Bỏ Tù Chồng Cũ
12: Người Thường Hóa Thành Kẻ Điên


Dù bị bạn thân tắt máy trong lúc gọi điện.

Nhưng Đình Khoa vẫn quan tâm bạn mình.

Tầm khoảng năm giờ sáng, Đình Khoa đã có mặt trước nhà Minh.

Nhờ chùm chìa khoá Minh cho, Khoa vào được hai lớp cổng nhà mà không ai hay biết.
Cậu Khoa này nghĩ chắc bạn mình cả đêm không ngủ.

Vì Minh rất thích giúp người nên những chuyện giúp lầm cũng xảy ra thường xuyên.

Lần này cũng vậy.

Chuyện này chồng người ta có đầy đủ giấy tờ chứng minh thì thật khó để mà nói đứng ra bảo vệ vì công lý này nọ.

Cậu cũng đã đinh ninh rằng Minh đang suy sụp vì phán đoán sai lần nữa.
Chuẩn bị tới chuẩn bị lui lời định nói hết rồi.

Cũng nghĩ tới cả tá tình huống có thể xảy ra.

Nhưng thứ mà Khoa không vnh qua nhà và phát hiện Đức Minh tối qua đã ngủ chung giường với Nhã Thi.

Lại còn ôm vợ người ta trong lòng!
Vì sợ hai người thức dậy sẽ xấu hổ cho cả ba.

Đình Khoa chỉ đánh thức mỗi mình Đức Minh.
Trong cơn ngủ ấm áp.

Đức Minh thấy sự bực bội hiện dần lên khi ai đó gọi anh dậy sớm trong khi chuông báo thức còn chưa kêu.

Tay anh tê cứng, thứ gì đó nặng nề và mềm mại đang ở trên tay anh.

Dù vẫn chưa nhớ hết mọi chuyện đã xảy ra nhưng anh vẫn có trức giác mình phải nhẹ nhàng với vật ấy.
– Dậy đi ông trời ơi.

– Tiếng Đình Khoa thì thào.

Khuôn mặt cậu hiện ra dần trong tầm nhìn của Minh.
Rồi những hồi ức bỗng tràn về như nước lũ.

Nhã Thi.

Nhật Huy.

Rồi bệnh.

Rồi cái ôm nhẹ nhàng an ủi ban tối.

Nhớ lại xong thì Đức Minh vội vã bỏ tay đang ôm Nhã Thi của mình ra.

Khẽ khàng đi ra khỏi phòng cùng Khoa.
Giờ đây đồng hồ đã hiện năm giờ bốn mươi phút.

Người đàn ông tên Đức Minh đang ngồi ôm đầu trên ghế sopha trong phòng khách.

Còn Đình Khoa thì đứng chống nạnh nhìn anh trách móc.
– Mày bị điên à?
Nghe bạn mình chửi.


Minh cũng chỉ biết lí nhỉ bảo: "Tao xin lỗi."
Dù Mịn cũng khá chắc mình điên rồi khi dám làm vậy với Thi.
– May là chỉ có ôm ngủ thôi đấy.

Mày mà làm gì vợ người ta thì tao không biết phải nói sao.

Cái cô đó nó có bằng chứng bệnh tâm thần, nên nó mà kiện là mày vô tù chắc.
– Tao… chắc tao bị điên thật rồi.
Đức Minh và Đình Khoa nói đi nói lại một hồi thì Khoa nhắc Minh nhớ tới vụ ban tối.

Cậu lên tiếng:
– Mày điện cho ông Huy đó đi.
Ban đầu, Minh tức giận từ chối.

Dù chuyện gì đi nữa thì Thi cũng đã hoảng sợ.

Bây giờ phải đưa Thi về nhà mẹ đẻ chứ làm sao đưa lại cho tên đó được?
– Nghe nè.

Nếu mày lo Thi thật sự là bị bạo lực gia đình á.

Thì một, mày phải báo cảnh sát.

Cái này thì mày cần bằng chứng đồ nè.

Hai, thì mày cứ gọi ông Huy đó đến đây, nghe ông đó nói chuyện, coi cách ổng hành xử xem có gì bất thường không.

Giờ mày giữ Nhã Thi ở nhà, chuyện vỡ lở ra thì chả phải mày và Thi mang tiếng bậy bạ nữa hay sao? Ông Huy đó cũng có tiếng trong giới truyền thông.

Ổng mua nhà báo viết về công ty mày thì cũng chết.
Đức Minh tạm đồng ý với lí do sợ Thi mang tiếng.

Nhưng anh buồn cười chuyện Nhật Huy có thể làm công ty du lịch nhà anh điêu đứng.

Cái danh trùm khu du lịch đâu phải để ba anh trưng ra cho thiên hạ xem chơi!
Mất một lúc lâu phân giải mọi chuyện.

Đức Minh cuối cùng cũng bấm gọi cho Nhật Huy.

Còn bên trong phòng anh, người phụ nữ tên Nhã Thi đã trở nên tuyệt vọng đến mức phát rồ.
Thì ra, con người dù có tốt thế nào thì cũng ích kỷ như thế.

Đáng lẽ cô phải biết lâu rồi chứ.

Đâu phải tự nhiên người ta sinh ra câu "thân ai nấy lo, phận ai nấy giữ"?
Cô mở cửa ra, nhìn hai người đàn ông kia đang bàn mọi chuyện về mình một cách căm hận.

Họ nhìn thấy cô, đôi mắt trố ra vì giật thót cả mình.

Đức Minh đang điện cho Nhật Huy cũng phải đớ cả lưỡi.
– Ra là cuối cùng cũng không tin tôi.

– Thi nói.

Cô biết bản thân không thể ở yên đây được nữa.

Cô phải chạy.

Phải chạy để Huy không bắt được cô.

Thấy Nhã Thi bắt đầu bỏ chạy.

Khoa và Minh ngay lập tức bắt cô lại.

Ba người ngã ra đất.

Còn Thi thì cứ liên tục vẫy vùng.

Tay chân đánh đập loạn xạ vào họ.
– Thi.

Thi à! – Đức Minh lên tiếng gọi.

Trong lúc đang áp chế tay cô.

– Nghe nè! Bọn tôi sẽ xem thử xem chồng cô có tốt với cô không.

Nếu hắn không tốt, bọn tôi sẽ bắt hắn nhé.

Bình tĩnh đi!
Nhã Thi thở không ra hơi.
– Tôi nói rồi.

Nó không tốt.

Nó không tốt.

TÔI NÓI RỒI!
Đình Khoa vừa ôm chặt cô.

Vừa lên tiếng nhắc nhở:
– Nghe nè.

Tất cả những thứ cô thấy thì chỉ là ảo giác thôi.

Cô bị thằng ăn trộm đánh chứ không phải chồng mình.

Cô phải uống thuốc thì mới thấy khỏe được.
Nhã Thi lại vùng vẫy.

Minh bên này giữ chặt cô, nhưng trong lòng thì muốn đấm cho bạn mình một cái.

Rồi cả hai cùng nhau nắm tay bỏ trốn.
– THI! Chẳng lẽ cô cứ chạy mãi? Chạy đến khi nào? Bây giờ chồng cô đăng lên mạng kể hết chuyện bệnh tình của cô rồi.

Có chạy đằng trời có kể đằng phật thì cũng không trốn mãi được đâu.
Khoa nói đúng đến mức Đức Minh phải giật mình nhận ra.

Nhã Thi bây giờ như cây khô trước gió.

Với tờ giấy chứng minh bệnh tình trong tay, Nhã Thi nói cái gì cũng sẽ bị quy là điên loạn.

Còn Thi.

Cô buông lơi bản thân.


Cuối cùng thì cô cũng thua rồi.

Kẻ điên thật thì ai cũng nghe theo.

Còn người bình thường, thì hóa thành điên thành dại.

Giờ đây cô đi đâu được khi cả thế giới đều giúp đỡ Huy bắt cô lại?
Thi cũng không chống đối hai người này nữa.

Mà quyết định bỏ luôn.

Mặc sự đời.

Tự mình đứng lên.

Nhìn mọi chuyện rồi tự diễn tả lại trong đầu mình.

Thấy hình như cô đúng điên thật.

La hét.

Vùng vẫy.

Đánh đấm tán loạn lên hai người lạ mặt.

Cuối cùng thì, cũng hệt như lời Nhật Huy nói.

Là một kẻ điên.
Ba người vừa đứng lên thì trước cửa Nhật Huy đã có mặt.

Thấy hắn làm mà Nhã Thi chỉ muốn bật cười.

Nhìn coi cái bộ dáng xộc xệnh, lo lắng ấy kìa.

Quả là chồng cô có khác, chỉ cần ra ngoài là sẽ khoác lên cái mác đạo mạo hiền lành.
– Thi? Em có sao không? Em không có bị thương gì hết phải không?
Vừa tới Huy đã xông vào hỏi han Thi liên tục.

Không những thế còn kiểm tra tay chân cô xem có thương tích gì không nữa chứ.

Rồi như quên mất mọi thứ xung quanh, hắn hôn lên trán cô.

Sau đó mới quay qua cười nụ cười bối rối với hai người bạn trong lòng.
– Đức Minh phải không? Lần trước tôi cũng gặp anh trong đám cưới này!
Minh cười nhẹ đáp lại.

Cũng cùng Đình Khoa bắt tay chào hỏi Huy.
Họ mời nhau ngồi.

Lúc ngồi, Huy còn liên tục ôm Thi.

Cho thấy sự yêu thương của người chồng dành cho vợ vô bờ bến.

Nhật Huy biết sau đêm qua, mấy người giúp đỡ Thi sẽ mang mối nghi ngờ rất lớn với hắn.

Không những thế, anh cũng chẳng biết Nhã Thi đã nói gì với họ nữa chứ.

Dù đã đề phòng bằng bài viết ấy rồi, nhưng Huy vẫn phải mở lời chặn đầu trước:
– Tối qua bị cổ đánh ngất, tỉnh lại thì biến mất tiêu.

Làm tôi lo quá trời.

May mà được mấy anh cứu.

Chứ cái tâm trí bất ổn như vậy chỉ sợ sẽ gặp chuyện không hay.
Đình Khoa cũng gật đầu tán thành.

Sau đó hỏi thêm một chút về bệnh tình của Thi.


Để thử xem Huy trả lời có đúng với những gì anh viết trong bài viết ấy hay không.

Đương nhiên, Huy qua được vụ đó.

Không những thế, còn đưa ra cả bằng chứng trước khi họ đòi.
– Biết là nghe cổ kể này nọ chắc mấy anh cũng nghi ngờ tôi lắm.

Chuyện này tôi gặp hoài.

Đây, giấy khám bệnh và giấy kết hôn đầy đủ nhé.

– Huy thảy ra một tập hồ sơ trước mặt họ.
Đình Khoa kiểm tra lại tất cả.

Đúng hết!
Huy hài lòng ra mặt khi thấy cái gật đầu của Đình Khoa.

Hắn nắm lấy tay Thi, vui vẻ nói:
– Anh lo lắm.

Thôi.

Mình về em nhé!
Nằm ngoài dự đoán của Huy.

Anh đã nghĩ cô sẽ sửng cồ lên chửi mắng anh.

Hoặc cô sẽ lại tiếp tục bỏ chạy.

Nhưng Thi chỉ đơn giản im lặng.

Lặng im đưa đôi mắt nhìn tròng trọc Đức Minh.
Người được nhìn thấy trong lòng nặng trĩu.

Bao nhiêu đau xót tự dưng ùa về.

Sao mà nghiệt ngã thế nhỉ? Nhã Thi trông đang cực kỳ tuyệt vọng kia chỉ đơn giản là do bệnh thôi ư?
Khi bước chân vào chiếc xe của Huy.

Nhã Thi tự nhận định cuộc đời mình xong rồi.
– Từ đây về sau, em sẽ không trốn đi đâu được nữa rồi.
Huy nói thầm vào tai Thi khi ngồi trong xe.

Vừa đi trên đường.

Hắn vừa tự nhận định bản thân thật thông minh khi đã mua sẵn dây xích ở nhà.

Và… không thông báo chuyện tìm được Thi cho chị hai cô ấy.
...*...
...* *...
Ngôi nhà của Đức Minh trơ trọi hai người đàn ông với nhau.

Minh cứ ngồi thẫn thờ vì không tin được chuyện vừa mới xảy ra.

Anh lại hụt mất cô nữa rồi?
– Mày nói thật đi! Mày với vợ của ông Huy là sao?
Nghe Khoa hỏi.

Minh chỉ đáp lại một cách thờ ơ:
– Tao nghĩ, tao đã lỡ thương nhầm người rồi.
Lần này tới lướt Khoa ôm đầu.

Ông trời này, trước giờ không yêu ai.

Giờ đùng một cái thương phải người có gia đình.

Và cậu, với tư cách là bạn thân, chắc chắn sắp hứng trọn cả rổ tiêu cực đến từ ông trời tên Minh này rồi!

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương