“Anh hùng cứu mỹ nhân thì cũng thôi, lúc con chạy tới bản thân Khương Hằng cũng đã xử lý xong rồi, ngược lại là con…”

“Con làm sao?” Người nói chuyện chính là Phương Trân Châu, gần đây bà một lòng để trên người cháu trai mềm mại đáng yêu, cũng không quá quan tâm chuyện bên ngoài, bởi vậy còn không biết chuyện gì xảy ra, nghe thấy lời này, lập tức liền tò mò nhìn tới: “Còn anh hùng cứu mỹ nhân… hôm qua con đi làm gì vậy?”

Truyện được dịch và edit bởi Sắc - Cấm Thành. Đăng tải duy nhất tại lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là bản . Thường bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Lục Quý Trì thật nhanh lườm Chiêu Ninh Đế nụ cười ấm áp một chút, tỉ mỉ nói từ đầu tới đuôi sự việc, cuối cùng vẻ mặt đau “bi” nói: “Hai người đều không biết người đó buồn nôn cỡ nào đâu, vừa quệt mồm hôn lên mặt con, vừa háo sắc gọi mỹ nhân cái gì đó, ọe, quả thật là rất buồn nôn! Hiện tại con nhớ tới cũng còn muốn ói!”

Lời này quá có cảm giác hình tượng, Phương Trân Châu đang vì chân tướng ghê tởm mà kinh sợ lập tức lấy lại tinh thần: “Cho nên con vốn là đi cứu người… cuối cùng được cô nương người ta cứu?”

Vẻ mặt bà cạn lời, còn mang theo một chút xem thường, nhìn đến mức Lục Quý Trì nhịn không được liền giật khóe miệng một cái: “… Đó cũng là ngoài ý muốn!”

“May mà bản thân cô nương người ta đủ thông minh, kịp thời phát hiện ra điều không đúng tránh né cạm bẫy, nếu không…” Phương Trân Châu nghĩ mà sợ lại kinh hãi lắc đầu, không tiếp tục nói nữa, mặt mũi chỉ tràn đầy chán ghét nói: “Lạc Đình và tam nha đầu An Quốc công phủ kia trước kia ai gia gặp qua mấy lần, trong ấn tượng đều rất điềm đạm ngoan ngoãn, không nghĩ tới lại có vẻ làm ra chuyện thất đức ác độc như vậy, quả nhiên là người không thể nhìn bề ngoài!”

“Còn không phải sao,” Lục Quý Trì hoàn hồn: “Nếu không phải tận mắt nhìn thấy, con cũng không thể tin được trên đời này còn có người như vậy! Cũng may là tình cảm của Khương Hằng đối với tên họ Lạc kia không sâu, nếu không đổi lại là người khác, chỉ sợ thương tâm cũng sắp thương tâm chết rồi.”

Vẻ mặt hắn căm phẫn trào dâng, lập tức liền khiến khóe mắt Chiêu Ninh Đế hơi nhướng lên, nhìn không ra vui buồn mà nở nụ cười: “Chuyện này quả thật làm cho người ta tức giận, may mà kế bẩn của kẻ xấu không thực hiện được, Khương cô nương cũng không bị thương. Chỉ là… không phải A Trì từ trước đến nay rất ghét tiếp xúc với các cô nương sao, sao nhìn lại thấy rất quan tâm vị Khương cô nương này?”

Hắn ta vừa nói, Phương Trân Châu cũng phát hiện ra, lập tức bất chấp sự tức giận, hai mắt hơi sáng lên nhìn qua: “Chẳng lẽ con…”

“Nàng ấy không giống với những nữ nhân khác,” Thiếu niên đã sớm chuẩn bị dưới cái nhìn chăm chú của mẹ ruột và ca ca được lợi, vẻ mặt thản nhiên nói: “Con xem nàng ấy như huynh đệ.”
Truyện được dịch và edit bởi Sắc - Cấm Thành. Đăng tải duy nhất tại lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là bản . Thường bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.

Phương Trân Châu: “…”

Chiêu Ninh Đế: “…”

Một tiểu nương tử xinh đẹp như hoa, mảnh mai ôn nhu như vậy, hắn nói hắn coi người ta như huynh đệ.

Sợ không phải là ánh mắt có bệnh?!

“Trong lúc vô tình nàng ấy đã giúp con mấy lần, còn cứu được Cửu nha đầu, con nhớ tình của nàng ấy, cho nên mới đích thân tới cứu nàng ấy. Mặt khác mặc dù dáng dấp yếu đuối, nhưng tính cách nàng ấy rất sảng khoái, rất đàn ông. Cũng không làm bộ, không già mồm, không có phiền như nữ nhân, con nhìn rất vừa mắt.”

Nhìn vừa mắt, bước kế tiếp không phải là động lòng, yêu mến, sau đó tìm cách lấy người ta về nhà làm thê tử sao?

Huynh đệ là cái quỷ gì?!

Khóe miệng Phương Trân Châu giật giật, nhất thời lại không biết nên có phản ứng gì.

Con trai mình sinh tự mình biết, dáng vẻ này của Lục Quý Trì, bà liếc mắt một cái là nhìn ra: Hắn thật sự nghĩ như vậy, không có một chút giả dối.

Chiêu Ninh Đế cũng không nghĩ tới câu trả lời của hùng đệ đệ sẽ kỳ lạ như vậy, không nói gì mà nhìn chằm chằm hắn một lát, mới giống như đùa giỡn nói: “Hiếm thấy A Trì nhìn thuận mắt cô nương nào, nàng ấy lại vừa thối lùi hôn sự… Không bằng trẫm hạ chỉ ban nàng ấy cho đệ làm vương phi? Dù sao thì đệ cũng nên thành thân rồi.”

Biết ngay huynh sẽ thăm dò ta như vậy!


Trong lòng Lục Quý Trì hừ nhẹ một tiếng, quả quyết từ chối nói: “Mới không cần! Huynh đệ chính là huynh đệ, sao có thể lấy ra làm vương phi chứ! Hơn nữa đệ đã đồng ý với nàng ấy, phải giúp nàng ấy tìm một nhà chồng mới tốt hơn Vĩnh Yên hầu phủ gấp một vạn lần, hoàng huynh cũng đừng chỉ điểm uyên ương lung tung, hỏng kế hoạch của đệ!”

Chiêu Ninh Đế: “…”

Cũng nói ra lời muốn đích thân động thủ giúp cô nương người ta tìm nhà chồng mới rồi, hiển nhiên không phải là đang chơi trò lấy lui làm tiến này. Vậy thì, hắn quan tâm Khương Hằng, thật sự chỉ bởi vì thưởng thức cách làm người của nàng ấy, coi nàng ấy thành huynh đệ?

Nhớ tới Khương Hằng khuôn mặt dịu dàng xinh đẹp, bệ hạ lập tức liền trầm mặc.

Đệ đệ này sợ là muốn cô độc sống quãng đời còn lại.

“Nói đến đây, chỗ hoàng huynh có lựa chọn tốt gì không?” Đây là một trong những mục đích chủ yếu hôm nay Lục Quý Trì vào cung, bởi vậy hắn nói rất chân thành: “Phải nhân phẩm ưu tú, gia thế trong sạch, tiếp đó phụ mẫu dễ chung sống, không khí gia đình tốt! Đúng rồi, thiếp thất thông phòng gì đó cũng không được có! Mặc dù nha đầu kia không để ý chuyện này lắm, nhưng đệ đã đồng ý tìm cho nàng ấy, vậy chắc chắn phải tìm người tốt nhất…”

Chiêu Ninh Đế: “…”

Trải qua khoảng thời gian chung sống nhiều ngày như vậy, Lục Quý Trì có phải thật sự an phận hay không, trong lòng hắn ta cơ bản đã nắm chắc, chỉ là lòng người khó dò, chuyện lúc trước lại rõ mồn một trước mắt, mặc kệ là xuất phát từ góc độ nào, hắn ta đều không hy vọng Lục Quý Trì sinh ra tâm tư gì không nên có với Khương Hằng. Nhưng mà…

Vì sao chuyện đã như ý của hắn ta, tâm tình của hắn ta lại càng thêm phức tạp vậy?

“Nếu như chỗ mẫu hậu có lựa chọn tốt gì, cũng nhớ đề cử cho con!” Lục Quý Trì còn đang cố gắng vì chung thân đại sự của đồng bọn mà phấn đấu.

Chiêu Ninh Đế hoàn hồn, ánh mắt hơi ngừng lại nhìn hắn một cái: “Yêu cầu này của đệ cũng hơi cao rồi, có điều chỗ của trẫm ngược lại thật sự có mấy nhân tuyển thích hợp, A Trì có cần nghe một chút?”

“Hoàng huynh mau nói!” Lục Quý Trì lập tức liền mong đợi nhìn sang.

Chiêu Ninh Đế báo mấy cái tên, không có một ai không phải là thanh niên tài tuấn nổi danh trong kinh. Lục Quý Trì rất vui vẻ, cười hì hì nói: “Người hoàng huynh nói tốt, vậy chắc chắn sẽ không tồi, chỉ là thành thân là chuyện lớn như vậy, duyên phận cũng rất quan trọng, chuyện này lại liên quan đến hạnh phúc cả đời của Khương Hằng, thần đệ không dám quá qua loa, cho nên chờ đệ quan sát một chút, chọn ra một người thích hợp nhất trong số đó rồi lại đến bẩm báo với hoàng huynh!”

“Không sao, trẫm cũng chỉ giúp đệ cung cấp một vài lựa chọn tham khảo thôi, A Trì tự mình xem rồi làm là được.”

Chiêu Ninh Đế nói xong, bỗng nhiên dừng lại.

Đợi đã, hùng đệ đệ để ý cô nương người ta như vậy, có thể là giống như hắn nói chỉ xem nàng ấy là bằng hữu mà đối đãi, nhưng cũng có thể là có hảo cảm với người ta vẫn không tự biết?

Nếu là như vậy…

Bệ hạ đột nhiên liền vui vẻ.

Nếu là như vậy thì sự việc cũng quá thú vị rồi.

**

Mặc dù không quá muốn thấy Lục Quý Trì và Khương Hằng ở bên nhau, nhưng sau khi hắn ta phát hiện ra được Lục Quý Trì thật sự chưa thông suốt, mà không phải là đang tính kế gì, đồng thời rất có thể là đang tự đào hố cho mình nhảy, Chiêu Ninh Đế xuất phát từ một loại tâm lý quỷ dị nào đó, cũng không tiến hành can thiệp vào chuyện này, mà là yên lặng làm quần chúng vây xem.

Lục Quý Trì không biết ca ca được lợi đang suy nghĩ gì, thấy hắn ta không bởi vì chuyện này mà hoài nghi mình, lập tức đắc ý mà xuất cung, tìm hiểu tin tức của mấy thanh niên tài tuấn mà hắn ta nói.


Cùng lúc đó, Vinh Quốc công phủ.

“Nhân chứng vật chứng đều ở đây, không biết tứ thẩm và tứ tỷ tỷ còn lời gì muốn nói?”

Thiếu nữ tướng mạo mỹ lệ, giọng điệu nhu hòa, nụ cười dịu dàng, giống như là đang nói “Thời tiết hôm nay thật tốt”, nhưng tứ phu nhân và Khương Viện nhìn lại chỉ cảm thấy sợ hãi đan xen, cả người đều không bị khống chế mà bắt đầu run rẩy.

Lúc bọn họ làm việc rõ ràng rất cẩn thận, không để lại bất cứ sơ hở nào, nàng… nàng làm thế nào tìm được những thứ này?!

“Trên đời này từ trước đến nay không có gì là bí mật, phàm là chuyện đã từng làm đều sẽ để lại dấu vết.” Giống như là nhìn ra bọn họ đang suy nghĩ gì, Khương Hằng giọng điệu bình tĩnh nở nụ cười: “Nếu không sao có thể có câu nói ‘nếu muốn người ta không biết, trừ phi mình đừng làm’ chứ?”

Tứ phu nhân tính cách lỗ mãng, làm việc nhìn trước không ngó sau, bình thường chẳng qua là tự nhận cẩn thận mà thôi. Khương Từ không chút tốn sức đã lấy được chứng cứ bà ta và Khương Viện mượn tay Tề Hà để tính kế Khương Hằng.

Ngoài ra Tần Tranh cũng đến An Quốc công phủ buộc Tề Hà nói rõ chân tướng sự việc, Tề Hà rõ ràng bày tỏ nàng ta và Lạc Đình tình cũ quay lại là bởi vì Khương Viện chủ động tới cửa, cung cấp chủ ý gặp gỡ ở Lê Viên cho nàng ta.

Khi đó Lạc Đình bị Tề Ngạn đánh cho một trận gãy chân, trong lòng sợ hãi, đã quyết định từ đỏ quan hệ của hắn ta và Tề Hà, nhưng Khương Viện phái người dẫn hắn ta tới Lê Viên, lại khuyến khích Tề Hà dẫn dụ hắn ta gạo nấu thành cơm, sự việc lúc này mới trở nên không thể nào ngăn cản.

Quan trọng nhất chính là, Tề Hà lại nghĩ ra chủ ý tìm người hủy đi sự trong sạch của Khương Hằng, ép nàng chủ động từ hôn, tứ phu nhân và Khương Viện cũng không thể không kể công.

Chẳng qua là trong cuộc sống từng xảy ra một chút lục đục nhỏ, bọn họ lại độc ác đến mức muốn hủy đi cuộc đời nàng, Khương Hằng thực sự không biết nên nói gì cho phải, thấy tứ phu nhân và Khương Viện còn muốn ngụy biện, nhất thời lười nghe tiếp, chỉ quay đầu hướng về phía lão thái thái trên chủ vị sắc mặt tái xanh nói: “Sự việc đã rất rõ ràng rồi, còn xin tổ mẫu làm chủ cho tôn nữ.”

Lão thái thái không muốn làm chủ cho nàng chút nào.

Nhưng hương Hằng đầu tiên đã mời cữu cữu và biểu ca tới cửa, bây giờ hai cha con dáng người khôi ngô, khí chất khắc nghiệt đang là một người xách theo tứ gia của Vinh Quốc công phủ, cũng chính là phụ thân của Khương Viện, một người xách theo huynh trưởng của Khương Viện, mặt mũi tràn đầy sát khí dọa người. Nếu bà ta còn không tỏ thái độ nữa, hai người giống như thổ phỉ này chỉ sợ sẽ lấy bọn họ ra khai đao.

Lại nhớ đến Tần thái phi trong cung, đó cũng không phải là người tính tình tốt…

Lão thái thái luôn rất yêu thương Khương Viện, cũng rất đánh giá cao tứ phu nhân miệng ngọt, biết dỗ cho bà ta vui vẻ, nhưng trong lòng bà ta, nhi tử và tôn tử mới là quan trọng nhất, bởi vậy sau khi nhẫn nhịn một lúc lâu, bà ta cuối cùng không cam lòng không nguyện ý mà mở miệng: “Chuyên này đúng là nàng dâu lão tứ và A Viện quả thật làm sai rồi, liền phạt bọn họ đến Từ đường đóng cửa suy nghĩ lỗi lầm một…”

“Một đời.”

Chữ “năm” rõ ràng bị chặn trong cổ họng, lão thái thái bỗng nhiên ngẩng đầu: “Ngươi!”

“Hoặc là lão thái thái cũng có thể lấy nhi tử và tôn tử ra để chống đỡ.” Tần cữu cữu cười lạnh một tiếng nói: “Thân là chủ một nhà, không trông coi tốt tức phụ nhà mình, thân là huynh trưởng, không dạy bảo tốt muội muội nhà mình, cho dù ta thật sự làm gì bọn họ, bọn họ cũng không oan, lão phu nhân cần phải hiểu rõ.”

“Ngươi dám!” Lão thái thái lập tức liền bị hù dọa.

“Nếu lão phu nhân không tin, cứ thử xem.” Tần Tranh nói xong tay hơi dùng sức, ca ca của Khương Viện liền phát ra tiếng kêu thảm thiết thê lương.

Sắc mặt lão thái thái trắng nhợt, che ngực muốn ngất đi.


“Tổ mẫu vẫn là một lát nữa bất tỉnh mới tốt, nếu hiện tại người bất tỉnh, thật sự không có ai có thể che chở cho tứ thúc và nhị ca ca.”

Khương Hằng ôn nhu nói một câu, lập tức khiến cho lão thái thái đã nhắm hai mắt lại miễn cưỡng mở ra.

“Ngươi… ngươi…” Bà ta hai mắt đỏ ngầu, ngực chập trùng không ngừng, tức giận đến mức một khuôn mặt già nua nhiều nếp nhăn trướng thành màu đỏ tím: “Bọn họ… bọn họ nói thế nào cũng là người nhà của ngươi, ngươi thật sự nhất định phải không đuổi tận giết tuyệt thì không được?!”

“Người nhà,” Ánh mắt Khương Hằng lãnh đạm nhìn về phía bọn họ: “Lúc bọn họ tính kế ta, muốn hủy đi sự trong sạch của ta, có nghĩ tới ta là người nhà của bọn họ?”

“Nhưng không phải ngươi vẫn tốt đẹp đứng ở đây sao!” Lại không thật sự xảy ra chuyện gì, tại sao phải cắn chết không thả như vậy? Nha đầu chết tiệt kia thật sự là vô cùng ác độc!”

Lão thái thái xưa nay bất công, Khương Hằng nghe lời này cũng không tức giận, chỉ là cũng lười nói thêm, chỉ quay đầu nở nụ cười nhìn Khương tứ gia bị cữu cữu xách trong tay: “Nghe nói gần đây tứ thúc đang mưu cầu chức vị Hộ bộ… cữu cữu, con nhớ tình cảm qua lại của Thị lang Hộ bộ Thành đại nhân và ngài không ít đúng không?”

Tần cữu cữu vẫn chưa nói gì, Khương tứ gia toàn thân đã cứng đờ, đột nhiên ngẩng đầu lên: “Đưa bọn họ đi Từ đường, vĩnh viễn không được trở về!”

“Phu quân?!”

“Phụ thân?!”

“Lão tứ?!”

Khương tứ gia là người không có hứng thú gì với nữ sắc, lòng công danh lợi lộc lại cực nặng, đáng tiếc tài học vẫn luôn không theo kịp dã tâm, bởi vậy cứ sống rất phiền muộn, gần đây thật vất vả mới có được cơ hội có thể vào Hộ bộ, đang cao hứng đấy, không nghĩ tới liền xảy ra chuyện này. Ông ta quả thật bị câu nói này của Khương Hằng làm cho sợ hãi, hơn nữa chuyện này đúng là lỗi của thê tử và nữ nhi, chuyện này chứng cứ rành rành như núi, ông ta nao không biết thẹn mà cãi chày cãi cối như mẫu thân nhà mình, bởi vậy chỉ do dự một chút liền cắn răng đưa ra quyết định.

Tứ phu nhân và Khương Viện không nghĩ tới ông ta sẽ nhẫn tâm như vậy, nhất thời cũng bất chấp việc khác, kêu khóc nhào về phía lão thái thái: “Tổ mẫu (mẫu thân) cứu con!”

Trong lòng lão thái thái có chút không đành lòng, tứ phu nhân cũng không sao, nhưng Khương Viên, nếu như thật sự bị đưa đến Từ đường đóng cửa cả một đời, cuộc đời của nàng ta liền hoàn toàn đi đứt rồi. Nghĩ như vậy, bà không nhịn được mắt đỏ lên, hiếm thấy nhận lỗi mà chảy nước mắt: “Ngũ nha đầu, bọn họ đã biết sai rồi, đều là người một nhà, ngươi không thể thương xót, buông tha bọn họ sao…”

Tứ phu nhân thấy tình thế không ổn, cũng khóc nhào tới, nói chuyện này đều là lỗi của một mình bà ta, không liên quan đến Khương Viện.

Khương Viện cũng hu hu khóc lớn, càng không ngừng nói ta sai rồi.

Ánh mắt Khương Hằng lãnh đạm mà nhìn bọn họ, cảm thấy cực kỳ vô vị.

Sớm biết như thế, sao lúc trước còn như thế.

**

Tứ phu nhân và Khương Viện cuối cùng vẫn bị đưa đến Từ đường, trong vòng mười năm không thể quay về --- đây là kết quả mà Dương thị mở miệng cầu tình.

Đối với kế mẫu này, chính là nể mặt đệ đệ Khương Hòa, Khương Hằng cũng không thể không cho bà ấy mấy phần thể diện, hơn nữa mười năm hay là một đời đối với bọn họ mà nói không có gì khác nhau, cũng liền đồng ý.

Tin tức vừa truyền ra, người trong Vinh Quốc công phủ cảm thấy bất an, không dám tiếp tục ra vẻ với tỷ đệ Khương Hằng nữa.

Nhất là Khương Hằng, lúc trước tất cả mọi người cho rằng tính tình nàng yếu đuối, là người dễ bắt nạt, nhưng hôm nay xem ra…

Không thể trêu vào, không thể trêu vào!

Cuộc sống của hai tỷ đệ hoàn toàn yên tĩnh trở lại, chỉ có lão thái thái trong lòng không cam chịu thỉnh thoảng làm chút trò yêu, chỉ là Khương Hằng có Tần gia và Tần thái phi làm chỗ dựa, bà ta cũng chỉ dám giày vò chút xíu, cũng không dám làm quá mức.

Mãi đến ngày hôm nay, có người tới cửa cầu hôn Khương Hằng.


Khương Hằng dáng dấp tốt, tính tình tốt, xuất thân không tệ, người đứng sau lại cứng, trong kinh người muốn cầu hôn nàng không phải là số ít. Vừa nghe nói nàng đã từ hôn Lạc Đình liền có người không kịp chờ đợi mà tới cửa thăm dò ý tứ rồi.

Lão thái thái vài ngày trước vô cùng tức giận, một mực nằm trên giường không dậy, bởi vậy vẫn không biết chuyện này, ngày hôm nay đột nhiên nghe nói, lập tức phấn khởi trở lại --- suýt nữa quên mất hôn sự của nha đầu chết tiệt kia còn ở trong tay bà ta đấy! Bà ta căn bản không cần sợ nàng!

Lại nghĩ tới Tần gia cũng được, Tần thái phi cũng được, trong hôn sự của Khương Hằng tính ra đều là người ngoài, không giống bà ta có thể trực tiếp làm chủ, nhất thời tâm tình rất tốt, eo không xót đầu không đau.

Ngoại trừ bà ta, người có thể làm chủ chuyện này cũng chỉ có phụ thân Khương Hằng và Dương thị, nhưng bà ta là trưởng bối, cho dù là phụ thân Khương Hằng và Dương thị thì cũng phải lấy ý tứ của bà ta làm đầu, lão thái thái càng nghĩ càng cao hứng, xua tay lên liền nói: “Người đâu! Đi gọi ngũ cô nương tới cho ta! Nói là ta bệnh, bảo nó đến hầu bệnh!”

**

Khương Hằng vẫn không biết tổ mẫu nhà mình muốn làm trò yêu, nàng đang ở Tần gia cùng Tần phu nhân tản bộ --- Tần phu nhân gọi nàng tới, mục đích là vì tạo cơ hội cho nhi tử nhà mình, bồi dưỡng một chút tình cảm của hai người.

Tần Tranh nhìn ra ý đồ của mẫu thân, tâm mệt mỏi vô cùng đồng thời quay đầu muốn tránh ra ngoài.

Nhưng mà…



“Biểu ca đi rồi, điện hạ chẳng phải cũng không tiện ở lại nhiều?” Khương Hằng cười híp mắt nhìn Lục Quý Trì cách đó không xa đang khổ cực chạy bộ, dùng giọng nói chỉ có một mình hắn có thể nghe thấy nói: “Hay là ngồi thêm một lúc, tối nay lại ra ngoài đi.”

Tần Tranh: “…”

Trước có mẹ già, sau đó biểu muội rách, cái nhà này không có cách nào ở lại được nữa!

Tần phu nhân không biết bọn họ đang nói gì, thấy hai biểu huynh muội lại xúm lại nói thầm thì, lập tức mở cờ trong bụng, vội vàng tìm cớ rời đi.

Tần Tranh càng ngày càng nhau “bi”: “…”

Đúng lúc này, Lục Quý Trì lau mồ hôi, thở hổn hển đến đây: “Chạy xong năm vòng rồi, được… được rồi chứ…”

Mặc dù mỗi ngày dậy sớm rất đáng ghét, nhưng phương pháp rèn luyện Tần Tranh dạy cho hắn hiệu quả quả thật không tệ, vết thương của Lục Quý Trì tốt lên so với trong tưởng tượng nhanh hơn rất nhiều, cơ thể cũng cảm thấy tráng kiện hơn không ít, bởi vậy gần đây hắn cũng không kháng cự chuyện này nữa.

“Điện hạ vất vả rồi, nhanh lau mồ hôi.” Khương Hằng cười đưa khăn trong tay qua.

“Cảm ơn!” Thái độ của nàng quá tự nhiên, Lục Quý Trì không cảm thấy có gì không đúng, theo bản năng liền nhận lấy, vừa lau mồ hôi vừa hỏi Tần Tranh: “Tiếp theo còn phải làm gì?”

“Đi leo…”

“Hay là nghỉ ngơi một lúc đã? Ta thấy hai người luyện tập rất lâu rồi đấy.”

Tần Tranh ngây ra nhìn nàng một cái: “… Nhiệm vụ hôm nay vẫn chưa hoàn thành.”

“Một lát nữa tiếp tục là được.” Khương Hằng ném cho biểu ca rách một ánh mắt “Làm hắn mệt ta sẽ đau lòng”, cười híp mắt dẫn Lục Quý Trì ngồi trên băng ghế đá bên cạnh: “Điện hạ uống trà không?”

Quan tâm như thế, Lục Quý Trì lập tức liền cảm thấy người bằng hữu này thật sự là không uổng công kết giao, quay đầu hướng về phía Tần Tranh đắc ý cười một tiếng, gật đầu nói: “Uống! Khát chết ta rồi!”

Vốn còn một chút đồng tình với hắn thế mà bị biểu muội lòng dạ hiểm độc nhà mình coi trọng, lần này, Tần đại tướng quân nhất thời liền cảm thấy Tấn vương rách này cực kỳ đáng đời.

Lại thấy biểu muội rách cười đến một mặt dung túng, Tần Tranh híp mắt, tiếp theo ngồi xuống đối diện hai người, giọng điệu nhìn như lạnh nhạt, thật ra không có ý tốt nói: “Nghe nói gần đây điện hạ đang tìm kiếm nhà chồng mới cho biểu muội, còn tìm được mấy nhân tuyển không tệ, thế nào, trong đó có người thích hợp không?”

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương