Giải Ý cùng Lâm Tư Đông nhàn nhã tản bộ trên con đường cổ ở Tây An.

Bọn họ gặp qua rất nhiều vật lạ mắt, mà đã lâu rồi hai người không được dạo chơi danh lam thắng cảnh như thế này. Nhất là Giải Ý, hắn rất thích nhìn cảnh sinh hoạt địa phương. Loại phong thổ dân tình này khiến cho hắn cảm thấy một loại cảm động lâng lâng dâng lên trong lòng.

Hai bên trái phải con đường đều đầy các cửa hàng, quán ăn, khách sạn, tiệm bách hóa nho nhỏ, các đại nương tụ lại một chỗ, một tay dệt áo một bên buôn chuyện.

Quần áo đại nương cùng len trên tay đều có màu sẫm, tất cả như hòa vào sắc trời mờ mịt mùa đông, khiến Giải Ý có cảm giác thời gian nơi đây đã hoàn toàn ngừng lại.

Bỗng nhiên, họ thấy, từ đầu phố, một chàng trai anh tuấn nắm tay một vị bà lão, chậm rãi đi tới bên này. Thanh niên kia khí chất sạch sẽ giống như chưa bị ngoại giới ô nhiễm, mà bà lão nhỏ gầy trên mặt nếp nhăn hằn sâu, làm cho người ta cảm thấy bà lớn tuổi đến mức nhìn không ra tuổi. Cậu ta cẩn cẩn dực dực mà nắm tay bà lão, vô cùng ôn nhu mà che chở, chậm rãi đi về phía trước. Cậu ta vừa đi vừa nhỏ giọng giới thiệu cảnh vật xung quanh, bà lão cao hứng gật đầu đắc ý. Hai người đều có vẻ vui sướng thật đơn thuần.

Mọi người trên đường đều chú ý tới bọn họ, trên mặt đều tỏa ra nét cười tán dương. Có mấy người phu nhân trung niên nhịn không được cao giọng hỏi: “Đại nương, phúc khí tốt quá nha, là con trai của đại nương sao?”

Lão thái thái hài lòng mà đáp: ” Là cháu nội.” Thanh âm rất rõ ràng.

Mọi người nhao nhao: “Hiện tại cháu trai hiếu thuận giống như vậy hiếm thấy lắm nha.”

Giải Ý nhoẻn miệng, tiếu ý nhẹ nhàng, nhìn bọn họ.

Lâm Tư Đông nhìn hắn, bỗng nhiên nói: “Ngươi nhất định cũng là một hiếu tử.”

Giải Ý không nói chuyện, chỉ nhìn theo bóng dáng hai người chậm rãi đi xa.

Nhìn ra thần tình hắn có chút buồn bã, Lâm Tư Đông liền vỗ vỗ vai hắn, dẫn hắn trở lại xe, nổ máy chạy về phía ngoại ô.

——————

Từ bề ngoài nhìn vào, lăng Tần Thủy Hoàng giống như một sườn núi cao cao, tại bình nguyên nhìn lại càng cao thêm. Gió bắc lạnh lẽo thổi qua thấu cả vào xương, cỏ cây tiêu điều, một mảnh hiu quạnh. Lúc này không lễ không tết cũng chẳng phải ngày nghỉ, lại chưa đến mùa du lịch, bốn phía hoàn toàn trống trải, thập phần lặng im.

Trên sườn núi, Giải Ý cùng Lâm Tư Đông một trước một sau ngồi trên bãi cỏ.

Lâm Tư Đông ôm chặt thắt lưng hắn. Giải Ý tựa vào lòng y. Hai người yên lặng nhìn ra bình nguyên nhấp nhô đầy bùn đất xa xa, cảm thụ được sinh mạng mạnh mẽ tiềm tàng đang yên ngủ tại nơi hoang vu này.

Bọn họ đã ngồi thật lâu rồi, câu được câu không mà trò chuyện.

Gió bắc lướt nhẹ trên mái tóc, khiến cho gương mặt cả hai có chút tai tái. Trong khung cảnh đó, màu áo khoác xám xám của Lâm Tư Đông kề bên sắc đen của áo Giải Ý, thập phần xứng đôi.

” Ngày mai là kết thúc kì công tác của ngươi tại đây, sau đó đi Châu Hải đúng không?” Lâm Tư Đông nhẹ giọng hỏi: “Ta muốn đến Bắc Kinh làm chút chuyện, tranh thủ trước Tết nguyên đán sẽ trở về.”

“Tốt.” Giải Ý khóe miệng cong lên, đột nhiên hỏi. “Người có gia đình luôn nghĩ gia đình là nơi ấm áp nhất phải không?”

“Loại gia đình này, chỉ là một trách nhiệm, rốt cuộc vợ ta, con gái ta đều là người của Lâm gia, cần ta chiếu cố suốt đời, như vậy mà thôi.” Theo bản năng, Lâm Tư Đông lảng tránh vấn đề này. “Ta lần này quay về Bắc Kinh, chủ yếu là muốn tìm một ít bằng hữu tâm sự chút.”

Giải Ý rất thông minh, vừa nghe liền minh bạch: “Thế nào? Muốn dời trụ sở chính à?”

“Đúng vậy, tại Hải Nam tuy rằng phát triển rất khá, nhưng muốn phát triển thêm thì không gian không đủ lớn. Đất đai ở Hải Nam so với toàn quốc vẫn thấp hơn, tiêu thụ của dân bản xứ cũng không cao, lợi nhuận đều có hạn.” Trong thanh âm ôn hòa của Lâm Tư Đông lộ ra chút bình tĩnh lẫn tự tin.”Giới bất động sản Bắc Kinh hiện tại hừng hực khí thế, giá đất quả thực như ngồi hỏa tiễn, cấp tốc tăng vọt, làm cho người ta phát ham. Sở dĩ, ta dự định chờ công trình cao ốc Hoan Nhạc làm xong sẽ đem tổng bộ công ty di dời sang Bắc Kinh. Thủ đô dù sao cũng khác nơi này, càng gần trung ương thì có gì gió thổi cỏ lay, lập tức quay đầu chuyển hướng được, vậy có thể tránh rất nhiều tổn thất.”

Giải Ý gật đầu: “Vậy ngươi dự định rút khỏi Hải Nam toàn diện sao?”

“Không, bảo lưu một nhánh công ty tại Hải Nam, nếu có công trình, đương nhiên vẫn làm.” Lâm Tư Đông mỉm cười. “Bất quá, tổng bộ phải dọn đến Bắc Kinh.”

“Vậy sao?” Nhãn thần Giải Ý càng lúc càng nhạt. “Vậy cũng tốt.”

Lâm Tư Đông siết chặt hắn vào người, hôn nhẹ: “Tiểu Ý, đến lúc đó, ngươi theo ta đến Bắc Kinh đi. Công trình của ta đương nhiên đều cho ngươi. Nếu có ngày ngươi mệt mỏi, rời khỏi giang hồ, nghỉ ngơi thì yên tâm, ta nuôi nổi ngươi mà.”

Giải Ý mỉm cười: “Cũng tốt, đến lúc đó ta nhất định làm cho xứng với chức vị tình nhân, mỗi ngày ngoại trừ nuôi chó, chăm mèo, gì cũng không làm.”

“Ngươi nguyện ý như vậy đương nhiên là hay rồi. Nhưng ta lại không biết tính ngươi hay sao? Đừng dùng loại khẩu khí này mà chọc tức ta.” Lâm Tư Đông thay hắn vuốt lại mái tóc đang bị gió thổi rối tung, tha thiết siết lấy thân người hắn. “Tiểu Ý, nói thật, ta sẽ không ly hôn. Vợ ta theo ta đã mười năm rồi. Lúc trước ta từ quân ngũ trở về, vào một công ty làm công, chúng ta chính là ở chỗ đó gặp nhau. Khi đó ta văn hóa không cao, cũng nhìn không ra tiền đồ gì cả, thế mà cô ấy một điểm cũng không có ghét bỏ. Kết hôn rồi, có thể nói ta hai bàn tay trắng, thế nhưng cô ấy cũng không có lấy một câu oán hận, cứ như vậy theo ta. Cô ấy cùng ta đồng cam cộng khổ, cũng không làm gì có lỗi với ta. Hiện tại, con gái lớn của ta mới vào sơ trung, con gái út mới vào tiểu học, ta cũng không muốn nhiễu loạn tâm tính đơn thuần của hai đứa. Nói chung, việc này rốt cuộc ta xin lỗi ngươi, mong ngươi tha thứ.”

“Xác thực có điểm khó chịu. Bất quá, bỏ đi, chuyện nhà ngươi không cần nói cho ta.” Giải Ý rộng rãi mà cười nói. “Huống hồ ta là nam nhân, cũng không cần danh phận cái gì.”

“Tiểu Ý, ngươi đừng giận được không?” Lâm Tư Đông ôn nhu dỗ dành. “Ta nghĩ như thế này cũng không có gì không tốt. Kỳ thực vợ chồng ta kết hôn nửa năm sau thì đã phân phòng rồi. Hai người nữ nhi cũng là nhận nuôi. Vợ ta tuy kiên trì không chịu ly hôn nhưng cũng rất hiểu rõ ta. Hôn nhân chúng ta đã sớm hữu danh vô thực rồi, bất quá vì con cái duy trì một gia đình mà thôi. Nhiều năm như vậy, trong lòng ta, chỉ có ngươi là tốt nhất. Hiện tại ngươi cùng thê tử của ta, nữ nhi của ta giống nhau, đều là thân nhân của ta cả.”

Mặt Giải Ý cũng đã có một chút đạm bạc thoải mái, bình tĩnh “À” lên một tiếng.

Trên trời, những cụm mây xam xám càng lúc như càng sà xuống thấp trên đầu bên kia của bình nguyên xa xa, mặt trời thật to lặn dần, không khí nơi này vẫn lành lạnh không chút hơi ấm.

Bọn họ ôm nhau ngồi cả ngày trước gió bắc lạnh lẽo, thanh thản trò chuyện. Hai người đều nghĩ, giờ này khắc này, tại nơi tha hương thổ địa này ngồi nói chuyện phiếm thế kia, tất cả mọi chuyện dường như đều không thực, chỉ có lòng họ là đang xích lại gần nhau hơn.

Lâm Tư Đông khẽ gọi: “Tiểu Ý.”

Giải Ý nhẹ giọng đáp: “Cái gì?”

“Tiểu Ý, con người ta ấy mà, con mắt rất nhỏ. Làm người của ta thì không nên dính lấy những người khác.” Lâm Tư Đông nghiêm túc mà nói. “Mặc kệ là nam nhân nữ nhân, đều không được.”

Giải Ý bật cười: “Nghĩ sao mà nói cái này vậy?”

Lâm Tư Đông thở dài: “Ta nghĩ ngươi quá hào hiệp, căn bản không giống người khác, một lòng muốn quấn chặt lấy ta, lúc nào cũng dính sát vào người. Thực chất thì không yêu ta, mới nên biểu hiện ra như thế.”

Giải Ý khẽ lắc đầu: “Ngươi không phải của ta, ta có tư cách gì quản ngươi?”

“Đừng nghĩ thế. Ngươi là người yêu của ta, đương nhiên có thể quản ta.” Lâm Tư Đông rất nghiêm túc. “Ta cũng quản ngươi. Ta thực sự rất nhỏ nhen.”

Giải Ý buồn cười: “Thế nhưng ta phải làm công trình, phải thảo luận công việc, mời hộ khách ăn uống đâu thể tránh được.”

“Ta ghen a.” Lâm Tư Đông nửa thật nửa giả cười.

Giải Ý nhẹ nhàng nhún vai: “Nói đi nói lại, ngươi muốn nhốt ta trong ***g hay sao?”

“Ngươi người này a, ta thật không biết nên nói thế nào cho đúng đây.” Lâm Tư Đông bất đắc dĩ than nhẹ. “Ta chỉ là quá quan tâm ngươi, quá thích ngươi thôi. Tiểu Ý, ta bảo chứng, sau này chỉ ở cạnh ngươi mà thôi, tuyệt không lăng nhăng, ngươi thì sao, có thể hứa với ta chứ?”

Giải Ý suy nghĩ chốc lát rồi nói: “Ta chỉ có thể hứa, sẽ không cùng người khác lên giường.”

“Tốt, chỉ cần hứa thế là ta an tâm rồi.” Lâm Tư Đông nhìn tà dương dần lặn, khe khẽ thở dài. “Tiểu Ý, giang hồ hiểm ác đáng sợ, ngươi phải bảo trọng. Có chuyện gì thì phải tìm ta, đừng tự gánh một mình, ta nhất định giúp ngươi.”

Giải Ý không thèm nói lại, chỉ dang rộng tay chân, thả lỏng mà nằm vào lòng y, lòng cảm thấy thoải mái vài phần.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương