Bốn Lần Gả
-
Chương 18
Vách đá trống không, gió thổi lạnh lẽo. Tần Thư Hoài bình tĩnh nhìn Tần Bồng. Tần Bồng nghe lời của hắn, hít sâu một hơi, cắn răng nói: “Được, ta cõng.”
Tần Thư Hoài không nói lời nào, giơ tay lên, làm ra vẻ ta đã chuẩn bị sẵn sàng.
Tần Bồng đi đến trước mặt hắn, cúi người nâng hắn lên, cõng trên lưng.
Thể lực của nàng không tốt, cõng nam nhân vừa to vừa nặng này, Tần Thư Hoài để ý thấy nàng khá khổ sở, nhíu mày: “Ngươi từng học võ, nhưng không nắm chắc cơ bản à?”
“À, đúng.” Liên quan đến chuyện này, Tần Bồng sớm đã chuẩn bị sẵn lời nói dối: “Trước đây có một vị cao nhân vào cung chỉ dạy, học được mấy tháng cao nhân kia đã đi ta cũng không biết phải tiếp tục thế nào.”
Sư phụ của Triệu Bồng là một cao nhân, cả ngày du sơn ngọa thủy, gặp điều thích thú sẽ học một ít. Nguyên nhân Triệu Bồng học võ là vì bản thân, dẫu sao đi chăng nữa Yến thượng võ, ngay cả trong phần học cơ bản cũng đã hàm chứa võ học, nhưng những thứ cao siêu hơn là do sư phụ Lâm Sương của nàng dạy.
Nghe Tần Bồng nói vậy, nét mặt Tần Thư Hoài có chút dao động, hắn được nàng cõng, tay nắm chặt lấy ống tay áo, khó khăn nói: “Sư phụ của ngươi tên gì?”
“Lâm Sương?” Tần Bồng nghĩ nghĩ: “Ông ấy từng nói với thiếp thân một lần tên của mình, chuyện cũng qua lâu nên thiếp thân cũng không còn nhớ rõ.”
Tần Thư Hoài không nói gì, hắn cảm thấy ngọn lửa trong lòng bỗng chốc đập tắt, trở lại vẻ lạnh lùng.
Thật ra cũng đúng, nàng đã chết trong lòng của hắn, hắn đã xác nhận hơi thở của nàng, tự mình tiễn nàng vào hoàng lăng Triệu thị, nhìn thấy nàng được mai táng.
Đụng đến thần linh đều phải rước họa vào thân, người đi cũng đã đi, làm gì còn sống? Nếu như còn sống, sao lại không đến tìm hắn, không đến hỏi hắn.
Cho dù không đến tìm hắn không hỏi hắn, vậy còn Triệu Ngọc thì sao? Nàng phải gặp hắn chứ.
Tần Thư Hoài suy nghĩ cẩn thận, lòng bắt đầu bình tĩnh trở lại.
Cũng không có gì phải thất vọng, đằng nào… hắn cũng đã quen rồi.
Nàng đã mất nhiều năm như vậy, tâm trạng nào mà hắn chưa từng trải qua?
Hắn từng điên cuồng nghĩ rằng người chết có thể chuyển thế, nuôi một đám đạo sĩ hòa thượng, tính toán thời gian nàng chuyển thế, kết quả ôm một đứa trẻ trở về nhưng bị kẻ đó nhân cơ hội đâm một đao.
Máu chảy ra, lúc hắn nhìn đứa bé sát thủ ngụy trang lăn ra trước mặt mình, trong lòng của hắn đã biết rõ.
Cứ như thế này sẽ hại chết hắn.
Không tìm được Triệu Bồng, cũng không báo được thù.
Người chết cũng đã chết, cho dù là đầu thai chuyển kiếp cũng không phải là nàng nữa rồi.
Tần Thư Hoài nhắm chặt mắt, ép bản thân không nghĩ quá nhiều. Triệu Bồng cõng hắn đi từng bước, nàng cũng mệt lắm rồi, lại sợ binh lính phía sau đuổi theo nên chẳng dám nghĩ ngợi, chỉ biết cắn chặt răng mà tiến về phía trước.
Tần Thư Hoài cảm thấy hơi thở của nàng rối loạn, mở mắt nhìn nàng tiến về phía trước với khuôn mặt lạnh toát, xem ra rất mệt.
Tần Thư Hoài đột nhiên hiểu ra vì sao Lâm Sương lại thu nhận Tần Bồng làm đồ đệ. Nữ nhân này với Triệu Bồng có rất nhiều điểm giống nhau. Ví dụ như nàng không chịu được sẽ nghiêm mặt; nếu như nàng hao tổn sức lực sẽ nghĩ cách làm người khác tức giận.
Hắn nằm bò lên vai nàng, bởi vì mất máu nên tâm trí có phần căng thẳng. Tần Bồng cảm thấy người trên vai sắp ngủ gật, nhịn không được nói: “Vương huynh sẽ không chết đó chứ?”
“Chết không nỗi.”
Tần Thư Hoài nói, Tần Bồng nghe lời của hắn, cười lạnh: “Xem ra là sắp chết rồi.”
Nếu Tần Thư Hoài còn chút sức lực, ngữ điệu sẽ không yếu ớt như thế.
Sau khi bị nhìn thấu, Tần Thư hoài cũng không hoảng hốt. Mặc dù hiện tại hắn và Tần Bồng đang ở thế đối địch nhưng không biết vì sao, từ trước đến nay hắn cảm thấy con người này sẽ không làm gì hắn.
Tần Bồng thấy hắn không nói gì, trong lòng có chút bất an. Gió trên núi gào thét, trời đã khuya, có nhiều thứ đáng sợ như vậy, Tần Bồng tìm đề tài để nói: “Vương huynh đừng ngủ, ta không biết đường.”
Tần Thư Hoài gượng mở mắt, nhìn thấy vẻ lo lắng trong ánh mắt của cô nương bên cạnh.
Triệu Bồng sợ tối.
Hắn liền thầm nghĩ.
Năm đó Triệu Bồng bị hoàng hậu nhốt một mình trong căn phòng tối ba ngày, từ lúc được thả ra thì vô cùng sợ tối. Đặc biệt nàng rất sợ ở một mình trong phòng. Mặc dù lớn lên đã đỡ hơn rất nhiều nhưng bóng tối với Triệu Bồng mà nói vẫn mãi là một tử huyệt.
Mặc dù hôm nay Tần Bồng không nói nhưng rõ ràng nàng cũng có chút sợ, xem ra cô nương nhe nanh múa vuốt cũng sợ bóng đêm buông xuống.
Tần Thư Hoài không nhịn được mà cười, chốc chốc không phân biệt được người trước mặt và người trong quá khứ. Hắn dựa vào nàng, khàn giọng nói: “Ta không ngủ.”
“Ngươi nói.” Tần Bồng vội vàng nói: “Chúng ta nói chuyện đi, vương huynh đừng có ngủ.”
“Được.”
“Tần Thư Hoài.” Tần Bồng vắt óc nghĩ muốn hỏi gì, xuất phát từ những hiếu kỳ về hắn nhiều năm qua, nàng chỉ có thể hỏi vài tin bên lề: “Vương huynh từng thích ai chưa?”
“Ừ.”
“Vương huynh thích ai vậy?”
“Sao phải nói với Công chúa?”
“Tần Thư Hoài.” Tần Bồng cắn răng: “Huynh nói như vậy không hề thành tâm chút nào.”
Tần Thư Hoài: “…”
“Huynh nói đi.”
“Nàng ấy…” Tần Thư Hoài nói, không biết làm sao giọng lại có chút gượng gạo.
Đã lâu rồi hắn chưa kể về nàng với ai, tên của nàng vùi sâu trong lòng hắn, không nhắc thì sợ quên, nhắc lại cảm thấy đau lòng. Tất cả mọi người đều cho rằng đó là một cấm kỵ, trước giờ chưa từng dám nhắc đến người đó với hắn. Mà hắn cũng không giỏi ăn nói, cũng chưa từng kể về nàng với người khác.
Đột nhiên có người hỏi đến, còn là một người giống như nàng, hắn không biết phải làm sao, chỉ có thể nghiêm túc ngẫm nghĩ về câu hỏi của đối phương.
Nàng là kiểu người như thế nào?
“Nàng ấy… rất xinh đẹp.” Tần Thư Hoài nhớ lại, miêu tả người đó: “Rất dịu dàng, rất thông minh, giỏi hiểu lòng người khác…”
Nghe những lời miêu tả này, Tần Bồng liền ngây người.
Xong rồi, người mà Tần Thư Hoài thích năm đó tuyệt đối không phải là nàng.
Dường như Tần Thư Hoài đã dùng hết thảy những tính từ tốt đẹp mà mình biết rồi, cái gì…
Lòng dạ lương thiện, phẩm chất cao thượng, trừ bạo giúp yếu, người gặp người mến…
Vừa thông minh lại có chút ngốc nghếch đáng yêu, vừa kiều diễm lại trong sáng…
Nghe đến cuối cùng, cả người Tần Bồng không chút biểu cảm đợi Tần Thư Hoài kết thúc chuỗi từ ngữ hoa mỹ vô nghĩa của mình. Tần Thư Hoài nói mệt rồi, cuối cùng phát hiện Tần Bồng vậy mà lại không đáp hắn lấy một câu, hiếu kỳ nói: “Sao công chúa không nói gì hết vậy?”
“Ta đang hoài nghi.”
“Ừ?”
“Người mà huynh nói có còn là người không?”
Một đống dung mạo xinh đẹp, thông minh, lương thiện, còn đáng yêu, ngốc nghếch, giỏi dùng âm mưu quỷ kế…
Người vừa mâu thuẫn vừa hoàn mỹ như vậy có tồn tại thật à?
Nghe được nỗi hoài nghi của Tần Bồng, Tần Thư Hoài nghĩ ngợi rồi chân thành trở lời nàng: “Có lẽ trong mắt người khác nàng ấy không phải như vậy, nhưng trong lòng ta, nàng ấy quả thật là như vậy.”
Nàng thật sự cảm thấy bi ai giúp cô nương này… Càng cảm thấy bi ai cho Tần Thư Hoài.
Tần Bồng lại thở dài một hơi, suy nghĩ Tần Thư Hoài thích người ta, đoán chừng chưa thật sự bước vào thế giới của người đó, nói không chừng chỉ mới đứng xa nhìn vài cái hắn đã bắt đầu hy vọng hão huyền.
Có điều nàng thật sự rất hiếu kỳ, rốt cuộc Tần Thư Hoài thích ai?
Nhiều năm này nàng luôn ở bên cạnh hắn cũng chưa từng nghe hắn nói thích cô nương nào. Vả lại nữ nhân khiến cho Tần Thư Hoài ngưỡng vọng, trong thiên hạ ngoài Triệu Bồng nàng thì còn ai có thể?
Mặc dù nói ra có phần tự cao nhưng Triệu Bồng tự mình cho rằng, nàng chắc chắn là nữ nhân xuất sắc nhất trong tất cả những nữ nhân mà trước đây hắn đã từng quen biết.
Trấn quốc Công chúa Bắc Yến – Triệu Bồng, nhắc đến tên ai mà không biết?
Tần Bồng ôm theo lòng hiếu kỳ, nói chuyện đến sáng với Tần Thư Hoài.
Hai người giống như đôi bạn hết sức bình thường, nói chuyện phiếm về đời người.
“Trước đây công chua che giấu năng lực thật sự là vì sợ hoàng hậu cảnh giác?”
“Ồ, không phải, đơn giản là vì hơi lười.”
“Vậy công chúa thủ tiết mười năm vì Vệ Dương là vì yêu hắn?”
“Vệ gia rất tốt.”
Tần Bồng nghĩ, nếu như bản thân là Tần Bồng thật sự có lẽ cũng sẽ lựa chọn như vậy.
“Vả lại, Vệ Dương cũng rất tốt.”
Ấn tượng của Tần Bồng về người phu quân này là cực kỳ tốt. Mặc dù chỉ gặp nhau một lần nhưng người này rất chăm sóc nàng. Sau khi ra trận, mỗi tháng đều gửi thư về, giọng điệu rất dịu dàng.
Tần Bồng nguyện thủ tiết mười vì Vệ Dương, trong lòng thật sự không chút gì gọi là không hài lòng.
Với người mà trước giờ chưa từng có được sự quan tâm như Tần Bồng, lần đầu tiên được người khác đối xử dịu dàng, trong lòng tất nhiên cảm thấy vô cùng cảm kích và ái mộ, sau khi Vệ Dương mất, nước mắt của của Tần Bồng là xuất phát từ tận đáy lòng.
Không những vì tương lai mù mịt của mình mà còn vì sự dịu dàng này của y.
“Trước đây chưa từng ai đối tốt với ta, Vệ Dương là người duy nhất đối tốt với ta.”
Tần Bồng cất giọng, nàng nhớ lại ký ức của nguyên thân, làm cho câu nói trở nên vô cùng dịu dàng. Tần Thư Hoài trừng mắt, hắn nhanh chóng nhận ra được sự thành tâm của nàng.
Vẻ dịu dàng này đã giết chết đi tia hy vọng trong lòng hắn.
Nàng thật sự là Tần Bồng.
Đời này của Triệu Bồng sẽ không nói câu dịu dàng như thế với người khác.
Nếu như nàng có nói ra, người đó, duy nhất, chỉ có một người, đó chính là Tần Thư Hoài hắn.
Là hắn đã cùng nàng trải qua tất cả vinh nhục của đời người, là hắn đã chống đỡ trong sáu năm trống trải nàng mất.
Nàng sống là thê tử của hắn, chết cũng là thê tử của hắn.
Tần Thư Hoài nhắm mắt. Lúc này hai người đã ra khỏi vách núi, Tần Bồng nhìn thấy một sơn động, nàng gọi Tần Thư Hoài dậy, đi vào bên trong sơn động, đặt Tần Thư Hoài nằm trên mặt đất, lau mồ hôi nói: “Chúng ta qua đêm ở đây đi, ta thật sự đi không nỗi nữa rồi, bọn họ chắc cũng không đuổi tới đây được.”
“Ừ.”
Tần Thư Hoài dựa vào tường, nhắm mắt, vô cùng kiểu cách Vương gia.
Tần Bồng nhịn không đánh hắn, nhìn ánh trăng bên ngoài, suy nghĩ có nên đi nhặt củi hay không.
Bên ngoài trời đen ngòm, trong lòng nàng có phần sợ hãi, cuối cùng vẫn quyết định chờ trời sáng sẽ tính tiếp.
Thế là nàng và Tần Thư Hoài cùng nhau dựa vào tường, chờ trời sáng.
Trong sơn động rất tối, chỉ có tiếng hô hấp của Tần Thư Hoài làm nàng an tâm một chút. Nghỉ ngơi một lát, Tần Bồng hơi lạnh. Trong lòng nàng run rẩy, nhưng không dám thể hiện ra bên ngoài, cẩn thận ghé sát vào người Tần Thư Hoài, dựa vai vào vai hắn.
“Cách xa chút.” Tần Thư Hoài đột nhiên cất giọng, giọng nói bình tĩnh: “Dè dặt một chút.”
“Ta không dè dặt đó.” Tần Bồng kề lại sát hắn: “Tối lạnh, đừng có kiêu ngạo.”
Tần Thư Hoài: “…”
Cảm nhận được hơi ấm cách lớp quần áo của Tần Thư Hoài, Tần Bồng cảm thấy trong lòng an tâm hơn.
Trước giờ nàng chưa từng nghĩ đến, có một ngày người mang đến cảm giác an toàn cho nàng vậy mà lại là hung thủ đã từng giết nàng.
Nàng có chút thất vọng với bản thân, nhưng quay qua nhìn khuôn mặt nhíu mày của Tần Thư Hoài trong đêm tối, nàng đột nhiên cũng hiểu…
Có lẽ, bản thân nàng cũng không biết, thật ra bản thân là vì nụ cười của mỹ nhân có thể giở tính phong lưu đốt hỏa phong đài.
Nếu như là như thế, với dung mạo của Tần Thư Hoài, đừng nói giết nàng ba lần.
Giết một trăm lần, cũng đáng giết.
Tần Thư Hoài không nói lời nào, giơ tay lên, làm ra vẻ ta đã chuẩn bị sẵn sàng.
Tần Bồng đi đến trước mặt hắn, cúi người nâng hắn lên, cõng trên lưng.
Thể lực của nàng không tốt, cõng nam nhân vừa to vừa nặng này, Tần Thư Hoài để ý thấy nàng khá khổ sở, nhíu mày: “Ngươi từng học võ, nhưng không nắm chắc cơ bản à?”
“À, đúng.” Liên quan đến chuyện này, Tần Bồng sớm đã chuẩn bị sẵn lời nói dối: “Trước đây có một vị cao nhân vào cung chỉ dạy, học được mấy tháng cao nhân kia đã đi ta cũng không biết phải tiếp tục thế nào.”
Sư phụ của Triệu Bồng là một cao nhân, cả ngày du sơn ngọa thủy, gặp điều thích thú sẽ học một ít. Nguyên nhân Triệu Bồng học võ là vì bản thân, dẫu sao đi chăng nữa Yến thượng võ, ngay cả trong phần học cơ bản cũng đã hàm chứa võ học, nhưng những thứ cao siêu hơn là do sư phụ Lâm Sương của nàng dạy.
Nghe Tần Bồng nói vậy, nét mặt Tần Thư Hoài có chút dao động, hắn được nàng cõng, tay nắm chặt lấy ống tay áo, khó khăn nói: “Sư phụ của ngươi tên gì?”
“Lâm Sương?” Tần Bồng nghĩ nghĩ: “Ông ấy từng nói với thiếp thân một lần tên của mình, chuyện cũng qua lâu nên thiếp thân cũng không còn nhớ rõ.”
Tần Thư Hoài không nói gì, hắn cảm thấy ngọn lửa trong lòng bỗng chốc đập tắt, trở lại vẻ lạnh lùng.
Thật ra cũng đúng, nàng đã chết trong lòng của hắn, hắn đã xác nhận hơi thở của nàng, tự mình tiễn nàng vào hoàng lăng Triệu thị, nhìn thấy nàng được mai táng.
Đụng đến thần linh đều phải rước họa vào thân, người đi cũng đã đi, làm gì còn sống? Nếu như còn sống, sao lại không đến tìm hắn, không đến hỏi hắn.
Cho dù không đến tìm hắn không hỏi hắn, vậy còn Triệu Ngọc thì sao? Nàng phải gặp hắn chứ.
Tần Thư Hoài suy nghĩ cẩn thận, lòng bắt đầu bình tĩnh trở lại.
Cũng không có gì phải thất vọng, đằng nào… hắn cũng đã quen rồi.
Nàng đã mất nhiều năm như vậy, tâm trạng nào mà hắn chưa từng trải qua?
Hắn từng điên cuồng nghĩ rằng người chết có thể chuyển thế, nuôi một đám đạo sĩ hòa thượng, tính toán thời gian nàng chuyển thế, kết quả ôm một đứa trẻ trở về nhưng bị kẻ đó nhân cơ hội đâm một đao.
Máu chảy ra, lúc hắn nhìn đứa bé sát thủ ngụy trang lăn ra trước mặt mình, trong lòng của hắn đã biết rõ.
Cứ như thế này sẽ hại chết hắn.
Không tìm được Triệu Bồng, cũng không báo được thù.
Người chết cũng đã chết, cho dù là đầu thai chuyển kiếp cũng không phải là nàng nữa rồi.
Tần Thư Hoài nhắm chặt mắt, ép bản thân không nghĩ quá nhiều. Triệu Bồng cõng hắn đi từng bước, nàng cũng mệt lắm rồi, lại sợ binh lính phía sau đuổi theo nên chẳng dám nghĩ ngợi, chỉ biết cắn chặt răng mà tiến về phía trước.
Tần Thư Hoài cảm thấy hơi thở của nàng rối loạn, mở mắt nhìn nàng tiến về phía trước với khuôn mặt lạnh toát, xem ra rất mệt.
Tần Thư Hoài đột nhiên hiểu ra vì sao Lâm Sương lại thu nhận Tần Bồng làm đồ đệ. Nữ nhân này với Triệu Bồng có rất nhiều điểm giống nhau. Ví dụ như nàng không chịu được sẽ nghiêm mặt; nếu như nàng hao tổn sức lực sẽ nghĩ cách làm người khác tức giận.
Hắn nằm bò lên vai nàng, bởi vì mất máu nên tâm trí có phần căng thẳng. Tần Bồng cảm thấy người trên vai sắp ngủ gật, nhịn không được nói: “Vương huynh sẽ không chết đó chứ?”
“Chết không nỗi.”
Tần Thư Hoài nói, Tần Bồng nghe lời của hắn, cười lạnh: “Xem ra là sắp chết rồi.”
Nếu Tần Thư Hoài còn chút sức lực, ngữ điệu sẽ không yếu ớt như thế.
Sau khi bị nhìn thấu, Tần Thư hoài cũng không hoảng hốt. Mặc dù hiện tại hắn và Tần Bồng đang ở thế đối địch nhưng không biết vì sao, từ trước đến nay hắn cảm thấy con người này sẽ không làm gì hắn.
Tần Bồng thấy hắn không nói gì, trong lòng có chút bất an. Gió trên núi gào thét, trời đã khuya, có nhiều thứ đáng sợ như vậy, Tần Bồng tìm đề tài để nói: “Vương huynh đừng ngủ, ta không biết đường.”
Tần Thư Hoài gượng mở mắt, nhìn thấy vẻ lo lắng trong ánh mắt của cô nương bên cạnh.
Triệu Bồng sợ tối.
Hắn liền thầm nghĩ.
Năm đó Triệu Bồng bị hoàng hậu nhốt một mình trong căn phòng tối ba ngày, từ lúc được thả ra thì vô cùng sợ tối. Đặc biệt nàng rất sợ ở một mình trong phòng. Mặc dù lớn lên đã đỡ hơn rất nhiều nhưng bóng tối với Triệu Bồng mà nói vẫn mãi là một tử huyệt.
Mặc dù hôm nay Tần Bồng không nói nhưng rõ ràng nàng cũng có chút sợ, xem ra cô nương nhe nanh múa vuốt cũng sợ bóng đêm buông xuống.
Tần Thư Hoài không nhịn được mà cười, chốc chốc không phân biệt được người trước mặt và người trong quá khứ. Hắn dựa vào nàng, khàn giọng nói: “Ta không ngủ.”
“Ngươi nói.” Tần Bồng vội vàng nói: “Chúng ta nói chuyện đi, vương huynh đừng có ngủ.”
“Được.”
“Tần Thư Hoài.” Tần Bồng vắt óc nghĩ muốn hỏi gì, xuất phát từ những hiếu kỳ về hắn nhiều năm qua, nàng chỉ có thể hỏi vài tin bên lề: “Vương huynh từng thích ai chưa?”
“Ừ.”
“Vương huynh thích ai vậy?”
“Sao phải nói với Công chúa?”
“Tần Thư Hoài.” Tần Bồng cắn răng: “Huynh nói như vậy không hề thành tâm chút nào.”
Tần Thư Hoài: “…”
“Huynh nói đi.”
“Nàng ấy…” Tần Thư Hoài nói, không biết làm sao giọng lại có chút gượng gạo.
Đã lâu rồi hắn chưa kể về nàng với ai, tên của nàng vùi sâu trong lòng hắn, không nhắc thì sợ quên, nhắc lại cảm thấy đau lòng. Tất cả mọi người đều cho rằng đó là một cấm kỵ, trước giờ chưa từng dám nhắc đến người đó với hắn. Mà hắn cũng không giỏi ăn nói, cũng chưa từng kể về nàng với người khác.
Đột nhiên có người hỏi đến, còn là một người giống như nàng, hắn không biết phải làm sao, chỉ có thể nghiêm túc ngẫm nghĩ về câu hỏi của đối phương.
Nàng là kiểu người như thế nào?
“Nàng ấy… rất xinh đẹp.” Tần Thư Hoài nhớ lại, miêu tả người đó: “Rất dịu dàng, rất thông minh, giỏi hiểu lòng người khác…”
Nghe những lời miêu tả này, Tần Bồng liền ngây người.
Xong rồi, người mà Tần Thư Hoài thích năm đó tuyệt đối không phải là nàng.
Dường như Tần Thư Hoài đã dùng hết thảy những tính từ tốt đẹp mà mình biết rồi, cái gì…
Lòng dạ lương thiện, phẩm chất cao thượng, trừ bạo giúp yếu, người gặp người mến…
Vừa thông minh lại có chút ngốc nghếch đáng yêu, vừa kiều diễm lại trong sáng…
Nghe đến cuối cùng, cả người Tần Bồng không chút biểu cảm đợi Tần Thư Hoài kết thúc chuỗi từ ngữ hoa mỹ vô nghĩa của mình. Tần Thư Hoài nói mệt rồi, cuối cùng phát hiện Tần Bồng vậy mà lại không đáp hắn lấy một câu, hiếu kỳ nói: “Sao công chúa không nói gì hết vậy?”
“Ta đang hoài nghi.”
“Ừ?”
“Người mà huynh nói có còn là người không?”
Một đống dung mạo xinh đẹp, thông minh, lương thiện, còn đáng yêu, ngốc nghếch, giỏi dùng âm mưu quỷ kế…
Người vừa mâu thuẫn vừa hoàn mỹ như vậy có tồn tại thật à?
Nghe được nỗi hoài nghi của Tần Bồng, Tần Thư Hoài nghĩ ngợi rồi chân thành trở lời nàng: “Có lẽ trong mắt người khác nàng ấy không phải như vậy, nhưng trong lòng ta, nàng ấy quả thật là như vậy.”
Nàng thật sự cảm thấy bi ai giúp cô nương này… Càng cảm thấy bi ai cho Tần Thư Hoài.
Tần Bồng lại thở dài một hơi, suy nghĩ Tần Thư Hoài thích người ta, đoán chừng chưa thật sự bước vào thế giới của người đó, nói không chừng chỉ mới đứng xa nhìn vài cái hắn đã bắt đầu hy vọng hão huyền.
Có điều nàng thật sự rất hiếu kỳ, rốt cuộc Tần Thư Hoài thích ai?
Nhiều năm này nàng luôn ở bên cạnh hắn cũng chưa từng nghe hắn nói thích cô nương nào. Vả lại nữ nhân khiến cho Tần Thư Hoài ngưỡng vọng, trong thiên hạ ngoài Triệu Bồng nàng thì còn ai có thể?
Mặc dù nói ra có phần tự cao nhưng Triệu Bồng tự mình cho rằng, nàng chắc chắn là nữ nhân xuất sắc nhất trong tất cả những nữ nhân mà trước đây hắn đã từng quen biết.
Trấn quốc Công chúa Bắc Yến – Triệu Bồng, nhắc đến tên ai mà không biết?
Tần Bồng ôm theo lòng hiếu kỳ, nói chuyện đến sáng với Tần Thư Hoài.
Hai người giống như đôi bạn hết sức bình thường, nói chuyện phiếm về đời người.
“Trước đây công chua che giấu năng lực thật sự là vì sợ hoàng hậu cảnh giác?”
“Ồ, không phải, đơn giản là vì hơi lười.”
“Vậy công chúa thủ tiết mười năm vì Vệ Dương là vì yêu hắn?”
“Vệ gia rất tốt.”
Tần Bồng nghĩ, nếu như bản thân là Tần Bồng thật sự có lẽ cũng sẽ lựa chọn như vậy.
“Vả lại, Vệ Dương cũng rất tốt.”
Ấn tượng của Tần Bồng về người phu quân này là cực kỳ tốt. Mặc dù chỉ gặp nhau một lần nhưng người này rất chăm sóc nàng. Sau khi ra trận, mỗi tháng đều gửi thư về, giọng điệu rất dịu dàng.
Tần Bồng nguyện thủ tiết mười vì Vệ Dương, trong lòng thật sự không chút gì gọi là không hài lòng.
Với người mà trước giờ chưa từng có được sự quan tâm như Tần Bồng, lần đầu tiên được người khác đối xử dịu dàng, trong lòng tất nhiên cảm thấy vô cùng cảm kích và ái mộ, sau khi Vệ Dương mất, nước mắt của của Tần Bồng là xuất phát từ tận đáy lòng.
Không những vì tương lai mù mịt của mình mà còn vì sự dịu dàng này của y.
“Trước đây chưa từng ai đối tốt với ta, Vệ Dương là người duy nhất đối tốt với ta.”
Tần Bồng cất giọng, nàng nhớ lại ký ức của nguyên thân, làm cho câu nói trở nên vô cùng dịu dàng. Tần Thư Hoài trừng mắt, hắn nhanh chóng nhận ra được sự thành tâm của nàng.
Vẻ dịu dàng này đã giết chết đi tia hy vọng trong lòng hắn.
Nàng thật sự là Tần Bồng.
Đời này của Triệu Bồng sẽ không nói câu dịu dàng như thế với người khác.
Nếu như nàng có nói ra, người đó, duy nhất, chỉ có một người, đó chính là Tần Thư Hoài hắn.
Là hắn đã cùng nàng trải qua tất cả vinh nhục của đời người, là hắn đã chống đỡ trong sáu năm trống trải nàng mất.
Nàng sống là thê tử của hắn, chết cũng là thê tử của hắn.
Tần Thư Hoài nhắm mắt. Lúc này hai người đã ra khỏi vách núi, Tần Bồng nhìn thấy một sơn động, nàng gọi Tần Thư Hoài dậy, đi vào bên trong sơn động, đặt Tần Thư Hoài nằm trên mặt đất, lau mồ hôi nói: “Chúng ta qua đêm ở đây đi, ta thật sự đi không nỗi nữa rồi, bọn họ chắc cũng không đuổi tới đây được.”
“Ừ.”
Tần Thư Hoài dựa vào tường, nhắm mắt, vô cùng kiểu cách Vương gia.
Tần Bồng nhịn không đánh hắn, nhìn ánh trăng bên ngoài, suy nghĩ có nên đi nhặt củi hay không.
Bên ngoài trời đen ngòm, trong lòng nàng có phần sợ hãi, cuối cùng vẫn quyết định chờ trời sáng sẽ tính tiếp.
Thế là nàng và Tần Thư Hoài cùng nhau dựa vào tường, chờ trời sáng.
Trong sơn động rất tối, chỉ có tiếng hô hấp của Tần Thư Hoài làm nàng an tâm một chút. Nghỉ ngơi một lát, Tần Bồng hơi lạnh. Trong lòng nàng run rẩy, nhưng không dám thể hiện ra bên ngoài, cẩn thận ghé sát vào người Tần Thư Hoài, dựa vai vào vai hắn.
“Cách xa chút.” Tần Thư Hoài đột nhiên cất giọng, giọng nói bình tĩnh: “Dè dặt một chút.”
“Ta không dè dặt đó.” Tần Bồng kề lại sát hắn: “Tối lạnh, đừng có kiêu ngạo.”
Tần Thư Hoài: “…”
Cảm nhận được hơi ấm cách lớp quần áo của Tần Thư Hoài, Tần Bồng cảm thấy trong lòng an tâm hơn.
Trước giờ nàng chưa từng nghĩ đến, có một ngày người mang đến cảm giác an toàn cho nàng vậy mà lại là hung thủ đã từng giết nàng.
Nàng có chút thất vọng với bản thân, nhưng quay qua nhìn khuôn mặt nhíu mày của Tần Thư Hoài trong đêm tối, nàng đột nhiên cũng hiểu…
Có lẽ, bản thân nàng cũng không biết, thật ra bản thân là vì nụ cười của mỹ nhân có thể giở tính phong lưu đốt hỏa phong đài.
Nếu như là như thế, với dung mạo của Tần Thư Hoài, đừng nói giết nàng ba lần.
Giết một trăm lần, cũng đáng giết.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook