Bỏ Rơi Ma Vương Tổng Tài
-
Chương 392
Bất ngờ? Mắt Mân Huyên sáng rực… Là Chính Vũ sao? Có thể không? Nếu cùng trở về với Chỉ Dao, có phải đồng nghĩa với việc Chính
Vũ và Chỉ Dao………
Cô vừa nghĩ được như vậy, bỗng nhiên thấy một người đi lên khán đài, gương mặt soái khí quen thuộc, dáng người công tử thon dài cao ngạo… Người này nếu không phải Chính Vũ thì còn có thể là ai!
“Vị này là tổng giám đốc đương nhiệm của Kim thị, vừa trở về từ Hàn Quốc – Kim Chính Vũ tiên sinh……”
Dưới khán đài vang lên tiếng mọi người xầm xì. Mọi người đều đoán không ra lý do vì sao lại mời cả tổng giám đốc Kim thị lên đài… Chẳng lẽ anh ta cũng góp phần gì đó vào thành công lần này của Thuần Mỹ sao?
Trong lúc mọi người đang đoán già đoán non, Giản Quân Dịch liền hiểu ý nói “Có phải mọi người đều đang thắc mắc vì sao Kim Chính Vũ tiên sinh lại xuất hiện ở đây?”
Giản Quân Dịch cười thần bí, bước về phía sau kéo tay Chỉ Dao đang cúi đầu thẹn thùng, sau đó đặt tay cô lên tay của Chính Vũ, vui mừng tuyên bố “Tôi xin trả lời, Kim Chính Vũ tiên sinh chính là tình yêu đích thực của tiểu công chúa Giản Chỉ Dao của tôi. Tháng sau hai người họ sẽ thành hôn!”
Tháng sau? Mân Huyên mừng đến mức suýt chút nữa thì hét lên thành tiếng. Cũng là tháng sau sao? Trùng hợp quá, sao lại có thể trùng hợp được tới như vậy chứ?!
Cô nghiêng đầu nhìn Doãn Lạc Hàn, bốn mắt giao tiếp, nhưng cô không hề thấy sự ngạc nhiên trong mắt Doãn Lạc Hàn. Chẳng lẽ chuyện Chính Vũ và Chỉ Dao đã về nước hắn đã sớm biết? Chẳng lẽ chuyện tháng sau bọn họ kết hôn hắn cũng đã biết rồi?
Cô có vô cùng nhiều điều muốn hỏi, nhưng cô và hắn cách xa nhau quá, mà trước mặt mọi người cô lại không thể thất thố, đành cố đè những thắc mắc trong lòng xuống.
Cũng may Giản Quân Dịch đã tuyên bố xong, mọi người bắt đầu đi từ trên đài xuống. Cô vội chạy đến bên Doãn Lạc Hàn, nhìn qua Chỉ Dao lúc này cũng giống cô, đang chạy tới phía Chính Vũ.
“Vui không? Còn đây chính là bất ngờ anh muốn dành cho em…” Giọng nói của Doãn Lạc Hàn như đang giấu diếm điều gì đó. Cô còn chưa kịp hiểu, mọi người trên đài lúc này đã đi xuống hết, Chính Vũ cũng đột nhiên kéo Chỉ Dao vội vội vàng vàng xuống khỏi khán đài.
Trong nháy mắt chỉ còn cô và Doãn Lạc Hàn đứng trên khán đài. Cô cảm thấy có chút kì cục, quay người đang định chạy xuống thì bị một bó hồng lớn vẫn còn đang ướt sương chặn trước mặt.
Cô kinh ngạc nhìn Doãn Lạc Hàn, theo bản năng nhận lấy đóa hồng, còn chưa kịp mở miệng hỏi, Doãn Lạc Hàn đã đột nhiên quỳ một chân xuống, lấy trong túi ra một chiếc hộp gấm nhỏ bằng lòng bàn tay, mở ra là một chiếc nhẫn kim cương sáng lấp lánh, giơ lên trước mặt cô. Đôi môi mỏng gợi cảm của hắn thốt lên những tiếng chân thành mà hồi hộp “Huyên… em lấy anh nhé?”
Cô ngạc nhiên đến ngây người. Chưa bao giờ cô nghĩ hắn sẽ cầu hôn cô trong trường hợp như thế này, đáy lòng đột nhiên trào ra những cảm xúc phức tạp, cô không biết phải làm sao cho phải.
“Đồng ý đi!” Một người ở phía dưới hét lên.
Nhất thời bốn phía đều vang lên tiếng phụ họa “Đồng ý đi! Đồng ý đi! Đồng ý đi! Đồng ý đi! Đồng ý đi!……”
Cô nhìn Doãn Lạc Hàn đang quỳ gối trước mặt mình. Đôi mắt dịu dàng của hắn nhìn cô đắm đuối, giống như cô là thứ duy nhất mà hắn nhìn thấy lúc này “Huyên, em lấy anh, được không? Anh xin hứa sẽ khiến em hạnh phúc cả đời này…”
Người cực trọng sĩ diện như Doãn Lạc Hàn lại có thể từ bỏ sự kiêu ngạo, quỳ xuống cầu hôn cô trước mặt nhiều người như vậy… Hắn thật lòng, hắn chân thành… Cô không nhịn được bật khóc, nước mắt tràn ra hai bên má…
Tân khách dưới đài nhìn ra được sự xúc động của cô, bắt đầu vỗ tay theo tiết tấu, hét càng lúc càng to “Đồng ý! Đồng ý! Đồng ý! Đồng ý! Đồng ý! Đồng ý! Đồng ý! Đồng ý! Đồng ý! Đồng ý!……”
Cô giương đôi mắt đã bị nhòe đi bởi nước mắt nhìn về phía hai thân ảnh dưới đài, thấy Chính Vũ và Chỉ Dao cũng đang vỗ tay hét “Đồng ý!” cùng mọi người. Chợt ánh mắt cô dừng lại ở ngón giữa của Chỉ Dao. Đó là một chiếc nhẫn kim cương. Nói như vậy, Chính Vũ và Chỉ Dao cũng đã đính hôn.
Sự áy náy của cô với Chỉ Dao đến giờ phút này mới hoàn toàn biến mất, cô yên tâm bỏ gánh nặng đó xuống khỏi vai, nhắm mắt nghe tiếng trái tim mình đập mạnh. Cuối cùng, cô mở mắt ra, nhẹ nhàng gật đầu.
Khuôn mặt tuấn tú của hắn rạng rỡ hẳn lên. Hắn mỉm cười hạnh phúc, nâng tay trái của cô lên, nhẹ nhàng xỏ chiếc nhẫn vào ngón tay mảnh khảnh của cô, sau đó cẩn trọng nâng tay cô lên như đang nâng một vật quý giá, từ từ áp môi xuống hôn lên mu bàn tay cô.
“Trong truyền thuyết cổ của Hy Lạp, các cặp tình nhân đều đeo nhẫn ở ngón giữa, bởi họ tin rằng ở đó có một mạch máu nối thẳng đến trái tim, đeo nhẫn ở đó cũng như một lời hứa hẹn kín đáo… Huyên, anh xin hứa sẽ yêu em cả cuộc đời này! Mọi người ở đây sẽ làm chứng nhân cho tình yêu của hai ta…”
“Vâng, em tin anh… Em cũng sẽ dành cả đời này để yêu anh!” Cô sụt sịt gật đầu, cảm giác hít vào khoang mũi đều là mùi của hoa hồng, mùi của tình yêu, nước mắt lại không kiềm chế được lăn dài trên má – những giọt nước mắt hạnh phúc…
Hắn đứng lên, cô nhào đến ôm lấy cổ hắn. Xung quanh truyền đến tiếng vỗ tay ầm ầm cùng những tiếng chúc phúc…
“Chúc mừng! Chúc hai người sẽ yêu nhau đến bách niên giai lão!”
“Sớm sinh quý tử nhé!”
Cô đem gương mặt đầy nước mắt áp vào trong lồng ngực hắn. Đây chính là người đàn ông mà cô đã nguyện phó thác cả cuộc đời… Sau này cô sẽ không bao giờ phải cô đơn nữa, cô và hắn sẽ cùng dựng lên một gia đình tràn ngập tiếng cười, bọn họ sẽ mãi mãi hạnh phúc…
Không biết qua bao lâu sau, tiếng nhạc bắt đầu vang lên. Từng cặp trai gái đi ra sàn khiêu vũ, tiếng chạm cốc thanh thúy cũng không ngừng vang lên.
Cô cố ngừng khóc, đến khi bình tĩnh đứng thẳng dậy mới nhận ra ngực áo của hắn đã bị nước mặt thấm ướt thành một mảng, vội rút khăn tay ra muốn lau lễ phục cho hắn.
Hắn ôn nhu cười, giữ lấy tay cô “Đừng lau…Mình đi thôi.”
“Mân Mân.” Chỉ Dao vội vã chạy tới, kéo theo Chính Vũ mang gương mặt có chút không tự nhiên.
Mân Huyên vội rút tay ra khỏi tay Doãn Lạc Hàn, vui vẻ vô cùng “Chỉ Dao, Chính Vũ, hai người về nước khi nào vậy? Sao không nói trước với mình để mình đi đón hai người?”
Cô vừa nghĩ được như vậy, bỗng nhiên thấy một người đi lên khán đài, gương mặt soái khí quen thuộc, dáng người công tử thon dài cao ngạo… Người này nếu không phải Chính Vũ thì còn có thể là ai!
“Vị này là tổng giám đốc đương nhiệm của Kim thị, vừa trở về từ Hàn Quốc – Kim Chính Vũ tiên sinh……”
Dưới khán đài vang lên tiếng mọi người xầm xì. Mọi người đều đoán không ra lý do vì sao lại mời cả tổng giám đốc Kim thị lên đài… Chẳng lẽ anh ta cũng góp phần gì đó vào thành công lần này của Thuần Mỹ sao?
Trong lúc mọi người đang đoán già đoán non, Giản Quân Dịch liền hiểu ý nói “Có phải mọi người đều đang thắc mắc vì sao Kim Chính Vũ tiên sinh lại xuất hiện ở đây?”
Giản Quân Dịch cười thần bí, bước về phía sau kéo tay Chỉ Dao đang cúi đầu thẹn thùng, sau đó đặt tay cô lên tay của Chính Vũ, vui mừng tuyên bố “Tôi xin trả lời, Kim Chính Vũ tiên sinh chính là tình yêu đích thực của tiểu công chúa Giản Chỉ Dao của tôi. Tháng sau hai người họ sẽ thành hôn!”
Tháng sau? Mân Huyên mừng đến mức suýt chút nữa thì hét lên thành tiếng. Cũng là tháng sau sao? Trùng hợp quá, sao lại có thể trùng hợp được tới như vậy chứ?!
Cô nghiêng đầu nhìn Doãn Lạc Hàn, bốn mắt giao tiếp, nhưng cô không hề thấy sự ngạc nhiên trong mắt Doãn Lạc Hàn. Chẳng lẽ chuyện Chính Vũ và Chỉ Dao đã về nước hắn đã sớm biết? Chẳng lẽ chuyện tháng sau bọn họ kết hôn hắn cũng đã biết rồi?
Cô có vô cùng nhiều điều muốn hỏi, nhưng cô và hắn cách xa nhau quá, mà trước mặt mọi người cô lại không thể thất thố, đành cố đè những thắc mắc trong lòng xuống.
Cũng may Giản Quân Dịch đã tuyên bố xong, mọi người bắt đầu đi từ trên đài xuống. Cô vội chạy đến bên Doãn Lạc Hàn, nhìn qua Chỉ Dao lúc này cũng giống cô, đang chạy tới phía Chính Vũ.
“Vui không? Còn đây chính là bất ngờ anh muốn dành cho em…” Giọng nói của Doãn Lạc Hàn như đang giấu diếm điều gì đó. Cô còn chưa kịp hiểu, mọi người trên đài lúc này đã đi xuống hết, Chính Vũ cũng đột nhiên kéo Chỉ Dao vội vội vàng vàng xuống khỏi khán đài.
Trong nháy mắt chỉ còn cô và Doãn Lạc Hàn đứng trên khán đài. Cô cảm thấy có chút kì cục, quay người đang định chạy xuống thì bị một bó hồng lớn vẫn còn đang ướt sương chặn trước mặt.
Cô kinh ngạc nhìn Doãn Lạc Hàn, theo bản năng nhận lấy đóa hồng, còn chưa kịp mở miệng hỏi, Doãn Lạc Hàn đã đột nhiên quỳ một chân xuống, lấy trong túi ra một chiếc hộp gấm nhỏ bằng lòng bàn tay, mở ra là một chiếc nhẫn kim cương sáng lấp lánh, giơ lên trước mặt cô. Đôi môi mỏng gợi cảm của hắn thốt lên những tiếng chân thành mà hồi hộp “Huyên… em lấy anh nhé?”
Cô ngạc nhiên đến ngây người. Chưa bao giờ cô nghĩ hắn sẽ cầu hôn cô trong trường hợp như thế này, đáy lòng đột nhiên trào ra những cảm xúc phức tạp, cô không biết phải làm sao cho phải.
“Đồng ý đi!” Một người ở phía dưới hét lên.
Nhất thời bốn phía đều vang lên tiếng phụ họa “Đồng ý đi! Đồng ý đi! Đồng ý đi! Đồng ý đi! Đồng ý đi!……”
Cô nhìn Doãn Lạc Hàn đang quỳ gối trước mặt mình. Đôi mắt dịu dàng của hắn nhìn cô đắm đuối, giống như cô là thứ duy nhất mà hắn nhìn thấy lúc này “Huyên, em lấy anh, được không? Anh xin hứa sẽ khiến em hạnh phúc cả đời này…”
Người cực trọng sĩ diện như Doãn Lạc Hàn lại có thể từ bỏ sự kiêu ngạo, quỳ xuống cầu hôn cô trước mặt nhiều người như vậy… Hắn thật lòng, hắn chân thành… Cô không nhịn được bật khóc, nước mắt tràn ra hai bên má…
Tân khách dưới đài nhìn ra được sự xúc động của cô, bắt đầu vỗ tay theo tiết tấu, hét càng lúc càng to “Đồng ý! Đồng ý! Đồng ý! Đồng ý! Đồng ý! Đồng ý! Đồng ý! Đồng ý! Đồng ý! Đồng ý!……”
Cô giương đôi mắt đã bị nhòe đi bởi nước mắt nhìn về phía hai thân ảnh dưới đài, thấy Chính Vũ và Chỉ Dao cũng đang vỗ tay hét “Đồng ý!” cùng mọi người. Chợt ánh mắt cô dừng lại ở ngón giữa của Chỉ Dao. Đó là một chiếc nhẫn kim cương. Nói như vậy, Chính Vũ và Chỉ Dao cũng đã đính hôn.
Sự áy náy của cô với Chỉ Dao đến giờ phút này mới hoàn toàn biến mất, cô yên tâm bỏ gánh nặng đó xuống khỏi vai, nhắm mắt nghe tiếng trái tim mình đập mạnh. Cuối cùng, cô mở mắt ra, nhẹ nhàng gật đầu.
Khuôn mặt tuấn tú của hắn rạng rỡ hẳn lên. Hắn mỉm cười hạnh phúc, nâng tay trái của cô lên, nhẹ nhàng xỏ chiếc nhẫn vào ngón tay mảnh khảnh của cô, sau đó cẩn trọng nâng tay cô lên như đang nâng một vật quý giá, từ từ áp môi xuống hôn lên mu bàn tay cô.
“Trong truyền thuyết cổ của Hy Lạp, các cặp tình nhân đều đeo nhẫn ở ngón giữa, bởi họ tin rằng ở đó có một mạch máu nối thẳng đến trái tim, đeo nhẫn ở đó cũng như một lời hứa hẹn kín đáo… Huyên, anh xin hứa sẽ yêu em cả cuộc đời này! Mọi người ở đây sẽ làm chứng nhân cho tình yêu của hai ta…”
“Vâng, em tin anh… Em cũng sẽ dành cả đời này để yêu anh!” Cô sụt sịt gật đầu, cảm giác hít vào khoang mũi đều là mùi của hoa hồng, mùi của tình yêu, nước mắt lại không kiềm chế được lăn dài trên má – những giọt nước mắt hạnh phúc…
Hắn đứng lên, cô nhào đến ôm lấy cổ hắn. Xung quanh truyền đến tiếng vỗ tay ầm ầm cùng những tiếng chúc phúc…
“Chúc mừng! Chúc hai người sẽ yêu nhau đến bách niên giai lão!”
“Sớm sinh quý tử nhé!”
Cô đem gương mặt đầy nước mắt áp vào trong lồng ngực hắn. Đây chính là người đàn ông mà cô đã nguyện phó thác cả cuộc đời… Sau này cô sẽ không bao giờ phải cô đơn nữa, cô và hắn sẽ cùng dựng lên một gia đình tràn ngập tiếng cười, bọn họ sẽ mãi mãi hạnh phúc…
Không biết qua bao lâu sau, tiếng nhạc bắt đầu vang lên. Từng cặp trai gái đi ra sàn khiêu vũ, tiếng chạm cốc thanh thúy cũng không ngừng vang lên.
Cô cố ngừng khóc, đến khi bình tĩnh đứng thẳng dậy mới nhận ra ngực áo của hắn đã bị nước mặt thấm ướt thành một mảng, vội rút khăn tay ra muốn lau lễ phục cho hắn.
Hắn ôn nhu cười, giữ lấy tay cô “Đừng lau…Mình đi thôi.”
“Mân Mân.” Chỉ Dao vội vã chạy tới, kéo theo Chính Vũ mang gương mặt có chút không tự nhiên.
Mân Huyên vội rút tay ra khỏi tay Doãn Lạc Hàn, vui vẻ vô cùng “Chỉ Dao, Chính Vũ, hai người về nước khi nào vậy? Sao không nói trước với mình để mình đi đón hai người?”
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook