Bỏ Ta Còn Ai
-
Chương 91: Chờ đợi dài dằng dặc
Edit: sena
Đêm nay sao dài như vậy, dài dằng dặc giống như không có tận cùng. Sự thống khổ đủ để ghi khắc cả đời. Chỉ hy vọng cuộc đời này không phải chịu hành hạ như vậy nữa.
Chờ rồi chờ, thời gian giống như đứng lại, đồng hồ cát từ từ chảy, bằng mắt thường sẽ nhìn không ra có bất cứ cái gì đang trôi, làm thế nào cũng không thấy bình minh. Trong lòng nhảy lên nhảy xuống, không làm cách nào để bình tĩnh được, giống như bị rán trong chảo dầu, khó chịu vô cùng, chỉ sợ hắn bị cái gì ngoài ý muốn.
Lúc này nàng căm thù trong thân phận người trong hoàng thất của Vân Lam đến tận xương tuỷ, chỉ hy vọng hắn là một người dân bình thường, không có bất cứ trách nhiệm gì, chỉ phải canh giữ ở bên người nàng. Nàng không cần cẩm y ngọc thực, cũng không cần địa vị, chỉ cần hai vợ chồng sống một cuộc sống bình bình an an là được.
Nàng cầu xin một đêm này nhanh chóng trôi qua, sớm một chút có thể nhìn thấy hắn trở về bình an. Chờ đợi là một việc rất là khó chịu, trong lòng sợ hãi, trái tim luôn bị treo cao, không dám thả một chút nào. Từng giây phút qua đi chính là một sự dày vò.
Minh Đang ngây ngốc ngồi ở trên ghế, si ngốc nhìn nhắm cửa lớn đã đóng chặt ở ngoài sân, mong chờ ngay sau đó có thể nhìn thấy hắn đẩy cửa đi vào, nở nụ cười vân đạm phong khinh, đi đến ôm lấy nàng nói rằng toàn bộ chuyện đã kết thúc, sẽ không có việc gì.
Trong đại sảnh ngoại trừ Bình An canh giữ, còn có Hồng Thược và Bích Liên đều đã ngồi ở một bên yên lặng làm bạn với nàng. Lòng của mọi người đều đã vô cùng nặng nề. Đối với bọn họ mà nói, sống chết của Vân Lam quan hệ đến vận mệnh nửa đời sau của bọn họ.
Nếu Vân Lam là người bại trận, cuộc sống sau này sẽ trở nên gian nan. Nếu hắn không đi ra, còn có thể giữ được tước vị, nhưng vừa đi ra ngoài, thì chuyện sau này sẽ rất khó đoán. Nhưng nếu là mấy vị ấy Vương gia kia nhận lấy quyền lực, chỉ sợ Phúc Vương Phủ cũng trở thành thuyền nhỏ bấp bênh, tùy thời sẽ bị nguy hiểm. Cuộc sống sau này của người trong phủ từ trên xuống dưới sẽ khó mà được yên ổn.
Tâm trạng của Bình An lại càng phức tạp, nhớ tới lời căn dặn mấy ngày trước của Vương gia. Nếu Vương gia không thể toàn thân rút lui trong trận biến cố này, thì hắn phải che chở, sắp xếp thật tốt cho mấy người Minh Đang dựa theo kế hoạch trước đó, nhanh chóng rời khỏi kinh thành, đến Dương Châu định cư. Ở nơi đó vương gia đã dàn xếp ổn thỏa, cái gì cũng đã chuẩn bị xong, nửa đời sau có thể sống an ổn.
Nhưng mà không có Vương gia, toàn bộ những cái này còn có ý nghĩa gì. Huống chi phu thê bọn họ tình thâm, vương phi có thể nghe sắp xếp của hắn, bỏ trốn một mình sao? Tính tình của Vương phi, thì ngay cả hắn cũng không có biện pháp gì. Cho dù có thể bắt nàng đưa ra ngoài, diennndanleqquydon khi đến Dương Châu nàng vẫn sẽ tức giận. Hắn không tin tưởng có thể thuận lợi hoàn thành nhiệm vụ mà Vương gia giao cho. Nhưng mà... Đây là yêu cầu cuối cùng của vương gia... trong lòng loạn như ma, nhưng trên mặt vẫn phải giả bộ trấn định tự nhiên.
Bích Liên đang mang thai, trong mắt lo lắng trùng điệp, ngoài miệng lại an ủi: “Tiểu thư, người đừng lo lắng, Vương gia sẽ không có việc gì, bên cạnh hắn có nhiều người đi theo như vậy...” Nàng liên tục nói một tràng dài, cũng không biết người khác có thể nghe được bao nhiêu.
“Hi vọng là như vậy.” Sắc mặt Minh Đang trắng bạch, cả người ngồi thẳng tắp không có chút lơi lỏng. Tuy là nói như vậy, nhưng đao kiếm là không có mắt, chuyện gì cũng có thể xảy ra. Nếu như bị đối thủ bắt giữ, vậy thì... Càng nghĩ càng đáng sợ, nàng không dám nghĩ tiếp nữa, trong lòng yên lặng cầu xin ông trời phù hộ. Từ trước đến nay nàng không phải là người tin Phật, nhưng ở lúc này, nàng không còn phương pháp khác, chỉ có thể gửi gắm hi vọng ở trên thần phật hư vô. Nếu lần này có thể để cho hắn bình an trở về, nàng nguyện ý dát lại vàng trên người Phật tổ.
Trong lòng Hồng Thược nặng nề, lo lắng của nàng còn thêm một tầng nữa, không biết tình huống của Dịch gia như thế nào? Hiện giờ nhớ lại cảnh lúc Dịch Phàm gần đi, dường như có để lộ ra một tin tức khiến người ta sợ hãi. Nàng mạnh mẽ đứng lên, xách ấm trà từ trên lò lửa xuống, đổ vài ly trà, trước tiên đưa cho Minh Đang: “Tiểu thư, uống ngụm trà nóng đi.”
“Đặt lên bàn đi, ta sẽ uống.” Minh Đang không muốn uống hay ăn bất cứ cái gì, trong lòng giống như kiến bò trên chảo nóng, khó chịu không thể nuốt trôi bất cứ thứ gì.
Hồng Thược thở dài trong lòng, cảm giác bất lực này thật sự rất khó chịu, rất dày vò, La gia có thể chịu được chấn động trong trận phong ba này hay không? Nếu La gia không thể may mắn thoát khỏi, vậy Dịch gia? Bọn họ vô tình với nàng, nhưng nàng lại không thể giả vờ lạnh lùng, không để ý cũng chẳng quan tâm được. Dịch Phàm hắn...
“Tiểu thư, sẽ không có việc gì.” Bích Liên lúng ta lúng túng nói nhẹ, nhưng mà chính nàng cũng không thể chắc chắn.
Cuối cùng Minh Đang cũng dời mắt từ cửa lớn trong viện kia sang trên người Bích Liên: “Không cần phải để ý đến ta, thân thể ngươi nặng nề, sang tây sương phòng ngủ một lát đi.”
Hiện giờ sân này là an toàn nhất, nàng gọi hầu hết hạ nhân tụ tập ở trong sân. Tuổi Hinh Nhi còn nhỏ nên ngủ ở trong sương phòng, bà vú, nha hoàn đều mặc quần áo tử tế, canh giữ ở bốn phía, vẻ mặt cảm thấy không yên đến cực điểm.
Làm sao Bích Liên có thể chịu đi, nơi này có những người quan trọng nhất trong cuộc sống của nàng, phải đối đầu với nguy hiểm lớn nhất trong cuộc đời: “Nô tỳ không sao, cứ để nô tỳ ở trong này.”
Minh Đang cũng không ép buộc, bốn phía lại yên tĩnh lại, người bên ngoài rất nhiều, nhưng lặng ngắt như tờ. Một bầu không khí khiến lòng người khẩn trương lặng lẽ lan tỏa ra. Tất cả đều không nói lời nào, dùng ánh mắt trao đổi sự bất an trong lòng, càng ngày càng lo lắng.
Mặc dù Bích Liên luôn miệng nói không muốn ngủ, nhứng dù sao nàng cũng đang mang thai mấy tháng, trạng thái cũng không tốt. Lại ngồi thêm nửa canh giờ thì không chịu được. Bình An khuyên can mãi mới có thể khuyên nàng vào sương phòng nghỉ ngơi.
Minh Đang cứng ngắc giống như tượng đất, vẻ mặt bình tĩnh, nhưng nhìn kỹ mới có thể phát hiện nàng đang dấu diếm sự sợ hãi và trùng trùng lo lắng. .
Bình An nhìn thấy vậy, không đành lòng, cố gắng khuyên bảo: “Vương phi, người đừng trách Vương gia, đây là trách nhiệm của người trong hoàng thất, ngài ấy cũng không còn lựa chọn nào khác.”
Lời này giống quả bom nổ tung lửa giận trong lòng nàng, ánh mắt sáng rực như có ngọn lửa đang thiêu đốt bên trong: “Huynh ấy có, nhưng huynh ấy không lựa chọn.”
“Vương phi.” Trán Bình An toát ra mồ hôi, sợ nàng thật sự vì điều đó mà ghi hận: “Vương gia là người kiêu ngạo như thế, trong máu của người chảy dòng máu nhiệt huyết của nam nhi Lý gia, gặp chuyện lại như rùa đen rút đầu,diennndanleqquydon vậy thì không phải là vương gia rồi. Huống chi giữ gìn yên ổn của triều đình là trách nhiệm của vương gia.”
Đúng, từng chữ từng chữ Bình An nói đều rất đúng. Nhưng thân là thê tử, nàng chỉ để ý sự bình an của Vân Lam, nàng cũng không có quá nhiều tình yêu, không thể yêu dân như con được. Nàng cũng chỉ là một người phụ nữ bình thường, chỉ cần mọi người bên cạnh bình bình an an là được.
Nhưng dù nói thế nào, nàng cũng chỉ oán giận ngoài miệng, cũng không thật sự để ý. Hắn là người nàng yêu thương nhất, yêu hắn còn không kịp, làm sao hận được. Nhưng nàng cũng thực sự lo lắng, lo lắng nhanh phát điên, bất cứ gió thổi cỏ lay đều có thể làm cho lòng của nàng co thắt lại: “Trong tay hắn không có quyền, cho dù đi ra thì có thể hỗ trợ cái gì? Đám người chém giết đến đỏ mắt kia sẽ nghe hắn nói sao?” Tình huống cụ thể cũng không chịu nói, tới cùng thì hắn muốn đối đầu với ai đây? Là ai đang gây sóng gió khiến cho tất cả mọi người không được yên ổn?
Bình An trầm ngâm một lúc lâu: “Lúc hoàng thượng rời kinh thành, đã giao một nhánh quân tinh nhuệ ở Tây Sơn cho vương gia. Đội quân này phụ trách an nguy của kinh thành.” Nếu không hé lộ chút gì để cho nàng an tâm, chỉ sợ nàng sẽ nổ tung rồi.
Trong lòng Minh Đang có chút hoài nghi: “Bọn họ có tin được không? Những hoàng tử kia không nhúng tay vào đó sao?” Ai mà chẳng biết, muốn cầm quyền thì trong tay nhất định phải có đầy đủ lực lượng mạnh. Đám người trong mắt chỉ có ngôi vị hoàng đế kia sẽ không sắp xếp người đi vào? Ngẫm lại cũng biết, đây là điều không có khả năng.
Bình An thấy nàng không hiểu, tinh tế giải thích nói: “Đó là quân đội lệ thuộc trực tiếp hoàng thượng, một giọt nước cũng không thể lọt vào. Bình thường bọn họ cũng không dám động, nếu không có mệnh lệnh của hoàng thượng, ai cũng không điều động được.”
Ngự Lâm quân và đội quân này là hai lực lượng lớn trong tay các thế hệ quân vương, dùng để bảo vệ tính mạnh, tuyệt đối sẽ không dễ dàng giao cho người khác. Nhất là mấy hoàng tử có ý đồ riêng kia, bọn họ là người mà hoàng thượng kiêng kị nhất, phòng bị rất cẩn thận.
“Vậy là tốt rồi.” Minh Đang có chút yên tâm, trách không được hắn liều lĩnh không để ý đến lời khuyên của nàng, nhất định phải đi ra trấn áp. Có đội quân đó trấn giữ, phần thắng sẽ rất lớn.
Bình An cảm thán, nhỏ giọng thở dài: “Mỗi người khi còn sống đều có trách nhiệm hắn phải gánh vác, có trốn cũng vô dụng.” Giống như hắn, trách nhiệm của hắn là bảo vệ nữ tử trước mắt, dù cho có khó khăn nguy hiểm cũng phải hoàn thành.
Lời này tuy nhỏ, nhưng nàng vẫn nghe được, không khỏi nhíu mày hỏi: “Ngươi đang giáo huấn ta sao?” Nàng biết chính mình đang bới móc, ai bảo tên này bình thường miệng chặt như vậy, coi nàng là người ngu, cái gì cũng không chịu nói. Bọn họ không biết, cái gì cũng giấu không phải là cách bảo vệ nàng, ngược lại sẽ khiến nàng càng thêm suy nghĩ miên man, càng bất an không yên.
Bình An mồ hôi chảy dọc sống lưng, vị cô nãi nãi này bình thường rất xảo quyệt, lúc này tâm trạng không tốt, lại càng khó hầu hạ. May mắn nàng không có thói quen tùy tiện trách phạt người: “Bình An không dám, chỉ muốn giúp vương phi thông suốt, không phải quá lo lắng cho Vương gia, hộ vệ bên cạnh vương gia như mây. Người khác muốn lại gần cũng không có cơ hội.”
Minh Đang mặc kệ hắn, ánh mắt vẫn chăm chú vào cửa lớn, dường như muốn nhìn ra một cái động ở chỗ đó. Trái tim nhảy không ngừng, nàng cảm thấy thấp thỏm lo âu.
Bình An cũng không khuyên nhiều, có khuyên cũng nghe không vào. Kỳ thật hắn cũng rất lo lắng, đó là chủ nhân từ nhỏ hắn đã đi theo, đã từng cùng sống cùng chết, cùng chung hoạn nạn, là người hắn thề sống chết nguyện trung thành. Nhưng Vương gia giao một nhà già trẻ cho hắn, hắn không thể để cho vương gia thất vọng. Minh Đang vẫn yên lặng ngồi, tư thế cũng không biến hóa chút gì, giống như bị u mê.
Hồng Thược nhìn nàng, quay sang nhìn sắc trời, lại nhìn bên ngoài, sắc mặt dần dần trắng bệch.
Bình An không chịu ngồi, thẳng tắp đứng canh giữ ở cửa phòng khách.
Cho dù đêm có dài thì cũng sẽ qua đi, mặt trời dần dần dâng lên từ phía đông, màu đỏ từ từ mở rộng, diễm lệ vô cùng, ánh sáng tỏa ra bốn phía, đẹp không sao tả xiết. Sáng sớm không khí tươi mát, trong gió tràn ngập hương vị sương sớm.
Sao hắn vẫn chưa trở lại? Đến bao giờ thì trở về? Minh Đang nhìn sắc trời, mặt trắng như tờ giấy, thân thể lung lay sắp đổ. Theo thời gian trôi qua, càng ngày càng không thể bình tĩnh được.
Trái tim của Bình An cũng sắp nhảy lên tận cổ, bảy xuống tám xuống, ánh mắt chăm chú nhìn vào cửa lớn. Mau trở lại đi! Ngàn vạn lần không nên gặp chuyện xấu gì! Vương gia cũng không thể bỏ mặc bọn họ!
Đột nhiên bên ngoài có một trận xôn xao lớn, giống như có rất nhiều người đang đi đến bên này. Cũng không biết người tới là người phương nào? Trong lòng Bình An nhảy dựng, tay nắm vũ khí bên cạnh, diennndanleqquydon hai hàm răng cắn chặt lại. Nhanh chóng đi trước một bước đứng ở trước mặt Minh Đang, ánh mắt cảnh giác nhìn về phía bên ngoài.
Minh Đang ngồi yên lặng, vẻ mặt giống như vui giống như giận, lại có chút khẩn trương.
Bên ngoài truyền tới vài tiếng kêu: “Vương gia về phủ.” “Vương phủ về phủ rồi.” Trong thanh âm tràn ngập sự vui sướng sau tai nạn.
Mắt Bình An sáng rực lên, khóe miệng lộ ra ý cười thoải mái.
Minh Đang mừng rỡ, trong lòng vui vẻ như nở hoa. Mạnh mẽ nhảy lên, rồi lại ngồi xuống, gõ vài cái xuống hai chân đang run run. Cố gắng cử động một chút, nàng đẩy Bình An trước mặt ra rồi xông ra ngoài, mới vừa chạy ra đến bên ngoài sân, cửa viện được mở ra.
Cả người Vân Lam mặc bộ quân phục màu trắng, ngược ánh sáng mà đến, ánh mặt trời nhàn nhạt rơi tại trên người hắn làm bóng dáng của hắn cao lớn hơn, ánh sáng bị phân thành ngàn vạn tia sáng, lấp lánh khiến người ta hoa mắt.
Minh Đang từng bước từng bước đến gần hắn, trong mắt rưng rưng: “Huynh đã trở lại?” Trong thanh âm có tia bất trí tín lại có tia thả lỏng hậu yếu đuối.
Sự tức giận vừa nãy đều đã bị ném lên chín từng mây. Giờ phút này trong mắt tràn đầy một mình hình ảnh của hắn, bình an vô sự đứng ở chỗ mà nàng có thể đưa tay tới.
Vân Lam vươn hai tay về phía nàng, khóe miệng mỉm cười: “Ừ, ta đã trở về.” Thanh âm ôn nhu như nước, lại ấm áp như xuân.
Minh Đang xông đến, vừa khóc vừa cười: “Huynh...” Trở về là tốt, trở về là tốt rồi. Chỉ cần hắn bình an thì nàng cũng không còn gì phải tức giận nữa.
Lời chưa nói hết, đột nhiên Vân Lam ngã xuống, cả người ngã vào trong ngực nàng, không nhúc nhích, hơi thở giống như dừng lại.
Minh Đang kinh sợ nhìn hai mắt hắn nhắm chặt, sắc mặt trắng bệch, theo bản năng ôm chặt lấy hắn. Thấy trên quần áo trắng của hắn nhuộm một mảng máu tươi lớn, vết máu loang lổ, trước máu ở ngực chảy ra mạnh mẽ, sắc mặt trắng như tuyết, hai chân mềm nhũn, như muốn ngã xuống đất.
Bình An và An Khang quá sợ hãi, cùng đi lên đỡ lấy hai người họ, sợ hãi thất thanh kêu: “Vương gia, vương phi.”
Đêm nay sao dài như vậy, dài dằng dặc giống như không có tận cùng. Sự thống khổ đủ để ghi khắc cả đời. Chỉ hy vọng cuộc đời này không phải chịu hành hạ như vậy nữa.
Chờ rồi chờ, thời gian giống như đứng lại, đồng hồ cát từ từ chảy, bằng mắt thường sẽ nhìn không ra có bất cứ cái gì đang trôi, làm thế nào cũng không thấy bình minh. Trong lòng nhảy lên nhảy xuống, không làm cách nào để bình tĩnh được, giống như bị rán trong chảo dầu, khó chịu vô cùng, chỉ sợ hắn bị cái gì ngoài ý muốn.
Lúc này nàng căm thù trong thân phận người trong hoàng thất của Vân Lam đến tận xương tuỷ, chỉ hy vọng hắn là một người dân bình thường, không có bất cứ trách nhiệm gì, chỉ phải canh giữ ở bên người nàng. Nàng không cần cẩm y ngọc thực, cũng không cần địa vị, chỉ cần hai vợ chồng sống một cuộc sống bình bình an an là được.
Nàng cầu xin một đêm này nhanh chóng trôi qua, sớm một chút có thể nhìn thấy hắn trở về bình an. Chờ đợi là một việc rất là khó chịu, trong lòng sợ hãi, trái tim luôn bị treo cao, không dám thả một chút nào. Từng giây phút qua đi chính là một sự dày vò.
Minh Đang ngây ngốc ngồi ở trên ghế, si ngốc nhìn nhắm cửa lớn đã đóng chặt ở ngoài sân, mong chờ ngay sau đó có thể nhìn thấy hắn đẩy cửa đi vào, nở nụ cười vân đạm phong khinh, đi đến ôm lấy nàng nói rằng toàn bộ chuyện đã kết thúc, sẽ không có việc gì.
Trong đại sảnh ngoại trừ Bình An canh giữ, còn có Hồng Thược và Bích Liên đều đã ngồi ở một bên yên lặng làm bạn với nàng. Lòng của mọi người đều đã vô cùng nặng nề. Đối với bọn họ mà nói, sống chết của Vân Lam quan hệ đến vận mệnh nửa đời sau của bọn họ.
Nếu Vân Lam là người bại trận, cuộc sống sau này sẽ trở nên gian nan. Nếu hắn không đi ra, còn có thể giữ được tước vị, nhưng vừa đi ra ngoài, thì chuyện sau này sẽ rất khó đoán. Nhưng nếu là mấy vị ấy Vương gia kia nhận lấy quyền lực, chỉ sợ Phúc Vương Phủ cũng trở thành thuyền nhỏ bấp bênh, tùy thời sẽ bị nguy hiểm. Cuộc sống sau này của người trong phủ từ trên xuống dưới sẽ khó mà được yên ổn.
Tâm trạng của Bình An lại càng phức tạp, nhớ tới lời căn dặn mấy ngày trước của Vương gia. Nếu Vương gia không thể toàn thân rút lui trong trận biến cố này, thì hắn phải che chở, sắp xếp thật tốt cho mấy người Minh Đang dựa theo kế hoạch trước đó, nhanh chóng rời khỏi kinh thành, đến Dương Châu định cư. Ở nơi đó vương gia đã dàn xếp ổn thỏa, cái gì cũng đã chuẩn bị xong, nửa đời sau có thể sống an ổn.
Nhưng mà không có Vương gia, toàn bộ những cái này còn có ý nghĩa gì. Huống chi phu thê bọn họ tình thâm, vương phi có thể nghe sắp xếp của hắn, bỏ trốn một mình sao? Tính tình của Vương phi, thì ngay cả hắn cũng không có biện pháp gì. Cho dù có thể bắt nàng đưa ra ngoài, diennndanleqquydon khi đến Dương Châu nàng vẫn sẽ tức giận. Hắn không tin tưởng có thể thuận lợi hoàn thành nhiệm vụ mà Vương gia giao cho. Nhưng mà... Đây là yêu cầu cuối cùng của vương gia... trong lòng loạn như ma, nhưng trên mặt vẫn phải giả bộ trấn định tự nhiên.
Bích Liên đang mang thai, trong mắt lo lắng trùng điệp, ngoài miệng lại an ủi: “Tiểu thư, người đừng lo lắng, Vương gia sẽ không có việc gì, bên cạnh hắn có nhiều người đi theo như vậy...” Nàng liên tục nói một tràng dài, cũng không biết người khác có thể nghe được bao nhiêu.
“Hi vọng là như vậy.” Sắc mặt Minh Đang trắng bạch, cả người ngồi thẳng tắp không có chút lơi lỏng. Tuy là nói như vậy, nhưng đao kiếm là không có mắt, chuyện gì cũng có thể xảy ra. Nếu như bị đối thủ bắt giữ, vậy thì... Càng nghĩ càng đáng sợ, nàng không dám nghĩ tiếp nữa, trong lòng yên lặng cầu xin ông trời phù hộ. Từ trước đến nay nàng không phải là người tin Phật, nhưng ở lúc này, nàng không còn phương pháp khác, chỉ có thể gửi gắm hi vọng ở trên thần phật hư vô. Nếu lần này có thể để cho hắn bình an trở về, nàng nguyện ý dát lại vàng trên người Phật tổ.
Trong lòng Hồng Thược nặng nề, lo lắng của nàng còn thêm một tầng nữa, không biết tình huống của Dịch gia như thế nào? Hiện giờ nhớ lại cảnh lúc Dịch Phàm gần đi, dường như có để lộ ra một tin tức khiến người ta sợ hãi. Nàng mạnh mẽ đứng lên, xách ấm trà từ trên lò lửa xuống, đổ vài ly trà, trước tiên đưa cho Minh Đang: “Tiểu thư, uống ngụm trà nóng đi.”
“Đặt lên bàn đi, ta sẽ uống.” Minh Đang không muốn uống hay ăn bất cứ cái gì, trong lòng giống như kiến bò trên chảo nóng, khó chịu không thể nuốt trôi bất cứ thứ gì.
Hồng Thược thở dài trong lòng, cảm giác bất lực này thật sự rất khó chịu, rất dày vò, La gia có thể chịu được chấn động trong trận phong ba này hay không? Nếu La gia không thể may mắn thoát khỏi, vậy Dịch gia? Bọn họ vô tình với nàng, nhưng nàng lại không thể giả vờ lạnh lùng, không để ý cũng chẳng quan tâm được. Dịch Phàm hắn...
“Tiểu thư, sẽ không có việc gì.” Bích Liên lúng ta lúng túng nói nhẹ, nhưng mà chính nàng cũng không thể chắc chắn.
Cuối cùng Minh Đang cũng dời mắt từ cửa lớn trong viện kia sang trên người Bích Liên: “Không cần phải để ý đến ta, thân thể ngươi nặng nề, sang tây sương phòng ngủ một lát đi.”
Hiện giờ sân này là an toàn nhất, nàng gọi hầu hết hạ nhân tụ tập ở trong sân. Tuổi Hinh Nhi còn nhỏ nên ngủ ở trong sương phòng, bà vú, nha hoàn đều mặc quần áo tử tế, canh giữ ở bốn phía, vẻ mặt cảm thấy không yên đến cực điểm.
Làm sao Bích Liên có thể chịu đi, nơi này có những người quan trọng nhất trong cuộc sống của nàng, phải đối đầu với nguy hiểm lớn nhất trong cuộc đời: “Nô tỳ không sao, cứ để nô tỳ ở trong này.”
Minh Đang cũng không ép buộc, bốn phía lại yên tĩnh lại, người bên ngoài rất nhiều, nhưng lặng ngắt như tờ. Một bầu không khí khiến lòng người khẩn trương lặng lẽ lan tỏa ra. Tất cả đều không nói lời nào, dùng ánh mắt trao đổi sự bất an trong lòng, càng ngày càng lo lắng.
Mặc dù Bích Liên luôn miệng nói không muốn ngủ, nhứng dù sao nàng cũng đang mang thai mấy tháng, trạng thái cũng không tốt. Lại ngồi thêm nửa canh giờ thì không chịu được. Bình An khuyên can mãi mới có thể khuyên nàng vào sương phòng nghỉ ngơi.
Minh Đang cứng ngắc giống như tượng đất, vẻ mặt bình tĩnh, nhưng nhìn kỹ mới có thể phát hiện nàng đang dấu diếm sự sợ hãi và trùng trùng lo lắng. .
Bình An nhìn thấy vậy, không đành lòng, cố gắng khuyên bảo: “Vương phi, người đừng trách Vương gia, đây là trách nhiệm của người trong hoàng thất, ngài ấy cũng không còn lựa chọn nào khác.”
Lời này giống quả bom nổ tung lửa giận trong lòng nàng, ánh mắt sáng rực như có ngọn lửa đang thiêu đốt bên trong: “Huynh ấy có, nhưng huynh ấy không lựa chọn.”
“Vương phi.” Trán Bình An toát ra mồ hôi, sợ nàng thật sự vì điều đó mà ghi hận: “Vương gia là người kiêu ngạo như thế, trong máu của người chảy dòng máu nhiệt huyết của nam nhi Lý gia, gặp chuyện lại như rùa đen rút đầu,diennndanleqquydon vậy thì không phải là vương gia rồi. Huống chi giữ gìn yên ổn của triều đình là trách nhiệm của vương gia.”
Đúng, từng chữ từng chữ Bình An nói đều rất đúng. Nhưng thân là thê tử, nàng chỉ để ý sự bình an của Vân Lam, nàng cũng không có quá nhiều tình yêu, không thể yêu dân như con được. Nàng cũng chỉ là một người phụ nữ bình thường, chỉ cần mọi người bên cạnh bình bình an an là được.
Nhưng dù nói thế nào, nàng cũng chỉ oán giận ngoài miệng, cũng không thật sự để ý. Hắn là người nàng yêu thương nhất, yêu hắn còn không kịp, làm sao hận được. Nhưng nàng cũng thực sự lo lắng, lo lắng nhanh phát điên, bất cứ gió thổi cỏ lay đều có thể làm cho lòng của nàng co thắt lại: “Trong tay hắn không có quyền, cho dù đi ra thì có thể hỗ trợ cái gì? Đám người chém giết đến đỏ mắt kia sẽ nghe hắn nói sao?” Tình huống cụ thể cũng không chịu nói, tới cùng thì hắn muốn đối đầu với ai đây? Là ai đang gây sóng gió khiến cho tất cả mọi người không được yên ổn?
Bình An trầm ngâm một lúc lâu: “Lúc hoàng thượng rời kinh thành, đã giao một nhánh quân tinh nhuệ ở Tây Sơn cho vương gia. Đội quân này phụ trách an nguy của kinh thành.” Nếu không hé lộ chút gì để cho nàng an tâm, chỉ sợ nàng sẽ nổ tung rồi.
Trong lòng Minh Đang có chút hoài nghi: “Bọn họ có tin được không? Những hoàng tử kia không nhúng tay vào đó sao?” Ai mà chẳng biết, muốn cầm quyền thì trong tay nhất định phải có đầy đủ lực lượng mạnh. Đám người trong mắt chỉ có ngôi vị hoàng đế kia sẽ không sắp xếp người đi vào? Ngẫm lại cũng biết, đây là điều không có khả năng.
Bình An thấy nàng không hiểu, tinh tế giải thích nói: “Đó là quân đội lệ thuộc trực tiếp hoàng thượng, một giọt nước cũng không thể lọt vào. Bình thường bọn họ cũng không dám động, nếu không có mệnh lệnh của hoàng thượng, ai cũng không điều động được.”
Ngự Lâm quân và đội quân này là hai lực lượng lớn trong tay các thế hệ quân vương, dùng để bảo vệ tính mạnh, tuyệt đối sẽ không dễ dàng giao cho người khác. Nhất là mấy hoàng tử có ý đồ riêng kia, bọn họ là người mà hoàng thượng kiêng kị nhất, phòng bị rất cẩn thận.
“Vậy là tốt rồi.” Minh Đang có chút yên tâm, trách không được hắn liều lĩnh không để ý đến lời khuyên của nàng, nhất định phải đi ra trấn áp. Có đội quân đó trấn giữ, phần thắng sẽ rất lớn.
Bình An cảm thán, nhỏ giọng thở dài: “Mỗi người khi còn sống đều có trách nhiệm hắn phải gánh vác, có trốn cũng vô dụng.” Giống như hắn, trách nhiệm của hắn là bảo vệ nữ tử trước mắt, dù cho có khó khăn nguy hiểm cũng phải hoàn thành.
Lời này tuy nhỏ, nhưng nàng vẫn nghe được, không khỏi nhíu mày hỏi: “Ngươi đang giáo huấn ta sao?” Nàng biết chính mình đang bới móc, ai bảo tên này bình thường miệng chặt như vậy, coi nàng là người ngu, cái gì cũng không chịu nói. Bọn họ không biết, cái gì cũng giấu không phải là cách bảo vệ nàng, ngược lại sẽ khiến nàng càng thêm suy nghĩ miên man, càng bất an không yên.
Bình An mồ hôi chảy dọc sống lưng, vị cô nãi nãi này bình thường rất xảo quyệt, lúc này tâm trạng không tốt, lại càng khó hầu hạ. May mắn nàng không có thói quen tùy tiện trách phạt người: “Bình An không dám, chỉ muốn giúp vương phi thông suốt, không phải quá lo lắng cho Vương gia, hộ vệ bên cạnh vương gia như mây. Người khác muốn lại gần cũng không có cơ hội.”
Minh Đang mặc kệ hắn, ánh mắt vẫn chăm chú vào cửa lớn, dường như muốn nhìn ra một cái động ở chỗ đó. Trái tim nhảy không ngừng, nàng cảm thấy thấp thỏm lo âu.
Bình An cũng không khuyên nhiều, có khuyên cũng nghe không vào. Kỳ thật hắn cũng rất lo lắng, đó là chủ nhân từ nhỏ hắn đã đi theo, đã từng cùng sống cùng chết, cùng chung hoạn nạn, là người hắn thề sống chết nguyện trung thành. Nhưng Vương gia giao một nhà già trẻ cho hắn, hắn không thể để cho vương gia thất vọng. Minh Đang vẫn yên lặng ngồi, tư thế cũng không biến hóa chút gì, giống như bị u mê.
Hồng Thược nhìn nàng, quay sang nhìn sắc trời, lại nhìn bên ngoài, sắc mặt dần dần trắng bệch.
Bình An không chịu ngồi, thẳng tắp đứng canh giữ ở cửa phòng khách.
Cho dù đêm có dài thì cũng sẽ qua đi, mặt trời dần dần dâng lên từ phía đông, màu đỏ từ từ mở rộng, diễm lệ vô cùng, ánh sáng tỏa ra bốn phía, đẹp không sao tả xiết. Sáng sớm không khí tươi mát, trong gió tràn ngập hương vị sương sớm.
Sao hắn vẫn chưa trở lại? Đến bao giờ thì trở về? Minh Đang nhìn sắc trời, mặt trắng như tờ giấy, thân thể lung lay sắp đổ. Theo thời gian trôi qua, càng ngày càng không thể bình tĩnh được.
Trái tim của Bình An cũng sắp nhảy lên tận cổ, bảy xuống tám xuống, ánh mắt chăm chú nhìn vào cửa lớn. Mau trở lại đi! Ngàn vạn lần không nên gặp chuyện xấu gì! Vương gia cũng không thể bỏ mặc bọn họ!
Đột nhiên bên ngoài có một trận xôn xao lớn, giống như có rất nhiều người đang đi đến bên này. Cũng không biết người tới là người phương nào? Trong lòng Bình An nhảy dựng, tay nắm vũ khí bên cạnh, diennndanleqquydon hai hàm răng cắn chặt lại. Nhanh chóng đi trước một bước đứng ở trước mặt Minh Đang, ánh mắt cảnh giác nhìn về phía bên ngoài.
Minh Đang ngồi yên lặng, vẻ mặt giống như vui giống như giận, lại có chút khẩn trương.
Bên ngoài truyền tới vài tiếng kêu: “Vương gia về phủ.” “Vương phủ về phủ rồi.” Trong thanh âm tràn ngập sự vui sướng sau tai nạn.
Mắt Bình An sáng rực lên, khóe miệng lộ ra ý cười thoải mái.
Minh Đang mừng rỡ, trong lòng vui vẻ như nở hoa. Mạnh mẽ nhảy lên, rồi lại ngồi xuống, gõ vài cái xuống hai chân đang run run. Cố gắng cử động một chút, nàng đẩy Bình An trước mặt ra rồi xông ra ngoài, mới vừa chạy ra đến bên ngoài sân, cửa viện được mở ra.
Cả người Vân Lam mặc bộ quân phục màu trắng, ngược ánh sáng mà đến, ánh mặt trời nhàn nhạt rơi tại trên người hắn làm bóng dáng của hắn cao lớn hơn, ánh sáng bị phân thành ngàn vạn tia sáng, lấp lánh khiến người ta hoa mắt.
Minh Đang từng bước từng bước đến gần hắn, trong mắt rưng rưng: “Huynh đã trở lại?” Trong thanh âm có tia bất trí tín lại có tia thả lỏng hậu yếu đuối.
Sự tức giận vừa nãy đều đã bị ném lên chín từng mây. Giờ phút này trong mắt tràn đầy một mình hình ảnh của hắn, bình an vô sự đứng ở chỗ mà nàng có thể đưa tay tới.
Vân Lam vươn hai tay về phía nàng, khóe miệng mỉm cười: “Ừ, ta đã trở về.” Thanh âm ôn nhu như nước, lại ấm áp như xuân.
Minh Đang xông đến, vừa khóc vừa cười: “Huynh...” Trở về là tốt, trở về là tốt rồi. Chỉ cần hắn bình an thì nàng cũng không còn gì phải tức giận nữa.
Lời chưa nói hết, đột nhiên Vân Lam ngã xuống, cả người ngã vào trong ngực nàng, không nhúc nhích, hơi thở giống như dừng lại.
Minh Đang kinh sợ nhìn hai mắt hắn nhắm chặt, sắc mặt trắng bệch, theo bản năng ôm chặt lấy hắn. Thấy trên quần áo trắng của hắn nhuộm một mảng máu tươi lớn, vết máu loang lổ, trước máu ở ngực chảy ra mạnh mẽ, sắc mặt trắng như tuyết, hai chân mềm nhũn, như muốn ngã xuống đất.
Bình An và An Khang quá sợ hãi, cùng đi lên đỡ lấy hai người họ, sợ hãi thất thanh kêu: “Vương gia, vương phi.”
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook