Bố Tôi Quá Mạnh
-
Chapter 37
Bố tôi quá mạnh
Chap 37
Kang Min-hyuk đã là một thợ săn chuyên nghiệp được 8 năm và hiện tại đang ở vị trí thứ 7 trong thế giới Thợ săn.
Dù cho anh ta có đang không ở trong Khe nứt thì cơ thể của Kang Min-hyuk vẫn luôn trong tình trạng cảnh giác.
‘Bước chân của hắn ta… Sao mình lại không nghe thấy nhỉ?’
Không thể nào, nhưng nếu Do-jun là một PK (Player Killer ) thì có lẽ anh ta đã chết ngay lập tức rồi.
Kang Min-hyuk nhìn Do-jun với vẻ mặt đầy nghi ngờ.
Do-jun hỏi Kang Min-hyuk.
“Thời gian tiến vào Khe nứt có gì thay đổi không?”
“Chúng tôi đã được lệnh là sẽ tiến vào sau 30 phút nữa.”
“30 phút là đủ rồi. Tôi cần phải bàn bạc với mọi người vài điều trước khi chúng ta tiến vào đó. Anh tập hợp tất cả các Thợ săn lại giúp tôi được không?”
Do-jun nói rồi tiến về hướng lối vào Khe nứt.
***
Thời điểm là khi mặt trời vừa lặn.
Núi Umyeon khi đó tối vô cùng.
Đó là khi ta không thể nhìn thấy bất cứ điều gì ngoại trừ một nơi.
Chính là khu vực được chiếu sáng bởi Kỹ năng ánh sáng.
“…Anh ta là Tổng chỉ huy à?”
“Bọn họ mất trí rồi sao?”
“Nghe nói đó là lệnh của Cục trưởng đấy. Chết tiệt.”
11 Lực lượng tác chiến xếp hàng cách đó 3 mét.
Các đội trưởng đứng trước các thành viên của mình.
Còn Do-jun đứng một mình một phía và nhìn về phía các Thợ săn.
Sau khi hít một hơi thật sâu, anh ta nói.
“Mọi người, chú ý.”
Ở vùng núi hoang tàn này, giọng của Do-jun vang lên còn rõ ràng hơn cả tiếng gió thổi.
Anh ta còn không hề la hét.
Anh ta chỉ nói với một thanh âm bình thường, không hơn, không kém.
Nhưng tại sao?
Chỉ một từ “chú ý” đã khiến tất cả các Thợ săn tại đó thấy choáng ngợp.
Có vẻ như anh ta không hề dùng bất kỳ chiêu thức nào.
Đúng vậy, đó chính là bản năng.
Kỹ năng phòng ngự của họ đã bị kích hoạt khi ở gần một ai đó có sức mạnh vượt trội hơn.
“C-Cái quái gì thế? Cảm giác này…”
Kwak Young-ho, Đội trưởng Lực lượng tác chiến số 5, toát mồ hôi lạnh.
Kỹ năng Thụ động đã bị kích hoạt.
Đây là một Kỹ năng cấp B giúp làm giảm 20% sát thương khi một biến động sắp diễn ra.
“Cám ơn mọi người vì đã chú ý. Bây giờ tôi sẽ bắt đầu tóm tắt chiến dịch này. Tôi sẽ phát bản tóm tắt này để mọi người có thể vừa đọc vừa nghe. Mời các Đội trưởng nhận lấy những bản có số thứ của lực lượng mình.”
Các đội trưởng tiến đến và nhận lấy bản tóm tắt.
“Thứ tôi vừa đưa cho mọi người có chứa bản đồ của Khe nứt.”
Ai nấy đều vô cùng kinh ngạc.
Không, không chỉ là kinh ngạc mà còn là nghi ngờ.
Vút!
Các đội trưởng nhanh chóng truyền các bản tóm tắt đó cho các thành viên của mình.
Do-jun vừa nói vừa nhìn vào chiếc máy Space Tab của mình.
“Chúng ta sẽ chia khu vực tác chiến ra thành 9 vùng tất cả. Thứ tự sẽ bắt đầu từ A-1 đến A-9. Một khi tiến vào Khe nứt thì theo bản đồ, điểm bắt đầu của chúng ta sẽ ở A-8. Từ đó, chúng ta sẽ quét sạch bọn quái vật ở A-7, A-9 theo thứ tự rồi cứ thế mà tiến lên. Có ai có câu hỏi gì không?”
Một thợ săn thuộc Lực lượng tác chiến số 7 giơ tay.
“Nói đi”
“Anh có chứng cứ nào chứng minh đây là bản đồ Khe nứt không?”
Một câu hỏi nằm trong dự đoán.
Do-jun lắc đầu.
“Kể cả nếu có thì anh cũng sẽ không tin. Còn câu hỏi nào khác không?”
Kang Min-hyuk nói.
“Quản lý Lee Do-jun. Tôi cho rằng anh nên trả lời câu hỏi vừa rồi. Hãy nói cho chúng tôi biết về nguồn gốc của tấm bản đồ này và chứng cứ để chứng minh rằng đây thực sự là bản đồ của Khe nứt Cấp S mà chúng tôi sắp tiến vào kia. Chúng tôi mới là những người quyết định rằng có nên tin vào điều anh nói hay không.”
Kang Min-hyuk và tất cả các Thợ săn đều nhìn chằm chằm vào Do-jun và chờ đợi câu trả lời.
“Các công nhân viên chức của Bộ phận Quản lý Khe nứt đều có thể sử dụng một phần mềm gọi là “Hệ thống Quản lý Khe nứt”. Phần mềm này cho phép người dùng tiếp cận được thông tin về các khe nứt. Tôi cũng có thể tìm kiếm các thông tin về Khe nứt Cấp S tại núi Umyeon qua chiếc máy Space Tab này đây.”
Hệ thống Quản lý Khe nứt.
Làm gì có Thợ săn nào mà không biết đến sự tồn tại của phần mềm này cơ chứ.
Những khe nứt Cấp C hoặc thấp hơn sẽ chịu sự quản lý của Bộ phận Quản lý Khe nứt của Chính quyền thành phố Seoul, và những thông tin đó sẽ được đăng tải trên trang web chính thức của thành phố.
Tuy nhiên, Chính quyền thành phố Seoul không đủ thẩm quyền để tiếp cập những thông tin về các Khe nứt cỡ lớn và trên hết là Khe nứt mới chỉ xuất hiện chưa đầy một ngày tại núi Umyeon này. Như vậy, lời nói của Do-jun là không đáng tin.
“Anh thật sự nghĩ rằng chúng tôi sẽ tin sao!?”
Một Thợ săn hét lớn.
Do-jun trả lời một cách bình tĩnh.
“Đúng.”
Một câu trả lời ngắn ngủn mà không hề chứa thêm chút chứng cứ nào.
Tất cả mọi người đều chết lặng trước trước câu trả lời cụt lủn đó.
Họ đều câm nín cả.
“Tôi hiểu rằng mọi người đều đang rất lo lắng. Một Khe nứt cấp S với chỉ số biến động lên đến hơn 2000 là một trong những Khe nứt khó nhằn nhất kể từ sau sự xuất hiện của Masalys 3 năm về trước. Nhưng Tổng chỉ huy lại chỉ là một viên chức bình thường và anh ta đưa cho mọi người một tờ giấy rồi nói rằng đó là bản đồ của Khe nứt.”
“…..”
“Sẽ không công bằng nếu mọi người phải mạo hiểm cả tính mạng mình vì một tấm bản đồ không rõ lai lịch như thế này. Có lẽ không một ai ở đây dám đảm bảo rằng chiến dịch này sẽ thành công. Không, tôi chắc chắn rằng một số người ở đây đã xác định rằng đây sẽ là chiến dịch cuối cùng của mình.”
Do-jun quay lưng lại.
Anh ta nhìn ngắm khe nứt tối tăm, tím sẫm này.
Anh ta lướt nhìn biểu cảm của hơn 100 con người đang nhìn về phía mình.
Đôi mắt họ tràn ngập sự lo lắng.
Rồi anh ta nhìn ngắm khung cảnh buổi tối của thành phố sau lưng họ.
Nếu chiến dịch này thất bại thì Seoul sẽ thất thủ mất.
Tất nhiên, Do-jun không nghĩ rằng mọi chuyện sẽ đến mức đó.
“Thế nhưng, để chiến dịch này thành công thì mọi người phải đặt niềm tin vào tôi.”
Từ phía Do-jun phát ra một nguồn công lực cực lớn.
Vì thế mà tất cả mọi người đều bất giác mà rùng mình.
Do-jun nói tiếp.
“Chỉ cần mọi người tin ở tôi thì chúng ta sẽ chiến thắng.”
Anh ta nhìn đồng hồ, chỉ còn 15 phút nữa là họ sẽ tiến vào Khe nứt.
Do-jun phải nhanh chóng kết thúc bài phát biểu của mình và bắt đầu tóm tắt chiến dịch.
Do-jun tặc lưỡi và thở dài, rồi tiếp tục nói.
“Tôi đảm bảo rằng tất cả mọi người đều sẽ sống sót.”
***
11 Lực lượng tác chiến tiến vào Khe nứt.
Tất cả các Thợ săn đều kinh ngạc trước cảnh tượng hoang vu đến vô tận của Khe nứt.
“….Woah.”
Kang Min-hyuk nhìn tấm bản đồ trên tay mình rồi lại nhìn sang Do-jun.
Chỉ vừa mới bắt đầu thôi nên anh ta vẫn chưa thể chắc chắn được.
Nhưng tất cả những khu vực nằm trong tầm mắt anh ta đều có địa hình giống hệt như trong bản đồ.
“Như tôi đã nói, Đội Alpha gồm các Lực lượng từ 1 đến 5 sẽ tác chiến ở khu vực A-7, Đội Beta gồm Lực lượng từ 6 đến 10 sẽ tác chiến ở khu vực A-9. Còn Lực lượng số 11 sẽ phụ trách các vật phẩm thiết yếu và theo chân Đội Alpha. Thêm vào đó, nếu có việc gì xảy ra, hãy báo cáo lại ngay lập tức.”
Khu vực A-7 có Orge.
Khu vực A-9 có Troll.
Vì vậy Đội Alpha có nhiều Thợ săn cấp A hơn Đội Beta sẽ chiến đấu với bọn Orge.
Còn Đội Beta sẽ đối đầu với bọn Troll.
Đội trưởng Đội Alpha, Kang Min-hyuk quan sát khu vực được phân công và ra lệnh cho các thành viên của đội mình.
“Tiến lên.”
Đội Alpha, dẫn đầu là Kang Min-hyuk tiến đến khu vực A-7.
Còn đội trưởng Đội Beta Kwak Young-ho nhìn Do-jun mà lầm bầm.
“Đừng có mắc sai sót gì đấy.”
Ngay sau đó, Đội Beta dẫn đầu là Kwak Young-ho tiến đến khu vực A-9.
Sau đó, Han Min-ji tiếp cận Do-jun.
“Thưa quản lý, tôi đi đây.”
“Được, nhớ cẩn thận đấy.”
“…Quản lý.”
“Sao?”
“Cảm ơn anh.”
Han Min-ji cúi đầu rồi lao về khu vực A-9.
Do-jun giờ còn lại một mình, ngẩng đầu lên và nhìn thấy một con quái vật gớm ghiếc ở cuối Khe nứt.
***
Trụ sở Cục Quản lý Khe nứt – Phòng Giám sát tình hình.
Có tổng cộng 11 màn hình nhỏ được chiếu lên bảng chiếu lớn trong phòng giám sát tình hình.
Những gì được chiếu trên màn hình được thu lại từ camera khẩn gắn trên người các đội trưởng Lực lượng đang tác chiến trong Khe núi cấp S tại núi Umyeon.
Bộp!
11 Lực lượng tác chiến được chia ra thành 2 đội đi săn Orge và Troll riêng biệt. Jung Yeong-cheol nhìn màn hình mà thở phào nhẹ nhõm.
Bọn Orge là quái vật cấp A còn Troll là quái vật cấp B.
Bọn Troll thì dễ đối phó còn Orge thì hơi khó nhằn hơn một chút, nhưng nhìn vào cách họ chiến đấu trên màn hình thì có vẻ như là mọi thứ vẫn đang trong tầm kiểm soát.
‘Nhưng người này là…’
Là một khuôn mặt quen thuộc.
Jung Yeong-cheol lục lại ký ức của mình.
Ông ta nhận ra được đó là Lee Do-jun, một viên chức thuộc bộ phận Quản lý Khe nứt của Toà thị chính Seoul, cũng là người mà ông ta đã gặp tại cổng vào của Học viện Thợ săn Quốc gia.
‘Tuy nhiên…’
Ông ta nhớ rằng khi các Thợ săn bắt đầu tiến vào Khe nứt, Lee Do-jun đã nói điều gì đó rồi chỉ tay về hướng tây. Sau đó thì các thợ săn lần lượt di chuyển.
Vì camera khẩn không thu được âm thanh niên ông ta không nghe được những gì mà Do-jun nói.
‘Cái quái gì đang xảy ra vậy…?’
***
Rầm!
Một kiếm vừa vung xuống, đầu con Orge cũng bay theo.
Kang Min-hyuk thu lại lượng mana mà anh ta đã đổ vào kiếm của mình rồi lấy ra một chiếc que nhỏ bằng ngón tay từ thắt lưng.
Vụt!
Khói Mana phun ra.
Đây là một loại độc dược được tạo ra từ đá Mana giúp cung cấp Mana cho cơ thể.
Xoạt!
Một loại năng lượng màu xanh biển trào ra từ kiếm của Kang Min-hyuk.
Đây chính là đỉnh cao của phương pháp kiểm soát mana bằng kiếm.
Kiếm Khí
Bùm!
Anh ta đạp mạnh xuống đất rồi lao về phía hai con Orge, sau đó Kang Min-hyuk biến mất.
Cơ thể của hai con Orge kia chẻ ra làm đôi.
Tốc độ Siêu thanh, một kỹ năng cấp S giúp làm tăng đáng kể tốc độ chuyển động và sức tấn công.
“Đúng là Kang Min-hyuk.”
Kang Min-hyuk quay lưng lại, là Lee Jin-goo, một Thợ săn hạng 8 cấp S đồng thời là đội trưởng Lực lượng tác chiến số 8.
“Tôi nghĩ là chỗ này xong rồi đấy.”
“….Được.”
Xung quanh họ là xác của bọn Orge đang chất thành đống ở trên đất.
Họ đã tiêu diệt tổng cộng 87 con, hay nói cách khác là Đội Alpha vừa xử lý thành công một Khe nứt cấp A.
Kang Min-hyuk cầm bộ đàm lên và nhấn nút.
Loẹt xoẹt!
“Đội Alpha. Khu vực A-7, hoàn tất.”
“Làm tốt lắm. Có ai bị thương không?”
“Không.”
“Làm tốt lắm. Giờ hãy quay trở về Khu vực A-8.”
“…Đã rõ.”
Lee Jin-goo đứng một bên nghe rồi phì cười.
“Nếu tôi mà là Cục trưởng thì tôi sẽ cho anh làm chỉ huy. Nghĩ đi nghĩ lại thì anh là người duy nhất có khả năng thay thế Kiếm Đế. Cho đến giờ thì mọi việc vẫn ổn… Nhưng còn sau đó thì sao?”
Trong tất cả các Lực lượng tác chiến tại đây thì anh ta là người duy nhất luôn chiến đấu dưới sự chỉ huy của Kiếm Đế.
Một Kiếm Đế luôn dẫn đầu các trận chiến với một lực lượng hùng hậu.
Và những thợ săn theo sau luôn cảm thấy kinh sợ trước vị Kiếm Đế đó.
“Một người chỉ huy kề vai chiến đấu với mình hay một chỉ huy chỉ đứng sau ra lệnh cho mình. Thật lòng mà nói thì tôi chọn người ở vế đầu và tôi chắc chắn rằng tất cả mọi người cũng có cùng suy nghĩ với tôi.”
Kang Min-hyuk cũng thừa nhận điều đó, nhưng giờ thì đã quá muộn để quay đầu rồi.
Kang Min-hyuk nhìn vào camera khẩn mà mình đang đeo trên cổ.
Cục trưởng Jung Yeong-cheol đang theo dõi tình hình hiện tại.
Chắc chắn là Han Min-ji cũng biết điều đó.
‘Dù cho lựa chọn của cô là đúng hay sai thì hồi sau chắc chắn sẽ rõ.’
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook