Bốn Lần Gả
Chương 22

Tần Bồng để Bạch Chỉ ở bên người cũng không nghĩ là phải lén lút.

Bạch Chỉ ở bên người nàng, Tần Thư Hoài hẳn là cũng không cảm thấy giống nhau, đơn giản mà nói chuyện này chính là năm đó ngươi đã làm cái gì trong lòng không chột dạ sao?

Nhưng mà Tần Bồng vẫn muốn làm bộ không biết quan hệ của hai người chút nào, nàng mỉm cười nói: “Sao vậy, Nhiếp Chính Vương quen biết Bạch cô nương à?”

Tần Thư Hoài gật đầu, có vẻ cũng không muốn nhiều lời về việc này ở đây, lại thay đổi đề tài khác nói: “Hôm nay công chúa tới Hàn Lâm Viện làm cái gì?”

Tần Thư Hoài không dây dưa chuyện này làm Tần Bồng có chút kinh ngạc. Vốn dĩ nàng cho rằng, ít nhiều gì Tần Thư Hoài cũng sẽ hỏi một câu chuyện này, ít nhất hẳn là hỏi một câu, thân là thê tử của Thừa Ân Hầu ở Bắc Yến vì sao lại xuất hiện ở chỗ này.

Nhưng mà Tần Thư Hoài lại là hoàn toàn không hỏi, dường như là không muốn khó xử các nàng vậy, quay đầu lại hỏi sự tình hiện tại.

Vì thế Tần Bồng nhớ tới, hiện giờ thái phó là người của Tần Thư Hoài.  Nàng tới tìm thái phó gây phiền toái, hẳn là sáng sớm cũng đã báo cho Tần Thư Hoài, có khả năng là hắn đang ở trong cung xử lý chính vụ nên chạy lại đây.

Thân bị trọng thương nhưng vẫn mang thân tàn mà kiên trì công tác, Tần Bồng kinh ngạc cảm thán vì trình độ chuyên nghiệp của Tần Thư Hoài. Nàng là kiểu người có thể lười biếng thì sẽ lười biếng, nếu nàng bị ngã gãy chân thì nhất định phải nằm tĩnh dưỡng mấy ngày cho tốt mới được.

Trong mắt nàng vừa có thương hại vừa có kính nể. Tần Thư Hoài nhíu mày: “Công chúa?”

“À, là thế này.” Tần Bồng phục hồi tinh thần lại: “Ta và thái phó đang nói về vấn đề việc học của bệ hạ.”

Tần Thư Hoài gật gật đầu, đẩy xe lăn tiến vào từ cửa. Lúc này Tần Bồng mới phát hiện, ngạch cửa Hàn Lâm Viện đã bị dỡ xuống. Có lẽ là ngày hôm qua đã cho người hủy đi suốt đêm để tiện cho Tần Thư Hoài ra vào.

Tần Thư Hoài được người đẩy đến bên cạnh Tần Bồng. Hôm nay Giang Xuân không ở đây, là Lục Hữu làm nhiệm vụ. Tần Bồng nhìn xung quanh, cảm thấy hiện giờ là cơ hội tuyệt hảo để ám sát Tần Thư Hoài…

Nói giỡn đó.

Với thân thủ của Tần Thư Hoài, trừ khi Vệ Diễn ở đây, nếu không thì dù chân hắn bị chặt đứt cũng đánh không thắng hắn.

“Tiếp tục đi.” Tần Thư Hoài dừng ở bên cạnh Tần Bồng, lấy trà từ trong tay Lục Hữu, nhàn nhạt nói: “Ta cùng nghe.”

Tần Bồng cười cười, cúi đầu sửa một chút tư liệu. Khoé mắt Tần Thư Hoài nhìn nàng, thấy ánh mặt trời loang lổ dừng ở trên người nàng. Bạch Chỉ yên tĩnh đứng ở phía sau. Khóe miệng Tần Bồng ngậm ý cười giống như dáng vẻ hồ ly không có ý tốt vậy.

Nếu không phải gương mặt kia khác biệt quá lớn, Tần Thư Hoài gần như cảm thấy rằng đây là Triệu Bồng ngồi ở bên người hắn.

Khi Triệu Bồng muốn trừng trị ai đó, chính là dáng vẻ này.

“Thái phó là tiến sĩ vào năm Đại Đồng thứ ba.”

Tần Bồng mỉm cười nói. Thái phó quỳ, không hiểu rõ lắm Tần Bồng đề cập cái này làm gì, cung kính nói: “Đúng vậy.”

“Trong năm Đại Đồng, Tề Quốc chúng ta thật là nhân tài xuất hiện lớp lớp, khi đó quốc giáo chưa lập, trăm nhà đua tiếng, khi đó sư phụ của thái phó là ai nhỉ?”

Theo câu hỏi của Tần Bồng, trong lòng thái phó đột nhiên căng thẳng. Đầu ngón tay Tần Bồng đặt trên một cái tên ở trong hồ sơ, ôn hòa nói: “Năm đó Hoa Tông Thanh đại nhân, ta nhớ vị đại nhân này chính là một vị đại nhân vô cùng cấp tiến, ông ta từng viết văn bình phán chế độ thế gia, nói rằng người trong toàn thiên hạ tôn quý như nhau, thậm chí còn rất tán thưởng với chuyện khởi nghĩa Trần Thắng…”

“Công chúa thiên vị rồi.” Thái phó nghe đến đó, phát hiện không đúng, lập tức mở miệng: “Ý trong văn chương của Hoa đại nhân năm đó…”

“Thái phó quả nhiên là đệ tử tốt.” Tần Bồng thở dài: “Hoa đại nhân đã mất nhiều năm, mà vẫn nguyện ý nói chuyện thay ông ta.”

Nghe đến đó, thái phó không dám nói nữa, sắc mặt ông ta cứng lại, nhất thời tiến thoái lưỡng nan.

Năm đó văn của Hoa Tông Thanh bị người ta lấy ra từng câu từng chữ mà bác bỏ, màn đêm buông xuống ông đã tự sát. Bình dân bá tánh cho rằng là Hoa Tông Thanh tự sát nhưng mà làm môn sinh của Hoa Tông Thanh nên thái phó biết được rõ ràng, cái chết năm đó của người thầy này hoàn toàn là vì tránh họa. Năm đó nếu ông không tự sát, tất nhiên áng văn chương này phải tra đi xuống, đến lúc đó thân là môn sinh của Hoa Tông Thanh đại khái là con đường làm quan sẽ bị huỷ hoại.

Hoa Tông Thanh cũng biết được việc này cho nên đã sớm tự sát. Vụ án này kết thúc.

Giờ đây đã nhiều năm qua đi, trong triều người tới tới lui lui, mọi người đều đã quên, kết quả không nghĩ vị công chúa này lại biết được rõ ràng như vậy, mở miệng là đánh vào điểm yếu của ông ta.

“Vương hầu khanh tướng chẳng lẽ sinh ra đã là cao quý sao…”

Tần Bồng cười mở miệng, nhìn thái phó: “Thái phó cảm thấy, lời này nói đúng không?”

“Tất nhiên là… Không đúng.”

Thái phó gian nan mở miệng.

Tần Bồng nói tiếp: “Đúng vậy, nhân lý luân thường, quân quân thần thần phụ phụ tử tử, nếu là sinh ra giống nhau, vậy vì sao bệ hạ lại là bệ hạ đây? Thái phó nói đúng không?”

“Đúng…”

Lúc này thái phó tuy rằng không rõ rốt cuộc Tần Bồng muốn làm cái gì, nhưng một loại nguy hiểm cũng đã tới gần ông ta. Trực giác của ông ta thấy không đúng, mồ hôi lạnh từ đầu chảy xuống dưới. Nghe xong lời thái phó nói, Tần Bồng đột nhiên ném hồ sơ trong tay qua: “Nếu hiểu rõ đạo lý này, ai cho ngươi lá gan động thủ với bệ hạ?!”

“Nói!” Tần Bồng gầm ra tiếng: “Ngươi làm thái phó nên đã quên bổn phận làm thần tử của ngươi rồi sao?! Hay là ngươi là học trò tâm đắc của Hoa đại nhân ngủ đông nhiều năm, còn tính toán lại viết một bài《 Vương hầu phú 》hả?!”

“Thần không dám!”

Trải qua một phen vừa đấm vừa xoa, thái phó đã sớm hoảng sợ.

Lúc này căn bản ông ta không dám ngỗ nghịch nửa phần, chuyện Hoa Tông Thanh treo ở trên đầu thái phó tựa như một thanh kiếm có thể chém xuống bất cứ lúc nào. Căn bản ông ta không dám nói thêm cái gì nữa, bất cứ lời biện giải nào cũng có thể bị Tần Bồng nói thành ông ta bảo vệ Hoa Tông Thanh, hiện giờ ông ta nói cái gì cũng thành không đúng.

Xưa nay khi tranh chấp đã luôn như vậy, đạo lý không quan trọng, lập trường mới là quan trọng nhất. Tần Bồng đứng ở điểm cao hơn trước, cho dù thái phó biện giải như thế nào và chân tướng như thế nào, là đệ tử của Hoa Tông Thanh chính là nguyên tội của thái phó. Mà thái phó lại khăng khăng giữ nho đạo là quốc giáo, đó chính là gông xiềng của thái phó.

Thái phó quỳ trên mặt đất, mồ hôi lạnh chảy ròng ròng. Tần Bồng lại thu cảm xúc trở về, mỉm cười nhìn Tần Thư Hoài nói: “Nhiếp Chính Vương.”

“Hử?” Tần Thư Hoài mang sắc mặt không hiểu, cúi đầu nhìn sổ con trong tay, giống như không để chuyện vừa rồi ở trong lòng. Tần Bồng hừ lạnh trong lòng, cảm thấy Tần Thư Hoài thật là một tên giả đứng đắn, rõ ràng dựng lỗ tai nghe chuyện xong còn làm bộ “Ta không thèm để ý, ta không quan tâm”.

Nhưng mà Tần Thư Hoài muốn giả vờ, nàng cũng chỉ có thể lơ đi, tiếp tục nói: “Ta cảm thấy, tuổi tác thái phó đã cao, đại khái không quá thích hợp làm thái phó, ngài cảm thấy thế nào?”

Tần Thư Hoài không nói, giương mắt nhìn Tần Bồng. Thái phó cuống quít nói: “Thần xin từ chức! Thần tuổi già hoa mắt ù tai, không thể làm thái phó nữa, còn xin Nhiếp Chính Vương, Trưởng công chúa ân chuẩn, thần xin từ chức về quê!”

Thái phó vừa nói, lại vừa dập đầu, vang lên từng tiếng bộp bộp rung động.

Lời Tần Bồng nói khiến ông ta sợ hãi, năm đó Hoa Tông Thanh tự sát trong đêm có thể thấy được sự nghiêm trọng của việc này. Trong lòng thái phó rõ ràng, với tính tình của Tần Bồng, nhược điểm này ở trong tay nàng, dù cho hôm nay Tần Thư Hoài bảo vệ ông ta, sớm muộn gì ông ta cũng phải chết ở trong chuyện này.

“Thái phó, dừng lại.”

Tần Thư Hoài giương mắt nhìn về phía thái phó, đối phương lúc này mới dừng lại động tác, quỳ trên mặt đất, hốc mắt phiếm hồng.

Tần Bồng nhìn đến cũng có chút không đành lòng, lẳng lặng chờ Tần Thư Hoài, xem hắn muốn nói cái gì.

Không nghĩ rằng, Tần Thư Hoài lại nói: “Thái phó đúng là tuổi già nên bảo dưỡng tuổi thọ, chỉ là bổn vương có một chuyện rất là nghi hoặc.”

Nói rồi Tần Thư Hoài giương mắt, trong bình tĩnh mang theo đánh giá: “Năm đó vụ việc Hoa đại nhân tự sát ít có người rõ ràng, văn chương ông viết cũng chỉ có số ít người xem. Nguyên tác bị hoàng thất Bắc Yến mang đi, cất giữ ở trong Tàng Thư Các của Bắc Yến. Công chúa hiện giờ chỉ mới hai mươi lăm tuổi, không chỉ biết tên áng văn còn rõ ràng biết nội dung của nó…”

Nói đến đây, trong lòng Tần Bồng lộp bộp một chút, nàng lập tức căng thẳng, liền nghe Tần Thư Hoài nói: “Cũng không biết là điện hạ nhìn được bài văn từ đâu, hay là công chúa còn quen biết người Bắc Yến?”

Đánh rắn đánh giập đầu.

Mới vừa rồi Tần Bồng chiếm thượng phong trên việc Hoa Tông Thanh, hoài nghi thái phó là muốn bảo vệ lý luận của Hoa Tông Thanh để đưa vào thực tiễn. Giờ Tần Thư Hoài liền trực tiếp hoài nghi nàng từng có tiếp xúc với Bắc Yến, hiện giờ Bạch Chỉ ở phía sau nàng, nếu Tần Thư Hoài trực tiếp nghiệm ra thân phận người Bắc Yến của Bạch Chỉ, thì Tần Bồng thật sự là có tội cũng không nói được.

Làm sao để tranh luận thắng một người?

Không phải giảng đạo lý với nàng, cũng không phải nói với nàng chuyện trước đó đúng hay sai, mà là lập tức sáng lập một cái chiến trường mới, trực tiếp cho nàng một cái tội danh mới.

Nếu nàng bị Tần Thư Hoài đổ tội thành gian tế của Bắc Yến, sẽ trở thành một người lòng dạ xấu xa, nói những lời kia tất nhiên chính là vì tàn hại trung lương.

Tần Bồng biết logic của Tần Thư Hoài, quả thực muốn vỗ tay khen Tần Thư Hoài.

Nhưng Tần Thư Hoài nói đến đây cũng không nói thêm gì nữa, cũng không chỉ ra thân phận của Bạch Chỉ. Thật ra hắn chỉ là không muốn dây dưa tiếp trên sự việc này. Hắn thả một con ngựa, nàng cũng thả thái phó một con ngựa.

Tần Bồng mỉm cười nhìn Tần thư hoài, chậm rãi nói: “Vốn là từng nhìn thấy ở chỗ của một vị tiên sinh, có điều khi đó tuổi còn nhỏ, trên việc lý giải có lẽ cũng có khác biệt, cũng có thể là ta hiểu lầm thái phó.”

Tần Thư Hoài gật đầu, thái phó lập tức nhẹ nhàng thở ra. Tần Thư Hoài lại nói một điều ngoài dự kiến của mọi người: “Nhưng mà đúng là hiện giờ thái phó đại nhân tuổi già, trước hết mời thái phó mấy ngày tới đây dạy dỗ bệ hạ một đoạn thời gian, chờ tìm được người thích hợp, lại mời thái phó về quê an dưỡng tuổi già?”

Nói xong Tần Thư Hoài giương mắt nhìn về phía thái phó, thần sắc bình tĩnh: “Thái phó nghĩ như thế nào?”

Thái phó ngẩn người, ông ta ngơ ngác nhìn Tần Thư Hoài, trong mắt đối phương như hàm chứa thiên ngôn vạn ngữ. Hắn chậm rãi nói: “Thái phó yên tâm, Tần Thư Hoài ta ở đây một ngày, sẽ bảo đảm thái phó có đáp ứng có tôn trọng.”

Nghe được lời này, thái phó đỏ mắt.

Ông ta kiên trì ở triều đình đến nay sớm đã không phải vì mơ tưởng tình cảm gì đó, chỉ là có một số vị trí, ngươi đã lên rồi thì không thể xuống, xuống rồi thì đó chính là vạn kiếp bất phục.

Ông ta hiểu được ý của Tần Thư Hoài. Tần Bồng theo dõi ông ta, nhược điểm của ông ta quá nhiều, nếu tiếp tục ở lại, lỡ như Tần Bồng là một người nhẫn tâm, sợ là không được chết già.

Hiện giờ hắn đẩy ông ta xuống, đó là sự bảo vệ lớn nhất.

Thái phó cảm kích dập đầu. Tần Bồng bĩu môi, nàng đối với kiểu thu phục nhân tâm này của Tần Thư Hoài từ trước đến nay vẫn luôn bội phục.

Sau khi Tần Thư Hoài để thái phó xuống, trong phòng chỉ còn lại hai người, Tần Bồng ôm lò sưởi, mỉm cười nói: “Vị trí thái phó, trong lòng vương gia có người được chọn hay chưa?”

“Nhìn dáng vẻ, hẳn trong lòng công chúa đã có người được chọn.” Tần Thư Hoài đưa mắt nhìn nàng. Tần Bồng cười cười: “Ta đã có người được chọn, nhưng không biết vương gia có chịu hay không đây?”

“Thích hợp thì đương nhiên nên đảm nhiệm, đây không phải chuyện ta quyết định.”

Tần Thư Hoài đặt cái ly vào trong tay hạ nhân. Lục Hữu đẩy Tần Thư Hoài rời đi. Tần Thư Hoài đi vài bước thì đột nhiên quay đầu lại: “Điện hạ không đi?”

“Hả?”

“Đưa ngươi trở về.”

Tần Bồng: “…”

Nhất định có quỷ!

Dù Tần Thư Hoài mời nàng, đương nhiên nàng không sợ, mang theo Bạch Chỉ đuổi kịp hắn. Tần Thư Hoài nhìn Tần Bồng đi đường, giơ tay bảo Lục Hữu ngừng lại, nói với Tần Bồng rằng: “Ngươi đẩy.”

“Cái gì?”

Tần Bồng ngẩn người, Lục Hữu cũng sửng sốt. Tần Thư Hoài nhìn Tần Bồng, lại lặp lại lần nữa: “Ngươi đẩy.”

“Dựa vào cái gì?” Tần Bồng hoàn toàn không thể hiểu được Tần Thư Hoài suy nghĩ cái gì. Sắc mặt Tần Thư Hoài bình tĩnh, nhàn nhạt nói: “Chân ta bị gãy như thế nào?”

Tần Bồng: “…”

Không biết vì sao, nàng có chút chột dạ, nhỏ giọng nói: “Ta đẩy, để ta đẩy…”

Nói rồi liền đẩy Lục Hữu ra. Lục Hữu đột nhiên không kịp phòng ngừa bị nàng đẩy ra, nàng đặt tay ở trên xe lăn, cong eo, cúi ở bên tai Tần Thư Hoài, nhỏ giọng nói: “Vương gia, ngài cần phải ngồi chắc.”

“Còn muốn giải dược hay không?”

Tần Thư Hoài mở miệng ngay một khắc trước khi nàng chuẩn bị trả thù, động tác của Tần Bồng cứng đờ, lúc này mới nhớ ra nàng bị Tần Thư Hoài đút dược. Nàng cắn chặt răng, bày ra vẻ tươi cười tới: “Vương gia người ngồi tự nhiên, ngồi thoải mái chút, ta đẩy rất vững.”

Tần Thư Hoài đưa lưng về phía nàng, khóe miệng hơi hơi nhếch lên, không nói gì.

Tần Bồng vừa mắng hắn trong lòng vừa đẩy hắn đi về phía trước, người bên cạnh đều thức thời, cách bọn họ một khoảng lớn.

Thời tiết hôm nay thật đẹp, trời trong nắng ấm, Tần Thư Hoài ngắm nhìn phương xa, nhẹ nói: “Không mấy ngày nữa, trời nên ấm lên rồi.”

Tần Bồng không nói tiếp, nàng luôn luôn đề phòng Tần Thư Hoài, cảm thấy nhất định Tần Thư Hoài muốn tìm phiền toái cho nàng. Tần Thư Hoài lại nói chuyện không liên quan, hắn chậm rãi nói: “Mùa xuân ở Bắc Yến tới muộn, trời muốn ấm lên, còn phải hai tháng nữa.”

Đâu chỉ là hai tháng?

Tần Bồng lẩm bẩm trong lòng, mùa đông của Bắc Yến đi rất chậm. Nhưng mà nàng chưa nghĩ xong, Tần Thư Hoài lại nói: “Là ta nhớ lầm, không phải mùa xuân tới sớm, là nàng luôn đưa than ấm lại đây cho ta.”

Tần Bồng có chút mờ mịt, suy nghĩ một chút mới hiểu được, Tần Thư Hoài đang nói đến chuyện mùa đông nàng đưa than ấm cho hắn.

Than hoả của cung đình Bắc Yến đều được phân chia dựa theo phẩm cấp, mà kẻ như Tần Thư Hoài gần như là không có than bạc. Mà mỗi năm tiền mua than bạc đều là phát vào đầu mùa xuân, vì thế mỗi một năm đều là Tần Bồng dùng của năm trước, đợi đến khi phát tiền mua than liền lập tức đưa qua cho Tần Thư Hoài một ít.

Tần Thư Hoài không nói, nàng cũng không nhớ rõ, thì ra chính mình cũng đối xử tốt với hắn như vậy.

Nghĩ lại chính mình năm đó đối xử với hắn tốt như vậy, Tần Bồng liền cảm thấy bất mãn, nhìn cung điện bên cạnh lười phản ứng hắn.

Dường như Tần Thư Hoài cũng cảm thấy nói chuyện quá khứ cùng nàng không thú vị, dò hỏi: “Chuyện của Hoa đại nhân, điện hạ thật sự nghĩ như vậy sao?”

“Nghĩ như thế nào?”

“Hoa đại nhân.” Tần Thư Hoài ngẩng đầu nhìn Tần Bồng, ánh mắt mang theo ý xem kỹ: “Điện hạ thật sự cảm thấy, ông ta đáng chết sao?”

Tần Bồng không nói chuyện, một lát sau, nàng cúi đầu cười rộ lên: “Vương gia, ngài biết trong nội tâm ta, một quốc gia là thế nào không?”

“Như thế nào?”

“Nên là, mỗi người đều có thể bảo vệ quyền lợi cơ bản nhất của mình. Quyền lợi cơ bản nhất của một người là hắn có thể mở miệng nói chuyện, cho dù hắn nói cái gì, có thể hắn nói không đúng, nhưng không thể bởi vậy mà chết.”

“Thời đại đang thay đổi, người cũng thay đổi, hôm nay ngươi cảm thấy đúng, có lẽ ngày mai chính là sai. Thời đại này đúng, sau thời đại này lại là sai. Hoa đại nhân đúng hay sai, ta không biết.”

“Ta chỉ biết, bởi vì ngôn luận của hắn không hợp ý của mọi người nên phải làm hắn câm miệng, nên phải xử tử hắn, vậy không đúng.”

Nghe Tần Bồng nói, Tần Thư Hoài rũ đôi mắt xuống: “Mới vừa rồi nếu ta không ngăn cản, ngươi định bức tử thái phó sao?”

Thật ra lời này chú định không nhận được đáp án chân thật.

Tần Thư Hoài hiểu được, hắn và Tần Bồng thân là đối thủ, làm sao Tần Bồng lại sẽ cho hắn một đáp án thật sự?

Nhưng mà hắn lại hỏi ra, thời điểm mở miệng thậm chí còn mơ hồ cảm thấy chỉ cần người này nói thì hắn sẽ tin.

Tần Bồng cười cười, trong mắt mang theo chút tang thương: “Nếu ta nói ta sẽ không, vương gia có tin không?”

Tần Thư Hoài không nói chuyện. Tần Bồng che miệng cười rộ lên: “Nói đùa, Tần Bồng chính là một tiểu nhân, có thể đạt được mục đích…”

“Ta tin.”

Tần Thư Hoài mở miệng, có vẻ như là đã suy nghĩ cặn kẽ. Tần Bồng ngẩn người. Tần Thư Hoài nhìn nàng: “Tuy ngươi là một tiểu nhân nhưng cũng coi như là một tiểu nhân thẳng thắn.”

“Ta biết một người.” Trong mắt Tần Thư Hoài có hoài niệm: “Nàng cũng giống như ngươi, nhìn qua ác độc xảo trá nhưng thật ra con người nàng… So với nhiều người nhìn qua chính nhân quân tử thì có quá nhiều điểm mấu chốt.”

“Đó là người ngươi biết.”

Tần Bồng lạnh mặt đi, Tần Thư Hoài tiếp tục nói: “Ngươi cũng là người như thế.”

Tần Bồng không nói chuyện nữa.

Nàng cũng không biết như thế nào, trong lòng cảm thấy ê ẩm.

Nàng cảm thấy Tần Thư Hoài này, thời niên thiếu không quá thích nói chuyện, giờ lại trở nên nhiều lời, đã học cách chọc vào tim người ta.

Dường như Tần Thư Hoài nhận thấy được cảm xúc của Tần Bồng, hắn yên tĩnh lại, hai người lẳng lặng đi phía trước, lại cũng không có gì xấu hổ, giống như đã sớm là thói quen như thế, tuy rằng không nói gì nhưng lại như vẫn luôn nói chuyện với nhau.

Tần Bồng đẩy Tần Thư Hoài tới trên xe ngựa. Tần Thư Hoài thật sự làm như lời hắn nói, đưa Tần Bồng về nhà.

Đến khi nàng tới Vệ phủ, Tần Thư Hoài nhàn nhạt nói: “Ngươi tính ngày lành, còn hai mươi ngày, ngươi đến tìm ta lấy giải dược một lần.”

“Ngươi!”

Tần Bồng bỗng nhiên quay đầu lại, Tần Thư Hoài lẳng lặng nhìn nàng. Ánh mắt kia lãnh đạm bình tĩnh làm Tần Bồng lập tức nản lòng.

Nàng gian nan cười rộ lên, phất phất tay: “Điện hạ, ngài đi mạnh giỏi, trên đường đừng bị va chạm, cái chân này của ngài mà hoàn toàn phế đi thì không tốt lắm đâu.”

Tần Thư Hoài nghe nàng nguyền rủa, khóe miệng cong lên.

Nụ cười kia như là đã nhìn thấu nàng, hợp lại với khuôn mặt tuấn mỹ đó, trong lòng người nhìn thình thịch nhảy lên.

Tần Bồng bị sắc đẹp mê hoặc đến ngây người một chút. Tần Thư Hoài buông màn xe rồi quay người đi.

Đến khi xe ngựa đi rồi, Bạch Chỉ đứng ở sau lưng Tần Bồng, đâm một kim ở trên mông nàng.

Tần Bồng thét chói tai, quay đầu rống giận: “Bạch Chỉ ngươi điên rồi?!”

“Ta đây là nhắc nhở ngươi.” Bạch chỉ cười lạnh: “Nữ nhân bị gương mặt đó của hắn lừa rất nhiều, ta sợ ngươi bước vào vết xe đổ của các nàng.”

Tần Bồng: “…”

Bạch Chỉ nói đúng, nàng sắp rồi.

Bạch Chỉ nhìn dáng vẻ nàng chột dạ, trong mắt nàng ấy mang theo sát ý, tiếp tục nói: “Hơn nữa, ta thấy người khác cảm thấy hắn đẹp, ta liền cảm thấy ghê tởm, nhịn không được muốn đâm người đó.”

Tần Bồng: “…”

Bạch Chỉ hừ lạnh một tiếng, xoay người rời đi.

Tần Bồng hít một hơi thật sâu, nàng hiểu được, người mỹ lệ thông minh hoàn mỹ như nàng chắc chắn sau khi chết sẽ khiến một số người trở nên biến thái, ví dụ như Bạch Chỉ.

Nhất định là bởi vì mất đi nàng cho nên Bạch Chỉ mới trở nên biến thái.

Trước kia là tiểu cô nương hiền lành đáng yêu thông minh cơ trí cỡ nào, giờ lại trở nên hung ác như thế, nói đâm là đâm, không nương tay chút nào.

Tần Bồng muốn che mông lại cảm thấy đi đường mà che mông quá khó coi, nàng nghiến răng kiên trì lắc mông đi tiếp. Nàng nhìn vẻ mặt Bạch Chỉ lãnh đạm, đột nhiên nhớ tới một chuyện.

“Bạch Chỉ.”

“Sao?”

“Ngươi sẽ không thích Tần Thư Hoài…”

Còn chưa nói dứt lời, Bạch Chỉ liền rút kiếm.

Tần Bồng hít ngược một hơi khí lạnh, vội vàng giơ tay lên: “Ta nói giỡn.”

“Đừng nói lời đùa giỡn thế này.” Trong mắt Bạch Chỉ đều là sắc lạnh: “Ta ghê tởm.”

“Được được.”

Tần Bồng liều mạng gật đầu. Lúc này Bạch Chỉ mới thu kiếm. Tần Bồng dựa vào trên tường, thấy không có người chú ý nàng liền dán vào tường để che mông lại.

Một lát sau, nàng lại xoắn xuýt đuổi theo, bắt lấy vai Bạch Chỉ, nghiêm túc nhìn nàng ấy.

“Bạch Chỉ, ta trịnh trọng hỏi ngươi chuyện này.”

“Gì?”

“Ngươi sẽ như vậy với Triệu Bồng sao?”

Bạch Chỉ ngẩn người, không nghĩ tới nàng sẽ hỏi như vậy. Tần Bồng nuốt một chút nước miếng, dùng dũng khí rất lớn, thật cẩn thận nói với Bạch Chỉ: “Ta nói nếu… Là nếu, Triệu Bồng còn sống, nàng xuất hiện ở trước mặt ngươi, ngươi sẽ như thế nào?”

Bạch Chỉ nghiêm túc suy nghĩ, sau đó nàng ấy rất nghiêm túc nói cho Tần Bồng.

“Ta xẻo thịt nàng.”

Tần Bồng ngây người. Bạch Chỉ hất nàng ra, xoay người rời đi.

Nàng rụt cổ mình lại, cảm thấy vẫn là không nên nói cho Bạch Chỉ thì tốt hơn.

Rốt cuộc Bạch Chỉ vẫn luôn là một người nói là làm, nhất định là vậy.

Bạch Chỉ và Tần Bồng ai về phòng nấy. Đến buổi tối Bạch Chỉ tới tìm nàng, ném một đống hồ sơ cho nàng nói: “Ta tìm kiếm cho ngươi một vài thái phó thích hợp để chọn, trong lòng ngươi biết được gốc gác.”

Tần Bồng cúi đầu lật xem hồ sơ: “Ngươi chọn người theo tiêu chuẩn gì?”

“Có thù oán với Tần Thư Hoài.”

Tần Bồng: “…”

Nàng cảm thấy cái tổ chức này của nàng nên gọi là liên minh kẻ báo thù.

Vào một giây trước khi nàng mở miệng, Bạch Chỉ đã biết ý của nàng, tiếp tục nói: “Đương nhiên cũng là người có tài năng và cấp bậc làm quan tương xứng.”

Tần Bồng gật đầu, cảm thấy lúc này mới xem như thích hợp.

Vào ngày hôm sau lâm triều, Tần Bồng cũng đi.

Hiện giờ cuối cùng triều đình cũng an ổn, vì thế một ngày này trở thành ngày đầu tiên toàn bộ quốc gia chính thức lâm triều. Tiêu chí chính là, Trấn Quốc trưởng công chúa Tần Bồng đi vào trong triều đình.

Tần Minh ngồi ở phía trước, Tần Bồng thiết kế một cái mành ở bên cạnh, cách mành nhìn mọi người. Mà Tần Thư Hoài ở đối diện Tần Bồng, bình yên ngồi ngay ngắn.

Theo lý mà nói Tần Thư Hoài nên đứng, nhưng chân hắn bị gãy, chỉ có thể có đặc quyền như vậy. Nhưng mà sau khi có được đặc quyền như vậy, Tần Bồng cảm thấy đời này của Tần Thư Hoài có khả năng không đứng lên nổi.

Ít nhất ở trên triều đình là không đứng lên nổi.

Trong triều đầu tiên là hội báo một chút tình huống hàng ngày các nơi, sau đó liền bắt đầu nói một câu về vấn đề tranh chấp hôm nay. Tần Bồng là ngày đầu tiên thượng triều nên an tĩnh lắng nghe, không nói cái gì, mà Tần Minh thì giống như một con búp bê vậy, ngồi ở ngôi vị hoàng đế căng thẳng đến mức không nhúc nhích.

Sau khi thương nghị các loại đại sự xong, thái phó đứng dậy, đưa ra đơn xin từ chức.

Tần Thư Hoài để người trình đơn xin từ chức lên, hờ hững nói: “Thái phó đại nhân tuổi tác đã cao, đúng là đã tới lúc ngậm kẹo đùa cháu. Nhưng không biết thái phó rời đi có tiến cử ai cho vị trí này không?”

“Vi thần đích xác có một nhân tuyển.” Thái phó lập tức nói tiếp. Tần Bồng không khỏi cười lạnh, thái phó là người của Tần Thư Hoài, người ông ta tiến cử đương nhiên cũng là người của Tần Thư Hoài. Tần Bồng vặn vẹo thân mình, dựa nghiêng trên tay vịn, lẳng lặng nghe thái phó gọi tên một người: “Liễu Thư Ngạn.”

Nghe thấy tên người này, Tần Bồng rất là ngoài ý muốn.

Hiện giờ Liễu Thư Ngạn là thống soái quân Nam Thành, Liễu gia của hắn nhất quán chỉ làm việc theo quy định.

Nói cách khác, Liễu gia chưa bao giờ cuốn vào bất cứ cuộc đấu tranh nào, ai là hoàng đế thì bọn họ nghe người đó.

Nhưng mà hiện giờ Tần Thư Hoài đề bạt Liễu Thư Ngạn, hay là Liễu Thư Ngạn là người của hắn?

Nghĩ đến việc Liễu Thư Ngạn là người của Tần Thư Hoài, Tần Bồng liền có chút ngồi không yên.

Hiện giờ Tần Thư Hoài ở dưới yêu cầu của Trương Anh đã lục tục lui binh, vì thế Vệ Diễn cũng đem binh lực của mình lui ra ngoài, Cấm vệ quân là người của Trương Anh, nếu quân Nam Thành là người của Tần Thư Hoài, vậy nghĩa là hiện giờ một chút binh lực của Vệ gia nàng cũng không có ở Tuyên Kinh.

Tần Bồng suy nghĩ quan hệ của Liễu Thư Ngạn và Tần Thư Hoài, lúc này Tần Thư Hoài hỏi mọi người: “Chư vị nghĩ như thế nào?”

“Lão thần cảm thấy.” Lúc này Trương Anh vẫn luôn đứng ở một bên mở miệng, ánh mắt của mọi người đều bị hấp dẫn qua, sắc mặt Trương Anh lạnh nhạt nói: “Liễu đại nhân là võ tướng, không ổn!”

Tần Thư Hoài gật đầu, dường như cũng không định can thiệp quá mức: “Vậy đại nhân cảm thấy như thế nào?”

Hỏi lời này, trong triều nhất thời nghị luận, người của Trương Anh và người của Tần Thư Hoài chèn ép nhau, Liễu Thư Ngạn bị túm tới túm lui. Tần Thư Hoài bình thản ung dung nghe, có vẻ như không quan tâm chút nào. Tần Bồng cân nhắc. Sau một hồi tranh cãi, Trương Anh đột nhiên nói: “Các vị đại thần cũng không cần tranh chấp, không bằng hỏi ý của trưởng công chúa một chút thì như thế nào?”

Nói xong Trương Anh liền nhìn về phía Tần Bồng.

Trong ánh mắt Trương Anh có ý cảnh cáo, chậm rãi nói với Tần Bồng: “Trưởng công chúa điện hạ, lão thần ở trong triều đã phụng dưỡng ba triều…”

“Có gì nói đấy.” Tần Thư Hoài ngắt lời hắn, giương mắt nhìn về phía Trương Anh: “Trương các lão là nguyên lão ba triều càng vất vả công lao càng lớn, những việc này mọi người đều hiểu được, không cần cường điệu với Trưởng công chúa.”

Nghe Tần Thư Hoài nói, Tần Bồng suýt chút nữa thì cười ra tiếng.

Tần Thư Hoài người này oán giận người khác thì chưa bao giờ khách khí, nhưng bình thường hắn cũng không hay trách người, có thể thấy được Trương Anh này đúng là làm Tần Thư Hoài cảm thấy rất phiền.

Trương Anh bị Tần Thư Hoài làm cho có chút xấu hổ. Tần Thư Hoài hơi nghiêng đầu: “Điện hạ?”

“Bổn cung cảm thấy, …” Tần Bồng hoàn hồn, ho nhẹ một tiếng nói: “Nếu tranh chấp không xong, mọi người không ngại tổ chức một cái sàn đấu chứ?”

“Sàn đấu?”

Trương Anh nhíu mày, dường như không vừa lòng lắm. Tần Bồng cười cười: “Nếu làm thái phó của bệ hạ, đương nhiên phải tuyển người hiền có tài năng, không bằng từ Trương các lão, Nhiếp Chính Vương và bổn cung từng người tuyển một người ra, ba người thi đấu, nếu ai có thể đạt hạng nhất thì người đó là thái phó, như thế nào?”

Ở đây yên tĩnh một chút, mọi người trầm tư trong chốc lát, Tần Bồng nhìn về phía Tần Thư Hoài: “Vương gia?”

“Bổn vương không dị nghị.”

“Trương các lão?”

“Đây…” Trương các lão do dự một chút, cẩn thận nói: “Không biết trong lòng công chúa có nhân tuyển nào hay chưa?”

Tần Bồng suy nghĩ, trong đầu hiện lên tên những người tối hôm qua Bạch Chỉ cho nàng, cuối cùng định ra một cái: “Biên tu của Hàn Lâm Viện, Vương Kha.”

Nghe xong cái tên này, Trương Anh yên tâm rất nhiều. Không phải người có năng lực gì, đương nhiên hắn cảm thấy rất là ổn thỏa, vì thế gật đầu nói: “Cũng là một ý hay, vậy quyết định như thế đi.”

Vì thế chuyện này được định ra như vậy. Đợi đến sau khi hạ triều, Tần Bồng hoan thiên hỉ địa chuẩn bị trở về ăn điểm tâm, đi chưa được mấy bước, liền nghe thấy phía sau truyền đến một giọng nói không quá thân thiện: “Công chúa dừng bước.”

Tần Bồng nghe ra là giọng của Trương Anh, nàng quay đầu lại, thấy lão nhân đã đi về phía nàng.

Trực giác Tần Bồng nói cho nàng biết ánh mắt đối phương không tốt. Nàng mỉm cười đứng đó nói với Trương Anh: “Trương các lão.”

“Công chúa.” đối phương chuyển ánh mắt qua một bên, đôi tay hợp lại ở trong tay áo, lãnh đạm nói: “Lão thần đặc biệt tới tìm người, là muốn nói với công chúa vài chuyện.”

“Ngài nói.”

Tần Bồng mỉm cười dựa vào trên tường. Trương Anh chậm rãi nói: “Lão thần lớn hơn công chúa một số tuổi, người ta nói bốn mươi mà không lẫn, năm mươi biết thiên mệnh, lão thần không dám nói mình hiểu quá nhiều, nhưng vẫn có thể dạy dỗ công chúa một hai. Hôm nay những gì lão thần nói, mỗi từ mỗi câu đều là vì tính toán tương lai cho công chúa, còn hy vọng công chúa có thể khắc ghi.”

“Thứ nhất, là một nữ tử, phải tuân theo phụ đức, phụ âm, phụ dung(1). Trước kia lão thần nghe nói công chúa vì Vệ tướng quân mà thủ tiết mười năm, vô cùng khen ngợi, cũng từng gặp qua công chúa, lúc ấy công chúa có thể nói là tấm gương tốt của nữ tử, ngày sau công chúa cứ theo như cũ, không cần vì trở thành Trấn Quốc trưởng công chúa mà thay đổi những điều khác. Chẳng hạn như lúc này, đứng phải có tướng đứng, công chúa đứng như vậy là không có xương sao?!”

(1) Đức hạnh, giọng nói, vẻ ngoài của phụ nữ.

Tần Bồng nghe xong lời này, ho nhẹ một tiếng, đứng thẳng lên, giơ tay nói: “Ngài tiếp tục.”

“Thứ hai, công chúa tuy là Trấn Quốc trưởng công chúa nhưng đây cũng chỉ là sự yêu thương của Thái Hậu dành cho công chúa. Công chúa phải thời khắc ghi nhớ, gà mái gáy lúc rạng đông(2) sẽ tổn hại vận mệnh quốc gia. Kiến thức của nữ tử hạn hẹp, nếu xử lý quốc sự, sợ sẽ gây ra tai hoạ cho đất nước, ngày sau trong triều đình, còn xin công chúa nói cẩn thận.”

(2)Ý chỉ phụ nữ can thiệp vào chính trị

Tần Bồng không nói chuyện, nàng suy tư một lát rồi ngẩng đầu nói: “Ta đã hiểu rồi, Trương các lão là cảm thấy rằng hôm nay ta không nghe ngài nói?”

“Là ngài chưa nói những điều ngài nên nói!”

Trương Anh lạnh mặt: “Tần Thư Hoài bụng dạ khó lường. Điện hạ, Trương Anh lòng son dạ sắt, luôn trung thành và tận tâm với tiên hoàng, Tần Thư Hoài là con trai Tĩnh Đế, lòng muông dạ thú, công chúa ngài nên rõ ràng đứng bên nào.”

“Nhưng mà.” Tần Bồng cười cười: “Trương các lão nói, gà mái gáy lúc rạng đông sẽ tổn hại vận mệnh quốc gia, bổn cung là một phụ nhân, sao nói được là đứng bên này hay bên kia? Chẳng qua chỉ là muốn nói cái gì thì nói cái đó thôi.”

“Vậy người cái gì cũng đừng nói!” Trương Anh không ngờ Tần Bồng có lá gan chống đối hắn, giơ tay liền nói: “Tứ công chúa người sợ là đã quên là ai che chở ngài…”

“Ai che chở nàng?”

Giọng của Tần Thư Hoài từ phía sau Trương Anh truyền tới. Trương Anh quay đầu lại, Tần Bồng liền thấy được Tần Thư Hoài ngồi trên xe lăn ở cuối hành lang dài.

Trên người hắn còn mặc quan bào màu tím có hoa văn ngân mãng, đỉnh đầu đội ngọc quan, bên ngoài khoác áo choàng màu trắng, trong tay ôm lò sưởi.

Ánh mặt trời dừng ở trên người hắn, làm cả người hắn như được bao phủ một tầng ánh sáng, nhìn như trích tiên giáng trần, đẹp không sao tả xiết.

Sắc mặt Trương Anh lập tức có chút khó coi. Tần Thư Hoài không để ý đến hắn, giương mắt nhìn Tần Bồng, nhàn nhạt nói: “Công chúa điện hạ, đến bên người ta.”

Tần Bồng muốn tỏ vẻ cự tuyệt.

Nhưng mà dáng vẻ kia của Tần Thư Hoài quá đẹp, làm nàng không có cách nào cự tuyệt.

Quan trọng nhất chính là, giờ này khắc này, chuyện gì có thể khiến Trương Anh tức chết, nàng đều muốn làm! Cho dù là để Tần Thư Hoài đắc ý.

Kiểu lão già cổ hủ giống như Trương Anh là tồn tại mà cả đời này của Tần Bồng ghê tởm nhất.

Vì thế Tần Bồng cố ý có thể lắc eo quyến rũ bao nhiêu thì lắc bấy nhiêu, xoay qua từ bên cạnh người Trương Anh. Sắc mặt Trương Anh trở nên rất khó coi. Vẻ mặt của Tần Thư Hoài bình đạm, đến khi Tần Bồng đi đến bên người hắn, hắn nói với Trương Anh: “Nàng là Trấn Quốc trưởng công chúa, có thiên tử che chở, còn cần ai che chở?”

Trương Anh không nói chuyện. Tần Thư Hoài nhếch khóe miệng: “Một ngày nàng còn là công chúa, thân là thần tử, đương nhiên phải đem hết toàn lực che chở nàng, bổn vương như thế, Trương các lão cũng như thế, đúng không?”

“Vương gia nghiêm trọng rồi.” Từ trước đến nay Trương Anh đối mặt với Tần Thư Hoài đều có chút không thoải mái, hắn xoay người nói: “Lão thần có việc, cáo lui.”

Nói xong, Trương Anh liền xoay người thối lui. Chờ hắn đi xa, Tần Bồng dựa ở trên xe lăn cúi đầu nhìn Tần Thư Hoài, khen nói: “Tần Thư Hoài, hôm nay ngươi thật tuấn tú nha.”

Tần Thư Hoài ngước mắt lên, lạnh nhạt nói: “Đứng lên.”

Tần Bồng hừ lạnh một tiếng, trực tiếp quay đầu đi.

Tần Thư Hoài gọi nàng: “Đứng lại.”

“Làm cái gì?”

Tần Bồng xoay đầu lại, vô cùng bất mãn.

“Đi đường đàng hoàng.”

Tần Bồng: “…”

Người này và Trương Anh rốt cuộc có cái gì khác nhau!

Ồ, hắn trông đẹp trai hơn một chút.

Nhưng điều này không thể ngăn cản Tần Bồng phản cảm với hành vi này của hắn, nàng trợn trắng mắt: “Ngươi không phải mới nói ta là công chúa ngươi là thần sao.”

“Ta chỉ tùy tiện nói nói ngươi cũng tin?”

Tần Bồng: “…”

Nàng đột nhiên cảm thấy chính mình phải thay đổi cách nhìn khác với Tần Thư Hoài, sáu năm, người trước kia nói chuyện cũng đỏ mặt cũng biến thành một kẻ miệng pháo.

Nàng có một loại sợ hãi với tên miệng pháo Tần Thư Hoài, vì thế nàng quyết định, chuồn thôi, rút lui!

Nàng xua xua tay, xoay người liền đi.

Đợi nàng đi xa, Giang Xuân đẩy Tần Thư Hoài trở về, cười nói: “Có vẻ như vương gia rất là để bụng với công chúa?”

“Giang Xuân.”

“Vâng?”

“Ngươi cảm thấy con người có chuyển thế không?”

“Hả?!!”

Giang Xuân nháy mắt cảnh giác, hắn có chút sợ hãi. Trước kia Tần Thư Hoài có một đoạn thời gian từng hỏi hắn loại vấn đề này, kết quả là một đống bà cốt nhảy tới nhảy lui bái thần linh tinh, còn ôm thật nhiều trẻ em tới để hắn nhận có phải Tần Bồng hay không, cuối cùng…

Tần Thư Hoài bị thọc một đao.

Cho nên đối với suy nghĩ này của Tần Thư Hoài, Giang Xuân cảm thấy rất sợ hãi.

Ngay khi hắn muốn khuyên can Tần Thư Hoài. Tần Thư Hoài đột nhiên nói: “Bỏ đi, không có khả năng.”

Giang Xuân thở phào. Tần Thư Hoài lại nói: “Nhưng mà khi Bạch Chỉ đứng ở phía sau nàng, ta cảm thấy… quá giống.”

Tần Thư Hoài tựa lưng vào ghế ngồi, thần sắc có chút mờ mịt: “Tựa như nàng còn sống, giống như vẫn ở bên cạnh ta.”

Giang Xuân không nói chuyện, trong lòng hắn có chút khó chịu.

Hắn nhìn Tần Thư Hoài ôm lò sưởi phát ngốc, đột nhiên cảm thấy, Tần Bồng xuất hiện có lẽ cũng là chuyện tốt.

“Đại nhân.” Hắn nhịn không được mở miệng: “Nếu không cưới trưởng công chúa đi? Nàng giống phu nhân như vậy, ngài liền để nàng trở thành phu nhân! Ngài không thể mãi ở trong hồi ức không ra được, người phải đi về phía trước, đến phía trước xem, tốt xấu gì ngài phải để lại một tiểu vương gia chứ!”

Nghe xong lời này, Tần Thư Hoài cười cười.

Nụ cười của hắn tràn đầy hoài niệm.

“Giang Xuân.”

“Đại nhân?”

“Nếu nàng biết là ta coi người khác thành nàng, nàng sẽ tức giận.”

“Triệu Bồng chính là Triệu Bồng, người khác có giống nữa cũng không thể thay thế được.”

“Nếu ngươi từng yêu một người, ngươi sẽ biết, người kia độc nhất vô nhị, sáng lấp lánh ở trong thế giới của ngươi, làm ngươi không thể có người thứ hai.”

Tần Bồng vui vẻ xuất cung, mới ra cửa cung, lên xe ngựa đã thấy Bạch Chỉ ngồi ngay ngắn ở bên trong chờ nàng.

Tần Bồng hoảng sợ, thương lượng với Bạch Chỉ: “Lần sau ngươi có thể đừng làm như mình giống một tên thích khách được không, làm tốt vai tỳ nữ của ngươi không được sao?”

“Ta nghe nói ngươi chọn Vương Kha đi đấu võ đài?”

Bạch Chỉ uống trà, so với chủ tử như nàng thì nàng ấy còn giống chủ tử hơn. Tần Bồng ngồi vào đối diện Bạch Chỉ, từ trên bàn rót cho mình một ly trà, gật đầu nói: “Ừ, không ổn à?”

“Không có, rất thích hợp.” Bạch Chỉ gật đầu: “Chỉ là ta có một chút nghi hoặc, tại sao Tần Thư Hoài lại chọn Liễu Thư Ngạn?”

Tần Bồng cũng rất thắc mắc vấn đề này, suy nghĩ, nàng quyết định đi tìm Lục Hữu.

Tần Bồng đợi hai ngày, đã đến ngày thứ năm của tháng, nàng đã hẹn với Lục Hữu, mỗi mùng năm hàng tháng sẽ đến tửu lầu kia chờ hắn.

Tần Bồng đã sớm vào tửu lầu, để lại ký hiệu ở trên cây liễu cho Lục Hữu. Không bao lâu, Lục Hữu đã tới, Tần Bồng nằm nghiêng ở trên giường nhỏ, một tay chống đầu, một tay đặt ở trên người ngủ gà ngủ gật.

Lục Hữu tiến vào, thấy Tần Bồng thì làm lễ trước, Tần Bồng là tới một mình, trong phòng chỉ có hai người bọn họ, Lục Hữu cung kính lui ở một bên, cúi đầu, không dám nhìn Tần Bồng.

Khương Y đã mất cũng xem như xinh đẹp, nhưng mà hiện giờ cái túi da Tần Bồng này càng là một mỹ nhân đứng đầu Đại Tề khiến mọi người kinh ngạc.

Mà Tần Bồng thì giống như một con hồ yêu hoạ bì, có được túi da tuyệt mỹ và sự quyến rũ đến từ trong xương cốt, làm nam nhân không dám nhìn thẳng, sợ bị nhiếp hồn phách.

“Ta có một việc muốn hỏi ngươi.”

Tần Bồng lập tức mở miệng, Lục Hữu cúi đầu: “Tiểu thư muốn hỏi cái gì?”

“Rốt cuộc quan hệ giữa Liễu Thư Ngạn và Tần Thư Hoài là gì?”

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương