“Chính là đột nhiên muốn bảo cô nhớ một chút, bắt đầu đi!”

Lộ Dao cúi đầu nhận sai: “…… Sư phụ, em sai rồi!”


Chu Gia Càng nhìn thấy cô cúi đầu xuống, ở trên người cô trên dưới đánh giá một phen, phát hiện mặt cô đen hơn trước một chút, cô chạy theo bộ phận vật liệu một tuần, đúng là phơi nắng không ít.

Anh cũng không nghĩ đến cái mùa hè nóng nực này, cô gái nào chịu được nắng oi bức như vậy! Chỉ đen một chút đã thực không tồi.


“Cùng bộ phận vật liệu chạy qua chạy lại một tuần, cảm thấy thế nào?” Chu Gia Càng chuyển đề tài, không thật sự bắt cô nhớ những thứ đồ vật cứng nhắc kia.

Nói đến cái này Lộ Dao liền hưng phấn: “Cảm giác rất thú vị, em có thể học được rất nhiều khi đi ra ngoài chọn vật liệu, nhìn đến những sàn nhà, gạch men sứ linh tinh các kiểu, em có thể tưởng tượng được hiệu quả trang trí của chúng. Hơn nữa, em ở bộ phận vật liệu còn quen được một người bạn mới, cô ấy giúp em rất nhiều, còn rủ em cuối tuần dạo phố….”

Nói đến vế sau, thanh âm Lộ Dao dần dần yếu đi, vì cô phát hiện mình nói đến vấn đề không lien quan đến công việc.

Trình Hinh là người bạn đầu tiên cô kết giao ở đây, có cảm giác chỉ hận gặp nhau quá muộn, loại cảm giác này tựa như khi còn bé được quen biết bạn mới ở nhà trẻ, cảm giác sung sướng nhảy nhót, nhất thời hưng phấn thế nhưng quên mất người trước mắt là sếp của mình, ngày thường nghiêm túc.

Chu Gia Càng vốn nghĩ rằng cô là một cô gái suốt ngày chạy xuôi chạy ngược ở bên ngoài, đến lúc đó đen gầy, Chử Nhứ lại trách anh, vốn định nói với cô cứ từ từ, sau này cô chậm rãi học hỏi là được, không ngờ nhìn thấy bộ dạng hưng phấn này của cô, xem ra là đã thích thú rồi.


“Nếu cảm thấy thú vị, vậy tuần sau ở bên kia luôn đi! Bên này không cần phải đi.” Chu Gia Càng khóe môi nhàn nhạt cười, nhìn cô bày ra dáng vẻ một mực nhận sai, bắt đầu nghĩ lại, chả nhẽ ngày thường anh nghiêm túc như vậy sao?

“…….Vâng.”

Chu Gia Càng nhìn đồng hồ trên tay, nói: “Đã tan tầm, hôm nay về sớm một chút đi.”

“…….Vâng.” Lộ Dao xoay người về bàn làm việc, thu dọn đồ đạc, nói lời tạm biệt với Chu Gia Càng rồi rời đi.


Lộ Dao vừa mới đi, Kỷ Ngôn Sâm liền đẩy cửa tiến vào, nhàn nhàn dựa vào bàn làm việc của Lộ Dao khóe miệng treo lên nụ cười nhếch mép: “Sao không đi chung với đồ đệ của mình, nghe nói lần trước cậu còn mang cô ấy đến Nhã Viên ăn cơm.”

“Đừng nói bậy, cô ấy chỉ là học trò của tôi.” Chu Gia Càng nhìn không quen nụ cười gian xảo này của anh.

“Đồ đệ cũng có thể biến tình nhân, nói thật, nhiều năm qua cậu chưa từng chạm qua cô gái nào, không phải có vấn đề gì chứ?”

“Lăn! Cậu cho rằng tôi và cậu giống nhau à, tuổi cô ấy như vậy, tôi không hạ thủ được!” Chu Gia Càng hung hăng liếc anh một cái, dám hoài nghi anh có vấn đề, chẳng qua anh chưa gặp người khiến mình có cảm giác mà thôi. Cái gì đồ đệ biến tình nhân, Lộ Dao mới 21 tuổi thôi, anh lớn hơn cô những 7 tuổi, sao có thể.

Kỷ Ngôn Sâm bị nghẹn họng, bạn gái tuổi còn nhỏ có gì sai a! Anh bất quá lớn hơn bạn gái có 8 tuổi thôi, có cần phải dung ánh mắt trâu già gặm cỏ non nhìn anh như vậy không? Nhớ đến bạn gái mình, Kỷ Ngôn Sâm tâm trạng liền buồn bực, nhìn Chu Gia Càng nói: “Đi! Đêm nay bồi huynh đệ uống rượu đi.”

“A….. Cậu lại cùng tiểu tình nhân giận dỗi hả?” Chu Gia Càng một chữ nói toạc ra.

Nói lên cái này, Kỷ Ngôn Sâm tâm tình liền hạ xuống vài phần, trong giọng nói mang theo phiền muộn: “Có đi hay không?”
“Đi!”
*****


Lộ Dao về đến nhà thấy Chử Nhứ ôm Hoa Hoa ngồi trên sofa xem TV, dừng một chút liền mở miệng hỏi: “Chị, chị lại cùng anh rể cãi nhau sao?”


Nghe được lời này, Chử Nhứ phụt cười: “Cái này gọi là gì ta? Cái này gọi là tình thú vợ chồng nha, em không hiểu đâu! Chị sợ em không ăn cơm, đem cơm cho em!” Nói xong chỉ hộp cơm trên bàn.

“Được rồi! Em chưa từng yêu đương làm sao biết giận dỗi cũng là tình thú đó!” Lộ Dao cũng cười: “Chị không cần đem cơm cho em đâu, em tự làm cũng được.”

Miệng nói như vậy, nhưng cô cũng đã đến bên bàn mở hộp cơm ra rồi.

“Em một mình nấu cơm làm gì? Bảo em lên lầu ăn cơm, em không chịu, chỉ là làm thêm một phần cơm thôi, cũng sẽ không phiền toái, lẽ nào tay nghề của chị thua em?”

Khi Lộ Dao vừa đến thành phố A, đều lên lầu ăn cơm, sau, cô cảm thấy mình ăn ké như vậy quấy rầy thế giới hai người của Chử Nhứ và Lục Thừa Duệ. Hơn nữa Lục Thừa Duệ dù sao cũng là Boss của mình, cảm thấy hơi khó xử, nên mới bảo với Chử Nhứ là cô tự mình nấu cơm.

Sau Chử Nhứ cũng chiều theo ý cô, chỉ là chỉ cần Chử Nhứ ở nhà làm cơm thì sẽ làm thêm một phần đem xuống dưới lầu cho cô.





Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương