Bỏ Tù Chồng Cũ
27: Buổi Sáng Bất Ổn


Khi bầu trời bừng lên những tia sáng đầu tiên trong ngày, chuông báo thức reo vang khắp phòng.

Phạm Đình Khoa vươn tay tắt đi tiếng chuông.

Mệt mỏi ôm chặt cô gái nhỏ vào lòng.
Phòng của Đình Khoa ngăn nắp và có thứ tự.

Màu chủ đạo là trắng và xanh lá.

Màu xanh lá giúp Khoa thư giãn những lúc mệt mỏi hay áp lực.

Có vẻ như nó có liên quan gì đó đến tâm lý, nhưng Khoa không có hứng thú tìm hiểu điều đó.
– Sáng rồi à anh? – Tiểu Ái ngáy ngủ hỏi.

Giọng nói lúc mới thức của cô đáng yêu hệt như tiếng kêu của lũ mèo con.
– Ừm.
Khoa vùi đầu vào cổ Tiểu Ái.

Sức nóng bừng cháy trong người anh.

Những khao khát bản năng thật khó mà ngăn lại.
Hai cơ thể trần như nhộng quấn quýt lấy nhau.

Thịt da thoắt ẩn thoắt hiện đằng sau tấm chăn màu xanh lá.
Khoa hôn lên trán Tiểu Ái.

Mùi của chăn ga gối đệm và mùi của riêng cô thật sự rất quyến rũ.
– A… phải chi anh được ôm hôn hoài nhỉ?.

Ngôn Tình Sủng
Khoa rên rỉ.

Anh phải đi làm cả ngày.

Có khi tối cũng không về nên thật sự không thể ở cùng cô.

Mà anh thì lại muốn ở bên ai đó cả đời cơ.
– Đi làm đi cục vàng! Biết đâu có người cần cứu đấy.
– Ừm.


Anh cũng cần cứu này.

Em cứu anh đi.
Hôn hít người trong lòng chán chê rồi Đình Khoa mới lết thân xuống giường được.

Anh đứng đó, ngắm cô nàng của mình đang dần rơi lại vào giấc ngủ.

Vuốt lên má cô, anh hỏi:
– Ba em không lo cho em à?
Tiểu Ái đã ở với anh được bốn tháng.

Cô kiếm tiền bằng việc thiết kế đồ họa tự do.

Đương nhiên, nếu cô không làm gì thì Khoa cũng tự tin rằng anh dư sức nuôi cô từ đây đến mãi về sau.
– Không đâu.

Ông ấy đang hợp tác cùng dì em để có đứa con khác đấy.

Em đáng thất vọng quá mà.
– Đừng nói vậy.

Phải nói là em đáng tự hào ấy chứ.
Nếu nói hơi tục thì Tiểu Ái chính là đứa cái quái gì cũng biết cả.

Vẽ, hát, thiết kế, luật, chữa cháy, tập gym và nhiều thứ khác nữa.

Khoa thậm chí còn tự hỏi cô có thể lái máy bay được không đấy, nhưng anh nghĩ thế thì hơi làm khó cô.

Không biết hai ba con Tiểu Ái đã xảy ra chuyện gì khiến cô và ba có vẻ xa cách lắm.

Đương nhiên, với tư cách là bạn trai, Khoa đã tìm hiểu…
– Anh định đi tắm, hay đứng đó vừa khoe hàng vừa an ủi em đấy? Nói thiệt là em thích lắm!
Nghe Tiểu Ái bảo, Đình Khoa bật cười mà xoa đầu cô.
Bước vào trong nhà tắm.

Vừa vệ sinh thân thể anh vừa nhớ lại ký ức lúc anh gặp ba của Tiểu Ái - luật sư Lê Tuấn.

Ông ta ăn mặc lịch thiệp gọn gàng với bộ vest.

Nhưng cách nói chuyện lại không hay ho như vẻ bề ngoài.

Chẳng thể diễn tả ra sao, nói chung là không giống với những người ba trong tưởng tượng của anh lắm.
Khi Đình Khoa nói rằng Tiểu Ái đang ở nhà minh.

Ông ta đã bảo rằng ông cảm thấy ghê tởm con gái mình.

Và rằng ông ta xem thường cái cách mà Tiểu Ái ở nhờ anh ra sao.
Trời ạ.

Cho nó đi ăn đi học, cuối cùng cũng là là loại đàn bà muốn dựa dẫm người khác.

Nói thật, tôi hy vọng con gái của tôi sẽ “vĩ đại” hơn cơ.

Nếu nó không tự lo cho bản thân nó được, thì nó có chết tôi cũng chẳng quan tâm.
Nghe mà Khoa muốn đấm ông ta.

Nhưng anh đã không làm thế.

Anh nói rằng suốt thời gian ở đây Tiểu Ái không nhờ vả anh gì cả.

Cô còn muốn trả tiền nhà nữa nhưng anh không chịu lấy.

Đổi lại cô giành phần thanh toán hóa đơn điện nước.

Anh nói rằng ông ta là một lão già cổ hủ khi không biết con mình đang làm gì.

Cô ấy có công việc, nghề nghiệp và những mối quan hệ mà chính ông còn chẳng bao giờ có.

Vậy mà, Lê Tuấn chỉ liếc anh một cái, sau đó bỏ đi mà không thèm ngoảnh lại.


Đó là lần tức giận nhất của Khoa, và anh vẫn chưa kể một chữ nào về việc gặp Lê Tuấn với cô cả.
Thở hắt ra một hơi.

Phạm Đình Khoa ra khỏi nhà tắm.

Trên giường giờ đây đã trống trơn.

Nhà bếp thì có tiếng lộp cộp của dao và thớt.
– Nay bày đặt làm cơm chiên cho anh nữa cơ à?
Tiến lên và ôm Tiểu Ái từ đằng sau, Khoa hỏi khi miệng anh đã sát tai cô.

Ái đẩy anh ra, và bảo:
– Muốn ăn sáng thì anh bỏ tay ra đi nhé.

Đu đưa một lúc thì cơm chín hết đó.
Anh thả tay ra.

Vừa định chọc ghẹo Tiểu Ái một chút thì tiếng chuông cửa vang lên.
…*…
…* *…
– Hôm nay anh không đi làm à?
Thi hỏi khi vừa mở cửa quán thì đã thấy Minh đến.

Cô lau sơ qua bàn, kiểm tra lại mọi thứ trước khi có khách đến.
– Có đấy.

Cái của nợ đó đây em!
Minh đưa lên trước mặt Thi một cái ba lô.

Thi nhìn anh đầy ẩn ý.
– Anh định làm việc ở đây?
Những người nhân viên lần lượt vào quán.

Thi hỏi xong thì phải quay qua sắp xếp công việc một chút rồi mới tập trung đợi câu trả lời từ anh.
– Thì, ba anh cho “work from home” mà.

Cái này… thay từ một chút, “work from café” thì đúng hơn nhỉ? Nói chung là… anh có làm là được.
Thi cầm một ly cà phê và một dĩa bánh sừng bò.

Kéo Minh lên tầng trên.

Cho anh ngồi ở hàng ghế gần lan can.

Từ đây có thể nhìn bao quát cả tầng dưới.
– Anh lo cho em phải không?
Cô hỏi.

Dù đã biết câu trả lời.

Minh thừa nhận là Huy thật sự có liên quan đến chuyện này.

– Nhưng lý do chính thì là vì anh muốn ở gần bạn gái anh đấy.
Má Thi ửng hồng.

Cô nhìn quanh và tặng anh một nụ cười xấu hổ.
– Mà, anh có thứ cần bàn đây.
– Gì vậy?
– Sắp tới công ty anh cho nghỉ hai ngày.

Thật ra là do anh xin nghỉ hai ngày.

Anh muốn dẫn em đi đâu đó chơi.
– Sao tự dưng lại nghỉ để dẫn em đi chơi?
Ngắm Thi hồi lâu.

Minh nhận ra Thi giờ đây trông tràn đầy sức sống.

Đôi mắt thì long lanh, và cách nói chuyện cũng đầy thoải mái.

Anh bảo:
– Anh muốn gần em… Lại đây, ôm anh một chút để anh có năng lượng làm việc nào!
Thi bật cười, nhích lại gần và ngoan ngoãn để anh ôm vào lòng.

Cô thật nhỏ bé, mềm mại và đáng yêu.

Minh siết người cô vào sát hơn, sát hơn và sát hơn.

Chỉ trong phút giây này thôi, Minh thề mình có thể mang cho cô cả thế giới nếu cô muốn.
– Mình sẽ đi đâu?
Thi hỏi.

Cảm thấy thật an toàn khi ở trong vòng tay anh.
– Cho em chọn đó.
Chưa kịp trả lời thì một giọng nói quen thuộc đã cất lên:
– Mới sáng sớm đã gian d.íu với nhau rồi.

Chà chà chà, ôm nhau thắm thiết quá cơ.
Nhật Huy vừa nói vừa bước lên lầu.

Bên dưới nhân viên đang cố giả vờ chăm chỉ dù tai đã vểnh tận chân tóc để nghe cho rõ sự việc ở trên lầu..

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương