Làm bộ không trông thấy cái tai bỗng nhiên đỏ lên của hắn, Khương Hằng nín cười, không nhanh không chậm, nhẹ nhàng nói: “Chỉ là mặc dù sớm đã biết chân tướng, nhưng thần nữ vẫn rất cảm tạ điện hạ hôm đó nhắc nhở. Đều nói nữ tử xuất giá là sinh mệnh thứ hai, giống như thay đổi tình cảnh thay đổi con người, điện hạ làm như thế có lẽ chính là cứu được cả đời của nàng ta đây.”

Lục Quý Trì sững sờ, cảm giác xấu hổ tràn đầy trong lòng lập tức rút lui hơn phân nửa.

Truyện được dịch và edit bởi Sắc - Cấm Thành. Đăng tải duy nhất tại lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là bản . Thường bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
“Khụ, được, đều nói bổn vương chẳng qua là đúng lúc nhìn không được họ Lạc kia mà thôi.” Hắn cầm lấy chén trà nhấp một ngụm, cố gắng che giấu sự xấu hổ, sau đó…

Chén trà đó vừa mới ngâm, còn rất nóng.

Sắc mặt Lục Quý Trì xanh đỏ đan xen, không nhẫn nhịn được, quay đầu “Phụt” một tiếng.

Khương Hằng không muốn cười, nhưng… không nhịn được.

Thấy nàng “hì hì” một tiếng liền bắt đầu cúi đầu nhịn cười, Lục Quý Trì: “!!!”

“Điện hạ… điện hạ không sao chứ?” Thiếu niên đỏ bừng cả khuôn mặt, vừa lúng túng vừa buồn bực trừng mắt nhìn mình, cũng không có ý nổi giận, Khương Hằng dừng lại một chút, dứt khoát cất tiếng cười to.

Lục Quý Trì sinh vô khả luyến* mà nhìn cô, trong lòng lại không biết vì sao, bỗng nhiên có loại cảm giác nhẽ nhõm lâu ngày không thấy. (*:生无可恋: Đây là một câu ngôn ngữ mạng, ý chỉ cuộc sống này thật là nhàm chán không có gì đáng để lưu luyến cả.)

Từ sau khi xuyên về nơi này, hắn vẫn luôn nơm nớp lo sợ mà mang theo mặt nạ của nguyên chủ để sống, không dám lộ ra quá nhiều khác thường, để tránh Chiêu Ninh Đế không có kiên nhẫn nữa liền muốn tiễn hắn đi chết. Cho dù là trước mặt Ngụy Nhất Đao thần kinh thô nhất, hắn cũng không dám buông lỏng cảnh giác, bời vì người Ngụy Nhất Đao trung thành là nguyên chủ, mà không phải là người đời sau đến làm khách như hắn.
Truyện được dịch và edit bởi Sắc - Cấm Thành. Đăng tải duy nhất tại lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là bản . Thường bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.

Chỉ có trước mặt mẹ hắn mới có thể có được nghỉ xả hơi tạm thời, nhưng mẹ là Thái hậu, ẩn sâu ở hậu cung, hắn cũng không thể lúc nào cũng gặp mặt bà, vả lại bên cạnh mẹ cũng không ít người hầu hạ, càng có tai mắt của Chiêu Ninh Đế, hắn chỉ có thể thông qua giao lưu ánh mắt với mẹ mình để trả lời, lại không thể chân chính bỏ đi mặt nạ của nguyên chủ.

Nhưng Khương Hằng lại khác.


Nàng lúc trước cũng không quen biết nguyên chủ, mặc dù Tấn vương nổi tiếng ở bên ngoài, nàng không thể nào chưa từng nghe nói tới, nhưng mắt thấy và tai nghe vốn không giống nhau, cho dù hắn biểu hiện khác với những gì nàng nghe thấy, nàng cũng chỉ cho rằng lời đồn sai lầm, cũng sẽ không nghĩ quá nhiều.

Quan trọng nhất chính là, nàng đã sớm nhìn ra sự khác thường của hắn, nhưng lại chưa bao giờ để ý hoặc là nói, từng tò mò.

Chuyện này khiến Lục Quý Trì có loại cảm giác rốt cuộc có thể thông khí rồi.

“Đỡ hơn rồi, có một chút đồng tình nào không!”

Bởi vì đầu lưỡi bị bỏng mà giọng nói mơ hồ không rõ, tức giận lại mang theo mấy phần ý cười, hoàn toàn khác biệt với giọng điệu mỉa mai ngạo mạn bình thường kia, ý cười của Khương Hằng dừng lại, theo bản năng giương mắt nhìn lại.

Giống như là một cơn mưa xuân đột nhiên rơi xuống, rửa đi tất cả sự ngạo mạn và u ám ở hai đầu lông mày của thiếu niên, khiến trên khuôn mặt hắn đột nhiên một mảng quang đãng, ánh nắng xuất hiện.

“Cười đủ rồi thì nói tiếp đi, đang chờ đấy.” Mày kiếm rậm đen nhướng cao lên, ánh mắt trong veo, xa lạ sáng sủa, so sánh với bộ dáng cố làm ra vẻ trước đó thì giống như là trở thành người khác.

Khương Hằng ngoài ý muốn, nhìn hắn một lúc, chậm rãi lại cười lên: “Điện hạ thật khiến thần nữ kinh ngạc.”

Lục Quý Trì hơi ngừng lại, nhìn nàng một cái: “Như nhau như nhau.”

Khương Hằng không nói chuyện, phút chốc, chống tay lên nâng má, cười híp mắt đề nghị: “Bữa trưa chưa ăn no, hiện tại có chút đói bụng, không biết điện hạ có thể cho thần nữ vừa ăn vừa nói?”

Giống như là nhìn ra hắn thích loại cảm giác tùy ý thả lỏng này, nàng cũng tùy ý theo, Lục Quý Trì muốn cười, lại cảm thấy cô nương này thật sự là thông minh đến mức khiến người ta sợ hãi, phất phất tay, gọi thị vệ đợi ở ngoài cửa tiến vào: “Bày thiện.”

Bọn thị vệ lĩnh mệnh lui xuống, chưa đầy một lát liền đưa tới một bàn thịt rượu phong phú.

Đầu năm nay gia đình giàu có đều có quy củ ăn không nói ngủ không nói, chỉ là Khương Hằng thuở nhỏ sinh ra và lớn lên ở biên quan, cũng không chú ý cái này, Lục Quý Trì càng không thèm để ý, hai người vừa bắt đầu ăn vừa bắt đầu trò chuyện, bầu không khí hài hòa tự do.


“Vừa rồi ngươi nói Tề Hà cố ý dẫn ngươi đi xem nàng ta và Lạc Đình hẹn hò, sau đó thì sao?”

“Sau đó ta liền đi theo đường cũ quay về, chỉ là đi chưa được mấy bước đã nhìn thấy điện hạ rồi,” Khương Hằng ăn cơm tốc độ rất nhanh, nhưng tướng ăn ưu nhã, thoạt nhìn vô cùng vui tai vui mắt: “Mới đầu ta cho rằng điện hạ uống say rồi, liền không để ý, đang chuẩn bị rời đi, nhị cô nương nhà Tể tướng xuất hiện rồi…”

“Nhị cô nương nhà Tả tướng?” Lục Quý Trì ngẩn người, kinh ngạc: “Là người tên Mạnh Uyển Nghiên kia?”

Khương Hằn nuốt đồ ăn trong miệng xuống: “Chính là nàng ta.”

Mấy ngày trước vừa mới thấy cô nương này trong đống tranh mà Chiêu Ninh Đế cho hắn, Lục Quý Trì bởi vậy còn có chút ấn tượng với nàng ta. Mạnh Uyển Nghiên này là ấu nữ nhà Tả tướng, tuổi vừa mới mười sáu, dung mạo mỹ lệ, lại thêm am hiểu thi họa, tài nghệ xuất chúng, có mỹ danh riêng trong vòng các khuê tú ở Kinh thành.

Một cô nương xuất thân cao quý, bản thân lại rất ưu tú, vả lại bên người xưa nay không thiếu người theo đuổi như vậy, làm sao lại làm ra chuyện âm thầm câu dẫn nguyên chủ?!

Trong lòng Lục Quý Trì nổi lên sóng to gió lớn, cau mày suy tư hồi lâu, lại không tìm được đầu mối gì ---- nguyên chủ và Mạnh Uyển Nghiên chỉ có thể coi là quen biết, cũng không có gặp nhau đặc biệt gì, mà nàng ta đối với nguyên chủ cũng từ trước tới nay đều là cung kính bình thường, không có bất kỳ ý tứ vài phần kính trọng gì.

“Ngươi… xác định là nàng ta, không nhìn lầm?” Hắn không nhịn được mà xác nhận với Khương Hằng.

“Ta từng gặp nàng ta mấy lần, sẽ không nhận lầm. Huống chi…” Khương Hằng nhấp một miếng canh, có chút không hiểu ngẩng đầu: “Hôm đó ta nghĩ đến sau khi điện hạ tỉnh lại hẳn là sẽ muốn biết ai tính kế mình, lúc rời đi giữ nàng ta lại, những hạ nhân cứu điện hạ lên lại không nói cho điện hạ biết sao?”

Lục Quý Trì sững sờ, lắc đầu: “Đều nói khi đó ở hiện trường chỉ có một mình ta.”

Sau đêm đó Khương Hằng không để ý đến chuyện này nữa, bởi vậy cũng không biết chuyện tiếp sau đó, trước mắt nghe lời này, mới kịp phản ứng: “Cho nên là… có người vào lúc sau khi ta rời đi, trước khi mọi người xuất hiện đưa nàng ta đi?”

Sắc mặt Lục Quý Trì trầm xuống: “Ừm.”

Khương Hằng không cần phải lừa hắn, như vậy, đêm hôm đó người hạ dược nguyên chủ muốn câu dẫn hắn thật sự là Mạnh Uyển Nghiên?


Nhưng nàng ta tại sao phải làm như thế?

Giải thích hợp lý nhất dường như là nàng ta thích nguyên chủ, nhưng lại yêu mà không có được, cho nên chỉ có thể ra hạ sách này.

Nhưng lời giải thích này hoàn toàn không chắc chắn.

Trước tiên không nói đến nàng ta có thích nguyên chủ hay không, cho dù có thì nàng ta cũng hoàn toàn không cần phải dùng loại phương thức xấu xa này để tới gần nguyên chủ ---- Tả gia sau lưng nàng ta vẫn luôn là đối tượng mà nguyên chủ cực lực muốn lôi kéo, nàng ta cũng là một trong những ứng cử viên chức Vương phi là nguyên chủ coi trọng, mặc dù nguyên chủ muốn từ trong những mục tiêu chọn ra một công lược tiến hành có lợi cho mình nhất, bởi vậy trước mắt vẫn còn đang ở trạng thái quan sát, nhưng nếu nàng ta chủ động duỗi cành ô-liu ra, nguyên chủ chắc chắn cũng sẽ không từ chối.

Như vậy, là sợ Tả tướng phụ thân nàng ta không đồng ý?

Cũng không có khả năng, lão đầu Tả tướng kia mặc dù là trụ cột phái thanh lưu trong triều, xưa nay không lui tới với những Hoàng tử bao giờ, để tránh bị người ta chụp lên cái mũ “kết bè kết cánh”, nhưng ông ta đối với nữ nhi Mạnh Uyển Nghiên đến già mới có được này có thể nói là yêu như mạng, nếu như Mạnh Uyển Nghiên thích nguyên chủ, kiên trì muốn gả cho hắn, ông hẳn là cũng ngoan cố không được bao lâu.

Như vậy… có khi nào Mạnh Uyển Nghiên cũng chỉ là đi ngang qua hay không, cũng không biết nguyên chủ lúc ấy đã trúng thuốc?

Lục Quý Trì cẩn thận suy nghĩ, phủ nhận suy đoán này ---- nếu nàng ta không biết rõ tình hình thì không thể nào vừa đến liền lỗ mãng dìu cánh tay hắn.

“Vậy lúc đó nàng ta có nói gì không, hoặc là làm hành động kỳ lạ gì?”

Thấy vẻ mặt hắn nghiêm túc, Khương Hằng nhíu mày, nghiêm túc nhớ lại một chút: “Nàng ta chỉ nói muốn đỡ điện hạ đi nghỉ ngơi, không nói gì khác, nhưng mà nhìn dáng vẻ nàng ta, hẳn là đã sớm biết tình trạng cơ thể của điện hạ, đồng thời có mưu đồ, cho nên ta mới bảo Nguyệt Viên ra tay đánh nàng ta bất tỉnh.”

“Nguyệt Viên?”

“Chính là nha hoàn của ta, điện hạ từng gặp, người mập mạp kia.” Khương Hằng nhìn hắn một cái, trong mắt lóe lên vẻ trêu tức: “Thân thủ của nàng ấy không tệ, là thị nữ của ta, cũng là hộ vệ của ta.”

Khóe miệng Lục Quý Trì lập tức giật một cái: “Đây thật sự là… người không thể nhìn bề ngoài.”

Nhớ ngày đó hắn cũng bởi vì dáng người nha đầu kia giống như màn thầu lên men nên loại bỏ hiềm nghi của hai người chủ tớ bọn họ!

Sau khi lột bỏ lớp mặt nạ kia, thiếu niên có vẻ chói lọi lại sáng sủa, biểu lộ cũng phong phú hơn nhiều, Khương Hằng suy nghĩ nở nụ cười, có ý riêng nói: “Mặc dù không biết Mạnh nhị cô nương vì sao phải làm như thế, nhưng với xuất thân và giáo dưỡng của nàng ta, nếu không phải có lý do gì bất đắc dĩ thì nhất định sẽ không lấy sự trong sạch và thanh danh của mình ra để làm trò đùa.”


Quý nữ thế gia có sự kiêu ngạo của quý nữ thế gia, nhất là nữ tử có tiếng là tâm khí cao như Mạnh Uyển Nghiên, theo lý mà nói thích một người cũng không thể nào sử dụng thủ đoạn bỉ ổi xấu xa như thế mới phải.

Lục Quý Trì hoàn hồn: “Ngươi nói là… nàng ta có thể là bị người ta uy hiếp?”

Động tác của Khương Hằng ưu nhã nhét một miếng thịt cá vào trong miệng: “Thần nữ cũng chỉ là suy đoán, nhưng mà điện hạ có thể điều tra theo phương diện này một chút, có lẽ có thể phát hiện ra cái gì đó.”

Lục Quý Trì không nói gì, trong lòng của hắn thật ra cũng nghĩ như vậy, chỉ là, nếu như Mạnh Uyển Nghiên thật sự bị người ta uy hiếp, vậy thì sau lưng nàng ta nhất định còn có một bàn tay gây tội ác sau màn.

Bàn tay gây tội ác sau màn đó muốn gom Mạnh Uyển Nghiên và nguyên chủ vào cùng một chỗ, hoặc là nói, người đó muốn thông qua phương thức này, buộc Tướng phủ và Tấn vương phủ vào cùng một chỗ…

Khoan đã, đây không phải là việc nguyên chủ lập kế hoạch muốn làm nhưng vẫn chưa bắt đầu làm sao?

Chẳng lẽ…

Mẹ nó! Không phải là có người muốn mượn chuyện này để Chiêu Ninh Đế hiểu lầm nguyên chủ, nhân cơ hội tốt hại chết hắn chứ?!

… Không phải là không có khả năng, nguyên chủ lúc trước làm việc tùy tiện, người mà mình đã từng đắc tội cũng không phải số ít.

Nghĩ như vậy, cả người Lục Quý Trì lập tức đều không tốt rồi.

Một Chiêu Ninh Đế vẫn chưa giải quyết xong, lại con mẹ nó lại thêm người mới! Những ngày này còn có thể sống sao!

“Điện ha?” Làm sao lại đang tốt lành đột nhiên đổi sắc mặt rồi?

Lục Quý Trì hoàn hồn, cứng đờ giật môi một cái: “Không có việc gì, ngươi… nói rất có lý, tiếp tục.”

Khương Hằng nhíu mày: “Ta nói xong rồi, điện hạ còn muốn biết cái gì sao?”

Hắn hiện tại chỉ muốn biết bàn tay gây tội ác sau màn này là ai… não của Lục Quý Trì thình thịch nhảy lên, miễn cưỡng ổn định tinh thần, kéo nghi vấn cuối cùng trong đầu ra ngoài: “Chúng ta trước kia cũng không quen biết, đêm hôm đó, ngươi lại sao phải giúp ta?”

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương