Khương Hằng không có hứng thú với Mạnh Xuân Lâm, có điều bởi vì Mạnh Uyển Nghiên nên mới nhìn hắn ta nhiều thêm một chút, nhưng Lạc Như tràn đầy phấn khởi, nàng không muốn quét đi sự hứng thú của nàng ấy, liền mỉm cười gật đầu.

“Ta nói cho ngươi nghe, đừng nhìn tên họ Mạnh này nhưng lại là hình người dáng chó, còn đến cái gì mà danh hào Văn Uyên tiên sinh, hắn ta thật sự là buồn nôn!”

Truyện được dịch và edit bởi Sắc - Cấm Thành. Đăng tải duy nhất tại lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là bản . Thường bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Khương Hằng dừng lại: “Buồn nôn?”

“Chính là buồn nôn!” Lạc Như vừa kéo nàng đi về phía trước vừa nói: “Năm đó hắn ta thành danh thế nào ngươi còn có ấn tượng không?”

Khương Hằng suy nghĩ một chút: “Hình như là bởi vì một bài thơ thương nhớ thê tử đã chết?”

“Đúng, chính là bài kia, viết cho phu nhân qua đời của hắn ta.” Lạc Như nói xong thì đơn giản tương thuật tóm lược cuộc đời Mạnh Xuân Lâm một lần ----

Từ nhỏ đã tư chất thông minh, gặp qua là không quên được, có danh xưng thần đồng, nhưng bởi vì là con thứ, Mạnh Xuân Lâm vừa bắt đầu cũng không có được quá nhiều sự quan tâm coi trọng, mãi đến khi năm đó mười tám tuổi, tân hôn của hắn ta thê tử khó sinh mà chết, hắn ta đau lòng viết ra vài thảm thiết đau thương tuyệt vọng kia, nhận được sự thưởng thức của nhà đại Nho Đổng thái phó hiện nay, lúc này danh tiếng cuối cùng mới từ từ phất lên, dần dần có địa vị bây giờ.

“Đổng thái phó? Chính là vị lão thái gia Đổng gia tình nguyện tự chặt đứt hai chân cũng không muốn phụ lòng nguyên phối mà cưới công chúa kia?”

“Đúng, chính là lão nhân gia ông ta.” Nhắc đến Đổng thái phó, sự trào phúng trên mặt Lạc Như thoáng cái tản đi: “Đổng lão phu nhân xuất thân không cao, nhưng vào lúc Đổng thái phó cực khổ nhất vẫn luôn ở bên cạnh ông ấy, Đổng thái phó không quên ân cũ, tình nguyện đắc tội hoàng gia cũng không chịu phụ lòng bà ấu, là quân tử trọng tình nghĩa chân chính.”

Khương Hằng như có điều suy nghĩ nở nụ cười: “Chẳng trách bài kia của Mạnh Xuân Lâm lại có được sự thưởng thức của lão nhân gia ông ấy.”
Truyện được dịch và edit bởi Sắc - Cấm Thành. Đăng tải duy nhất tại lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là bản . Thường bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.

“Đúng vậy, nếu không thiên hạ có nhiều người có tài như vậy, Đổng thái phó sao lại chỉ đối với một mình hắn ta tán thưởng có thừa chứ, còn không phải là thưởng thức sự thâm tình của hắn ta đối với thê tử, cảm thấy hắn ta có chút giống mình.” Lạc Như nói xong khinh bỉ mà nhìn Mạnh Xuân Lâm cách đó không xa một cái: “Đáng tiếc Đổng thái phó nhìn lầm rồi, người này căn bản không xứng với sự tán dương của ông ấy.”


Những năm này Mạnh Xuân Lâm vẫn luôn không cưới thê tử nữa, trong nhà cũng không có bất kỳ thiếp thất động phòng gì, một bộ tư thế muốn thủ tiết vì thê tử đã mất, cả đời không cưới. Mọi người bởi vậy mà kính nể hắn ta, khen hắn ta là người thâm tình trăm năm khó gặp. Nhất là các thiếu nữ chưa xuất giá trong kinh, càng là thấy hắn ta liền mặt đỏ tim run, ngưỡng mộ không thôi --- có tài có tiếng, tướng mạo anh tuấn, còn toàn tâm toàn ý với thê tử, tình sâu dứt khoát, đây không phải chính là dáng vẻ tình lang hoàn mỹ trong lý tưởng của bọn họ sao!

Nhưng mà theo như Lạc Như nói, tất cả những thứ này đều là biểu hiện giả dối, Mạnh Xuân Lâm vốn dĩ cũng không thâm tình giống như hắn ta biểu hiện ra ngoài, ngược lại, hắn ta cực kỳ cặn bã.

“Trước kia không biết bộ mặt thật của hắn ta, ta cũng từng sùng bái hắn ta, vì để nhìn hắn ta thêm vài lần, nói với hắn ta thêm vài câu, khoảng thời gian đó ta ngày ngày chạy đến Văn Uyên các…”

Thấy nàng ấy nói đến chuyện này vẻ mặt xúi quẩy, dáng vẻ xui xẻo biết vậy chẳng làm, Khương Hằng nhịn không được bật cười.

Lạc Như đi theo Vĩnh Yên hầu phu nhân, từ nhỏ đã thích múa đao múa kiếm, không có hứng thú với cầm kỳ thư họa. Ngược lại Vĩnh Yên hầu cảm thấy cô nương gia thì nên nhã nhặn đoan trang, lúc nào cũng ép Lạc Như đọc sách. Có điều trong nhà ông ta không có quyền uy, nói cũng không có tác dụng, bởi vậy phần lớn thời gian đều chỉ có thể trách móc cho thoải mái, không tạo nên được tác dụng gì.

Lạc Như cũng cảm thấy buồn cười, xoa mặt cảm khái mình tuổi trẻ vô tri, lúc này mới tiếp tục nói: “Ngươi biết ta từ nhỏ đã không thích đọc sách, mặc dù khi đó não giật một lòng muốn trở thành tài nữ, có được sự chú ý của hắn ta, nhưng bản tính khó dời, mỗi lần ngồi một lát trong tàng thư thất ta liền không chịu nổi, cuối cùng hoặc là nằm sấp xuống ngủ, hoặc là đứng dậy đi dạo khắp nơi….”

Khương Hằng cũng chẳng suy nghĩ gì nữa, nín cười hỏi: “Sau đó thì sao?”

“Sau đó…” Không biết là nghĩ tới điều gì, Lạc Như bỗng nhiên không cười nổi nữa, dẩu miệng nói: “Đi dạo nhiều lần liền thấy thứ không nên thấy chứ sao.”

Khương Hằng hơi ngừng lại: “Không nên thấy?”

“Ừm,” Khuôn mặt Lạc Như lộ vẻ căm ghét, thấp giọng tiến đến bên tai Khương Hằng nói: “Lục cô nương nhà Hộ bộ Văn đại nhân ngươi còn có ấn tượng không? Trung thu tăm ngoái, nàng ta treo cổ trong nhà, suýt nữa thì mất mạng.”

Khương Hằng không có ấn tượng với Văn cô nương, có điều nghe ý tứ của lời này, Văn cô nương thắt cổ có liên quan đến Mạnh Xuân Lâm?

“Đúng vậy, một ngày trước khi nàng ta xảy ra chuyện, trong lúc vô tình ta trông thấy nàng ta và Mạnh Xuân Lâm ở cùng nhau. Nàng ta hỏi Mạnh Xuân Lâm khi nào cưới nàng ta, Mạnh Xuân Lâm một mực nói đùa không chịu nghiêm túc trả lời. Văn cô nương rất thương tâm, nói vài câu nói lẫy, Mạnh Xuân Lâm thoạt đầu còn dỗ nàng ta vài câu, sau đó thì không kiên nhẫn được nữa. Cuối cùng Văn cô nương khóc bỏ đi, sáng ngày hôm say, ta liền nghe nói tin tức nàng ta tự vẫn…”


Khương Hằng khẽ giật mình, muốn nói gì đó, Lạc Như đột nhiên cười lạnh một tiếng: “Nếu như chỉ là như vậy thì ngược lại cũng thôi… khi đó ta vẫn không biết bộ mặt thật của hắn ta, cho rằng hắn ta và Văn cô nương là thật lòng yêu nhau, chẳng qua là nhất thời mâu thuẫn, Văn cô nương mới có thể nghĩ quẩn. Sau khi tin tức truyền đến, ta có chút bận tâm, trộm đi lên lầu năm của Văn Uyên các, muốn nhìn xem hắn thế nào rồi, ai nghĩ lại phát hiện ra hắn ta đang vụng trộm yêu đương với một vị phu nhân thế gia nào đó! Vả lại lời lẽ ung dung hớn hở, giống như việc tự vẫn của Văn cô nương không liên quan tới hắn ta chút nào!”

Mặt của Khương Hằng cũng lạnh đi.

“Khi đó ta mới biết được, hắn cùng với mấy vị phu nhân thế gia đều có quan hệ mà người không nhận ra, còn luôn lừa gạt tình cảm của tiểu cô nương chưa xuất giá. Cái gì mà tình thâm nghĩa trọng với thê tử đã mất, nguyện ý cả đời không cưới, cũng chỉ vì có được sự coi trọng của Thái phó mà giả vờ, thật ra hắn ta vốn dĩ chính là tên tư văn bại hoại hèn hạ vô sỉ!” Cho đến hôm nay, Lạc Như còn nhớ rõ loại cảm giác buồn nôn như nuốt phải ruồi kia.

Vốn cho rằng hắn ta chỉ là tính cách hào phóng không bị trói buộc mới có thể sinh ra tình cảm với chất nữ trên danh nghĩa Mạnh Uyển Nghiên này, bây giờ xem ra, hắn ta đơn giản là bởi vì không có giới hạn mới có thể ngay cả chất nữ của mình cũng không buông tha. Khương Hằng chán ghét cụp mắt, không ngờ lại nhớ tới Lục Quý Trì, lông mày hơi nhíu lại.

Kế hoạch của hắn sợ là sẽ xảy ra sự cố…

“Từ đó về sau ta chưa từng đến Văn Uyên các nữa, ta còn vụng trộm viết phong thư đưa đến Văn gia, nói cho phụ mẫu của nàng ta biết quan hệ của Văn cô nương và Mạnh Xuân Lâm, còn có chuyện trước kia nàng ta treo cổ có liên quan đến Mạnh Xuân Lâm, nhưng người nhà nàng ta cũng không làm gì, còn gả nàng ta đi xa khỏi Kinh thành…” Lạc Như không biết Khương Hằng đang suy nghĩ gì, còn đang nói: “Ta biết bọn họ sợ không có bằng chứng sẽ bị Mạnh Xuân Lâm cắn ngược lại, vả lại loại chuyện này đối với danh tiết của cô nương gia là tổn hại quá lớn, bọn họ cũng có chỗ cố kỵ. Nhưng Văn cô nương lại vô tội biết bao? Nàng ta cho rằng Mạnh Xuân Lâm thật lòng thích nàng ta!”

Khương Hằng hoàn hồn, vỗ vỗ tay nàng ấy: “Ngươi đã làm rất tốt rồi, chuyện khác… người hèn hạ tự có ông trời thu phục, hắn ta không tiêu dao được một đời.”

“Ừm,” Lúc đầu chỉ là muốn nói bát quái một chút, không nghĩ tới càng nói càng cảm thấy tức giận, Lạc Như bình phục tâm tình một chút, lúc này mới nói: “Thật ra ta rất muốn vạch trần bộ mặt thật của Mạnh Xuân Lâm, khiến hắn ta thân bại danh liệt, không thể tiếp tục làm tổn thương những người khác. Nhưng ngươi biết đấy, chuyện này một khi vỡ lở ra, những cô nương có quan hệ với hắn kia, mặc kệ đều là người vô tội thì cũng sẽ gặp nạn.”

Phong tục dân chúng của triều Đại Chu so với tiền triều thì cởi mở hơn nhiều, nhưng đối với sự trong sạch của nữ tử thì vẫn coi trọng như cũ, Mạnh Xuân Lâm đương nhiên cũng biết người bị hại không dám tùy tiện rêu rao, mới có thể không kiêng nể gì như thế.

Khương Hằng gật đầu, muốn nói gì đó, đường phố đối diện đột nhiên truyền đến tiếng hắt xì liên tiếp vang dội.

Theo bản năng ngẩng đầu, chỉ thấy một bóng dáng quen thuộc đang mở rộng tay áo che mặt, vừa “Hắt xì” không ngừng vừa xông ra khỏi một nhạc phường tên là Xuân Phong lâu.


“Nhìn cái gì vậy? Không muốn sống nữa?!” Thanh niên áo bào tím phía sau hắn thấy mọi người nghe tiếng nhìn lại, vội vàng lớn tiếng quát, mang theo hắn chui vào trong con hẻm nhỏ phía bên phải Xuân Phong lâu.

“…”

Tâm tình tồi tệ của thiếu nữ không hiểu sao tốt lên mấy phần, nàng hơi ngừng lại, nghiêng đầu nở nụ cười với Lạc Như: “Được rồi, không nói những chuyện này nữa, nghe nói món Hà hương túy kê của tửu lâu phía trước kia rất ngon, chúng ta đi nếm thử xem?”

Lạc Như hoàn hồn, sờ lên bụng: “Được, cá sơn rằn của nhà đó cũng rất ngon, đi, ta mời ngươi!”

Chuyện đã qua hai ba năm, nàng ấy bây giờ cũng chỉ là thuận miệng bát quái một chút, cũng sẽ không để cho nó làm ảnh hưởng đến tâm tình của mình nữa.

“Ngươi qua đó chờ ta trước, ta qua tiệm thuốc bên kia mua một chút đồ cho A Từ.”

Lạc Như không thích mùi dược liệu, không nghi ngờ gì mà làm theo. Khương Hằng nhìn nàng ấy đi vào tửu lâu rồi liền nhanh chân quay người, đi về phía cái hẻm nhỏ kia.

**

Trong con hẻm nhỏ hẹp yên tĩnh, Lục Quý Trì một tay chống tường, một tay dùng khăn che lấy cái mũi vô cùng ngứa, cảm thấy có một vạn con ngựa chạy qua.

Tề Ngạn che lấy dấu chân trên mông cười khan liên tục: “Thế nào? Khá hơn chưa?”

Lục Quý Trì dùng giọng mũi nặng nề mà cười lạnh một tiếng: “Ngươi, đoán, xem.”

Chết tiệt! Đã nói hắn là người đứng đắn, chỉ nghe hát không gây chuyện, còn con mẹ nó ngầm gọi cho hắn ba cô nương, mỹ kỳ danh viết* làm kinh ngạc vui mừng.

(*:美其名曰: xuất xứ từ tác phẩm “Đằng Dã tiên sinh” của Lỗ Tấn nghĩa là tìm một danh nghĩa tốt đẹp cho một hành động nào đó, để che dấu mục đích thật sự.)

Kinh ngạc vui mừng cái con gà!


Vừa vào cửa liền nhào lên người hắn, hung dữ cũng không chịu đi, dáng vẻ đại tỷ lưu manh bá đạo “giả vờ đơn thuần cái gì, ai còn không biết ai chứ”, mùi son phấn trên người càng nồng đậm đến hắn choáng đầu hoa mắt, suýt chút nữa đi gặp Diêm Vương… thế này sao lại là kinh ngạc vui mừng? Cái này con mẹ nó rõ ràng chính là mưu sát!

“Ta đây không phải là lo lắng cho cơ thể của huynh à,” Tề Ngạn chột dạ giải thích: “Thái y đều nói, cơ thể nam nhân chịu được bứt rứt, lúc nào cũng kìm nén sẽ dễ hỏng. Hương chi huynh đây cũng già đầu rồi vẫn chỉ là gà tơ, nói ra mất mặt bao nhiêu…”

“Cút cút cút! Cút nhanh lên con bê!” Không đợi hắn ta nói xong Lục Quý Trì liền đá tới một cái.

Tề Ngạn vừa tránh vừa kêu: “Hôm qua ở bên ngoài nghe thấy có người nghi ngờ huynh không được nên ta mới làm như vậy, ta thật sự là có ý tốt mà huynh đệ!”

“Còn nói nhảm nữa ta sẽ dùng nước mũi tiễn ngươi về Tây Thiên ngươi tin không!” Lục Quý Trì nói xong hắt hơi một cái: “Cút nhanh lên! Ta bây giờ nhìn thấy ngươi mũi liền ngứa!”

Dùng nước mũi tiễn ngươi về Tây Thiên cái gì đó, Tề Ngạn lập tức bị buồn nôn đến khẽ run rẩy: “… Được được được ta cút, nhưng sao ta lại không sao? Mùi hương đó cũng không nồng mà!”

“Con mẹ nó ngươi mỗi ngày vùi trong đống son phấn thì đương nhiên là không cảm thấy nồng!” Không nghĩ tới mũi của nguyên chủ yếu ớt như vậy, Lục Quý Trì cảm thấy mình sắp hít thở không thông rồi, dùng sức liếc mắt, đạp cho tên tiểu tử bẫy cha này đi, sau đó liền bóp mũi lại, quai làm phồng lên hít sâu.

Dáng vẻ này chắc chắn rất ngu xuẩn, may mà không ai trông thấy…

“Bái kiến điện hạ, điện hạ… khục, khá hơn chút nào không?”

“!”

“Điện hạ?”

Lục Quý Trì trầm mặc hồi lâu, trong lòng điên cuồng con mẹ nó che mũi xoay người: “Sao ngươi lại ở đây?”



Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương