Giải Ý cảm thấy người dị thường mệt mỏi.

Từ khi hắn tới hải khẩu tới nay, hầu như không đêm nào có thể chợp mắt.

Sau khi ăn bữa cơm tối kia, thần tình Mã Khả cực kỳ không an phận, trợ lý cậu cũng nghiêm khắc nhắc nhở vô số lần cũng không được. Giải Tư nhìn nam hài tử phiêu lượng này, luôn luôn không thể nhịn được mà cười. Giải Ý vẫn ôn hòa mỉm cười như trước, trong mắt hắn Mã Khả với Giải Tư chẳng hề khác nhau.

Từ tửu lâu đi ra, dọc theo đường đi đều có tiếng rú kinh dị của thiếu nữ, biết bao nhiêu người mong Mã Khả ký cho một chữ.

Mã Khả đối với các fan rất khách khí rất lễ phép, bọn họ đưa qua áp-phích, ca đĩa thậm chí y phục cậu cũng đều ký. Nhưng nếu là đĩa lậu, cậu phi thường kiên quyết cự tuyệt ký tên, dù cho thiếu nữ kia hoảng tới độ muốn khóc cũng không để ý.

Giải Ý đứng ở ngoài đoàn người, cười nói với Giải Tư: “Mã Khả trưởng thành rồi.”

Giải Tư cười khẽ: “Ca, người thiếu niên này cũng tốt mà, trước đây ngươi nên cùng cậu ta một chỗ.”

Giải Ý lắc đầu: “Lúc Mã Khả mới vừa quen ta, cuộc sống hắn chẳng có quyền lựa chọn, đụng với ai thì ở với người đó. Mà nay Mã Khả đã tự do lựa chọn rồi thì không nhất định theo ta làm gì. Ta không hy vọng hắn để cảm ơn mà chọn ta chứ không phải cuộc sống mà hắn muốn. Hắn kỳ thực đều không phải gay, trước đây cũng có bạn gái. Cho nên, ta nghĩ hắn cần hiểu rõ hơn nữa rồi quyết định, không cần nóng vội.”

“Ngươi nói cũng đúng, nhưng cậu ta này chưa chắc theo ý ngươi a.” Giải Tư nghe xong, không tán thành mà cười. “Ta ngoài cuộc tỉnh táo trong cuộc u mê, cậu ta này rất yêu ngươi.”

Giải Ý xoay người đi ra ngoài, vừa đi vừa nói chuyện: “Mã Khả hiện tại là người của công chúng rồi, bất kì lúc nào cũng đều có truyền thông bám theo. Cuộc sống đâu thể không cần kiêng nể như chúng ta. Chúng ta chỉ cần tuân thủ luật kinh doanh, hợp pháp nộp thuế, thì chẳng ai soi mói đời tư cả. Nhưng nếu Mã Khả bị người khác biết hắn thích nam nhân, chỉ sợ lập tức thân bại danh liệt. Chuyện này đâu phải chưa từng xảy ra.”

Giải Tư đương nhiên biết ca ca đang nói về ai, cũng tán thành cách nghĩ này, cậu không nói thêm nữa.

Giải Ý đem xe từ bãi đỗ chạy ra cửa lớn, Mã Khả giờ đang ở trong vòng vây của các fan, lo lắng mà đứng một chỗ.

Giải Tư cho tới bây giờ chưa từng gặp qua chuyện này nhưng động tác vẫn rất nhanh nhẹn phối hợp. Giải Ý mới vừa dừng xe trước mặt Mã Khả thì Giải Tư ngồi ở ghế bên liền mở cửa, trợ lý Mã Khả mau tay nhanh mắt đưa cậu bỏ vào trong xe, sau đó bản thân cũng vọt vào.

Giải Ý nhấn ga, xe liền ào chạy, bỏ lại một đám fan, tiến vào dòng xe cộ.

Giải Tư cười ha ha: “Mã Khả, hiện tại ngươi thật đúng là mất tự do rồi.”

Trên mặt Mã Khả tràn đầy dáng cười khả ái: “Đúng vậy, ta cũng hết cách nha.”

Giải Tư nói: “Đây cũng là chuyện tốt thôi. Nếu như ra ngoài mà không ai nhận thức cậu thì mới là không ổn à.”

Mã Khả cười cười, cẩn thận mà nhìn Giải Ý, nhẹ giọng hỏi: “Ý ca có thấy phiền không?”

Giải Ý ngẩng đầu nhìn ảnh Mã Khả trên kính chiếu hậu, sang sảng cười: “Thế nào phiền? Ta cao hứng còn không kịp a. Ngươi còn chưa nổi tiếng mà được fan vây như thế, ta rất hài lòng.”

Mã Khả vui mừng mà vươn người ra trước ôm lấy ghế tài xế: “Ta thế nào xuất sắc tới thế? Các fan là của ta là áo cơm phụ mẫu của ta a, không thể đắc tội.”

Giải Ý gật đầu: “Ừ, nói thế cũng đúng.”

Giải Tư cười hỏi: “Vậy hiện tại chúng ta đi đâu?”

Giải Ý suy nghĩ một chút: “Mã Khả, ta đưa ngươi về khách sạn vậy. Mai, ngươi phải về rồi, nhiều công tác còn đang chờ ngươi a, đừng chậm trễ.”

Sắc mặt Mã Khả lập tức trầm xuống, lúng túng nói: “Ta không muốn trở lại sớm như vậy, ta muốn….muốn cùng một chỗ với ngươi.”

“Nghe lời.” Giải Ý lại đảo mắt qua kính chiếu hậu.

Mã Khả đem mặt áp vào lưng ghế Giải Ý, cong cong miệng: “Vậy hôm nay để ta với ngươi cùng chỗ đi.”

Giải Ý suy tư một chút liền cười nói: “Chúng ta đi hát karaoke đi?”

Mã Khả tự nghĩ, có trợ lý mình ở đây nhìn, thế nào cũng không có khả năng tùy tâm sở dục theo Giải Ý có một đêm đẹp, không thể làm gì khác hơn là lui một bước, có thể ở thêm một giờ nào hay giờ đó, liền cao hứng gật đầu: “Được.”

—————–

Câu lạc bộ Hoàng Kim Hải Ngạn đã thay lão bản nhưng vẫn náo nhiệt như trước.

Giải Ý gọi điện thoại cho Ly Đình cùng Trương Duy Cần, đăng ký một phòng xa hoa ở trong Hoàng Kim Hải Ngạn.

Mã Khả ở máy karaoke ra nhìn bài hát, hài lòng phát hiện bài hát của mình cũng có ở đó, liền chọn luôn bài “Vĩnh viễn là bao lâu”.

“Anh hỏi em yêu là thế nào

Nhưng không cần em phải thể hiện

Anh nói thái dương chưa bao giờ soi rọi đêm đen

Vì băng sơn tan chảy sẽ thành tai họa

Đô thị phồn hoa đã trải mấy thanh xuân

Nhan sắc niên thiếu ít nhiều tàn phai

Khi anh còn đang cười ngắm hồng trần, mong người quay về

Hãy cho em nói ra tình yêu ấy

Anh hỏi vĩnh viễn là bao lâu

Vĩnh viễn chính là cùng anh đến đầu bạc răng long

Khi em đi đến tận cùng sinh mệnh

Cả hai còn có thể tay trong tay

Thế giới biến đổi muôn vàn

Dung nhan hôm qua đã không còn

Nếu anh đã thấy hết mọi điều trong đời

Xin anh hãy quay đầu lại

Em luôn ở phía sau chờ anh”

Tiếng ca ẩn chứa vô hạn thâm tình vang lên, Mã Khả không hề cố kỵ mà vừa hát vừa nhìn chằm chằm Giải Ý ngồi ở sofa, trong mắt lóe lên ánh nhìn cháy bỏng.

Giải Ý rất khoái trá. Lúc hắn mới gặp Mã Khả, bất quá là một đứa trẻ ép dạ cầu toàn, không dám yêu, không dám hận, không dám hi vọng, hiện tại, cậu đã trở nên cởi mở hẳn lên, đáng yêu hơn, càng thêm dũng cảm. Nhìn cậu, trong lòng Giải Ý lại một cảm giác vui sướng đơn thuần. Hắn chuyên chú nghe Mã Khả ca, trên mặt hiện tiếu ý ôn nhu ấm áp.

Đợi đến khi Mã Khả ca xong, mọi người đều nhiệt liệt vỗ tay. Mã Khả hài lòng cười, ngồi xuống bên cạnh Giải Ý, như trẻ con mà dựa vào hắn.

Giải Ý cũng không đẩy cậu ra, vươn tay nhẹ nhàng ôm vai cậu, cầm ly nước chanh đưa cho, khuyên: “Ngươi đừng uống rượu, bảo vệ tốt giọng.”

Mã Khả tiếp nhận ly, nhu thuận gật đầu.

Ly Đình tới tận tối nay mới nhìn thấy Giải Ý, không khỏi buồn vui lẫn lộn, nhưng nàng cũng không có nói mấy lời dong dài vô ích ấy, trái lại nói về dự định sau này của mình: “Tiểu Ý, ta cùng Duy Duy chuẩn bị quay về đại lục rồi.”

Giải Ý quả nhiên rất quan tâm: “Thật ư? Vậy thì tốt quá, dự định quay về Thượng Hải à?”

“Đúng vậy.” Ly Đình gật đầu. “Ta cùng Duy Duy thương lượng xong cả rồi, chuẩn bị định cư tại Thượng Hải, sẽ mở một quán bar nhỏ hay tiệm trà gì đó.”

“Tốt.” Giải Ý mỉm cười. “Lúc khai trương phải báo ta biết, nhất định qua ủng hộ a.”

Ly Đình khoái trá vô cùng: “Không thành vấn đề.”

“Lúc nào kết hôn a?” Giải Ý nhìn dáng cười mỹ lệ của nàng, nhìn nhìn lại Trương Duy Cần càng lúc càng thêm trầm ổn.

Ly Đình cười nói: “Chúng ta về Thượng Hải đăng ký, không dự định tổ chức nghi thức gì cả, chỉ mời gia trưởng hai bên cùng bằng hữu ăn một bữa cơm, coi như tất cả giản lược.”

Giải Ý giơ ly rượu: “Vậy ta nói chúc mừng trước nha.”

Giải Tư cũng giơ ly: “Đúng vậy, Ly tỷ tỷ, chúc mừng các ngươi.”

Mã Khả cười nói: “Ly tổng cùng Trương quản lý cuối cùng cũng thành phu phụ rồi.”

Vài người trong phòng ca hát, múa, uống rượu, vô cùng hài lòng. Không cần đề phòng, không cần tính toán, lại càng không cần cố tỏ vẻ, thật là chuyện vô cùng vui sướng.

Cho đến hừng đông, cả bọn mới chơi chán mà ra về.

Mã Khả vẫn năn nỉ Giải Ý cùng quay về khách sạn, hay để cậu theo về nhà. Ngữ khí Giải Ý rất ôn hòa nhưng thái độ thập phần kiên quyết. Hiện tại hắn không có tâm tình lên giường, vô luận với ai.

Xe vừa đến khách sạn, trợ lý Mã Khả rốt cuộc cũng thở dài một hơi, giám sát Mã Khả xuống xe, hơn nữa còn ngăn cản cậu cùng Giải Ý có bất luận tiếp xúc thân thiết nào, trực tiếp đưa cậu vào thẳng khách sạn.

Mã Khả rất khổ sở, nhưng vừa bước chân vào khách sạn thì liền bị mấy tay phóng viên ào ào tới xin phỏng vấn. Lúc này, cậu cũng bất đắc dĩ mà thừa nhận cách làm của Giải Ý là chính xác.

Cậu hiện giờ đang có hợp đồng làm ăn, hơn nữa còn mới vừa nổi tiếng, căn bản không thể tùy hứng. Cái này gọi là nhân tại giang hồ, thân bất do kỷ. Cho dù không muốn, Mã Khả ngày mai vẫn phải rời khỏi hải khẩu, đi đóng phim.

——————–

Mã Khả thành danh rồi, chiếu quy củ trên giang hồ, những người trước đây có quan hệ với cậu trên cơ bản đều im lặng, vô luận nam nữ.

Thế giới này vốn tàn khốc, vô luận là làm nghề gì, thành công đều là muốn nỗ lực đại giới. Những người này trong quá trình thành danh cũng đồng dạng bán cả linh hồn, bán cả bằng hữu, bán cả chính mình, bởi vậy biết gian khổ của thành công, vì vậy đều buông tha cho cậu.

Thế nhưng với một người đang thất bại thì cậu lại là cọng rơm cứu mạng a.

Có một người nghĩ cách tìm số điện thoại Mã Khả, gọi lại.

“Mã Khả, ngươi ngay cả số điện thoại cũng không đổi mà đi giang hồ thế này, lá gan cũng lớn đó.”

Lúc đó, Mã Khả đang chụp ngoại cảnh, vừa nghe sắc mặt trắng nhợt cả ra.

Người nọ là Lăng Dương, ở Hải Nam là tổng tài tập đoàn Quốc Nguyên. Trước đây, tập đoàn Quốc Nguyên đã từng tại ngành bất động sản hải khẩu cũng là một trong 10 tên tuổi lớn, nhưng mà giờ này khắc này công ty đó trên bờ phá sản rồi.

Gần nhất, bởi vì đầu tư mạnh, nhà nước lại một lần nữa tiến hành điều tiết khống chế vĩ mô. So với 10 năm trước, lần này tựa hồ thập phần ôn hòa thong thả nhưng ngân hàng đối với ngành bất động sản làm ngắn vòng quay tiền tệ, ít cho vay hơn. Việc này đối với hình thức “Mượn gà đẻ trứng” của tập đoàn Quốc Nguyên phải nói là cực đại đả kích. Mấy cái hạng mục trong tay gã liền lập tức tê liệt, hạng mục đang định làm cũng mắc cạn luôn. Nhân viên quản lý cùng công trình kỹ thuật thấy tình thế không ổn liền từ chức bỏ công ty, trong khoảnh khắc cây đổ bầy khỉ tan.

Lúc Mã Khả vừa mới bắt đầu đi ra hát, tiếng cũng không có, Lăng Dương từng bao cậu tới nửa năm. Gã này tại trên giường thích chơi SM, Mã Khả thường bị gã giày vò tới mức không bước ra gặp người được, cuối cùng không thể nhịn được nữa, vô luận gã cho bao nhiêu tiền cũng không dám ở cùng nữa. Lăng Dương lúc đó còn là người có thân có phận, cũng không dám dây dưa, sợ Mã Khả bị bức tới nóng lên sẽ cùng gã cá chết lưới rách.

Bất quá, hôm nay sự tình đã khác, ngược lại chính Mã Khả sợ bị thân bại danh liệt a.

Gã hắc hắc mà nhe răng cười trong điện thoại, tựa như dã thú phun ra tử khí dọa dẫm Mã Khả.

Mã Khả cố gắng trấn định, trốn ở góc phòng, lạnh lùng mà nói: “Đổi số khác có ích gì chứ? Mặt mày cũng đâu có đổi được.”

Lăng Dương kế tục cười ghê tởm: “Đúng vậy, mặt không đổi, thân thể không không đổi, chỉ có lá gan của ngươi là biến lớn…..”

Mã Khả không muốn cùng gã nhiều lời, lập tức cắt ngang: “Có việc nói, không thì ta cúp máy.”

“Tự nhiên là có việc.” Lăng Dương nói. “Mã Khả, chúng ta tốt xấu cũng coi như từng là tình nhân, lần này ngươi giúp ta một vụ, ta vĩnh viễn không hề tìm ngươi nữa.”

“Giúp gì?” Mã Khả nhìn trợ lý đang ngoắc ngoắc mình, tận lực duy trì tự nhiên.

“Ta có một đối tác, cuối tuần đến Quảng Châu. Ngươi thay ta theo hắn một chút. Không cần, một ngày chủ nhật là được.” Lăng Dương hời hợt mà nói.

Mã Khả cười nhạt: “Ngươi nghĩ sai rồi a? Ta không phải người của ngươi, cũng không nợ ngươi cái gì.”

Lăng Dương nhàn nhạt mà nói. “Ngươi không nợ ta cái gì, bất quá, ta nếu như đem thân phận ngươi trước đây nói cho truyền thông, ngươi đoán ngươi còn là ngôi sao được mấy ngày?”

Mã Khả chẳng hề sợ đáp trả: “Ngươi đi thử xem, đừng nói tới trước đây quá khứ là ta chủ động rời khỏi, tới hiện tại, ta cũng sẽ không để ngươi uy hiếp.”

Lăng Dương không nghĩ tới Mã Khả tính cách luôn luôn dịu ngoan mềm mại cư nhiên có thể nói cứng với lời hăm dọa của gã như thế, không khỏi thẹn quá hoá giận: “Được, Mã Khả, ngươi hôm nay cánh cứng cáp rồi sao? Ta nói cho ngươi biết, ta cho ngươi ba ngày cân nhắc. Ngươi hay nhất trả lời cho tốt, bằng không, giấc mộng ngôi sao của ngươi cũng sớm tàn.”

Mã Khả hừ một tiếng, cắt đứt điện thoại.

Trợ lý cậu lúc này mới tiến tới, nhìn mà hỏi sắc mặt trắng bệch của Mã Khả: “Làm sao vậy? Xảy ra chuyện gì?”

Mã Khả suy nghĩ một chút, lắc đầu: “Không có gì, ta có thể tự giải quyết.”

“Tốt.” Trợ lý cũng chẳng hỏi nữa. “Vậy nhanh một chút, tiếp tục làm việc, tất cả mọi người đang chờ đấy.”

Mã Khả gật đầu: “Ừ, ngươi đi trước, ta gọi một cú điện thoại, năm phút là xong.”

Trợ lý liền rời khỏi, nói chuyện với đạo diễn.

Mã Khả lập tức gọi điện: “Ý ca, ta gặp phải phiền phức rồi.”



Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương