Bởi Vì..... Nơi Này Có Em
-
Chương 34: Bị bán với giá 0₫!
Anh bế nó ra xe trước bao nhiêu con mắt của cả trai lẫn gái: ngưỡng mộ có, ghanh tị có, tức giận có, hận thù có,.... Và đương nhiên ánh mắt tức giận và hận thù là của Hoài Anh. Hoài Anh đã theo dõi anh và nó suốt. Bất kể anh đi đâu hay làm gì Hoài Anh cũng đi theo. Không hiểu cô ta có bị rảnh rỗi quá mức hay không.
Đặt nó vào trong xe, anh gọi điện cho quản gia nhà mình, nói.
-Bác à? Cháu đây! Bác gọi bác sĩ đến nhà mình hộ cháu nhé! Về cháu sẽ giải thích sau! Chào bác!-Nghe thấy tiếng trả lời của bác quản gia anh mới cúp máy. Rồi anh ngồi vào trong xe, phi với vận tốc 130km/h. Anh muốn nó về nhà thật nhanh để khám. Không biết là có chuyện gì mà tự nhiên ngất. Lòng anh bây giờ nóng như dầu sôi vậy!
Về đến nhà, anh bế nó vào. Bác sĩ đã chờ sẵn ở đó.
-Thiếu gia, cậu đã về. Ơ! Tiểu thư bị làm sao vậy?-Quản gia lo lắng nhìn nó.
-Cháu giải thích sau! Bác sĩ, theo tôi lên phòng!-Anh nói với bác quản gia rồi quay sang bác sĩ.
-Vâng, thiếu gia!-Ông bác sĩ nghe lời theo sau anh.
Lên phòng anh.
-Ông kiểm tra xem cô ấy bị làm sao!
-Vâng!-Ông bác sĩ lại gần nó, kiểm tra tổng thể, kiểm tra đến miệng thì dừng lại, tiến lại phía anh.
-Thiếu gia!
-Cô ấy sao rồi?
-Dạ, tiểu thư đây là bị bịt thuốc mê, không có gì đáng lo ngại cả!
-Được rồi, ông đi đi!
-Vâng, chào thiếu gia!
Ông bác sĩ ra ngoài. Trong phòng còn anh với nó. Anh đi đến gần giường, ngồi xuống. Nhìn nó, ngủ một cách rất bình yên. Anh vuốt tóc nó. Mùi hương sữa thoang thoảng toả ra từ tóc nó, mùi mà anh rất thích. Anh thầm rủa trong lòng, anh mà bắt được tên nào dám bịt thuốc nó, anh nhất định sẽ không để yên.
Thu hồi tay lại, anh vẫn nhìn nó. Có vẻ anh không chỉ đơn thuần là ngồi cạnh giường nữa, mà là....nằm xuống cạnh nó. Kéo nó vào lòng, anh tì cằm lên tóc nó. Anh quả thật nghĩ mình khá là thừa nước đục thả câu. Nhưng mà kệ, anh muốn như vậy. Làm quân tử lâu rồi thử làm tiểu nhân một lần vậy!
Ôm nó, anh chìm vào giấc ngủ. Giấc ngủ ngon nhất từ trước tới giờ của anh.
6h chiều.
Nó lờ mờ tỉnh dậy. Thấy trên mình có một cái khối gì đấy đè, khá nặng. Nó nghĩ mình vẫn ngủ, bị bóng đè. Nó cố dãy dụa để thoát ra khỏi. Dãy được ít lâu thì anh ôm chặt nó.
-Nằm im đi!
Nó nhận ra. Là anh đang ôm nó ngủ sao? Nó bắt đầu tưởng tượng lung tung.
-Này, anh có làm gì em không đấy?-Nó nghi ngờ hỏi.
-Có thì sao mà không có thì sao?
-Có thì em sẽ đá anh bay sang Mĩ ngồi uống trà với Obama. Còn không thì em sẽ tát anh bay hàm vì cái tội ôm em trái phép.
-Em làm gì dữ vậy? Anh có làm gì em đâu?-Anh nói, tay vẫn ôm nó.
-Bây giờ thì buông ra được rồi đấy!-Nó gỡ tay anh ra.
-Không buông!
-Ha, bản cô nương ta đây định miễn tội cho anh vì đã cứu em về. Thế mà thái độ của anh lại như vậy! Anh muốn đi lắp răng giả rồi phải không?
-Em nghe này! Anh.......à không, em là người của anh! Anh muốn làm gì em là quyền của anh! Em không cần quan tâm!
-Hơ, vậy hả? Thế giấy bán thân đâu?
-Giấy bán thân nào?-Anh ngơ ngơ.
-Không phải anh nói em là người của anh sao? Giấy bán thân đâu? Không có thì đừng có mạnh miệng. Em là của em, không phải của ai cả!
-Vậy sao?
-Ừm!
-Nhưng anh có cái còn có hiệu lực hơn cả cái giấy bán thân gì đấy!
-Cái gì?
-Câu chứng nhận bán em cho anh của bố mẹ em với giá 0₫!
-Anh điêu vừa thôi! Con gái cưng của họ mà họ có thể bán, à không, cho không đi như vậy được à?
-Em muốn kiểm chứng không?
-Đương nhiên rồi!
Anh ngồi dậy, rút điện thoại ra gọi cho mẹ nó. Trước đó cong bật loa cho nó nghe ké.
-Alo, bác gái ạ? Là con đây!
-Chào con! Sao gọi cho bác giờ này? Nhớ bác à?-Mẹ nó bông đùa.
-Vâng, quả thực con rất nhớ bác đó nhé!
-Ngọt miệng quá! Thế có chuyện gì?-Mẹ nó dịu dàng khiến nó tức chết mất! Sao mẹ nó lại dịu dàng với anh hơn cả với nó chứ?
-À, con cần thưa với bác một chuyện!
-Hửm? Con cứ nói đi!
-Dương, có thể là của con được không ạ?-Anh hỏi trắng trợn trước mặt nó. Quả thực câu hỏi đó cũng làm mẹ nó ngạc nhiên, nhưng rồi cũng hiểu ý, nói.
-Con bé nó là của con sẵn rồi mà!
-Vậy coi như bác bán cô ấy cho con với giá 0₫ nhé!
-Ừm, cứ nói là vậy đi!-Mẹ nó cười hiền.
Đến đây thì nó không chịu được nữa, hét vào điện thoại.
-Mẹ à, sao mẹ lại bán con cho anh ấy chứ? Lại còn 0₫ nữa. Bộ con không đáng giá một xu thôi sao?
-A con gái, con ở cùng thằng bé sao? Tiến triển nhanh thật!
-Mẹ à!!!!
-Ừm, để xem nào! Con rất đáng giá nên không biết bao nhiêu, lấy đại số 0 cho đẹp!
-Mẹ, số nào không lấy lại lấy số 0 chứ?-Nó nũng nịu.
-À thôi nhé mẹ có việc bận! Hai đứa chơi vui nhé!
-Ơ khoan đã mẹ....-Nó chưa kịp nói xong thì mẹ nó tắt máy. Quay sang thì thấy anh đang nhìn nó đầy khiêu khích. Nó chán chẳng muốn đôi co nữa. Đang cảm thấy "tủi thân ghê gớm"!
-Rõ rồi chứ?-Anh nói.
-Vâng vâng, anh làm gì, nói gì cũng đúng. Giờ thì đèo em về! Tối rồi!-Nó bĩu môi. Chẳng qua anh có cả bốn vị phụ huynh chống lưng thôi! Không thì nó đã cào rách mặt anh rồi!
-Làm gì gấp thế?
-Em mệt, em muốn về ngủ.
-Ngủ ở đây cũng được mà!
-Giờ anh đưa em về hay em đưa anh sang hoang mạc Sahara cưỡi lạc đà đây?-Nó đe doạ.
-Rồi, rồi, anh đua em về đây, vợ nhỏ!
-Vợ nhỏ? Không lẽ anh còn có vợ lớn?-Mặt nó biến sắc, không để ý đến việc anh gọi nó là vợ.
-Đâu có, anh chỉ gọi thế thôi! Bộ em ghen hử?
-Ghen cái đầu anh. Đi thôi!-Nó ngượng quay đi. Anh theo sau nó, phì cười.
-
Chúc mọi người đọc chuyện vui vẻ!!!
Đặt nó vào trong xe, anh gọi điện cho quản gia nhà mình, nói.
-Bác à? Cháu đây! Bác gọi bác sĩ đến nhà mình hộ cháu nhé! Về cháu sẽ giải thích sau! Chào bác!-Nghe thấy tiếng trả lời của bác quản gia anh mới cúp máy. Rồi anh ngồi vào trong xe, phi với vận tốc 130km/h. Anh muốn nó về nhà thật nhanh để khám. Không biết là có chuyện gì mà tự nhiên ngất. Lòng anh bây giờ nóng như dầu sôi vậy!
Về đến nhà, anh bế nó vào. Bác sĩ đã chờ sẵn ở đó.
-Thiếu gia, cậu đã về. Ơ! Tiểu thư bị làm sao vậy?-Quản gia lo lắng nhìn nó.
-Cháu giải thích sau! Bác sĩ, theo tôi lên phòng!-Anh nói với bác quản gia rồi quay sang bác sĩ.
-Vâng, thiếu gia!-Ông bác sĩ nghe lời theo sau anh.
Lên phòng anh.
-Ông kiểm tra xem cô ấy bị làm sao!
-Vâng!-Ông bác sĩ lại gần nó, kiểm tra tổng thể, kiểm tra đến miệng thì dừng lại, tiến lại phía anh.
-Thiếu gia!
-Cô ấy sao rồi?
-Dạ, tiểu thư đây là bị bịt thuốc mê, không có gì đáng lo ngại cả!
-Được rồi, ông đi đi!
-Vâng, chào thiếu gia!
Ông bác sĩ ra ngoài. Trong phòng còn anh với nó. Anh đi đến gần giường, ngồi xuống. Nhìn nó, ngủ một cách rất bình yên. Anh vuốt tóc nó. Mùi hương sữa thoang thoảng toả ra từ tóc nó, mùi mà anh rất thích. Anh thầm rủa trong lòng, anh mà bắt được tên nào dám bịt thuốc nó, anh nhất định sẽ không để yên.
Thu hồi tay lại, anh vẫn nhìn nó. Có vẻ anh không chỉ đơn thuần là ngồi cạnh giường nữa, mà là....nằm xuống cạnh nó. Kéo nó vào lòng, anh tì cằm lên tóc nó. Anh quả thật nghĩ mình khá là thừa nước đục thả câu. Nhưng mà kệ, anh muốn như vậy. Làm quân tử lâu rồi thử làm tiểu nhân một lần vậy!
Ôm nó, anh chìm vào giấc ngủ. Giấc ngủ ngon nhất từ trước tới giờ của anh.
6h chiều.
Nó lờ mờ tỉnh dậy. Thấy trên mình có một cái khối gì đấy đè, khá nặng. Nó nghĩ mình vẫn ngủ, bị bóng đè. Nó cố dãy dụa để thoát ra khỏi. Dãy được ít lâu thì anh ôm chặt nó.
-Nằm im đi!
Nó nhận ra. Là anh đang ôm nó ngủ sao? Nó bắt đầu tưởng tượng lung tung.
-Này, anh có làm gì em không đấy?-Nó nghi ngờ hỏi.
-Có thì sao mà không có thì sao?
-Có thì em sẽ đá anh bay sang Mĩ ngồi uống trà với Obama. Còn không thì em sẽ tát anh bay hàm vì cái tội ôm em trái phép.
-Em làm gì dữ vậy? Anh có làm gì em đâu?-Anh nói, tay vẫn ôm nó.
-Bây giờ thì buông ra được rồi đấy!-Nó gỡ tay anh ra.
-Không buông!
-Ha, bản cô nương ta đây định miễn tội cho anh vì đã cứu em về. Thế mà thái độ của anh lại như vậy! Anh muốn đi lắp răng giả rồi phải không?
-Em nghe này! Anh.......à không, em là người của anh! Anh muốn làm gì em là quyền của anh! Em không cần quan tâm!
-Hơ, vậy hả? Thế giấy bán thân đâu?
-Giấy bán thân nào?-Anh ngơ ngơ.
-Không phải anh nói em là người của anh sao? Giấy bán thân đâu? Không có thì đừng có mạnh miệng. Em là của em, không phải của ai cả!
-Vậy sao?
-Ừm!
-Nhưng anh có cái còn có hiệu lực hơn cả cái giấy bán thân gì đấy!
-Cái gì?
-Câu chứng nhận bán em cho anh của bố mẹ em với giá 0₫!
-Anh điêu vừa thôi! Con gái cưng của họ mà họ có thể bán, à không, cho không đi như vậy được à?
-Em muốn kiểm chứng không?
-Đương nhiên rồi!
Anh ngồi dậy, rút điện thoại ra gọi cho mẹ nó. Trước đó cong bật loa cho nó nghe ké.
-Alo, bác gái ạ? Là con đây!
-Chào con! Sao gọi cho bác giờ này? Nhớ bác à?-Mẹ nó bông đùa.
-Vâng, quả thực con rất nhớ bác đó nhé!
-Ngọt miệng quá! Thế có chuyện gì?-Mẹ nó dịu dàng khiến nó tức chết mất! Sao mẹ nó lại dịu dàng với anh hơn cả với nó chứ?
-À, con cần thưa với bác một chuyện!
-Hửm? Con cứ nói đi!
-Dương, có thể là của con được không ạ?-Anh hỏi trắng trợn trước mặt nó. Quả thực câu hỏi đó cũng làm mẹ nó ngạc nhiên, nhưng rồi cũng hiểu ý, nói.
-Con bé nó là của con sẵn rồi mà!
-Vậy coi như bác bán cô ấy cho con với giá 0₫ nhé!
-Ừm, cứ nói là vậy đi!-Mẹ nó cười hiền.
Đến đây thì nó không chịu được nữa, hét vào điện thoại.
-Mẹ à, sao mẹ lại bán con cho anh ấy chứ? Lại còn 0₫ nữa. Bộ con không đáng giá một xu thôi sao?
-A con gái, con ở cùng thằng bé sao? Tiến triển nhanh thật!
-Mẹ à!!!!
-Ừm, để xem nào! Con rất đáng giá nên không biết bao nhiêu, lấy đại số 0 cho đẹp!
-Mẹ, số nào không lấy lại lấy số 0 chứ?-Nó nũng nịu.
-À thôi nhé mẹ có việc bận! Hai đứa chơi vui nhé!
-Ơ khoan đã mẹ....-Nó chưa kịp nói xong thì mẹ nó tắt máy. Quay sang thì thấy anh đang nhìn nó đầy khiêu khích. Nó chán chẳng muốn đôi co nữa. Đang cảm thấy "tủi thân ghê gớm"!
-Rõ rồi chứ?-Anh nói.
-Vâng vâng, anh làm gì, nói gì cũng đúng. Giờ thì đèo em về! Tối rồi!-Nó bĩu môi. Chẳng qua anh có cả bốn vị phụ huynh chống lưng thôi! Không thì nó đã cào rách mặt anh rồi!
-Làm gì gấp thế?
-Em mệt, em muốn về ngủ.
-Ngủ ở đây cũng được mà!
-Giờ anh đưa em về hay em đưa anh sang hoang mạc Sahara cưỡi lạc đà đây?-Nó đe doạ.
-Rồi, rồi, anh đua em về đây, vợ nhỏ!
-Vợ nhỏ? Không lẽ anh còn có vợ lớn?-Mặt nó biến sắc, không để ý đến việc anh gọi nó là vợ.
-Đâu có, anh chỉ gọi thế thôi! Bộ em ghen hử?
-Ghen cái đầu anh. Đi thôi!-Nó ngượng quay đi. Anh theo sau nó, phì cười.
-
Chúc mọi người đọc chuyện vui vẻ!!!
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook