Bởi Vì..... Nơi Này Có Em
-
Chương 12: Phát hiện
Đánh nhau được một hồi, nó đã gần thắng. Chỉ cần một cú knock out nữa thôi thì nó sẽ thắng. Bỗng nhiên....
-Bùmmmmm....
Một phát súng bắn tỉa được bắn ngang từ xa nhắm chuẩn vào người nó. Với một người như nó thì có phát hiện và tránh dễ dàng nhưng đầu nó đang rất đau bởi vết thương hôm qua chưa lành mà lại hoạt động mạnh. Nó khôg để ý đến viên đạn đang nhắm vào nó.
Nó khuỵu gối xuống. Viên đạn xuyên qua bụng nó. Một dòng máu đỏ tươi chảy ra. Nó ôm bụng gắng chịu đựng. Ra ám hiệu cho Moon tiếp tục đánh. Nhưng Moon đâu chú ý đến cái ám hiệu đó. Vẫn đang sững sờ nhìn nó. Gia Khiêm thấy sơ hở liền cầm cây gậy đánh mạnh vào đầu Moon. Moon bất tỉnh, đầu cũng chảy ra một dòng máu đỏ. Đến đây, nó cũng không chịu được nữa mà ngã xuống, miệng lẩm bẩm:-Đồ ngốc!
Bọn anh thấy thế thì mừng lắm. Cuối cùng cũng giải quyết được bang mạnh nhất. Cũng phải cảm ơn cái tên lạ mặt nào đó đã bắn cô gái làm bang chủ đó không thì tụi anh cũng thua mất rồi. Bọn anh tháo mặt nạ, định đi về thì Thế Anh gọi lại, bảo:
-Bọn mày không tò mò muốn biết hai cô gái này là ai sao??-Cậu hớn hở.
Là ai sao? Bình thường thì anh sẽ nói không. Nhưng hiếm khi có cơ hội được nhìn mặt bang chủ bang lớn nhất thế giới ngầm, ngu gì không nhìn. Đến lúc nào đó muốn nhìn cũng không được nhìn ý!
Nghĩ thế, anh gật đầu. Liệu có phải là một mĩ nhân nào không?? Anh tự cười với câu hỏi dở hơi của mình. Anh đã có nó rồi. Quan tâm làm gì đến người con gái khác chứ.
Cho đến khi Thế Anh lật mặt nạ của nó ra, cậu và anh đều giật mình. Nó là bang chủ bang mạnh nhất thế giới ngầm ư? Nhưng việc đó cũng không đáng để suy nghĩ. Anh bế nó chạy vào xe, cậu khởi động xe lao vụt đến bệnh viện bỏ lại Gia Khiêm với cô bang phó kia.
Gia Khiêm suy nghĩ. Nếu kia là nó thì không lẽ đậy là.....
Thôi suy nghĩ, Gia Khiêm bỏ mặt nạ của Moon ra. Anh ngỡ ngàng. Vậy là anh lỡ làm cho Moon, người con gái mà anh chắc chắn rằng sẽ yêu cả đời này một gậy vào đầu với lực rất mạnh.
Khiêm không nghĩ lâu. Trong vòng 5" Gia Khiêm đã bế Moon lên xe của anh, phi đến bệnh viện. Thầm nghĩ may là anh không đi cùng xe với anh và cậu.
Bệnh viện gần nhất.
Nó với Moon, mỗi đứa vào một phòng cấp cứu. Chỉ khác một điều là, Moon vào sau nhưng lại cấp cứu xong trước, chuyển tới phòng bệnh thường nằm nghỉ. Còn nó, vào trước nhưng vẫn ở trong phòng cấp cứu. Một tiếng sau, Moon tỉnh. Ờ, Moon đã nhớ ra tất cả, nhưng không biết ai đã đưa mình vào bệnh viện. Nhìn quanh phòng, thấy Gia Khiêm đang nhìn nó chằm chằm. Bỗng thấy ấm lòng. Chắc Gia Khiêm đã đưa mình vào. Bỗng nhớ đến nó, chưa kịp để anh hỏi han gì Moon đã chồm dậy, hỏi:
-Anh, Min đâu, nó đâu rồi?
-Em bình tĩnh, Min vẫn đang được cấp cứu.
-Em muốn gặp nó. Anh, dẫn em tới chỗ nó. Đi mà!-Moon nói, giọng nghẹn ngào như sắp khóc.
-Em đừng kích động. Em vẫn còn yếu lắm. Cứ nằm nghỉ đi!-Khiêm hết lời khuyên ngăn.
-Không, khôg được. Một là anh dẫn em đi, hai là em sẽ tự đi.
Từ ngày quen nó tới giờ, anh chưa bao giờ thấy Moon kích động đến thế. Có lẽ nó là người rất quan trọng với Moon.
Moon định rút kim truyền nước ra, lao đi thì Khiêm ngăn lại. Anh lấy cây treo truyền dịch, móc túi nước biển vào rồi nhẹ nhàng nói.
-Để anh dẫn em đi.
Moon nhìn anh, nước mắt trực rơi:
-Cảm ơn anh.
Đến trước cửa phòng nó cấp cứu. Đã 2 tiếng trôi qua mà đèn cấp cứu vẫn chưa có dấu hiệu gì là muốn tắt cả. Anh ngồi ở ghế chờ, bóp chặt tay. Bây giờ anh mà bắt được cái người mà bắn nó anh sẽ băm hắn ra thành trăm mảnh. Thật ngu ngốc khi vài tiếng trước anh còn có í định nếu biết hắn là ai còn sẽ tới cảm ơn nữa chứ!
Cậu cũng chẳng khá hơn anh là mấy. Cậu lại rơi vào trạng thái lo sợ. Lần này sợ hơn lần trước gấp bội. Cậu chẳng bao giờ muốn nó rời xa cậu giống như mẹ cậu đã từng làm vậy. Cậu thề sẽ băm cái tên bắn nó ra rồi cho chó ăn nếu gặp được.
Ở một nơi khác, tên bịt mặt gọi cho một cô gái nào đó:-Đã hoàn thành thưa cô chủ. Tôi đx làm theo lời cô chủ dặn. Viên đạn sẽ không làm cô ta chết được.
-Tốt lắm! Sẽ có thưởng hậu hĩnh!- Ở đầu giây bên kia, cô gái nói rồi cúp máy. Nhếch môi cười thích thú:-Tất cả mới là bắt đầu thôi!
(Cô gái thì mọi người cũng biết là ai rồi. Đó là Hoài Anh. Nhờ cô cho nhười theo dõi nó nên mới biết nó là ai. Lúc đầu cô cũng rất shock. Nhưng lại nghĩ ra được một âm mưu: Không đánh được trực tiếp thì đánh lén vậy. Thế là cô cho người điều tra và biết được hôm nay nó giao đấu với bang Kevil và cho người phục sẵn ở đó, đợi đến thời điểm thích hợp rồi bắn.)
Moon chạy đến, cắt đứt dòng suy nghĩ của hai người họ.
-Moon? Sao cậu lại ở đây?-Anh và cậu có chút quan tâm vì Moon là người mà nó yêu quý nhất khi không có bố mẹ nó ở đây.
-Không lẽ....-Hai người họ nhìn Khiêm. Chàng gật đầu.
Anh với cậu không hiểu tại sao nó lại dấu thân phận của mình. Hai người nghĩ họ hiểu nó rất rõ nhưng hoá ra họ lại chẳng biết gì về nó cả. Nhưng không quan trọng. Quan trọng là nó đang nằm ở trong kia. Chuyện này khi nào nó tỉnh hai anh sẽ hỏi nó sau. Họ muốn nó tự mình nói về nó cho họ biết.
Đèn cấp cứu vụt tắt. Bác sũ đi ra. Anh, cậu và Moon chạy lại gần bác sĩ hỏi dồn dập.
-Cô ấy thế nào rồi?
-Cô ấy có làm sao không?
-Nó sao rồi bác sĩ?
Mỗi người một câu làm bác sĩ chẳng biết nên trả lời ai.
-Mọi người bình tĩnh. Bệnh nhân đã qua cơn nguy kịch. Viên đạn may mắn không trúng động mạch nào cả. Bệnh nhân sẽ được chuyển đến phòng hồi sức. Khoảng một đến hai ngày sẽ tỉnh dậy. Tôi xin phép.
Bác sĩ nói xong xin phép về phòng. Cả bọn thở phào. Cũng may nó không sao chứ nó mà làm sao thì tên kia sẽ phải chết thảm khốc hơn nhiều nếu gặp bọn anh với Moon so với tưởng tượng khi nãy.
-
Chúc mọi người đọc truyện vui vẻ!!!!
-Bùmmmmm....
Một phát súng bắn tỉa được bắn ngang từ xa nhắm chuẩn vào người nó. Với một người như nó thì có phát hiện và tránh dễ dàng nhưng đầu nó đang rất đau bởi vết thương hôm qua chưa lành mà lại hoạt động mạnh. Nó khôg để ý đến viên đạn đang nhắm vào nó.
Nó khuỵu gối xuống. Viên đạn xuyên qua bụng nó. Một dòng máu đỏ tươi chảy ra. Nó ôm bụng gắng chịu đựng. Ra ám hiệu cho Moon tiếp tục đánh. Nhưng Moon đâu chú ý đến cái ám hiệu đó. Vẫn đang sững sờ nhìn nó. Gia Khiêm thấy sơ hở liền cầm cây gậy đánh mạnh vào đầu Moon. Moon bất tỉnh, đầu cũng chảy ra một dòng máu đỏ. Đến đây, nó cũng không chịu được nữa mà ngã xuống, miệng lẩm bẩm:-Đồ ngốc!
Bọn anh thấy thế thì mừng lắm. Cuối cùng cũng giải quyết được bang mạnh nhất. Cũng phải cảm ơn cái tên lạ mặt nào đó đã bắn cô gái làm bang chủ đó không thì tụi anh cũng thua mất rồi. Bọn anh tháo mặt nạ, định đi về thì Thế Anh gọi lại, bảo:
-Bọn mày không tò mò muốn biết hai cô gái này là ai sao??-Cậu hớn hở.
Là ai sao? Bình thường thì anh sẽ nói không. Nhưng hiếm khi có cơ hội được nhìn mặt bang chủ bang lớn nhất thế giới ngầm, ngu gì không nhìn. Đến lúc nào đó muốn nhìn cũng không được nhìn ý!
Nghĩ thế, anh gật đầu. Liệu có phải là một mĩ nhân nào không?? Anh tự cười với câu hỏi dở hơi của mình. Anh đã có nó rồi. Quan tâm làm gì đến người con gái khác chứ.
Cho đến khi Thế Anh lật mặt nạ của nó ra, cậu và anh đều giật mình. Nó là bang chủ bang mạnh nhất thế giới ngầm ư? Nhưng việc đó cũng không đáng để suy nghĩ. Anh bế nó chạy vào xe, cậu khởi động xe lao vụt đến bệnh viện bỏ lại Gia Khiêm với cô bang phó kia.
Gia Khiêm suy nghĩ. Nếu kia là nó thì không lẽ đậy là.....
Thôi suy nghĩ, Gia Khiêm bỏ mặt nạ của Moon ra. Anh ngỡ ngàng. Vậy là anh lỡ làm cho Moon, người con gái mà anh chắc chắn rằng sẽ yêu cả đời này một gậy vào đầu với lực rất mạnh.
Khiêm không nghĩ lâu. Trong vòng 5" Gia Khiêm đã bế Moon lên xe của anh, phi đến bệnh viện. Thầm nghĩ may là anh không đi cùng xe với anh và cậu.
Bệnh viện gần nhất.
Nó với Moon, mỗi đứa vào một phòng cấp cứu. Chỉ khác một điều là, Moon vào sau nhưng lại cấp cứu xong trước, chuyển tới phòng bệnh thường nằm nghỉ. Còn nó, vào trước nhưng vẫn ở trong phòng cấp cứu. Một tiếng sau, Moon tỉnh. Ờ, Moon đã nhớ ra tất cả, nhưng không biết ai đã đưa mình vào bệnh viện. Nhìn quanh phòng, thấy Gia Khiêm đang nhìn nó chằm chằm. Bỗng thấy ấm lòng. Chắc Gia Khiêm đã đưa mình vào. Bỗng nhớ đến nó, chưa kịp để anh hỏi han gì Moon đã chồm dậy, hỏi:
-Anh, Min đâu, nó đâu rồi?
-Em bình tĩnh, Min vẫn đang được cấp cứu.
-Em muốn gặp nó. Anh, dẫn em tới chỗ nó. Đi mà!-Moon nói, giọng nghẹn ngào như sắp khóc.
-Em đừng kích động. Em vẫn còn yếu lắm. Cứ nằm nghỉ đi!-Khiêm hết lời khuyên ngăn.
-Không, khôg được. Một là anh dẫn em đi, hai là em sẽ tự đi.
Từ ngày quen nó tới giờ, anh chưa bao giờ thấy Moon kích động đến thế. Có lẽ nó là người rất quan trọng với Moon.
Moon định rút kim truyền nước ra, lao đi thì Khiêm ngăn lại. Anh lấy cây treo truyền dịch, móc túi nước biển vào rồi nhẹ nhàng nói.
-Để anh dẫn em đi.
Moon nhìn anh, nước mắt trực rơi:
-Cảm ơn anh.
Đến trước cửa phòng nó cấp cứu. Đã 2 tiếng trôi qua mà đèn cấp cứu vẫn chưa có dấu hiệu gì là muốn tắt cả. Anh ngồi ở ghế chờ, bóp chặt tay. Bây giờ anh mà bắt được cái người mà bắn nó anh sẽ băm hắn ra thành trăm mảnh. Thật ngu ngốc khi vài tiếng trước anh còn có í định nếu biết hắn là ai còn sẽ tới cảm ơn nữa chứ!
Cậu cũng chẳng khá hơn anh là mấy. Cậu lại rơi vào trạng thái lo sợ. Lần này sợ hơn lần trước gấp bội. Cậu chẳng bao giờ muốn nó rời xa cậu giống như mẹ cậu đã từng làm vậy. Cậu thề sẽ băm cái tên bắn nó ra rồi cho chó ăn nếu gặp được.
Ở một nơi khác, tên bịt mặt gọi cho một cô gái nào đó:-Đã hoàn thành thưa cô chủ. Tôi đx làm theo lời cô chủ dặn. Viên đạn sẽ không làm cô ta chết được.
-Tốt lắm! Sẽ có thưởng hậu hĩnh!- Ở đầu giây bên kia, cô gái nói rồi cúp máy. Nhếch môi cười thích thú:-Tất cả mới là bắt đầu thôi!
(Cô gái thì mọi người cũng biết là ai rồi. Đó là Hoài Anh. Nhờ cô cho nhười theo dõi nó nên mới biết nó là ai. Lúc đầu cô cũng rất shock. Nhưng lại nghĩ ra được một âm mưu: Không đánh được trực tiếp thì đánh lén vậy. Thế là cô cho người điều tra và biết được hôm nay nó giao đấu với bang Kevil và cho người phục sẵn ở đó, đợi đến thời điểm thích hợp rồi bắn.)
Moon chạy đến, cắt đứt dòng suy nghĩ của hai người họ.
-Moon? Sao cậu lại ở đây?-Anh và cậu có chút quan tâm vì Moon là người mà nó yêu quý nhất khi không có bố mẹ nó ở đây.
-Không lẽ....-Hai người họ nhìn Khiêm. Chàng gật đầu.
Anh với cậu không hiểu tại sao nó lại dấu thân phận của mình. Hai người nghĩ họ hiểu nó rất rõ nhưng hoá ra họ lại chẳng biết gì về nó cả. Nhưng không quan trọng. Quan trọng là nó đang nằm ở trong kia. Chuyện này khi nào nó tỉnh hai anh sẽ hỏi nó sau. Họ muốn nó tự mình nói về nó cho họ biết.
Đèn cấp cứu vụt tắt. Bác sũ đi ra. Anh, cậu và Moon chạy lại gần bác sĩ hỏi dồn dập.
-Cô ấy thế nào rồi?
-Cô ấy có làm sao không?
-Nó sao rồi bác sĩ?
Mỗi người một câu làm bác sĩ chẳng biết nên trả lời ai.
-Mọi người bình tĩnh. Bệnh nhân đã qua cơn nguy kịch. Viên đạn may mắn không trúng động mạch nào cả. Bệnh nhân sẽ được chuyển đến phòng hồi sức. Khoảng một đến hai ngày sẽ tỉnh dậy. Tôi xin phép.
Bác sĩ nói xong xin phép về phòng. Cả bọn thở phào. Cũng may nó không sao chứ nó mà làm sao thì tên kia sẽ phải chết thảm khốc hơn nhiều nếu gặp bọn anh với Moon so với tưởng tượng khi nãy.
-
Chúc mọi người đọc truyện vui vẻ!!!!
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook