Phi vụ thu được hơn chín trăm nghìn đôla bởi vì Tony quá tham lam rút thêm tiền ở máy ATM.

“Thằng ngu đó sẽ làm gì cơ chứ, bán chiếc Pagani của nó chăng?”, gã nói cạnh khóe.

“Đừng có làm thế thêm một lần nào nữa”, Annabelle nghiêm giọng khi cả bọn ngồi ăn sáng trong căn nhà mới thuê cách căn nhà cũ năm dặm. Trong khi đó căn nhà cũ được lau dọn cẩn thận đề phòng trường hợp bọn cảnh sát viếng thăm. Tất cả những chiếc Hert sử dụng để trộm tiền từ ba mươi tài khoản đã được trả lại hết. Mấy bộ quần áo cải trang được vứt rải rác ở các bãi rác ngoại ô. Tiền được để trong bốn két sắt nhỏ mà Annabelle đã thuê từ trước. Cuộn phim quay tại máy ATM và các hồ sơ lưu trong máy vi tính cũng bị xóa sạch, còn các cuốn sổ tay bị đốt hết.

“Thế phần dư mười nghìn đôla thì sao?”, Tony phàn nàn, “Lẽ ra ta đã có thể chôm được nhiều tiền hơn”.

Annabelle trỏ một ngón tay vào ngực gã, “Đây không phải là chuyện tiền nong. Khi tôi vạch một kế hoạch, anh phải thực hiện đúng như thế. Bằng không thì tôi chẳng thể tin tưởng anh nữa. Và một khi anh không đáng tin, anh không thể nào ở lại nhóm này được. Đừng làm tôi phải thấy hối tiếc vì đã chọn anh gia nhập vào nhóm chúng tôi, Tony à”. Cô ta nhìn chằm chằm khiến gã không dám ngẩng mặt lên nhìn mình nữa mà quay sang những đứa khác.

“Được rồi, ta xem lại giai đoạn hai nhé”. Cô ta lại nhìn Tony. “Đây là vụ lừa đảo trực diện. Nếu các anh không theo đúng hướng dẫn và làm đúng mục tiêu, các anh sẽ vào tù bởi vì sai số cho phép là zero”.

Tony ngồi lại, trông mặt có vẻ không hào hứng như hắn cố tỏ ra.

Ả nói tiếp, “Anh biết đó Tony, không có gì hay hơn việc nhìn trực tiếp vào mắt một mục tiêu rồi ‘cân đong đo đếm’ hắn ta và cả bản thân mình nữa”.

“Tôi ổn mà”.

“Anh có chắc không? Vì nếu anh có vấn đề với chuyện ấy, tôi phải được biết ngay lúc này”.

Gã bồn chồn nhìn những đứa khác, “Tôi chẳng có vấn đề gì cả”.

“Tốt. Chúng ta lên đường đến San Francisco”.

“Có gì ở đó vậy?”, Freddy hỏi.

“Người đưa thư”, Annabelle trả lời.

Đám người mất sáu tiếng đi xe đến San Francisco, Leo và Annabelle một xe, Tony và Freddy chung chiếc còn lại. Cả bọn ký hợp đồng thuê một chung cư ở rìa thành phố có thể nhìn thấy cầu Cổng vàng trong hai tuần. Bốn ngày sau đó chúng thay phiên nhau đặt máy theo dõi một khu văn phòng phức hợp ở khu vực ngoại thành. Cả đám theo dõi việc chuyển các thùng thư ở ngoài trời, mà thường thì đầy ắp cùng với hàng chồng thư dựng sát bên một công-ten-nơ lèn chặt hàng. Ngày nào người đưa thư cũng đến ô cửa sổ phụ vào khoảng 5 giờ đến 5 giờ 15.

Vào ngày thứ năm, đúng 4 giờ 30, Leo ăn mặc như một người đưa thư, lái chiếc xe tải bưu điện mà Annabelle đã thuê được ở phía nam thành phố đến bên cạnh thùng đồ. Chỗ cho thuê này chuyên cung cấp đủ thứ từ xe bọc thép đến xe cứu thương phục vụ cho những mục đích mờ ám. Từ trên chiếc xe thuê đậu phía kia đường, Annabelle quan sát Leo tiến về chiếc xe tải. Tony và Freddy được bố trí ở ngay lối vào khu phức hợp. Hai gã sẽ báo động cho Leo thông qua tai nghe đề phòng trường hợp người đưa thư thật xuất hiện trước 5 giờ. Leo chỉ lấy chồng thư để ngoài vì gã ta không có chìa khóa để mở hộp. Gã có thể phá khóa dễ dàng nhưng Annabelle cho rằng việc đấy không cần thiết và tiềm ẩn nguy cơ có người trông thấy.

Cô ta nói, “Mấy thứ nằm trên đất hay tràn ra ngoài hộp cũng nhiều lắm rồi”.

Khi Leo mang đống thư vào xe tải, giọng Annabelle vang vang trong tai nghe.

“Một người có vẻ là thư ký đang chạy lại phía anh với một vài lá thư kìa”.

“Rõ”, Leo thì thầm. Gã quay lại đối diện với người phụ nữ, cô ta trông rất thất vọng.

“Ồ, Charlie đâu rồi?”, cô hỏi.

Charlie, người đưa thư thường nhật, cao ráo và

đẹp trai.

“Tôi chỉ giúp Charlie một phần công việc vì hôm nay nhiều thư từ quá”, Leo lịch sự nói, “Cho nên tôi đến đây sớm một tí”. Hắn nhìn xấp thư trên tay cô nàng, rồi chìa giỏ thư của mình ra, “Cô tiện tay bỏ vào đây luôn cũng được”.

“Cám ơn anh. Tối nay là ngày phát bảng lương đấy. Bảng lương trong mấy lá thư đó”.

“Thế à? Ừ, vậy tôi sẽ cẩn thận hơn với xấp thư này”, Hắn mỉm cười và tiếp tục thu gom mấy xấp thư trong khi người phụ nữ trở về văn phòng của mình.

Quay lại chung cư, cả bọn nhanh chóng kiểm tra đống thư, tách riêng thư vẫn có thể sử dụng được trong số những lá thư không phù hợp mục tiêu. Đối với thư không sử dụng được, Annabelle bảo Tony đem gửi vào thùng thư cuối góc phố. Chồng thư còn lại được Annabelle và Freddy nghiền ngẫm kỹ lưỡng.

Khi Tony trở về, gã nói, “Mấy người trả xấp séc nhận lương lại thùng thư để làm gì?”

“Bảng lương và những tấm séc có thể nhận lương từ tài khoản không hữu dụng với chúng ta”, Freddy trả lời bằng sự tự tin của một chuyên gia, “Dãy số an toàn trên mấy thứ đó được in bằng mực rồi dùng tia la-ze ‘khóa’ lại nên ta không thể thay đổi số tiền có sẵn trên đó”.

“Chẳng có giá trị với ta”, Leo nói, “Đó là số séc chuyển thẳng đến những người mà họ - các công ty - biết rõ”.

Freedy cầm lên một tờ séc, “Cái này mới là thứ chúng ta cần: một tấm séc hoàn tiền”.

Tony cãi, “Nhưng loại này gửi cho những người hoàn toàn xa lạ”.

“Chuyện đó mới là điều đáng bàn đấy cậu trai trẻ”, Leo nói, “Mày đặt số xê-ri an toàn lên mấy tấm séc để gửi cho những người làm ăn hoặc buôn bán với mày. Và mày chẳng cần phải làm điều đó với mấy séc gửi cho bọn mà mày chẳng biết là thằng nào”.

Annabelle nói thêm, “Tôi chọn khu phức hợp văn phòng đó bởi vì trong đó là con số may mắn một trăm công ty địa phương. Hàng nghìn tấm séc chảy ra khỏi những văn phòng đó mỗi ngày và các tài khoản ngân hàng của họ ‘nạp’ đầy ắp tiền”.

Năm giờ sau Freddy đã tập hợp tất cả tám mươi tờ séc. “Những tờ này khá sạch. Không có dấu nước giả, không có đường kẻ đề phòng hay mấy khung nhận dạng”. Gã đem tập séc qua một phân xưởng nhỏ mà gã đã dựng lên trong một căn phòng của ngôi nhà thuê này. Với sự giúp đỡ của bọn còn lại, gã dán băng keo Scốt-len lên dòng chữ ký, mặt trước và mặt sau của từng tờ séc, đặt tất cả vào một cái chảo nướng bánh và đổ nước tẩy sơn móng tay lên. Chất acetone có trong nước tẩy sơn nhanh chóng làm biến mất mọi thứ trên các tấm séc, trừ những chi tiết viết bằng mực nguyên chất. Sau đó cả bọn tháo hết mấy miếng băng keo dán đè trên dòng chữ ký, những gì cần thiết còn lại là tám mươi tấm séc trống có chữ ký của giám đốc điều hành hoặc giám đốc tài chính của các công ty.

“Đã từng có thằng nào đó chơi trò bẩn này với tài khoản của tao”, Leo nói.

“Rồi ông làm gì?”, Tony hỏi.

“Truy cho ra thằng đó chứ sao. Dân nghiệp dư, làm cho vui thôi, nhưng vẫn cứ làm tao nổi đóa. Thế là tao đổi địa chỉ, nó làm sai hết mấy tấm hóa đơn, cuối cùng nó bị mấy thằng chủ nợ truy đuổi ráo riết suốt mấy năm. Ý tao là mấy chuyện lừa bịp này phải để bọn dân chuyên nghiệp làm”. Leo nhún vai, “Tao đã có thể luộc cái thằng ấy tới bến luôn ấy chứ, làm giả chứng minh thư, tất tần tật mọi thứ”.

“Vậy sao ông không làm?”

“Tao có cái tâm”, Leo gầm gừ.

Freddy xen vào, “Sau khi phơi khô, tôi sẽ làm lại số xê-ri gốc của Cục dự trữ Liên bang”.

“Là cái gì?”

“Mày có chắc mày là một tên bịp bợm không hả?”, Leo hỏi với giọng chế giễu.

Tony ca thán, “Sở trường của tôi là máy vi tính và internet, chứ không phải nước sơn móng tay. Tôi là một tên bịp thế kỷ hai mươi mốt. Tôi không làm việc với giấy tờ văn bản”.

“Hoan hô!”, Leo đớp lại.

Annabelle cầm lên một tờ séc, “Đây là số xê-ri gốc của Cục dự trữ Liên bang”, cô ta chỉ vào hai số đầu tiên trong dãy số nằm ở cuối tờ séc, “Nó cho ngân hàng biết tờ séc được ký gửi vào ngân hàng hối đoái nơi mà người nhận sẽ đến lĩnh. Ngân hàng hối đoái New York số 2-1, San Francisco là 1-2. Ví dụ như một công ty có trụ sở ở New York sử dụng séc được phát hành từ một ngân hàng ở New York thường có số gốc của New York trên tờ séc. Vì chúng ta sẽ dùng các tờ séc ở đây nên Freddy sẽ chuyển hết các số xê-ri gốc trên thành số của New York. Làm cách đó các công ty sẽ tốn nhiều thời gian hơn để thu các tờ séc lại và nhận ra chúng bị thay đổi rồi”.

Annabelle nói thêm, “Và quan trọng hơn, đây đều là những công ty lớn luôn để tiền trong tài khoản đủ để chi trả nhưng lại không thèm dùng bất cứ biện pháp kiểm soát tiền mặt nào hết. Thế nên có những tờ séc sai trộn lẫn trong đống séc thật cũng không bị chú ý cho đến khi bọn họ nhận được bản in toàn bộ số tiền nhập và xuất ở tài khoản của chúng vào cuối tháng. Hôm nay là ngày mồng năm, có nghĩa là ta còn gần một tháng trước khi bọn công ty có thể phát hiện ra bất cứ sự bất thường nào. Nhưng tới lúc đó thì chúng ta đã biến từ lâu rồi”.

“Nhưng nếu nhân viên ngân hàng nhìn tờ séc và thấy số xê-ri gốc bị sai thì sao?”, Tony hỏi.

“Tao cá là mày chưa bao giờ coi mấy chương trình TV, phải không hả?”, Leo hỏi lại, “ Cái chương trình gì mà mấy thằng phóng viên điều tra chạy xoạt vào ngân hàng với tờ séc đã bị gạch xóa, ‘Đừng đổi chuyển thành tiền cho tôi nhé, tôi là tờ séc giả nè, đồ đần độn.’ Ấy thế mà tên đần độn vẫn cứ đổi tấm séc đó thành tiền mặt”.

Annabelle nói, “Tôi chưa bao giờ nghe rằng một nhân viên nào đấy chú ý số xê-ri gốc trên một tờ séc cả. Trừ phi cho nhân viên đó một lý do để nghi ngờ, họ sẽ không quan tâm đến chi tiết đó đâu”.

Khi đống séc đã khô, Freddy quét chúng vào máy tính xách tay của mình. Sáu giờ sau gã đã xong tám mươi tờ séc với tổng giá trị khoảng hơn hai tỷ đôla.

Annabelle vuốt ngón tay xuống rìa răng cưa của một tờ séc, một yếu tố thông thường cho biết tờ séc có hợp pháp hay không,dù số tiền và tên người được trả tiền trên ấy thì không hợp pháp.Cô ta liếc mắt nhìn những kẻ kia, “Giờ đến mặt ‘con người’ của trò bịp. Đến lúc đi chuyển đổi mấy tờ séc giả rồi đây”.

“Phần yêu thích nhất của tôi đây”, Leo háo hức nói khi gã ăn xong một cái sandwich kẹp thịt và cố thêm một ngụm bia.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương