Tả tướng là một ông già thấp thấp mập mạp, râu hoa râm, mặt mũi hiền lành nhìn rất hòa ái, không phù hợp với tính cách cố chấp vừa thối vừa cứng chút nào.

Vừa vào cửa liền bị ông ta bắn quét trên dưới một lần giống như ra đa, khóe miệng Lục Quý Trì hơi co rút, nhịn không được nói: “Tướng gia nhìn đủ rồi chứ? Nhìn đủ rồi thì chúng ta liền vào chủ đề chính đi.”

Truyện được dịch và edit bởi Sắc - Cấm Thành. Đăng tải duy nhất tại lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là bản . Thường bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Tả tướng hoàn hồn, cố kìm giọng nói hừ nhẹ: “Điện hạ cũng không phải là đại cô nương, làm gì thẹn thùng như vậy.”

Lục Quý Trì: “…”

Hắn rất muốn nói thẹn thùng ông nội ngươi, nhưng đối phương là ông cụ đã có tuổi rồi, hắn không làm được chuyện oán hận trả lời lại, liền đành phải nhẫn nại nói: “Không biết tướng gia tìm bổn vương vì chuyện gì?”

Trong nhà xảy ra chuyện lớn như vậy, tâm tình Tả tướng kém cực kỳ, ngay cả vẻ mặt bình thường lúc nào cũng đỏ da thắm thịt cũng lộ ra mấy phần lụi tàn, Chẳng qua là sau khi oán hận Lục Quý Trì một câu thì tâm tình của ông ta thoáng tốt hơn một chút, sau khi lặng im một lúc, cuối cùng mở miệng: “Điện hạ cứu được tính mạng tiểu nữ, lão thần vô cùng cảm kích, nguyện lấy mạng báo đáp.”

Giọng điệu của ông ta có chút phức tạp, nhưng rất trịnh trọng. Lục Quý Trì sững sờ, xua tay: “Tướng gia khách sáo rồi, chẳng qua là tiện tay mà thôi.”

“Nghiên Nhi là nữ nhi lão thần có được khi về già, lão thần từ trước đến nay xem nó như minh châu trong lòng bàn tay, không muốn để nó có bất kỳ uất ức gì. Mặc dù lần này nó làm việc hồ đồ, thật sự khiến lão thần thất vọng, nhưng nói thế nào nó cũng là cốt nhục của lão thần…” Tả tướng nhìn Lục Quý Trì một cái, lặng im hồi lâu, có chút khó chịu hừ một tiếng: “Điện hạ cứu được nó, lão thần ghi nhớ ơn của điện hạ, sau này… nguyện ý nghe điện hạ sai khiến.”

Lời nói này rất rõ ràng. Lục Quý Trì phút chốc kinh ngạc, lập tức mắt lóe lên nở nụ cười: “Lời này của tướng gia quá nặng rồi, vẫn là thu hồi lại đi thôi.”

Tả tướng dừng lại: “Lời ấy của điện hạ có ý gì?”
Truyện được dịch và edit bởi Sắc - Cấm Thành. Đăng tải duy nhất tại lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là bản . Thường bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.

“Bổn vương trước kia tuổi trẻ không hiểu chuyện, từng có một vài suy nghĩ không nên có, cũng đã làm một vài việc không nên làm, nhưng hôm nay ta hoàn toàn suy nghĩ rõ ràng rồi. Mọi việc tự có ý trời, là của người thì chính là của ngươi, không phải của ngươi thì có cưỡng cầu cũng vô dụng, cho nên cơ hội được bổn vương sai khiến này…” Lục Quý Trì có ý riêng lắc đầu một cái: “Tướng gia chỉ sợ là cũng không gặp được nữa rồi.”


Tả tướng nhìn hắn không nói chuyện, hồi lâu mới lại từ từ nói: “Nếu như lo lắng tai mắt bên ngoài… điện hạ cứ yên tâm đi, lão thần đã xử lý rồi, chuyện hôm nay chúng ta gặp mặt, tuyệt đối sẽ không có ai biết.”

Lời này Lục Quý Trì tin tưởng. Nếu không phải đã chuẩn bị chu đáo rồi, Tả tướng không có khả năng nghênh ngang tìm tới cửa như thế. Ông già này từ trước đến nay sợ nhất là người khác nói ông ta kết bè kết cánh, bình thường thấy những vương gia bọn họ, nhất là nguyên chủ dã tâm bừng bừng thì đều là hất đầu đi mất, chưa từng nói nhiều với bọn họ một câu.

Cũng bởi vì chuyện này mà hắn mới không từ chối gặp mặt ông ta.

Chỉ là hắn cũng thật sự không muốn cùng ông già này cấu kết với nhau làm chuyện xấu gì, bởi vậy Lục Quý Trì lắc đầu cười cười, dứt khoát mở lời ra nói: “Nói thật ra, đổi lại là lúc trước, lời này của tướng gia bổn vương nghe được chắc chắn rất vui vẻ, nhưng hôm nay… mặc kệ tướng gia có tin hay không, bổn vương cũng đã không có tư tưởng đó nữa. Bổn vương tuổi trẻ ngông cuồng nhiều năm như vậy, nhưng hoàng huynh lại chưa bao giờ so đo với bổn vương, chỉ dựa vào điểm này, bổn vương liền không làm chuyện gì khiến hoàng huynh thất vọng nữa.”

Tả tướng kinh ngạc nhìn hắn, hồi lâu râu mép nhếch lên, có chút mất hứng nói: “Lời này lão thần chỉ nói một lần, nếu điện hạ từ chối thì sau này đừng có hối hận.”

Lục Quý Trì cười tủm tỉm gật đầu: “Tướng gia cũng có thể yên tâm, hôm nay chuyện tướng gia đã nói với bổn vương, sẽ không có người thứ ba biết.”

Tả tướng nhìn chằm chằm hắn.

Lục Quý Trì cũng nhìn chằm chằm ông ta/

Hai người cố gắng dùng ánh mắt chân thành nhìn đối phương, hy vọng đối phương có thể cảm nhận được thành ý của mình. Nhưng chưa kiên trì bao lâu liền không hẹn mà cùng dời mắt đi.

Bị một ông già (tiểu tử lông vàng) thâm tình chân thành nhìn thật sự là rất buồn nôn!

“Tướng gia hôm nay tìm đến bổn vương, chỉ là muốn nói những lời này với bổn vương?” Chờ sau khi sự buồn nôn đó chậm rãi qua đi, Lục Quý Trì mới lại mở miệng.

Đổi lại là người khác có lẽ thật sự có thể vì báo ân mà phản bội, nhưng ông già xem sự trong sạch như tính mạng như Tả tướng, tuyệt đối không có khả năng tùy tiện phản bội. Lời vừa rồi ông ta nói, chỉ sợ là đang thay Chiêu Ninh Đế thăm dò hắn, trong lòng Lục Quý Trì rõ ràng, sẽ không bị gài bẫy.


Tả tướng lại không biết trong cơ thể hắn đã thay đổi tim, thấy hắn quả thật không có một chút động tâm nào, thần sắc cũng không có bất kỳ sơ hở gì, lập tức cũng có chút tin tưởng hắn ---- đầu óc Tấn vương không phải là rất thông minh, hiện nay lại không có người nhắc nhở hắn, hẳn là không nhìn ra mình đang thăm dò hắn. Đương nhiên cho dù nhìn ra, vậy thì kỹ năng diễn xuất vụng về xưa nay của hắn cũng không thể lừa qua đôi mắt đã duyệt qua vô số người của ông ta, như vậy… hắn là thật sự nghĩ thông suốt rồi, không muốn làm chuyện đại nghịch bất đạo kia nữa?

Thấy ông ta nhìn mình không nói lời nào, Lục Quý Trì lại cười một cái: “Tướng gia có chuyện đều có thể nói thẳng. Ngươi phải biết rằng, bổn vương nếu như thật sự có hai lòng, trước đó đều có thể phối hợp với kế hoạch của người sau màn kia, mà không phải là cản trở đủ kiểu.”

Đây cũng là nghi hoặc trong lòng Tả tướng, cũng là nguyên nhân quyết định thăm dò Tấn vương rách này một phen. Đương nhiên, ông ta muốn nói lời cảm tạ cũng là thật, Mạnh Uyển Nghiên rốt cuộc là đứa trẻ ông ta yêu mến nhất, Lục Quý Trì cứu được nàng ta, trong lòng ông ta rõ ràng cảm kích hắn. Bởi vậy sau một lúc lặng im, ông ta cuối cùng lấy ra một phong thư căng phồng từ trong tay áo.

“Đã như vậy, lão thần liền dùng vật này làm tạ lễ, cảm ơn ân cứu mạng tiểu nữ của điện hạ.”

Sau khi Tả tướng nói xong lời đó liền đi mất.

Lục Quý Trì tò mò mở phong thư kia ra xem xét, lập tức liền kinh ngạc.

“Đi đóng cửa lại!”

Thấy sắc mặt hắn nghiêm túc, Ngụy Nhất Đao vội vàng làm theo.

“Điện hạ, trên đó viết gì?”

Lục Quý Trì không trả lời, chờ sau khi xem hết tất cả bức thư bên trong mới cầm lấy tờ trên cùng đưa cho Ngụy Nhất Đao.

Nhưng mà…


“Rất nhiều chữ không biết, điện hạ đọc cho ta đi!”

Mù chữ lẽ thẳng khí hùng như thế thật sự là lần đầu thấy. Khóe miệng Lục Quý Trì giật một cái, tâm tình kích động thoáng bình phục: “Ở trong này đều là mật thư của Mạnh Xuân Lâm viết.”

“Mật thư?” Ngụy Nhất Đao sửng sốt một chút: “Cho ai?”

“Không biết, nhưng Mạnh Xuân Lâm gọi tên kia là chủ thượng, đồng thời những năm gần đây vẫn luôn giúp người đó chiêu nạp nhân tài, thu mua lòng người,” Lục Quý Trì lật tờ giấy viết thư ra: “Văn Uyên các chính là cứ điểm hoạt động của hắn.”

Chẳng trách Mạnh Xuân Lâm lén lút làm việc bừa bãi như thế cũng không có ai phát hiện ra, hóa ra Văn Uyên các căn bản cũng không phải là một cửa hàng sách bình thường! Lại nghĩ đến mật đạo trong phòng đọc sách của Mạnh Uyển Nghiên… Lục Quý Trì lập tức chậc một tiếng. Lúc ấy hắn chỉ nói Mạnh Xuân Lâm vì tán gái mới tốn công tốn sức như vậy, bây giờ xem ra, mật đạo như thế bên trong Văn Uyên các chỉ sợ khắp nơi đều có.

Về phần vị “chủ thượng” này tại sao phải làm một màn này…

Cầm lấy một bức thư kể ra hơn mười cái tên ở phía dưới, Lục Quý Trì lập tức nở nụ cười.

Đây đều là người bị Mạnh Xuân Lâm lôi kéo, bên trong đó hơn một nửa đều là quan viên trong triều, trong có có một người mang chức vị quan trọng… rất rõ ràng, có người đang im lìm làm việc lớn.

Hơn nữa trong bức thư Mạnh Xuân Lâm còn nhắc đến Tôn tiên sinh, giọng điệu cực kỳ quen thuộc. Mặc dù hắn ta không rõ ràng chỉ ra quan hệ của Tôn tiên sinh và bọn họ, nhưng vị “chủ thượng” phía sau Mạnh Xuân Lâm này hẳn là người âm thầm khuyến khích mưu chủ mưu phản, còn có Việt vương phu, hẳn cũng là người của hắn.

Về phần Việt vương phi và Mạnh Xuân Lâm rõ ràng là một nhóm, vì sao Mạnh Xuân Lâm lại không để ý đến kế hoạch của nàng ta, muốn giết Mạnh Uyển Nghiên diệt khẩu, Lục Quý Trì suy nghĩ một chút, cảm thấy chuyện ép Mạnh Uyển Nghiên câu dẫn nguyên chủ, Việt vương phi cùng vị “chủ thượng” kia có lẽ cũng không để cho Mạnh Xuân Lâm biết ---- đều nói ôn nhu hương là mộ của anh hùng, Mạnh Xuân Lam dù sao thì cũng có tầng quan hệ kia với Mạnh Uyển Nghiên, ngộ nhỡ sau khi biết được kế hoạch của bọn họ trong lòng không nỡ, xảy ra chuyện gì thì làm sao bây giờ? Dù sao thì không có sự phối hợp của hắn ta thì kế hoạch của bọn họ cũng có thể thuận lợi tiến hành, cho nên rất có thể bọn họ không nói cho hắn ta biết.

Nhưng mà đây chỉ là phỏng đoán của hắn, trong này cụ thể xảy ra chuyện gì, sau khi phát hiện ra Văn Uyên các ngoài ý muốn bị hủy diệt thì những người đó lại sẽ có hành động gì, Lục Quý Trì đã không yên tâm nữa, việc hắn hiện tại muốn làm chính là cầm những mật thư này đi thẳng thắn quy phục Chiêu Ninh Đế, sau này ném toàn bộ những chuyện vớ vẩn này cho hắn ta xử lý ha ha ha!

“Nhưng bệ hạ sẽ tin tưởng chúng ta sao?” Ngụy Nhất Đao còn nhớ lời trước đó Lục Quý Trì, nghe hắn ta nói liền đứng dậy chạy về phía hoàng cung, vội vàng đi theo.

“Yên tâm đi, những chứng cứ này mang ra làm chứng cứ rõ ràng vẫn đủ. Cho dù hoàng huynh không tin tưởng lòng trung thành của bổn vương ngay lập tức, cũng sẽ không vừa không kiên nhẫn là chặt đầu chúng ta.” Việt vương phi bên kia chậm chạp không có tiến triển, hắn còn tưởng rằng trong thời gian ngắn không có cách nào xóa bỏ sát tâm của Chiêu Ninh đế đối với mình, không nghĩ tới Tả tướng lại tặng cho hắn phần tạ lễ lớn như vậy! Lục Quý Trì quả thật hận không thể ôm lấy tiểu lão đầu kia mà hôn một cái --- thật sự là không phí công cứu khuê nữ của ông ta!

**


“Hoàng huynh!”

Xa xa chỉ nghe thấy tiếng kêu phấn chấn của hùng đệ đệ, Chiêu Ninh Đế khép tấu chương trong tay lại, cười nói với Tần Tranh: “Nhắc Tào Tháo Tào Tháo liền tới.”

Tần Tranh không có biểu lộ gì nhìn hắn ta một cái: “Thần tới phía sau tránh một chút?”

“Không cần,” Chiêu Ninh Đế cười híp mắt nói: “Cùng trẫm xem xem đệ ấy đang vui vẻ cái gì.”

Vốn rằng rằng hùng đệ đệ lấy lui làm tiến muốn gây sự, không nghĩ tới lại đoán sai rồi, trong lòng bệ hạ còn đang kinh ngạc tò mò đây. Tần Tranh cũng không kém là bao, những ngày này hắn ta vẫn luôn phái người theo dõi Lục Quý Trì, Lục Quý Trì làm gì hắn ta hầu như đều biết, chỉ là nghĩ mãi mà không rõ dụng ý của hắn, có lẽ nói là công khai, nhưng không thể nào tin được ---- Tấn vương đã từng lưu lại quá nhiều dấu vết đen tối.

“Khởi bẩm bệ hạ, Tấn vương điện hạ cầu kiến.”

“Để đệ ấy vào.”

“Hoàng huynh!” Thiếu niên khuôn mặt anh tuấn nhanh bước chạy vào, mang theo sự vui mừng rõ ràng trên mặt: “Thần đệ chó chuyện quan trọng bẩm báo với hoàng huynh!”

Chiêu Ninh Đế cười tủm tỉm nhìn hắn: “Chuyện gì mà vui vẻ như vậy? Từ từ nói.”

“Là…” Chợt phát hiện ra Tần Tranh cũng ở đây, Lục Quý Trì có chút chần chờ.

“A Tranh là người một nhà, có lời gì cứ nói đừng ngại.”

Chiêu Ninh Đế cũng nói như vậy rồi, Lục Quý Trì đương nhiên sẽ không do dự nữa, lấy phong thư trước ngực ra đưa đến trước mặt hắn ta, vẻ mặt hứng khởi nói: “Lần này thần đệ lập đại công rồi, hoàng huynh phải khen thưởng đệ thật tốt!”

Đại công? Mặt mày Chiêu Ninh Đế khẽ động, tiếp nhận phong thư mở ra xem, cơ thể lười biếng dựa vào long ỷ lập tức thẳng lên.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương