Bộ Tứ Ngớ Ngẩn
-
Chương 3
Sài Gòn mùa này nóng kinh người, dù tiết trời đã sang thu, nhưng nắng vẫn gay gắt như lửa đốt. Nhiệt độ lúc nào cũng trên 30, kể cả là buổi chiều, mặt trời đã khuất dạng, trên bầu trời chỉ có vài gợn mây trắng nổi bật, cùng mặt trăng mọc sớm.
Đi qua cánh cổng cầu kì bước vào sảnh lớn, hơi lạnh phả vào người đột ngột khiến tôi thấy thật sảng khoái. Bên ngoài và bên trong thật khác biệt.
Tôi mặc trên người chiếc đầm do mẹ chọn, màu xanh dương với những họa tiết sang trọng cùng với vạt áo xếp li, bên ngoài khoác một cái áo lửng màu trắng.
Tôi đến đây có một mình, còn ba mẹ tôi đã đến từ sớm. Đúng hơn là sau khi tan học, tôi lười nhác về đến nhà thì ba mẹ tôi gọi “Ba mẹ đã đến đây rồi, con mau thay quần áo rồi có mặt ở đây ngay.”
“Vâng vâng.” Tôi ngáp dài đáp rồi quăng cái điện thoại lên giường, chui vào nhà tắm ở trong đó đến nửa tiếng. Sau đó mới bình thản ngồi sấy tóc cho khô.
Đánh một lớp son mỏng, tôi mặc quần áo rồi lên taxi đến Parkview.
Giờ thì tôi chỉ có một mình bước vào trong.
Ba mẹ tôi kia rồi... phía xa xa... họ ngồi quay mặt về phía cửa ra vào, ba người còn lại thì giáp vòng quanh bàn, quay lưng về phía tôi nên tôi cũng chưa nhận ra họ là ai, chỉ biết chắc ba người đó một là chồng hai là ba mẹ chồng.
Nhìn ba mẹ tôi kìa... họ cười gượng đến nỗi khuôn mặt trở nên méo mó, chắc là từ nãy đến giờ phải rất vất vả để câu giờ. Tôi nhếch mép. Đừng trách tôi ác, cũng đừng bảo tôi hỗn xược, chỉ là tôi có chút nổi loạn, và tôi muốn thể hiện điều đó để chứng tỏ với ba mẹ mình là tôi chẳng có ý định nào là sẽ cưới cái tên đó.
Tôi khoan thai bước đến. Ba mẹ trông thấy tôi từ xa, cố nén tức giận mà mỉm cười “Hạ tới rồi. Thật thất lễ quá, để mọi người phải chờ lâu.”
Tôi cũng vờ vờ vịt vịt chạy đến, đưa tay lau trán, liên tục cúi đầu “Cháu xin lỗi ạ, cháu bị kẹt xe.”
“Không sao đâu, cháu ngồi xuống đi. Từ nãy đến giờ bác nói chuyện với ba mẹ con cũng rất vui.” Người phụ nữ kia lịch sự nói. Bà ta khiến cho người khác có cảm giác vừa nhìn đã biết bà là một người tinh tế và sang trọng, lại biết cách cư xử... chưa kể đến gu thời trang cực kì thời thượng, cả khuôn mặt cũng không có gì là già.
Tôi nhìn sang 'ba chồng'. Ông ấy có vẻ nam tính mạnh mẽ, không chăm chút đến nhan sắc lắm nên có vẻ khá già, nhưng điều đó càng chứng tỏ kinh nghiệm sống của ông ấy rất phong phú.
Tôi lại liếc sang 'chồng' tôi... tôi gần như tá hỏa. Mà cái người đó lại càng tá hỏa hơn.
Tôi trợn tròn mắt như không thể tin được, ngạc nhiên đến nỗi quên cả ngồi xuống, lắp bắp “M... Minh... Cậu...”
“Hạ...” Minh chỉ có thể thốt ra tên tôi.
“Hai đứa quen biết nhau à?” Mẹ tôi mỉm cười hỏi... hỏi cái gì chứ! Nhìn mặt là biết ngay... Minh chuyển đến lớp tôi là kế hoạch của bốn người này... cứ làm như tôi ngốc lắm ấy chứ!Minh dường như cũng nhận ra điều này, cậu ta khẽ nhíu mày, nhưng lại giữ phép tắc không nói gì hết, ngoan ngoãn im lặng.
Minh đã không có ý kiến thì tôi còn nói được gì nữa đây.
Tôi liền kéo ghế ngồi xuống, khẽ liếc nhìn Minh, phát hiện ra cậu ta cũng đang nhìn tôi trầm mặc.
Mẹ tôi phấn khởi “Ăn thôi kẻo thức ăn nguội hết thì mất ngon.”
Suốt bữa ăn hôm đó, tôi và Minh không hề hé răng nói bất cứ lời nào, chỉ có bốn người họ là tự tung tự hứng, ngồi đó bàn luận về vấn đề công ty, và những vấn đề mà tôi có nghe đi nghe lại cả trăm lần cũng không hiểu gì hết.
Khi bữa ăn kết thúc, Minh mới mở miệng, giọng khàn khàn vì từ nãy đến giờ không nói gì “Hình như Hạ không sống cùng hai bác, để con đưa bạn về.”
“Được được! Con cứ thoải mái. Đưa nó về nhà con cũng được.” Mẹ tôi đã say khướt, dựa vào người ba tôi mà nói, còn cười nắc nẻ. Thế là hình tượng ban đầu chắp cánh bay xa.
Cơ mà mẹ tôi như vậy, ba mẹ Minh cũng chẳng vừa. Mẹ Minh lúc này tình trạng y hệt mẹ tôi, chỉ là bà lầm bầm cái gì đó lí nhí không ai nghe được.
Bốn người họ lên hai chiếc taxi chạy mất.
Tôi nhìn theo bất giác thở dài một tiếng. Lúc này mới nhớ ra Minh đang ở bên cạnh. Tôi liền cáo biệt: “Tạm biệt, tớ về đây. Mai gặp nhé.”
Tôi vốn định ngoắc chiếc taxi sắp chạy đến thì Minh đột ngột níu tay tôi: “Khoan đã chúng ta nói chuyện một chút.”
Không biết hôm nay là cái ngày gì mà cổ tay tôi cứ bị chộp lấy thế nhở?
Tôi nuốt nước bọt quay người nhìn Minh. Không biết cậu ta định nói gì, nhưng tôi ghét nhất là đối diện với khuôn mặt nghiêm túc của một ai đó. Bình thường Minh không phải là cà lơ phất phơ gì, nhưng là một gương mặt dịu dàng trầm tĩnh, còn bây giờ, Minh vô cùng nghiêm túc, trong đôi mắt đó là sự kiên quyết đến chắc nịch.
“Nhìn bạn mình có thể đoán được, bạn không thích hôn sự này đúng không?” Minh khẽ nghiêng đầu, khuôn mặt nghiêm túc biến mất, thay vào đó là sự dịu dàng như lúc trước. Tôi khẽ thở phào.
“Đúng vậy. Cậu cũng vậy đúng chứ? Có ý tưởng gì không?” Tôi tựa người vào thanh chắn sau lưng, khẽ nhếch mép.
“Mình có đấu tranh với họ. Họ bảo nếu mình có thể tự lập, dọn ra sống riêng và không cần trợ giúp từ họ trong vòng ba tháng, thì mình được quyền hủy hôn. Nhưng không ngờ họ lại lật lọng, đi hẹn gặp gia đình bạn.”
Tôi trầm ngâm một lát mới quay sang cưới với Minh: “Nếu hai đứa mình thể hiện ra là chúng ta rất ghét nhau thì có lẽ họ sẽ không nhẫn tâm tiếp tục hôn ước đâu nhỉ?”
Minh gật đầu “Nhưng mình không thể thể hiện những biểu cảm trái với cảm xúc thật sự của mình.”
Tôi cứng họng... con người này có cần phải lương thiện như vậy hai không? Liệu cậu ta có tốt đến nỗi, bản thân vốn thông minh, biết là mình bị người khác lừa, nhưng vẫn tự mình vào tròng, tự mình làm trò cười cho người khác... tự mình hy sinh để đem lại nụ cười cho người ta.Dám lắm...
Tôi thở dài “Vậy thì chỉ có một cách thôi.”
“Cách gì?”
“Giống như trong mấy bộ truyện đầy tình tiết hư cấu trên mạng, chúng ta phải tìm người yêu.”
...
Tiếng reng báo hiệu hết giờ làm bài, tôi đặt bút xuống nhìn sang Lâm, nó đã làm xong từ đời nào, bây giờ thì thong thả nhìn bàn tay cầm viết mà nó cho là quyến rũ của Minh... thật chẳng hiểu con này sao có thể hoàn hảo đến vậy...
Bạn có bao giờ lâm vào tình trạng như thế này...
Đêm trước hôm kiểm tra một tiết, mình thì thức khuya giải năm sáu cái đề, trong khi nó nằm chèo queo một góc ngốn ngôn tình rồi khóc lóc sướt mướt, kết quả, số điểm mình bằng hai phần ba số điểm nó, hay là điểm nó trừ điểm mình ra mười tròn.
Tôi hậm hực nộp bài, cảm thấy vô cùng ức chế và bức xúc.
Tôi đứng dậy đi sang dãy hộc tủ cho học sinh ở cuối lớp lấy cuốn tập sử... cơ mà... nó đã không cánh mà bay.
Tôi nháo nhào lên đi tìm, hộc tủ không có, trong cặp không có, hộc bàn không có. Rốt cuộc nó đi đâu rồi?!
Một bóng đèn điện hiện ra trên đầu tôi. Nhớ rồi... tuần trước tôi đem cuốn sử đi gặp Khải, kết quả lúc về đã không thấy đâu, mà cũng không nhớ tôi đã làm rớt cuốn tập ở đâu rồi nữa! Chỉ là lúc đó bức xúc quá nên mãi chẳng nhớ, mà tập vở thì tôi có bao giờ đem về nhà đâu, cứ học xong môn nào lại vứt vào tủ, bây giờ mới phát hiện ra cuốn tập của mình bay mất tiu.
Tôi tiu nghỉu về chỗ ngồi. Lâm phát hiện ra vẻ mặt sốt sắn của tôi, mỉm cười “Mày làm gì vậy?”
“Tập sử mất tiu rồi.” tôi bĩu môi. Minh mỉm cười “Lấy tập mình chép này.”
“Không cần, không chép bài cũng chẳng chết ai.” Tôi nói rồi đập đầu xuống bàn khóc than.
Thật ra cuốn tập sử có mất tôi cũng chẳng có quan tâm chỉ là tôi kẹp trong đó cái kẹp sách mà tôi rất quý. Giờ mất tập mới tự trách mình ngu sao lại để nó trong cuốn tập chứ?!?!
Lâm hiểu ý tôi, biết là tôi cũng thuộc dạng chẳng quan tâm mình có tập hay không, nó rõ là tôi buồn vì cái gì, cũng không nói gì nữa.
Bên ngoài cửa lớp có tiếng nói vọng đến “Có bạn Lâm ở đây không? Làm ơn gọi bạn ấy ra đây giúp mình.”
Giọng nam... haha, lại tỏ tình ư, lại có trò vui để xem rồi.
Tôi huých huých tay Lâm, còn cười đầy gian xảo.
Lâm nó quá quen với những thằng như vậy, liền tạm biệt Minh rồi đi ra ngoài. Thằng Huy bàn trên quay xuống trêu Minh khiến cậu đỏ mặt. “Vợ người đi gặp trai rồi kìa.”
Đã một tuần trôi qua, Minh cũng đã trở thành một thành viên quen thuộc với lớp 11A4 chúng tôi, chỉ là khi đối diện với cái khuôn mặt... đầy thánh thiện của Minh, tụi tôi không tài nào đổi cách xưng hô thành mày và tao được. Kết quả vẫn giữ như cũ 'bạn – mình'.
Nói gì thì nói, Minh đỏ mặt là một dấu hiệu tốt. Lâm à, cứ thế mà tiếp tục phát huy.
Bận ngóng cuộc trò chuyện của Minh và Huy mà tôi quên mất vở hài kịch ngoài kia. Đến lúc Lâm bước vào lớp tôi mới nhận ra mình đã bỏ lỡ nó.Lâm cười như không cười nhìn tôi chằm chằm, trong đôi mắt đầy ẩn ý, gian còn hơn con cáo. Hai tay Lâm đặt ra sau lưng, như đang che giấu gì đó.
Ực... không phải nó bắt được con gì có nhiều chân đem vào hù tôi đó chứ? Cha mẹ ơi tôi ghét nhất con nào có nhiều hơn bốn chân nhé!
Tôi nuốt nước bọt, lặng thầm chờ đợi, nó mà lôi con đó ra tôi sẽ lập tức... bỏ chạy.
E hèm... phản xạ tự nhiên của con người là như vậy không phải sao?
Ai ngờ trong lúc tôi không phòng bị nhất, Lâm vứt lên bàn tôi một cuốn tập, khẽ cười “Của mày nè.”
Tôi giật thót suýt nữa là ré lên, nhìn kĩ lại mới thấy đó là tập sử của tôi.
Tôi mừng rỡ vô thức nở nụ cười, lập tức giở cuốn tập ra, nhưng cái kẹp sách đã hoàn toàn biến mất. Nụ cười trên tôi tôi vụt tắt.
Lâm đột ngột kéo tôi ra ngoài hành lang, nó cười đầy xảo quyệt “Đó là Khải hả? Sao khác với hình ảnh trên face vậy?”
“Kh...ải sao?” tôi vô thức nhìn theo bóng người con trai vừa rời đi ban nãy. Tôi không thấy rõ mặt tên đó.
“Ừ. Người ta đem tập đến trả mày đó. Nhưng vì tao xuất hiện nên tụi mình bị lộ rồi. Thấy tao thằng đó nhìn rất ngạc nhiên, nó còn hỏi Lâm hôm trước đâu, lớp mình có hai Lâm à? Lần trước dù chỉ gặp mày có chút xíu thì mày bị người khác kéo đi mất, nhưng hắn vẫn nhớ rõ mặt mày.”
“Vậy là Kha.”
“Kha?”
“Hình như tao chưa kể. Kha là bạn thân Khải, thằng đó lấy nick người ta, mượn cái mặt Khải đi cưa gái. Lần trước gặp Kha, tao đã đụng độ Khải thật.”
“Khải thật á, nhìn thế nào?”
“Đẹp trai.”
“Nói gì thì nói, tao thấy thằng Kha đó hình như có ý theo đuổi mày rồi. Ban nãy nó nói với tao, nó đã điều tra ra và biết là hôm nay lớp mình có môn sử, nó mới chờ đến ngay chuyển tiết này mới chạy sang đưa tập cho mày, giống kiểu anh hùng cứu mĩ nhân trong giây phút nguy hiểm nhất ấy!”
“Gì chứ?! Dở hơi.”
Lâm cười phì “Tao thấy dễ thương mà. Hơn nữa, nhan sắc của Kha cũng không đến nỗi tệ, có thể xếp vào hàng trai đẹp gái.”
“Ha ha... con quỷ.”
“Con quỷ đáng yêu đó chứ?”
Tôi ôm thanh chắn, khẽ thở dài “Ngày mai mày đi với tao qua lớp tụi hắn. Tao muốn hỏi xem Kha khi nhặt được cuốn tập này có thấy cái kẹp sách kia không.”
“Được thôi.”
Sau đó chúng tôi trở vào trong lớp, Minh nhìn chúng tôi chằm chằm, nhìn là biết rất tò mò cũng rất muốn hỏi.
Sau khi ngồi xuống ghế, Lâm đột nhiên quay sang hỏi tôi “Nhắc mới nhớ, lần trước mày đi gặp hôn phu thế nào?”
'Phụt, lách cách.'
Hai âm thanh cùng lúc phát ra.
Tôi thì vì giật mình nên phun hết nước trong miệng, kết quả là tên Thành ngồi ngay trên tôi hứng hết, nó còn vô cùng nam tử hán thông báo cho cả lớp biết “Dột rồi tụi bây ơi!”
Bên cạnh đó, Minh đang ghi ghi chép chép gì đó, nghe xong câu hỏi của Lâm thì toàn thân tê cứng, lây viết từ từ rớt xuống, rơi hẳn xuống đất.
Lâm ngạc nhiên nhìn một lượt hai chúng tôi, cười méo xẹo “Hai người sao vậy? Mình nói gì sai sao?”
“Kh... không có.” Tôi lắp bắp còn Minh thì im lặng và lắc đầu, lắc xong cậu ta nhìn tôi với ánh mắt cầu cứu.
Rồi rồi hiểu rồi... cậu là cậu không thể nói dối chứ gì. Vậy thì để tôi.
“Không có gì thật đấy! Tao bị con gì cắn nên mới giật mình phun ra.”
“À, thì ra là vậy, còn tưởng mình nói sai cái gì đó chứ.”
“Ừ.”
“Nhưng mà hôm đó như thế nào hả? Có vui không, chồng mày như thế nào? Lớn tuổi hơn hay nhỏ tuổi hơn?”
“Chuyện đó... hôm đó tao chưa gặp được cậu ta.”
“Tại sao?”
“Hôm đó cậu ta có việc gấp nên không đến được buổi hẹn.” Tôi chém như thánh phán, không ngờ Lâm lại tin ngay.
“Thì ra là vậy.” Lâm gật gù rồi lấy cuốn sách sử ra để lên bàn.
Tôi và Minh chỉ có thể khó xử đưa mắt nhìn nhau, thật ra cũng không phải chúng tôi muốn giấu Lâm cái gì hết, chỉ là vì tôi đã có cách để giải quyết, thì không nên nói ra, kẻo Lâm lại suy nghĩ sâu xa. Chờ đến khi mọi thứ đều đã ổn định, tôi nhất định sẽ mời Lâm đi ăn kem để đền bù rồi kể hết mọi việc cho nó.
Giáo viên vào lớp, khung cảnh nhộn nhịp xung quanh lập tức tắt ngúm. Mọi thứ rơi vào im lặng, ngoài tiếng cả lớp đứng lên chào thầy.
...
Tôi đứng trước lớp Khải mà hậm hực. Lâm chết tiệt! Hôm qua rõ ràng nó đã hứa với tôi hôm nay sẽ cùng tôi sang đây để hỏi về cái kẹp sách, thật không ngờ nó lật lọng, vừa mới reng chuông hết giờ là lật đật chạy ra ngoài nghe điện thoại rồi phóng thẳng luôn, bỏ Minh trong lớp nhìn theo với ánh mắt lo lắng, còn tôi nhìn theo với khuôn mặt bị troll.
Chết tiệt! Chết tiệt!
Tôi thở mạnh ra một tiếng, tự trấn an mình. Bình tĩnh bình tĩnh, mình phải giữ hình tượng thật tốt, đây là lớp người ta chứ không phải lớp mình, mình không được làm càn.
Tôi hít sâu thở mạnh, hít sâu thở mạnh rồi mới lấy can đảm quay người nhìn vào trong lớp tìm kiếm hình bóng của cậu bạn tên Kha kia.
Cơ mà... tôi có nhớ mặt cậu ta đâu...
Tôi còn đang bối rối không biết làm sao thì một bạn nữ đi đến bên tôi, mỉm cười hỏi: “Bạn tìm ai sao?”
“Phải phải! Cho mình tìm Kha lớp bạn.” Tôi như vớ được phao cứu sinh, liên tục gật đầu.
“Ừm. Bạn chờ mình một lát nhé.”
“Cảm ơn nha.”
Tôi đứng bên ngoài chờ một lát, thì thấy có một bạn nam bước ra, nhìn thấy tôi, cậu ta nở một nụ cười tỏa nắng.
E hèm... thật ra mà nói thì Kha đâu có xấu trai, cậu ta có đôi mắt tinh anh, cái mũi cao ráo, đôi môi mỏng dính, khuôn mặt nhìn chung rất dễ nhìn, sao còn phải dùng tới Khải để đi cưa gái chứ?
“Bạn tìm mình hả... Hạ?”
Tôi giật mình “Bạn biết tên mình?”
“Hừm... hôm qua Lâm nói cho mình biết.” Cậu ta cho hai tay vào túi quần rồi bước đến đứng cạnh tôi. Kha đan hai tay vào nhau rồi đặt cánh tay lên lan can.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook