Bây giờ đang là kỳ nghỉ nên Trường trung học phổ thông số 8 không có nhiều người, có người chỉ kịp quay lại trường để lấy giấy báo nhập học.
Khi Lâm Bạch Du và Tùy Khâm đến, không chỉ những người bạn học cùng lớp mà họ không quen biết, mà ngay cả những người bảo vệ, những người nhìn thấy họ nắm tay nhau, đều nở một nụ cười bí ẩn.
Cô hơi xấu hổ, nhưng Tùy Khâm làm như không nhìn ra.

Lâm Bạch Du nghĩ cũng khá kinh ngạc, khi không yêu đương với Tùy Khâm, cô không ngại bất cứ tiếp xúc nào, chỉ sợ anh không để ý đến cô.
Bây giờ ở bên nhau, cô lại xấu hổ khi thân mật trước mặt người ngoài.
Tất cả thông báo nhập học của sinh viên tốt nghiệp đều được đặt trong tòa nhà hành chính, sau một thời gian dài trở về trường học, cảnh còn người mất.
Lâm Bạch Du nói: “Em không biết chú Tần có nhận giấy báo của Bắc Bắc hay không.

Nếu không thì em sẽ mang nó đi.”
Một vài sinh viên từ tòa nhà hành chính bước ra khỏi cái nắng như thiêu đốt.
Nhìn thấy thiếu niên tóc đen cách đó không xa, bọn họ đột nhiên chạy đến: “Tùy Khâm, nhanh lên, có một bà dì muốn lấy giấy báo của cậu đi!”
“Đúng, đúng!”
“Cô giáo chuẩn bị cãi nhau với bà ta rồi.”
“Bà cô đó thực sự rất hung dữ, lăn lộn ăn vạ.”
“Đó không phải là thím của cậu sao?”
Họ cũng đã đọc tin tức, họ cũng biết thân thế của Tùy Khâm, rằng bố mẹ anh đã qua đời, có một gia đình bác cả đối xử thô bạo với anh.

Nếu bạn có đọc truyện ở trang xong cũng nhớ qua Luvevaland.co để ủng hộ nhóm dịch để tụi mình có động lực hoàn thêm nhiều bộ nữa nhé.

Vẻ mặt của Tùy Khâm trở nên lạnh lùng: “Ra vậy.”
“Cảm ơn cậu.” Lâm Bạch Du còn lo lắng hơn anh: “Đi thôi!”
Trước khi lên đến tầng hai, anh đã nghe thấy một giọng nói lớn: “...!Có phải các người muốn giấu giấy báo đi không? Tôi lấy đi thì sao? Mới nói là nó không tới lấy được rồi!"

Trước cửa văn phòng, một nữ giáo viên và một nam giáo viên đang ở trong, còn Hoàng Hồng Anh ngồi dưới đất làm loạn, hơi lạnh của máy điều hòa không khí đang tràn ra ngoài.
Hoàng Hồng Anh quay đầu lại, nhìn thấy Tùy Khâm, bà ta rụt cổ lại trước, sau đó tức giận: "Tao nuôi mày mấy năm, mày làm như vậy là trả ơn tao sao? Không biết xấu hổ..."
Bà ta buông những lời thô tục, Lâm Bạch Du buồn nôn.
So với kiếp trước trong mộng, dường như Tùy Khâm phải chịu nhiều lời nói cay nghiệt hơn.
Thế giới bị đảo lộn, nhưng bản chất con người sẽ tự do phát triển.
Nếu ngay từ đầu cô thể hiện ra như Tùy Khâm, e rằng cô cũng sẽ bị chửi bới không ngừng.
Tùy Khâm chỉ lạnh lùng nói: “Bà nói đi.”
Anh nhẹ giọng nói: “Những lời bây giờ bà nói sẽ là bằng chứng trước tòa.”
Tháng trước, Tùy Khâm khởi kiện nhà họ Tùy, cả nước đều biết.

Mặc dù tờ thông tin về tòa án vẫn chưa được phát hành, nhưng Tùy Hữu Chí và những người khác đã biết.

Dù mù kiến thức pháp luật đến đâu, họ cũng sẽ sợ thẩm phán và cảnh sát.
Nhất là khi nghe tin mình sắp phải bồi thường tiền, Hoàng Hồng Anh lại càng sợ hãi.

“Chúng ta đều là nhân chứng.” Giáo viên nam nói: “Bà tốt nhất mau rời khỏi trường học, tôi đã gọi bảo vệ tới đây.”
Nữ giáo viên thở phào nhẹ nhõm: “Tùy Khâm, em tới vừa lúc, em tự mình lấy lại giấy báo đi, phải bảo vệ cho tốt, không được làm mất."
Mặc dù có thể báo lại nếu mất, nhưng như vậy quá phiền phức nên họ thường cảnh báo học sinh và phụ huynh.
Khi Hoàng Hồng Anh đến, bà ta nói muốn lấy thông báo trúng tuyển của Tùy Khâm.
Lúc đầu họ còn thực sự nghĩ rằng bà ta là người nhà, nhưng họ phải hỏi tất cả các thông tin cần thiết, nếu không họ không thể đưa giấy báo.
Không ai trong toàn bộ trường trung học cơ sở số 8 không biết rằng bác của Tùy Khâm không phải là người tốt.
Vì vậy, dưới sự vướng mắc này, Hoàng Hồng Anh đã phơi bày bản chất thật của mình và tức giận với họ, thề sẽ không từ bỏ cho đến khi đạt được mục tiêu.
Khi Hoàng Hồng Anh nhìn thấy anh đi ra với tờ thông báo, đôi mắt của bà ta đã dán chặt vào nó.
Thật tốt nếu đó là thông báo của con trai bà ta.
Tùy Khâm cầm tờ thông báo trước mặt bà ta, mặc dù nó được gói trong hộp chuyển phát nhanh, nhưng anh có thể cảm nhận được sức nặng.
Anh cụp mắt nhìn người trên mặt đất, khóe môi cong lên rất khó phát hiện: “Hoàng Trạch đang muốn dùng giấy báo nhập học của tôi sao?”
Đồng tử của Hoàng Hồng Anh co rút lại, bà ta thật sự nghĩ như vậy.
Nó phải là của con trai bà ta!
Nữ giáo viên không thể không nói: "Tìm hiểu thêm về luật pháp đi.

Việc thay thế người khác vào đại học là phạm pháp, bây giờ rất dễ bị phát hiện.

Không phải cứ cầm giấy báo là được.”
Lâm Bạch Du nhếch môi.
Trong giấc mơ của cô, vì cô mù và không quen với những thứ này mà bị em họ cầm giấy báo đi.
Có thể sau đó, cô em họ đã không thành công.
Nhưng cô không biết bất kỳ điều gì trong số này.
Hoàng Hồng Anh không chịu thừa nhận: "Mày nói nhảm nhí gì vậy! Tao nói lúc nào vậy? Tùy Khâm, tao lấy về thay mày.

Chúng ta là thân thích, khi nào thì mày chuyển về?”
Lâm Bạch Du nói: “Bà thật là không biết xấu hổ.

"
"Mày là ai?" Hoàng Hồng Anh trừng mắt, đang định nói thì Tùy Khâm đã nói: “Tôi sẽ quay trở lại và lấy những thứ ban đầu của tôi."
Khi Hoàng Hồng Anh nghe thấy điều này, trái tim bà ta ngừng đập một nhịp: "Vậy...!Vậy thì mày nên ở bên ngoài đi!"
Lâm Bạch Du cũng có giấy báo của chính mình.

Cô hỏi về giấy báo của Tần Bắc Bắc, biết được là do bố Tần đến lấy, cô liền nhìn về phía Tùy Khâm: "Đi thôi."
Hoàng Hồng Anh đuổi theo bọn họ ra ngoài, nhưng Tùy Khâm chỉ hỏi: “Bà rảnh rỗi như vậy, sao không tìm luật sư, không thì kêu con trai học lại.”
Anh tỏ vẻ không thương tiếc: “Có lẽ có cơ hội vào đại học.”
Lâm Bạch Du gật đầu: "Đúng."
Đi được mấy bước, vẫn có thể nghe thấy tiếng mắng chửi của Hoàng Hồng Anh, lại sợ bị Tùy Khâm nghe thấy, giọng nói của bà ta đã dần nhỏ lại.

Nếu bạn có đọc truyện ở trang xong cũng nhớ qua Luvevaland.co để ủng hộ nhóm dịch để tụi mình có động lực hoàn thêm nhiều bộ nữa nhé.


Lâm Bạch Du tò mò: "Cậu ta thật sự không học đại học? Không phải nói đạt điểm cao sao?"
Tùy Khâm nhẹ giọng nói: "Cậu ta thường chép bài, làm sao có thể vượt qua bài thi."
"Có lẽ là quả báo." Cô đổi chủ đề: “Không biết khi nào sẽ mở phiên tòa.”
“Ít nhất phải mất vài tháng, nhất định có thể trong năm nay.” Tùy Khâm mở ô che nắng: “Đừng lo lắng."
Lâm Bạch Du cong môi: "Em không lo lắng.

A Khâm rất tài giỏi."
-
Liễu Phương chưa bao giờ hỏi mong muốn của Lâm Bạch Du trước đây, theo ý kiến ​​của bà, nếu một đứa trẻ được điểm như vậy trong bài thi thì có thể tự học bất cứ thứ gì.
Khi mở thông báo ra và nhìn thấy dòng chữ "y học lâm sàng", bà đau khổ nói: "Làm bác sĩ quá bận rộn, vào giữa đêm cũng bị gọi đi."
Lâm Bạch Du ngạc nhiên: "Các bậc cha mẹ khác đều rất muốn con cái học y đấy.”
Liễu Phương nói: “Nếu con là một giáo viên, mẹ sẽ cảm thấy thoải mái nhất."
Bà vỗ đầu con gái mình: “Con không sợ mổ xẻ chảy máu hay sao?"
Lâm Bạch Du chớp mắt: “Nếu con học y khoa, con có thể tự chăm sóc nếu bị thương.

Sẽ không bị phát hiện có vấn đề gì đặc biệt.”
Liễu Phương nghĩ đến đây rồi nói: “Vậy thì học y khoa là tốt rồi.


Bà lại nhìn về chuyên ngành của Tùy Khâm, nhìn thấy dòng chữ trên đó: thiên văn học, nhưng không hiểu: “Nghiên cứu này là gì? Liên quan đến ngữ văn sao?”
Tùy Khâm cũng bị lời giải thích của bà làm cho sững sờ.
Anh nói: “Nghiên cứu vũ trụ.”
Lâm Bạch Du đã nghĩ về những gì anh nói lúc đầu, và vấn đề này sẽ trở thành một bí mật giữa họ: “Dù sao thì nó cũng rất phức tạp.”
Liễu Phương nói: “Thích là được.”
Điểm của anh tốt như vậy, anh phải biết học cái gì về chuyện này, bà không cần lo lắng.
“Về phần học phí, cháu không phải lo lắng.” Liễu Phương nói nhẹ nhàng, nếu nhà ai có thủ khoa, đêm nay bọn họ sẽ có một giấc mộng ngọt ngào.
Bà đưa tiền cũng sẽ không đau lòng.
Tùy Khâm cong môi: “Cháu có rồi.”
Liễu Phương hỏi: “Đừng cậy mạnh, vụ kiện của cháu còn chưa bắt đầu.”
Tùy Khâm bất lực: “Thật.”
Lâm Bạch Du nói thêm: “Mẹ, bây giờ cậu ấy còn có tiền hơn mẹ.”
Học phí của Tùy Khâm hoàn toàn miễn phí, không những thế còn thưởng cho anh thêm, ngoài ra, trường Trung học phổ thông số 8, thành phố và tỉnh đều có thưởng.
Khi nhìn thấy số dư, Liễu Phương có tâm trạng phức tạp.
Thật đúng là...
Bà nhìn con gái đang cười khúc khích: “Con cười cái gì vậy, tiền thưởng của con chỉ là vẩy nước thôi.”

Lâm Bạch Du: “...”
Tùy Khâm quay mặt sang một bên, chậm rãi nói: “Của cháu cũng là của cô ấy.”
Đây là lần đầu tiên anh nói rõ ràng như vậy.
Liễu Phương sững sờ, Lâm Bạch Du không ngờ tới, hai mẹ con nhìn nhau chằm chằm, Tùy Khâm bình tĩnh đưa tấm thẻ vào tay Lâm Bạch Du.
Đến tối, hai mẹ con ngủ cùng nhau.
Liễu Phương nói: “Tinh Tinh, con còn có nhiều tiền hơn mẹ.”
Lâm Bạch Du đáp: “Đó là của Tùy Khâm, không phải của con.”
Liễu Phương thở dài: “Ánh mắt của mẹ không tốt bằng của con.”
Lâm Bạch Du nhớ lại giấc mơ của cô.

Cô đã trải qua thời gian quá lâu mà không có mẹ.

Lần này, cô rất hài lòng.
Cô ôm Liễu Phương: “Mẹ, con sẽ cố gắng kiếm tiền để nuôi mẹ.”
Con gái ngoan ngoãn, trái tim Liễu Phương tan chảy.
Bà hôn lên trán Lâm Bạch Du: “Đi ngủ đi, quản gia nhỏ.


Cái tên này làm vẻ mặt của Lâm Bạch Du đỏ bừng, may mà đèn đã tắt nên Liễu Phương không nhìn thấy vẻ mặt thẹn thùng của con gái.
-
Trong mắt Liễu Phương, Tùy Khâm rất tốt, gia đình anh cũng vậy.
Bà nghĩ xa hơn, sau này con gái không có cha mẹ chồng, không phải hầu hạ người già, cuộc sống sẽ dễ dàng.
Chỉ là điều bà lo lắng chính là việc chuyển giao vết thương giữa Lâm Bạch Du và Tùy Khâm.
Liễu Phương bắt đầu lo lắng về một vấn đề mà trước đây bà chưa từng nghĩ tới, sau này sinh ra con thì sao, việc này chắc chắn sẽ gây ra vết thương.
Trừ khi không sinh con thì sẽ không có vấn đề gì.
Ngày hôm sau, khi Liễu Phương đang nấu bánh bao trong bếp, bà giật mình khi nghe thấy tiếng khóc của con gái mình từ phòng tắm.
“Mẹ, mẹ có nhìn thấy nốt ruồi của con không?” Lâm Bạch Du chỉ vào trán hỏi: “Mất rồi sao?”
Liễu Phương gật đầu: “Mất rồi.”
Bà cũng không ngạc nhiên khi trước đó màu sắc đã nhạt đi.

Nếu bạn có đọc truyện ở trang xong cũng nhớ qua Luvevaland.co để ủng hộ nhóm dịch để tụi mình có động lực hoàn thêm nhiều bộ nữa nhé.

Nói ra cũng lạ thật, nhìn quen dáng vẻ Bồ tát nhỏ của con gái rồi, tự dưng lại mất đi nốt ruồi son đã theo mười tám năm,đáng ra người làm mẹ như bà phải cảm thấy kỳ lạ.
Nhưng bà đã không.
Bà dường như đã quen với việc có một cô con gái như vậy.
Lâm Bạch Du nhìn mình trong gương, khuôn mặt trắng như sứ không có một chút khuyết điểm nào, màu đỏ tươi từng gây chú ý nhất đã biến mất.
Mấy ngày nay cô còn đang suy nghĩ, tại sao không tiếp tục nhạt đi.
Hóa ra lần tiếp theo nó nhạt đi lại trực tiếp biến mất.
Nốt ruồi giữa hai lông mày, vốn không tồn tại trong giấc mơ của cô, rốt cuộc đã biến mất khỏi thế giới của cô.
Trong khi Tùy Khâm còn chưa biết điều đó, Lâm Bạch Du đã dùng một con dao nghệ thuật để nhẹ nhàng cứa vào ngón tay út của mình.
Một vết thương vài mm xuất hiện.
Một lúc sau, vết thương tấy đỏ, nhưng không chảy nhiều máu, do vết thương quá nhỏ nên không đến mức này.
Lâm Bạch Du đợi một lúc lâu, từ e ngại chuyển sang yên tâm.
Vết thương vẫn luôn ở đó, nó không lành và không mất đi.
Cô lo lắng trong lòng hơn một tháng, cuối cùng lại bình thường, mối quan hệ không nên tồn tại trên đời này đã trở lại như cũ.

Lâm Bạch Du không nói điều ước hay điều gì khác, chỉ nói với Liễu Phương rằng vết thương trong tương lai của cô sẽ không thể chuyển di cho Tùy Khâm nữa.
Liễu Phương rất ngạc nhiên và ý thức về sự ích kỷ của mình, bởi vì trước tiên bà là một người mẹ, nhưng bà sẽ không bao giờ nói ra điều đó.
Thấy con gái vui vẻ như vậy, bà chỉ cười nói: “Mẹ hiểu rồi, con hãy đi báo tin vui cho Tùy Khâm.”
“Vâng.”
Lâm Bạch Du gõ cửa phòng Tùy Khâm, gõ mạnh một cái, cánh cửa đột nhiên mở ra.
Tay cô đập vào ngực Tùy Khâm.
Tuy rằng cũng cứng, nhưng so với cửa cũng thoải mái hơn nhiều, cảm giác rất thích.
Giữa mùa hè khô nóng, Tùy Khâm chỉ mặc một chiếc áo phông mỏng, lần gõ của cô như gõ vào da thịt anh, khiến trong lòng anh gợn sóng.
Anh nắm lấy tay cô và kéo cô vào phòng một cách thoải mái.
“Vậy là anh tỉnh rồi, em còn tưởng rằng anh còn chưa tỉnh, anh đang làm gì vậy?” Tâm trạng Lâm Bạch Du tốt, đôi môi khép lại mở ra, huyên thuyên không ngừng.
Nắm tay nhau trong mùa hè là vô cùng nóng.
Nhưng Tùy Khâm không muốn buông tay.
“Nốt ruồi của em biến mất rồi.” Lâm Bạch Du lại nói: “Hơn nữa, sau này nếu em bị bệnh và bị thương, nó sẽ không chuyển sang anh, em đã thử hết rồi.”
Tùy Khâm đột nhiên cau mày.

Nếu bạn có đọc truyện ở trang xong cũng nhớ qua Luvevaland.co để ủng hộ nhóm dịch để tụi mình có động lực hoàn thêm nhiều bộ nữa nhé.

Anh dừng lại: “Em đã thử rồi? Làm thế nào?”
Lâm Bạch Du duỗi tay trái giơ ngón cái nhỏ lên: “Nhìn xem.”
Trên ngón tay mảnh khảnh kia có thể nhìn thấy một vết thương nhỏ, Tùy Khâm lẩm bẩm nói: “Em còn biết chừng mực.”
“Em chỉ vẽ thử thôi.” Lâm Bạch Du nắm lấy tay anh và cúi xuống gần hơn để nhìn vào ngón tay út của anh: “Để em nhìn tay anh.”
Ngón út có chút chai sạn của anh không có gì.
Lâm Bạch Du ngạc nhiên: “Không có.”
Tùy Khâm nhìn hồi lâu, trầm giọng nói: “Thôi, không nói nữa.”
Bí mật được chia sẻ và mối quan hệ không thể thay đổi mà anh và Lâm Bạch Du từng có đã trở thành kỷ niệm.
Lâm Bạch Du nhận thấy sự im lặng của anh, cô nói một điều khác: “Em không biết tại sao nốt ruồi của em đột nhiên biến mất.”
Tùy Khâm nghĩ: “Vì chuyện xảy ra ngày hôm qua.”
Lâm Bạch Du hiểu ngay lập tức.
Cuộc sống của cô đã thay đổi và cô không còn bị gò bó nữa, điều mà cô hối hận nhất trong quá khứ sẽ không bao giờ xảy ra với Tùy Khâm và sẽ không bao giờ xảy ra nữa.
Thế giới thật giả lẫn lộn.
Cô được tái sinh thành một cuộc sống mới và biết được sự thật thông qua một giấc mơ.
Đôi tay của Tùy Khâm rất to lớn, xương cốt rắn chắc và rất đẹp.
Lâm Bạch Du mở tay ra, chen vào giữa các ngón tay và siết chặt tay anh.
Cô nói: “A Khâm, dù thế giới có đúng hay sai, em cũng sẽ chạy đến bên anh.”
Tùy Khâm nhướng mày đáp lại hành vi của cô, dùng ngón tay đan vào nhau, giọng nói rõ ràng và trìu mến.
“Hứa với tiểu Bồ tát.”
“Tùy Khâm sẽ yêu Lâm Bạch Du suốt đời, kiếp sau, kiếp sau, mãi mãi.”
Một ngôi sao rơi xuống trái tim anh, từ đó anh có cả một vũ trụ.
*
Chúng ta là những người yêu nhau do Chúa Trời ban tặng.
Dưới dải Ngân hà, mãi mãi yêu nhau.

------oOo------

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương