“Nô tỳ Nguyệt Viên bái kiến Tấn vương điện hạ.”

“Đứng lên đi.”

Truyện được dịch và edit bởi Sắc - Cấm Thành. Đăng tải duy nhất tại lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là bản . Thường bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
“Cô nương nhà nô tỳ nói cảm tạ điện hạ trượng nghĩa tương trợ, mấy cái bánh bao ngọt này chính là tâm ý nho nhỏ của cô nương, mong rằng điện hạ vui vẻ nhận.” Nguyệt Viên không nói rõ Khương Hằng cảm tạ hắn cái gì, nhưng Lục Quý Trì vẫn là thoáng cái liền hiểu, dù sao thì hai người bọn họ trước đó cũng gặp nhau.

Lại nghĩ tới nàng đã có thể nhìn ra ý tốt của hắn, còn biểu đạt cảm tạ chuyện này, hẳn là sẽ không tiếp tục nhảy vào cái hố lửa Lạc Đình kia, Lục Quý Trì chợt cảm thấy trong lòng an ủi.

Nói chuyện với người thông minh chính là tiết kiệm sức lực.

“Chỉ là đúng lúc không vừa mắt tiểu tử họ Lạc kia thôi, được rồi, ngươi trở về đi, nói cho cô nương nhà ngươi biết, túi bánh ngọt này bổn vương nhận.” Hắn vung vung tay, không để ý chút nào, chờ sau khi Nguyệt Viên rời đi ánh mắt mới lộ ra sự tán thưởng, cầm lấy một miếng bánh ngọt hình hoa cắn một cái: “Hửm? Mùi vị không tệ, ngươi cũng ăn một chút?”

Ngụy Nhất Đao đang không biết vì sao Khương Hằng muốn cảm tạ vương gia nhà hắn: “… A, được, điện hạ, thuộc hạ muốn hình con thỏ nhỏ kia!”

Khóe miệng Lục Quý Trì co giật nhìn khuôn mặt hung thần dọa người của hắn ta.

…. Thật sự là tâm thiếu nữ đáng sợ.

Trong lòng tưởng nhỡ mẹ ruột phu nhân Phương Trân Châu, sáng ngày hôm sau, Lục Quý Trì lại tiến cung thỉnh an.
Truyện được dịch và edit bởi Sắc - Cấm Thành. Đăng tải duy nhất tại lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là bản . Thường bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.

Lẽ ra hắn nên đi vào triều, nhưng mà đã quyết định muốn quy hàng vậy thì không nên tiếp tục biểu hiện ra quá nhiều hứng thú với chính sự, bởi vậy hắn lại sai người đưa sổ con xin nghỉ trước, sau đó liền một mặt hiếu tử đi về phía Thọ Ninh cung.

Phương Trân Châu đang ở trong sân phơi nắng chơi chim, thấy hắn tới liền nắm một nắm hạt dưa đưa cho hắn, để hắn cùng mình cho chim ăn.

Có việc làm rồi, hắn không nóng nảy rời đi, cũng không lộ ra vẻ kỳ lạ như vậy nữa. Lục Quý Trì nhíu mày, ném cho Phương Trân Châu một ánh mắt “cơ trí”.


Phương Trân Châu liếc hắn một cái: Đó là đương nhiên, cũng không nhìn xem ta là ai.

Hai người lại mưu tính truyền ý nghĩ mấy câu, hạt dưa trong tay liền cho ăn xong, Lục Quý Trì theo bản năng phân phó đại cung nữ Ngọc Dung của Thọ Ninh cung đang đứng một bên chờ phân phó: “Đi lấy một chút hạt dưa tới.”

Khóe miệng Ngọc Dung hơi co rút nhìn con chim phỉ thúy trong lồng bụng tròn tròn, đều sắp không dời nổi bước chân rồi: “Điện hạ cái này… còn muốn tiếp tục cho ăn?”

Lục Quý Trì xem xét, quýnh rồi, cái còn còn tiếp tục cho ăn nữa thì sợ là muốn căng chết rồi.

Vừa định nói không cần nữa, Phương Trân Châu mở miệng giống như tùy ý: “Nếu Thập Nhất đã thích nuôi chim vậy thì Ngọc Dung ngươi lại đi lấy hai con chim nữa đến để hắn cho ăn.”

Xa Thái hậu yêu chim thành si, trong chuyện liên quan đến chim chó luôn luôn cực kỳ ôn hòa và kiên nhẫn, bởi vậy tuy Ngọc Dung có chút kinh ngạc nhưng cũng không suy nghĩ nhiều, chỉ gật gật đầu, cung kinh lui xuống.

Mấy cung nhân hầu hạ khác đều cách xa, Lục Quý Trì nhẹ nhàng thở ra, len lén giơ ngón tay cái cho mẹ ruột của hắn.

“Cái này gọi là nhanh trí,” Phương Trân Châu đắc ý nói: “Oắt con học tập một chút.”

Khóe miệng oắt con giật một cái: “Vâng vâng vâng, phu nhân Phương người rất cơ trí, cái đó, ở đây thế nào?”

“Rất tốt, chỉ là kìm nén đến hoảng,” Nói đến đây, Phương Trân Châu liền phiền muộn: “Nhi tử, ta muốn múa quảng trường. Mấy ngày ta không múa quảng trường rồi! Ta còn muốn ca hát trực tiếp, ta đã đồng ý với đám fan hâm mộ lần sau hát phiên bản Đông Bắc cho bọn họ rồi…”

Lục Quý Trì: “… Người cũng đến nơi này rồi thì đừng nhớ thương đến mấy fan hâm mộ đáng thương kia của người nữa, xin hãy thương xót, tha cho bọn họ đi?”

Phương Trân Châu đưa tay nhéo hắn một cái: “Giày thối, sao lại nói vậy! Cái gì gọi là mấy fan hâm mộ đáng thương? Fan hâm mộ của ta rất nhiều đấy! Bọn họ còn tặng hoa tặng du thuyền cho ta đấy!”

Lục Quý Trì bị đau muốn giãy giụa, lại sợ bị người ta phát hiện, chỉ có thể rưng rưng cầu xin tha thứ: “Vâng vâng vâng, lỗi của con lỗi của con, người đại nhân không chấp tiểu nhân, tha cho tiểu nhân một mạng…”

Phương Trân Châu lúc này mới hừ nhẹ một tiếng buông lỏng tay ra.


“Nói đến, người cũng chỉ nhớ mong những thứ này, không nhớ mong sự nghiệp mà người nhọc nhằn khổ sở dốc sức làm sao? Còn có mấy thúc thúc cường hào vẫn đang theo đuổi người…”

Phương Trân Châu dừng lại, càng phiền muộn hơn: “Nhớ chứ, làm sao lại không nhớ? Còn có ông bố ma quỷ kia của con để lại cho chúng ta di sản ngàn tỉ, lão nương còn chưa tiêu đồng nào đâu, ôi, thật sự là thiệt thòi lớn!”

Nghe thì đang phàn nàn, nhưng trong mắt không có bao nhiêu lưu luyến, Lục Quý Trì nhìn người mẹ rõ ràng rất bình thường nhưng xưa nay đều rất đặc biệt, nhịn không được nở nụ cười.

Lúc bố mẹ ly hôn hắn mới bốn tuổi, ông bố khốn kiếp ác nghiệt vô tình, sau khi bị tiểu tam mê hoặc thì đuổi hai mẹ con họ ra khỏi cửa, mẹ vì nuôi sống hắn mà làm người bán hàng trong một siêu thị. Dựa vào năng lực của mình, bà trước tiên là từ từ bò lên vị trí quản lý, về sau càng nhắm ngay thời cơ siêu thị suýt chút nữa đóng cửa bởi vì kinh doanh không tốt mà có thể bị bán đi, bà mang theo nó khởi tử hoàn sinh, từng bước một trở thành chuỗi siêu thị như bây giờ.

Ly hôn, nghèo khó, ốm đau, khủng hoảng kinh tế, bất kể là khó khăn gì đều không khiến cho người phụ nữ này mất đi hy vọng với cuộc sống, bà lạc quan mà mạnh mẽ, cho dù ngã xuống cũng hầu như có thể đứng dậy rất nhanh; bà cơ trí mà tích cực, rõ ràng nhìn thấu sự đời lại luôn có thể tìm được biện pháp không để cho mình già đi,

Đây là người mà hắn kính ngưỡng nhất trong cuộc đời này, hắn rất cảm tạ ông trời không để cho mẹ con bọn họ xa cách nhau, đời này không thể gặp lại.

“Cười ngây ngô cái gì đó! Có người đến! Nhanh, đổi về gương mặt đòi nợ kia của con!”

Lục Quý Trì lập tức cảm khái gì cũng mất rồi: “… A.”

Người đến là Thập công chúa, muội muội cùng mẹ sinh ra của nguyên chủ.

Lục Quý Trì định thần nhìn lại, nhìn thấy một tiểu cô nương tuổi tác tương tự Cửu công chúa, ăn mặc lại thanh lịch hơn Cửu công chía rất nhiều.

“Thỉnh an mẫu hậu, mẫu hậu phúc thọ khang an.”

Làn da nàng trắng nõn, mặt mày tinh xảo, nhìn một cái thì có năm sáu phần tương tự vơi nguyên chủ, nhưng khí chất quanh thân lại khác biệt quá nhiều.

Nguyên chủ tùy tiện kiêu căng, một mặt muốn ăn đòn, Thập công chúa lại không giống, một đôi mắt đen lúng liếng vừa tròn vừa lớn, nhìn như con vật nhỏ nhu thuận, khiến cho người ta muốn sờ lông xù của nàng, khen nàng rất đáng yêu/


… hai người này thật sự là cùng một mẹ sinh ra sao?

Lục Quý Trì trầm mặc thật sâu.

Giống như Lục Quý Trì, Thập công chúa cũng đến thỉnh an Xa Thái hậu. Thấy Lục Quý Trì cũng có mặt, nàng hơi kinh ngạc, lập tức có chút câu nệ hành lễ với hắn: “Ca ca.”

Giọng nói của nàng mềm mại đáng yêu giống như con người nàng, nghe có chút ngốc nghếch. Trong lòng Lục Quý Trì cảm thấy đáng yêu, trên mặt lại không thể không học theo dáng vẻ của nguyên chủ, bày ra vẻ mặt lãnh đạm: “Ừm.”

Nguyên chủ cực kỳ không thích muội muội rõ ràng là công chúa thân phận tôn quý lại luôn làm dáng vẻ mềm mại dễ bắt nạt. Thập công chúa cũng luôn sợ hãi ca ca luôn dữ dằn quát lớn này của mình, bởi vậy hai người tuy cùng một mẹ sinh ra nhưng quan hệ lại không thân thiết. Lại thêm mấy năm nay một người trong cung một người ngoài cung, ngay cả số lần gặp mặt chỉ đếm được trên đầu ngón tay.

Nhưng mà Thập công chúa này làm muội muội vẫn rất có lương tâm, mặc dù không thường qua lại với nguyên chủ nhưng bình thường sự quan tâm nên có đều có, không giống với nguyên chủ, bận rộn tranh đoạt quyền lợi, hoàn toàn ném muội muội ra sau đầu ---- trong chuyện này mặc dù cũng có nguyên nhân do bản thân Thập công chúa, ví dụ như tính cách ngây ngô, không hoạt bát sáng sủa biết nũng nịu như Cửu công chúa nhưng chuyện này cũng không phải là cái cớ để nguyên chủ làm huynh trưởng nhưng không gánh vác trách nhiệm làm huynh.

Lại nghĩ tới dáng vẻ Dung phi trước khi chết căn dặn nguyên chủ chăm sóc thật tốt, Lục Quý Trì âm thầm lắc đầu, giày thối, bất hiếu!

“Được rồi, các con đừng đứng nữa, ngồi đi.”

“Đa tạ mẫu hậu.” Thập công chúa nhu thuận đáp lời.

Lục Quý Trì hoàn hồn, lơ đãng thoáng nhìn qua bờ môi không có huyết sắc của nàng, lập tức hơi sững sờ.

Tiểu cô nương có vẻ không quá khỏe mạnh!

Hắn theo bản năng muốn mở miệng, nhớ tới thái độ của nguyên chủ với Thập công chúa, lại nhịn được.

Mặc dù có tâm giúp nguyên chủ chăm sóc muội muội ---- dù sao thì hắn chiếm dụng cơ thể của nguyên chủ, mặc kệ sau này có quay về được hay không, trước mắt đều nên gánh vác trách nhiệm của nguyên chủ. Nhưng vẫn là câu nói đó: Dự tính của con người không thể sụp đổ.

Cho dù sau này sớm muốn sẽ vỡ lở vậy thì cũng phải có quá trình hợp lý, không phải đột nhiên mà có một sự thay đổi to lớn như lật mặt gì đó…

Tìm đường chết à?!

Phương Trân Châu cũng hiểu rõ đạo lý này, mặc dù luyến tiếc nhi tử nhưng vẫn rất nhanh biểu hiện mình mệt mỏi như thường ngày: “Các con quay về đi.”


“Mẫu hậu cố gắng nghỉ ngơi, nhi thần cáo lui, đến mai lại đến thỉnh an người.” Ném cho mẹ ruột một ánh mắt “Chăm sóc tốt cho bản thân”, Lục Quý Trì liền hành lễ lui xuống.

Thập công chúa cũng vội vàng cáo từ, hai huynh muội một trước một sau ra khỏi Thọ Ninh cung.

Phát hiện ra tiểu cô nương đang len lén dùng khóe mắt nhìn mình, còn dáng vẻ tự cho là không có ai có thể phát hiện ra, Lục Quý Trì có chút buồn cười, vừa muốn nói gì đó, bỗng nhiên có người kêu lên sợ hãi: “Công chúa cẩn thận!”

Nghiêng đầu xem xét, hóa ra là lúc tiểu cô nương xuống bậc thang không cẩn thận bị vấp làn váy, suýt chút nữa ngã sấp xuống. Mày là cung nữ nào đó phía sau nàng tay mắt lanh lẹ kịp thời đỡ nàng.

“Không sao không sao!” Thập công chúa vội vàng khoát tay, đối diện với ánh mắt của Lục Quý Trì, lập tức bất an lại chán nản rũ cái đầu nhỏ xuống.

Ca ca chắc là sẽ mắng nàng ngốc nhỉ?

Nhưng mà đợi hồi lâu cũng không chờ được tiếng quát lớn hoặc là tiếng trào phúng, Thập công chúa ngẩn người, không nhịn được giương mắt nhìn về phía Lục Quý Trì.

Lục Quý Trì đang suy nghĩ mình nên nói gì --- quát lớn gì đó, quá não tàn rồi, hắn không làm được; quan tâm cũng không được, không phù hợp với dự tính, vậy… trực tiếp rời đi?

Đang do dự, Thập công chúa giống như lấy dũng khí mở miệng: “Ca, ca ca…”

Lục Quý Trì hoàn hồn, không lạnh không nhạt nhìn nàng một cái: “Làm sao vậy?”

Ca ca vậy mà lại phản ứng lại mình! Thập công chúa ngạc nhiên trợn tròn mắt, muốn nói gì đó, trước mắt chợt choáng váng một trận.

“Công chúa!”

“… Chi Chi?”

Chi Chi là nhũ danh của nàng, ca ca đã rất lâu không gọi nàng như vậy rồi. Thập công chúa rất vui vẻ, nhưng đột nhiên bị bóng tối đánh tới cuốn đi tất cả ý thức.

Người đang tốt lành nói choáng là choáng, sau khi Lục Quý Trì kinh ngạc thì bận rộn quát cung nhân đang sững sờ ở bên cạnh: “Nhanh đi truyền thái y!”

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương