Lục Quý Trì lập tức ngây dại, muốn nói gì đó, thanh niên ôm Thập công chúa bỗng nhiên đưa tay, siết sao đặt đầu nàng vào trong ngực mình.

“Không sao rồi.” Giọng nói lành lạnh trầm thấp, mang theo sức lực làm cho người ta yên lòng, Lục Quý Trì ngẩng đầu, đối mặt với gò má cương nghị anh tuấn như khắc của thanh niên.

Truyện được dịch và edit bởi Sắc - Cấm Thành. Đăng tải duy nhất tại lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là bản . Thường bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Hắn vừa rồi chỉ lo cho muội muội, căn bản không có thời gian dò xét thanh niên cứu được nàng này, lúc này xem xét, chợt cảm thấy quen mắt, mở ký ức của nguyên chủ ra…

“Tần Tranh?”

Thanh niên không để ý tới hắn, chỉ chuyên tâm trấn an Thập công chúa, chờ sau khi Thập công chúa một lần nữa an tĩnh trở lại mới ngẩng đầu, ánh mắt lạnh nhạt nhìn hắn một cái: “Tấn vương điện hạ.”

Giọng điệu không có một chút cung kính nào, ngược lại còn mang theo một chút mỉa mai khó tả, trong mắt hẹp dài càng giống như ẩn giấu hai thanh đao nhỏ, lạnh mà sắc bén, người ta nhìn thấy mà đau da mặt.

Lục Quý Trì: “…”

Vị đại huynh đệ này, rất tàn khốc.

Mặc dù đây là bởi vì nguyên chủ từng có khúc mắc với hắn ta, từ trước đến nay hai người chán ghét nhau, đối chọi gay gắt, nhưng từ tướng mạo khí chất của thanh niên này có thể thấy được, hắn ta vốn là người lạnh lùng nghiêm nghị. Không nghĩ tới Cửu công chúa lại thích kiểu như vậy, còn có Khương Hằng, nghe nói quan hệ của nàng và biểu ca này rất tốt, có thể so với thân huynh muội…

“Biểu ca?”
Truyện được dịch và edit bởi Sắc - Cấm Thành. Đăng tải duy nhất tại lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là bản . Thường bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.

Lục Quý Trì quay đầu, phát hiện Khương Hằng cũng đi theo đến đây.

Nhìn thấy biểu muội nhà mình, sắc mặt Tần Tranh hơi hòa hoãn: “Sao muội lại ở đây?”

“Cùng mấy bằng hữu tới chơi.” Khương Hằng trả lời một câu đơn giản, nhìn về phía Thập công chúa: “Công chúa đây là làm sao vậy?”

Nàng thường xuyên tiến cung thỉnh an Tần Thái phi, bởi vậy quen biết với Thập công chúa, quan hệ cũng không tệ. Biết được là Thập công chúa xảy ra chuyện, nàng mới muốn đi theo tới nhìn xem, nếu không thì loại náo nhiệt như vậy nàng sẽ không góp vào.


Tần Tranh vẫn chưa trả lời, Thập công chúa trong ngực hắn hơi động một chút, ngẩng đầu lên.

“Khương… Khương tỷ tỷ?”

Giọng nói nhỏ bé yếu ớt, mang theo sự kinh hoàng còn sót lại, Khương Hằng tiến lên một bước ấm giọng nói: “Là ta, khá hơn chút nào chưa?”

Thấy muội muội rốt cuộc trở lại bình thường, Lục Quý Trì cũng không có tâm tư suy nghĩ gì khác, vội vàng đi theo hỏi: “Chi Chi, muội cảm thấy thế nào rồi?”

Thập công chúa không nói chuyện, hồi lâu mới rốt cuộc hoàn toàn lấy lại tinh thần, ngẩng đầu nhìn về phía Tần Tranh.

“Tần Tướng quân?”

“Ừm.” Tần Tranh cúi đầu nhìn nàng, dáng vẻ vẫn lạnh lùng trang nghiêm, ánh mắt lại nhu hòa không ít.

Đối xử với hắn thì vô tình như gió thu quét lá vàng, đối xử với muội muội của hắn lại ôn nhu như vậy, tên gia hỏa này chẳng lẽ lòng mang ý đồ xấu gì với muội muội của hắn?! Lục Quý Trì lập tức kinh ngạc, lại xem xét thanh niên đã khoảng hai mươi, tiêu cô nương trong ngực hắn ra ngay cả mười lăm tuổi còn chưa tới, lập tức con mẹ nó.

“Chi Chi đến đây với ca ca.” Bởi vì chuyện vừa rồi, hắn không còn dám động vào Thập công chúa nữa, chỉ miễn cưỡng đè xuống sự vội vàng trong lòng, giọng điệu gấp gáp: “Tần Tướng quân ôm muội đã lâu , sợ là cánh tay mỏi rồi, muội qua đây, ca ca đỡ muội.”

“A… được được!” Thập công chúa hoàn hồn, khuôn mặt phút chốc đỏ lên, chỉ là đôi mắt to vẫn ngốc nghếch nhìn bên mặt tuấn mỹ cương nghị của Tần Tranh, làm sao cũng không xê dịch.

Lục Quý Trì lập tức có loại cảm giác không ổn, lại thấy ánh mắt Tần Tranh nhàn nhạt nhìn mình, nhịn không được cho hắn ta một ánh mắt cảnh cáo: Cách xa muội muội của ta một chút, ngươi cái đồ gặm cỏ non này!

Tần Tranh không biết vì sao lại nhìn hiểu ánh mắt này: “…”

Tấn vương rách này nghĩ gì thế?!

Thanh niên không vui nhíu mày, Thập công chúa thấy vậy cho rằng hắn vui vì mình chậm chạp không buông hắn ra, trong lòng lập tức cả kinh, từ trong ngực hắn nhảy xuống như điện giật.


Chân của nàng còn mềm, vừa rơi xuống đất liền nghiêng ngả, Khương Hằng và Lục Quý Trì đồng thời đưa tay đỡ lấy nàng, tiểu cô nương cảm kích nhìn hai người một cái, ngay sau đó cực nhanh trốn ra phía sau Khương Hằng, khuôn mặt hồng hồng không dám nhìn ai.

Lục Quý Trì: “…”

Vì sao không trốn ra sau hắn, hắn mới là thân ca của nàng!

“Vừa rồi… đa, đa tạ Tướng quân.”

Thập công chúa không biết thân ca đang suy nghĩ gì, lắp bắp nói tiếng cảm ơn với Tần Tranh. Nhớ tới lồng ngực rộng lớn cứng rắn của đối phương, tiểu cô nương nhịn không được lộ ra một nụ cười ngây ngô ngọt ngào, nhưng nghĩ đến vừa rồi mình hình như chọc hắn không vui, lại có chút thấp thỏm.

Nàng không phải cố ý ở trong ngực hắn không buông, thật sự… thật sự là khó kìm lòng nổi.

“Tiện tay mà thôi, công chúa không cần để trong lòng.” Thấy tiểu cô nương vụng trộm từ sau lưng Khương Hằng thò đầu ra, tự cho là không ai phát hiện ra mà nhìn trộm, Tần Tranh hơi dừng lại, ánh mắt càng ngày càng mềm mại thêm mấy phần.

Vừa rồi còn bị dọa đến run rẩy khóc lóc đấy, vừa dừng một lúc liền quên rồi, dáng vẻ tâm lớn này cùng với muội muội bất hạnh mất sớm của hắn quả nhiên là giống nhau như đúc.

Lục Quý Trì lại không biết hắn ta đang suy nghĩ cái gì, thấy hắn ta hoàn toàn coi thường cảnh cáo, một đôi mắt vẫn không hết lòng gian mà nhìn chằm chằm muội muội nhà mình, lập tức phẫn nộ: “Ngươi…”

“Vương gia tha mạng! Vương gia tha mạng! Hắc Tử của tiếu nhân quả thực không phải cố ý va vào công chúa!”

Là thị vệ của vương phủ mang chủ nhân của con chó đen lớn kia đến.

“Ô ô!” Con chó đen cách đó không xa nghe được tiếng khóc của chủ nhân, cũng ai oán theo một tiếng.

Khuôn mặt nhỏ của Thập công chúa lập tức tái đi, sợ hãi nhào vào lòng Khương Hằng. Lúc này nàng mới nhớ lại một màn đáng sợ vừa rồi: Con chó đen to lớn mở cái miệng lớn như chậu máu nhào về phía nàng, nước bọt tí tách rơi xuống, mang theo mùi hôi thối… giống như con chó lớn năm đó sáu tuổi suýt nữa cắn đứt cổ nàng.

Khương Hằng ôn nhu vỗ vỗ phía sau lưng nàng: “Đừng sợ.”


Lục Quý Trì cũng thả mềm giọng nói: “Không sao, ca ca ở đây.”

Tần Tranh thấy vậy thì hơi dừng lại, trong mắt lướt qua một tia kinh ngạc.

Gia hỏa này không phải xưa này đều không thèm để ý đến muội muội này sao? Sao đột nhiên giống như biến thành người khác rồi?

Lại thấy Lục Quý Trì sau khi trấn an Thập công chúa thì ra dáng xét hỏi trung niên áo tím kia, thanh niên lập tức lâm vào trầm tư, Tấn vương chó má này lại muốn làm thiêu thân gì đây?

“Vương gia, vương gia tiểu nhân quả thật vô tội! Hắc Tử nhà tiểu nhân… chỉ là thấy công chúa mỹ mạo, muốn gần gũi với công chúa, lúc này mới đột nhiên xông lên!” Biết người Hắc Tử nhà mình va chạm là công chúa đương triều, trung niên áo tím đều sắp sợ tè ra quần rồi, đâu còn dám giấu giếm, quỳ trên mặt đấy một năm một mười nói ra đầu đuôi sự việc.

Hóa ra trung niên áo tím này là một phú thương, trong nhà rất có tiền tài, hắn bình sinh chỉ có hai sở thích lớn, một là nuôi chó, hai chính là nữ sắc. Con chó đen lớn này hắn đã nuôi năm năm rồi, bởi vì cực kỳ thích nó nên mỗi lần ra ngoài phong lưu đều sẽ không nhịn được mà mang theo nó, lại bởi vì mặc dù dáng dấp nó cao lớn uy mãnh nhưng tính tình chất phác, cực kỳ dễ ở chung, những cô nương nhân tình kia của hắn cũng gần như chẳng mấy chốc sẽ thích nó, cùng nó đùa giỡn.

Một tới hai đi, con chó đen lớn này không phải cũng giống như gia chủ của nó, nhiễm bệnh háo sắc sao.

“Chờ, chờ đến lúc tiểu nhân phát hiện ra, Hắc Tử đã biến thành như vậy, tiểu nhân cũng đã cảnh cáo nó, không có phép nó vừa nhìn thấy cô nương xinh đẹp liền xông về phía người ta nũng nịu, nhưng nó… không nghe.” Trung niên áo tím nơm nớp lo sợ: “Cũng bởi vì nguyên nhân này, tiểu nhân mới không dám mang nó đến phía trước nơi có nhiều cô nương, không nghĩ tới…”

Không nghĩ tới nó ở bên cạnh chơi, đột nhiên nhìn thấy Thập công chúa trong đình, hắn vừa không nhìn nó, lúc này mới ủ thành đại họa.

… cho nên con chó này không có ác ý gì, chỉ là nhìn thấy muội muội hắn xinh đẹp nên muốn đến gần gũi một chút?

Khóe miệng Lục Quý Trì co giật, nhớ tới con nhỏ của nhà người bạn nào đó ở hiện đại.

Đó cũng là một con chó háo sắc thấy cô gái nào xinh đẹp liền chui xuống dưới váy người ta, cực kỳ hèn mọn, nhưng lại ngoa ngoe rất đáng yêu.

Nhưng mà nơi này là cổ đại, mình lại ở trong âm mưu không nhìn thấy, lời nói của trung niên áo tím này, Lục Quý Trì cũng không dám cả tin.

Đang muốn bảo thị vệ dẫn hắn xuống dưới cẩn thận thẩm vấn, Tần Tranh nói: “Hắn nói sự thật.”

Lục Quý Trì sững sờ, quay đầu nhìn hắn ta.

“Lúc con chó kia nhào về phía công chúa không để lộ răng, chỉ nhả đầu lưỡi, nhìn rất ngu ngốc.” Vẻ mặt Tần Tranh lãnh đạm: “Sau khi bị ta đá văng, phản ứng cũng rất sợ hãi, vừa nhìn liền biết ngoan ngoãn đã quen rồi.”

Nếu quả thật có người muốn nhờ vào đó để làm điều bất lợi với Thập công chúa thì sẽ không tìm con chó ngu xuẩn như thế. Đây cũng là vì hắn chỉ đạp nó ra chứ không trực tiếp lấy mạng nó.


Lục Quý Trì hơi sững sờ, tên gia hỏa này không cần phải gạt mình, chỉ là…

“Nếu như ngươi nói thật, Chi Chi tại sao lại sợ như vậy?”

Tần Tranh giương mắt nhìn hắn, phút chốc bỗng nhiên híp mắt cười lạnh một tiếng: “Chuyện này không phải hỏi điện hạ sao.”

Lục Quý Trì ngẩn người, lời này có ý gì?

Khương Hằng cũng nghiêng đầu nhìn về phía biểu ca nhà mình.

Tần Tranh vừa muốn mở miệng, Thập công chúa vội vàng lên tiếng: “Ca ca! Lời Tần tướng quân nói là sự thật, khi còn bé muội từng bị chó cắn, cho nên mới vô cùng sợ hãi…”

Thấy nàng dùng ánh mắt cầu xin ra hiệu cho mình đừng nhắc đến chuyện năm đó, Tần Tranh hơi ngừng lại, cuối cùng ép sự không vui và mỉa mai trong lòng xuống.

Lục Quý Trì không nhìn thấy hai người mặt mày kiện cáo, hắn đang nhíu mày lật xem ký ức của nguyên chủ, chỉ là nguyên chủ cũng không nhớ rõ chuyện này, hắn lật ra nửa ngày cũng không lục được cái gì.

Ngược lại là Khương Hằng hơi nhíu mày lại, mơ hồ nhìn ra cái gì đó. Nhưng mà nàng cung không nói gì, chỉ vỗ nhẹ lưng Thập công chúa trấn an.

“Hóa ra là như vậy.” Bản thân Thập công chúa cũng nói như vậy rồi, Lục Quý Trì nào có còn không tin? Nhanh chóng đưa tay xoa đầu nàng, thương tiếc nói: “Là ca ca không tốt, vừa rồi nên nhanh quay lại một chút.”

Thập công chúa kinh ngạc nhìn hắn, trong lòng bỗng nhiên chua xót không thôi.

Năm đó ca ca không kiên nhẫn dẫn nàng đi chơi, để nàng lại một mình trong ngự hoa viên, nói là buổi tối tới đón nàng. Nàng đợi thật lâu cũng không chờ được huynh ấy liền chủ động đi tìm, kết quả lạc đường vào lãnh cung, suýt chút nữa bị một con chó dại của một vị phi tử nào đó thất sủng nuôi cắn chết. Nếu không phải khi đó Tần Tranh phụng chỉ đến làm việc bỗng nhiên xuất hiện, chỉ sợ là nàng đã không còn mạng nữa rồi.

Sợ ca ca tự trách, nàng vẫn luôn không cho mọi người nói chuyện này cho huynh ấy biết, chỉ là trong lòng rốt cuộc cảm thấy khổ sở bởi vì ca ca nuốt lời.

Nhưng hôm nay thấy ca ca bây giờ hoàn toàn khác lúc trước, trong lòng Thập công chúa bỗng nhiên không khổ sở nữa.

Ca ca là để ý đến nàng, chỉ là lúc ấy có lẽ còn nhỏ tuổi nên sơ sót.

Ừm… nàng đại nhân đại lượng, tha thứ cho huynh ấy vậy!



Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương