Bối Đạo Nhi Trì
-
Quyển 3 - Chương 86: 【 Ảo giác 】
“Thế thân kia, hôm qua đã tỉnh.”
Nhan Lập Khả nghe vậy thì sững sờ, “Đã tỉnh?”
Lăng Viêm cười càng lớn hơn, “Đúng vậy, tỉnh lại vào hôm qua, tôi tới đón cậu đến bệnh viện đây, nào, cất hành lý xong rồi, bây giờ chúng ta đi ha?”
Nhan Lập Khả gật đầu ngay lập tức, nhấc chân bước đi ra cửa, “Tỉnh khi nào? Bây giờ ra sao? Lúc tỉnh là đột ngột tỉnh lại hay là có ý thức trước?”
Lăng Viêm nghe xong thấy buồn cười, “Những cái này cậu hỏi bác sĩ đi, tôi chỉ chịu trách nhiệm tới đón cậu thôi.” Cả hai đi xuống lầu, ngồi vào xe một lần nữa, Lăng Viêm nhìn gương mặt chưa trưởng thành của thiếu niên bên cạnh, chợt hỏi lại, “Lúc trước mấy bác sĩ kia nhìn thấy phương thuốc của cậu thì cảm thấy rất kỳ lạ, cũng rất thành thạo. Tiểu Khả, phương thuốc đó thật sự do cậu tự nghiên cứu à?”
Trong lòng Nhan Lập Khả rất hứng khởi, không nghĩ ngợi gì liền gật đầu, “Đương nhiên, tôi đã làm rất nhiều thí nghiệm, dùng rất nhiều năm mới điều chế thành… đấy…”
Nhan Lập Khả đột nhiên ngẩn người, lồng ngực lại khó chịu, đập nhanh kịch liệt.
“Rất nhiều năm?” Lăng Viêm nhíu mày, “Cậu mới nhìn thấy thế thân này có hai tháng mà?”
Thiếu niên bên cạnh hình như đang ngẩn người, cả buổi không nói gì. Lăng Viêm cảm thấy lạ, vươn một tay ra chạm vào vai của Nhan Lập Khả, “Này, Tiểu Khả?”
Nhưng thiếu niên vẫn ngơ ngác chằm chằm nhìn về phía trước, mắt cũng không chớp một cái, cả người như bị đóng khóa, không nhúc nhích.
‘Ca, anh yên tâm, em nhất định sẽ cứu Lăng Diệc Phong tỉnh lại, anh đừng đau buồn…”
‘Ca, đây là cỏ Linh Âm có tác dụng chữa trị rất tốt, lần điều chế này em sẽ thêm chúng vào nhất định sẽ hiệu quả hơn rất nhiều!’
‘Ca, rốt cuộc anh yêu ai?’
Trong đầu loáng thoáng có giọng nói của ai đó, trước mặt liên tục hiện lên gương mặt lạnh lùng của một người đàn ông. Dáng hình xinh đẹp, lông mày sắc nét, nhưng đôi mắt vô cùng ảm đảm, đôi đồng tử tối đen thoạt nhìn rất cô quạnh.
‘Tiểu Bắc, anh xin lỗi, anh cũng không muốn như vậy…. Nhưng thành công đã ở ngay trước mắt, anh thật sự không thể từ bỏ…”
‘Tiểu Bắc, Hạng Ý cưỡng bức em đúng không? Anh sẽ giết nó!’
‘Tiểu Bắc, bãi cỏ Linh Âm đã phát triển rồi, ha ha, ngày mai có thể hái điều chế thuốc được đúng không?’
‘Tiểu Bắc, anh không nỡ bỏ y…’
Tiểu, Bắc…?
Phải rồi, Tiểu Bắc…Trong giấc mơ Karo, cũng gọi mình là Tiểu Bắc.
Nhưng người đó là ai?
Người kia… Vì sao chỉ cần nhìn thấy y, mình đã cảm giác hoài niệm cùng không nỡ…
Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?
Những thứ này rốt cuộc là cái gì…
“Tiểu Khả!!”
Nhan Lập Khả rùng mình, ngây ngốc nghiêng đầu sang.
Xe đã dừng ở trước cổng bệnh viện, bên cạnh là vẻ mặt lo lắng của Lăng Viêm. Hắn cau mày, lay vai của cậu, “Cậu sao vậy? Nghĩ gì thế?”
Nhan Lập Khả dường như đã bình tĩnh trở lại, đôi mắt trống rỗng dần có tiêu cự. Lăng Viêm thở phào nhẹ nhõm, thả vai cậu ra, cầm lấy bàn tay cậu. Ngón tay của Nhan Lập Khả lạnh buốt, còn hơi run rẩy, chỉ vừa chạm vào bàn tay, Lăng Viêm có thể cảm nhận được sự bối rối và bất an trào dâng thông qua lòng bàn tay của thiếu niên.
Lăng Viêm yên lặng một lát, bàn tay nắm càng chặt hơn, “Sao thế?” Kéo thiếu niên đang run rẩy không ngừng vào trong lòng, Lăng Viêm vỗ về lưng của cậu nhẹ nhàng dỗ dành hỏi, “Sao lại sợ đến như vậy? Vừa rồi nghĩ đến gì?”
Người này ôm rất chặt, độc tài không cho giãy giụa, rõ ràng là cái ôm mạnh bạo đến độ không thể hít thở, nhưng có thể khiến cho nỗi hoang mang trong lòng dần dần bình ổn.
Nhan Lập Khả ngơ ngác ngẩng đầu, trông thấy đôi mắt màu đen của Lăng Viêm, cậu nhìn không thấu Lăng Viêm đang nghĩ gì, chỉ theo thói quen cố gắng cười ra một chút, nhưng giọng nói vẫn còn run, “Tôi không…”
Lời còn chưa dứt, Lăng Viêm đã lấy tay nhéo mặt của cậu, “Đồ ngốc, cười không nổi thì đừng cười,” Lăng Viêm thả cậu ra, xoa đầu của cậu, “Cậu chỉ là một nhóc con, sao cứ như đeo thêm mặt nạ vậy, hả?” Khom người tháo dây an toàn cho Nhan Lập Khả, Lăng Viêm lại lấy tay véo mặt của cậu, “Muốn khóc thì khóc, muốn cười thì cười, ở trước mặt tôi không cần gắng gượng.”
Nhan Lập Khả như lấy lại tinh thần, Lăng Viêm nhìn bộ dáng ngẩn ra của cậu liền cảm thấy buồn cười, nhéo chóp mũi của cậu một cái, lúc này mới xuống xe đi sang bên kia mở cửa xe cho cậu, “Nhóc con, xuống xe nào.”
Nhan Lập Khả nhìn bộ dáng tươi cười chói mắt của người đàn ông trước mặt, không hiểu sao bối rối trong lòng dần biến mất. Cậu biết Lăng Viêm không phải người đơn giản, có thể là ngấm ngầm giống như Hạng Ý, nhưng người này luôn luôn cười tươi như vậy, người khác chỉ cần đứng bên cạnh cũng cảm thấy tâm trạng nhẹ nhõm đi không ít.
Những ảo ảnh và âm giọng lo lắng trong đầu dần dần phai mờ, Nhan Lập Khả chỉ cảm nhận được bàn tay Lăng Viêm đang nắm lấy tay của mình, ấm áp lại mạnh bạo, hình như biết được cậu đang bất ổn, dọc đường đi đều nắm chặt không thả.
***
Cuối cùng cũng tới được phòng bệnh, giống như ngày trước, không gian trắng bệch lạnh lẽo. Nhan Lập Khả hít vào một hơi, lại lần nữa mỉm cười theo thói quen, ngẩng đầu nói một câu cảm ơn với Lăng Viêm, rồi buông tay ra đi về phía giường bệnh.
Nhưng Lăng Viêm chỉ im lặng, nhìn ngắm bóng lưng gầy gò của thiếu niên, không biết đang nghĩ gì.
Trên thân bệnh nhân vẫn còn cắm nhiều dây ống, nhưng thật sự đã tỉnh lại, vừa nhìn thấy có người liền cảm thấy lo lắng.
Nhan Lập Khả cố gắng cười thật dịu dàng, cẩn trọng ngồi một bên giường của y, “Anh tên là… Nhiễm Ninh đúng không?”
Người kia dè dặt nhìn cậu, cổ cứng đờ rồi gật nhẹ một cái. Nhan Lập Khả nhớ yết hầu của người này bị trúng một viên đạn, có thể dây thanh quản vẫn chưa hồi phục, nói không được, cậu đành phải hỏi vài câu đơn giản, “Cơ thể khỏe hơn chưa?
Nhẹ nhàng gật đầu.
“Còn… đau ở đâu không?”
Lưỡng lự, như đang suy nghĩ một chút, cuối cùng lắc đầu.
Nhan Lập Khả bật cười, hơi cúi người xuống, “Không cần nói dối, đau ở đâu cứ nói cho tôi biết.”
Nhưng người kia vẫn chầm chậm lắc đầu, khóe miệng cong lên một chút như muốn xin lỗi.
Nhan Lập Khả than thở một tiếng, “Tôi là bác sĩ chính của anh, anh không nói thật, nếu xảy ra chuyện thì tôi sẽ bị phạt đấy.”
Người kia hoảng sợ chớp mắt, vội vã lấy hết sức há miệng muốn nói. Nhan Lập Khả thế này mới nhớ đến người này không nói được, cho nên nhịn lại không hỏi nữa. Có điều người này vì sợ liên lụy tới Nhan Lập Khả nên cố sức muốn nói, xem ra đây là người lương thiện. Nghĩ vậy, Nhan Lập Khả liền cẩn thận nắm lấy tay của y, nhẹ nhàng kiểm tra mạch đập, “Đau ở sau lưng và chân trái, đúng không?”
Người kia như rất bất ngờ, lúng túng gật đầu.
“Đừng lo, tôi sẽ thêm thuốc cho anh, sẽ nhanh chóng hết đau thôi.” Nhan Lập Khả đứng lên, đắp lại chăn cho y, “Anh nghỉ ngơi thêm một chút đi, đừng lo lắng, tôi sẽ chữa khỏi cho anh.”
Nói xong, Nhan Lập Khả đứng thẳng lên, quay đầu nhìn Lăng Viêm. Lăng Viêm lập tức hiểu ý của cậu, mở cửa đi ra ngoài trước, Nhan Lập Khả vừa định đi theo ra ngoài, chợt nghe thấy sau lưng vang lên một âm thanh cực kỳ khản đặc khó nghe.
“Cảm… ơn…”
Nhan Lập Khả bất ngờ, quay đầu lại, trông thấy người đàn ông mình đầy dây dẫn kia đang cố gắng nở một nụ cười, cố hết sức nói lên hai chữ. Nhan Lập Khả liền cảm thấy đau lòng, cậu biết rõ tình trạng thân thể của y, biết rõ để nói ra hai chữ này thì yết hầu đau đến nhường nào. Cậu nhìn người kia thật lâu, cuối cùng gật đầu mỉm cười.
“Cố gắng nghỉ ngơi cho tốt.”
***
“Như thế nào?”
Vừa mở cửa phòng bệnh, Lăng Viêm liền gấp gáp đi tới hỏi. Nhan Lập Khả đóng chặt cửa lại, cũng không vòng vo, đôi mắt đen láy bởi vì vui sướng mà bắt đầu cong lên, “Chỉ cần nghỉ ngơi tịnh dưỡng vài tháng là có thể rời giường rồi.”
Lăng Viêm như bị mấy lời này làm cho choáng váng, ngây người nhìn cậu cả buổi, sau đó đột nhiên cười ha ha lên, đột ngột vươn tay nhấc bổng cậu lên, “Ha ha, Tiểu Khả, cậu thật sự là thiên tài!”
Hắn phấn khích đến độ quên tất cả, ở trong hành lang bệnh viện ôm Nhan Lập Khả xoay vòng vòng, Nhan Lập Khả bị quay đến chóng mặt, hơn nửa ngày mới dừng lại được cái tên nổi điên này.
Lăng Viêm cười sảng khoái, giọng điệu bay lên cả quãng tám, “Vậy hai ngày sau cậu thu xếp đi, tôi đưa cậu đến gặp Lẫm… À không, bệnh nhân thật sự!”
Lẫm…
Ý của hắn, hẳn là Mạc Lẫm.
Nhan Lập Khả âm thầm nghĩ, trên mặt làm vẻ khó xử, “Hai ngày đó tôi phải đi học.”
Lăng Viêm chợt dừng cười, đôi mắt đột nhiên đen xuống, “Cậu hối hận rồi?”
Nhan Lập Khả nhìn thấy ánh mắt người này thoáng cái đã âm trầm, buồn cười chớp mắt mấy cái, “Thế nào? Tôi thật sự hối hận rồi, anh định giết tôi sao?”
Lăng Viêm nhướn mày, trừng mắt hừ một tiếng, “Tôi sẽ không làm gì cậu, nhưng thế thân trong phòng kia khó mà thoát khỏi.”
Khóe miệng mỉm cười của Nhan Lập Khả chợt cứng ngắc, một lúc sau mới thở dài một tiếng, “Y là người vô tội, đừng hành hạ y nữa.”
“Đừng nhiều lời vô nghĩa.” Lăng Viêm trừng mắt nhìn cậu, giọng điệu lạnh lùng, “Có đi hay không, cho cậu ba phút cân nhắc.”
Cái người độc tài vô lý này, thật sự lật mặt còn nhanh hơn lật sách…
Nhan Lập Khả bất đắc dĩ mở miệng, “Tôi sẽ xin phép thầy nghỉ, ba ngày sau đi.”
Thần sắc Lăng Viêm trì trệ, “Thật sao?”
“Dù sao anh vẫn luôn theo dõi tôi, tôi có chạy cũng không thoát.” Giọng của Nhan Lập Khả có kèm theo chút không vui, “Cùng lắm thì anh thật sự giết tôi.”
Lăng Viêm quan sát cậu một lát, nét lạnh lùng trên mặt chợt biến mất, chỉ còn lại bộ dàng cười hì hì, “Ai ai, tôi không nói đùa với cậu đâu. Vậy ba ngày sau tôi tới đón cậu ha?”
Nhan Lập Khả im lặng nhìn hắn, tên khốn này, cười hay không cười, đều vô cùng vô liêm sỉ…
***
Buổi tối trở về ký túc xá, chờ cho xe của Lăng Viêm đi xa, Nhan Lập Khả mới không cười nữa, quay người lấy một cái túi giấy từ trong hành lý. Bên trong là vô số sim điện thoại, đều là Hạng Ý chuẩn bị trước cho cậu. Nhan Lập Khả lấy điện thoại ra đổi sim, nhìn nhìn xung quanh, sau khi xác định không có ai mới trốn vào WC mà bấm điện thoại.
Một giây cũng trở nên dài đằng đẵng, trái tim đập liên hồi trong lồng ngực.
“Alo?”
Nhan Lập Khả hít vào một hơi, nhỏ giọng nói, “Ý, là tôi.”
“Ừ, tôi biết,” Hạng Ý như đang khẽ cười, “Những dãy số đưa cho em, tôi đều nhớ rõ.”
Lại ấm áp trong lòng, Nhan Lập Khả cong mắt, khi nói chuyện khóe miệng cũng không kiềm được mà giương lên, “Nói cho anh biết một tin tốt.”
“Hả?”
Tay kia đè điện thoại lại, hạ thấp giọng, “Thế thân kia, hôm qua đã tỉnh.” Quả nhiên, Hạng Ý sững sờ, Nhan Lập Khả tưởng tượng vẻ mặt bất ngờ của Hạng Ý, nhịn không được vừa cười vừa nói, “Tôi vừa đến bệnh viện xác nhận, ba ngày sau Lăng Viêm sẽ dẫn tôi đi gặp Mạc Lẫm, rất gấp rút.”
Hạng Ý chợt trầm lặng, không nói gì một lúc lâu.
Nhan Lập Khả cẩn thận nhìn quanh, nghi hoặc nhỏ giọng hỏi, “Ý?”
“… À, không ngờ lại nhanh như vậy.” Hạng Ý dừng một chút rồi nói tiếp, “Tôi lo lắng cho em.”
Nhan Lập Khả mím môi, mắt hơi mở ra một chút, giọng cũng nhẹ nhàng, “Yên tâm, tôi sẽ tự lo cho mình.”
“Ừ…” Hạng Ý lại lặng đi một lúc, “Chút nữa tôi gửi ảnh chụp của Mạc Lẫm và Lăng Diệc Phong, em cố nhớ kỹ, đến lúc đó tự mình xem có đúng hay không.”
“Được.”
“Nếu như… Em không cần hành động, nên cứu hắn, nhớ đường là được rồi, tôi sẽ cử người qua đó.”
“Ừ, tôi biết rồi.”
“… Tiểu Khả.” Giọng của Hạng Ý bỗng nhiên nhỏ xuống.
“Ha ha, sao vậy? Tôi đã nói đừng lo mà…”
Hạng Ý gọi tên cậu xong rồi lặng đi thật lâu, không nói gì nữa, chỉ để lại một câu cẩn thận liền cúp điện thoại. Nhan Lập Khả cảm giác kỳ lạ, nhưng vừa nghĩ đến dáng vẻ lo lắng của Hạng Ý, sự bất an và lo lắng trong lòng cũng phai mờ một chút.
Trở lại ký túc xá, vừa nằm xuống, điện thoại chợt rung lên, Nhan Lập Khả nghĩ đến hình ảnh Hạng Ý cung cấp cho mình, liền nghiêng người đối diện với bức tường, đem đầu vùi vào trong góc, sau đó mới cẩn thận mở màn hình lên.
Thư đến, ấn vào, OK.
Một tấm hình lập tức hiện lên trên màn hình.
Tức khắc, đầu ngón tay cứng đờ, trái tim chợt như ngừng đập.
Gương mặt một người đàn ông lạnh lùng hiện ra trong mắt, lại giống như đúc với gương mặt trong ảo giác lúc ban ngày của cậu.
Dưới tấm hình, một dòng chữ nhỏ đập vào trong mắt, Nhan Lập Khả cảm thấy hơi thở cũng run lên.
— Mạc Lẫm.
***
Đêm khuya, trên đường cao tốc, một con xe thể thao phóng nhanh qua.
Nhan Lập Khả ngồi trong xe nhìn cảnh đêm bên ngoài cửa kính, trong đầu vẫn còn trống rỗng mênh mang. Thời gian ba ngày không thể làm dịu đi gánh nặng trong lòng của cậu, đến bây giờ, chỉ cần nhớ lại tấm hình trong điện thoại ba ngày trước, cậu đã cảm thấy khó chịu toàn thân, trái tim rối loạn cứng đờ, nhịp thở cũng bị đè nén.
Người đó, chính là Mạc Lẫm.
Kẻ thù của Hạng Ý, kẻ phản bội của Hạng gia, là người đã hôn mê bất tỉnh một năm nay.
Là người mà bây giờ cậu sẽ đi gặp.
Trong đầu dần hiện lại gương mặt của người đó, không phải trong tấm ảnh, mà là trong ảo ảnh xuất hiện liên tục mấy ngày vừa qua. Dáng vẻ mỉm cười của y, ảm đạm, lạnh lùng, thậm chí bộ dáng tuyệt vọng cũng khắc ghi rõ trong đầu, cậu dường như vô cùng quen thuộc với những hồi ức cùng khuôn mặt này, mỗi lần nghĩ đến, đều không ngăn được run lên.
Mạc Lẫm…
Âm thầm gọi cái tên này, Nhan Lập Khả ôm lấy hai tay của mình, cả người rụt vào phía sau.
Lăng Viêm ngồi ở ghế sau thỉnh thoảng liếc nhìn thiếu niên bên cạnh. Lại là như vậy, giống với hôm trước, ngây người, hai mắt vô hồn, không biết lại nghĩ đến cái gì. Cơ thể thiếu niên khẽ run rẩy, bờ môi tái nhợt đi. Lăng Viêm nhìn một hồi lâu, bất chợt đưa tay qua ôm người bên cạnh vào trong lòng, cậu rùng mình một cái, nhưng vẫn ngơ ngác, tựa vào vai của hắn không kháng cự.
Cả người thiếu niên tản ra hơi lạnh, cánh tay hắn ôm cũng trở nên lạnh buốt. Lăng Viêm cúi đầu nhìn cậu, siết chặt vòng tay, ôm người nọ sát vào lòng.
Bỗng nhiên, có giọng nói u buồn cất lên từ trong ngực.
“Lăng Viêm…”
“Hả?”
“Tôi…” Nhan Lập Khả lẩm bẩm, giọng nói trống trải, “Tôi sợ…”
“Sợ cái gì?”
“Tôi không biết…” Thiếu niên từ từ hạ mắt, cúi đầu vào vai của Lăng Viêm, “Tôi thật sự không biết…”
Lăng Viêm nheo mắt nhìn cậu, cuối cùng không nói gì hết, chỉ ôm lấy người này, dần siết chặt.
***
Xe dừng lại ở một bến tàu, Nhan Lập Khả nhìn thấy ven bờ có một con tàu cỡ trung đang neo đậu. Xuống xe, Lăng Viêm kéo Nhan Lập Khả đi thẳng lên tàu, đến khi đến được boong tàu mới dừng lại.
Trong màn đêm xung quanh cực kỳ yên tĩnh, Lăng Viêm yên lặng, qua thật lâu mới chịu buông lỏng bàn tay đang nắm tay Nhan Lập Khả.
“Tàu này, là của Đằng Lăng, đường biển cũng là bí mật, không một ai biết.” Giọng Lăng Viêm rất thấp, dừng một chút, rồi lấy ra một viên thuốc nhỏ, đưa lên, “Cậu uống nó đi, đến nơi sẽ tỉnh lại.”
Không cần đoán cũng biết đây là thuốc mê.
Kế hoạch của Hạng Ý là để cho cậu nhớ lộ trình, uống thứ này rồi sẽ không thể hoàn thành nhiệm vụ.
Nhưng Nhan Lập Khả không hiểu sao, khi nhận lấy viên thuốc này những bế tắc trong lòng thoáng chốc trôi đi. Cậu không biết nguyên nhân vì sao trái tim luôn hoảng loạn suốt đường đi, càng không hiểu sao bây giờ bỗng nhiên có cảm giác nhẹ nhõm. Đầu óc vẫn trống rỗng, chỉ còn ảo ảnh của người nhàn nhạt mỉm cười kia.
‘Tiểu Bắc, ca ca sẽ bảo vệ em thật tốt.’
Nhan Lập Khả nhìn chằm chằm vào viên thuốc, cuối cùng nhắm mặt lại, bỏ qua ảo giác bên tai, đưa tay đem thuốc nuốt vào.
Thân thể được bế lên, trong lúc mơ màng, Nhan Lập Khả cảm thấy trước mắt càng ngày càng tối, cuối cùng không thể nhìn thấy được gì. Nhưng cảm giác rơi vào bóng đen khiến cho cậu cảm thấy yên tâm, tựa như khủng hoảng của ba ngày qua đều biến mất.
***
Lúc mở mắt trở lại trời đã sáng, Nhan Lập Khả nằm trên giường mơ màng mở mắt, bên cạnh tức khắc vang lên giọng cười nói sang sảng của một người, “Tỉnh rồi à?”
Cả người được người kia cẩn thận đỡ dậy, trước mặt dần trở nên rõ ràng.
“Chúng ta… đến rồi?”
Lăng Viêm gật đầu, buông cậu ra, nghiêng người, “Giới thiệu một chút, đây là Tiểu Thúc của tôi, Lăng Diệc Phong.”
Cơ thể vô thức cứng đờ, Nhan Lập Khả lặng lẽ siết tay, chậm rãi nghiêng đầu sang.
Sau lưng Lăng Viêm, một người dần dần tới gần.
Dáng vóc của người này có vài phần giống với Lăng Viêm, có điều gương mặt chính chắn trầm ổn hơn nhiều, nhưng người cao lớn như vậy, thoạt nhìn lại rất gầy, quần áo gần như lộ ra khung xương, góc cạnh sắc nét. Nhan Lập Khả đã nhiều lần tưởng tượng kẻ thù của Hạng Ý sẽ là người thế nào, nhưng khi tận mắt chứng kiến chỉ cảm thấy không ngờ.
Người gầy trơ xương như vậy, trước đây sao có thể giết hại cả nhà của Hạng Ý…
“Xin chào,” Người đó lại gần, vươn tay, nụ cười trên mặt rất nhạt, nhưng vẫn thân thiện, “Tôi là Lăng Diệc Phong.”
Nhan Lập Khả đứng lên, nắm lấy bàn tay của y, cũng nở một nụ cười, “Xin chào, tôi là Nhan Lập Khả.”
***
Đây là một hoang đảo, phong cảnh tuyệt đẹp, bầu trời thoáng đãng trong xanh, không khí cũng rất tươi mát, Nhan Lập Khả đi theo mọi người trên một con đường nhỏ, âm thầm nghĩ xem đây rốt cuộc là nơi nào. Nhưng trên thực tế, một chút manh mối cũng không tìm được, dược tính của thuốc mê Lăng Viêm đưa rất mạnh, cả đường đi cậu ngủ rất sâu. Thậm chí có thể đoán, hòn đảo này có thể cũng không được đánh dấu trên bản đồ.
Đã đến nơi, nhưng lại không có cách nào miêu tả nơi này, trở về sao có thể nói cho Hạng Ý đây…
Nhưng Nhan Lập Khả cảm thấy mình như bị chia thành hai nửa, một nửa lo nghĩ cho Hạng Ý, nửa còn lại không hiểu sao mà thở phào nhẹ nhõm.
Nhan Lập Khả không biết mình đang bị làm sao, tới nơi này, không phải là để giúp Hạng Ý báo thù sao? Nhưng cảm giác chờ mong và nôn nao này quá rõ ràng, Nhan Lập Khả cảm thấy muốn phát điên bởi những tâm tình ngổn ngang này.
“Tiểu Khả, nghĩ gì vậy?”
Nhan Lập Khả lấy lại tinh thần, nghiêng đầu trông thấy Lăng Viêm nhìn mình chằm chằm, trong lòng run lên, nghĩ lại thì cũng thấy mình nhìn rất bất thường suốt quãng đường đi, liền khẽ hít vào một hơi, ngượng ngùng nói, “Tôi… hơi lo lắng…”
Lăng Viêm cười ha hả, vươn tay xoa đầu cậu, “Yên tâm đi, người bên trong, cậu quen.”
“Sao?” Nhan Lập Khả giả vờ tỏ vẻ không hiểu chớp mắt mấy cái, mày nhíu lại.
Nhưng Lăng Viêm không nói tiếp, chỉ lắc đầu cười.
Đang lúc nói chuyện, bọn họ dừng trước một ngôi nhà gỗ, Lăng Diệc Phong bước đến đẩy cửa ra, Nhan Lập Khả vừa định đi vào, đột nhiên cánh tay bị người bên cạnh nắm chặt. Từ nãy giờ Lăng Diệc Phong vẫn im lặng, thái độ lịch sự nhã nhặn, nhưng bây giờ y nhìn thẳng vào cậu, đôi mắt hiện lên chút kích động. Yếu hầu của y run run, cánh tay giữ lại tay cậu càng nắm chặt hơn, “…Nhờ ở cậu.”
Nhan Lập Khả cảm thấy trái tim mình không hiểu sao mà đau đớn.
Yên lặng gật đầu, cuối cùng ba người cũng đi vào phòng.
***
Trong phòng sáng ngời, cửa sổ mở ra một nửa, gió biển luồng qua khe cửa thổi vào phòng, không khí bên trong ẩm ướt nhưng mát mẻ, phòng cũng không rộng, đồ dùng rất ít, nhưng mà màu sắc rất ấm áp, toàn bộ căn phòng hiện lên vẻ thanh nhã sạch sẽ. Từ lúc bước vào, Lăng Diệc Phong bước đi rất nhẹ, Nhan Lập Khả và Lăng Viêm theo sau y cũng nhẹ nhàng bước vào trong. Khi đẩy cửa ra, Nhan Lập Khả nhận thấy Lăng Diệc Phong hít sâu một hơi, khóe môi chậm rãi giương lên, đôi mắt đen nhánh dần lóe lên một chút ánh sáng êm dịu.
Cùng là vẻ dịu dàng, nhưng hoàn toàn khác biệt so với lúc Hạng Ý nhìn vào cậu, tình cảm trong đáy mắt người này như muốn tràn ra ngoài, đến cả người ngoài nhìn vào đều cảm thấy trái tim ấm lên. Nhan Lập Khả ngây ngẩn nhớ lại giấc mơ kia, người đàn ông tên Karo cũng dùng ánh mắt như vậy nhìn cậu, không nói một lời, không một động tác dư thừa, ánh mắt nhìn cậu cũng giống như ánh mắt của Lăng Diệc Phong bây giờ, khiến cho cậu đau lòng cùng mất định hướng.
“A Lẫm, anh về rồi đây,” Lăng Diệc Phong mỉm cười đến bên giường, cúi cười nắm lấy bàn tay gầy gò của người kia, “Xin lỗi, đi có hơi lâu. Thời tiết hôm nay rất đẹp, trời nắng gió nhẹ, anh nhớ em rất thích.”
Nhưng đáp lại y chỉ là tiếng vang quanh quẩn trong không gian, Lăng Diệc Phong ngắm người trên giường một lúc lâu, rồi từ từ đứng thẳng lên, cẩn thận đặt tay người kia trở về.
Nhan Lập Khả đứng một bên ngây người, đôi mắt dán vào người đang nằm trên giường, âm thanh xung quanh bắt đầu trở nên mơ hồ, giống như toàn bộ thế giới chợt dừng lại, trong đầu chỉ còn một ảo ảnh mờ ảo.
Dáng người gầy gò, so với vóc dáng của mình cũng không khác lắm, thích mặc đồ đen, thường xuyên trầm lặng, thoạt nhìn lạnh lùng vô tình nhưng thật ra dễ mềm lòng hơn ai khác, luôn cố gắng trở nên mạnh mẽ, sợ cô đơn nhưng luôn tự dồn mình vào đường cùng.
Người này, là ai?
Trong ấn tượng, người này tuy rất gầy, nhưng cơ bắp rắn chắc, cơ thể như chứa đựng sức lực mạnh mẽ, người này có thể ẩn nấp trong bóng tối mà tùy cơ hành động, có thể một mình đấu với bảy tám tên đàn ông khỏe mạnh khác. Cảnh tượng đó khắc sâu trong đầu như là ảo giác, so với cái người gầy đến độ giống như lệ quỷ ở trước mặt này thì hoàn toàn nhận không ra bộ dáng năm đó. Khuôn mặt hõm sâu tái nhợt, tay chân gầy gò giống như gậy trúc với chi chít vết thương, ngoại trừ hơi thở yếu ớt, người này hoàn toàn như một xác ướp khô cằn, không hề có sức sống.
Nhan Lập Khả ngơ ngác đứng, trái tim như rỉ máu cuốn theo chất lỏng vọt đến cổ họng. Ý thức trống rỗng, bên tai chợt vang lên tiếng sóng biển vỗ bờ, tiếng hải âu kêu cùng với âm thanh sóng đánh dào dạt.
‘Tiểu Bắc còn nhớ nhà trước đây của chúng ta không?’
‘Nhớ chứ, tất nhiên là nhớ rồi,’ Hồi ức như mang theo tiếng cười, ‘Ở bờ biển thành phố B, ngôi nhà gỗ nhỏ… Khi còn bé anh còn dẫn em lén đi tắm biển, vì vậy ba mắng anh rất nhiều, ha ha.’
‘A… Đúng vậy, đã… Lâu rồi không về, không biết ngôi nhà gỗ có còn đó hay không…’
‘Ca, sau này chúng ta cùng nhau về một lần đi, em rất muốn… Thật sự rất muốn trở về…’
‘Trở về sao? Đúng rồi, cũng nên… về nhà một lần…’
Âm thanh của người kia chợt trở nên xa xăm, trước mặt dần rõ ràng, Nhan Lập Khả ngơ ngác nhìn bệnh nhân trên giường, vô thức bước lên một bước, không tự chủ khom người xuống.
Cậu nghe được âm giọng nghẹn ngào của chính mình, mang theo run rẩy khẽ khàn vang vọng trong phòng.
“Ca ca…”
Nhan Lập Khả nghe vậy thì sững sờ, “Đã tỉnh?”
Lăng Viêm cười càng lớn hơn, “Đúng vậy, tỉnh lại vào hôm qua, tôi tới đón cậu đến bệnh viện đây, nào, cất hành lý xong rồi, bây giờ chúng ta đi ha?”
Nhan Lập Khả gật đầu ngay lập tức, nhấc chân bước đi ra cửa, “Tỉnh khi nào? Bây giờ ra sao? Lúc tỉnh là đột ngột tỉnh lại hay là có ý thức trước?”
Lăng Viêm nghe xong thấy buồn cười, “Những cái này cậu hỏi bác sĩ đi, tôi chỉ chịu trách nhiệm tới đón cậu thôi.” Cả hai đi xuống lầu, ngồi vào xe một lần nữa, Lăng Viêm nhìn gương mặt chưa trưởng thành của thiếu niên bên cạnh, chợt hỏi lại, “Lúc trước mấy bác sĩ kia nhìn thấy phương thuốc của cậu thì cảm thấy rất kỳ lạ, cũng rất thành thạo. Tiểu Khả, phương thuốc đó thật sự do cậu tự nghiên cứu à?”
Trong lòng Nhan Lập Khả rất hứng khởi, không nghĩ ngợi gì liền gật đầu, “Đương nhiên, tôi đã làm rất nhiều thí nghiệm, dùng rất nhiều năm mới điều chế thành… đấy…”
Nhan Lập Khả đột nhiên ngẩn người, lồng ngực lại khó chịu, đập nhanh kịch liệt.
“Rất nhiều năm?” Lăng Viêm nhíu mày, “Cậu mới nhìn thấy thế thân này có hai tháng mà?”
Thiếu niên bên cạnh hình như đang ngẩn người, cả buổi không nói gì. Lăng Viêm cảm thấy lạ, vươn một tay ra chạm vào vai của Nhan Lập Khả, “Này, Tiểu Khả?”
Nhưng thiếu niên vẫn ngơ ngác chằm chằm nhìn về phía trước, mắt cũng không chớp một cái, cả người như bị đóng khóa, không nhúc nhích.
‘Ca, anh yên tâm, em nhất định sẽ cứu Lăng Diệc Phong tỉnh lại, anh đừng đau buồn…”
‘Ca, đây là cỏ Linh Âm có tác dụng chữa trị rất tốt, lần điều chế này em sẽ thêm chúng vào nhất định sẽ hiệu quả hơn rất nhiều!’
‘Ca, rốt cuộc anh yêu ai?’
Trong đầu loáng thoáng có giọng nói của ai đó, trước mặt liên tục hiện lên gương mặt lạnh lùng của một người đàn ông. Dáng hình xinh đẹp, lông mày sắc nét, nhưng đôi mắt vô cùng ảm đảm, đôi đồng tử tối đen thoạt nhìn rất cô quạnh.
‘Tiểu Bắc, anh xin lỗi, anh cũng không muốn như vậy…. Nhưng thành công đã ở ngay trước mắt, anh thật sự không thể từ bỏ…”
‘Tiểu Bắc, Hạng Ý cưỡng bức em đúng không? Anh sẽ giết nó!’
‘Tiểu Bắc, bãi cỏ Linh Âm đã phát triển rồi, ha ha, ngày mai có thể hái điều chế thuốc được đúng không?’
‘Tiểu Bắc, anh không nỡ bỏ y…’
Tiểu, Bắc…?
Phải rồi, Tiểu Bắc…Trong giấc mơ Karo, cũng gọi mình là Tiểu Bắc.
Nhưng người đó là ai?
Người kia… Vì sao chỉ cần nhìn thấy y, mình đã cảm giác hoài niệm cùng không nỡ…
Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?
Những thứ này rốt cuộc là cái gì…
“Tiểu Khả!!”
Nhan Lập Khả rùng mình, ngây ngốc nghiêng đầu sang.
Xe đã dừng ở trước cổng bệnh viện, bên cạnh là vẻ mặt lo lắng của Lăng Viêm. Hắn cau mày, lay vai của cậu, “Cậu sao vậy? Nghĩ gì thế?”
Nhan Lập Khả dường như đã bình tĩnh trở lại, đôi mắt trống rỗng dần có tiêu cự. Lăng Viêm thở phào nhẹ nhõm, thả vai cậu ra, cầm lấy bàn tay cậu. Ngón tay của Nhan Lập Khả lạnh buốt, còn hơi run rẩy, chỉ vừa chạm vào bàn tay, Lăng Viêm có thể cảm nhận được sự bối rối và bất an trào dâng thông qua lòng bàn tay của thiếu niên.
Lăng Viêm yên lặng một lát, bàn tay nắm càng chặt hơn, “Sao thế?” Kéo thiếu niên đang run rẩy không ngừng vào trong lòng, Lăng Viêm vỗ về lưng của cậu nhẹ nhàng dỗ dành hỏi, “Sao lại sợ đến như vậy? Vừa rồi nghĩ đến gì?”
Người này ôm rất chặt, độc tài không cho giãy giụa, rõ ràng là cái ôm mạnh bạo đến độ không thể hít thở, nhưng có thể khiến cho nỗi hoang mang trong lòng dần dần bình ổn.
Nhan Lập Khả ngơ ngác ngẩng đầu, trông thấy đôi mắt màu đen của Lăng Viêm, cậu nhìn không thấu Lăng Viêm đang nghĩ gì, chỉ theo thói quen cố gắng cười ra một chút, nhưng giọng nói vẫn còn run, “Tôi không…”
Lời còn chưa dứt, Lăng Viêm đã lấy tay nhéo mặt của cậu, “Đồ ngốc, cười không nổi thì đừng cười,” Lăng Viêm thả cậu ra, xoa đầu của cậu, “Cậu chỉ là một nhóc con, sao cứ như đeo thêm mặt nạ vậy, hả?” Khom người tháo dây an toàn cho Nhan Lập Khả, Lăng Viêm lại lấy tay véo mặt của cậu, “Muốn khóc thì khóc, muốn cười thì cười, ở trước mặt tôi không cần gắng gượng.”
Nhan Lập Khả như lấy lại tinh thần, Lăng Viêm nhìn bộ dáng ngẩn ra của cậu liền cảm thấy buồn cười, nhéo chóp mũi của cậu một cái, lúc này mới xuống xe đi sang bên kia mở cửa xe cho cậu, “Nhóc con, xuống xe nào.”
Nhan Lập Khả nhìn bộ dáng tươi cười chói mắt của người đàn ông trước mặt, không hiểu sao bối rối trong lòng dần biến mất. Cậu biết Lăng Viêm không phải người đơn giản, có thể là ngấm ngầm giống như Hạng Ý, nhưng người này luôn luôn cười tươi như vậy, người khác chỉ cần đứng bên cạnh cũng cảm thấy tâm trạng nhẹ nhõm đi không ít.
Những ảo ảnh và âm giọng lo lắng trong đầu dần dần phai mờ, Nhan Lập Khả chỉ cảm nhận được bàn tay Lăng Viêm đang nắm lấy tay của mình, ấm áp lại mạnh bạo, hình như biết được cậu đang bất ổn, dọc đường đi đều nắm chặt không thả.
***
Cuối cùng cũng tới được phòng bệnh, giống như ngày trước, không gian trắng bệch lạnh lẽo. Nhan Lập Khả hít vào một hơi, lại lần nữa mỉm cười theo thói quen, ngẩng đầu nói một câu cảm ơn với Lăng Viêm, rồi buông tay ra đi về phía giường bệnh.
Nhưng Lăng Viêm chỉ im lặng, nhìn ngắm bóng lưng gầy gò của thiếu niên, không biết đang nghĩ gì.
Trên thân bệnh nhân vẫn còn cắm nhiều dây ống, nhưng thật sự đã tỉnh lại, vừa nhìn thấy có người liền cảm thấy lo lắng.
Nhan Lập Khả cố gắng cười thật dịu dàng, cẩn trọng ngồi một bên giường của y, “Anh tên là… Nhiễm Ninh đúng không?”
Người kia dè dặt nhìn cậu, cổ cứng đờ rồi gật nhẹ một cái. Nhan Lập Khả nhớ yết hầu của người này bị trúng một viên đạn, có thể dây thanh quản vẫn chưa hồi phục, nói không được, cậu đành phải hỏi vài câu đơn giản, “Cơ thể khỏe hơn chưa?
Nhẹ nhàng gật đầu.
“Còn… đau ở đâu không?”
Lưỡng lự, như đang suy nghĩ một chút, cuối cùng lắc đầu.
Nhan Lập Khả bật cười, hơi cúi người xuống, “Không cần nói dối, đau ở đâu cứ nói cho tôi biết.”
Nhưng người kia vẫn chầm chậm lắc đầu, khóe miệng cong lên một chút như muốn xin lỗi.
Nhan Lập Khả than thở một tiếng, “Tôi là bác sĩ chính của anh, anh không nói thật, nếu xảy ra chuyện thì tôi sẽ bị phạt đấy.”
Người kia hoảng sợ chớp mắt, vội vã lấy hết sức há miệng muốn nói. Nhan Lập Khả thế này mới nhớ đến người này không nói được, cho nên nhịn lại không hỏi nữa. Có điều người này vì sợ liên lụy tới Nhan Lập Khả nên cố sức muốn nói, xem ra đây là người lương thiện. Nghĩ vậy, Nhan Lập Khả liền cẩn thận nắm lấy tay của y, nhẹ nhàng kiểm tra mạch đập, “Đau ở sau lưng và chân trái, đúng không?”
Người kia như rất bất ngờ, lúng túng gật đầu.
“Đừng lo, tôi sẽ thêm thuốc cho anh, sẽ nhanh chóng hết đau thôi.” Nhan Lập Khả đứng lên, đắp lại chăn cho y, “Anh nghỉ ngơi thêm một chút đi, đừng lo lắng, tôi sẽ chữa khỏi cho anh.”
Nói xong, Nhan Lập Khả đứng thẳng lên, quay đầu nhìn Lăng Viêm. Lăng Viêm lập tức hiểu ý của cậu, mở cửa đi ra ngoài trước, Nhan Lập Khả vừa định đi theo ra ngoài, chợt nghe thấy sau lưng vang lên một âm thanh cực kỳ khản đặc khó nghe.
“Cảm… ơn…”
Nhan Lập Khả bất ngờ, quay đầu lại, trông thấy người đàn ông mình đầy dây dẫn kia đang cố gắng nở một nụ cười, cố hết sức nói lên hai chữ. Nhan Lập Khả liền cảm thấy đau lòng, cậu biết rõ tình trạng thân thể của y, biết rõ để nói ra hai chữ này thì yết hầu đau đến nhường nào. Cậu nhìn người kia thật lâu, cuối cùng gật đầu mỉm cười.
“Cố gắng nghỉ ngơi cho tốt.”
***
“Như thế nào?”
Vừa mở cửa phòng bệnh, Lăng Viêm liền gấp gáp đi tới hỏi. Nhan Lập Khả đóng chặt cửa lại, cũng không vòng vo, đôi mắt đen láy bởi vì vui sướng mà bắt đầu cong lên, “Chỉ cần nghỉ ngơi tịnh dưỡng vài tháng là có thể rời giường rồi.”
Lăng Viêm như bị mấy lời này làm cho choáng váng, ngây người nhìn cậu cả buổi, sau đó đột nhiên cười ha ha lên, đột ngột vươn tay nhấc bổng cậu lên, “Ha ha, Tiểu Khả, cậu thật sự là thiên tài!”
Hắn phấn khích đến độ quên tất cả, ở trong hành lang bệnh viện ôm Nhan Lập Khả xoay vòng vòng, Nhan Lập Khả bị quay đến chóng mặt, hơn nửa ngày mới dừng lại được cái tên nổi điên này.
Lăng Viêm cười sảng khoái, giọng điệu bay lên cả quãng tám, “Vậy hai ngày sau cậu thu xếp đi, tôi đưa cậu đến gặp Lẫm… À không, bệnh nhân thật sự!”
Lẫm…
Ý của hắn, hẳn là Mạc Lẫm.
Nhan Lập Khả âm thầm nghĩ, trên mặt làm vẻ khó xử, “Hai ngày đó tôi phải đi học.”
Lăng Viêm chợt dừng cười, đôi mắt đột nhiên đen xuống, “Cậu hối hận rồi?”
Nhan Lập Khả nhìn thấy ánh mắt người này thoáng cái đã âm trầm, buồn cười chớp mắt mấy cái, “Thế nào? Tôi thật sự hối hận rồi, anh định giết tôi sao?”
Lăng Viêm nhướn mày, trừng mắt hừ một tiếng, “Tôi sẽ không làm gì cậu, nhưng thế thân trong phòng kia khó mà thoát khỏi.”
Khóe miệng mỉm cười của Nhan Lập Khả chợt cứng ngắc, một lúc sau mới thở dài một tiếng, “Y là người vô tội, đừng hành hạ y nữa.”
“Đừng nhiều lời vô nghĩa.” Lăng Viêm trừng mắt nhìn cậu, giọng điệu lạnh lùng, “Có đi hay không, cho cậu ba phút cân nhắc.”
Cái người độc tài vô lý này, thật sự lật mặt còn nhanh hơn lật sách…
Nhan Lập Khả bất đắc dĩ mở miệng, “Tôi sẽ xin phép thầy nghỉ, ba ngày sau đi.”
Thần sắc Lăng Viêm trì trệ, “Thật sao?”
“Dù sao anh vẫn luôn theo dõi tôi, tôi có chạy cũng không thoát.” Giọng của Nhan Lập Khả có kèm theo chút không vui, “Cùng lắm thì anh thật sự giết tôi.”
Lăng Viêm quan sát cậu một lát, nét lạnh lùng trên mặt chợt biến mất, chỉ còn lại bộ dàng cười hì hì, “Ai ai, tôi không nói đùa với cậu đâu. Vậy ba ngày sau tôi tới đón cậu ha?”
Nhan Lập Khả im lặng nhìn hắn, tên khốn này, cười hay không cười, đều vô cùng vô liêm sỉ…
***
Buổi tối trở về ký túc xá, chờ cho xe của Lăng Viêm đi xa, Nhan Lập Khả mới không cười nữa, quay người lấy một cái túi giấy từ trong hành lý. Bên trong là vô số sim điện thoại, đều là Hạng Ý chuẩn bị trước cho cậu. Nhan Lập Khả lấy điện thoại ra đổi sim, nhìn nhìn xung quanh, sau khi xác định không có ai mới trốn vào WC mà bấm điện thoại.
Một giây cũng trở nên dài đằng đẵng, trái tim đập liên hồi trong lồng ngực.
“Alo?”
Nhan Lập Khả hít vào một hơi, nhỏ giọng nói, “Ý, là tôi.”
“Ừ, tôi biết,” Hạng Ý như đang khẽ cười, “Những dãy số đưa cho em, tôi đều nhớ rõ.”
Lại ấm áp trong lòng, Nhan Lập Khả cong mắt, khi nói chuyện khóe miệng cũng không kiềm được mà giương lên, “Nói cho anh biết một tin tốt.”
“Hả?”
Tay kia đè điện thoại lại, hạ thấp giọng, “Thế thân kia, hôm qua đã tỉnh.” Quả nhiên, Hạng Ý sững sờ, Nhan Lập Khả tưởng tượng vẻ mặt bất ngờ của Hạng Ý, nhịn không được vừa cười vừa nói, “Tôi vừa đến bệnh viện xác nhận, ba ngày sau Lăng Viêm sẽ dẫn tôi đi gặp Mạc Lẫm, rất gấp rút.”
Hạng Ý chợt trầm lặng, không nói gì một lúc lâu.
Nhan Lập Khả cẩn thận nhìn quanh, nghi hoặc nhỏ giọng hỏi, “Ý?”
“… À, không ngờ lại nhanh như vậy.” Hạng Ý dừng một chút rồi nói tiếp, “Tôi lo lắng cho em.”
Nhan Lập Khả mím môi, mắt hơi mở ra một chút, giọng cũng nhẹ nhàng, “Yên tâm, tôi sẽ tự lo cho mình.”
“Ừ…” Hạng Ý lại lặng đi một lúc, “Chút nữa tôi gửi ảnh chụp của Mạc Lẫm và Lăng Diệc Phong, em cố nhớ kỹ, đến lúc đó tự mình xem có đúng hay không.”
“Được.”
“Nếu như… Em không cần hành động, nên cứu hắn, nhớ đường là được rồi, tôi sẽ cử người qua đó.”
“Ừ, tôi biết rồi.”
“… Tiểu Khả.” Giọng của Hạng Ý bỗng nhiên nhỏ xuống.
“Ha ha, sao vậy? Tôi đã nói đừng lo mà…”
Hạng Ý gọi tên cậu xong rồi lặng đi thật lâu, không nói gì nữa, chỉ để lại một câu cẩn thận liền cúp điện thoại. Nhan Lập Khả cảm giác kỳ lạ, nhưng vừa nghĩ đến dáng vẻ lo lắng của Hạng Ý, sự bất an và lo lắng trong lòng cũng phai mờ một chút.
Trở lại ký túc xá, vừa nằm xuống, điện thoại chợt rung lên, Nhan Lập Khả nghĩ đến hình ảnh Hạng Ý cung cấp cho mình, liền nghiêng người đối diện với bức tường, đem đầu vùi vào trong góc, sau đó mới cẩn thận mở màn hình lên.
Thư đến, ấn vào, OK.
Một tấm hình lập tức hiện lên trên màn hình.
Tức khắc, đầu ngón tay cứng đờ, trái tim chợt như ngừng đập.
Gương mặt một người đàn ông lạnh lùng hiện ra trong mắt, lại giống như đúc với gương mặt trong ảo giác lúc ban ngày của cậu.
Dưới tấm hình, một dòng chữ nhỏ đập vào trong mắt, Nhan Lập Khả cảm thấy hơi thở cũng run lên.
— Mạc Lẫm.
***
Đêm khuya, trên đường cao tốc, một con xe thể thao phóng nhanh qua.
Nhan Lập Khả ngồi trong xe nhìn cảnh đêm bên ngoài cửa kính, trong đầu vẫn còn trống rỗng mênh mang. Thời gian ba ngày không thể làm dịu đi gánh nặng trong lòng của cậu, đến bây giờ, chỉ cần nhớ lại tấm hình trong điện thoại ba ngày trước, cậu đã cảm thấy khó chịu toàn thân, trái tim rối loạn cứng đờ, nhịp thở cũng bị đè nén.
Người đó, chính là Mạc Lẫm.
Kẻ thù của Hạng Ý, kẻ phản bội của Hạng gia, là người đã hôn mê bất tỉnh một năm nay.
Là người mà bây giờ cậu sẽ đi gặp.
Trong đầu dần hiện lại gương mặt của người đó, không phải trong tấm ảnh, mà là trong ảo ảnh xuất hiện liên tục mấy ngày vừa qua. Dáng vẻ mỉm cười của y, ảm đạm, lạnh lùng, thậm chí bộ dáng tuyệt vọng cũng khắc ghi rõ trong đầu, cậu dường như vô cùng quen thuộc với những hồi ức cùng khuôn mặt này, mỗi lần nghĩ đến, đều không ngăn được run lên.
Mạc Lẫm…
Âm thầm gọi cái tên này, Nhan Lập Khả ôm lấy hai tay của mình, cả người rụt vào phía sau.
Lăng Viêm ngồi ở ghế sau thỉnh thoảng liếc nhìn thiếu niên bên cạnh. Lại là như vậy, giống với hôm trước, ngây người, hai mắt vô hồn, không biết lại nghĩ đến cái gì. Cơ thể thiếu niên khẽ run rẩy, bờ môi tái nhợt đi. Lăng Viêm nhìn một hồi lâu, bất chợt đưa tay qua ôm người bên cạnh vào trong lòng, cậu rùng mình một cái, nhưng vẫn ngơ ngác, tựa vào vai của hắn không kháng cự.
Cả người thiếu niên tản ra hơi lạnh, cánh tay hắn ôm cũng trở nên lạnh buốt. Lăng Viêm cúi đầu nhìn cậu, siết chặt vòng tay, ôm người nọ sát vào lòng.
Bỗng nhiên, có giọng nói u buồn cất lên từ trong ngực.
“Lăng Viêm…”
“Hả?”
“Tôi…” Nhan Lập Khả lẩm bẩm, giọng nói trống trải, “Tôi sợ…”
“Sợ cái gì?”
“Tôi không biết…” Thiếu niên từ từ hạ mắt, cúi đầu vào vai của Lăng Viêm, “Tôi thật sự không biết…”
Lăng Viêm nheo mắt nhìn cậu, cuối cùng không nói gì hết, chỉ ôm lấy người này, dần siết chặt.
***
Xe dừng lại ở một bến tàu, Nhan Lập Khả nhìn thấy ven bờ có một con tàu cỡ trung đang neo đậu. Xuống xe, Lăng Viêm kéo Nhan Lập Khả đi thẳng lên tàu, đến khi đến được boong tàu mới dừng lại.
Trong màn đêm xung quanh cực kỳ yên tĩnh, Lăng Viêm yên lặng, qua thật lâu mới chịu buông lỏng bàn tay đang nắm tay Nhan Lập Khả.
“Tàu này, là của Đằng Lăng, đường biển cũng là bí mật, không một ai biết.” Giọng Lăng Viêm rất thấp, dừng một chút, rồi lấy ra một viên thuốc nhỏ, đưa lên, “Cậu uống nó đi, đến nơi sẽ tỉnh lại.”
Không cần đoán cũng biết đây là thuốc mê.
Kế hoạch của Hạng Ý là để cho cậu nhớ lộ trình, uống thứ này rồi sẽ không thể hoàn thành nhiệm vụ.
Nhưng Nhan Lập Khả không hiểu sao, khi nhận lấy viên thuốc này những bế tắc trong lòng thoáng chốc trôi đi. Cậu không biết nguyên nhân vì sao trái tim luôn hoảng loạn suốt đường đi, càng không hiểu sao bây giờ bỗng nhiên có cảm giác nhẹ nhõm. Đầu óc vẫn trống rỗng, chỉ còn ảo ảnh của người nhàn nhạt mỉm cười kia.
‘Tiểu Bắc, ca ca sẽ bảo vệ em thật tốt.’
Nhan Lập Khả nhìn chằm chằm vào viên thuốc, cuối cùng nhắm mặt lại, bỏ qua ảo giác bên tai, đưa tay đem thuốc nuốt vào.
Thân thể được bế lên, trong lúc mơ màng, Nhan Lập Khả cảm thấy trước mắt càng ngày càng tối, cuối cùng không thể nhìn thấy được gì. Nhưng cảm giác rơi vào bóng đen khiến cho cậu cảm thấy yên tâm, tựa như khủng hoảng của ba ngày qua đều biến mất.
***
Lúc mở mắt trở lại trời đã sáng, Nhan Lập Khả nằm trên giường mơ màng mở mắt, bên cạnh tức khắc vang lên giọng cười nói sang sảng của một người, “Tỉnh rồi à?”
Cả người được người kia cẩn thận đỡ dậy, trước mặt dần trở nên rõ ràng.
“Chúng ta… đến rồi?”
Lăng Viêm gật đầu, buông cậu ra, nghiêng người, “Giới thiệu một chút, đây là Tiểu Thúc của tôi, Lăng Diệc Phong.”
Cơ thể vô thức cứng đờ, Nhan Lập Khả lặng lẽ siết tay, chậm rãi nghiêng đầu sang.
Sau lưng Lăng Viêm, một người dần dần tới gần.
Dáng vóc của người này có vài phần giống với Lăng Viêm, có điều gương mặt chính chắn trầm ổn hơn nhiều, nhưng người cao lớn như vậy, thoạt nhìn lại rất gầy, quần áo gần như lộ ra khung xương, góc cạnh sắc nét. Nhan Lập Khả đã nhiều lần tưởng tượng kẻ thù của Hạng Ý sẽ là người thế nào, nhưng khi tận mắt chứng kiến chỉ cảm thấy không ngờ.
Người gầy trơ xương như vậy, trước đây sao có thể giết hại cả nhà của Hạng Ý…
“Xin chào,” Người đó lại gần, vươn tay, nụ cười trên mặt rất nhạt, nhưng vẫn thân thiện, “Tôi là Lăng Diệc Phong.”
Nhan Lập Khả đứng lên, nắm lấy bàn tay của y, cũng nở một nụ cười, “Xin chào, tôi là Nhan Lập Khả.”
***
Đây là một hoang đảo, phong cảnh tuyệt đẹp, bầu trời thoáng đãng trong xanh, không khí cũng rất tươi mát, Nhan Lập Khả đi theo mọi người trên một con đường nhỏ, âm thầm nghĩ xem đây rốt cuộc là nơi nào. Nhưng trên thực tế, một chút manh mối cũng không tìm được, dược tính của thuốc mê Lăng Viêm đưa rất mạnh, cả đường đi cậu ngủ rất sâu. Thậm chí có thể đoán, hòn đảo này có thể cũng không được đánh dấu trên bản đồ.
Đã đến nơi, nhưng lại không có cách nào miêu tả nơi này, trở về sao có thể nói cho Hạng Ý đây…
Nhưng Nhan Lập Khả cảm thấy mình như bị chia thành hai nửa, một nửa lo nghĩ cho Hạng Ý, nửa còn lại không hiểu sao mà thở phào nhẹ nhõm.
Nhan Lập Khả không biết mình đang bị làm sao, tới nơi này, không phải là để giúp Hạng Ý báo thù sao? Nhưng cảm giác chờ mong và nôn nao này quá rõ ràng, Nhan Lập Khả cảm thấy muốn phát điên bởi những tâm tình ngổn ngang này.
“Tiểu Khả, nghĩ gì vậy?”
Nhan Lập Khả lấy lại tinh thần, nghiêng đầu trông thấy Lăng Viêm nhìn mình chằm chằm, trong lòng run lên, nghĩ lại thì cũng thấy mình nhìn rất bất thường suốt quãng đường đi, liền khẽ hít vào một hơi, ngượng ngùng nói, “Tôi… hơi lo lắng…”
Lăng Viêm cười ha hả, vươn tay xoa đầu cậu, “Yên tâm đi, người bên trong, cậu quen.”
“Sao?” Nhan Lập Khả giả vờ tỏ vẻ không hiểu chớp mắt mấy cái, mày nhíu lại.
Nhưng Lăng Viêm không nói tiếp, chỉ lắc đầu cười.
Đang lúc nói chuyện, bọn họ dừng trước một ngôi nhà gỗ, Lăng Diệc Phong bước đến đẩy cửa ra, Nhan Lập Khả vừa định đi vào, đột nhiên cánh tay bị người bên cạnh nắm chặt. Từ nãy giờ Lăng Diệc Phong vẫn im lặng, thái độ lịch sự nhã nhặn, nhưng bây giờ y nhìn thẳng vào cậu, đôi mắt hiện lên chút kích động. Yếu hầu của y run run, cánh tay giữ lại tay cậu càng nắm chặt hơn, “…Nhờ ở cậu.”
Nhan Lập Khả cảm thấy trái tim mình không hiểu sao mà đau đớn.
Yên lặng gật đầu, cuối cùng ba người cũng đi vào phòng.
***
Trong phòng sáng ngời, cửa sổ mở ra một nửa, gió biển luồng qua khe cửa thổi vào phòng, không khí bên trong ẩm ướt nhưng mát mẻ, phòng cũng không rộng, đồ dùng rất ít, nhưng mà màu sắc rất ấm áp, toàn bộ căn phòng hiện lên vẻ thanh nhã sạch sẽ. Từ lúc bước vào, Lăng Diệc Phong bước đi rất nhẹ, Nhan Lập Khả và Lăng Viêm theo sau y cũng nhẹ nhàng bước vào trong. Khi đẩy cửa ra, Nhan Lập Khả nhận thấy Lăng Diệc Phong hít sâu một hơi, khóe môi chậm rãi giương lên, đôi mắt đen nhánh dần lóe lên một chút ánh sáng êm dịu.
Cùng là vẻ dịu dàng, nhưng hoàn toàn khác biệt so với lúc Hạng Ý nhìn vào cậu, tình cảm trong đáy mắt người này như muốn tràn ra ngoài, đến cả người ngoài nhìn vào đều cảm thấy trái tim ấm lên. Nhan Lập Khả ngây ngẩn nhớ lại giấc mơ kia, người đàn ông tên Karo cũng dùng ánh mắt như vậy nhìn cậu, không nói một lời, không một động tác dư thừa, ánh mắt nhìn cậu cũng giống như ánh mắt của Lăng Diệc Phong bây giờ, khiến cho cậu đau lòng cùng mất định hướng.
“A Lẫm, anh về rồi đây,” Lăng Diệc Phong mỉm cười đến bên giường, cúi cười nắm lấy bàn tay gầy gò của người kia, “Xin lỗi, đi có hơi lâu. Thời tiết hôm nay rất đẹp, trời nắng gió nhẹ, anh nhớ em rất thích.”
Nhưng đáp lại y chỉ là tiếng vang quanh quẩn trong không gian, Lăng Diệc Phong ngắm người trên giường một lúc lâu, rồi từ từ đứng thẳng lên, cẩn thận đặt tay người kia trở về.
Nhan Lập Khả đứng một bên ngây người, đôi mắt dán vào người đang nằm trên giường, âm thanh xung quanh bắt đầu trở nên mơ hồ, giống như toàn bộ thế giới chợt dừng lại, trong đầu chỉ còn một ảo ảnh mờ ảo.
Dáng người gầy gò, so với vóc dáng của mình cũng không khác lắm, thích mặc đồ đen, thường xuyên trầm lặng, thoạt nhìn lạnh lùng vô tình nhưng thật ra dễ mềm lòng hơn ai khác, luôn cố gắng trở nên mạnh mẽ, sợ cô đơn nhưng luôn tự dồn mình vào đường cùng.
Người này, là ai?
Trong ấn tượng, người này tuy rất gầy, nhưng cơ bắp rắn chắc, cơ thể như chứa đựng sức lực mạnh mẽ, người này có thể ẩn nấp trong bóng tối mà tùy cơ hành động, có thể một mình đấu với bảy tám tên đàn ông khỏe mạnh khác. Cảnh tượng đó khắc sâu trong đầu như là ảo giác, so với cái người gầy đến độ giống như lệ quỷ ở trước mặt này thì hoàn toàn nhận không ra bộ dáng năm đó. Khuôn mặt hõm sâu tái nhợt, tay chân gầy gò giống như gậy trúc với chi chít vết thương, ngoại trừ hơi thở yếu ớt, người này hoàn toàn như một xác ướp khô cằn, không hề có sức sống.
Nhan Lập Khả ngơ ngác đứng, trái tim như rỉ máu cuốn theo chất lỏng vọt đến cổ họng. Ý thức trống rỗng, bên tai chợt vang lên tiếng sóng biển vỗ bờ, tiếng hải âu kêu cùng với âm thanh sóng đánh dào dạt.
‘Tiểu Bắc còn nhớ nhà trước đây của chúng ta không?’
‘Nhớ chứ, tất nhiên là nhớ rồi,’ Hồi ức như mang theo tiếng cười, ‘Ở bờ biển thành phố B, ngôi nhà gỗ nhỏ… Khi còn bé anh còn dẫn em lén đi tắm biển, vì vậy ba mắng anh rất nhiều, ha ha.’
‘A… Đúng vậy, đã… Lâu rồi không về, không biết ngôi nhà gỗ có còn đó hay không…’
‘Ca, sau này chúng ta cùng nhau về một lần đi, em rất muốn… Thật sự rất muốn trở về…’
‘Trở về sao? Đúng rồi, cũng nên… về nhà một lần…’
Âm thanh của người kia chợt trở nên xa xăm, trước mặt dần rõ ràng, Nhan Lập Khả ngơ ngác nhìn bệnh nhân trên giường, vô thức bước lên một bước, không tự chủ khom người xuống.
Cậu nghe được âm giọng nghẹn ngào của chính mình, mang theo run rẩy khẽ khàn vang vọng trong phòng.
“Ca ca…”
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook