Lâm Bạch Du chỉ mong rằng anh có thể ích kỷ một chút, như vậy thì sẽ không phải lúc nào cũng vất vả như vậy.

Cô suy nghĩ một chút, rồi trả lời: “Bởi vì tôi chưa nhìn thấy nó.”

Lâm Bạch Du chỉ nhìn thấy khía cạnh không vụ lợi của anh.

Anh không trách cô vì những lần bị thương mà anh đã phải chịu đựng trong suốt mười bảy năm qua, anh cũng không đòi hỏi sự đền bù nên thuộc về mình.

Tùy Khâm chỉ im lặng tiếp nhận tất cả.

Anh chưa bao giờ thất vọng về thế giới này.

Tùy Khâm bật cười trước câu nói của Lâm Bạch Du: “Cậu chưa nhìn thấy không có nghĩa là nó không tồn tại.”
Lâm Bạch Du vô cùng cao hứng: “Vậy cậu có thể cho tôi thấy mà.”
“...” Có đôi khi Tùy Khâm luôn không nói nên lời trước lời nói của cô.


Làm gì có ai muốn nhìn thấy người khác ích kỷ cơ chứ, nhưng cô gái trước mặt lại khác với những người khác, cô luôn mong rằng anh có thể chỉ biết mỗi bản thân mình.

Tùy Khâm chống tay lên bàn, chậm rãi nói với cô: “Người như tôi, không ích kỷ thì không thể sống sót được.”
Anh ích kỷ, vì vậy anh mới có thể bình yên vô sự dưới bàn tay của Hoàng Hồng Anh.

Anh ích kỷ nên đã rời khỏi đội bóng rổ, không quan tâm đến vinh dự của bọn họ.
Anh đủ ích kỷ nên mới sống một mình.

Lâm Bạch Du “ừm” một tiếng: “Tôi biết.”
Nhưng tôi muốn cậu sống nhẹ nhàng hơn một chút, tại sao cậu lại không thể chấp nhận lòng tốt của tôi mà không chút có gánh nặng nào.

Tuy nhiên, như vậy thì không phải là Tùy Khâm nữa.

Lâm Bạch Du không muốn tiếp tục cái đề tài không có kết quả này, chỉ nói: “Cậu đã từng nghe qua một câu nói, con người muốn ích kỷ thì rất dễ, nhưng yêu bản thân thì rất khó chưa?”
“Tùy Khâm, tôi hi vọng cậu có thể yêu thương bản thân mình.”
Tùy Khâm sững sờ một lúc, nhìn thấy vẻ mặt nghiêm túc của cô, anh nở nụ cười hiếm thấy, như thể đang thản nhiên đáp lại lời cô.
“Nghe rồi.”
Lâm Bạch Du nheo mắt.
Lúc này, cô chỉ biết là anh đã nghe thấy, nhưng cô không biết Tùy Khâm nghe được câu này như thế nào, nên đã triển khai thành một bước khác.
Lúc này, cô chỉ hy vọng:
“Tôi hy vọng cậu có thể yêu bản thân mình một cách cuồng nhiệt và điên cuồng.”

-
Danh sách đăng ký đại hội thể thao cuối cùng không được điền đầy đủ, nhưng hầu hết các hạng mục đều có người tham dự, nên sẽ không đến nỗi trống không.
Lâm Bạch Du nghĩ rằng cô và nhóm Tần Bắc Bắc sẽ vô cùng nhàn nhã xem mọi người thi đấu xong, rồi đi ăn chút đồ ăn vặt, rồi đi dạo xung quanh.

Nếu bạn có đọc truyện ở trang xong cũng nhớ qua Luvevaland.co để ủng hộ nhóm dịch để tụi mình có động lực hoàn thêm nhiều bộ nữa nhé.

Không ngờ, trước giờ tự học buổi tối tiết thứ hai có người tới cửa lớp 12/1.
Lâm Bạch Du kinh ngạc: “Trường học còn có đài phát thanh nữa à?”
Chu Văn Vũ phụ trách đài phát thanh âm thầm nói: “Đương nhiên là có rồi, nếu không thì trước mỗi buổi tối tự học ai mở nhạc cho mọi người nghe.”
Lâm Bạch Du nhớ lại: “Tôi toàn nghe thấy nhạc tiếng Anh, nên tôi cứ tưởng là nhà trường sắp xếp để chúng ta rèn luyện.”
Tần Bắc Bắc phụt cười nói: “Tinh Tinh, cậu thật là đáng yêu.”
Chu Văn Vũ nói: “Đại hội thể thao hàng năm đài phát thanh đều có hoạt động đọc văn.

Đó là đọc một số câu cổ vũ do mỗi lớp gửi đến.

Năm nay, có rất nhiều người tiến cử mọi người với tôi.”
Lâm Bạch Du chưa bao giờ làm chuyện này.
“Tôi vẫn muốn xem thi đấu hơn.”
Cô không thể bỏ lỡ trận đấu của Tùy Khâm được.
“Chúng tôi sẽ chuyển ba bàn đến một nơi râm mát bên ngoài sân thi đấu, đến lúc đó hai người sẽ biết thôi, sẽ không bỏ lỡ cuộc thi đâu.”
Thấy Lâm Bạch Du và Tần Bắc Bắc có hứng thú, Chu Văn Vũ lại bổ sung thêm: “Nếu như các cậu tự đọc, các cậu có thể đọc bản thảo của chính mình, còn nếu là người khác, thì chỉ chọn ngẫu nhiên mà thôi.”
Tần Bắc Bắc ghé vào tai Lâm Bạch Du nói: “Cậu đọc cho Tùy Khâm đi.”
Lâm Bạch Du rõ ràng là đã vô cùng động lòng rồi.

Chu Văn Vũ vui mừng khôn xiết, Lâm Bạch Du và Tần Bắc Bắc hiện tại là những hoa khôi được công nhận trong trường, nếu như ngồi ở chỗ đó, nói không chừng bài viết sẽ được gửi đến liên tục.

“Quyết định như vậy nha!”
“Nhân tiện, trong đại hội thể thao, nếu hai cậu gặp phải bài viết nào có ngầm ý tỏ tình thì có thể đọc nó, còn nếu như mà quá rõ ràng thì thôi bỏ đi nhé.”
Lâm Bạch Du hỏi: “Như thế nào là quá rõ ràng?”
Chu Văn Vũ đỏ mặt: “Dù sao thì chính là kiểu mà nếu giáo viên nghe xong sẽ nổi nóng đó.”
Mặc dù Lâm Bạch Du không biết mình sẽ viết cái gì, nhưng chắc là sẽ không làm cho giáo viên tức giận đâu - nếu không, Tùy Khâm có thể là người nổi giận trước.
-
Lâm Bạch Du đã giấu chuyện này lại trước.

Buổi tối trước khi tan học, cô nhớ đến chuyện cuối tuần, hỏi Tùy Khâm: “Người của trường trung học số 7 chắc là sẽ không đến tìm cậu để tính sổ đâu, đúng không?”
Khi Tùy Khâm bắt gặp ánh mắt của cô, đáng lẽ anh nên không chút do dự nói “có”, nhưng anh chỉ nói hai chữ: “Không đâu.”
Lâm Bạch Du gật đầu: “Cậu ta là người làm sai trước, nếu tìm chắc cũng sẽ thấy ngại.

Nếu thật sự tìm cậu, cậu cứ nói cho tôi biết.”

Tùy Khâm cả kinh nhìn cô: “Nói với cậu có tác dụng gì, cậu đánh nhau với cậu ta à?”
Lâm Bạch Du nói: “Tôi có thể gọi cảnh sát, báo cho giáo viên.”
Theo quan điểm của Tùy Khâm, những phương pháp này đều như muối bỏ biển.
Anh không biết tại sao mà mình lại không muốn nói với cô rằng anh sống cùng với Hoàng Trạch.

Đêm qua anh đã ở cửa hàng, tối nay về chắc chắn sẽ xảy ra một cuộc xung đột nữa thôi.
Cô không cần biết bất cứ điều gì cả.
“Về đi.” Cuối cùng Tùy Khâm nói.
“Ngày mai gặp lại.”
Lâm Bạch Du xua tay: “Nhớ bôi thuốc, tôi sẽ kiểm tra đấy.”
Tùy Khâm đút tay vào túi quần: “Tôi nghe rồi, chủ nhiệm Lâm ạ.”
Lâm Bạch Du bất thình lình bị gọi như vậy, cô sững sờ vài giây, sau đó nhận ra rằng anh đang trêu chọc cô là giáo viên chủ nhiệm.
Chỉ cần anh nghe lời, có gọi cô là hiệu trưởng Lâm cũng được.
Lâm Bạch Du nhớ khi Tùy Khâm gọi cô là chủ nhiệm Lâm, thật là đẹp trai.
Hy vọng rằng vết sẹo đó sẽ sớm biến mất khỏi mặt Tùy Khâm.
-
Mười giờ tối, phố Nam Hoè vắng lặng, chỉ có tầng hai của một số nhà vẫn còn bật đèn và kéo rèm cửa sổ.
Số 54 sáng tỏ như ban ngày.
Khi Hoàng Trạch trở về nhà sau tiết tự học buổi tối, Hoàng Hồng Anh sẽ chuẩn bị bữa tối cho cậu ta ăn, vì vậy bình thường mười một giờ cậu ta mới ngủ.
Hoàng Trạch ăn xong cháo liền nói: “Tùy Khâm tối hôm qua không có trở về.”
Hoàng Hồng Anh chẳng thèm để ý: “Quan tâm nó làm gì, Tiểu Trạch, con đừng có mà học thói hư theo nó, buổi tối không về nhà ở, đó đều là chuyện của bọn giang hồ làm đấy, con nhìn xem sau này nó có thể có tương lai gì chứ, ngoại trừ đi ăn xin, không thì đi làm trên công trường, con phải ngồi trong văn phòng, hưởng máy lạnh đó nhé.”
Khi bà ta nhắc tới kỳ vọng tương lại, mặc dù Hoàng Trạch coi thường cái kế hoạch bà ta lập ra cho cậu ta, nhưng khi nghe thấy kết cục của Tùy Khâm, trong lòng cậu ta lại nhẹ nhõm đi không ít.
“Đương nhiên rồi, thành tích của cậu ta có tốt đâu.”
“Cho nên mới nói, lúc còn nhỏ thông minh thì có ích lợi gì?” Hoàng Hồng Anh khinh thường nói: “Trước đây nhà chú nhỏ của con dán đầy bằng khen, nhưng bây giờ cũng chỉ thi được có mấy chục điểm thôi đó sao, Tiểu Trạch, con phải chăm chỉ học hành, thời gian chỉ còn không tới một năm nữa thôi, cố gắng cải thiện lên đến hạng 300 đi nhé.”
Lúc trước, bà ta ngưỡng mộ, ghen tỵ với bố mẹ của Tùy Khâm.
Ghen tị gia cảnh sung túc của bọn họ, ghen tỵ với mẹ của Tùy Khâm vì có một đứa con thông minh như anh, ghen tị với sự dịu dàng và chu đáo của bố Tùy Khâm đối với mẹ anh.
Tại sao gả cho hai anh em, bà ta lại trở thành một người phụ nữ luống tuổi có chồng ở phố Nam Hoè.
Vì vậy, khi Tùy Khâm đến nhà bà ta, bà ta đã trả đũa tất cả những gì mà mẹ của Tùy Khâm từng có được.
Thành tích của Tùy Khâm rất tốt, vì vậy bà ta không cho anh thời gian để học.
Không biết từ bao giờ, hình như sau năm lớp 10, điểm của Tùy Khâm bắt đầu giảm sút, bắt đầu lu mờ trong đám đông.
Hoàng Hồng Anh lo lắng nên hối thúc Hoàng Trạch học mỗi ngày.

Nếu bạn có đọc truyện ở trang xong cũng nhớ qua Luvevaland.co để ủng hộ nhóm dịch để tụi mình có động lực hoàn thêm nhiều bộ nữa nhé.

Số học sinh của trường trung học cơ sở số 7 cũng gần với trường trung học cơ sở số 8.

Hoàng Trạch hiện đứng hạng 500, tính theo điểm số của những năm trước, cậu ta đang lơ lửng giữa trường hạng 1 và trường hạng 2.

Ở trên phố Nam Hoè, mọi người đều nói đó là thành tích tốt.
Nhắc đến chuyện này, Hoàng Trạch chột dạ và cáu kỉnh, trực tiếp ngắt lời bà ta: “Đừng lo lắng về chuyện đó nữa, con đã rất nỗ lực rồi.”
Làm sao cậu ta có thể biết được mình thi đại học được bao nhiêu điểm.
Bây giờ có thể được như thế này, cậu ta đã rất mạo hiểm rồi.
Hoàng Hồng Anh lập tức nói: “Được rồi, được rồi, không nói nữa, mẹ chỉ đang chờ giấy báo nhập học của con năm sau, đến lúc đó sẽ mở một bữa tiệc lớn mừng nhập học.”
Bà ta đã muốn rời khỏi phố Nam Hoè từ lâu rồi.
Đến lúc đó, bà ta sẽ trực tiếp mua nhà, đứng tên cho con trai bà ta.
Sau khi Hoàng Hồng Anh trở lại phòng, Hoàng Trạch quay đầu lại thì nhìn thấy Tùy Khâm đã trở về rồi.
Cậu ta nhanh chóng chuyển toàn bộ sự chú ý của mình ra khỏi thành tích kiểm tra: “Tôi còn tưởng rằng cậu sẽ không dám quay về nữa!”
Tùy Khâm thậm chí còn không thèm nhìn cậu ta.
Hoàng Trạch ném cái thìa: “Tùy Khâm, cậu dừng lại.”
Cậu ta gọi ba lần liên tiếp, nhưng Tùy Khâm không muốn cậu ta gọi Hoàng Hồng Anh tỉnh dậy, để tránh phát sinh thêm rắc rối khác.
“Cậu có chuyện gì à?” Anh lạnh lùng nói.
“Tùy Khâm, cậu xin lỗi tôi đi.” Hoàng Trạch chỉ chỉ trên mặt đất: “Quỳ xuống là được.”
Ánh mắt Tùy Khâm nhìn cậu ta như thể đang nhìn một kẻ ngốc.
Hoàng Trạch nghĩ đến ánh mắt mà mọi người nhìn mình hồi sáng, cậu ta tức giận vô cùng: “Có phải cậu không muốn sống ở đây nữa đúng không?”
Tùy Khâm chậm rãi nói: “Đuổi tôi đi à?”
Hoàng Trạch nghĩ rằng lời đe dọa của mình đã có tác dụng: “Chọn một trong hai.”
Tùy Khâm lạnh lùng liếc cậu ta một cái: “Có muốn rửa mặt lần nữa cho tỉnh táo không?”
Hoàng Trạch dường như đã trở lại dáng vẻ xấu hổ của ngày hôm đó, trước mặt đồng đội, trước mắt mọi người, cậu ta đã bị ném xuống một vũng nước bẩn.
Cậu ta vô thức lao tới.
Nhưng cậu ta đã quên mất là ngay từ đầu mình đã không phải là đối thủ của Tùy Khâm, cậu ta chẳng qua chỉ là đang lặp lại cảnh tượng trước đây thêm một lần nữa mà thôi.
Khóe môi Tùy Khâm cong lên, nhìn Hoàng Trạch dừng ở trước mặt mình.
Nhìn khuôn mặt đầy băng gạc, vẻ mặt Hoàng Trạch ảm đạm, đột nhiên nở nụ cười: “Tùy Khâm, tôi cũng không muốn cậu xin lỗi.”
“Cậu nhường cô gái đó cho tôi là được.”
Những lời cậu ta nói ra cũng vô liêm sỉ đến cực độ như biểu hiện trên khuôn mặt của cậu ta.
Lần đầu tiên Tùy Khâm nhìn thẳng vào mắt Hoàng Trạch: “Nhường?”
Cậu ta có biết cậu ta đang nói cái gì không?
Cậu ta có biết từ này có nghĩa là gì không?
“Đúng vậy.” Hoàng Trạch nghĩ rằng mình đã nắm được thóp của anh: “Nếu không tôi sẽ nói cho mẹ tôi biết chuyện này, cậu cũng đừng mơ tới việc sống ở đây nữa, cậu phải đi ra ngoài đường ăn mày, cậu có biết ăn mày sống ở đâu không? Trong hầm cầu đấy… “
Cậu ta quang minh chính đại nói: “Hơn nữa mặt của cậu cũng không khỏi được đâu, bị một vết sẹo lớn như vậy làm người ta sợ hãi thì phải làm sao!”
Tùy Khâm nhìn con người đang giả vờ giả vịt trước mặt, sự chán ghét trong mắt dâng lên như thủy triều.
“Cậu nhìn tôi như vậy làm gì?” Hoàng Trạch bị đôi mắt đen kịt đó nhìn đến độ cảm thấy lạnh sống lưng, thẹn quá hóa giận, đưa tay ra đẩy anh một cái.
Tay của cậu ta giơ đến giữa không trung đã bị tóm lấy.

Nếu bạn có đọc truyện ở trang xong cũng nhớ qua Luvevaland.co để ủng hộ nhóm dịch để tụi mình có động lực hoàn thêm nhiều bộ nữa nhé.

Rõ ràng là đều chơi bóng rổ, nhưng ở trước mặt Tùy Khâm cậu ta lại hoàn toàn không thể nào phản kháng lại.

Tùy Khâm bóp chặt cánh tay của cậu ta, nhưng lại như đang bóp cổ cậu ta, khiến cậu ta không thể nào thở nổi.

Hoàng Trạch định rụt tay của mình lại nhưng không thành công, bắt gặp đôi mắt đen sẫm của Tùy Khâm, đáy lòng cậu ta đột nhiên hoảng sợ: “Cậu, cậu muốn làm gì, đây là nhà của tôi! Mẹ!”
Giọng nói của Hoàng Hồng Anh từ phòng ngủ chính truyền ra: “Tiểu Trạch, sao vậy?”
Hoàng Trạch đắc ý định rút tay của mình lại lần nữa, Tùy Khâm cong môi, trực tiếp đẩy cậu ta vào góc tường.


“Phịch” một tiếng, Hoàng Trạch bị đụng đến nổi hoa mắt chóng mắt.

Bởi vì cử động quá mức, băng gạc trên mặt Tùy Khâm bị anh kéo ra, một vết sẹo dài bằng ngón tay, trông chân thật đến đáng sợ.

Trên chiếc cổ trắng trẻo, lạnh lẽo khẽ xuất hiện những đường gân xanh.

Tùy Khâm đứng từ trên cao nhìn xuống cậu ta: “Sau này đừng để tôi nghe thấy thêm lần nào nữa.”
Từng chữ từng chữ, lạnh lẽo đến cực điểm.

Anh quay người đi.

Hoàng Trạch nhìn theo bóng lưng của cậu thiếu niên, dần dần chìm vào bóng tối cuối hành lang, như một âm hồn sống trong căn phòng đó.

Còn cậu ta là người đầu tiên bị âm hồn đó nhắm đến, toàn thân bị bao trùm bởi khí lạnh.

“Con trai, có chuyện gì vậy, sao con lại ngồi trên mặt đất!” Hoàng Hồng Anh vừa bước ra ngoài đã kinh ngạc thốt lên.

Hoàng Trạch như tỉnh dậy khỏi giấc mơ.

Ban nãy cậu ta vậy mà đã sợ hãi rồi!
“Té ngã!” Cậu tức giận, hung hăng hỏi: “Mẹ, khi nào thì mẹ sẽ đuổi Tùy Khâm ra ngoài?”
“Sao lại nói đến chuyện này rồi, mẹ cũng đang nghĩ, không phải là do bố con sợ người khác nói! Nó cũng đã trưởng thành rồi, cũng đã đến lúc...”
-
Trong căn phòng nhỏ, một tia sáng xuất hiện.
Một cánh cửa không thể ngăn nổi tiếng nói bên ngoài, Hoàng Hồng Anh nói đến khúc sau liền cố ý hạ giọng vì sợ bị nghe thấy.
Tùy Khâm không bật đèn, đứng trong bóng tối, mở khóa điện thoại, trong Wechat vừa mới nhận được một tin nhắn.
Lâm Bạch Du: [Hình ảnh]
Đầu ngón tay anh nhấn vào.
Bức tranh được phóng to, cực kỳ tối.
Bức ảnh chiếm toàn bộ màn hình, căn phòng lại một lần nữa chìm vào bóng tối vô biên, Tùy Khâm đang ở trong đó nhìn thấy một vài chấm sáng ở chính giữa bức ảnh.
Trên màn hình hiện lên một thông báo mới.
Lâm Bạch Du: [Người nhìn thấy các vì sao* đều sẽ có một đêm ngon giấc.]
*Vì sao tiếng trung là 星星 – Tinh Tinh, giống biệt danh của Lâm Bạch Du.
Lâm Bạch Du: [Bạn học Tùy, ngủ ngon nhé.]
Tùy Khâm buông tay.

Nếu bạn có đọc truyện ở trang xong cũng nhớ qua Luvevaland.co để ủng hộ nhóm dịch để tụi mình có động lực hoàn thêm nhiều bộ nữa nhé.

Nếu như chỉ có một mình anh nhìn thấy, chỉ có một mình anh có giấc mơ đẹp, thì sẽ tốt hơn rồi.
Anh ích kỉ như thế đấy.
**
“Tất cả sự không vụ lợi của tôi cuối cùng sẽ trở thành những ham muốn ích kỷ của một mình tôi.”

------oOo------

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương