Bởi Vì Ta Thuộc Về Nhau
-
Chương 8
Việt đặt chồng bát đũa lên bàn ăn, quay qua bên cạnh, nơi Phan đang chặt dở con gà, thắc mắc.
- Này! Bất cứ một bệnh nhân nào trước khi nhập viện cũng cần được xét nghiệm rất kỹ càng đúng không? Nhất là bệnh nhân nghiện, đưa vào viện để cai nghiện ấy? Tớ nhớ rất rõ mọi quy định, viện của tớ tuy chỉ là viện tư nhân, nhưng vẫn tôn trọng pháp luật lắm.
- Cậu có ý gì?
- Chuyện tối qua, cậu hiểu ý tớ mà.
- Tớ phải giữ kín bí mật của bệnh nhân, cậu cũng hiểu điều đó mà.
- Thế cậu tưởng tối qua tớ và cô ấy ngồi ngắm nhau cả đêm đấy hả? Đừng lo về cái lời thề Hippocrates của cậu, nó sẽ được tôn trọng một cách tối đa. Vấn đề là ở chỗ tớ biết hết cả rồi, và chỉ thắc mắc là làm thế nào một bệnh nhân AIDS lại có thể lọt vào nằm cai nghiện ở bệnh viện được chứ? Gã kỹ thuật viên xét nghiệm của viện bị mù rồi ư?
Phan đưa một đường dao hơi mạnh, khiến chiếc cánh gà vừa bị chặt ra khỏi thân mình rớt xuống miếng báo dùng để lót phía dưới thớt.
- Gã chẳng bị mù chút xíu nào cả, mà gã chỉ bị chói mắt thôi, chói mắt bởi ánh sáng của đồng tiền, bạn thân mến ạ. Tớ đoán là rất nhiều tiền.
- Có phải ý cậu là gã "ngậm miệng ăn tiền" để hô biến kết quả từ dương tính thành âm tính không?
- Vô lý, không thể nào - Thảo thảng thốt chen ngang, thường thì cô chỉ im lặng khi hai người đàn ông tranh cãi, nhưng trong tình huống này, cô không thể ngồi im được - ý em là ai lại làm như thế chứ? Điều đó có ích gì cho họ?
Phan lại vung dao chặt xuống, khiến thịt vụt bay tung tóe ra sàn.
- Họ là ai ấy hả? Họ là ba của cậu bệnh nhân kia chứ ai? Nghĩ xem, nếu em là một ông quan lớn, việc phải muối mặt vì có một đứa con hư đã là quá lắm rồi, giờ lại mang thêm một cú trời giáng nữa là cậu ấm nhà mình bị AIDS, vậy thì danh dự, uy tín và tiền đồ của em sẽ như thế nào? Việc đưa cậu con đi cai nghiện cũng chỉ là một "chiến thuật hi sinh" hòng để cứu vãn sự nghiệp của ông bố, chứ chẳng phải lo lắng gì cho con mình cả. Thế đấy, chỉ là một chiêu bài để hô hào: "Này bà con, tôi biết con tôi nghiện, nhưng tôi thà hi sinh danh dự của mình, chứ quyết nói không với tệ nạn xã hội". Tuyệt không? Một công đôi ba việc nhé, uy tín cứ lên vù vù, vì thế dù bị AIDS thì cũng phải đi cai bằng mọi cách.
Việt không kìm chế được, lại văng tục - Vậy là bán rẻ con mình ư? Hèn hạ.
- Việc đó, đáng tiếc là đang trở nên bình thường, xã hội bây giờ, đầy những người như thế - Phan nén tiếng thở dài.
- Nhưng đấy là con mình mà anh? - vẫn là giọng của Thảo - Hổ dữ còn chẳng nỡ ăn thịt con. Tội nghiệp.
- Bớt tội nghiệp cho cái gia đình đã thối từ gốc rễ ấy đi, đáng lẽ em nên tội nghiệp cho Hạnh, cô ấy vừa chuyển xuống đấy từ khoa nội tháng trước, vậy mà...
- Cậu nói cái quái gì thế, nếu mới gần một tháng, làm sao đã có kết quả xét nghiệm, tớ tưởng thường thì phải mấy tháng sau cơ mà?
- Cậu đi mà hỏi anh chàng kỹ thuật viên xét nghiệm ấy. Theo tớ biết, thì cô ấy mới bị kim đâm vào người sáng hôm qua thôi.
- Mới hôm qua à? - Việt sửng sốt - vậy sao cô ấy không điều trị dự phòng phơi nhiễm?
- Có chứ, nhưng cô ấy quá tin vào gã kỹ thuật viên xét nghiệm, cho nên mãi đến tối, khi gặp gã và biết được sự thật, cô ấy mới...
- Khốn nạn!
- Cậu biết đấy, thuốc vẫn có thể có hiệu quả trong vòng bảy ngày. Nhưng tốt nhất là nên điều trị trong vòng 2 - 4 tiếng sau khi bị, vì sau đó, hiệu quả có thể sẽ rất thấp.
- Tớ hiểu, tội nghiệp cô ấy. Tớ chỉ không hiểu, nếu tớ là cô ấy, thì tớ sẽ làm gì gã kỹ thuật viên xét ngiệm đó? Chém gã ra thành ba mảnh, hay lột da nấu cao?
Cái đó cậu nên hỏi cô ấy.
***
Hạnh có tin nhắn, dòng chữ trên màn hình báo cho cô biết là tin nhắn được gửi tới từ "Honey". Cô hơi cau mày, lẩm bẩm tự hỏi sao mình vẫn chưa thay đổi hay thậm chí là xoá tên của Hoàng Việt ra khỏi danh bạ cơ chứ? "Sau cuộc giao ban sáng, anh gặp em ở chỗ cũ nhé". Chỗ cũ ư? Sau những gì anh ta đã nói, đã làm, anh ta vẫn còn muốn gặp cô ư? Nhưng còn cô? Cô có còn muốn gặp anh ta nữa không?
***
Hạnh lặng lẽ đứng bên hồ, ngắm từng búp sen màu hồng nhạt đang cố chen chúc, cố ngoi lên trên đám cỏ dại mọc um tùm kia. Hồ này ngày xưa đẹp lắm, nhưng lâu nay chẳng ai chăm sóc cả, vậy nên nước cạn dần, và cỏ dại mọc um tùm, đua chen, lấn át cả những cụm sen nhỏ nhoi, ít ỏi còn lại. Xung quanh hồ trồng cơ man nào bạch đàn thẳng tắp, xen lẫn cả những khóm tre ken đặc, trông như một cánh rừng nhỏ.
Bên kia hồ, mọc sát bên con đường lát đá nhỏ dành cho bệnh nhân và bác sỹ đi dạo, thư giãn hóng gió là một cây Si lớn, xoã đám rễ của mình xuống mặt hồ trông cứ như một tấm mành màu nâu thẫm. Hạnh sải bước tới bên gốc si già, ngồi xuống chiếc ghế đá quen thuộc, chỗ ngày xưa Hoàng Việt vẫn hẹn cô, khi cả hai còn là sinh viên xin về đây thực tập.
Chiếc ghế vẫn còn ướt đẫm sương đêm.
Tiếng bước chân xoèn xoẹt trên nên xi măng kéo Hạnh ra khỏi những ký ức tuyệt đẹp thời sinh viên. Tiếng bước chân của Hoàng Việt, không lẫn vào đâu được. Cô không thèm nhúc nhích hay tỏ vẻ như mình đã nhận ra sự có mặt của anh ta, vẫn hờ hững ngắm những bông sen đang tàn lụi giữa hồ. Cái giống hoa này, sớm nở, đẹp đẽ, thơm ngát, nhưng chóng tàn lắm.
Hoàng Việt đứng trước mặt cô, không ngồi xuống ghế, hay không dám ngồi xuống ghế? Cô chịu, chẳng biết được.
- Chuyện hôm trước - anh ta lúng túng - hi vọng là em... à... nghĩa là... không nói với ai cả.
- Nói với ai về cái gì? Về chuyện tôi là một "con bệnh" à - cô dùng từ hơi mạnh, giọng gay gắt, "thậm chí anh ta còn không thèm hỏi xem mình thế nào?" Hạnh chua xót - hay anh có ý khác?
- Về cái chuyện sơ suất trong chuyên môn của anh - anh ta lúng túng, vẻ khổ sở, cái vẻ mặt chỉ khiến người đối diện càng thêm khinh miệt - thật ra anh...
- À! sơ suất, sơ suất cơ đấy.
Hạnh mỉm cười lạnh lẽo, thoảng qua như gió, cũng không hẳn là cô mỉm cười, bởi trong đó chẳng có chút xíu cảm xúc nào cả. Có chăng, có lẽ chỉ là trong lòng cô đầy ứ sự khinh miệt và mệt mỏi. Đây là người mà cô đã từng yêu trong mấy năm trời ư? Đây là người mà cô đã từng nghĩ sẽ sống cùng suốt cuộc đời ư? Người mà cô muốn sẻ chia mọi khó khăn, và cùng nhau xây dựng một gia đình nho nhỏ nhưng ấm cúng và hạnh phúc đây ư? Người mà mới tối hôm kia thôi, cô đã suýt tự giết mình và làm khổ một người vô tội vì anh ta đây ư?
Không! Đây chỉ là một gã hèn hạ, tham lam, vô lương tâm, vô trách nhiệm mà thôi. Kẻ đã bán rẻ lương tâm nghề nghiệp và bản thân để nhận những đồng tiền bấn thỉu. Kẻ đã chối bỏ trách nhiệm của mình. Thậm chí cái gã khốn nạn đang đứng trước mặt cô đây, cái gương mặt thư sinh đẹp trai đang cúi gằm kia, đã thẳng thừng nói lời chia tay ngay khi biết cô bị kim tiêm đâm. Mới tối hôm kia thôi, không cần phải đợi thời gian để xét nghiệm lại làm gì cả? Thì chính anh ta nắm kết quả xét nghiệm của bệnh nhân trong tay kia mà?
Hạnh đưa ánh mắt căm ghét không cần dấu diếm quét thẳng vào mặt Hoàng Việt, anh ta cúi đầu, tránh cái nhìn của cô. Hạnh lại mỉm cười, lần này cô mỉm cười thật, một nụ cười đầy sự thương hại, chán nản và khinh bỉ. Nếu như khoảng mấy tháng nữa, khi đã xong đợt điều trị dự phòng phơi nhiễm, khi cô có kết quả xét nghiệm, nếu cô khẳng định chính xác được mình đã nhiễm cái hội chứng khủng khiếp kia. Cô đâu cần đợi anh ta từ bỏ cô, chạy trốn cô như chạy trốn một con hủi thế kia? Cô sẽ chủ động nói lời chia tay với Hoàng Việt, cô nghĩ vậy, vì cô thực sự tin rằng mình có thể hi sinh cho người mình yêu. Nhưng Hoàng Việt không có đủ kiên nhẫn, dù chỉ để tỏ ra giả vờ quan tâm, lo lắng, giả vờ diễn tròn vai một kẻ biết cảm thông và hối lỗi. Mà thật ra, bây giờ, trong lúc này đây, cô cũng hết kiên nhẫn với anh ta rồi.
- Anh lo sợ người ta sẽ kỷ luật anh à? Anh đâu có sợ bị mất việc, phải không? Ba anh là Viện phó kia mà? Hay anh sợ dự luận? Sợ tiền đồ của anh bị ảnh hưởng?
- Em muốn gì cũng được, muốn gì anh cũng đáp ứng, miễn là em đừng...
- Muốn gì à? Anh đáp ứng được hết ư? Anh nghĩ tôi rẻ rúng như vậy ư? Anh coi thường tôi quá. Tôi muốn một sức khoẻ, anh có đáp ứng được không? - Hạnh gần như bật khóc, nhưng cô cố kìm mình lại, cô không được phép yếu đuối trước mặt con người này. - Được không?
Hạnh đứng bật dậy, Hoàng Việt hơi lùi lại...
- Anh xin em, dù sao chúng ta cũng từng...
- Anh im đi, tôi cấm anh. Tôi cấm anh nhắc lại những chuyện cũ. Anh không xứng đâu.
- Anh xin em, anh còn có cả một tương lai dài phía trước, anh...
- Tôi thì không có tương lai sao? Sao anh hèn thế, anh chỉ biết lo cho anh thôi, phải không?
- Không! Anh vẫn lo cho em đấy chứ. Anh đã nói chuyện với ba mình, ông ấy bảo bên viện Nhi Trung Ương đang tuyển người. Chẳng phải là em luôn muốn mình được làm viện Nhi ư? Anh sẽ cố giúp em thoả ước nguyện.
- À! - Cô bật cười to thành tiếng, đúng là ngày xưa cô từng nói với anh ta về ước mơ được chăm sóc những đứa trẻ thật - Anh lo cho tôi? Hay là lo cho anh? Anh sợ à? Anh muốn đẩy tôi đi cho khuất mắt chứ gì? Đừng lo, tôi cũng chán ngấy việc sẽ phải nhìn thấy anh mỗi ngày rồi. Tôi sẽ nghỉ việc. Tôi sẽ đi cho khuất mắt anh, nhưng anh đừng nghĩ tôi làm thế là vì anh, không, chỉ vì tôi thôi.
- Nhưng...
- Nếu anh có thể đáp ứng mọi việc tôi yêu cầu, thì tôi chỉ xin anh đừng làm cái trò giả vờ lo lắng và quan tâm đến tôi một cách lố bịch như vậy nữa, được chứ?
Hạnh bước đi như chạy, lòng cô quặn thắt, cô muốn khóc nhưng lại không thể cho phép những giọt nước mắt của mình rơi xuống. Cô đã nghĩ tới điều này tối qua, đã viết sẵn đơn xin nghỉ việc, đã chuẩn bị sẵn tinh thần, nhưng sao cô vẫn thấy mình đau đớn đến vậy? Tất cả như sụp đổ trước mắt, cô thấy mình như vừa bước hụt trên con đường, rơi xuống một vực thẳm sâu hun hút, rơi mãi, rơi mãi mà chẳng thấy đáy đâu?
Hụt hẫng!!!
Chới với!!!
Vỡ nát!!!
Thà rằng anh ta đừng tới, thà anh ta cứ để mặc cô quay cuồng với nỗi đau này, có lẽ còn tốt hơn tất cả những sự quan tâm đầy giả dối kia. Đôi mắt ấy đã từng nhìn cô đầy yêu thương. Giọng nói ấy đã từng thề nguyền che chở và bảo vệ cô. Con người ấy những tưởng sẽ là người đàn ông nắm tay cô đến cuối cuộc đời, vậy mà... Tình Yêu. Quá Khứ. Hiện Tại. Và Tương Lai. Tất cả như những mảnh vỡ cứa vào tim cô rớm máu. Cô muốn chạy trốn, muốn mình tan biến vào trong những hạt nước mắt đang lạnh buốt đang chực vỡ oà trên khóe mắt.
- Này! Bất cứ một bệnh nhân nào trước khi nhập viện cũng cần được xét nghiệm rất kỹ càng đúng không? Nhất là bệnh nhân nghiện, đưa vào viện để cai nghiện ấy? Tớ nhớ rất rõ mọi quy định, viện của tớ tuy chỉ là viện tư nhân, nhưng vẫn tôn trọng pháp luật lắm.
- Cậu có ý gì?
- Chuyện tối qua, cậu hiểu ý tớ mà.
- Tớ phải giữ kín bí mật của bệnh nhân, cậu cũng hiểu điều đó mà.
- Thế cậu tưởng tối qua tớ và cô ấy ngồi ngắm nhau cả đêm đấy hả? Đừng lo về cái lời thề Hippocrates của cậu, nó sẽ được tôn trọng một cách tối đa. Vấn đề là ở chỗ tớ biết hết cả rồi, và chỉ thắc mắc là làm thế nào một bệnh nhân AIDS lại có thể lọt vào nằm cai nghiện ở bệnh viện được chứ? Gã kỹ thuật viên xét nghiệm của viện bị mù rồi ư?
Phan đưa một đường dao hơi mạnh, khiến chiếc cánh gà vừa bị chặt ra khỏi thân mình rớt xuống miếng báo dùng để lót phía dưới thớt.
- Gã chẳng bị mù chút xíu nào cả, mà gã chỉ bị chói mắt thôi, chói mắt bởi ánh sáng của đồng tiền, bạn thân mến ạ. Tớ đoán là rất nhiều tiền.
- Có phải ý cậu là gã "ngậm miệng ăn tiền" để hô biến kết quả từ dương tính thành âm tính không?
- Vô lý, không thể nào - Thảo thảng thốt chen ngang, thường thì cô chỉ im lặng khi hai người đàn ông tranh cãi, nhưng trong tình huống này, cô không thể ngồi im được - ý em là ai lại làm như thế chứ? Điều đó có ích gì cho họ?
Phan lại vung dao chặt xuống, khiến thịt vụt bay tung tóe ra sàn.
- Họ là ai ấy hả? Họ là ba của cậu bệnh nhân kia chứ ai? Nghĩ xem, nếu em là một ông quan lớn, việc phải muối mặt vì có một đứa con hư đã là quá lắm rồi, giờ lại mang thêm một cú trời giáng nữa là cậu ấm nhà mình bị AIDS, vậy thì danh dự, uy tín và tiền đồ của em sẽ như thế nào? Việc đưa cậu con đi cai nghiện cũng chỉ là một "chiến thuật hi sinh" hòng để cứu vãn sự nghiệp của ông bố, chứ chẳng phải lo lắng gì cho con mình cả. Thế đấy, chỉ là một chiêu bài để hô hào: "Này bà con, tôi biết con tôi nghiện, nhưng tôi thà hi sinh danh dự của mình, chứ quyết nói không với tệ nạn xã hội". Tuyệt không? Một công đôi ba việc nhé, uy tín cứ lên vù vù, vì thế dù bị AIDS thì cũng phải đi cai bằng mọi cách.
Việt không kìm chế được, lại văng tục - Vậy là bán rẻ con mình ư? Hèn hạ.
- Việc đó, đáng tiếc là đang trở nên bình thường, xã hội bây giờ, đầy những người như thế - Phan nén tiếng thở dài.
- Nhưng đấy là con mình mà anh? - vẫn là giọng của Thảo - Hổ dữ còn chẳng nỡ ăn thịt con. Tội nghiệp.
- Bớt tội nghiệp cho cái gia đình đã thối từ gốc rễ ấy đi, đáng lẽ em nên tội nghiệp cho Hạnh, cô ấy vừa chuyển xuống đấy từ khoa nội tháng trước, vậy mà...
- Cậu nói cái quái gì thế, nếu mới gần một tháng, làm sao đã có kết quả xét nghiệm, tớ tưởng thường thì phải mấy tháng sau cơ mà?
- Cậu đi mà hỏi anh chàng kỹ thuật viên xét nghiệm ấy. Theo tớ biết, thì cô ấy mới bị kim đâm vào người sáng hôm qua thôi.
- Mới hôm qua à? - Việt sửng sốt - vậy sao cô ấy không điều trị dự phòng phơi nhiễm?
- Có chứ, nhưng cô ấy quá tin vào gã kỹ thuật viên xét nghiệm, cho nên mãi đến tối, khi gặp gã và biết được sự thật, cô ấy mới...
- Khốn nạn!
- Cậu biết đấy, thuốc vẫn có thể có hiệu quả trong vòng bảy ngày. Nhưng tốt nhất là nên điều trị trong vòng 2 - 4 tiếng sau khi bị, vì sau đó, hiệu quả có thể sẽ rất thấp.
- Tớ hiểu, tội nghiệp cô ấy. Tớ chỉ không hiểu, nếu tớ là cô ấy, thì tớ sẽ làm gì gã kỹ thuật viên xét ngiệm đó? Chém gã ra thành ba mảnh, hay lột da nấu cao?
Cái đó cậu nên hỏi cô ấy.
***
Hạnh có tin nhắn, dòng chữ trên màn hình báo cho cô biết là tin nhắn được gửi tới từ "Honey". Cô hơi cau mày, lẩm bẩm tự hỏi sao mình vẫn chưa thay đổi hay thậm chí là xoá tên của Hoàng Việt ra khỏi danh bạ cơ chứ? "Sau cuộc giao ban sáng, anh gặp em ở chỗ cũ nhé". Chỗ cũ ư? Sau những gì anh ta đã nói, đã làm, anh ta vẫn còn muốn gặp cô ư? Nhưng còn cô? Cô có còn muốn gặp anh ta nữa không?
***
Hạnh lặng lẽ đứng bên hồ, ngắm từng búp sen màu hồng nhạt đang cố chen chúc, cố ngoi lên trên đám cỏ dại mọc um tùm kia. Hồ này ngày xưa đẹp lắm, nhưng lâu nay chẳng ai chăm sóc cả, vậy nên nước cạn dần, và cỏ dại mọc um tùm, đua chen, lấn át cả những cụm sen nhỏ nhoi, ít ỏi còn lại. Xung quanh hồ trồng cơ man nào bạch đàn thẳng tắp, xen lẫn cả những khóm tre ken đặc, trông như một cánh rừng nhỏ.
Bên kia hồ, mọc sát bên con đường lát đá nhỏ dành cho bệnh nhân và bác sỹ đi dạo, thư giãn hóng gió là một cây Si lớn, xoã đám rễ của mình xuống mặt hồ trông cứ như một tấm mành màu nâu thẫm. Hạnh sải bước tới bên gốc si già, ngồi xuống chiếc ghế đá quen thuộc, chỗ ngày xưa Hoàng Việt vẫn hẹn cô, khi cả hai còn là sinh viên xin về đây thực tập.
Chiếc ghế vẫn còn ướt đẫm sương đêm.
Tiếng bước chân xoèn xoẹt trên nên xi măng kéo Hạnh ra khỏi những ký ức tuyệt đẹp thời sinh viên. Tiếng bước chân của Hoàng Việt, không lẫn vào đâu được. Cô không thèm nhúc nhích hay tỏ vẻ như mình đã nhận ra sự có mặt của anh ta, vẫn hờ hững ngắm những bông sen đang tàn lụi giữa hồ. Cái giống hoa này, sớm nở, đẹp đẽ, thơm ngát, nhưng chóng tàn lắm.
Hoàng Việt đứng trước mặt cô, không ngồi xuống ghế, hay không dám ngồi xuống ghế? Cô chịu, chẳng biết được.
- Chuyện hôm trước - anh ta lúng túng - hi vọng là em... à... nghĩa là... không nói với ai cả.
- Nói với ai về cái gì? Về chuyện tôi là một "con bệnh" à - cô dùng từ hơi mạnh, giọng gay gắt, "thậm chí anh ta còn không thèm hỏi xem mình thế nào?" Hạnh chua xót - hay anh có ý khác?
- Về cái chuyện sơ suất trong chuyên môn của anh - anh ta lúng túng, vẻ khổ sở, cái vẻ mặt chỉ khiến người đối diện càng thêm khinh miệt - thật ra anh...
- À! sơ suất, sơ suất cơ đấy.
Hạnh mỉm cười lạnh lẽo, thoảng qua như gió, cũng không hẳn là cô mỉm cười, bởi trong đó chẳng có chút xíu cảm xúc nào cả. Có chăng, có lẽ chỉ là trong lòng cô đầy ứ sự khinh miệt và mệt mỏi. Đây là người mà cô đã từng yêu trong mấy năm trời ư? Đây là người mà cô đã từng nghĩ sẽ sống cùng suốt cuộc đời ư? Người mà cô muốn sẻ chia mọi khó khăn, và cùng nhau xây dựng một gia đình nho nhỏ nhưng ấm cúng và hạnh phúc đây ư? Người mà mới tối hôm kia thôi, cô đã suýt tự giết mình và làm khổ một người vô tội vì anh ta đây ư?
Không! Đây chỉ là một gã hèn hạ, tham lam, vô lương tâm, vô trách nhiệm mà thôi. Kẻ đã bán rẻ lương tâm nghề nghiệp và bản thân để nhận những đồng tiền bấn thỉu. Kẻ đã chối bỏ trách nhiệm của mình. Thậm chí cái gã khốn nạn đang đứng trước mặt cô đây, cái gương mặt thư sinh đẹp trai đang cúi gằm kia, đã thẳng thừng nói lời chia tay ngay khi biết cô bị kim tiêm đâm. Mới tối hôm kia thôi, không cần phải đợi thời gian để xét nghiệm lại làm gì cả? Thì chính anh ta nắm kết quả xét nghiệm của bệnh nhân trong tay kia mà?
Hạnh đưa ánh mắt căm ghét không cần dấu diếm quét thẳng vào mặt Hoàng Việt, anh ta cúi đầu, tránh cái nhìn của cô. Hạnh lại mỉm cười, lần này cô mỉm cười thật, một nụ cười đầy sự thương hại, chán nản và khinh bỉ. Nếu như khoảng mấy tháng nữa, khi đã xong đợt điều trị dự phòng phơi nhiễm, khi cô có kết quả xét nghiệm, nếu cô khẳng định chính xác được mình đã nhiễm cái hội chứng khủng khiếp kia. Cô đâu cần đợi anh ta từ bỏ cô, chạy trốn cô như chạy trốn một con hủi thế kia? Cô sẽ chủ động nói lời chia tay với Hoàng Việt, cô nghĩ vậy, vì cô thực sự tin rằng mình có thể hi sinh cho người mình yêu. Nhưng Hoàng Việt không có đủ kiên nhẫn, dù chỉ để tỏ ra giả vờ quan tâm, lo lắng, giả vờ diễn tròn vai một kẻ biết cảm thông và hối lỗi. Mà thật ra, bây giờ, trong lúc này đây, cô cũng hết kiên nhẫn với anh ta rồi.
- Anh lo sợ người ta sẽ kỷ luật anh à? Anh đâu có sợ bị mất việc, phải không? Ba anh là Viện phó kia mà? Hay anh sợ dự luận? Sợ tiền đồ của anh bị ảnh hưởng?
- Em muốn gì cũng được, muốn gì anh cũng đáp ứng, miễn là em đừng...
- Muốn gì à? Anh đáp ứng được hết ư? Anh nghĩ tôi rẻ rúng như vậy ư? Anh coi thường tôi quá. Tôi muốn một sức khoẻ, anh có đáp ứng được không? - Hạnh gần như bật khóc, nhưng cô cố kìm mình lại, cô không được phép yếu đuối trước mặt con người này. - Được không?
Hạnh đứng bật dậy, Hoàng Việt hơi lùi lại...
- Anh xin em, dù sao chúng ta cũng từng...
- Anh im đi, tôi cấm anh. Tôi cấm anh nhắc lại những chuyện cũ. Anh không xứng đâu.
- Anh xin em, anh còn có cả một tương lai dài phía trước, anh...
- Tôi thì không có tương lai sao? Sao anh hèn thế, anh chỉ biết lo cho anh thôi, phải không?
- Không! Anh vẫn lo cho em đấy chứ. Anh đã nói chuyện với ba mình, ông ấy bảo bên viện Nhi Trung Ương đang tuyển người. Chẳng phải là em luôn muốn mình được làm viện Nhi ư? Anh sẽ cố giúp em thoả ước nguyện.
- À! - Cô bật cười to thành tiếng, đúng là ngày xưa cô từng nói với anh ta về ước mơ được chăm sóc những đứa trẻ thật - Anh lo cho tôi? Hay là lo cho anh? Anh sợ à? Anh muốn đẩy tôi đi cho khuất mắt chứ gì? Đừng lo, tôi cũng chán ngấy việc sẽ phải nhìn thấy anh mỗi ngày rồi. Tôi sẽ nghỉ việc. Tôi sẽ đi cho khuất mắt anh, nhưng anh đừng nghĩ tôi làm thế là vì anh, không, chỉ vì tôi thôi.
- Nhưng...
- Nếu anh có thể đáp ứng mọi việc tôi yêu cầu, thì tôi chỉ xin anh đừng làm cái trò giả vờ lo lắng và quan tâm đến tôi một cách lố bịch như vậy nữa, được chứ?
Hạnh bước đi như chạy, lòng cô quặn thắt, cô muốn khóc nhưng lại không thể cho phép những giọt nước mắt của mình rơi xuống. Cô đã nghĩ tới điều này tối qua, đã viết sẵn đơn xin nghỉ việc, đã chuẩn bị sẵn tinh thần, nhưng sao cô vẫn thấy mình đau đớn đến vậy? Tất cả như sụp đổ trước mắt, cô thấy mình như vừa bước hụt trên con đường, rơi xuống một vực thẳm sâu hun hút, rơi mãi, rơi mãi mà chẳng thấy đáy đâu?
Hụt hẫng!!!
Chới với!!!
Vỡ nát!!!
Thà rằng anh ta đừng tới, thà anh ta cứ để mặc cô quay cuồng với nỗi đau này, có lẽ còn tốt hơn tất cả những sự quan tâm đầy giả dối kia. Đôi mắt ấy đã từng nhìn cô đầy yêu thương. Giọng nói ấy đã từng thề nguyền che chở và bảo vệ cô. Con người ấy những tưởng sẽ là người đàn ông nắm tay cô đến cuối cuộc đời, vậy mà... Tình Yêu. Quá Khứ. Hiện Tại. Và Tương Lai. Tất cả như những mảnh vỡ cứa vào tim cô rớm máu. Cô muốn chạy trốn, muốn mình tan biến vào trong những hạt nước mắt đang lạnh buốt đang chực vỡ oà trên khóe mắt.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook