Bỏ Tù Chồng Cũ
22: Chụp Ảnh


Sau cuộc nói chuyện với Nhã Thi thì Đức Minh sảng khoái hẳn ra.

Như thể anh là cục pin đã được nạp đầy năng lượng ấy.

Vừa đi xuống nhà thì thấy đôi tình nhân đang cười nói vui vẻ làm anh chỉ muốn lên phòng lại với Thi.

Chân vừa đổi hướng thì Đình Khoa đã gọi:
– Minh! Mày nói chuyện với tao một chút.
– Em đi lên nháy vài ảnh cho Thi đây.

Anh muốn mua hình không Minh?
Tiểu Ái nói.

Minh thừa nhận cô gái này năng động và đôi lúc hài hước.

Nhưng cũng không chối khi vài câu nói của cô nàng này thật sự hỗn và vô duyên.

Ví như câu nói lúc nãy.
– Em đừng giỡn như vậy với Thi.
Cô nàng chỉ trề môi, đôi mắt nhíu lại để làm bộ dạng sắp khóc.

Xong cô lè lưỡi nhạo báng anh lúc đi ngang để vào thang máy.
– Nói đây tao với mày nghe thôi mà.

Sao nạt nộ con bé?
Đình Khoa trách trong lúc mắt vẫn còn dán vào thang máy - nơi người ấy vừa khuất bóng.

Đức Minh ngồi lên ghế chỗ bàn ăn mà bảo:
– Mày dính rồi.
– Dính gì?
– Mày dính vào Tiểu Ái rồi.
– Đừng có mà tào lao! Tao có chuyện cần nói với mày.
Mặt Đình Khoa đỏ như gấc, cậu luống cuống đến ngồi cạnh Đức Minh.

Mặt cậu nghiêm túc lại rồi tâm hồn "ông cụ non" bắt đầu lên tiếng:
– Giữ kẻ với con nhà người ta thôi.
Minh biết ngay Khoa sẽ nói điều này.

Bởi từ sáng tới giờ cậu luôn nhìn anh với đôi mắt khó chịu.

Cậu luôn chú ý quá nhiều đến hình thức, mọi thứ cậu thấy ở Minh và Thi chỉ luôn là một người đang cố giật vợ người.

Nhưng rõ ràng anh chỉ đang muốn giúp Nhã Thi thôi mà? Hay… Minh tự hỏi anh có đang vô tình gây thiện cảm với Thi hay không? Mặc kệ, anh chỉ biết giờ đây không muốn làm theo lời Khoa nên giở giọng bao biện:
– Tao chỉ đang muốn giúp đỡ.
– Ừ, Thi cần người giúp cô lật mặt Nhật Huy, không phải cần người yêu mới.


Mày đừng có mà làm quá bổn phận.
Hai từ "bổn phận" khiến Đức Minh chán ghét.

Có gì đó trong từ "bổn phận" ấy mang nghĩa rằng Huy là người có quyền chăm sóc cho Thi, còn anh thì không.

Mà Huy cho dù dưới danh nghĩa gì nữa chắc chắn hắn cũng không thể đụng tới Thi.

Nhất là khi giờ đây anh đã cho Thi cách xa chỗ của Huy tới mấy nghìn cây số.

Mọi manh mối dều bị cắt sạch như cách hắn tiệt đường sống của Thi vậy.

Hắn có là trời thì cũng khó mà tìm ra được.
Sau một lúc, Minh nhíu mày, cố gắng lảng sang chuyện khác.
– Tao biết rồi.

Nhưng chuyện với Tiểu Ái mày tính sao?
Mặt Đình Khoa lại đỏ lên.

Cậu đáp một cách lắp bắp:
– Tao không… không muốn liên… quan đến người thờ… thờ ơ như cô ấy.
– Có vẻ mày thích ấy nhỉ? Mới vừa cười nói với con người ta, giờ nói không muốn liên quan.
Nghe câu này Khoa lại trở nên lúng túng.

Cậu suy nghĩ một hồi, bỗng mặt lại hết đỏ mà nói với anh:
– Tao… thật ra tao nghĩ tao thích Tiểu Ái.

Ẻm vui vẻ, ẻm đẹp, ở trên giường cũng đ… được… Nhưng… Tiểu Ái có vẻ là "red flag" ¹.
Minh kiểu: ôi bạn ơi, cuộc đời bạn thế nào cũng sẽ gặp những người thế này.

Red flag hay "độ" những thằng trai tốt lắm!
Dù vậy, anh vẫn giữ một gương mặt bình tĩnh mà than với Khoa.
– Dù sao mày với Tiểu Ái còn có thể cua qua cua lại.

Còn tao với Thi thì việc nói chuyện cũng phải dè đằng trước dè đằng sau.
– Tại mày yêu phải gái có chồng, còn tao thì không đấy!
...*...
...* *...!
Khi Tiểu Ái mở cửa vào phòng Thi.

Cô nàng đang ngồi trên ghế, đôi mắt nhìn vào vô định.

Tiểu Ái cho rằng Thi đang suy nghĩ.

Vừa định di chuyển nhẹ nhàng để không làm ảnh hưởng thì cô đã giật mình nhìn Tiểu Ái đầy sợ hãi.

Rồi như thể cô nhớ ra Tiểu Ái là ai mới thở phào một hơi và tặng cho nhỏ một nụ cười hòa nhã.
– Bà vào để chụp ảnh à?

– Ừ.

Bà… cởi áo ra đi.
Tiểu Ái lo sắp xếp lại chân và máy ảnh.

Lắp cây gậy sáng chiếu vào mảng tường trắng.

Vừa nhìn lại thì nhận ra Thi vẫn còn ngồi tại chỗ, nhìn xuống đất, tay nắm chặt vạt áo thun chứ chưa cởi.

Nhìn cảnh này chỉ khiến Tiểu Ái mềm lòng thêm chứ không mệt mỏi gì.

Thi đã đối diện với một kẻ tâm thần suốt mấy tháng qua.

Hắn lợi dụng cô, sử dụng cơ thể cô để làm những trò khốn nạn.

Giờ đây, một lần nữa người ta lại phải lợi dụng cơ thể cô để kết tội hắn.

Nghe có vẻ là bình thường, nhưng khi đào sâu vào thì hiểu cái cảm giác xấu hổ của con người nó kỳ lạ như thế nào.
Thấy Tiểu Ái nhìn, Thi mới giật mình nhớ ra mà cởi.

Đang cởi thì Tiểu Ái ngăn lại.

Nhỏ tiến đến bên Thi.

Đè xuống bàn tay đang nắm vạt áo kéo lên của cô.
– Không muốn thì thôi.

Đừng ép bản thân.
Tiểu Ái ôm cô vào lòng.

Thi tựa đầu lên ngực nhỏ.

Cái cảm giác ấm áp, được chở che, được bảo vệ này thật thoải mái làm sao! Mới sáng hôm qua cô vẫn còn nơm nớp lo sợ Huy sẽ không để cô trốn đi dễ dàng.

Mà hôm nay cô đã nơm nớp lo sợ Huy sẽ không được kết kết tội như những gì xứng đáng với hắn.

Tất cả mọi điều đều liên quan tới Huy.

Và đó là lý do Thi cảm thấy thật khó chịu.

Cô muốn quăng hắn ra khỏi cuộc đời cô, muốn hắn biến khỏi cô, trả lại cô một cuộc sống bình yên như trước khi hắn xuất hiện.
Cái gì vậy Thi? Chẳng phải mày vừa bảo muốn cho thằng Huy ấy đau khổ? Mày muốn hắn trải qua những gì mày đã chịu sao? Sao bây giờ lại nhu nhược và sợ hãi thế này?
Rồi bất chợt Thi khóc.


Ấy chỉ là vì những giọt nước mắt xuất hiện do quá tải.

Cũng chỉ là những giọt nước mắt yếu đuối nhu nhược thường thấy của cô mà thôi.

Bởi cô là Thi mà, ngoài khóc ra cô có làm gì được nữa đâu?
Tiểu Ái vuốt ve lưng cô mà ăn ủi:
– Không sao cả.

Yếu đuối một chút cũng đâu có chết.
Thi sụt sịt, bắt đầu lẩm bẩm trong nước mắt:
– Tôi biết là nên làm điều này, tôi biết là nên làm điều kia.

Chỉ là cảm xúc của tôi nó đến bất chợt quá.

Nhất là khi tôi biết rồi những tấm hình ảnh sẽ thông qua mắt thật nhiều người.

Thậm chí bị leak ra ngoài.

Người ta sẽ nói gì về tôi đây? Họ sẽ bình phẩm thế nào về cơ thể tôi? Rồi tôi còn biết Huy có thể dùng những lời bình phẩm đó để chế giễu tôi.

Rồi trước tòa tôi vẫn sẽ là con nhỏ trơ trọi đáng xấu hổ.
– Không sao cả.

Nếu không muốn chụp thì thôi.

Nếu chụp rồi mà có người nói bà những lời xúc phạm thì họ chính là kẻ khốn nạn.

Lời của những kẻ khốn nạn thì đừng để lọt vào tai.

Nếu phải sợ hãi thì chính những kẻ đó mới là người sợ hãi.

Bọn chúng chưa ai nghĩ rồi những người như bà sẽ đấm họ một cái.

Hoặc gia đình bà sẽ đấm họ một cái.
– Sau đó thì sao? Tôi vẫn là Thi người ta nhạo báng tôi.

Cười cợt tôi.

Sao hắn không cút khỏi cuộc đời tôi? Sao hắn cứ ám ảnh tôi hoài vậy? Tôi cứ thấy hắn Ái ơi, tôi thấy hắn đứng trước giường, tôi thấy hắn nấp sau tủ quần áo, dường như tôi đi đến đâu hắn sẽ theo tôi đến đấy.

Hắn sẽ giết tôi Ái ơi…
– Tôi dám cá với bà giờ đây hắn đang ở nhà co vào cái vỏ rùa hèn mạt của hắn ta mà sợ hãi rồi.

Thi à, bà có nhận ra không? Bà có nhận ra rằng bà đang là một mấu chốt quan trọng để đưa hắn vào một cuộc sống khốn cùng không?
Tiểu Ái buông cô ra.

Nắm vai Thi.

Đôi mắt nhỏ nhìn thẳng vào cô mà nói tiếp:
– Thi à, bà có nhận ra Minh không chỉ cần ảnh của bà để làm cho Huy chao đảo trên tòa.

Chúng tôi đang thúc đẩy dư luận để giết hắn thay bà.

Tôi xin thề với Thi.


Những thứ bà vừa kể vừa nảy, nếu nó xuất hiện với bà một, thì ông Huy đó sẽ nhận tới mười tới một trăm.

Bọn tôi sẽ không để hắn ngồi tù êm ả đâu.
Rồi Thi nín khóc dần.

Cô mím môi, đôi mắt dần dần đầy sự kiên quyết.

Chiếc áo thun đen được cởi ra, xuất hiện đằng sau là chiếc bụng đầy vết bầm tím.

Sau lưng là vết dây nịt kéo dài xiên xéo khiến người nhìn phải đau thay.

Chưa xong, Thi đứng lên cởi quần của bản thân.
Phần dưới của Thi khiến Tiểu Ái phải bật khóc dù cô tự nhận mình là một người mạnh mẽ đến nhường nào.

Phần đùi của cô không phần biệt đâu là màu da bình thường đâu là vùng bị đánh nữa.

Chỗ nào cũng có vết đỏ vết tím.

Thi bắt đầu nói về chúng:
– Lưng là do dây nịt.

Bụng và ngực là do tay ngắt xéo và đấm.

Còn mông, đùi thì do gậy đánh bóng chày và đầu thuốc lá.
Tiểu Ái gần như chết trân mà nhìn cơ thể Thi.

Hôm trước thay đồ trong phòng vệ sinh nhỏ không chú ý nhiều.

Nay thấy được cũng không biết diễn tả sao cho đúng biểu cảm của bản thân.

Căm hận chen lẫn với thương cảm dồn dập đang thống lĩnh cơ thể.

Tiểu Ái chỉ đành nén lại cảm xúc, lau nước mắt và chỉ Thi đến chỗ đã sắp xếp sẵn.
Thi bặm môi.

Cô đứng đối diện với máy ảnh.

Rồi nhắm mắt lại.

Kể từ lúc đó, cô đặt niềm tin hoàn toàn vào Tiểu Ái.

Cô làm bất kỳ tư thế nào mà Tiểu Ái yêu cầu để có một bức ảnh làm người ta thương cảm nhất, đồng thời căm hận nhất.
Vừa chụp xong, Tiểu Ái cầm máy coi lại ảnh, Thi thì nhanh chóng mặc quần áo vào để che đi cơ thể lõa lồ.

Trong lúc nhìn máy ảnh, cô nhỏ cứ chạch chạch lưỡi:
– Lần này thì thằng Huy có mày chạy đằng trời!
\=\=\=\=\=\=\=\=\=\=
(1) Red flag: trong trường hợp này nghĩa là người được nhắc đến là một bạn hẹn nguy hiểm.

Có khả năng bạo lực tinh thần bạn hẹn của họ.

Việc Khoa xem Tiểu Ái là một red flag bởi vì cô là người thờ ơ trong tình cảm, đã từng "qua đêm" với nhiều anh và có dấu hiệu sẽ "cắm sừng" cậu nếu họ có một mối quan hệ thật sự.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương