Khương Hằng đã thu hồi ý cười trong đáy mắt, thấy hắn nhìn ra, lượn lờ hành lễ: “Đa tạ điện hạ khai ân, chỉ là mới vừa rồi thần nữ xác thực đã hành lễ với công chúa, công chúa vội vàng ngắm hoa, có lẽ không thấy, lúc này mới hiểu lầm.”

Truyện được dịch và edit bởi Sắc - Cấm Thành. Đăng tải duy nhất tại lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là bản . Thường bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Không phải hiểu lầm, chính là cố ý tìm lỗi. Cửu công chúa nhỏ nhen, không thể nhìn thấy những cô nương so với nàng ta còn mỹ mạo hơn, hơn nữa ghen ghét quan hệ của Khương Hằng và Tần Tranh thân cận, tự nhiên nhìn nàng thấy khó chịu.

Nhưng mà lời này Lục Quý Trì không nói ra, nói hình tượng nhân vật liền vỡ mất, hắn chỉ học bộ dáng cau có đối với mấy cô nương của nguyên chủ, liếc mắt nhìn nàng một cái, hừ nói: “Được rồi, cách xa bổn vương một chút.”

Bộ dáng này hiển nhiên có chút chướng mắt, thiếu nữ không khống chế được mà hơi nhíu mi, nội tâm Lục Quý Trì lúng túng, mà xung quanh toàn là cung nữ thái giám, hắn không thể không tiếp tục duy trì ngụy trang, miễn cho bị người khác nhìn ra cái gì khác thường.

Hai người không nói gì, một trước một sau ra cung.

Lúc này Lục Quý Trì mới nhẹ nhàng thở ra một hơi, trước khi Khương Hằng lên xe ngựa gọi nàng lại.

“Không biết điện hạ còn gì phân phó?”

Lục Quý Trì giống như trộm mà nhìn bốn phía, xác định không ai chú ý đến bên này, mới ho nhẹ một tiếng, đè thấp âm thanh hỏi: “Tối hôm qua thọ yến của An Quốc Công, ngươi có tham gia hay không?”

Khương Hằng một mặt kinh ngạc, tựa hồ như rất kỳ quái vì sao hắn muốn hỏi cái này, nhưng vẫn cung kính đáp: “Bẩm điện hạ, có tham gia.”
Truyện được dịch và edit bởi Sắc - Cấm Thành. Đăng tải duy nhất tại lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là bản . Thường bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.

“Trên đường, có rời tiệc khong?”

Khương Hằng hơi ngừng lại: “Có, nha hoàn lỗ mãng, vô ý làm bẩn xiêm y, ta liền đi theo nhị cô nương của phủ An Quốc Công về hậu viện thay đổi xiêm y.”

Lục Quý Trì gật đầu, ánh mắt cẩn thận quan sát biểu cảm trên mặt nàng: “Trên đường đi thay xiêm y có gặp được việc gì đặc sắc?”


“Việc đặc biệt?” Nàng nghi hoặc, như là hoàn toàn không biết hắn đang nói cái gì.

Thấy nàng thần sắc không giống giả bộ, nói chuyện âm thanh cũng bình thản, không có chút tận lực che giấu, Lục Quý Trì có chút thất vọng. Tuy rằng sau chuyện vừa rồi có thể thấy được cô nương này không dễ khi dễ như trong tưởng tượng của hắn, nhưng thông minh không phải không thể tin, hơn nữa nha đầu béo phía sau nàng thoạt nhìn không phải là một cao thủ có thể lặng yên không tiếng động mà đánh choáng váng người khác, hắn gật gật đầu, không có hỏi nữa, học bộ dáng nguyên chủ, lại “hừ” một tiếng, quay đầu rời đi.

... Này không có chuyện mà cứ “hừ” đi “hừ” lại, như là có bệnh!

Khóe miệng Khương Hằng hơi giật giật, chờ hắn lên xe ngựa, ánh mắt mới như có chút đăm chiêu.

Vị Tấn Vương này hình như có chút không giống lời đồn?

**

Sau khi trở lại vương phủ dùng cơm trưa, Ngụy Nhất Đao đã trở lại.

“Điện hạ, đều thu phục!”

Người này tuy ngốc manh, nhưng làm việc lại rất chắc chắn, Lục Quý Trì nhẹ nhàng thở ra một hơi, vừa định khen hắn hai câu, vị huynh đệ này bỗng nhiên căm hận mà vỗ lên bàn một cái: “Con mẹ nó! Nếu không phải đột nhiên có nội tặc, kế hoạch của chúng ta đến bây giờ đã thành công!”

Cái bàn rung rung, nước trà văng khắp noi, khóe miệng Lục Quý Trì hơi giật giật, kéo vạt áo của hắn lau lau: “Có ý tứ gì?”

“Chính là chén canh mà điện hạ giành uống đó! Lưu mỹ nhân thật vất vả mới nghĩ được biện pháp, thần không biết quỷ không hay mà bỏ thần dược kia vào trong..” Âm thanh của Ngụy Nhất Đao thấp dần, bỗng nhiên ngẩng đầu lên.

“..” Lục Quý Trì trầm mặc thật lâu mới cứng đờ mà ngẩng đầu lên, “Cho nên ý của ngươi là, chén canh mà ta uống kia là có độc?”


“Điện điện điện hạ đừng sợ! Giải dược! Thuộc ha thuộc hạ lập tức đi tìm Tôn tiên sinh để lấy giải dược!” Ngụy Nhất Đao đứng phắt dậy, chuôi đao bên hông vô ý chạm vào góc bàn, gây lên một tiếng “Loảng xoảng” rất lớn.

Lục Quý Trì, “...”

Hắn hình như hiểu được tại sao nguyên chủ lại ngỏe rồi --- thủ hạ tất cả đều là mấy tên không đáng tin cậy chuyên môn hố chủ nhân, không trách hắn, không trách hắn!

Ngụy Nhất Đao nhanh chóng trở về, đi theo cùng hắn còn có một nam nhân trung niên để râu cá trê, dáng người gầy ốm, ánh mắt sắc bén, mặc chiếc áo bào thư sinh màu than chì, thoạt nhìn khiêm tốn mà khôn khéo.

Đây là Tôn tiên sinh trong miệng Ngụy Nhất Đao.

Người này là mưu sĩ bên cạnh nguyên chủ, tuy rằng bối cảnh đơn giản, nhưng nguyên chủ vô cùng tín nhiệm hắn. Chỉ là đứng trên góc độ của Lục Quý Trì mà cân nhắc một phen, lại cảm thấy vị Tôn tiên sinh này cũng không đơn giản.

Đầu tiên hắn ta là tự một ngày nào đó mà tìm đến, tuy rằng bối cảnh đơn giản, không có sơ hở gì, nhưng chuyện này lại không hợp với lẽ thường --- nếu nguyên chủ là một người hùng tài đại lược, có thực lực để đoạt được ngôi vị hoàng đế thì không nói, nhưng nguyên chủ chỉ là một thiếu niên ngốc nghếch, có dã tâm lại không có năng lực, một mưu sĩ chân chính muốn kiến công lập nghiệp ai muốn tìm đến người như vậy, cung hắn làm chủ, thay hắn bày mưu tính kế?

Tiếp theo vị Tôn tiên sinh này không hiểu y thuật, lại có thể mang đến loại độc dược như vậy, tuy rằng nguyên chủ hỏi qua lai lịch của mấy thứ này, Tôn tiên sinh cũng trả lời ra được, nhưng đáp án kia nhìn thì hợp lý, nhưng suy nghĩ kỹ lại thì không hề.

Còn có cái quan trọng nhất: Tôn tiên sinh này hành sự thần bí, nguyên chủ là chủ thượng mà cũng không tìm thấy hắn. Tuy nói cao nhân có chút cổ quái không phải là chuyện gì quá ngạc nhiên, nhưng Lục Quý Trì lại có cảm giác: Hắn ta hẳn là có địa vị khác, hơn nữa nguyên chủ rất có thể chỉ là tấm ván đỡ mà chủ nhân phía sau của hắn ta đẩy ra.

Nhưng mà cái này không phải là lúc để tự hỏi, Lục Quý Trì đờ đẫn mà nhận giải dược của Tôn tiên sinh nuốt vào, trong lòng một trận bi thương.

May mắn là độc mãn tính, nếu như cấp tính, bây giờ hắn đã ngỏe rồi đi?

Ngụy Nhất Đao sợ đến mức quỳ phục xuống, Lục Quý Trì sửng sốt, mở mắt ra liền thấy mắt hổ của đại huynh đệ này rưng rưng, âm thanh run rẩy mà nói: “Điện hạ không đánh ta, còn yên lặng mà thở dài, tiên sinh, điện hạ có phải là... Có phải là bị độc đến choáng váng rồi không?”


Lục Quý Trì: “...”

Lấy roi đến, hắn muốn đánh chết hắn ta luôn!

**

Giải dược mà Tôn tiên sinh đưa hiệu quả rất nhanh, chỉ nuốt xong trong chốc lát, Ngụy Nhất Đao gọi thái y trong phủ đến liền nói độc tố trong thân thể của hắn đã hết.

Lục Quý Trì gật đầu, lão đại phu đơn giản dặn dò vài câu, liền lui xuống.

Ngụy Nhất Đao bị Lục Quý Trì phạt đến trong viện tập hít đất, trong phòng chỉ còn lại hai người là hắn và Tôn tiên sinh.

“Điện hạ vì sao lại từ bỏ kế hoạch?”

Nhìn người này nhíu mi, vẻ mặt không vui, Lục Quý Trì hơi híp híp mắt.

Bây giờ trong đầu hắn đều là biện pháp về hiện đại, không biết làm sao mà phản ứng lại hắn ta, nhưng Tôn tiên sinh này vừa nhìn là biết người gian xảo, nếu không giải quyết hắn ta sớm, không biết lúc nào mình bị bại lộ, cho nên Lục Quý Trì nghĩ nghĩ, vẫn là mở miệng: “Nhất Đao không nói với tiên sinh?’

Ngụy Nhất Đao đương nhiên là nói với hắn ta, nhưng...

“Chuyện nội gian, ta cũng không nghe nói, điện hạ sao lại phát hiện? Còn có bệ hạ nơi đó, điện hạ nói bệ hạ nhìn thấu kế hoạch của chúng ta, nhưng có căn cứ gì?”

Lục Quý Trì ngẩng đầu nhìn hắn, không nói chuyện.

Ánh mắt này của hắn không giống thường ngày, Tôn tiên sinh mơ hồ cảm thấy một tia không đúng, nhưng lại không nghĩ nhiều, chỉ tiếp tục trầm giọng nói: “Ta nghe nói khi điện hạ đoạt chén canh kia từ tay Lưu mỹ nhân, bệ hạ cũng đang muốn uống. Nếu như thật sự biết kế hoạch của chúng ta, tại sao hắn ta một chút cũng không bố trí phòng vệ? Điện hạ, Lưu mỹ nhân phí rất nhiều tâm tư mới đắc thủ, chúng ta thiếu chút nữa là thành công...”

“Cho nên ngươi hiện tại đang chất vấn bổn vương?”


Tôn tiên sinh sửng sốt.

Lục Quý Trì học bộ dáng cười lạnh của nguyên chủ: “Tuy rằng bổn vương trúng độc mãn tính, trong khoảng thời gian ngắn không có việc gì, cũng đã kịp uống giải dược, nhưng nói thế nào cũng bị một phen kinh hách, tiên sinh một câu an ủi cũng không có, còn mang ngữ khí hoài nghi, liên tục ép hỏi bổn vương...”

Ý cười của hắn thu lại, đột nhiên trầm mặt xuống, “Không biết người, sợ rằng tưởng Tôn tiên sinh là chủ tử của cả phủ này đó!”

Tôn tiên sinh sợ ngây người, từ khi Tấn Vương biết kiến thức và năng lực của hắn ta, vẫn luôn rất kính trọng và ỷ lại hắn ta, đây là lần đầu tiên Tấn Vương không khách khí với hắn ta như vậy...

Đã xảy ra chuyện gì?!

“Thuộc hạ không dám, điện hạ hiểu lầm...”

Rốt cuộc cũng là người thông minh, thấy tình huống không ổn, Tôn tiên sinh lập tức phóng thấp tư thái nhằm thuận theo Lục Quý Trì, nhưng Lục Quý Trì cũng không cho hắn cơ hội, vẻ mặt tức giận mà quát lớn vài câu, chính là đuổi hắn cút đi.

Tôn tiên sinh thật sự mông lung, hắn từ trước đến nay chướng mắt Tấn Vương uổng có dã tâm mà không có năng lực, cho nên khi Tấn Vương khách khí với hắn thì liền bành trướng, làm ra chuyện khoa chân múa tay với chủ tử. Nhưng là hắn chắc chắn rằng Tấn Vương điện hạ không phát hiện mới dám làm như vậy, nhưng như thế nào đột nhiên, vốn dĩ chỉ biết hành động theo cảm tính, hoàn toàn không biết động não là Tấn Vương lại thay đổi?

Trong lòng hắn ta vừa kinh giận, lại có chút hối hận, nhìn vẻ mặt âm trầm, đang nổi nóng của Lục Quý Trì, rốt cuộc không dám nói cái gì nữa, thần sắc ngượng ngùng mà lui xuống.

Hắn vừa đi, tức giận trên mặt Lục Quý Trì không còn.

Trợn mắt rời khỏi giường, Lục Quý Trì yên lặng mà xem thường người bị người khác xoay vòng còn không biết là nguyên chủ, này bắt đầu cân nhắc đến phủ An Quốc Công tìm manh mối.

Lúc này Ngụy Nhất Đao hít đất xong vào, thấy trên trán hắn tuy có chút mồ hôi, nhưng mặt không đỏ, khí không suyễn, phảng phất như chỉ là đi dạo ở bên ngoài một vòng, vốn chỉ thuận miệng nói, Lục Quý Trì lập tức chấn kinh: “500 cái, đã xong?”

Ngụy Nhất Đao vỗ vỗ ngực, cảm khái vẻ mặt ‘hôm nay điện hạ thật ôn nhu’, “Lại 500 cái nữa cũng không thành vấn đề!”

Lục Quý Trì hít 100 cái liền thở như sắp chết: “..”


Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương