Bố Y Thiên Kim
-
Chương 33: Hồi hương
Dù sao cũng là vùng hoang vu dã ngoại, hai người ngủ thẳng đến khi trời lờ mờ sáng, liền từ từ tỉnh dậy. Nắng sớm rọi xuống,hình dáng hai người ôm nhau, làm cho Đông Sinh này không khỏi có chút ngượng ngùng, thật nhanh bỏ tay đang ôm Tần Châu Ngọc.
Tần Châu Ngọc tức giận nằm trên người hắn, mở mắt nhìn trừng trưng hắn, hừ một tiếng còn không quên trước ngực hắn đánh vài cái, mới tạm thời hết giận.Hai người thu thập một phen, lại bắt đầu ra đi. Đến lúc này, thực ra đường đi đến thôn KIM VIỆN không còn xa, đi một hồi đã thấy thôn hắn từng ở cách đó không xa như ẩn như hiện.Đi đến đầu thôn, Đông Sinh liền nói người phía sau xuống ngựa. Tần Châu Ngọc rầm rì nhảy xuống, xa xa liếc mắt phía trước, kỳ quái nói: “Đã tới nhà ngươi? Như thế nào ta nhìn không thấy một ngôi nhà nào hết, nhà của ngươi không phải là một cái sơn động đó chứ?”
Đông Sinh nhìn biểu tình ghét bỏ của nàng, trong lòng cảm thấy không vui, nói: “Nhà của ta chính là ở sơn động như vậy đó, như thế nào? Đổi ý, nếu hiện tại đổi ý vẫn còn kịp, ra roi thúc ngựa đuổi theo quan khâm sai tuyển tú vẫn còn kịp”
Tần Châu Ngọc bĩu môi: “Ở sơn động thì ở sơn động, ngươi có thể ở được không lý do gì mà ta không ở được.”
Đông Sinh cười cười, gõ nhẹ trên đầu nàng một cái: “Đi thôi, nơi này mới là cửa thôn, đương nhiên không có ngôi nhà nào rồi.”
Tần Châu Ngọc xoa xoa trán kháng nghị: “Ta đã mất trí nhớ, ngươi còn gõ?”
Đông Sinh buông tay nói: “Nói không đúng cho nên bị gõ là đúng rồi”
Hai người bên này đùa giỡn, cách đó không xa, một thân ảnh vội vã hướng bên này chạy tới, vừa chạy vừa lớn tiếng kêu “Biểu ca, biểu ca”.
Đông Sinh nghe tiếng kêu nhìn lại, trên mặt vui vẻ, hướng người nọ vẫy vẫy tay: “Nhị cường.”
Tần Châu Ngọc cũng theo hắn nhìn qua đi, đây không phải là tiểu biểu đệ từng đi cùng ĐÔNG SINH đến Vạn Xuân Lâu khai trai trước kia sao?
Nhị cường thở hồng hộc nhìn hai người đứng đó không xa thả chậm cước bộ, vốn là vẻ mặt hưng phấn, nhưng nhìn thấy Tần Châu Ngọc bên cạnh ĐÔNG SINH, biến sắc, bỗng nhiên dừng lại cước bộ, chỉ vào Đông Sinh căm giận giơ chân kêu to: “Biểu ca, ta muốn nói cho biểu di, ngươi đem ả nhân tình này về nhà.”
Nói xong, cũng không còn nhiệt tình vui vẻ đón biểu ca về nhà nữa liền quay lưng chạy đi.
Đông Sinh thấy thế mới sực nhớ mẹ hắn còn chưa biết, cũng không biết hai cái biểu đệ cùng mẹ hắn đã nói những điều tệ hại gì. Bất quá xem điệu bộ của nhị cường, sợ là đối Tần Châu Ngọc vẫn là còn tức giận trong lòng, chắc cũng không nói được gì tốt lành.
Tần Châu Ngọc không chú ý Đông Sinh đang suy nghĩ gì, chính là đứng nhìn nhị cường quay đầu chạy đi liền nói: “Tuối còn nhỏ mà đã trở thành dân bại hoại, tốt nhất đừng để cho ta gặp lại lần nữa.”
Đông Sinh nhìn vẻ mặt tức giận của nàng, ấp úng mở miệng nói: “Cái kia... Tiểu Ngọc, có chuyện ta phải nói cho ngươi biết trước.”
Tần Châu Ngọc quay đầu lại nhìn sắc mặt đang lo lắng suy nghĩ của hắn liền nói: “Chỉ cần không là đuổi ta đi, không thành thân,còn về chuyện khác ngươi cứ việc nói.”
”Nếu ta đã muốn mang ngươi về quê nhà, đương nhiên là muốn kết hôn với ngươi.”
Những lời này vừa nói xong, Tần Châu Ngọc đã hiện lên vẻ mặt vui sướng cùng đắc ý. Đông Sinh nhìn nhìn nàng, lại thật cẩn thận nói tiếp: “Chính là thành thân phải xin phép cha mẹ ta trước, nói rằng ta muốn cưới ngươi, đương nhiên phải đợi mẹ ta đồng ý.”
”Ngươi không phải đã nói mẹ ngươi rất mong ngươi cưới vợ thành thân sao? Làm sao có thể không đáp ứng?”
”Mẹ ta đúng thật là mong muốn ta cưới vợ, nhưng là ta sợ rằng nhị tráng tiểu tràng lần trước đã cùng ngươi có chuyện không hay xảy ra, bọn họ sau khi trở về chỉ sợ cùng mẹ ta những điều không hay về nàng.”
”Cái gì?” Tần Châu Ngọc mở to đôi mắt tức giận, chỉ kém lập tức xoăn tay áo lên rượt theo nhị biểu đệ của ĐÔNG SINH mà đánh cho một trận.
Đông Sinh lập tức ngăn cản nàng: “Ngươi cũng đừng trách Đại Tráng nhị cường, lúc đó ngươi đối với bọn họ cũng thật là hơi quá đáng một chút.”
Tần Châu Ngọc hừ một tiếng: “Đó là hai cái phường lưu manh bại hoại, ta còn ngại đối với bọn họ thật quá tốt rồi.”
Đông Sinh bất đắc dĩ xoa xoa cái trán: “Dù sao, ngươi ở trước mặt mẹ ta hãy ngoan hiền lễ phép mọt tý. Bằng không mẹ ta không cho ta cưới nàng sự việc còn trở nên rắc rối hơn.”
Tần Châu Ngọc trừng mắt nói: “Ý của ngươi là nếu mẹ ngươi không đồng ý cho ngươi cưới ta thì ngươi sẽ không cưới?”
”Ta không có ý như vậy, thành thân là phải có sự vui vẻ, nếu đến ngay cả mẹ củng không đồng ý, cho dù thành thân mọi người cũng đều thấy không vui.”
Tần Châu Ngọc ngẫm lại cũng đúng, hơn nữa Đông Sinh cá tính ôn hòa, lại là bị mẹ hắn quản giáo, mọi chuyện đều theoý mẹ hắn, cũng chẳng có gì lạ. Thấy hắn hơi có chút khó xử, Tần Châu Ngọc hiên ngang lẫm liệt vỗ ngực cam đoan: “Yên tâm, thư ngốc, ta nhất định sẽ làm cho mẫu thân ngươi vừa lòng.”
Đông Sinh thật sự không tin, nhưng cũng không còn biện pháp nào nữa, nghĩ nghĩ lại nói: “Còn có... Mẹ ta thực sự rất dữ, vô luận như thế nào ngươi cũng đừng cùng mẹ ta đối nghịch.”
Tần Châu Ngọc hèn mọn liếc mắt hắn: “Đã biết, cho dù mẹ ngươi đánh ta, ta cũng tuyệt đối sẽ không trả lời câu nào.” Đông Sinh chỉ hy vọng như thế.
Hai người thương lượng xong, tiếp tục dắt ngựa hướng trong thôn đi vào. Ngẫu nhiên gặp vài người quen, nhìn thấy Đông Sinh, đều nhiệt tình chào hỏi, còn ba bước vừa quay đầu lại, tò mò nhìn Tần Châu Ngọc.Rốt cục thì đi đến cửa nhà.Nhà Đông Sinh ở so với mấy chục ngôi nhà trước thôn, ách, coi như là hào môn, tam gian phòng ở, trước nhà có sân lớn, so với sự tưởng tượng của Tần Châu Ngọc tốt hơn rất nhiều.
Vừa vào cổng lớn, hai người liền nhìn thấy nhị cường đứng trong viện, đứng bên cạnh hắn còn có người, dáng vẻ đúng là phụ nữ nông thôn đang đứng chống nạnh hai tay.
Tần Châu Ngọc không biết như thế nào miêu tả hình dáng người phụ nữ này, lam bố hoa quần áo trong, thô thô búi tóc cắm căn chiếc đũa, chân ống quần một bên kéo, một bên cúi hạ, hai hàng lông mày nhanh túc, hai mắt trợn lên, khí thế rất sợ hãi nhân.
Đông Sinh đột nhiên đứng lại,bất an kêu lên một tiếng: “Nương.”
Nhị cường nhanh miệng nói: “Đó biểu di nhìn đi, ta không ghạt người đúng không, biểu ca thực đem theo hồ ly tinh này về nhà!”
Mẹ Đông Sinh đứng cắn chặt răng không lên tiếng, chính là tức giận thở phì phò, như là bị nghẹn khí. Đông Sinh đối với mẹ hắn hiểu quá rõ rồi, vừa thấy mẹ hắn có bộ dáng này, thầm nghĩ không ổn, kéo tay Tần Châu Ngọc, liền nói “chạy mau”.
Cái gọi là, nói thì chậm, khi đó thì nhanh.
Chỉ nghe mẹ ĐÔNG SINH một tiếng bạo rống: “Tống Đông Sinh, ngươi lập tức đứng lại cho ta!”
Đông Sinh lôi kéo Tần Châu Ngọc còn chưa kịp chạy tới cửa, liền bị nương hắn cằm lấy cái chổi, chạy thật nhanh đuổi theo, dùng cán chổi, không lưu tình chút nào liên tiếp đánh trên lưng ĐÔNG SINH.
Đông Sinh nương này làm việc nặng thủ kính nhi, trực tiếp khiến cho bất ngờ không kịp phòng Đông Sinh, tài ngã xuống đất. Tiếp theo đó là một trận bùm bùm lý cách cách.Tần Châu Ngọc đứng ở bên cạnh, trong lúc nhất thời mắt choáng váng. Đông Sinh từng nói nếu mẹ hắn đánh nàng nàng tuyệt không có thể động thủ, nhưng hiện tại là đánh Đông Sinh, nàng rốt cuộc không biết có nên hổ trợ hay không.
Trong đầu liền nghĩ không thể có hành động chống đối mẹ ĐÔNG SINH, bằng không chuyện thành thân lại ngày càng rắc rối. Nhưng Tần Châu Ngọc thấy Đông Sinh bị mẹ hắn đánh cho la lối ôm sòm, mắt thấy mặt mũi đều nhăn nhó đau đớn, cũng bất chấp mọi chuyện, xông lên ôm từ phía sau mẹ ĐÔNG SINH, vội vàng lớn tiếng kêu: “Nương, đừng đánh.”
Lúc đầu mẹ ĐÔNG SINH chỉ muốn dạy dỗ con mình, nghe Tần Châu Ngọc không biết xấu hổ mà kêu nàng như vậy, khí huyết lập tức bốc lên, vứt bỏ cái chổi, quay người lại đem Tần Châu Ngọc đẩy ra: “Tiểu hồ ly tinh, ngươi là con nhà ai? Đừng tưởng rằng ngươi mê hoặc được con ta, có thể được gã vào nhà ta. Hôm nay ta liền nói cho ngươi biết, lão nương là tuyệt đối sẽ không chp ĐÔNG SINH lấy một nữ nhân chuyên dụ dỗ đàn ông. “
Tần Châu Ngọc giật mình đứng im, nàng khi nào thì thành tiểu hồ ly tinh?
Mẹ Đông sinh vì tức giận mà nói cũng chưa nhìn kĩ, nói xong câu nói này mới nhìn rõ bộ dáng Tần Châu Ngọc, nhất thời cũng có chút sửng sốt. Nhị cường không phải nói Đông Sinh ở trong thành nuôi dưỡng một hồ ly tinh xấu xí hay sao, nhưng cô nương trước mắt này bộ dạng thật xinh đẹp, tuổi còn trẻ, bộ dáng lung linh, biểu tình hồn nhiên, thấy thế nào cũng không giống là hồ ly tinh luôn dụ dỗ đàn ông.
Nàng quay đầu oán hận trừng mắt nhìn nhị cường còn đàn đưung xem diễn, nhị cường thấy biểu di nhà mình nhìn bằng ánh mắt hung ác, sờ sờ cái mũi, ngượng ngùng cười cười: “Cái kia... Biểu di, cha ta phỏng chừng ở đang đi tìm ta, ta đi trước... Ha ha.” Nói xong, lập tức chạy nhanh ra khỏi nhà Đông sinh.
Lúc này, Đông Sinh mới thở hổn hển, khó khăn đứng lên, giữ chặt cánh tay của mẹ hắn, đứt quãng nói: “Nương... Tiểu Ngọc... Tiểu Ngọc không phải là dụ dỗ con, nàng sau này chính là con dâu của người.”
Nghĩ chính mình vừa chưa gì đã tin lời nhị cường nói bậy, mẹ Đông sinh cảm thấy có chút xấu hổ, nhưng lại không chịu nhận, giận dữ trừng mắt nhìn Đông Sinh nói: “Xú tiểu tử, ngươi tùy dẫn một cô nương trở về làm con dâu của ta, vậy coi là được sao? Ta phải khảo sát vài ngày, xem nàng có hợp ý ta không, rồi ta mới quyết định đồng ý cho ngươi cưới nàng hay không.” Quay sang nhìn vẻ mặt đang bất ngờ sửng sốt của TẦ CHÂU NGỌC, liền hừ câu rồi nói, “Còn chưa qua cửa nên đừng nhận nương, ta cũng chỉ xem ngươi cái phường chuyên đi dụ dỗ người thôi!”
Nói xong, nổi giận đùng đùng bỏ vào nhà.
Tần Châu Ngọc tức giận nằm trên người hắn, mở mắt nhìn trừng trưng hắn, hừ một tiếng còn không quên trước ngực hắn đánh vài cái, mới tạm thời hết giận.Hai người thu thập một phen, lại bắt đầu ra đi. Đến lúc này, thực ra đường đi đến thôn KIM VIỆN không còn xa, đi một hồi đã thấy thôn hắn từng ở cách đó không xa như ẩn như hiện.Đi đến đầu thôn, Đông Sinh liền nói người phía sau xuống ngựa. Tần Châu Ngọc rầm rì nhảy xuống, xa xa liếc mắt phía trước, kỳ quái nói: “Đã tới nhà ngươi? Như thế nào ta nhìn không thấy một ngôi nhà nào hết, nhà của ngươi không phải là một cái sơn động đó chứ?”
Đông Sinh nhìn biểu tình ghét bỏ của nàng, trong lòng cảm thấy không vui, nói: “Nhà của ta chính là ở sơn động như vậy đó, như thế nào? Đổi ý, nếu hiện tại đổi ý vẫn còn kịp, ra roi thúc ngựa đuổi theo quan khâm sai tuyển tú vẫn còn kịp”
Tần Châu Ngọc bĩu môi: “Ở sơn động thì ở sơn động, ngươi có thể ở được không lý do gì mà ta không ở được.”
Đông Sinh cười cười, gõ nhẹ trên đầu nàng một cái: “Đi thôi, nơi này mới là cửa thôn, đương nhiên không có ngôi nhà nào rồi.”
Tần Châu Ngọc xoa xoa trán kháng nghị: “Ta đã mất trí nhớ, ngươi còn gõ?”
Đông Sinh buông tay nói: “Nói không đúng cho nên bị gõ là đúng rồi”
Hai người bên này đùa giỡn, cách đó không xa, một thân ảnh vội vã hướng bên này chạy tới, vừa chạy vừa lớn tiếng kêu “Biểu ca, biểu ca”.
Đông Sinh nghe tiếng kêu nhìn lại, trên mặt vui vẻ, hướng người nọ vẫy vẫy tay: “Nhị cường.”
Tần Châu Ngọc cũng theo hắn nhìn qua đi, đây không phải là tiểu biểu đệ từng đi cùng ĐÔNG SINH đến Vạn Xuân Lâu khai trai trước kia sao?
Nhị cường thở hồng hộc nhìn hai người đứng đó không xa thả chậm cước bộ, vốn là vẻ mặt hưng phấn, nhưng nhìn thấy Tần Châu Ngọc bên cạnh ĐÔNG SINH, biến sắc, bỗng nhiên dừng lại cước bộ, chỉ vào Đông Sinh căm giận giơ chân kêu to: “Biểu ca, ta muốn nói cho biểu di, ngươi đem ả nhân tình này về nhà.”
Nói xong, cũng không còn nhiệt tình vui vẻ đón biểu ca về nhà nữa liền quay lưng chạy đi.
Đông Sinh thấy thế mới sực nhớ mẹ hắn còn chưa biết, cũng không biết hai cái biểu đệ cùng mẹ hắn đã nói những điều tệ hại gì. Bất quá xem điệu bộ của nhị cường, sợ là đối Tần Châu Ngọc vẫn là còn tức giận trong lòng, chắc cũng không nói được gì tốt lành.
Tần Châu Ngọc không chú ý Đông Sinh đang suy nghĩ gì, chính là đứng nhìn nhị cường quay đầu chạy đi liền nói: “Tuối còn nhỏ mà đã trở thành dân bại hoại, tốt nhất đừng để cho ta gặp lại lần nữa.”
Đông Sinh nhìn vẻ mặt tức giận của nàng, ấp úng mở miệng nói: “Cái kia... Tiểu Ngọc, có chuyện ta phải nói cho ngươi biết trước.”
Tần Châu Ngọc quay đầu lại nhìn sắc mặt đang lo lắng suy nghĩ của hắn liền nói: “Chỉ cần không là đuổi ta đi, không thành thân,còn về chuyện khác ngươi cứ việc nói.”
”Nếu ta đã muốn mang ngươi về quê nhà, đương nhiên là muốn kết hôn với ngươi.”
Những lời này vừa nói xong, Tần Châu Ngọc đã hiện lên vẻ mặt vui sướng cùng đắc ý. Đông Sinh nhìn nhìn nàng, lại thật cẩn thận nói tiếp: “Chính là thành thân phải xin phép cha mẹ ta trước, nói rằng ta muốn cưới ngươi, đương nhiên phải đợi mẹ ta đồng ý.”
”Ngươi không phải đã nói mẹ ngươi rất mong ngươi cưới vợ thành thân sao? Làm sao có thể không đáp ứng?”
”Mẹ ta đúng thật là mong muốn ta cưới vợ, nhưng là ta sợ rằng nhị tráng tiểu tràng lần trước đã cùng ngươi có chuyện không hay xảy ra, bọn họ sau khi trở về chỉ sợ cùng mẹ ta những điều không hay về nàng.”
”Cái gì?” Tần Châu Ngọc mở to đôi mắt tức giận, chỉ kém lập tức xoăn tay áo lên rượt theo nhị biểu đệ của ĐÔNG SINH mà đánh cho một trận.
Đông Sinh lập tức ngăn cản nàng: “Ngươi cũng đừng trách Đại Tráng nhị cường, lúc đó ngươi đối với bọn họ cũng thật là hơi quá đáng một chút.”
Tần Châu Ngọc hừ một tiếng: “Đó là hai cái phường lưu manh bại hoại, ta còn ngại đối với bọn họ thật quá tốt rồi.”
Đông Sinh bất đắc dĩ xoa xoa cái trán: “Dù sao, ngươi ở trước mặt mẹ ta hãy ngoan hiền lễ phép mọt tý. Bằng không mẹ ta không cho ta cưới nàng sự việc còn trở nên rắc rối hơn.”
Tần Châu Ngọc trừng mắt nói: “Ý của ngươi là nếu mẹ ngươi không đồng ý cho ngươi cưới ta thì ngươi sẽ không cưới?”
”Ta không có ý như vậy, thành thân là phải có sự vui vẻ, nếu đến ngay cả mẹ củng không đồng ý, cho dù thành thân mọi người cũng đều thấy không vui.”
Tần Châu Ngọc ngẫm lại cũng đúng, hơn nữa Đông Sinh cá tính ôn hòa, lại là bị mẹ hắn quản giáo, mọi chuyện đều theoý mẹ hắn, cũng chẳng có gì lạ. Thấy hắn hơi có chút khó xử, Tần Châu Ngọc hiên ngang lẫm liệt vỗ ngực cam đoan: “Yên tâm, thư ngốc, ta nhất định sẽ làm cho mẫu thân ngươi vừa lòng.”
Đông Sinh thật sự không tin, nhưng cũng không còn biện pháp nào nữa, nghĩ nghĩ lại nói: “Còn có... Mẹ ta thực sự rất dữ, vô luận như thế nào ngươi cũng đừng cùng mẹ ta đối nghịch.”
Tần Châu Ngọc hèn mọn liếc mắt hắn: “Đã biết, cho dù mẹ ngươi đánh ta, ta cũng tuyệt đối sẽ không trả lời câu nào.” Đông Sinh chỉ hy vọng như thế.
Hai người thương lượng xong, tiếp tục dắt ngựa hướng trong thôn đi vào. Ngẫu nhiên gặp vài người quen, nhìn thấy Đông Sinh, đều nhiệt tình chào hỏi, còn ba bước vừa quay đầu lại, tò mò nhìn Tần Châu Ngọc.Rốt cục thì đi đến cửa nhà.Nhà Đông Sinh ở so với mấy chục ngôi nhà trước thôn, ách, coi như là hào môn, tam gian phòng ở, trước nhà có sân lớn, so với sự tưởng tượng của Tần Châu Ngọc tốt hơn rất nhiều.
Vừa vào cổng lớn, hai người liền nhìn thấy nhị cường đứng trong viện, đứng bên cạnh hắn còn có người, dáng vẻ đúng là phụ nữ nông thôn đang đứng chống nạnh hai tay.
Tần Châu Ngọc không biết như thế nào miêu tả hình dáng người phụ nữ này, lam bố hoa quần áo trong, thô thô búi tóc cắm căn chiếc đũa, chân ống quần một bên kéo, một bên cúi hạ, hai hàng lông mày nhanh túc, hai mắt trợn lên, khí thế rất sợ hãi nhân.
Đông Sinh đột nhiên đứng lại,bất an kêu lên một tiếng: “Nương.”
Nhị cường nhanh miệng nói: “Đó biểu di nhìn đi, ta không ghạt người đúng không, biểu ca thực đem theo hồ ly tinh này về nhà!”
Mẹ Đông Sinh đứng cắn chặt răng không lên tiếng, chính là tức giận thở phì phò, như là bị nghẹn khí. Đông Sinh đối với mẹ hắn hiểu quá rõ rồi, vừa thấy mẹ hắn có bộ dáng này, thầm nghĩ không ổn, kéo tay Tần Châu Ngọc, liền nói “chạy mau”.
Cái gọi là, nói thì chậm, khi đó thì nhanh.
Chỉ nghe mẹ ĐÔNG SINH một tiếng bạo rống: “Tống Đông Sinh, ngươi lập tức đứng lại cho ta!”
Đông Sinh lôi kéo Tần Châu Ngọc còn chưa kịp chạy tới cửa, liền bị nương hắn cằm lấy cái chổi, chạy thật nhanh đuổi theo, dùng cán chổi, không lưu tình chút nào liên tiếp đánh trên lưng ĐÔNG SINH.
Đông Sinh nương này làm việc nặng thủ kính nhi, trực tiếp khiến cho bất ngờ không kịp phòng Đông Sinh, tài ngã xuống đất. Tiếp theo đó là một trận bùm bùm lý cách cách.Tần Châu Ngọc đứng ở bên cạnh, trong lúc nhất thời mắt choáng váng. Đông Sinh từng nói nếu mẹ hắn đánh nàng nàng tuyệt không có thể động thủ, nhưng hiện tại là đánh Đông Sinh, nàng rốt cuộc không biết có nên hổ trợ hay không.
Trong đầu liền nghĩ không thể có hành động chống đối mẹ ĐÔNG SINH, bằng không chuyện thành thân lại ngày càng rắc rối. Nhưng Tần Châu Ngọc thấy Đông Sinh bị mẹ hắn đánh cho la lối ôm sòm, mắt thấy mặt mũi đều nhăn nhó đau đớn, cũng bất chấp mọi chuyện, xông lên ôm từ phía sau mẹ ĐÔNG SINH, vội vàng lớn tiếng kêu: “Nương, đừng đánh.”
Lúc đầu mẹ ĐÔNG SINH chỉ muốn dạy dỗ con mình, nghe Tần Châu Ngọc không biết xấu hổ mà kêu nàng như vậy, khí huyết lập tức bốc lên, vứt bỏ cái chổi, quay người lại đem Tần Châu Ngọc đẩy ra: “Tiểu hồ ly tinh, ngươi là con nhà ai? Đừng tưởng rằng ngươi mê hoặc được con ta, có thể được gã vào nhà ta. Hôm nay ta liền nói cho ngươi biết, lão nương là tuyệt đối sẽ không chp ĐÔNG SINH lấy một nữ nhân chuyên dụ dỗ đàn ông. “
Tần Châu Ngọc giật mình đứng im, nàng khi nào thì thành tiểu hồ ly tinh?
Mẹ Đông sinh vì tức giận mà nói cũng chưa nhìn kĩ, nói xong câu nói này mới nhìn rõ bộ dáng Tần Châu Ngọc, nhất thời cũng có chút sửng sốt. Nhị cường không phải nói Đông Sinh ở trong thành nuôi dưỡng một hồ ly tinh xấu xí hay sao, nhưng cô nương trước mắt này bộ dạng thật xinh đẹp, tuổi còn trẻ, bộ dáng lung linh, biểu tình hồn nhiên, thấy thế nào cũng không giống là hồ ly tinh luôn dụ dỗ đàn ông.
Nàng quay đầu oán hận trừng mắt nhìn nhị cường còn đàn đưung xem diễn, nhị cường thấy biểu di nhà mình nhìn bằng ánh mắt hung ác, sờ sờ cái mũi, ngượng ngùng cười cười: “Cái kia... Biểu di, cha ta phỏng chừng ở đang đi tìm ta, ta đi trước... Ha ha.” Nói xong, lập tức chạy nhanh ra khỏi nhà Đông sinh.
Lúc này, Đông Sinh mới thở hổn hển, khó khăn đứng lên, giữ chặt cánh tay của mẹ hắn, đứt quãng nói: “Nương... Tiểu Ngọc... Tiểu Ngọc không phải là dụ dỗ con, nàng sau này chính là con dâu của người.”
Nghĩ chính mình vừa chưa gì đã tin lời nhị cường nói bậy, mẹ Đông sinh cảm thấy có chút xấu hổ, nhưng lại không chịu nhận, giận dữ trừng mắt nhìn Đông Sinh nói: “Xú tiểu tử, ngươi tùy dẫn một cô nương trở về làm con dâu của ta, vậy coi là được sao? Ta phải khảo sát vài ngày, xem nàng có hợp ý ta không, rồi ta mới quyết định đồng ý cho ngươi cưới nàng hay không.” Quay sang nhìn vẻ mặt đang bất ngờ sửng sốt của TẦ CHÂU NGỌC, liền hừ câu rồi nói, “Còn chưa qua cửa nên đừng nhận nương, ta cũng chỉ xem ngươi cái phường chuyên đi dụ dỗ người thôi!”
Nói xong, nổi giận đùng đùng bỏ vào nhà.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook