Bọn Họ Đều Thật Sủng Ta [ Sủng - H ]
-
C1: Chương 1
Sau một ngày dài bị deadline dí tới mông, Lục Vân ấn nút chuyển mail gửi đi bản báo cáo, sau đó liền gục mặt xuống bàn ngủ li bì.
Thật là mệt quá...
Cậu được tuyển vào làm việc trong công ty quốc tế này đã được năm năm rồi. Lương cao nhưng năng lực bỏ ra cũng phải xứng đáng với đồng tiền nhận được. Lục Vân càng ngày càng thấy cơ thể mình đang tiến gần đến mức báo động. Có lẽ là vài năm, vài tháng hay đơn giản là ngủ một giấc sâu, sau đó cậu sẽ mãi mãi không thể tỉnh dậy nữa.
...
"Ân...ư..." Giây đầu tiên lấy lại ý thức, Lục Vân nghe thấy tiếng ai đó đang rên rỉ đứt quảng. Ngay sau đó cơ thể cậu bị ép buộc chuyển động, da thịt va chạm vang lên những tiếng bạch bạch dâm mĩ khiến cậu bàng hoàng xen lẫn sợ hãi.
Có trộm! Hơn nữa cậu đang bị hắn ta @#&@##&₫@...!?
Cậu cố gắng mở to mắt nhìn tên hung thủ đang làm chuyện kinh tởm với cơ thể mình nhưng mí mắt cứ nặng trĩu tựa bị bóng đè, cố gắng mấy cũng không cách nào mở lên nỗi.
Đột nhiên một đoạn kí ức ào ạt như nước suối không ngừng chảy vào đầu cậu.
Sau đó cậu nhận ra, mình xuyên không rồi. Xuyên vào chính cuốn truyện đam mỹ np đầu tiên và tâm đắc nhất mà cậu đã đọc khi còn học cấp ba. Dù cậu là hủ nam nhiều năm nhưng tính hướng lại là trai thẳng 100%. Cậu chưa bao giờ nghĩ mình sẽ xuyên không, cũng chưa bao giờ nghĩ mình sẽ bị đè!
Lục Vân bất lực buông xuôi. Nhưng điều này chưa phải thứ khiến cậu hoang mang nhất mà chính khoái cảm đang không ngừng truyền đến từ hậu huyệt sau mỗi cú thúc sâu của đối phương mới thật sự làm cậu sợ hãi.
"Cậu bị cái gì thế này? Cậu bị cái gì thế này!"
"A....ha....ân...ah...." Ngay khi nhận ra tiếng rên ngọt liệm hút hồn kia không phải của ai khác mà do chính cậu phát ra, Lục Vân thật sự muốn bật dậy một dao đem chính mình giết.
"Tiểu Vân... thoải mái không? " Một giọng nam trầm ấm thâm tình kêu gọi, bên dưới lại không an phận đưa đẩy.
"Ưm....hức..." Tiểu anh đào trước ngực đột nhiên bị ngậm lấy chơi đùa, Lục Vân không khống chế được mà nức nở thành tiếng.
Có lẽ bị âm thanh này kích thích, nam nhân vốn ôn nhu cày cấy đột nhiên ngừng lại.
" Ơ, sao lại... Sao lại to ra nữa rồi?! Không... Không... Không cần...."
"Tiểu Vân, là em ép anh." Nam nhân chém đứt dây tự chủ, đem hai chân Lục Vân giang rộng sau đó liền mạnh mẽ động eo một lần nữa đưa toàn bộ đại nhục bổng vào sâu bên trong hậu huyệt.
"Ưm... ah... quá... quá sâu.... hức... không được... đừng tiến vào nữa... ah... ahhh..."
Điểm mẫn cảm đột nhiên bị đâm vào, khoái cảm điên cuồng xông đến khiến cậu lập tức bắn tinh.
"Tiểu yêu tinh."
Trước khi ngất, cậu nghe thấy tiếng cười khẽ cùng tiếng mắng của ai đó.
Sáng hôm sau Lục Vân nửa tỉnh nửa mê từ trong giấc ngủ mệt mỏi mở mắt.
"Hửm?" !!!!!
Tên này cư nhiên.... cư nhiên để cả đêm không rút ra. Biến thái! Dâm tặc!
Lục Vân chuyển động eo nhỏ, cố gắng giải thoát cúc hoa đáng thương của mình ra khỏi hung khí đang cứng rắn nóng bỏng bên dưới.
"Ahhh! Ân....ân....không...."
Thời điểm sắp rút ra hết, côn thịt bên dưới không hề báo trước đột nhiên bị thúc sâu vào. Lục Vân cũng bị đã sớm tỉnh dậy người nào đó ôm lấy eo từ phía sau, tiếp tục cày cáy.
"Ah...ah...ca ca...ngươi...ngươi tha cho ta đi....hức...ca..."
Điểm mẫn cảm liên tục bị đâm vào, cậu thực sự chịu không nổi liên tục nức nở xin tha. Nhưng người đàn ông biến thái vẫn không chịu tha cho cậu. Bên trên ôn nhu hôn môi trấn an cậu nhưng bên dưới lại điên cuồng ra vào tạo thành tiếng nước lép nhép dâm đãng không ngừng vang khắp phòng.
"Tiểu Vân, ngoan. Em rất thoải mái không phải sao? Không cần sợ." Lục Cảnh Sâm thì thầm bên tai Lục Vân, cũng thuận tiện vương lưỡi liếm một vòng quanh vành tai trắng nõn ngon miệng của cậu.
"Quá... quá thoải mái... ca... em muốn... em muốn bắn... ah..."
Lục Cảnh Sâm nhìn cậu mệt mỏi cũng đau lòng, hôn một cái lên trán cậu trấn an. Hắn nắm lấy bắp chân cậu giang rộng đưa lên, sau đó không ngừng đâm rút khiến cơ thể cậu liên tục nhấp nhô theo nhịp.
Rất nhanh cả hai liền lên đỉnh, đem tinh dịch cùng lúc bắn ra. Lục Cảnh Sâm không hề rút ra mà đem toàn bộ bắn vào bên trong Lục Vân khiến hậu huyệt liên tục co rút như muốn đem chúng hút cạn.
"Ư...ư..." Lục Vân cảm nhận được dòng nước ấm nóng phun vào bên trong mình, khoái cảm cực hạn khiến cậu ưỡn người run rẩy thở dốc. Khóe mắt cũng không ngừng bài xuất nước mắt sinh lí.
Hai người ôm nhau cùng thở dốc chờ khoái cảm từ từ lui xuống.
"Ca... ngươi mau rút ra." Lục Vân lắc mông ý đồ muốn đẩy dương vật vẫn đang nằm bên trong hậu huyệt ra ngoài. Bản thân lại không biết hành động này có bao nhiêu nguy hiểm.
Lục Cảnh Sâm vội đánh nhẹ lên mông cậu, kiềm nén nói: "Em còn lắc nữa, anh lập tức thao em."
Lục Vân bị dọa sơ, vội vàng cứng lại cơ thể không dám nhúc nhích. Chỉ biết đáng thương hề hề liếc nhìn nơi vẫn còn kết hợp của bọn họ, sau đó nhìn Lục Cảnh Sâm.
Lục Cảnh Sâm cảm thấy định lực của hắn quả là phi phàm, cư nhiên nhịn được tới lúc tiểu yêu tinh này mười tám tuổi mới đem cậu ăn sạch sẽ. Mà không chỉ hắn, cả tên anh trai mặt lạnh kia nữa.
Lục Cảnh Sâm động eo, đem dương vật vẫn bán cương rút khỏi huyệt đạo ấm nóng.
Lục Vân co rút hậu huyệt, thất lạc ưm một tiếng.
Lục Cảnh Vân đem cậu bế lên, tiến vào nhà tắm. Bên trong cậu lại phải dùng tay giúp hắn xuất thêm một lần mới chính thức được buông tha.
Sau khi tắm xong Lục Vân được Lục Cảnh Sâm quấn trong khăn tắm to bự bế ra ngoài. Ga giường đã được người hầu thay mới từ lúc nào, cả gối lẫn mền đều được sắp xếp vô cùng trật tự.
Lục Vân được Lục Cảnh Sâm thả lại vào ổ nhỏ thoải mái, cậu mơ mơ màng màng ôm chăn muốn ngủ tiếp.
"Bảo bối, đừng ngủ. Trước tiên ăn một chút cháo rồi ngủ có được không?" Lục Cảnh Sâm tiến đến nhẹ nhàng ôm lấy Lục Vân, để cậu ngồi vào lòng mình.
Lúc này lão quản gia từ ngoài đẩy xe đồ ăn tiến vào, bên trên có cháo cùng với một vài món thanh đạm thích hợp với cơ thể của Lục Vân.
"Nhị gia, ta đã phân phó nhà bếp, đây đều là đồ ăn thanh đạm dễ tiêu hóa thích hợp cho tiểu thiếu gia." Quản gia cung kính nhìn Lục Cảnh Sâm, nhưng khi chạm đến Lục Vân, ánh mắt lại biến thành vô hạn yêu thương.
Ông còn sợ nhị gia không biết chừng mực sẽ dọa sợ tiểu thiếu gia. Hiện tại xem tiểu thiếu gia ỷ lại dựa vào người nhị gia như vậy, ông cũng yên tâm rồi.
Lục Cảnh Sâm lễ độ gật đầu: "Ông để đó rồi lui ra đi."
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook