Bố Y Thiên Kim
-
Chương 39: Nỗi buồn chia ly
“Tiểu Ngọc, muội đang làm gì vậy?” Đông Sinh từ bên ngoài trở về, liền
bắt gặp Tần Châu Ngọc lén lút ở phòng của mình tìm kiế cái gì.
”Không... Không làm gì.” Đang lén lút Tần Châu Ngọc nghe giọng nói từ sau lưng mình làm cho hoảng sợ, xoay người đem hai tay giấu ở sau lưng, bỗng nhiên lại nghĩ tới cái gì, hỏi, “Huynh không phải đi đưa cơm cho mẹ huynh, như thế nào nhanh trở về như vậy?”
Đông Sinh lơ đễnh mở miệng: “Còn vài ngày nữ đã phải lên kinh ứng thí, tranh thủ thời gian ôn bài. Cho nên liền đi nhanh về nhanh.”
”Ah... Cái kia...” Tần Châu Ngọc ấp úng, chắp tay sau lưng, từng bước đi ngang qua mặt Đông Sinh, “Huynh tiếp tục ôn bài đi, ta sẽ không quấy rầy huynh nữa.”
”Uhm...” Đông Sinh quay đầu muốn nói chuyện với nàng, đã thấy cô chạy nhanh không còn thấy bóng dáng.
Đông Sinh nhìn đến tư quần áo của mình bị cô lục lọi còn chưa đóng tủ lại, lầm bầm lầu bầu đi qua đóng: “Thần thần bí bí, không biết nàng muốn làm gì?.”
Hắn thuận tay đóng lại ngăn tủ, liếc mắt một cái liền phát hiện thiếu mất mội bộ quần áo. Đông Sinh không nghĩ ra Tần Châu Ngọc lấy quần áo của mình làm gì, nghĩ nàng luôn luôn làm những chuyện kỳ lạ tinh quái, cũng không muốn quản nàng làm gì.
Mọi người đoán Tần Châu Ngọc lấy trộm quần áo Đông Sinh để làm gì không? Đương nhiên dùng để đo số đo của Đông Sinh, lấy khúc vải trắng mình mới mua về, may thành quần áo.
Quần áo còn chưa làm, Tần Châu Ngọc đã tưởng tượng đến cảnh Đông Sinh mặc quần áo của chính nàng may có bộ dáng ngọc thụ lâm phong ra sao, cảm thấy vui sướng muốn cười thật to.
Loại chuyện này đối nàng mà nói, đương nhiên có chút mất mặt, ở trong mắt mẹ Đông Sinh, nàng chính là người vô dụng, nếu như bị bọn họ biết, nhất định sẽ cười chê cô một trận, cho nên nàng chỉ âm thầm bí mật làm, đợi làm xong thật tốt, dọa cho bọn họ nhảy dựng vì ngạc nhiên.
Chẳng qua, tưởng tượng đều là tốt đẹp, sự thật thì vô cùng tàn nhẫn.
Mắt thấy ngày Đông Sinh lên đường sắp tới, Tần Châu Ngọc hàng đêm đốt đèn, ngày đêm không ngủ ráng làm cho nhanh.
Mẹ Đông Sinh vài lần nữa đêm đi tiểu, bắ gặp thấy phòng nàng còn sáng đèn, liền đi đến gõ cửa: “Nha đầu chết tiệt kia, đã trễ thế này còn không ngủ, ở trong đó tính làm chuyện xấu xa gì nữa?”
Tần Châu Ngọc vừa nghe, chỉ phải chạy nhanh thổi tắt ngọn đèn, nhanh miệng giải thích, nói cô cũng tính dậy đi tiểu đêm, tóm lại không dám nói thật.
Mẹ Đông Sinh chỉ lẩm bẩm mấy tiếng, ngáp đi trở về phòng ngủ tiếp.
Cứ như vậy mấy đêm liền, may may vá vá, Tần Châu Ngọc cuối cùng cũng may xong bộ quần áo. Về phần hiệu quả sao? Tóm lại, nhìn không ra bộ quần áo.
Thẳng thắn mà nói, Tần Châu Ngọc chính mình cũng biết tay nghề của mình. Tự hỏi có nên bỏ đi nhưng nghĩ đến dù sao cũng là do sự khổ cực thức đêm của mình, vẫn không nỡ bỏ đi.
Do dự hồi lâu, trước khi Đông Sinh đi một ngày, nàng rốt cục cũng xếp sẵn bộ quần áo nàng làm, thừa dịp mẹ Đông Sinh trở về phòng tắt đèn đi ngủ, vụng trộm lén vào phòng Đông Sinh.
Bởi vì ngày mai phải đi sớm, Đông Sinh không giống ngày thường thức khuya chăm đèn đọc sách, mà là sớm lên giường đi ngủ.
Âm thanh nhỏ nhẹ, đánh thức hắn dậy. Tuy rằng cảnh tối đen như mực, nhưng hắn không cần đoán, cũng biết là ai. Trừ bỏ Tần Châu Ngọc, còn có ai không biết ngại ngùng, không thèm gõ cửa đã đi vào phòng của hắn.
”Thư ngốc... Thư ngốc...” Tần Châu Ngọc đè nặng thanh âm ở trong bóng tối kên ra tiếng, “Huynh đã ngủ rồi sao?”
”Chưa ngủ, có chuyện gì?” Đông Sinh trả lời nàng.
”Thì... Cái kia...” Ấp úng hai tiếng, lại khôi phục gipjng điệu can đảm như mọi ngày, “Huynh mau đứng lên.”
Nói xong, đã muốn rèo lên giường, kéo Đông Sinh đứng dậy.
Đông Sinh không tình nguyện đứng lên: “Tiểu Ngọc, rốt cuộc muội muốn làm gì?”
Tần Châu Ngọc thấy hắn rời giường, cũng không trả lời hắn, đi tìm hột quẹt, châm đèn sáng lên. Làm hết mọi chuyện xong, nàng mới quay lại giường Đông Sinh ngồi xuống, vẻ mặt muốn nói rồi lại không dám nói.
Đông Sinh đã rất buồn ngủ, bất đắc dĩ mở miệng: “Muội cứ nói ra đi!”
Tần Châu Ngọc nhìn hắn, khẽ cắn môi, bỗng nhiên lấy bọc đồ ở sau lưng, đưa trước mặt hắn: “Tặng cho huynh.”
Đông Sinh nhìn đến bộ quần áo màu trắng trong tay nàng, liền sửng sốt, đưa tay tiếp nhận, lật qua lật lại nhìn một lượt, mở miệng hỏi một câu Tần Châu Ngọc chỉ muốn bóp chế hắn thôi: “Này... Là cái gì?”
Lời này thật sự là làm cho Tần Châu Ngọc lập tức thẹn quá thành giận, giựt lại bộ quần áo trên tay Dông Sinh lại. Không ngờ Đông Sinh nhanh tay lẹ mắt, quay người lại, ngăn cản lại hai tay của nàng, sau đó quay đầu, mỉm cười hỏi: “Là muội.. May quần áo cho huynh sao?”
Tần Châu Ngọc mỗi ngày ban đêm đều đốt đèn sáng đêm không ngủ, thực ra mẹ Đông Sinh đã nói cho Đông Sinh biết chuyện này, chẳng qua chỉ nghĩ do nàng không ngủ được, cũng không đoán được nàng ở trong phòng làm chuyện gì.
Ai hiểu Tần Châu Ngọc bằng Đông Sinh, nhớ đến lúc trước nàng ở trong phòng lén lút trộm đi bộ quần áo của mình, tự nhiên đã đoán được một ít, nhưng lại không nghĩ rằng nàng thực sự may cho mình một bộ quần áo.
Nghĩ đến, Đông Sinh cảm thấy rất cảm động và vui sứơng.
Chẳng qua, khi hắn nhìn đến thứ hắn cầm trong tay không nhìn ra là bộ quần áo, liền cảm thấy đã mừng vui quá sớm.
Tần Châu Ngọc bĩu môi, ngang ngẩng đầu lên: “Đúng vậy, là muội làm quần áo cho huynh. Lần trước mẹ huynh mua bộ quần áo màu đen, muội thấy không thích hợp với huynh, nên đã nghĩ may cho huynh một bộ quần áo màu trắng. Bất quá, có thể là bởi vì muội bị mất trí nhớ, cho nên làm không được tốt lắm.” Nói xong, lại nắm chặt hai bàn tay mình lại với nhau,“Thật sự, nhìn không được đẹp lắm.”
Đông Sinh yên lặng mở ra nhìn bộ quần áo không được đẹp mắt cho lắm, nhìn hai tay áo bên dài bên ngắn, xiêu xiêu vẹo vẹo đường chỉ cẩu thả không đều, rốt cục vẫn là nhịn không được ngẩng đầu hỏi: “Tiểu Ngọc, muội xác định... chỉ là có một chút không đẹp thôi sao?”
Câu hỏi nghi vấn này, thật sự đã chọc giận Tần Châu Ngọc, trừng mắt đứng thẳng lên, lại đi đoạt bộ quần áo trong tay Đông Sinh: “Không thích liền trả lại cho muội!”
Đông Sinh lần này không né tránh, chỉ nhẹ nhàng nói: “Ai nói huynh không thích, huynh rất thích.”
Tần Châu Ngọc không thèm nghe, chỉ dùng sức giựt lại bộ quần áo. Đông Sinh sợ nàng giựt mạnh xé rách bộ quần áo, lại sợ chính mình buông tay ra, theocá tínhTần Châu Ngọc, chỉ sợ thẹ quá thành tức giận lấy bộ quần áo đốt đi. Nghĩ nghĩ, rõ ràng buông tay, sau đó ôm nàng lại, đè nàng nằm xuống giường.
Tần Châu Ngọc ôm quần áo, nằm ở dưới người Đông Sinh bất mãn kêu to:“Huynh tránh ra, tmuội muốn mang bộ quần áo này đi thiêu hủy nó.”
Đông Sinh thở dài, quả nhiên như hắn suy nghĩ. Hắn tự nhiên không hề nhúc nhích, chính là dán vào bên lỗ tai nàng nói, nhẹ nhàng mở miệng:“Tiểu Ngọc, ngày mai huynh phải đi lên kinh, đi sẽ mất thời gian nữa tháng.”
Nghe câu nói này, Tần Châu Ngọc lập tức đình chỉ động tác.
Đông Sinh nhìn nhìn nàng, tuy rằng ánh đèn không sáng, nhưng vẫn nhìn thấy được trên mặt nàng bởi vì vừa mới giãy dụa mà hiện ra đỏ ửng, nhìn thấy hai má trắng nỏn có hai bớt đỏ đỏ. Đôi mắt tức giận đang trừng lớn chậm rãi tiêu tan, hiện lên một mảnh sương mù dày.
Đông Sinh không tự chủ được vuốt ve những sợi tóc trến trán của nàng, tiếp tục nói: “Chờ huynh trở lại, chúng ta liền lập tức thành thân.”
Tần Châu Ngọc chưa bao giờ thấy qua Đông Sinh nhẹ nhàng gần gũi với nàng như vậy, chuyên chú nhìn chính mình, chỉ nhìn thấy cặp mắt ôn nhu như nước của hắn, làm cho tất cả oán giận trong lòng của nàng lúc nãy, chạy đi đâu mất tiêu hết rồi.
Tần Châu Ngọc cảm thấy ngượng ngùng, theo bản năng hờn dỗi một câu: “Ai muốn cùng huynh thành thân!”
Chẳng qua nàng câu này vừa mới dứt lời, còn chưa chờ Đông Sinh có gì phản ứng, chính mình đã muốn trước phản ứng lại đây, vừa mới thỏ thẻ nhẹ nhàng, lúc này lại hùng hùng hổ hổ, một phen dùng sức ôm lấy Đông Sinh cổ, hung tợn nói: “Đây chính là huynh nói, không được đổi ý, khi nào huynh quay trở về, chúng ta liền thành thân, bằng không muội sẽ không tha cho huynh.”
Nói xong, đã đẩy Đông Sinh từ trên người mình xuống, đứng dậy ngồi ở trên giường, bắt đầu nói luyên thuyên một mình: “Ai nha, thư ngốc, huynh nói xem thành thân cần chuẩn bị cái gì? Muội ở nhà phải chuẩn bị trước mọi chuyện thật tốt, sau khi huynh quay về, chúng ta liền có thể lập tức thành thân.”
Vốn Đông Sinh nghĩ mình đi xa cũng nữa tháng, hai người sẽ có bao nhiêu nỗi buồn chia ly, nào ngờ vừa mới có cảm xúc sắp chia ly, đã bị Tần Châu Ngọc làm cho tiêu tan hế cảm xúc.
Đông Sinh nằm xuống giường, thở dài nhìn nàng: “Đến lúc đó mẹ huynh sẽ chuẩn bị mọi thứ.”
”Mới không cần.” Tần Châu Ngọc quay đầu trừng mắt nhìn hắn, “Nhìn mẹ huynh mua quần áo cho huynh đã thấy mẹ huynh không có con mắt thẩm mỹ, nếu để cho bà chuẩn bị hỷ phục, khẳng định là xấu chết.”
Đông Sinh yên lặng nhìn đến bộ quần áo bị Tần Châu Ngọc quăng ở một xó, thầm nghĩ, để cho nàng chuẩn bị, chỉ sợ là càng tệ hơn.
Tần Châu Ngọc nào biết suy nghĩ của Đông Sinh, hiện nay đã đắm chiềm trong sự vui sướng chuẩn bị thành thân cùng Đông Sinh, miệng nói chuyện không ngừng, cũng không quan tâm Đông Sinh phản ứng ra sao.
Sau mộ hồi lâu, nhìn thấy đêm càng lúc càng khuya, Đông Sinh thật sự nhịn không được đánh gãy lời nàng: “Tiểu Ngọc, việc này có thể từ từ sẽ đến, muội trở về phòng nghỉ ngơi đi. Huynh muốn nghĩ ngơi, ngày mai còn phải đi sớm.”
Tần Châu Ngọc giật mình, giống nhau thế này mới phản ứng lại đây, ý thức được Đông Sinh ngày mai phai đi. Vừa mới thích thú, bị dập tắt, nàng chu môi nhìn nhìn Đông Sinh, bỗng nhiên lại cười hắc hắc, đứng dậy thổi tắt ngọn đèn, một mạch chui vào trong chăn của Đông Sinh: “Chúng ta cùng nhau ngủ.”
Đông Sinh bất đắc dĩ thở dài, xoay người sờ sờ mặt của nàng, ôm nàng vào trong lòng của mình.
”Không... Không làm gì.” Đang lén lút Tần Châu Ngọc nghe giọng nói từ sau lưng mình làm cho hoảng sợ, xoay người đem hai tay giấu ở sau lưng, bỗng nhiên lại nghĩ tới cái gì, hỏi, “Huynh không phải đi đưa cơm cho mẹ huynh, như thế nào nhanh trở về như vậy?”
Đông Sinh lơ đễnh mở miệng: “Còn vài ngày nữ đã phải lên kinh ứng thí, tranh thủ thời gian ôn bài. Cho nên liền đi nhanh về nhanh.”
”Ah... Cái kia...” Tần Châu Ngọc ấp úng, chắp tay sau lưng, từng bước đi ngang qua mặt Đông Sinh, “Huynh tiếp tục ôn bài đi, ta sẽ không quấy rầy huynh nữa.”
”Uhm...” Đông Sinh quay đầu muốn nói chuyện với nàng, đã thấy cô chạy nhanh không còn thấy bóng dáng.
Đông Sinh nhìn đến tư quần áo của mình bị cô lục lọi còn chưa đóng tủ lại, lầm bầm lầu bầu đi qua đóng: “Thần thần bí bí, không biết nàng muốn làm gì?.”
Hắn thuận tay đóng lại ngăn tủ, liếc mắt một cái liền phát hiện thiếu mất mội bộ quần áo. Đông Sinh không nghĩ ra Tần Châu Ngọc lấy quần áo của mình làm gì, nghĩ nàng luôn luôn làm những chuyện kỳ lạ tinh quái, cũng không muốn quản nàng làm gì.
Mọi người đoán Tần Châu Ngọc lấy trộm quần áo Đông Sinh để làm gì không? Đương nhiên dùng để đo số đo của Đông Sinh, lấy khúc vải trắng mình mới mua về, may thành quần áo.
Quần áo còn chưa làm, Tần Châu Ngọc đã tưởng tượng đến cảnh Đông Sinh mặc quần áo của chính nàng may có bộ dáng ngọc thụ lâm phong ra sao, cảm thấy vui sướng muốn cười thật to.
Loại chuyện này đối nàng mà nói, đương nhiên có chút mất mặt, ở trong mắt mẹ Đông Sinh, nàng chính là người vô dụng, nếu như bị bọn họ biết, nhất định sẽ cười chê cô một trận, cho nên nàng chỉ âm thầm bí mật làm, đợi làm xong thật tốt, dọa cho bọn họ nhảy dựng vì ngạc nhiên.
Chẳng qua, tưởng tượng đều là tốt đẹp, sự thật thì vô cùng tàn nhẫn.
Mắt thấy ngày Đông Sinh lên đường sắp tới, Tần Châu Ngọc hàng đêm đốt đèn, ngày đêm không ngủ ráng làm cho nhanh.
Mẹ Đông Sinh vài lần nữa đêm đi tiểu, bắ gặp thấy phòng nàng còn sáng đèn, liền đi đến gõ cửa: “Nha đầu chết tiệt kia, đã trễ thế này còn không ngủ, ở trong đó tính làm chuyện xấu xa gì nữa?”
Tần Châu Ngọc vừa nghe, chỉ phải chạy nhanh thổi tắt ngọn đèn, nhanh miệng giải thích, nói cô cũng tính dậy đi tiểu đêm, tóm lại không dám nói thật.
Mẹ Đông Sinh chỉ lẩm bẩm mấy tiếng, ngáp đi trở về phòng ngủ tiếp.
Cứ như vậy mấy đêm liền, may may vá vá, Tần Châu Ngọc cuối cùng cũng may xong bộ quần áo. Về phần hiệu quả sao? Tóm lại, nhìn không ra bộ quần áo.
Thẳng thắn mà nói, Tần Châu Ngọc chính mình cũng biết tay nghề của mình. Tự hỏi có nên bỏ đi nhưng nghĩ đến dù sao cũng là do sự khổ cực thức đêm của mình, vẫn không nỡ bỏ đi.
Do dự hồi lâu, trước khi Đông Sinh đi một ngày, nàng rốt cục cũng xếp sẵn bộ quần áo nàng làm, thừa dịp mẹ Đông Sinh trở về phòng tắt đèn đi ngủ, vụng trộm lén vào phòng Đông Sinh.
Bởi vì ngày mai phải đi sớm, Đông Sinh không giống ngày thường thức khuya chăm đèn đọc sách, mà là sớm lên giường đi ngủ.
Âm thanh nhỏ nhẹ, đánh thức hắn dậy. Tuy rằng cảnh tối đen như mực, nhưng hắn không cần đoán, cũng biết là ai. Trừ bỏ Tần Châu Ngọc, còn có ai không biết ngại ngùng, không thèm gõ cửa đã đi vào phòng của hắn.
”Thư ngốc... Thư ngốc...” Tần Châu Ngọc đè nặng thanh âm ở trong bóng tối kên ra tiếng, “Huynh đã ngủ rồi sao?”
”Chưa ngủ, có chuyện gì?” Đông Sinh trả lời nàng.
”Thì... Cái kia...” Ấp úng hai tiếng, lại khôi phục gipjng điệu can đảm như mọi ngày, “Huynh mau đứng lên.”
Nói xong, đã muốn rèo lên giường, kéo Đông Sinh đứng dậy.
Đông Sinh không tình nguyện đứng lên: “Tiểu Ngọc, rốt cuộc muội muốn làm gì?”
Tần Châu Ngọc thấy hắn rời giường, cũng không trả lời hắn, đi tìm hột quẹt, châm đèn sáng lên. Làm hết mọi chuyện xong, nàng mới quay lại giường Đông Sinh ngồi xuống, vẻ mặt muốn nói rồi lại không dám nói.
Đông Sinh đã rất buồn ngủ, bất đắc dĩ mở miệng: “Muội cứ nói ra đi!”
Tần Châu Ngọc nhìn hắn, khẽ cắn môi, bỗng nhiên lấy bọc đồ ở sau lưng, đưa trước mặt hắn: “Tặng cho huynh.”
Đông Sinh nhìn đến bộ quần áo màu trắng trong tay nàng, liền sửng sốt, đưa tay tiếp nhận, lật qua lật lại nhìn một lượt, mở miệng hỏi một câu Tần Châu Ngọc chỉ muốn bóp chế hắn thôi: “Này... Là cái gì?”
Lời này thật sự là làm cho Tần Châu Ngọc lập tức thẹn quá thành giận, giựt lại bộ quần áo trên tay Dông Sinh lại. Không ngờ Đông Sinh nhanh tay lẹ mắt, quay người lại, ngăn cản lại hai tay của nàng, sau đó quay đầu, mỉm cười hỏi: “Là muội.. May quần áo cho huynh sao?”
Tần Châu Ngọc mỗi ngày ban đêm đều đốt đèn sáng đêm không ngủ, thực ra mẹ Đông Sinh đã nói cho Đông Sinh biết chuyện này, chẳng qua chỉ nghĩ do nàng không ngủ được, cũng không đoán được nàng ở trong phòng làm chuyện gì.
Ai hiểu Tần Châu Ngọc bằng Đông Sinh, nhớ đến lúc trước nàng ở trong phòng lén lút trộm đi bộ quần áo của mình, tự nhiên đã đoán được một ít, nhưng lại không nghĩ rằng nàng thực sự may cho mình một bộ quần áo.
Nghĩ đến, Đông Sinh cảm thấy rất cảm động và vui sứơng.
Chẳng qua, khi hắn nhìn đến thứ hắn cầm trong tay không nhìn ra là bộ quần áo, liền cảm thấy đã mừng vui quá sớm.
Tần Châu Ngọc bĩu môi, ngang ngẩng đầu lên: “Đúng vậy, là muội làm quần áo cho huynh. Lần trước mẹ huynh mua bộ quần áo màu đen, muội thấy không thích hợp với huynh, nên đã nghĩ may cho huynh một bộ quần áo màu trắng. Bất quá, có thể là bởi vì muội bị mất trí nhớ, cho nên làm không được tốt lắm.” Nói xong, lại nắm chặt hai bàn tay mình lại với nhau,“Thật sự, nhìn không được đẹp lắm.”
Đông Sinh yên lặng mở ra nhìn bộ quần áo không được đẹp mắt cho lắm, nhìn hai tay áo bên dài bên ngắn, xiêu xiêu vẹo vẹo đường chỉ cẩu thả không đều, rốt cục vẫn là nhịn không được ngẩng đầu hỏi: “Tiểu Ngọc, muội xác định... chỉ là có một chút không đẹp thôi sao?”
Câu hỏi nghi vấn này, thật sự đã chọc giận Tần Châu Ngọc, trừng mắt đứng thẳng lên, lại đi đoạt bộ quần áo trong tay Đông Sinh: “Không thích liền trả lại cho muội!”
Đông Sinh lần này không né tránh, chỉ nhẹ nhàng nói: “Ai nói huynh không thích, huynh rất thích.”
Tần Châu Ngọc không thèm nghe, chỉ dùng sức giựt lại bộ quần áo. Đông Sinh sợ nàng giựt mạnh xé rách bộ quần áo, lại sợ chính mình buông tay ra, theocá tínhTần Châu Ngọc, chỉ sợ thẹ quá thành tức giận lấy bộ quần áo đốt đi. Nghĩ nghĩ, rõ ràng buông tay, sau đó ôm nàng lại, đè nàng nằm xuống giường.
Tần Châu Ngọc ôm quần áo, nằm ở dưới người Đông Sinh bất mãn kêu to:“Huynh tránh ra, tmuội muốn mang bộ quần áo này đi thiêu hủy nó.”
Đông Sinh thở dài, quả nhiên như hắn suy nghĩ. Hắn tự nhiên không hề nhúc nhích, chính là dán vào bên lỗ tai nàng nói, nhẹ nhàng mở miệng:“Tiểu Ngọc, ngày mai huynh phải đi lên kinh, đi sẽ mất thời gian nữa tháng.”
Nghe câu nói này, Tần Châu Ngọc lập tức đình chỉ động tác.
Đông Sinh nhìn nhìn nàng, tuy rằng ánh đèn không sáng, nhưng vẫn nhìn thấy được trên mặt nàng bởi vì vừa mới giãy dụa mà hiện ra đỏ ửng, nhìn thấy hai má trắng nỏn có hai bớt đỏ đỏ. Đôi mắt tức giận đang trừng lớn chậm rãi tiêu tan, hiện lên một mảnh sương mù dày.
Đông Sinh không tự chủ được vuốt ve những sợi tóc trến trán của nàng, tiếp tục nói: “Chờ huynh trở lại, chúng ta liền lập tức thành thân.”
Tần Châu Ngọc chưa bao giờ thấy qua Đông Sinh nhẹ nhàng gần gũi với nàng như vậy, chuyên chú nhìn chính mình, chỉ nhìn thấy cặp mắt ôn nhu như nước của hắn, làm cho tất cả oán giận trong lòng của nàng lúc nãy, chạy đi đâu mất tiêu hết rồi.
Tần Châu Ngọc cảm thấy ngượng ngùng, theo bản năng hờn dỗi một câu: “Ai muốn cùng huynh thành thân!”
Chẳng qua nàng câu này vừa mới dứt lời, còn chưa chờ Đông Sinh có gì phản ứng, chính mình đã muốn trước phản ứng lại đây, vừa mới thỏ thẻ nhẹ nhàng, lúc này lại hùng hùng hổ hổ, một phen dùng sức ôm lấy Đông Sinh cổ, hung tợn nói: “Đây chính là huynh nói, không được đổi ý, khi nào huynh quay trở về, chúng ta liền thành thân, bằng không muội sẽ không tha cho huynh.”
Nói xong, đã đẩy Đông Sinh từ trên người mình xuống, đứng dậy ngồi ở trên giường, bắt đầu nói luyên thuyên một mình: “Ai nha, thư ngốc, huynh nói xem thành thân cần chuẩn bị cái gì? Muội ở nhà phải chuẩn bị trước mọi chuyện thật tốt, sau khi huynh quay về, chúng ta liền có thể lập tức thành thân.”
Vốn Đông Sinh nghĩ mình đi xa cũng nữa tháng, hai người sẽ có bao nhiêu nỗi buồn chia ly, nào ngờ vừa mới có cảm xúc sắp chia ly, đã bị Tần Châu Ngọc làm cho tiêu tan hế cảm xúc.
Đông Sinh nằm xuống giường, thở dài nhìn nàng: “Đến lúc đó mẹ huynh sẽ chuẩn bị mọi thứ.”
”Mới không cần.” Tần Châu Ngọc quay đầu trừng mắt nhìn hắn, “Nhìn mẹ huynh mua quần áo cho huynh đã thấy mẹ huynh không có con mắt thẩm mỹ, nếu để cho bà chuẩn bị hỷ phục, khẳng định là xấu chết.”
Đông Sinh yên lặng nhìn đến bộ quần áo bị Tần Châu Ngọc quăng ở một xó, thầm nghĩ, để cho nàng chuẩn bị, chỉ sợ là càng tệ hơn.
Tần Châu Ngọc nào biết suy nghĩ của Đông Sinh, hiện nay đã đắm chiềm trong sự vui sướng chuẩn bị thành thân cùng Đông Sinh, miệng nói chuyện không ngừng, cũng không quan tâm Đông Sinh phản ứng ra sao.
Sau mộ hồi lâu, nhìn thấy đêm càng lúc càng khuya, Đông Sinh thật sự nhịn không được đánh gãy lời nàng: “Tiểu Ngọc, việc này có thể từ từ sẽ đến, muội trở về phòng nghỉ ngơi đi. Huynh muốn nghĩ ngơi, ngày mai còn phải đi sớm.”
Tần Châu Ngọc giật mình, giống nhau thế này mới phản ứng lại đây, ý thức được Đông Sinh ngày mai phai đi. Vừa mới thích thú, bị dập tắt, nàng chu môi nhìn nhìn Đông Sinh, bỗng nhiên lại cười hắc hắc, đứng dậy thổi tắt ngọn đèn, một mạch chui vào trong chăn của Đông Sinh: “Chúng ta cùng nhau ngủ.”
Đông Sinh bất đắc dĩ thở dài, xoay người sờ sờ mặt của nàng, ôm nàng vào trong lòng của mình.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook