Ánh mắt đảo qua bên tai ửng đỏ của hắn, trong mắt Khương Hằng lóe lên mấy phần thần thái khác thường, nàng nghiêng đầu nhìn hắn, mềm mại cười một tiếng, giọng điệu ngọt ngào dịu dàng, mắt cười cong cong: “Điện hạ đoán xem?”

Trái tim không dễ gì mới bình tĩnh lại được trong nháy mắt lại nhảy thình thịch thình thịch, Lục Quý Trì: “...”

Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của lustaveland. Bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Rõ ràng là một câu rất bình thường nhưng sau hắn nghe lại thấy thân mật như vậy, giống với sự nũng nịu trong mộng đêm qua đến vậy? Còn có dáng vẻ nàng cười lên… cũng không có gì khác với ngày thường! Nhưng vì sao hắn lại cảm thấy vô cùng đáng yêu, vô cùng muốn…

Dừng lại!

Từ ba năm tù cho đến tử hình đó tiểu huynh đệ!

Còn có đây là bằng hữu của ngươi! Bằng hữu! Không phải bạn gái! Này nhìn cho rõ!

Trong lòng Lục Quý Trì tự mình điên cuồng gào thét, trên mặt cũng không dám lộ ra dấu vết gì, để tránh cho Khương Hằng nhìn ra sự khác thường gì đó, xem hắn là biến thái mà cách xa.

“Tại sao điện hạ không nói chuyện?”

Thiếu nữ vẫn luôn cười nhìn mình, lỗ tai Lục Quý Trì càng ngày càng nóng thêm mấy phần, nhưng hắn cố chống đỡ: “Con đường này thông đến hoàng cung, ngươi đây là muốn vào cung thỉnh an di mẫu của ngươi đúng không.”

“Đoán đúng rồi, điện hạ thật thông minh.” Rõ ràng là đoạn đối thoại rất ngây thơ nhàm chán nhưng Khương Hằng nói, trong lòng lại tràn đầy ý cười không đè xuống nổi, nàng nhìn thiếu niên dường như đã có chút thông suốt ở trước mắt, cũng không nóng nảy, nàng chậm rãi nói xong lời này, bỗng nhiên vươn cánh tay, nhẹ nhàng chớp mắt: “Đây, ban thưởng.”
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của lustaveland. Bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.

Là một miếng kẹo hoa quế.

Nhìn vào thì ngọt ngào, giống như nụ cười của nàng.

Âm thầm trừng mắt nhìn trái tim lại đập loạn một trận của mình, Lục Quý Trì bình tĩnh tự nhiên mà đưa tay nhận lấy, trong lòng lại là vô cùng đau cả trứng --- mẹ nó di chứng của giấc mộng tối qua cũng quá nặng rồi, chuyện này phải đến lúc nào mới có thể bình thường lại đây!

“Điện hạ cũng là muốn vào cung thỉnh an nhỉ? Tại sao không ngồi xe ngựa?” Khương Hằng nói, đầu ngón tay giống như lơ đãng là khẽ cọ vào lòng bàn tay thiếu niên.


Lục Quý Trì: “...”

Toàn thân hắn run lên sau đó suýt chút nữa ném kẹo trong tay đi, không, người vừa sợ vừa ngu xuẩn này nhất định không phải là hắn.

Thiếu niên nhìn chằm chằm vào tay mình, vẻ mặt không còn luyến tiếc cuộc đời, Khương Hằng suýt chút nữa bật cười, nàng dùng sức nhẫn nhịn, ánh mắt vô tội nở nụ cười: “Sao điện hạ không nói?”

Nói cái gì?

Nói ta sắp bị ý dâm của chính mình trêu chết rồi sao?

Lục Quý Trì thầm thở dài, nhét miếng kẹo kia vào miệng rồi vô lựa xua tay: “Không có gì, chỉ là buổi sáng ăn quá no, hơi trướng, đi bộ tiêu hóa một chút.”

Dáng vẻ hắn cố gắng vờ như không có gì trông rất thú vị, đồng thời lại cực kỳ đáng thương, Khương Hằng buồn cười lại có chút đau lòng, cuối cùng tạm thời buông tha cho hắn: “Vậy điện hạ đi thong thả, thần nữ đi trước một bước.”

Đột nhiên Lục Quý Trì nhẹ nhàng thở dài, vừa định nói được thì chợt nhớ tới chuyện của Lâm Sênh: “Không đúng, đợi đã.”

Khương Hằng nghiêng đầu: “Điện hạ?”

“Lâm…” Khóe mắt thoáng nhìn người đi đường lui tới ở xung quanh, thần trí phiêu dạt trên không trung của Lục Quý Trì thoáng cái thu lại: “Lát nữa ngươi ở cửa cung chờ ta một chút, ta có chuyện muốn nói với ngươi.”

Khuôn mặt Khương Hằng hơi đổi, nàng nở nụ cười: “Được.”

***

Một khắc đồng hồ sau.

Xa xa đã nhìn thấy dáng người yểu điệu của Khương Hằng đứng phía dưới cửa cung sừng sững, Lục Quý Trì bình ổn tâm thần, cực kỳ tự tin mà sải bước đi qua --- đoạn đường này nói dài cũng không dài, nói ngắn cũng không ngắn, đủ cho hắn xây dựng xong tâm lý, lần này chắc chắn hắn sẽ không bị giấc mộng tối hôm qua làm ảnh hưởng nữa hừ hừ!

“Điện hạ.” Thiếu nữ quay người, mặt mày cong cong, dịu dàng như vẽ.

Lục Quý Trì với lỗ tai trong nháy mắt lại nóng lên: “...”


Được rồi, vẫn là nói việc chính trước đã, chuyện di chứng này từ từ rồi nghĩ cách.

“Khụ, cái đó, ta có một tin tức không tốt phải nói cho ngươi biết.”

Vẻ mặt của thiếu niên rất nghiêm túc, Khương Hằng gật đầu, thu lại nụ cười theo: “Mời điện hạ nói.”

“Lâm Sênh kia, chính miệng hắn nói với ta hắn đã có cô nương hắn yêu mến.” Nói đến chuyện này, Lục Quý Trì thấy rất đáng tiếc, cũng có chút có lỗi: “Là chuyện mới vừa xảy ra gần đây, cho nên trước kia ta không tra được…”

Khương Hằng nhíu mày: “Cô nương hắn yêu mến?”

“Nghe nói hôm nay mẫu thân hắn sẽ đến nhà cô nương kia cầu hôn,” Lục Quý Trì nhìn nàng một cái: “Gấp gáp như vậy, ta nghĩ có lẽ hắn thật sự động lòng rồi, cho nên cái đó, chúng ta đổi ngày mai xem Chương Tinh Dương thì thế nào?”

Khương Hằng không nói gì.

Nhớ tới dáng vẻ nàng trước kia nhìn Lâm Sênh chằm chằm không chớp mắt, Lục Quý Trì lập tức có chút lo lắng: “Thật ra Lâm Sênh kia ngoại trừ có dáng vẻ tuấn tú hơn một chút thì phương diện khác cũng không có gì đặc biệt vượt trội, không phải ngươi thật sự thích hắn chứ?”

Khương Hằng hoàn hồn: “Đương nhiên là không phải…”

Không phải là tốt, Lục Quý Trì nhẹ nhàng thở ra. Giọng điệu của hắn không tự biết mà nhẹ đi mấy phần: “Vậy là tốt rồi, ngươi yên tâm, chắc chắn ta sẽ tìm người tốt hơn Lâm Sênh cho ngươi!”

Khương Hằng nhìn hắn, trong mắt lóe lên mấy phần ý cười không thể thấy được: “Không cần.”

Lục Quý Trì sững sờ.

“Vừa rồi ta vẫn chưa nói xong đâu.”

Thiếu nữ rũ mắt xuống, dáng vẻ trông có chút ngượng ngùng, Lục Quý Trì nheo mắt, đột nhiên có loại dự cảm không tốt.


“Không phải điện hạ nói Lâm Thế tử đã có cô nương hắn yêu mến, cũng chuẩn bị tới cửa cầu hôn rồi sao?” Khương Hằng hơi dừng lại, có chút không xác định, chậm rãi nói: “Vừa rồi lúc ta ra ngoài, phu nhân Thành Ý bá vừa vặn tới chơi, bà ấy dường như… chính là vì Lâm Thế tử mà đến.”

Lục Quý Trì dù sao cũng không nghĩ tới: “...?!!”

Thấy mắt trợn tròn mắt, vẻ mặt ngây ngốc ở đó, giống như bị sét đánh, Khương Hằng không nhịn được mà cong môi, một lát mới nghi hoặc hỏi: “Điện hạ sao vậy?”

Lục Quý Trì không lên tiếng.

Người Lâm Sênh thích lại chính là Khương Hằng! Đây quả thật là duyên phận làm cho người ta ngạc nhiên!

Nhưng mà Lục Quý Trì lại phát hiện ra…

Hắn không cao hứng chút nào, ngược lại là có chút bối rối không tên, còn có một chút tức giận không nói ra được.

Loại tức giận giống như bị người ta lừa gạt tình cảm.

Lại giống như loại thẹn quá hóa giận vì tiểu tâm tư âm u bị người ta phát hiện.

Nhưng rõ ràng là hắn thật lòng muốn tìm nhà chồng mới cho Khương Hằng, hắn cũng rất vừa lòng với ứng cử viên Lâm Sênh này…

“Điện hạ?”

“Ta… đột nhiên ta nhớ tới còn có chút chuyện phải làm, ngươi đi vào trước đi.” Lục Quý Trì không biết vì sao mình lại gấp gáp như vậy, nhưng chờ đến lúc hắn lấy lại tinh thần thì hắn đã vội vã rời khỏi hoàng cung, đi vào cửa phủ Thành Ý bá.

“...”

Trời đất ơi, hắn tới đây làm gì? Chất vấn Lâm Sênh vì sao không nói cho hắn biết cô nương hắn ta thích chính là Khương Hằng à? Nhưng hắn lại không hỏi thì người ta dựa vào cái gì mà phải chủ động nói cho hắn biết?

Cái đầu say rượu lại mơ hồ đau, Lục Quý Trì cảm thấy rối rắm một cách khó hiểu, hắn nhịn không được mà ngồi xổm xuống ngay ở góc tường.

Có chỗ nào đó không đúng lắm, hắn phải yên lặng một chút, suy nghĩ một chút.

***

Vừa ra khỏi cửa liền nhìn thấy thiếu niên tối hôm qua lôi kéo mình uống rượu đến hơn nửa đêm đang ngồi xổm ở cửa nhà mình đếm kiến, Lâm Sênh hơi sửng sốt, ngay sau đó khóe miệng hơi giật, thái dương mơ hồ đau nhức.


Cũng đã nói là mình có cô nương mình yêu mến rồi, đồng thời chẳng mấy chốc sẽ tới cửa cầu hôn, Tấn vương này lại còn không chịu hết hy vọng…

Xem ra thật sự phải tìm cơ hội làm quen một chút với Khương ngũ cô nương mà mẫu thân treo trên miệng tán thưởng, nếu như nàng thật sự phù hợp với hắn ta giống như mẫu thân nói thì sớm thành thân cũng chưa chắc là không thể.

Trong lòng Lâm Sênh thầm than, đang chuẩn bị vụng trộm về phủ rồi rời khỏi từ cửa sau, Lục Quý Trì liền ngẩng đầu nhìn qua.

“Lâm Thế tử!”

Nhìn thiếu niên sau khi nhìn thấy mình thì đột nhiên nhảy dựng lên, lại bởi vì tê chân mà dừng lại nhe răng trợn mắt, Lâm Sênh: “...”

Muốn cười, đồng thời đầu cũng đau hơn.

“Sao điện hạ lại ở đây?”

Nếu như đã bị nhìn thấy thì Lâm Sênh cũng không tiện tránh đi nữa, hắn ta chịu đựng sự bất đắc dĩ trong lòng, quay người đi tới.

“Ta… đi ngang qua.” Thật ra Lục Quý Trì cũng không biết tại sao mình lại phải tìm tới Lâm Sênh, dù sao thì chính là vừa xúc động liền đến. Hắn thuận miệng đáp một câu, từ trên xuống dưới đánh giá thiếu niên từ đầu đến chân không có chỗ nào là không giống như được vẽ ra này, trong lòng hắn chua xót, còn có một chút khó chịu, nhưng lại không thể không thừa nhận, người này thật sự rất đẹp.

Nhớ tới dáng vẻ Khương Hằng nhìn hắn ta chằm chằm không chớp mắt, trong lòng thiếu niên càng ngày càng phát sầu, nhưng nàng có thể được như nguyện, đây là một chuyện tốt, hơn nữa theo lương tâm mà nói, Lâm Sênh làm người quân tử, phẩm tính đoan chính, đúng là người phù hợp…

Trong lòng có thứ gì đó mơ hồ muốn xuất hiện, nhưng lại bị lý trí đè lại, Lục Quý Trì ổn định tâm thần, xua tay nở nụ cười với Lâm Sênh: “Được rồi ta đi đây, tạm biệt.”

Lâm Sênh: “...”

Cho nên hắn chính là đặc biệt đến nhìn hắn ta một cái?

Tình cảm sâu đậm như vậy…

Lâm Sênh sờ sờ khuôn mặt mình, một lần nữa thầm than một tiếng tạo nghiệp chướng, đồng thời cũng kiên định quyết tâm sớm thành thân một chút.

Ừm… chờ mẫu thân từ Vinh Quốc công phủ trở về liền đi nhìn Khương ngũ cô nương kia một chút mới được.

Nếu như nàng thật sự thích hợp với hắn ta, hắn ta chắc chắn sẽ đối tốt với nàng.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương