Nửa tháng sau chính là Tết, Lâm Tư Đông còn muốn ở trong bệnh viện chăm sóc Giải Ý, thế nhưng thân bất do kỷ. Y mỗi ngày từ sáng bận rộn tới tối khuya, chỉ có thể ban đêm đến bệnh viện xem Giải Ý, ngồi tại giường bệnh vài tiếng.

Lộ Phi luôn ở tại đây, chiếu cố Giải Ý rất cẩn thận. Lâm Tư Đông đối với tân trợ thủ này phi thường thoả mãn, mấy ngày qua có bày tỏ muốn đưa cho Lộ Phi tiền trợ cấp đặc biệt, một là cảm tạ đã cứu Giải Ý, hai là nhờ tiếp tục chiếu cố Giải Ý khi y không ở đây.

Lộ Phi đối xử y luôn luôn ôn hoà, khách khí, lễ phép nhưng tuyệt không thân cận, luôn luôn có chút lãnh đạm không muốn kết thân, có chút điểm giống khí khái Giải Ý. Đối với đề nghị này của y, Lộ Phi lập tức cự tuyệt, nhàn nhạt mà nói: “Ta cầm là tiền lương Giải tổng, đương nhiên sẽ không cầm thêm tiền của người khác. Trả thù lao là lão bản ta, ta chiếu cố hắn là đương nhiên thôi, không cần trả thù lao gì khác. Về phần cứu Giải tổng, đó vốn là điều phải làm, ta cũng vì làm được thế mà cảm thấy may mắn.”

“Ta cũng vậy.” Lâm Tư Đông tán thưởng gật đầu. “Ngươi rất được, tại công ty Giải tổng chăm chỉ mà làm, nhất định tiền đồ vô lượng.”

“Ta sẽ thế.” Lộ Phi ở trong lòng cười nhạt nhưng mặt ngoài vẫn giữ nguyên vẻ nho nhã, lễ độ.

Mặc dù Lâm Tư Đông rất hối hận nhưng tường ngoài cùng nội công trình tất cả đều đã ký hợp đồng, y có ý muốn trả tiền vi phạm hợp đồng, bỏ đi hiệp ước với hai công ty kia. Luật sư y lại khuyên không nên làm vậy. Một ngày tố tụng triền thân, truyền thông nhảy chân vào, danh dự tập đoàn Hoan Nhạc sẽ bị ảnh hưởng.

Lâm Tư Đông cũng hết cách, đành dự định khi di chuyển đến Bắc Kinh, nhất định đem hết công trình cho Giải Ý, vậy xem như là bồi thường cho hắn.

Trong khoảng thời gian này, y mỗi lần đến bệnh viện, thời gian đều tương đối trễ, Giải Ý đã ngủ, chưa từng mở mắt nhìn y. Y biết thương thế của Giải Ý đang khôi phục, ban ngày đã có thể dựa vào đầu giường, xử lý một ít sự vụ công ty, hỏi bác sĩ thì được biết Giải Ý đại khái Tết có thể về nhà rồi, tĩnh dưỡng chừng một tháng hẳn là khôi phục khỏe mạnh, y liền yên tâm.

Ban ngày Lâm Tư Đông cũng bớt thời giờ gọi điện cho Giải Ý, nhưng Giải Ý không bao giờ nghe máy, tất cả đều là Lộ Phi nghe, mượn đủ loại cớ, nào là “Đi kiểm tra rồi”, “Mới vừa ngủ”, “Đi toilet rồi”……., thanh âm thủy chung nhàn nhạt, không có nửa phần nhiệt tình. Lâm Tư Đông cũng hết cách, chẳng thể nào phát hỏa được.

Không lâu sau, đối tác ở Bắc Kinh gọi điện cho y, bảo y tức tốc đến Bắc Kinh thương lượng việc hợp tác năm sau. Nếu như được, hẳn sẽ dùng khoảng thời gian này ở Bắc Kinh đi chúc Tết mấy vị cao cấp chính phủ, đại ngân hàng cùng hộ khách quan trọng. Việc này đối chiến lược phát triển tập đoàn Hoan Nhạc trọng yếu phi thường, y không thể bỏ, đành phải ly khai hải khẩu, vội vã lên phía bắc.

————————–

Trước giao thừa, Giải Ý ra viện nhưng không trở về biệt thự Lâm Tư Đông mà về thẳng nhà.

Mỗi tối, Lâm Tư Đông đều gọi điện cho Vu Hiển Cường một lần, trước hỏi thăm tiến độ công trình hay mấy loại sự vụ công ty, sau hỏi thăm tình hình Giải Ý.

Lúc Giải Ý nằm viện, Lâm Tư Đông phái Vu Hiển Cường ngày ở lại bệnh viện thăm hắn, nhưng bị Lộ Phi lấy lý do “Giải tổng cần nghỉ ngơi” cản lại.

Tới khi Giải Ý xuất viện thì Vu Hiển Cường càng không thấy tung tích hắn, hỏi Tưởng Liên cùng Vu Minh Hoa cũng chẳng biết gì thêm. Nghe báo cáo thế, Lâm Tư Đông càng ngày càng cảm thấy bất an.

Hôm nay, đêm khuya, y nằm chèo queo một mình trên giường, mãi không ngủ được liền gọi cho Vu Hiển Cường tại Hải Nam: “Hiển Cường, ngủ chưa?”

Vu Hiển Cường mông lung buồn ngủ “A” một tiếng: “Chưa, ngươi cũng chưa ngủ?”

“Ai, hôm nay tuyết rơi.” Thanh âm Lâm Tư Đông rất thấp. “Rơi rất lớn, ngắm tuyết, không ngủ được.”

Y nói mấy chuyện cỏn con vụn vặt, khiến Vu Hiển Cường mãi vẫn không hiểu được ý y, không thể làm gì khác hơn là nói chuyện thời tiết: “Hôm nay hải khẩu có gió lớn, cả ngày không đi ra ngoài được.”

“Ủa, gió rất to à?”

“To lắm.” Vu Hiển Cường bưng chén trà lạnh trên bàn uống một hơi cạn sạch, rốt cuộc cũng tỉnh lại nhiều.

Lâm Tư Đông nhanh chóng vào đề: “Gần nhất thấy Giải tổng không?”

“Không.” Vu Hiển Cường biết y sẽ hỏi chuyện này. “Tết này nghỉ một tháng, không có chuyện gì, Giải tổng đã xuất viện, mới ly khai Hải Nam tĩnh dưỡng. Giải tổng cho công nhân nghỉ hai mươi ngày, còn mình thì toàn bộ ngắt liên lạc, ai cũng tìm không được hắn, sở dĩ chẳng biết hắn ở đâu nữa.”

Lâm Tư Đông nhíu nhíu mày: “Bọn họ nghỉ tới khi nào?”

“Bộ công trình của ta năm trước có nói họ, mười lăm tháng giêng sẽ tiếp tục làm.”

“Vậy hắn nhất định sẽ về, ngươi nghĩ coi có cách gì cùng hắn liên lạc chút.”

“Vâng.” Vu Hiển Cường dám lấy mạng mình ra cá, Lâm Tư Đông lần này đã rơi vào lưới tình rồi. Y đã yêu Giải Ý, chỉ là bản thân chưa chịu thừa nhận mà thôi. Suy nghĩ một lát, Vu Hiển Cường thành khẩn mà nói. “Ca, Giải tổng lần này chỉ sợ là thật sự giận người rồi. Chúng ta rõ ràng nói muốn đem công trình cho hắn, thế mà tới cuối cùng lại thay đổi, còn không chịu cho hắn biết, là ai cũng không khỏi khó chịu. Chờ ngươi trở về, nghĩ cách vãn hồi vậy. Giải tổng là người rộng lượng, ta nghĩ sẽ không giận lâu đâu.”

Lâm Tư Đông buông điện thoại, quyết định mười lăm tháng giêng phải về lại Hải Nam. Y rất rất muốn gặp lại Giải Ý, muốn xin lỗi hắn, muốn yêu hắn nhiều hơn.

—————–

Đầu xuân Hải Nam một mảnh sinh cơ dạt dào, ánh nắng tươi sáng mà ấm áp. Bởi vì phần lớn mọi người đều quay về nội địa ăn Tết, trên đường xe cộ rất thưa thớt, người đi đường hầu như nhìn không thấy, đặc biệt thanh tĩnh, ngay cả không khí tựa hồ cũng trong sạch hơn.

Giải Ý ngồi ở sofa phòng khách, không vui gì mà ăn chén canh gà, coi bộ phim “Hỷ yến” (1) chiếu trên TV.

Trương Duy Cần từ nhà bếp đi ra, thấy dáng vẻ khổ sở của hắn, không khỏi buồn cười: “Giải tổng, đừng khoa trương như vậy chứ? Ta đối với tay nghề của mình rất tự tin mà thấy ngươi mang dáng vẻ khổ sở thế cũng khiến ta bị đả kích nặng nề đó.”

“Mỗi ngày đều canh gà canh cá, ngán chết, ta muốn ăn rau dưa, ăn trái cây, không bao giờ ăn mặn gì nữa hết.” Giải Ý chán ghét để chén canh xuống bàn, liếc cũng không thèm liếc nó một cái.

Trương Duy Cần nở nụ cười: “Gà với cá khẳng định phải ăn, canh cũng khẳng định phải uống. Ly Ly nói rồi, thân thể của ngươi quá xấu, lại nghiêm trọng thiếu máu, mỗi ngày đều cần tẩm bổ. Về phần mấy món ngươi nói, ta khả dĩ làm một ít, chờ ngày mai vậy.”

Giải Ý ngồi cách chén canh rất xa: “Tiểu Trương, ngươi còn vẽ đường cho hươu chạy, ta sẽ không để ngươi tới nhà ta nữa.”

Trương Duy Cần chỉ tốt tính cười cười, khí chất đã trở nên thành thục, trầm ổn hơn nhiều.

“A…..? Hình như thay đổi thành người khác rồi.” Giải Ý cười quan sát. “Các ngươi dự định kết hôn lúc nào?”

Trương Duy Cần rất hạnh phúc: “Ly Ly đã đồng ý theo ta về. Nhà nàng tại Thượng Hải, ta quyết định cùng nàng đi Thượng Hải, kết hôn xong sẽ phát triển tại nơi đó. Nàng gần nhất đang bắt tay bán câu lạc bộ ở đây. Tuy nhiên còn cần chút thời gian.

Giải Ý thừa dịp Trương Duy Cần còn đang cảm khái muôn vàn, không chú ý, lặng lẽ chuồn đi.

Trương Duy Cần nhanh hơn một bước, ngăn ngay cửa: “Giải tổng, ngươi cũng đừng làm khó ta. Ly Ly thiên dò vạn dặn, thân thể của ngươi còn yếu, sức khỏe không tốt, không thể ra gió, không thể để mệt, chỉ có thể nghỉ ngơi cho tốt mà thôi. Hiện tại cho ngươi ngồi ở phòng khách là ta đã chăm chước lắm rồi, chính sách phóng khoán hơn Ly Ly nhiều lắm đó. Thế nhưng tuyệt không để ngươi ra khỏi cửa này, ngươi đừng mơ tưởng nữa.”

“Ta buồn chết mất.” Giải Ý thở dài. “Ngươi đừng Giải tổng Giải tổng mà được chưa? Ngươi khả dĩ như Ly Ly gọi ta Tiểu Ý, cũng khả dĩ gọi ta ca, ta không ngại bị ngươi gọi thành lão đâu.”

Trương Duy Cần cười: “Được, ta gọi ngươi Tiểu Ý vậy. Chờ ta cùng Ly Ly kết hôn, coi như là anh rể ngươi rồi, bối phận cao hơn, ngươi cũng đừng làm càn nữa.”

Giải Ý rất bất đắc dĩ, đành phải trở lại phòng xem TV. Hắn Cần phất phất tay với đối Trương Duy: “Ngươi đi đi, đừng nhiễu ta. Ta thích bộ phim này. Chờ coi xong, ta sẽ ngủ, bảo chứng không đi đâu, ngươi yên tâm.”

“Tốt lắm, ta đi trước.” Trương Duy Cần mở cửa, nhưng vẫn quay lại đế thêm một câu nữa. “Nhớ kỹ ngươi đã bảo chứng rồi đó.”

Giải Ý cười nói: Ngươi chừng nào thì thấy ta không giữ lời chưa?”

“Vậy là tốt rồi.” Trương Duy Cần vẫn còn có điểm lo lắng. “Một hồi ngươi phải nhớ kỹ ăn canh, uống thuốc.”

Giải Ý nhịn không được lắc đầu: “Được rồi, đi nhanh đi, ngươi thế nào như bà già thế?”

Trương Duy Cần cười cười, đóng cửa lại.

Giải Ý đành ôm mềm, nằm ở sofa xem TV.

Ngoài cửa sổ dương quang ấm áp, gió nhẹ lướt qua, tựa hồ ác mộng đã kết thúc.

Lúc xuất viện, thân thể hắn vẫn đang rất yếu, đi không được vài bước toàn thân đã nhũn ra, thở không ra hơi, xương sườn bị gẫy cứ mơ mơ hồ hồ mà đau, thật sự là bệnh đến mức phiền chán cực kỳ.

Lộ Phi phải để ý công ty, năm trước còn phải đại biểu Giải Ý dự một loạt xã giao, không rảnh chiếu cố hắn, Ly Đình liền tiếp tay. Nàng bắt Giải Ý phải nằm trên giường nghỉ ngơi, mỗi ngày cho vài loại món bổ gì đó, ăn nhiều tới mức hắn muốn ói luôn.

Trong khoảng thời gian này, Giải Ý tận lực mà quên đi sự việc thống khổ kia. Tang thương của thời gian đã tạo cho hắn một ổ khóa mang chữ “Quên” một cách hoàn hảo. Một màn kia đã bị chôn sâu tận đáy lòng, dần dần nhạt đi. Hiện tại, khi màn đêm buông xuống, hắn đã khả dĩ ngủ yên, không hề ác mộng nữa.

Lúc này Trương Duy Cần cùng Ly Đình âu yếm như đường như mật, mỗi ngày thân mật khăng khít mà cùng một chỗ, phối hợp ăn ý mà chiếu cố Giải Ý, cũng xử lý công việc tại Hải Nam. Giải Ý nhìn trong nhà mình trình diễn một màn ái tình hài kịch, tâm tình cuối cùng cũng đỡ rất nhiều.

Từ trong thống khổ thoát khỏi, tâm hắn hóa cả thành tàn tro, tất cả nỗ lực cùng thành tựu tại một phút sinh tử kia đều trở nên bé nhỏ đáng kể gì nữa. Hắn biết công trình cao ốc Hoan Nhạc không được đưa cho công ty mình, Tưởng Liên cùng Vu Minh Hoa tại bệnh viện bàn việc mà lòng đầy căm phẫn, Giải Ý lại gãi đúng chỗ ngứa bình tĩnh mà kêu họ chuyên tâm làm tốt công trình đã ký, đẩy nhanh tốc độ công trình tường kính, tranh thủ sớm ngày kết thúc.

Hắn không còn muốn liên quan gì với công ty kia nữa, người kia cũng thế, không muốn nửa điểm quan hệ.

Hắn trốn trong nhà, ngoại trừ thỉnh thoảng gọi điện thoại cho phụ mẫu cùng đệ đệ du ngoạn tại Âu Châu, mỗi ngày chỉ nằm, ngắm mây trôi, đau buồn âm thầm trong lòng thủy chung không quên được. Từ hôm Giải Ý xuất viện, tuy rằng Lâm Tư Đông còn không có tìm đến tìm hắn, nhưng lòng hắn phi thường rõ ràng, người kia sẽ không bỏ qua cho mình. Dù thế hắn nhất định phải ly khai con người ấy. Hắn không hề tin tưởng tình cảm, tình nguyện cô độc mà qua tuổi già, tịch mịch đi tới tận cùng sinh mệnh.

Không khí lành lạnh rất dễ chịu, đây quả là thời tiết lý tưởng để du ngoạn. Giải Ý đứng trước cửa sổ nhìn con đường vắng lặng, cân nhắc coi xem có nên nuốt lời hay không, đến bờ biển dạo dạo một chút.

Bỗng nhiên, hắn nghe tiếng đập cửa.

Cho rằng Ly Đình lo lắng, chạy tới nhìn hắn, không khỏi cảm động lắc đầu, đi đến mở cửa.

Vừa mở cửa, thân thể vĩ ngạn của Lâm Tư Đông liền chen vào.

Giải Ý liền lui ra phía sau hai bước, đôi mắt đen sâu thẳm mơ hồ hiện ra một tia đau đớn, gương mặt không có huyết sắc càng thêm trắng bệch.

Lâm Tư Đông chú ý tới chú ý tới vẻ dị thường gầy gò cùng tái nhợt của hắn, không khỏi đau lòng, tiến lên định ôm hắn.

Giải Ý lui thêm một bước nữa, kiên định mà nói: “Ta đã không nợ ngươi cái gì nữa, ngươi đừng đụng vào ta.”

“Được, ta không đụng.” Lâm Tư Đông ôn nhu mà cười. “Ngươi còn giận ta sao? Lần kia ta là nghe tiểu nhân ly gián, một thời khống chế không được mới khiến ngươi bị thương, là ta không tốt, ta xin lỗi ngươi, ngươi đừng giận nữa. Ta đã cho bày thiên la địa võng, lùng bắt tên vương bát đản Lê Vân An. Gã trốn không thoát đâu, ta nhất định để cho ngươi tiêu mối ác khí này. Ta lần này tới tìm ngươi là muốn nói cho ngươi biết. Công trình kia không đưa ngươi, là ta không tốt, nhưng ta muốn cùng ngươi sống trọn đời, chúng ta còn nhiều thời gian…..”

“Không thể.” Giải Ý kiên quyết lắc đầu. “Chúng ta kết thúc rồi. Ta không muốn gặp lại ngươi nữa, ngươi đi đi.”

Lâm Tư Đông rất bất ngờ, thế nhưng phản ứng đầu tiên là tuyệt không để Giải Ý ly khai y. Y vọt lên, vươn tay muốn ôm hắn.

Giải Ý rùng mình một cái, thối lui về phía sau.

Lâm Tư Đông rụt tay lại, đứng trước mặt hắn, thần tình phi thường kiên định, mang theo một luồn dã tính.

Giải Ý trầm mặc mà ngồi xuống, lẳng lặng mà nhìn y, đôi mắt sâu như biển, không có một tia rung động.

Lâm Tư Đông nhìn gương mặt trắng còn hơn giấy kia, cười nhẹ giọng nói: “Ngươi đang sợ? Đừng sợ, ta sẽ không thương tổn ngươi nữa.”

Giải Ý nhếch môi, không nói một lời.

“Đừng sợ.” Lâm Tư Đông chầm chập tiến tới, ngồi xổm xuống, ôn nhu mà ôm hắn vào lòng.

Giải Ý nao núng lui về phía sau, nhưng lập tức bị y ôm chặt lấy.

“Ta sẽ không thương tổn ngươi nữa.” Hắn nhẹ giọng xoa dịu.

Thần tình Giải Ý thảm thống, không nhúc nhích mà mặc y cúi đầu hôn.

Môi Lâm Tư Đông chậm rãi di động đến bên tai hắn, suồng sã mà ma sát: “Bảo bối nhi, ta rất nhớ ngươi.”

Giải Ý ra sức đẩy y, tránh mặt đi: “Chúng ta đã ân đoạn nghĩa tuyệt, ngươi đi đi.”

“Tiểu Ý, ngươi nghĩ đơn giản quá. Chỉ dựa vào một câu nói, muốn ta đi sao?” Lâm Tư Đông cười hắc hắc. “Ngươi đừng quên, trên thế giới này, không ai so với ta lý giải ngươi, bao quát quá khứ cùng hiện tại.”

Vừa nghe y nhắc tới quá khứ, Giải Ý liền rùng mình một cái. Hắn rốt cục minh bạch bản thân đã rơi vào một vũng bùn không thể rút chân ra được. Trầm mặc một lát, hắn cam chịu mà đứng dậy đi vào phòng ngủ, không nói gì mà đưa tay cởi nút áo.

Lâm Tư Đông từ phía sau ôm lấy hắn: “Đừng giận ta, ta yêu ngươi, không muốn ngươi ly khai ta.”

Từng đợt từng đợt chua xót khổ sở lại trào lên trong lòng hắn. Hắn thuận theo để Lâm Tư Đông cởi y phục, đặt lên giường.

Lúc này đây, động tác Lâm Tư Đông đã không còn ôn nhu nữa.

Giải Ý cảm giác được miệng vết thương ở chỗ sâu kia vẫn chưa lành giờ đã bị ma sát càng thêm đau nhức, cảm giác được cái ôm thắm thiết của y khiến chính mình ngặt thở, cảm giác được nụ hôn nhu tình của y lướt qua da thịt chết lặng của mình, cảm giác được thân thể trầm trọng của y áp bách các vết thương trên bụng. Toàn bộ quá trình đó, chỉ có thống khổ, không có vui sướng.

Lâm Tư Đông cảm thấy như được đắm mình trong làn nước nóng, khoái cảm như thủy triều trào dâng. Y thỏa mãn dán vào tai Giải Ý nói: “Tiểu Ý, ta cam đoan với ngươi, vĩnh viễn đều yêu ngươi, vĩnh viễn sẽ không thương tổn ngươi thêm lần nào nữa.”

Giải Ý vẫn trầm mặc, nghiêng đầu nhìn đi chỗ khác.

Dương quang thật tốt a. Hắn nghĩ. Thế nhưng dương quang luôn luôn là của người khác, vĩnh viễn đều không thuộc về ta.

Tất cả, tất cả đều phảng phất như một ác mộng vĩnh viễn không thể tỉnh…..

————–

Đêm bắt đầu, Lâm Tư Đông từ ngủ say mà tỉnh lại. Bên người đã không ai ở. Y vội vã đứng dậy đi ra ngoài tìm.

Giải Ý ở tại phòng khách, lẳng lặng đứng trước cửa sổ, mờ mịt nhìn ra ngoài.

Bầu trời đen thẳm có điểm thêm một vài ngôi sao nho nhỏ, khiến cho người ta vừa an tĩnh vừa tịch mịch.

Hắn mặc một bộ áo ngủ bằng nhung xanh dương, nhìn bóng lưng càng trở nên tịch tĩnh.

Lâm Tư Đông nhìn người kia lộ ra vẻ cô độc tịch mịch, lòng đau đớn vô cùng, không khỏi đi qua, nhẹ nhàng ôm lấy thân thể gầy yếu đó, cúi đầu dịu dàng nói: “Tiểu Ý, xin lỗi.”

Ánh mắt Giải Ý vẫn không có tiêu điểm, ngơ ngơ ngác ngác mà nhìn ra cửa sổ, lúc này so với quá khứ hắn còn lãnh liệt, đạm mạc hơn.

Lâm Tư Đông ôm lấy hắn, đưa hắn đặt lại lên giường.

Giải Ý chẳng giãy dụa, tất cả chỉ là lặng lẽ nhìn ánh đèn đường, không nói một lời

Lâm Tư Đông thay hắn ghém chăn, nhìn không chuyển mắt vào gương mặt kia, một lúc lâu mới chân thành mà nói: “Tiểu Ý, ngươi yên tâm, ta sẽ suốt đời đối tốt với ngươi.”

Giải Ý đã mỏi mệt lắm rồi, nhắm mắt. Hắn chỉ cảm thấy đầu một mực ong ong mà kêu, choáng váng cực kỳ.

Lâm Tư Đông nghiêng người nằm kế bên, lặng lẽ vươn tay cầm lấy bàn tay lạnh lẽo của hắn.

_______________

(1) Hỷ yến:

Hỷ yến (chữ Hán: 喜宴, tiếng Anh: The Wedding Banquet, dịch nghĩa: Tiệc cưới) là một bộ phim năm 1993, đạo diễn bởi Lý An, nói về một người đồng tính nam nhập cư đến Mỹ từ Đài Loan. Anh cưới một cô gái từ Trung Hoa đại lục để làm vui lòng cha mẹ mình và để cho cô này có được một thẻ xanh. Tuy nhiên sự việc đã diễn ra không như kế hoạch của anh ta khi cha mẹ anh đến Mỹ để sắp đặt cho tiệc cưới.

Các diễn viên là Triệu Văn Tuyên (Winston Chao), Mitchell Lichtenstein, Cao Kim Tố Mai (May Chin), Ah Lei Gua, Dion Birney, Sihung Lung và các diễn viên khác. Hỷ yến là bộ phim đầu tiên trong ba bộ phim của Lý An về đề tài đồng tính, phim thứ hai là Brokeback Mountain và phim thứ ba là Taking Woodstock. Lý An cũng đóng vai một người khách đến dự tiệc cưới trong phim này. Hoa Kỳ và Đài Loan hợp tác sản xuất.

Nguồn: http://vi.wikipedia.org/wiki/H%E1%BB%B7_y%E1%BA%BFn

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương