Bố Tổng Tài Của Bé Dễ Thương
-
Chương 83: 83: Đó Là Cơ Hội Gần Gũi Duy Nhất Từ Trước Tới Nay
Đêm cũng đã gần khuya thế nhưng bây giờ là mùa hạ, ở dưới chân núi cũng không hề có chút gió nào, cảm giác không khí vô cùng khô và nóng.
Xung quanh đều là những hồ tự nhiên nên không khí mới dễ chịu hơn một chút.
Nhưng mà lúc Bạch Tô đi về phía Lương Vân Trạm, cô vẫn cảm thấy vô cùng nóng nực.
Cứ nghĩ đến chuyện mà Phó Vân Tiêu và Mộ Vãn Vãn đã làm cô liền cảm thấy rất bứt rứt.
Lúc đi tới chỗ Phó Vân Tiêu và Lương Vân Trạm, giọng nói của cô mới trở nên bình thường hơn chút, cô nói với Lương Vân Trạm: “Anh Vân Trạm, có lẽ Tiểu Bạch cũng mệt rồi, chị dâu tôi muốn đưa nó về, chúng tôi về trước nhé.”
Cô nhẹ nhàng mỉm cười.
Lương Vân Trạm giơ tay lên nhìn đồng hồ, giữ cô ở lại: “Bây giờ cũng đã khuya rồi, ở đây buổi tối giống như nơi tổ chức trại hè mà.
Hay là ngủ ở đây một đêm rồi sáng mai tôi đưa Tiểu Bách và Giản Ý đi học.”
Bạch Tô do dự một chút sau đó trực tiếp từ chối: “Chúng tôi không ở lại đâu, chúng tôi đi về trước đây.”
Vốn dĩ trời đang không có gió, thế nhưng Bạch Tô vừa mới nói dứt lời xong thì một trận gió liền nổi lên.
Lương Vân Trạm cong cong khóe môi, mỉm cười nói: “Thấy chưa, ngay cả ông trời cũng không muốn để cô đi nên mới nổi gió lên đấy.”
Bạch Tô bất lực nhìn thời tiết, sau đó vội vàng nói: “Không sao đâu, chỉ là trận gió nhỏ thôi mà, không có gì đáng ngại cả.”
Bạch Tôi nói xong liền quay người gọi Tiểu Bạch và Vương Tiểu Đồng.
Tiểu Bạch đang đứng ở đằng xa, Bạch Tô chỉ cần bước mấy chục bước chân là tới.
Nhưng mà ông trời thật không công bằng, Bạch Tô vừa mới đi được mấy bước thì trời đột nhiên đổ mưa.
Lúc Bạch Tô nắm được tay Tiểu Bạch, cô dắt con bé trở lại thì trời đã mưa như trút.
Chủ viên trang cho người cầm ô tới đưa cho bọn họ.
Khi pháo hoa toàn, trên đầu mỗi người đều có thêm một chiếc ô.
Lúc này Lương Vân Trạm lại đi tới trước mặt Bạch Tô.
Hắn còn nở nụ cười, trêu chọc cô nói: “Xem ra hôm nay ông trời biết tôi muốn giữ anh em ở lại nơi này nên đã giúp tôi đây.
Trời mưa nên đoạn đường này không dễ đi đâu, vì thế cứ ngủ lại đây một đêm đi, ngày mai đi cũng chưa muộn.
Bạch Tô có chút do dự.
Bạch Tiểu Bạch thì lại vô cùng hưng phấn: “Được ạ được ạ, chú ơi lát nữa chú kể chuyện cổ tích để cho cháu ngủ có được không?”
Bạch Tiểu Bạch vừa nói vừa giãy khỏi tay của Bạch Tô, con bé chạy ngay tới chỗ Phó Vân Tiêu sau đó giương đôi mắt to tròn lên nhìn hắn.
Bạch Tô có thể nhìn ra vẻ mặt không hài lòng của Mộ Vãn Vãn đang đứng ở bên cạnh.
Dường như Vương Tiểu Đồng cũng nhận ra điều đó, nhưng vẫn cố ý nhìn Bạch Tô: “Được, thế hôm nay chúng ta ở lại đây đi.”
Bạch Tô cảm thấy bất lực, cô chỉ đành gật đầu đồng ý.
Trong đoàn người đã có những người lục tục đi theo quản gia trang viên đi vào bên trong, những chiếc ô trong suốt có thể nhìn được từng giọt mưa đang chảy xuống rồi bắn tung tóe ra ngoài.
Bởi vì Bạch Tô nhớ đến câu trả lời không thích trẻ con của Phó Vân Tiêu nên cô đã kêu Bạch Tiểu Bạch quay về ô của mình.
Mộ Vãn Vãn nhân cơ hội đó liền nhanh chóng đi tới bên cạnh Phó Vân Tiêu.
Mọi người đi thành hàng dài, Bạch Tô cố ý đi ở phía cuối.
Nhưng mà trong lòng luôn có cảm giác buồn bực, muốn tách đoàn nhưng mà lại không tách ra được.
Sau khi trở về trang viên, lúc mọi người chia số phòng thì Bạch Tô muốn ở trong một căn phòng gia đình.
Cô, Vương Tiểu Đồng và Bạch Tiểu Bạch sẽ ở cùng nhau.
Thế nhưng phòng gia đình không nằm ở tỏng tòa nhà phía đông, tới đó còn phải đi qua rất nhiều con đường nữa thế nên Bạch Tô chỉ có thể từ bỏ chuyện đó.
Không biết lần chia phòng này là vô tình hay cố ý mà Vương Tiểu Đồng và Bạch Tiểu Bạch được sắp xếp ở tầng 2.
Bạch Tô, Phó Vân Tiêu và Mộ Vãn Vãn không hẹn mà cùng bị sắp xếp ở tầng ba.
Những người còn lại thì chia ra ở tầng 4 và tầng 5.
Lúc đó mọi người cùng tụ tập ở một chỗ, Bạch Tô cũng không tiện yêu cầu sắp xếp lại phòng.
Vì thế cô cứ theo sắp xếp mà về phòng của mình rồi xem tình hình bên ngoài thế nào rồi nửa đêm nhân lúc yên tĩnh sẽ tới tìm Vương Tiểu Đồng đổi phòng, còn cô sẽ ngủ cùng Bạch Tiểu Bạch.
Ngoài cửa sổ trời vẫn mưa rả rích, Bạch Tô đã đợi rất lâu rồi mới cảm thấy mọi người đã bắt đầu đi ngủ, cô thay quần áo sau đó ra ngoài.
Cô vừa mới ra khỏi cửa, không biết lúc đi qua phòng của ai bỗng dưng nghe thấy “ưm…” một tiếng.
“Ưm… a…”
Âm thanh tê dại triền miên không dứt cứ như thế lọt vào tai Bạch Tô.
Tầng này chỉ có cô, Phó Vân Tiêu và Mộ Vãn Vãn ở.
Đây không phải âm thanh mà cô tạo ra, vì thế chắc chắn chỉ có Phó Vân Tiêu mà Mộ Vãn Vãn mà thôi.
Nghĩ tới đây, Bạch Tô cảm thấy vô cùng ngứa tai.
Cô rảo bước nhanh hơn, đi tới chỗ thang máy bấm nút để xuống lầu.
…
Sau khi Mộ Vãn Vãn trở về phòng, cô ta uống một chút rượu.
Mộ Vãn Vãn nghĩ tới một số chuyện đã làm lúc chiều, cô ta cảm thấy rất đau lòng.
Đúng lúc Mộ Vãn Vãn đang uống rượu một mình đã có chút say chuếnh choáng thì Thẩm Mạc Bá tới, hắn nhẹ nhàng ấn dấu vân tay sau đó mở cửa bước vào.
Thẩm Mạc Bá vừa mới nhìn thấy ánh mắt mơ màng của Mộ Vãn Vãn liền biết cô ta đã uống không ít rượu.
Sau đó ánh mắt di chuyển đến chai rượu vang trên bàn đã sắp cạn.
Thẩm Mạc Bá không khỏi nhíu mày, hắn giành lấy cốc rượu trên tay Mộ Vãn Vãn.
“Đừng uống nữa.”
Mộ Vãn Vãn thấy Thẩm Mạc Bá cướp rượu của mình, cô ta rõ ràng rất không hài lòng, nhíu mày nhìn Thẩm Mạc Bá.
“Một đêm dài như thế này không uống thì có thể làm gì chứ?”
Mộ Vãn Vãn chỉ mặc một chiếc váy ngủ, lúc gió lạnh thổi vào chiếc váy liền bị thổi tốc lên một chút, trông vô cùng gợi cảm.
Dương như Mộ Vãn Vãn không hề chú ý tới điều đó, sau khi nói xong câu nói kia với Thẩm Mạc Bá xong cô ta liền mềm nhũn nằm ở trên ghế sô pha.
Nhưng mà ánh mắt của Thẩm Mạc Bá hoàn toàn dừng lại ở trên cổ Mộ Vãn Vãn.
Trên đó có dấu hôn.
Mà những dấu hôn đó… là của hắn.
Đó là cơ hội gần gũi duy nhất từ trước tới nay của hắn.
“Em gọi tôi tới đây làm gì?”
Thẩm Mạc Bá thu lại tầm mắt, hắn biết mình không thể suy nghĩ nhiều vì thế hỏi Mộ Vãn Vãn một câu.
Lúc này Mộ Vãn Vãn mới nhớ ra, cô ta hơi thẳng người lên một chút, nói: “Tôi quên chuyện xảy ra lúc chiều rồi.”
Mộ Vãn Vãn nói xong liền cảm thấy hơi khát, vì thế muốn đứng dậy đi uống nước.
Thế nhưng cô ta vừa mới đứng dậy thì cảm thấy đứng không vững, lảo đảo bước được vài bước… cũng may Thẩm Mạc Bá nhanh tay ôm lấy Mộ Vãn Vãn.
Trái tim Thẩm Mạc Bá bỗng dưng đập mạch, yết hầu của hắn hơi rung rung.
Khó khăn lắm mới lên tiếng nói với Mộ Vãn Vãn: “Rời khỏi Phó Vân Tiêu đi, đừng tự giày vò mình nữa.”
“Rời khỏi?”
Mộ Vãn Vãn hỏi lại sau đó ngẩng đầu nhìn Thẩm Mạc Bá, đầu ngón tay vuốt ve gò má của Thẩm Mạc Bá, cô ta hỏi hắn: “Rời khỏi anh ấy thì anh nuôi tôi sao?”
Thẩm Mạc Bá không trả lời, đôi môi của hắn trực tiếp phủ xuống bờ môi của Mộ Vãn Vãn.
Vốn dĩ Mộ Vãn Vãn đã có chút rượu kích thích, vì thế khi chạm môi với Thẩm Mạc Bá liền vô cùng nhạy cảm.
Cô ta nhắm mắt, tham lam đáp lại nụ hôn đó.
Đây chỉ là dục vọng của cơ thể.
Mộ Vãn Vãn tự nói với chính mình..
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook