Bộ Tứ Ngớ Ngẩn
Chương 118

Xung quanh yên tĩnh đến lạ thường, chỉ còn tiếng thở dốc của cả hai.

Chân tôi đau điếng, chỉ có thể nằm dài dưới đất, nhắm tịt mắt chờ đợi điều kinh khủng sắp xảy ra.

Hắn đè lên người tôi, liên tục giáng xuống mặt tôi những cái tát.

Hắn ta gào lên như bị điên "Mày... con điếm! Mày dám bỏ tao theo trai! Tao đánh cho mày chết!"

Tôi chỉ có thể giơ hai tay mình lên che chắn trước mặt như một phản xạ.

Hắn đánh đã tay rồi lại thụi một cái vào bụng tôi đau điếng.

Sau đó lại tiếp tục tát tôi... dính đòn đau, đầu óc tôi bắt đầu mơ hồ, trước mắt cũng mờ dần, bên tai chỉ ong ong mấy tiếng chửi rủa của hắn.

Tôi liều mạnh đấm một cú vào mặt hắn.

Hắn ta lảo đảo lùi lại vài bước, rồi nắm cổ áo kéo tôi đứng dậy: "Con khốn! Hôm nay mày dám đánh tao! Để xem tao sẽ làm gì mày!"

Chân tôi như không còn sức, chỉ có thể miễn cường khom người đứng lên để cổ áo thả lỏng. Một cú đấm mạnh lần nữa đáp lên bụng tôi.

Tôi gào lên một tiếng rồi ôm bụng nằm phịch xuống đất.

Chiếc áo sơ mi trên người tôi lúc này trở nên xộc xệch, nút áo cũng rơi ra mất mấy cái, để lộ làn da trắng trẻo bên trong.

Tóc tai của tôi rũ rượi như người điên. Miệng tôi cảm thấy một mùi tanh nồng bởi thứ chất lỏng từ từ rỉ ra ở khóe miệng. Phổi tôi từng hồi truyền đến cơn đau, hít thở bây giờ đối với tôi cũng thật khó khăn.

Tôi cố gắng hít sâu, chống tay ngồi dậy khi hắn ta cứ nhìn tôi chằm chằm với vẻ mặt khó chịu.

Tôi khó khăn thở mạnh, chân đau, bụng đau, ngực đau, mặt cũng đau. Tôi có cảm giác như mình sắp ngất đi đến nơi.

Hắn ta từ từ từng bước tiến lại gần, mà tôi căn bản là không có sức lực để đứng lên bỏ chạy, chỉ có thể giương mắt nhìn.

Hắn ta túm tóc tôi kéo đầu tôi lên: "Mày nói đi... tại sao lại đối xử như vậy với tao?"

"Tôi... tôi đâu quen biết gì anh." Những câu từ lí nhí khó khăn lắm mới nói ra được, nhưng ngay sau đó, tôi lại chịu thêm một cái tát vào má trái.

Bỏng rát!

Tôi thề sau khi tôi đã an toàn, sẽ trả đũa lại hắn gấp nghìn lần.

"Anh yêu em mà!! Anh yêu em! Em cũng biết là anh yêu em!! Sao lại nhốt anh vào đó... tại sao! Có phải vì thằng khốn kia không? Em đâu có yêu nó phải không? Là nó ép em phải không? Là nó chia cắt hai chúng ta... bản thân em vẫn rất yêu anh có đúng không?" hắn liên tục lẩm bẩm những câu từ đứt đoạn.

Tôi trước tiên là thở, thứ hai là chảy mồ hôi, thứ ba là nổi da gà.

Hình như thần kinh của tên này không có được bình thường, chắc chắn là có vấn đề, bây giờ ví như tôi đánh lại hắn, thì sau này chỉ có tôi phải chịu hình phạt trước pháp luật mà thôi.Tôi run rẩy nhìn thẳng vào ánh mắt hỗn loạn của hắn ta: "Anh à, anh nhận nhầm người rồi. Tôi đâu có quen biết gì anh."

'Chát.'

Lại thêm một cái tát dán vào má phải của tôi.

Đầu óc tôi một lần nữa trở nên mơ hồ. Tôi có cảm giác toàn thân mình đang nóng ran lên. Cứ tiếp tục như thế này, không phải là tôi sẽ chết chứ.

Cảm giác sợ hãi bủa vây.

Hắn ta kiềm hai tay của tôi lại: "Mày dám đối xử với tao như vậy? Bây giờ ở nhà cao cửa rộng rồi lại tỏ vẻ không nhận ra tao hả? Dù gì tao cũng là chồng cũ của mày! Chó chết! Tao phải làm cho mày không thể nhìn mặt thằng kia!!!"

Hắn cúi xuống dán môi lên môi tôi, răng hắn cọ xát, tôi có cảm giác môi mình đang chảy máu.

Tôi rên lên một tiếng, đồng tử giãn to, mọi thứ bắt đầu nhòe đi bởi nước mắt đã chảy ra.

Tôi dùng hết sức bình sinh để vùng vẫy, chỉ cần có khoảng trống, tôi sẽ đá chân vào chỗ đó, chỉ cần hắn dời ra khỏi môi tôi, tôi lập tức hét lớn: "Cứu!! Á!! Tránh ra! Cứu!!!"

Hắn từ từ di chuyển thấp xuống. Nút áo tôi bị cởi bỏ hoàn toàn.

"Không!! Mau tránh ra! Cứu tôi với!!"

Dù có chết tôi cũng không nghĩ đến lần đầu tiên của mình lại không phải thuộc về Khải, hơn nữa, còn là ở nơi như thế này, nằm dưới đất như thế này!

Tôi sắp kiệt sức, vậy mà tay của hắn ta vẫn như gọng kiềm kềm chặt lấy tôi.

Cảm giác đôi môi ẩm ướt của hắn trượt xuống bụng tôi, khiến tôi chỉ muốn nôn.

Nước mắt tôi chảy ngày càng nhiều... lúc này tôi chỉ muốn chết.

Sợ hãi khiến tâm trí tôi trống rỗng, không thể nghĩ cách để thoát khỏi hắn ta.

Tôi liều mạnh đánh hắn: "Tránh ra!!" nhưng dù gì tôi cũng chỉ là một đứa con gái lười biếng chẳng thường hay tập thể thao, thể lực hoàn toàn không thể địch nổi một tên con trai khỏe mạnh như hắn ta.

Tôi có cảm giác cuộc đời mình sẽ chấm dứt tại đây.

Tương lai sau này của tôi phải làm sao, Khải sẽ không chấp nhận mình, gia đình mình sẽ không chấp nhận mình, bạn bè cũng sẽ khinh miệt mình.

Nước mắt tôi lại càng ngày càng nhiều.

Đến khi áo ngực tôi cũng sắp bị cởi ra thì 'rầm' một cái, thân thể nặng nề trên người tôi văng xa một khoảng.

Cánh tay mạnh mẽ kéo tôi ngồi dậy, ôm chặt tôi vào lòng.

Tôi hoảng loạn đẩy người đó ra, thì tiếng nói trầm trầm của Khải xen ngang trong không gian yên tĩnh: "Là tui... là Khải. Bình tĩnh đi."

"A... Khải..." giọng của tôi khàn đến mức bản thân tôi cũng không nhận ra được đây là giọng mình.

Tôi hoảng loạn vùi đầu vào lồng ngực rắn chắc đầy an toàn kia, ra sức khóc lớn, ra sức gọi tên hắn, ra sức siết chặt người Khải.Tay Khải cũng siết chặt, hắn im lặng không nói, chỉ lặng lẽ ôm tôi.

Tôi khóc càng ngày càng thê lương, lúc này tôi chỉ cảm thấy rất yên tâm, muốn hắn giúp tôi giải quyết những ấm ức từ nãy đến giờ tôi phải chịu.

Mồ hôi hắn ướt đẫm áo sơ mi, nhưng lúc này nó lại khiến tôi cảm thấy thật bình yên.

Tôi vẫn không có dấu hiệu sẽ nín khóc, bàn tay dịu dàng của Khải vẫn liên tục xoa xoa đầu tôi, đem tôi ôm chặt.

Áo vest của hắn cũng không biết từ khi nào đã phủ kín cơ thể tôi đang đầy những vết siết đỏ tấy.

Khải buông tôi ra: "Chờ một chút."

Tôi vẫn một mực níu lấy hắn. Khóc đến mức trước mắt cũng mờ nhòe, vậy mà tôi vẫn cứ cảm thấy hơi ấm này thật bình yên, chỉ muốn nó ở bên mình.

Khải siết tay tôi trấn an: "Ấm ức lắm phải không? Tui giải quyết giúp bà."

Giọng của hắn tràn ngập sát khí, xem ra từ nãy đến giờ phải kiềm nén lắm mới không xông đến tẩn tên kia một trận. Ở bên cạnh tôi chính là để ổn định tinh thần của tôi trước.

Khải một bước tiến tới tên kia, nắm lấy cổ áo của hắn vẫn còn đang mơ màng đấm cho một cú.

Một trận đánh mà Khải hoàn toàn thắng thế, tên kia không đánh được hắn dù chỉ một cái.

Những cú đấm, cú đá liên tục giáng lên người tên kia.

Máu nhanh chóng chảy ra, tôi hoảng hốt, vội vàng can ngăn: "Khải! Không được... đừng đánh nữa, sẽ chết người đó!!"

Nước mắt đã khô, nhưng tay chân tôi vẫn còn rất đau, khó có thể đứng lên được.

Khải vẫn liên tiếp ra đòn chính xác vào những chổ hiểm của người ta.

Ngồi từ chỗ của tôi có thể thấy rõ khuôn mặt phờ phạc của hắn ta mỗi khi ngã xuống. Ánh mắt bắt đầu rơi vào mông lung, không còn ý thức.

Tôi hoảng hốt càng thêm hoảng hốt, giọng nói cũng run run: "Khải, đủ rồi! Mau dừng lại!"

Lần này Khải hét lớn: "Bà xem nó làm gì bà? Còn ở đó mà bênh vực cho nó! Khốn khiếp!!"

Hắn lại tiếp tục đá vào cơ thể tên kia đang co quắp dưới sàn.

"Dừng lại đi." Tôi hét đến khản giọng, ho khan một tiếng.

"Chết tiệt!" Khải khó chịu đá hắn thêm một cái, mới đi sang chỗ tôi đang ngồi, vuốt ve khuôn mặt tôi.

"Sao rồi, cảm thấy đỡ hơn chứ?"

"Ừm..." tôi run rẩy nép vào lòng hắn, nhìn mặt của tên kia đã bị đánh cho sưng tấy biến dạng, tay chân hắn đầy những vết thương.

Tâm trạng tôi trở nên mâu thuẫn, vừa cảm thấy hả hê vừa cảm thấy thương cảm cho hắn... thật đáng thương.

...

Khải đưa tôi về nhà sau khi cảnh sát đến. Nhẹ nhàng đặt tôi xuống giường, hắn ngồi bên cạnh nắm chặt tay tôi.

Tôi lúc này mặt mày sưng đỏ, tóc tai bù xù, thậm chí trên cánh tay và bả vai cũng xuất hiện rất nhiều vết thâm tím, một số chỗ còn sưng đỏ lên.Đôi môi cũng rỉ máu.

Khải nhíu mày xót xa, ngón tay cái xoa xoa nhẹ mu bàn tay tôi.

Tôi ngồi dậy, khẽ cười với hắn: "Làm sao ông lại ở đây, không phải nói hôm nay sẽ không về?"

"Ban nãy đang họp thì bà gọi cho tui, không nghe bà nói gì hết, thì tự nhiên có một tiếng hét, tôi nhận ra đó là giọng bà, mới vội vàng về nhà, thấy mọi thứ tang hoang mới chạy đi tìm." Giọng của hắn đều đều bên tai tôi, nhưng dòng nước ấm áp cuốn đi hết những xấu xa của cuộc đời, cả thảy chỉ đem đến cho tôi những niềm vui và sự bình yên.

"A... thật là may."

Tôi thở phào.

"Được rồi, bà có muốn tắm không?"

"Ưm..." tôi đỏ mặt nhìn xuống bàn tay đang nắm chặt tay Khải, từ nãy đến giờ vẫn không thể buông.

Tôi có cảm giác nếu mình buông tay hắn, thì tên kia sẽ đến và kéo tôi rời xa Khải... có lẽ sau chuyện này, tôi sẽ bị ám ảnh một thời gian.

"Kh... không muốn ở một mình..."

"Vậy muốn tui tắm với bà?" hắn dùng chất giọng nghiêm túc để nói ra câu này.

"Không có!" mặt tôi càng đỏ hơn.

"Vậy..."

"Vậy, tui đi... đi tắm."

Tôi nói rồi, vẫn ngồi yên ở đó không nhúc nhích, cơ bản là bàn tay này bây giờ không chịu nghe lời tôi. Bảo nó buông nhưng nó cứ nắm.

Khải nhìn cảnh tượng như thế này thì phì cười: "Đúng là con nít. Được rồi."

Khải vòng tay ngang qua bế bổng tôi lên.

Cảm giác mất thăng bằng khiến tôi bừng tỉnh khỏi mớ suy nghĩ hỗn độn, la lên một tiếng rồi hai tay vòng qua ôm chặt cổ Khải theo phản xạ.

Hắn nhanh nhẹn bế tôi vào phòng tắm, sau khi thả tôi xuống thì khẽ cười, bàn tay xoa xoa nhẹ đầu tôi: "Được rồi, bà tắm đi, tui sẽ không đi đâu hết, chỉ ngồi ở ngoài phòng thôi."

"Ừm..." bàn tay phản chủ vẫn run rẩy đặt trên vai Khải.

Hắn nhìn biểu cảm khó xử của tôi, không chút cảm thấy phiền toái, ngược lại còn rất thích thú: "Nếu vẫn không thấy yên tâm, thì tui ngồi bên ngoài hát cho bà nghe, được chưa?"

"A... cái đó, rất phiền... được thôi." Tôi nói càng ngày càng nhỏ, rồi im bặt khi nói xong hai chữ cuối cùng. Lúc này chỉ cảm thấy xấu hổ đến chết đi được.

Khải cười thành tiếng rồi xoay người bước ra ngoài.

Tôi đứng nhìn theo một lát mới đóng cửa cởi bỏ quần áo đã sớm rách nát.

Giọng ca trầm bổng của hắn vang ra bên ngoài, đem đến cảm giác bình an. Lúc này đến mở nước cũng không dám mở lớn, bởi tôi sợ nó sẽ át đi tiếng hát của Khải.

Thật sự những lúc như thế này, tôi lại cảm thấy rất chán ghét bản thân mình quá yếu đuối, chỉ cần gặp chuyện thì tay chân sẽ run rẩy, bám víu vào người khác như thế này. Thậm chí còn bị ám ảnh.Dù gì tôi cũng rất may mắn, khi bên cạnh là Khải... người con trai dịu dàng nhất thế giới!

Sau khi tôi tắm xong, lại thấy trên đầu giường có cái thau nhựa khá lớn, bên trong có một túi vải nhỏ, làn khói mỏng mờ mờ bốc lên.

Tôi nhìn về phía hắn, đưa ra khuôn mặt chờ đợi.

Khải một cái cũng không nhìn tôi, hắn đang bận nói điện thoại ngoài ban công.

Giọng nói của hắn vô cùng gấp rút, nếu tôi nhớ không lầm thì ban nãy hắn nói mình đang họp thì thấy tôi gọi đến, không phải đã bỏ dở công việc mà chạy về đây đó chứ!

Tôi chầm chậm tiến lại gần hắn. Khải khe khẽ ra lệnh "Chuyện đó tôi giao cho cô, thay mặt tôi đứng ra giải quyết tất cả mọi việc."

"..."

"Được, cứ làm như vậy đi."

"..."

"Ừ."

Hắn nói rồi lạnh lùng tắt máy.

Tôi thấy hắn ngẩng đầu nhìn trăng, thở phào một cái.

Tiến đến từ phía sau, tôi khe khẽ vòng tay ngang bụng ôm lấy hắn.

Khải không tỏ vẻ gì là ngạc nhiên, cũng không có phản ứng gì, chỉ lặng lẽ đưa tay nắm chặt tay tôi.

Hôm nay Khải của tôi đặc biệt dịu dàng, từ hành động, ánh mắt, tất cả đều thể hiện một cách chân thành nhất tình cảm mà hắn dành cho tôi.

Siết nhẹ tay tôi một cái, hắn thấp giọng nói "Vào trong tui giúp bà chườm đá. Hai má bà đỏ ửng rồi."

Tôi tất nhiên vô cùng mãn nguyện đi theo Khải.

Hắn ngồi xuống giường, tôi ngồi kế bên.

Bàn tay to lớn của hắn nhè nhẹ xoa má tôi, rồi đặt túi đá lên đó.

Cảm giác lạnh lẽo ngay lập tức đắp vào nơi ấm áp, tôi hơi rụt người.

Khải chầm chậm chầm chậm áp túi đá lên má tôi, rồi đặt yên ở đó.

Cả hai ngồi yên nhìn thẳng vào nhau, không nói một lời, nhưng từ ánh mắt của đối phương lại có thể biết tâm tư của người kia dành cho mình đậm sâu đến mức nào.

Hắn chậm rãi từng chút một, nhẹ nhẹ nhàng nhàng như nâng niu, ánh mắt hắn đầy cưng chiều.

Sau khi chúng tôi chườm đá xong đã là nửa tiếng sau.

Tôi nhìn đồng hồ, cúi đầu lí nhí: "Xin lỗi, tốn nhiều thời gian của ông như vậy."

"Đừng nói thế."

"Ban nãy ông đang bận họp mà tui lại..."

"Không sao, dù có tui ở đó hay không thì cũng không ảnh hưởng đến cuộc họp." Hắn khẽ giọng, tay nhanh nhẹn thu dọn.

"Sao lại vậy được, ông là tổng giám đốc mà, nói vậy chỉ để tui yên tâm thôi đúng không."

"Tui nói dối bà làm cái gì, cuộc họp ban nãy chỉ đơn thuần là các bộ phận báo cáo lại tiến trình mà thôi, cũng không có gì quan trọng."

Tôi cũng không hiểu gì mấy công việc của hắn, nên cũng không thể biết đươc rốt cuộc hắn có nói dối tôi hay không... dù sao thì chỉ cần chờ đến ngày mai hỏi Phương là được.

Cả đêm hôm đó, Khải ôm chặt tôi nằm trên giường, còn tôi ra sức làm nũng với hắn, chôn mình vào trong hơi ấm của Khải.

Tiếng thở của hắn khiến cho tôi cảm thấy rất yên tâm.

Nhưng cơn đau nhức truyền tới từ những vết bầm vẫn khiến tôi cảm thấy hoảng sợ, mỗi lần nhắm mắt thì hình ảnh tên kia với ánh mắt hung dữ lại hiện ra, tôi không thể ngủ, cũng không dám thức.

Kí ức như những con chim, ra sức vùng vẫy, làm tổn thương tinh thần của tôi.

Điện thoại của Khải đặt ở đầu giường vang lên tiếng rè rè. Hắn uể oải bắt máy: "A lô."

"Anh có phải là Khải?"

"Là tôi, có vấn đề gì?" giọng của hắn vô cùng lạnh lùng. Thì ra khi nói chuyện công việc, Khải sẽ có bộ mặt cùng chất giọng này.

"Chúng tôi là người bên phía đồn cảnh sát."

"Thế nào rồi?" hắn lại liên tiếp thở dài. Chuyện của tôi để hắn phải bận tâm, tôi cảm thấy rất có lỗi.

"Tên này là bệnh nhân tâm thần, nên không thể xử lí hắn theo pháp luật."

"Cái gì..." Khải nghiến răng "Vậy là không thể làm gì được hắn? Hắn dám động vào người của ông đây..."

"Anh cứ bình tĩnh. Dù cho hắn ta có vấn đề về thần kinh, chúng tôi cũng sẽ không để hắn muốn làm gì thì làm. Đã gây tội thì chắc chắn phải trả giá. Anh đừng nóng ruột."

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương