Bổn Vương Muốn Tạo Phản
-
Chương 9: Bổn Vương Rất Khổ Tâm
Nét cười trên mặt Phượng Khanh phai nhạt, nếu đến mức này vẫn không hiểu ra cảm xúc bất thường trong mắt Sở Dung Ca rốt cuộc là gì thì y quả thật sống uổng hai mươi năm.
Khi người ta mặc định một chuyện gì đó, thật sự rất đáng sợ.
Phượng Khanh còn nhớ rõ kiếp trước lúc Sở Dung Ca lén lút hỏi một thị vệ mới thành thân vài tháng trước nếu muốn tặng lễ vật cho người trong lòng thì nên tặng thứ gì.
Thị vệ kia rất hào sảng mà cười nói.
Dĩ nhiên là tặng đồ trang sức, vòng tay vòng cổ trâm cài gì đó, nữ nhân đặc biệt thích mấy thứ đồ lấp lánh.
Sau đó còn chọc nghẹo: A, tiểu tử, vậy mà cũng đã có cô nương trong lòng rồi? Con gái nhà ai thế? Thật có phúc.
Lúc đó Phượng Khanh vô tình nghe được, cũng thầm gật đầu đồng tình.
Tính cách vị Sở phó tướng này của y quả thật trầm ổn kiên định, còn rất biết cách săn sóc, sắp xếp mọi chuyện chỉn chu, tướng mạo lại vô cùng tuấn mỹ, ngay cả y cũng phải ghen tỵ.
Cô nương nào có thể gả cho hắn quả thực rất có phúc khí.
Phượng Khanh lúc đó điểm danh các cô nương, tiểu thư trong thành có thân phận môn đăng hộ đối cho Sở Dung Ca một lượt, ấy thế mà chẳng tìm thấy người nào phù hợp.
Ngay cả công chúa trong cung y cũng cảm thấy không xứng với hắn.
Rốt cuộc đành chậc lưỡi một tiếng bỏ qua, lại âm thầm chuẩn bị lễ vật thành hôn vô cùng long trọng cho hắn.
Cảm giác xúc động đau lòng hệt như sắp phải gả con gái cưng của mình ra ngoài vậy.
Hình như sau đó không biết bằng cách nào Sở Dung Ca biết được việc này, từ đó về sau không bao giờ nhắc tới hai chữ thành hôn trước mặt y nữa, càng trở nên kiệm lời lặng lẽ hơn.
(*) Dỗi rồi chứ sao :)))))
Hiện tại biết được người Sở Dung Ca vốn thích là chính mình, Phượng Khanh thế mà lại cảm thấy như bị ai cào vào trong ngực.
Vừa tê vừa ngứa.
Ký ức kia như thể chồi non mọc sau mưa, ngọ nguậy phá đất chui lên, cắm sâu vào tim y không cách nào nhổ đi được càng khiến Phượng Khanh cứng ngắc cả người, khó chịu mất tự nhiên.
Lớp cửa sổ bằng giấy mỏng manh bị chọc thủng, y không thể nào lợi dụng phần tình cảm kia Sở Dung Ca cùng nhau diễn kịch được nữa.
Thôi vậy.
Y nhắm mắt, không nói lời nào, xoay lưng tính rời đi.
Dù sao tương lai còn dài, cách để kích thích Hiên Viên Diệp Nhiên cũng còn rất nhiều.
Y có thể nghĩ cách khác, không cần phải…
Thế nhưng Sở Dung Ca vẫn nhanh hơn y một bước.
Hắn nắm lấy cổ tay Phượng Khanh kéo lại, đẩy mạnh y dán lên cột gỗ phía sau, áp môi lên hôn.
Phượng Khanh trợn to mắt, sau đó liền vùng vẫy.
Sở Dung Ca lại rất dứt khoát khoá chặt hai tay y lên đỉnh đầu, hôn càng chiếm đoạt.
Tên nhóc này bình thường lầm lầm lì lì, thế nhưng lúc hôn lại không hề kiên nhẫn chút nào, đầu lưỡi xâm lược mà liếm qua làn môi còn vương mùi rượu kia, nhanh chóng cạy mở khớp hàm của Phượng Khanh luồn vào trong, cuốn lấy lưỡi y ra sức hôn lấy.
Phượng Khanh bị hôn tới khó thở, giãy dụa cũng dần yếu ớt, như thể cam chịu.
Nhưng thật ra qua khoé mắt y đã nhìn thấy Hiên Viên Diệp Nhiên xuất hiện nơi cuối hành lang, dùng ánh mắt như thể xẻo thịt nhìn về phía bên này, sắc mặt lúc xanh lúc trắng.
Sở Dung Ca có lẽ cũng đã biết được, mới làm ra hành động quá phận như thế.
Nụ hôn kia dường như kéo dài rất lâu, cho tới tận khi Hiên Viên Diệp Nhiên dường như sắp nổ tung tới nơi Sở Dung Ca mới lưu luyến tách ra khỏi môi y.
Trước khi dứt khỏi còn lớn mật ngậm lấy cánh môi phía dưới của Phượng Khanh, day nhẹ một cái.
Trên gương mặt tuấn mĩ quanh năm luôn treo một vẻ lạnh nhạt kia không nổi nửa chút gợn sóng, trong khi hô hấp của Phượng Khanh dồn dập như sắp đứt hơi.
– Vương gia không cần lo cho thuộc hạ.
Bất kỳ mệnh lệnh nào của người, bằng bất cứ giá nào ta cũng đều sẽ hoàn thành.
Người không cần nghĩ gì cả.
– Sở Dung Ca chậm rãi nói, sau đó còn đưa tay lau đi vệt nước bọt chảy xuống khoé miệng của Phượng Khanh, thanh âm rất thấp, chỉ để mình Phượng Khanh nghe được.
– Chỉ cần xem Sở Dung Ca như một công cụ của Vương gia là được rồi.
Phượng Khanh nhắm mắt lại giây lát, đã làm đến mức này rồi, không thể không hạ quyết tâm.
Chát!
Y vung tay, tát một cái lên mặt Sở Dung Ca.
Cái tát này vô cùng dùng sức, nghiêng hẳn một bên mặt của hắn, khóe môi còn chảy xuống một vệt máu.
Y quát.
– Hỗn xược! Uổng công bổn vương coi trọng ngươi như thế.
Ngươi còn dám có suy nghĩ đại nghịch bất đạo không an phận này với bổn vương?
Sở Dung Ca quỳ trước mặt y, mi mắt rũ xuống.
Không nói một lời.
Phượng Khanh giận dữ thở hồng hộc, khóe môi run run như thể giận tới mức không nói được gì.
Đúng lúc này, tầm mắt lại chạm phải một tia nhìn lạnh lẽo bắn về phía hai người bọn họ.
– Diệp… Diệp Nhiên? – Sắc mặt Phượng Khanh tái nhợt, quẫn bách cúi đầu, siết chặt tay áo.
Dáng vẻ bị bắt tại trận.
Hiên Viên Diệp Nhiên chuyển tầm mắt xuống nam nhân đang quỳ trên mặt đất kia, trong mắt hiện ra sát khí.
– Ngươi… ngươi tới đây bao lâu rồi? – Phượng Khanh run giọng, hỏi.
Hiên Viên Diệp Nhiên cả cười.
– Đủ để thấy những gì tên súc sinh này làm với ngươi.
Sắc mặt Phượng Khanh càng trắng, y vội vàng bước đến, không kìm được khuỵu gối quỳ trước mặt gã.
– Ta không phải… Ta không cố ý…
– Ngươi có lỗi gì? – Gã cúi đầu nhìn Phượng Khanh, nắm tay y nâng dậy.
– Ngươi muốn tự mình giết hắn, hay muốn trẫm giúp ngươi?
Phượng Khanh quay đầu nhìn Sở Dung Ca quỳ trên mặt đất, im lặng một hồi.
– Hắn lần này lập được công lớn, không thể giết.
– Y quay đầu, nắm lấy tay Hiên Viên Diệp Nhiên, quyết đoán nói.
– Diệp Nhiên, hắn vốn là người của Dực Vương phủ, để ta xử trí.
Bàn tay được ấm áp bao lấy, Hiên Viên Diệp Nhiên quay đầu nhìn chằm chằm Phượng Khanh, hồi lâu sau mới gật đầu đáp ứng.
– Chỉ là một tên cẩu nô tài.
Trẫm chưa tới mức phải sợ nghị luận mà không chém được đầu hắn xuống.
Nhưng nếu Ngụy Tử đã nói như thế, hắn liền giao cho ngươi xử trí.
Phượng Khanh gật đầu, như đồng tình với lời gã nói, sau đó quay đầu, lạnh lẽo nhìn Sở Dung Ca.
– Sở Dung Ca, ngươi dĩ hạ phạm thượng, đáng lẽ bổn vương nên phế bỏ võ công của ngươi rồi trục xuất khỏi vương phủ.
Nhưng trận chiến kia ngươi lập đại công, xử trí ngươi sẽ khiến lòng dân hoang mang.
Bổn Vương phạt ngươi tới Tử Hoang thành phía Bắc, nếu ngươi có thể sống sót qua năm năm thì có thể trở về kinh thành.
Ngươi có phục hay không?
Sát khí trong mắt Hiên Viên Diệp Nhiên rút đi phân nửa khi nghe Phượng Khanh nhắc tới Tử Hoang thành.
Nơi này chính là thành trì sát biên giới của Hiên Viên triều và sa mạc phía Bắc, chính là thành trì mà hai năm trước Phượng Khanh từng chiếm được từ Man tộc.
Man tộc sinh sống trên thảo nguyên ở sa mạc cằn cỗi, hung bạo tàn nhẫn.
Dù đã bị đánh bại nhưng vì lương thực thiếu thốn, cứ mỗi năm Man tộc lại xâm lược bờ cõi Thiên Thăng quốc một vài lần, cướp lương thực, bắt cóc thiếu nam thiếu nữ.
Dân chúng Tử Hoang thành vì vậy mà lầm than khốn khổ, quân đội tập kết nơi này vừa phải trải qua khí hậu khắc nghiệt vừa phải gắng sức chống đỡ với lượng quân lương tiếp tế ít ỏi, tới nước uống nhiều khi cũng không đủ, không thể địch lại Man tộc hung tàn càn quét xâm lược.
Tướng lĩnh bị điều tới nơi này không ít, thế nhưng chẳng ai gắng gượng nổi qua một hai năm.
Nếu không hy sinh thì cũng dâng tấu tha thiết xin trở về kinh thành.
Sở Dung Ca rũ mắt, không nhìn ra biểu tình gì trên mặt hắn, chỉ cúi thấp đầu, giống như thường ngày Phượng Khanh lệnh cho hắn tới thảo luận quân sự mà thôi.
– Thuộc hạ lĩnh mệnh.
Tạ vương gia không giết.
Hiên Viên Diệp Nhiên phất tay, liền có người lôi Sở Dung Ca xuống dưới.
Từ đầu đến cuối hắn không hề có một động tác giãy dụa.
Khi bị lôi dậy chỉ bình tĩnh nhìn Phượng Khanh một cái, sau đó bị áp giải đi.
Phượng Khanh nhìn bóng dáng hắn rời đi, sắc mặt thoáng buồn rầu.
Hiên Viên Diệp Nhiên nhìn y buồn bã, ghen tức lại nổi lên, nắm vai y xoay người lại đối diện với ánh mắt hung bạo của gã.
– Ngươi muốn bao nhiêu thuộc hạ, ta có thể cho ngươi bấy nhiêu! Không cần quan tâm tới tên cẩu nô tài đó.
Ngươi có ta là đủ rồi.
Phượng Khanh nâng mắt nhìn gã một hồi, khóe môi chợt nở nụ cười nhẹ nhàng, gật đầu.
– Ừ, ta có ngươi là đủ rồi.
.
Ngày hôm sau, trong triều đình bèn lan truyền nhau một tin động trời: Vị phó tướng vừa mới nổi danh kia của Dực Vương mượn rượu làm càn, vô lễ với Dực Vương ngay trong yến tiệc, bệ hạ nổi giận đày hắn tới Tử Hoang thành, năm năm sau nếu còn sống sót mới có thể trở về.
Nơi kia là Tử Hoang thành đó! Đừng nói năm năm, một năm chưa chắc đã sống nổi.
Đám quan viên sợ đến mồ hôi lạnh chảy đầy người.
Đúng là phúc họa tương y, tưởng rằng bản thân thắng trận trở về phong quan vô hạn, ai ngờ lại bị đày tới biên giới sung quân.
Đám triều thần lúc này càng thấu hiểu sâu sắc, địa vị của Dực Vương trong lòng hoàng đế bệ hạ còn cao hơn rất nhiều những gì họ từng tưởng tượng.
Ngay cả khi Dực Vương đã trọng thương không thể ra trận thì phần sủng ái kia cũng không hề lung lay chút nào.
Tâm tư giậu đổ bìm leo của một đám người bị đập vỡ từ trong trứng nước.
Những âm mưu triều đình như sóng ngầm cuồn cuộn dường như chẳng ảnh hưởng gì đến Phượng Khanh.
Trong buổi triều ngày hôm sau, y tự mình quỳ dưới chân thiên tử, giao ra Binh phù.
Ai cũng hiểu một tướng quân không thể ra trận thì nộp lại binh phù là chuyện đương nhiên.
Sau một hồi vua hiền thần trung đẩy qua đẩy lại, binh phù kia rốt cuộc lại trở về bên hoàng đế.
Càng như thể một minh chứng cho lòng trung thành được trời chứng giám của Dực Vương, không hề tham lam binh quyền.
Hiên Viên Diệp Nhiên thương tiếc y còn bị thương chưa khỏi, bèn cho phép y hồi phủ, khi nào khỏi hẳn thì hãy lên triều.
Phượng Khanh cầu còn không được, thế nhưng vẫn phải trung ra bộ dáng chính trực quỳ xuống lĩnh chỉ tạ ân.
Tới tận khi ngồi trên xe ngựa trở về vương phủ, biểu cảm ung dung tùy ý của Phượng Khanh mới rút đi, thay vào đó là một vẻ mỏi mệt.
Y đột nhiên hối hận, không muốn Sở Dung Ca rời đi chút nào.
Tên nhóc kia… làm sao có thể thích y được chứ? Thật hoang đường.
Phượng Khanh thở dài, úp mặt vào lòng bàn tay, trên môi dường như còn lưu lại nhiệt độ nóng bỏng từ đêm qua, ánh mắt ôn nhu của Sở Dung Ca vẫn như xoáy vào lòng y.
Hắn là thật lòng.
Tiểu tử to gan này, rốt cuộc đã ôm tâm tư đại nghịch bất đạo kia từ lúc nào?
Phượng Khanh phiền muộn vò đầu, không ngờ chỉ mới suy nghĩ loạn cào cào một chút, xe ngựa đã dừng lại trước vương phủ từ bao giờ.
Gã sai vặt cung kính nhấc rèm xe lên, mời y bước xuống.
Phượng Khanh có chút thất thần, nhìn cửa vương phủ rộng mở vắng tanh.
Y vươn tay day nhẹ thái dương vài cái, chậm chạm bước xuống.
Dực Vương phủ không giống những phủ đệ khác.
Y không coi trọng hình thức, không cần mỗi lần hồi phủ toàn bộ hạ nhân đều phải ra đón, như vậy quá mức ra vẻ.
Thế nhưng không biết đã bắt đầu khi nào, từ rất lâu về trước, mỗi lần y trở về Sở Dung Ca đều có mặt.
Rõ ràng hắn là phó tướng, có thể nhận bổng lộc trong cung, còn có thể được ban tướng phủ là điều hết sức bình thường, nhưng Sở Dung Ca vẫn ở lại Dực Vương phủ, ở chỗ ở của hạ nhân, làm những việc của hạ nhân thường làm.
Phượng Khanh đã quen có hắn bầu bạn, nhất thời xem những chuyện này là chuyện đương nhiên.
Y vừa bước chân vào cửa phủ, liền cảm nhận được hai luồng khí tức mạnh mẽ, nội lực vô cùng thâm hậu.
Không thể sánh bằng Sở Dung Ca nhưng thừa sức lấy một địch trăm, là cao thủ giang hồ.
Sắc mặt Phượng Khanh trầm xuống, cả người cũng căng lên, y trầm giọng, quát:
– Kẻ nào? Ra đây.
Hai thân ảnh một trái một phải lập tức hiện thân.
Phượng Khanh chưa kịp động thủ thì cả hai đã quỳ xuống, một bộ dáng thần phục hoàn toàn.
– Vương gia, thuộc hạ là ám vệ Sở tướng quân phái tới bảo vệ ngài.
Ta là Hữu Ảnh.
Người còn lại lập tức tiếp lời, tới âm thanh cũng y hệt nhau.
– Ta là Tả Ảnh.
Tham kiến vương gia.
Hữu Ảnh Tả Ảnh là một cặp song sinh Trung Dung.
Năm nay vừa tròn mười lăm tuổi, khi đứng dậy từ quần áo tới khí chất đều giống nhau như đúc.
Ngoại trừ nốt ruồi lệ chí dưới khóe mắt, của Hữu Ảnh là bên phải, Tả Ảnh là bên trái.
– Hắn lo xa quá rồi.
– Phượng Khanh nhìn hai người, trong lòng càng thêm phiền muộn, uể oải phất tay.
– Lui xuống đi.
Không có việc gì cũng không cần các ngươi bên cạnh ta.
Sở Dung Ca lần này tới Tử Hoang thành vô cùng nguy hiểm, hai người các ngươi nên bảo hộ bên cạnh hắn.
Hữu Ảnh Tả Ảnh nhìn nhau.
Tả Ảnh trầm ngâm không đáp, nhưng Hữu Ảnh đã mở lời.
– Vương gia, tướng quân ra lệnh cho chúng ta bảo vệ ngài, một phút cũng không thể rời đi.
Việc này… ngài đừng làm khó thuộc hạ.
Được lắm, tới ám vệ cũng không chịu nghe theo lời bổn vương.
Đúng là chủ nào tớ nấy.
Phản cả rồi.
Phượng Khanh lười đôi co với hai người họ, đi thẳng một mạch về phòng.
Dựa vào võ công của hai người kia làm sao y không biết bọn họ có lai lịch gì.
Có lẽ chính là hộ pháp đắc lực nhất, thần long thấy đầu không thấy đuôi bên cạnh Sở Dung Ca đi.
Kiếp trước Hiên Viên Diệp Nhiên không dám đụng vào Sở Dung Ca sợ rằng không phải do Phượng Khanh lấy mạng ra uy hiếp, mà là vì bên cạnh hắn có hai người này.
Nếu không dựa vào tính cách lật mặt như lật sách của gã, trước mặt y giả vờ đáp ứng tha cho Sở Dung Ca, sau lưng không biết đã đem hắn đi thủ tiêu bao nhiêu lần rồi.
Sở Dung Ca à Sở Dung Ca, nếu không phải ta trọng sinh một kiếp, ngươi còn định âm thầm nuốt máu vào trong cả đời này hay sao?
______Tiểu kịch trường_____
Vũ: Thấy người mình yêu hôn người khác, cảm giác thế nào?
Hiên Viên Diệp Nhiên: Đem tên kia đi thiến.
Làm thái giám.
Sau đó nhốt người lại chịch chịch chịch.
Cơ Tường Vân: Bệ hạ nói gì cũng đúng.
Bệ hạ anh minh.
Sở Dung Ca: *lau trường thương* …
Phượng Khanh: Bệ hạ có hậu cung ba ngàn, cũng không thể để hoàng tộc Hiên Viên không người nối dõi chứ? Bổn vương phong tỏa Ngự Hoa viên giúp người.
Bệ hạ, hoàng phi, xin cứ tự nhiên.
Vũ: … Tôi không nên đánh giá cao EQ của ngài quá như vậy.
Đổi câu hỏi đi, nếu vương gia nhìn thấy Sở tướng quân hôn người khác, cảm giác thế nào?
Phượng Khanh: Gì? Ai? Sở Dung Ca? Hắn là người à? Khoan… không phải trọng điểm.
Không thể nào! Nữ nhân đó sao có thể xứng với hắn được!
Vũ: Ngài biết nữ nhân đó là ai sao? Chưa thấy sao đã biết không xứng vậy?
Phượng Khanh: Khẳng định không xứng.
Bởi vì hắn là…
Vũ: *ánh mắt mong chờ*….
Phượng Khanh: Bởi vì hắn là phó tướng thân cận nhất của ta.
Bổn vương phải tìm cho hắn nữ tử tốt nhất thiên hạ!
Vũ: …………………… Tôi vẫn là đánh giá cao EQ của ngài quá rồi.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook