Bởi Vì Anh Là Đồ Đầu Gấu!
-
Chương 3: Món quà
-Các con đến trường mới cố gắng học tập cho tốt đấy! Phải biết thân thiện và cư xử đúng mực với bạn bè!..Bla...bla..- Bà Lam thuyết giáo một hồi, miệng không ngừng nở nụ cười “thân thiện mang tính đe doạ“.
-Vâng thưa Mama tổng quản! Con lớn rồi, con biết mà! Bye bye Mama! - Linh Linh nở nụ cười tinh nghịch, đôi mắt xám ánh lên tia nắng. Nó bước xuống xe, nhảy chân sáo vào trong trường.
Anh cũng đang định bước xuống, bỗng...
Nó đứng khựng lại, khuỵu xuống, đôi bàn tay chống xuống đất, run run. Nó bỗng cảm thấy lo lắng, sợ hãi phải bước vào trường học, mà chính nó cũng không biết tại sao.
-Em có sao không?- Anh chạy đến đỡ nó dậy, phủi quần áo cho nó.
-Em...không sao...- Nó nở nụ cười, đôi mắt không còn màu nắng mà trở nên lãnh đạm hơn nhiều.
-Sẽ ổn thôi mà. Có anh ở đây!- Anh mỉm cười, đôi mắt nâu ấm áp. Tại sao mắt nó màu xám mà anh lại sở hữu đôi mắt nâu ấm áp đến thế? Đôi mắt ấy cũng như mùi hương và nụ cười của anh, luôn sẵn sàng xoa dịu trái tim nó. Nó cảm thấy biết ơn cuộc đời vì đã cho nó người anh trai như Vũ Hoàng
-Vâng! Em ổn rồi! Anh không cần phải lo đâu.- Nó rảo bước đi, mỉm cười, thơ ngây khiến anh cảm thấy có lỗi.
Anh bước theo nó...
-Con biết con phải làm gì rồi đấy. Đừng để em con phải chịu thương tổn thêm lần nữa. Sự ra đi của Như Kiều và căn bệnh của em con chắc cũng đã cho con 1 bài học không nhỏ.- Bà Lam trở nên nghiêm nghị hẳn.
-Vâng, con biết rồi, thưa mẹ. Tạm biệt ba mẹ.- Anh nở nụ cười, nhưng đằng sau nụ cười ấy, ai có thể hiểu thấy những suy nghĩ trong anh.
Bà Lam thở dài. Sóng gió như vậy là quá đủ, giờ bà chỉ cần 1 cuộc sống bình yên, để các con bà có thể thoải mái, học tập, phát triển như những đứa trẻ bình thường, nhất là Linh Linh...
-Đi thôi anh!- Bà nói với ông Lam.
-Em đừng quá lo lắng. Vũ Hoàng khắc tự biết nó phải làm gì. Phải chuẩn bị tinh thần thật tốt. Hôm nay ta sẽ có cuộc họp quan trọng bên Mỹ!- Ông Lam xoa đôi bàn tay gầy của vợ, trấn an bà rồi lái xe đi.
***
-Nè nhóc- Anh đuổi kịp nó, kéo tay nó lại, cốc vào đầu nó 1 cái.- Le ta le te! Trường này rộng lắm, em sẽ bị lạc đấy!
-Vừa mới lúc nãy là công chúa, sao lại xuống cấp 1 cách tệ hại thế này TvT?!
- Haha- Anh bật cười, xoa đầu nó.- Anh học bên Trung học Phổ thông, nằm ngay bên kia thôi. Còn em, ngoan ngoãn học hết lớp 8 ở đây đi. Chiều học xong chờ anh ở cổng trường. Anh sẽ đến đón! Ba mẹ chiều tối mới về nên ta sẽ phải bắt taxi đấy. Nhớ phải học cho ngoan đấy!- Nói rồi, anh rút từ trong cặp ra một tờ giấy- Đây là bản vẽ thiết kế kiến trúc ngôi trường, mở ra xem kẻo bị lạc.
-Vâng vâng vâng!!! Em biết rồi! -Nó gật gù nhận tờ giấy.
-À quên!- Anh lấy từ trong cặp 1 chiếc smartphone và 1 cái ổ sạc.- Quà cho em! Đến trường mới học hành cho thật tốt. Anh đã lưu số bố mẹ và số của anh vào rồi. Giữ gìn cẩn thận đấy! Có gì thì gọi cho anh! Nhớ chưa!- Anh đưa chiếc điện thoại rồi xoa đầu nó.
-Em cảm ơn anh!
Mắt nó “rưng rưng”, rồi bỗng nhào đến, ôm chầm lấy anh:
-Anh trai của em đi học thật tốt nhé! Em sẽ nhớ anh lắm lắm lắm!!
-Khiếp quá “bà” ơi!- Anh bật cười.- Thôi anh đi đây. Còn rất sớm, em có thể theo bản vẽ đó mà đi tham quan trường. Bye bye nhóc!- Anh chạy đi, không quên vẫy tay và nở nụ cười “hút hồn” nó.
Nó cầm chiếc điện thoại trong tay, mở danh bạ, bấm gọi:
”-Alo?”
-Anh trai iu học thật tốt nha! Em yêu anh!!!-Nó hét vào chiếc điện thoại. 6
”-Bíp..”- Ai đó tắt máy, ném lại 1 tràng cười vọng khắp trường.
-Vâng thưa Mama tổng quản! Con lớn rồi, con biết mà! Bye bye Mama! - Linh Linh nở nụ cười tinh nghịch, đôi mắt xám ánh lên tia nắng. Nó bước xuống xe, nhảy chân sáo vào trong trường.
Anh cũng đang định bước xuống, bỗng...
Nó đứng khựng lại, khuỵu xuống, đôi bàn tay chống xuống đất, run run. Nó bỗng cảm thấy lo lắng, sợ hãi phải bước vào trường học, mà chính nó cũng không biết tại sao.
-Em có sao không?- Anh chạy đến đỡ nó dậy, phủi quần áo cho nó.
-Em...không sao...- Nó nở nụ cười, đôi mắt không còn màu nắng mà trở nên lãnh đạm hơn nhiều.
-Sẽ ổn thôi mà. Có anh ở đây!- Anh mỉm cười, đôi mắt nâu ấm áp. Tại sao mắt nó màu xám mà anh lại sở hữu đôi mắt nâu ấm áp đến thế? Đôi mắt ấy cũng như mùi hương và nụ cười của anh, luôn sẵn sàng xoa dịu trái tim nó. Nó cảm thấy biết ơn cuộc đời vì đã cho nó người anh trai như Vũ Hoàng
-Vâng! Em ổn rồi! Anh không cần phải lo đâu.- Nó rảo bước đi, mỉm cười, thơ ngây khiến anh cảm thấy có lỗi.
Anh bước theo nó...
-Con biết con phải làm gì rồi đấy. Đừng để em con phải chịu thương tổn thêm lần nữa. Sự ra đi của Như Kiều và căn bệnh của em con chắc cũng đã cho con 1 bài học không nhỏ.- Bà Lam trở nên nghiêm nghị hẳn.
-Vâng, con biết rồi, thưa mẹ. Tạm biệt ba mẹ.- Anh nở nụ cười, nhưng đằng sau nụ cười ấy, ai có thể hiểu thấy những suy nghĩ trong anh.
Bà Lam thở dài. Sóng gió như vậy là quá đủ, giờ bà chỉ cần 1 cuộc sống bình yên, để các con bà có thể thoải mái, học tập, phát triển như những đứa trẻ bình thường, nhất là Linh Linh...
-Đi thôi anh!- Bà nói với ông Lam.
-Em đừng quá lo lắng. Vũ Hoàng khắc tự biết nó phải làm gì. Phải chuẩn bị tinh thần thật tốt. Hôm nay ta sẽ có cuộc họp quan trọng bên Mỹ!- Ông Lam xoa đôi bàn tay gầy của vợ, trấn an bà rồi lái xe đi.
***
-Nè nhóc- Anh đuổi kịp nó, kéo tay nó lại, cốc vào đầu nó 1 cái.- Le ta le te! Trường này rộng lắm, em sẽ bị lạc đấy!
-Vừa mới lúc nãy là công chúa, sao lại xuống cấp 1 cách tệ hại thế này TvT?!
- Haha- Anh bật cười, xoa đầu nó.- Anh học bên Trung học Phổ thông, nằm ngay bên kia thôi. Còn em, ngoan ngoãn học hết lớp 8 ở đây đi. Chiều học xong chờ anh ở cổng trường. Anh sẽ đến đón! Ba mẹ chiều tối mới về nên ta sẽ phải bắt taxi đấy. Nhớ phải học cho ngoan đấy!- Nói rồi, anh rút từ trong cặp ra một tờ giấy- Đây là bản vẽ thiết kế kiến trúc ngôi trường, mở ra xem kẻo bị lạc.
-Vâng vâng vâng!!! Em biết rồi! -Nó gật gù nhận tờ giấy.
-À quên!- Anh lấy từ trong cặp 1 chiếc smartphone và 1 cái ổ sạc.- Quà cho em! Đến trường mới học hành cho thật tốt. Anh đã lưu số bố mẹ và số của anh vào rồi. Giữ gìn cẩn thận đấy! Có gì thì gọi cho anh! Nhớ chưa!- Anh đưa chiếc điện thoại rồi xoa đầu nó.
-Em cảm ơn anh!
Mắt nó “rưng rưng”, rồi bỗng nhào đến, ôm chầm lấy anh:
-Anh trai của em đi học thật tốt nhé! Em sẽ nhớ anh lắm lắm lắm!!
-Khiếp quá “bà” ơi!- Anh bật cười.- Thôi anh đi đây. Còn rất sớm, em có thể theo bản vẽ đó mà đi tham quan trường. Bye bye nhóc!- Anh chạy đi, không quên vẫy tay và nở nụ cười “hút hồn” nó.
Nó cầm chiếc điện thoại trong tay, mở danh bạ, bấm gọi:
”-Alo?”
-Anh trai iu học thật tốt nha! Em yêu anh!!!-Nó hét vào chiếc điện thoại. 6
”-Bíp..”- Ai đó tắt máy, ném lại 1 tràng cười vọng khắp trường.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook