Bơi Đêm
-
Chương 135: Giáng sinh vui vẻ, Điền Tư
Vào ngày Giáng sinh, Trần Mai cho tan học sớm, cho phép Hồ Già và những người khác ra ngoài đón lễ.
Giáng sinh giống như một chiếc bánh kem sữa tươi, Thượng Hải giống như một tiệm bánh, khắp thành phố đều phủ đầy bột vàng và cát vàng, tuyết nhân tạo như đường trang trí, chuông Giáng sinh như kẹo hạt bạc, niềm vui lớn cũng là nỗi buồn lớn, Hồ Già lo lắng cho Điền Tư nên vừa tan học liền vội vã trở về khu Thâm Thủy Loan. Vừa bước vào cửa, cô đã ngửi thấy mùi gà nướng bơ và bánh táo. Điền Tư đang rửa tay nấu súp trong bếp, anh muốn tổ chức Giáng sinh một cách nghiêm túc và tỉ mỉ.
Anh hỏi cô: "Chúng ta ăn xong rồi đi xem phim, xem xong phim thì đi dạo ở bến Thượng Hải, có được không?"
Hồ Già nhìn vẻ mặt của Điền Tư rồi gật đầu đồng ý.
Hai người ăn xong, mặc áo ấm thật dày rồi ra ngoài xem phim.
Bộ phim khá nhàm chán, Hồ Già dựa vào Điền Tư gần như ngủ gật, nhân vật chính cãi nhau ầm ĩ, Hồ Già liền tỉnh dậy, khẽ hỏi Điền Tư rằng còn bao lâu nữa.
Điền Tư nhìn đồng hồ rồi nhẹ nhàng nói với cô: "Còn một tiếng nữa." Hồ Già thở dài, cả người mềm nhũn như cháo, nghiêng đầu định ngủ tiếp, Điền Tư đỡ lấy đầu cô, thì thầm nói: "Không muốn xem thì thôi, chúng ta ra ngoài đi dạo đi." Hồ Già lấy lại tinh thần, cô dùng ngón tay chải tóc, quấn khăn quàng rồi kéo Điền Tư bước nhanh ra ngoài.
Bên ngoài toàn là người, bạn bè, tình nhân, gia đình, họ đi một chút rồi lại nhìn một chút, nói nói cười cười.
Hồ Già và Điền Tư bị cuốn vào giữa họ, họ đi chậm rãi ngắm nhìn, ánh sáng vô hạn của đèn thiên thần trên đỉnh dường như đang thuyết giáo, mọi người giơ điện thoại lên chụp ảnh, hàng chục màn hình lớn nhỏ khác nhau chiếu ra đôi cánh thiên thần, giống như một cảnh quay mang tính khái niệm trong phim siêu thực. Càng đi về phía trước, người càng đông, Hồ Già cảm thấy vô vị, cô cùng Điền Tư ngồi xuống quán cà phê nghỉ chân.
Cô nhấp một ngụm cà phê của anh, cảm thán một câu: "Uống vào lại có vị hạt dẻ."
Điền Tư cười, anh không nói nhiều mà chỉ nắm lấy tay cô.
Hồ Già nghĩ đến chuyện của bố Điền Tư, cô hỏi anh: "Trò chơi ngày mai mới ra mắt phải không?"
Điền Tư lắc đầu: "Anh còn muốn thêm một số thứ vào, cốt truyện chính cũng phải sửa, đành phải đợi đến năm sau mới ra mắt được."
Hồ Già gật đầu, anh cúi mắt suy nghĩ một lúc rồi đột ngột hỏi cô: "Nếu anh bỏ học đại học rồi chạy đi vẽ truyện tranh, em sẽ nghĩ gì về anh?" Hồ Già dùng nĩa đâm vào lớp kem trên bánh rồi nhẹ nhàng nói: "Vậy thì thế giới sẽ có thêm một họa sĩ truyện tranh thôi." Điền Tư không ngờ cô lại nói như vậy nên có chút ngạc nhiên. Hồ Già ăn một miếng kem tươi nhẹ tênh rồi hỏi Điền Tư: "Bố anh vẽ truyện tranh giỏi như vậy, sao ông ấy không đi làm họa sĩ truyện tranh?"
Điền Tư trả lời: "Ông ấy muốn, nhưng ông nội không ủng hộ."
Một lúc sau, Điền Tư kể: "Bố anh vốn muốn đi du học Nhật Bản, vẽ truyện tranh, ông nội tất nhiên là không cho phép, hai người cứng đầu đến cuối cùng, ông nội mời một giáo viên từ Mỹ viện đến dạy bố anh vẽ, bố anh rất vui, tưởng rằng ông nội đã nhượng bộ, cho đến khi đến studio của thầy mới biết ông ấy dạy vẽ tranh văn nhân."
Hồ Già nói: "Nghe có vẻ như là chuyện mà ông nội anh sẽ làm."
Điền Tư cười rồi lại nói: "Nghe bác cả nói, hồi bố anh học cấp ba cứ lén lút vẽ truyện tranh, muốn gửi đến giải Tezuka, sau này vẽ xong rồi, nghe nói kể về câu chuyện chú robot nhỏ chống lại quyền lực, từ thành phố ngầm đánh đến thuộc địa ngoài hành tinh rồi còn cho nổ tung cả sao Hỏa, bố anh rất hài lòng, tưởng chừng như chắc chắn sẽ thắng, cuối cùng lại phát hiện trong danh sách đoạt giải không có tên mình."
Hồ Già tiếp lời: "Vậy chắc hẳn là bố anh thất vọng lắm."
Điền Tư gật đầu, nhìn cây thông Noel ngoài cửa sổ thủy tinh, đèn màu nhấp nháy, náo nhiệt mà ảm đạm.
Điền Tư khẽ nói với Hồ Già: "Lúc đó ông ấy rất thất vọng, sau này mới biết là ông nội đã chặn truyện tranh của ông ấy lại rồi vứt đi, bên Nhật căn bản là không nhận được truyện của ông ấy, bố anh tức giận đến cực điểm, về nhà cãi nhau với ông nội, ông nội cũng không chịu xin lỗi ông ấy, hai người nói qua nói lại, bố anh xông lên cắn ông nội một phát, suýt nữa cắn đứt ngón út."
Hồ Già nói: "Ông nội hung dữ, bố anh còn hung dữ hơn, gia đình đấu vật."
Điền Tư nghe nhận xét của cô mà bật cười.
Cô nghĩ đến Tiểu Phá Nát liền hỏi Điền Tư: "Vậy Tiểu Phá Nát là vẽ từ khi nào vậy?"
Anh lắc đầu: "Anh không biết, sau này ông ấy học tài chính, không vẽ truyện tranh nữa, cũng không chịu đưa truyện tranh trước đây cho người khác xem, không ai biết đến câu chuyện của Tiểu Phá Nát. Sau khi ông ấy mất, anh đi dọn dẹp nhà ở Hồng Kông, đóng gói tất cả đồ đạc, tháo sạch phòng, cuối cùng tìm thấy bản thảo "Tháp thông thiên" trong ngăn kéo tủ sách, giấy bản thảo đã vàng ố và giòn mục, chắc chắn là đã nhiều năm rồi."
Hồ Già than thở: "Thật đáng tiếc, cảm giác như đã bỏ lỡ bố anh vậy."
Điền Tư cúi mắt không nói gì.
Hai người bước ra khỏi quán cà phê.
Trung tâm thương mại bắt đầu phát bài "Christmas Is All Around", ông già Noel mũi cao người nước ngoài thì đang phát kẹo.
Hồ Già kéo tay Điền Tư, Điền Tư hỏi: "Muốn về rồi à?" Hồ Già gật đầu, Điền Tư lại hỏi: "Không muốn xem tuyết nhân tạo nữa à?" Hồ Già chăm chú đọc nỗi buồn trong mắt Điền Tư, cô ủ rũ nói: "Anh không cần phải đón Giáng sinh với em đâu." Điền Tư vuốt tóc cô, dịu dàng nói: "Là anh muốn đón cùng em, anh không muốn em vì anh mà e ngại Giáng sinh." Nói đến đây, Hồ Già cảm thấy chua xót trong lòng, cô lại kéo Điền Tư đi một lúc.
Hoạt động biểu diễn sắp bắt đầu, nhân viên đẩy ra máy tạo tuyết nhân tạo khổng lồ.
Điền Tư và cô cùng ngồi trên chiếc ghế kim loại bóng loáng tròn trịa, cô khẽ nói: "Kể em nghe thêm một chút nữa đi."
Điền Tư suy nghĩ một lúc rồi nói với cô: "Bác trai nói với anh rằng, truyện tranh về chú robot nhỏ rất hay, đáng tiếc là chỉ có ông ấy và bố biết trong truyện vẽ gì, ông nội không thèm xem đã vứt hết mấy trăm trang bản thảo. Sau khi anh lục ra "Tháp thông thiên" từ tủ sách, ý nghĩ đầu tiên của anh là phải làm nó ra, để mọi người nhìn thấy, để ông nội nhìn thấy, ý nghĩ ấy trẻ con lắm phải không?"
Hồ Già sửa lại: "Không phải trẻ con, mà là vĩ đại, em nói thật đấy."
Điền Tư cười.
Cô nghĩ, Điền Tư đang gánh vác ước mơ của bố trên vai.
"Điền Tư," cô gọi tên anh, nghiêm túc nói, "Anh định sửa cốt truyện như thế nào?"
Tuy cô đã đặt ra câu hỏi nhưng lại sợ nghe câu trả lời của Điền Tư, nên cô vội nói: "Anh đừng trả lời vội, nghe em nói đã, anh đã làm trò chơi rất tốt rồi, bố anh sẽ rất vui mừng, em chỉ muốn biết rằng anh nghĩ thế nào thôi? Anh có muốn quay lại Tháp thông thiên không? Tiểu Phá Nát có thể sống rất tốt trong trò chơi của anh, cậu ấy không cần phải quay lại Tháp thông thiên, anh cũng đừng gánh vác quá nhiều thứ nữa."
Điền Tư ngạc nhiên, như thể cuối cùng cũng được ai đó hiểu thấu, ngoài sự nhẹ nhõm ra còn có một sự giải thoát đau đớn.
"Được." Anh từ tốn nói với cô, "Anh sẽ không quay lại Tháp thông thiên."
Lời vừa dứt, tuyết liền rơi xuống.
Tuyết rơi như thể ai đó đang tha thứ cho ai, mọi người đều lớn giọng nói lời chúc Giáng sinh vui vẻ.
Hồ Già cuối cùng cũng an tâm, cô cũng lớn giọng nói với Điền Tư: "Giáng sinh vui vẻ, Điền Tư!"
Tuyết mịn rơi lên hàng mi đen nhánh của Điền Tư, anh đáp: "Giáng sinh vui vẻ, Giai Giai."
Tuyết nhân tạo nhẹ nhàng và mịn màng, tự do, không có ràng buộc, tuyết cứ bay xuống và người thì cứ bước lên.
Từ ngày hôm đó về sau, Điền Tư sửa cốt truyện chính, Tiểu Phá Nát không cần phải quay lại Tháp thông thiên nữa, cậu ấy có thể quay lại, nhưng quay lại không còn là mục đích duy nhất của cậu ấy nữa. Vườn hoang rất tốt, Tiểu Phá Nát có thể xây dựng kiến trúc của mình ở vườn hoang, cậu ấy có thể xây Tháp thông thiên, cũng có thể xây một khu vườn bình dị và rộng rãi, còn viết gì trên bia đá đồng thì tùy bạn quyết định.
______Edited by Koko
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook