổ, sắp nứt toác rồi.

“Ta bốn còn nghĩ đợi sau khi nàng ta sinh con xong rồi mới chơi đùa nàng ta, khiến nàng ta biết được phu nhân thế tử của Vĩnh Yên hầu phủ không dễ làm như thế, nhưng bây giờ xem ra chỉ một Lạc Đình đã đủ cho nàng ta chịu rồi,” Lạc Như nói xong thì không có tình cảm gì mà nở nụ cười: “Như vậy cũng tốt, đỡ tốn sức ta và mẫu thân ta.”

“Ừm,” Khương Hằng cười nhìn nàng ấy một cái: “Để bọn họ tự giày vò đi, ngươi và An di đừng nhúng nhau vào, sống cuộc sống của mình cho tốt…”

Lời còn chưa nói hết, Lạc Như đột nhiên xoay người đá về phía sau lưng: “Người nào?!”

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương