Suốt bữa ăn tối ở L.A. Annabelle trình bày kế hoạch cho Leo nghe, bao gồm cả việc tuyển thêm hai tên nữa để thực hiện phi vụ.

“Nghe hay nhỉ, nhưng còn trò bịp dài hơi thì sao? Cô chẳng kể tôi nghe gì cả”.

“Từng bước một”, Annabelle trả lời, ngón tay xoay vòng theo miệng ly rượu, ánh mắt đang lang thang trong căn phòng ăn phô trương này tự động tìm những điểm nổi bật.

Hít sâu vào, kiếm một thằng ngu đần đi. Cô ta hất nhẹ mái tóc nhuộm đỏ hoe và chạm mắt vào một gã đàn ông cách đó ba bàn. Nãy giờ gã đã nhìn Annabelle trong chiếc đầm đen ngắn hau háu và ra hiệu với cô một cách sỗ sàng trong lúc người yêu của gã ngồi câm lặng giận dữ vì cảm giác bị xúc phạm. Giờ gã từ từ liếm môi và nháy mắt với Annabelle.

À há, cứ liếm môi đi nhé, mày thậm chí chẳng biết thế nào với việc hôn hít đâu.

Leo cắt ngang dòng suy nghĩ của cô ả, “Annabelle, nhìn này, tôi sẽ không lừa cô đâu mà. Chết tiệt, tôi đã theo cô đến đây nữa chứ”.

“Đúng, anh theo tôi đến đây vì đồng hàocủa tôiấy mà”.

“Chúng ta là cộng sự, cô biết mà. Thôi dừng tranh luận ở đây đi”.

Cô nàng lướt mắt nhìn gã ta và uống cạn ly cabernet, “Đừng để tâm vụ đó, Leo. Dù sao anh cũng không phải là một kẻ giỏi cho lắm”.

Người phục vụ đến đưa Annabelle tấm danh thiếp. “Của quý ông đằng kia đấy ạ”, anh ta nói, chỉ vào người đàn ông liếc mắt đưa tình với cô ả nãy giờ.

Annabelle nhận tấm danh thiếp, trên ấy đề gã ta là một nhân viên có tài. Gã còn cẩn thận viết phía sau cáisở thíchđặc biệt mà gã muốn thực hiện với cô.

Được, anh - chàng - tài - năng ạ. Anh tự muốn chuốc vạ vào thân đấy nhé.

Lúc đi đến bàn gã, cô ả dừng lại ở một cái bàn có năm tên to khỏe mặc comples sọc. Cô ta nói gì đó và tất cả cùng cười phá lên. Cô ả phát nhẹ vào đầu một tên và hôn phớt vào má một tên khác cỡ khoảng bốn mươi tuổi, tóc muối tiêu và vai rộng. Rồi cả nhóm lại cười lớn khi Annabelle nói thêm. Cô ả ngồi nói chuyện vài phút. Leo tò mò nhìn cô ta rời bàn có năm tên kia và đi ngang qua hắn về phía cửa ra vào.

Khi cô ả bước qua bàn gãtài - năng,gã bảo, “Này cô em, gọi cho anh nhé. Anh thật sự muốn em gọi cho anh. Em nóng bỏng đến nỗi anh thấy mình nóng như ngồi trên đống lửa vậy”.

Annabelle vớ lấy ly nước lọc trên khay một người bồi bàn vừa đi ngang và bảo, “Thế à? Vậy phải giúp anh “nguội bớt” thôi anh trai ạ”. Cô ả đổ ly nước vào ngay quần gã trai. Gã nhảy lồng lên.

“Khốn kiếp! Mày sẽ phải trả giá, con điên khốn nạn này!”

Người yêu của gã che miệng cười.

Trước khi gã có thể chộp lấy mình, Annabelle đưa tay khóa chặt cổ tay gã. “Anh trai có thấy mấy thằng ngồi đằng kia không hả?”. Cô gật đầu với bộ năm dữ tợn đang ngồi nhìn chằm chằm vào gã. Một tên bẻ đốt ngón tay nghe răng rắc. Tên khác nhét tay và áo khoác vào giữ tay ở đó.

Annabelle nói nhẹ nhàng, “Tao chắc rằng mày thấy tao nói chuyện với chúng hồi nãy vì mày quan sát tao cả buổi tối hôm nay mà. Bọn nó là gia đình Moscarelli. Thằng ngồi trong cùng là chồng cũ của tao, Joey Junior. Dù bây giờ tao không còn là thành viên trong gia đình đó nữa nhưng mà thật ra tao vẫn thuộc bè cánh của chúng nó”.

“Moscarelli là bọn chó nào?”, gã đàn ông vẫn bướng bỉnh hỏi.

“Chúng là gia đình tội phạm có tổ chức, đứng thứ ba ở Vegas trước khi bị FBI triệt hạ. Nay chúng quay trở lại làm cái việc mà chúng thành thạo nhất: bảo kê các hiệp hội rác ở khu Big Apple và Newark”. Cô ả nhéo tay gã, “Thế nên nếu mày muốn làm lớn chuyện cái quần ướt nhẹp của mày, tao chắc là Joey sẽ giải quyết êm đẹp cho mày”.

“Mày nghĩ tao sẽ tin vào thứ rác rưởi mày nói nãy giờ hả?”

“À, không tin thì đi đến đó nói chuyện với thằng Joey nhé”.

Gã trai nhìn lại bàn của bộ năm. Joey Junior cầm con dao cắt bít-tết trong bàn tay to bè trong khi thằng khác đang cố gắng đè hắn ngồi xuống ghế.

Annabelle kẹp tay gã trai chặt hơn nữa, “Hay là anh trai muốn tôi kêu thằng Joey với bọn bạn nó đến đây? Đừng lo nhé cưng, thằng ấy mới được tạm tha, nên thật tình là nó thể dần cho mày một trận thừa sống thiếu chết mà không bị cảnh sát liên bang chú ý”.

“Thôi, thôi!” gãtài - năngsợ hãi khi lén nhìn thằng Joey Junior sát thủ và con dao bít-tết. Gã lặng lẽ nói thêm, “Ý tôi là chuyện đâu có gì to tát. Chỉ là một chút nước thôi mà”. Gã ngồi xuống thấm chỗ quần ướt bằng khăn ăn.

Annabelle nhìn qua người yêu của gã. Người phụ nữ ấy chẳng thể kiềm được tiếng cười khúc khích. “Cô thấy chuyện này buồn cười sao, cô gái?”, Annabelle hỏi, “Đây là tình huống mà tất cả chúng tôi đều cười vào mặt cô đấy, chứ không phải cười chung với cô đâu. Sao cô không thể tỏ ra tự tôn trọng bản thân mình nhỉ? Hay gã khốn này là cái thứ đàn ông rác rưởi duy nhất cô sẽ chung chạ cho đến khi cô già nua không ai thèm để mắt tới?”

Người phụ nữ im bặt.

Khi ra khỏi nhà hàng, Leo nói, “Chà, vậy mà tôi đã tốn thời gian để đọc mấy cuốn ‘Đắc Nhân Tâm’ của Dale Carnegie trong khi tôi chỉ cần đi theo cô thì cũng đã học hỏi được khá nhiều rồi”.

“Đừng bàn đến chuyện ấy nữa, Leo”.

“Được rồi, nhưng còn gia đình Moscarelli thì sao? Nói đi, thật sự thì chúng là ai hả?”

“Năm nhân viên kế toán đến từ Cincinnati có lẽ đang tìm thú vui gì đó qua đêm”.

“May cho cô là chúng có vẻ khá bự con”.

“Chẳng phải may mắn gì sất. Tôi nói tôi đang tập diễn một cảnh phim với bạn diễn ở nơi công cộng. Tôi bảo chúng chuyện diễn xuất kiểu này thường xuyên diễn ra ở L.A, rồi nhờ giúp đỡ làm cho ra vẻ du thủ du thực; anh biết đấy, để tạo ra không khí thật sự cho chúng ta nhập vai. Tôi nói nếu chúng diễn tốt biết đâu có cơ hội đóng phim luôn. Có lẽ đó là điều hào hứng nhất trong đời chúng”.

“Ra thế, nhưng sao cô biết thằng ngu kia sẽ chặn lối cô?”

“Ôi, tôi chẳng biết nữa, Leo à, có lẽ là tôi có khả năng gì ‘đặc biệt’ chăng!”

Ngày kế tiếp Annabelle và Leo đến đại lộ Wilshire ở đồi Beverly Hills bằng chiếc Lincoln màu xanh mới thuê được. Leo nhìn mấy cái cửa hàng không chớp mắt, “Làm thế nào cô lần ra được hắn?”

“Mấy nguồn thông thường thôi. Hắn trẻ, kinh nghiệm đường phố chưa nhiều lắm, nhưng hắn có ngón nghề đặc biệt - đó là lý do tôi có mặt ở đây”.

Annabelle đỗ xe vào bãi và chỉ tay vào một cửa hàng phía trước mặt. “Đó là chỗ mấy chàng trai giở chiêu lừa người tiêu dùng nhỏ lẻ”.

“Hắn trông thế nào?”

“Rất điệu đàng một cách nam tính”*. [* Nói về các chàng trai trẻ luôn biết chăm chút cho sắc đẹp của mình.]

Leo nhìn cô ả khó hiểu.”Điệu đàng một cách nam tính? Cái quái gì thế? Một loại đồng tính gàn dở mới hả?”

“Anh cần phải tiếp xúc nhiều hơn nữa Leo à, với lại nên rèn luyện kỹ năng tìm thông tin với máy vi tính nữa”.

Một phút sau Annabelle dẫn Leo vào một cửa hàng quần áo thời trang sang trọng. Trong tiệm, họ được chào đón bởi một anh chàng trẻ đẹp không thừa tí mỡ nào, mặc đồ đen, tóc vàng chải ngược ra phía sau và râu lún phún trên mặt.

“Hôm nay anh làm việc một mình à?”, Annabelle hỏi gã, nhìn quanh quẩn những khách hàng mang giày cao gót khác trong cửa hàng. Họ chắc hẳn giàu lắm, cô ả biết chứ, vì mấy đôi giày ở đây giá từ một nghìn đôla trở lên chỉ chực chờ đánh vào điểm yếu của những vị khách hàng may mắn vấp ngã vì đôi giày cao cỡ mười phân.

Gã gật đầu, “Tôi thích làm việc trong cửa hàng này. Tôi đã quen với công việc phục vụ”.

“Tôi tin là thế”, Annabelle thì thầm không để hắn nghe.

Sau khi tất cả khách rời cửa hàng, Annabelle treo bảng “Đóng cửa” lên cửa trước. Leo cầm một cái áo kiểu của nữ đến quầy tính tiền, còn Annabelle đi vòng vòng phía sau khu vực thanh toán. Leo đưa thẻ tín dụng ra nhưng nó trượt khỏi tay nhân viên bán hàng và anh ta phải cúi xuống nhặt lên. Khi anh chàng đứng thẳng người lên thì Annabelle đã ở ngay bên cạnh.

“Anh có món đồ chơi nhỏ gọn nhỉ!”, xem xét cái máy nhỏ xíu mà tên nhân viên vừa mới dùng để quét thẻ của Leo.

“Thưa cô, cô không được phép đứng phía sau quầy thu tiền”, hắn chau mày.

Annabelle phớt lờ lời nhắc nhở, “Anh tự tạo ra cái máy ấy à?”

Gã nhân viên nói một cách chắc chắn, “Đây là máy chống thẻ tín dụng giả. Nó dùng để xác nhận rằng thẻ còn hạn thanh toán. Nó kiểm tra số mã hóa ghi trên bề mặt nhựa. Ở đây chúng tôi đã nhận được rất nhiều thẻ tín dụng ăn cắp, thế nên người chủ cửa hàng quyết định sử dụng chiếc máy này. Tôi cố gắng không gây ra bất cứ trở ngại nào để không ai bị bẽ mặt cả. Tôi chắc quý cô hiểu điều này”.

“Ồ, tôi hiểu hết”, Annabelle với tay về phía gã nhân viên và kéo cái máy ra. “Thứ mà cái máy này thực hiện, Tony à, là đọc tên chủ thẻ và số tài khoản, và cả mã số nhận dạng in chìm vào một thanh nam châm để sau đó làm giả thẻ”.

“Hay có thể bán số tài khoản cho một đường dây chuyên mua bán tài khoản cũng không chừng”, Leo nói thêm. “Làm cách đó thì anhkhông thực sựlàm vấy bẩn đôi tayđiệu đàng một cách nam tính của mình”.

Tony nhìn cả hai người, “Sao mấy người biết tên tôi? Mấy người là cớm hả?”

“Ôi, hơn thế nhiều”, Annabelle choàng tay qua đôi vai mảnh khảnh của hắn, “Chúng tôi là hạng người giống anh vậy thôi”.

Hai giờ sau Annabelle và Leo đi bộ xuống cảng biển ở Santa Monica. Trời trong không gợn chút mây và gió biển mang từng luồng gió ấm vào mơn man đất liền. Leo lau trán bằng khăn tay, cởi áo khoác vắt trên tay.

“Chó má, tôi quên mất trời ở đây nóng đến cỡ nào”.

“Thời tiết ở đây đẹp nhất trên thế giới đấy”, Annabelle bảo. “Vì thế mà ta có mặt ở đây. Bởi vì nơi được đánh giá cao…”

“Là nơi những nhóm bịp bợm nổi tiếng nhất hiện diện”. Leo kết thúc câu nói giùm cô ả.

Cô ta gật đầu. “Ừ, đúng hắn kia rồi, Freddy Driscoll, hoàng thái tử tội phạm”.

Leo hướng về phía trước, nheo mắt vì chói nắng, và đọc một cái bảng nhỏ treo ngoài cửa một ki-ốt, “Nhà thiết kế Heaven à?”

“Ừ, cứ làm như tôi bảo nhé”.

“Chứ có cách nào khác mà không làm theo ý cô bảo không hả?”, Leo lầm bầm.

Họ tiến đến một quầy hàng trưng bày ngăn nắp và gọn ghẽ những quần jean, túi xách thiết kế thời trang, đồng hồ và các phụ kiện trang trí khác. Người đàn ông hơi già đứng bên cạnh ki-ốt tiếp đón họ một cách lịch sự. Gã này thấp, hơi tròn trịa và có khuôn mặt dễ nhìn; mớ tóc bạc nhô ra khỏi cái mũ rơm gã đang đội.

“Ôi chao, những món này giá cả hấp dẫn quá”, Leo bình phẩm trong khi đưa mắt xem hàng.

Người đàn ông tự hào, “Tôi chẳng màng một cửa hàng ngon lành này đâu, chỉ cần mặt trời, cát và đại dương thôi”.

Họ nhìn các món hàng một lượt, chọn vài thứ, và Annabelle trả cho gã đàn ông tờ một trăm đôla.

Gã nhận tiền, đeo một cặp kính dày vào, cầm tờ tiền xem xét ở một góc độ nào đó rồi nhanh chóng trả lại, “Xin lỗi cô, tôi e rằng đây là tiền giả”.

“Ông nói đúng, tiền giả đấy”. Cô ả nói một cách hờ hững. “Nhưng tôi tưởng dùng tiền giả trả cho đồ giả là công bằng chứ”.

Gã đàn ông thậm chí không chớp mắt, chỉ mỉm cười với cô ta ôn hòa.

Annabelle kiểm tra lại tờ tiền theo đúng cái cách gã làm, “Vấn đề là không có bất cứ tên làm tiền giả nào có thể làm giống kỹ thuật tạo ảnh ba chiều hình cố Tổng thống Franklin khi ông cầm tờ tiền ở góc độ này, bởi vì phải tốn một nhà máy in tiền trị giá hai trăm triệu đôla mới làm giả đến độ tinh vi cái hình ấy. Chỉ có một cái nhà máy như thế ở Mỹ, và cũng chưa có tên làm tiền giả nào được tiếp cận với nó cả”.

Leo chen vào, “Vì thế ông dùng một cây viết bôi mỡ để phác họa chân dung Franklin trên tờ tiền, khiến cho bất cứ ai đủ tinh ý muốn kiểm tra tờ tiền đang cầm cảm thấy được cái hình ẩn mà thực sự họ không thể thấy”.

“Nhưng ông biết sự khác biệt”, Annabelle chỉ ra. “Bởi vì ông đã từng làm giả loại giấy bạc mệnh giá này”. Cô ả cầm một cái quần jean xăm soi, “Nhưng từ giờ trở đi, tôi sẽ bảo nhà cung cấp của ông bỏ chút thời gian dập tên nhãn hiệu lên trên cái khóa kéo giống như các nhà sản xuất hàng thật làm”. Cô ả đặt chiếc quần lại chỗ cũ và cầm một cái xắc tay, “Và phải may chỉ đôi trên quai xắc nữa chứ. Đó là điểm tố cáo hàng nhái đấy”.

Leo giơ cái đồng hồ giảm giá lên, “Và đồng hồ Rolex thật chạy rất êm, chứ không kêu tích tắc như thế này”.

Người đàn ông nói, “Tôi thật sự rất sốc khi biết mình là nạn nhân của vụ mua bán hàng giả hàng nhái này. Tôi vừa mới thấy một cảnh sát ở đằng kia cảng biển cách đây mấy phút. Để tôi đi gọi anh ấy lại. Xin quý khách ở lại đây để cung cấp lời khai đầy đủ cho cảnh sát”.

Annabelle bấu chặt tay hắn bằng những ngón tay dài và khảnh của mình, “Đừng bịa chuyện với chúng tôi. Chúng ta nói chuyện đi nào”.

“Nói chuyện gì hả?”

“Hai ngắn một dài”, Leo trả lời, mắt người đàn ông sáng ngời.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương