Bỏ Rơi Ma Vương Tổng Tài
-
Chương 386
Edit by CeCe
Nguồn: http://cccece218.com/
“Đừng vội, để anh đưa em đi.” Hắn cầm chìa khóa xe, dắt cô xuống lầu, cho dù trong lòng hắn trăm ngàn lần không muốn người hắn yêu đã có thai còn phải sấp sấp ngửa ngửa đi làm.
Cô nhìn cảnh sắc ngoài cửa kính xe, khoe với hắn một tin vui “Đúng rồi, Hàn, em được tăng lương!”
“Ừ……” Hắn khẽ thở dài. Cô coi trọng sự nghiệp như vậy, trong thời gian ngắn bắt cô nghỉ việc là chuyện không thể. Hắn tính đợi bụng cô lớn thêm chút nữa, hắn sẽ đề cập đến chuyện đó…
“Anh mau đoán xem em được tăng bao nhiêu?” Cô có vẻ hưng phấn dị thường, quay người hẳn sang phía hắn.
Để phối hợp với cô, hắn thuận miệng đáp “1 vạn?”
Cô lắc đầu “Không đúng, cho anh đoán lại.”
“Vậy 3 vạn?” Hắn nheo mắt, trong lòng thầm chửi thề. Tên Giản Quân Dịch đó nhất định là cố ý, biết rõ cô là người phụ nữ của hắn nên mới tăng lương cho cô nhiều như vậy, kích thích sự tích cực làm việc của cô… Cứ như vậy sẽ chỉ càng làm cho việc hắn thuyết phục cô từ chức trở nên khó khăn…
“Không đúng.” Cô lắc đầu như trống bỏi, sau đó mắt lấp lánh nói ra con số gấp gần 8 lần con số 3 vạn.
“Cái gì? Nhiều như vậy sao?” Hắn giật mình, nháy mắt dừng xe. Cô không kịp phòng bị chúi về phía trước, cũng may đang thắt dây an toàn, nếu không cái trán của cô khẳng định là đang dán vào kính thủy tinh trước mặt rồi.
“Anh giận sao? Em chia sẻ với anh tin vui này, anh……”
Thấy cô đã bắt đầu tức giận, hắn nắm tay cô xoa nhẹ “Sao lại giận chứ? Em giỏi như vậy, anh vui còn không kịp… Anh dừng xe là vì đến nơi rồi.”
Cô xoay người lại, quả nhiên đã đến tòa soạn. Thoáng chốc nét tươi vui lại xuất hiện trên gương mặt cô.
“Huyên, gần đây Chu Hiếu Linh có làm gì em không?”
Cô đem toàn bộ chuyện trưa hôm nay kể cho hắn nghe.
Ánh mắt sắc lẻm của hắn lóe lên một cái “Biết vì sao mọi người lại biết chuyện cô ta gian díu với phó tổng Giản thị không?”
Cô nghĩ một lúc, sau đó mắt chữ O mồm chữ A hỏi hắn “Không phải là anh động tay đó chứ……”
Nói đến đó, nhìn ánh mắt hắn, cô tự khẳng định được điều mình vừa nói là đúng.
Hắn cười lạnh “Nếu cô ta không làm chuyện bẩn thỉu như vậy, anh có muốn nhúng tay vào cũng khó… Tất cả mọi chuyện chỉ có thể nói là do cô ta tự làm tự chịu.”
“Không phải cô ta là ân nhân của anh sao? Làm như vậy có phải hay không?” Cô tuy rằng cũng rất ghét Chu Hiếu Linh, nhưng dù sao cô cũng cảm thấy có chút tội nghiệp cho cô ta. Dính vào chuyện như vậy, cả đời cô ta khó tránh bị người khác chỉ trỏ, công việc cũng khó mà thăng tiến…
“Huyên, em hiền lành quá…” Hắn nắm tay cô, trong sâu thẳm đôi mắt ánh lên sự lạnh lùng “Cô ta không nên dây vào anh, càng không nên ngu xuẩn chọc đến em. Em biết không… đối với anh em là quan trọng nhất… Người nào dám động vào em, anh sẽ bắt người đó phải trả giá gấp trăm ngàn lần.”
Nghe hắn nói, cô không khỏi run nhè nhẹ, lại dùng tay còn lại úp lên bàn tay hắn đang nắm chặt tay cô “Hàn, như vậy là đủ rồi. Chuyện này đã đủ làm cho Chu Hiếu Linh thân bại danh liệt rồi, anh đừng làm gì thêm nữa, được không?”
Hắn nhìn chăm chú vào cô một lát, sau đó nâng tay cô lên, ấn môi xuống mu bàn tay của cô “Được, lần nay anh sẽ tạm tha cho cô ta, nhưng anh nghĩ cô ta cũng không còn cơ hội nữa đâu. Anh hiểu Giản Quân Dịch, trong công việc anh ta luôn rất nghiêm khắc, tuyệt đối không chấp nhận nhân viên của mình làm những chuyện hèn hạ như vậy đâu.”
“Vâng, cái này em biết. Tóm lại anh chỉ cần hứa với em đừng làm gì nữa là được.” Cô nhìn đồng hồ thấy đã đến giờ đi làm, vội đẩy cửa xe, sau đó lại đột nhiên ngừng một chút, xoay người, hôn chụt một cái lên má hắn, sau đó ngại ngùng nhanh chóng xuống xe.
Cô bước vào thang máy, thấy xung quanh tòa soạn im ắng, không có gì bất thường, không biết Lâm Hạo Ngôn đã giải quyết chuyện của Chu Hiếu Linh như thế nào…
Cô gọi điện thoại nội tuyến. Một lát sau, trợ lý Hoàng ôm một tập văn kiện đi tới “Lăng tiểu thư, đây là những giấy tờ hôm nay cô cần xử lý.”
“Cám ơn cô!” Cô lật xem một tờ giấy, đột nhiên ngẩng đầu hỏi “Giữa trưa phó chủ biên đến tìm xã trưởng phải không? Cô có biết có chuyện gì không?”
“Khi tôi với vài đồng nghiệp khác đi ăn trưa, đi ngang qua văn phòng xã trưởng, nghe thấy tiếng khóc của Chu Hiếu Linh. Cô ta nói đồng nghiệp trong phòng liên hiệp lại mắng chửi cô ấy, cô ta còn nói cô……”
Trợ lý Hoàng nói đến đây thì ngừng lại. Mân Huyên khoát tay áo “Không sao, cô cứ nói tiếp đi, tôi sẽ không trách cô.”
Lúc này trợ lý Hoàng mới dám nói tiếp “Cô ta nói mọi chuyện đều là do cô xúi giục đồng nghiệp. Xã trưởng hỏi cô ta có chứng cứ hay không, cô ta lại không nói được gì. Sau đó cô ta đòi xã trưởng phạt những người đã làm loạn, bao gồm cả cô. Xã trưởng nói cô ta không có chứng cứ, bảo cô ta về đi. Thế là cô ta trở mặt, chỉ vào mặt xã trưởng mà chửi, nói xã trưởng bao che dung túng cho thủ hạ, sau đó nổi dậy đùng đùng đạp cửa đi ra, nói là sẽ đi khiếu nại lên cấp trên….”
Mân Huyên lắc lắc đầu. Chu Hiếu Linh đúng là điên rồi! Giản Quân Dịch đang điều tra mọi chuyện, cô ta lại làm loạn như vậy, đúng là tự tìm đường chết. Bây giờ xem ra ngay cả vị Phó tổng kia còn lo không bảo vệ được mình nữa là giúp cho cô ta…
Trợ lý Hoàng thấy biểu cảm của cô như vậy thì nhìn cô nghiêm túc nói “Lăng tiểu thư, tất cả chúng tôi đều biết làm thế nào mà Chu Hiếu Linh vào được tòa soạn, làm thế nào mà cô ta leo lên được vị trí Phó Chủ biên. Cô đừng lo, tôi tin cô ta không kiêu ngạo được lâu nữa đâu.”
Nguồn: http://cccece218.com/
“Đừng vội, để anh đưa em đi.” Hắn cầm chìa khóa xe, dắt cô xuống lầu, cho dù trong lòng hắn trăm ngàn lần không muốn người hắn yêu đã có thai còn phải sấp sấp ngửa ngửa đi làm.
Cô nhìn cảnh sắc ngoài cửa kính xe, khoe với hắn một tin vui “Đúng rồi, Hàn, em được tăng lương!”
“Ừ……” Hắn khẽ thở dài. Cô coi trọng sự nghiệp như vậy, trong thời gian ngắn bắt cô nghỉ việc là chuyện không thể. Hắn tính đợi bụng cô lớn thêm chút nữa, hắn sẽ đề cập đến chuyện đó…
“Anh mau đoán xem em được tăng bao nhiêu?” Cô có vẻ hưng phấn dị thường, quay người hẳn sang phía hắn.
Để phối hợp với cô, hắn thuận miệng đáp “1 vạn?”
Cô lắc đầu “Không đúng, cho anh đoán lại.”
“Vậy 3 vạn?” Hắn nheo mắt, trong lòng thầm chửi thề. Tên Giản Quân Dịch đó nhất định là cố ý, biết rõ cô là người phụ nữ của hắn nên mới tăng lương cho cô nhiều như vậy, kích thích sự tích cực làm việc của cô… Cứ như vậy sẽ chỉ càng làm cho việc hắn thuyết phục cô từ chức trở nên khó khăn…
“Không đúng.” Cô lắc đầu như trống bỏi, sau đó mắt lấp lánh nói ra con số gấp gần 8 lần con số 3 vạn.
“Cái gì? Nhiều như vậy sao?” Hắn giật mình, nháy mắt dừng xe. Cô không kịp phòng bị chúi về phía trước, cũng may đang thắt dây an toàn, nếu không cái trán của cô khẳng định là đang dán vào kính thủy tinh trước mặt rồi.
“Anh giận sao? Em chia sẻ với anh tin vui này, anh……”
Thấy cô đã bắt đầu tức giận, hắn nắm tay cô xoa nhẹ “Sao lại giận chứ? Em giỏi như vậy, anh vui còn không kịp… Anh dừng xe là vì đến nơi rồi.”
Cô xoay người lại, quả nhiên đã đến tòa soạn. Thoáng chốc nét tươi vui lại xuất hiện trên gương mặt cô.
“Huyên, gần đây Chu Hiếu Linh có làm gì em không?”
Cô đem toàn bộ chuyện trưa hôm nay kể cho hắn nghe.
Ánh mắt sắc lẻm của hắn lóe lên một cái “Biết vì sao mọi người lại biết chuyện cô ta gian díu với phó tổng Giản thị không?”
Cô nghĩ một lúc, sau đó mắt chữ O mồm chữ A hỏi hắn “Không phải là anh động tay đó chứ……”
Nói đến đó, nhìn ánh mắt hắn, cô tự khẳng định được điều mình vừa nói là đúng.
Hắn cười lạnh “Nếu cô ta không làm chuyện bẩn thỉu như vậy, anh có muốn nhúng tay vào cũng khó… Tất cả mọi chuyện chỉ có thể nói là do cô ta tự làm tự chịu.”
“Không phải cô ta là ân nhân của anh sao? Làm như vậy có phải hay không?” Cô tuy rằng cũng rất ghét Chu Hiếu Linh, nhưng dù sao cô cũng cảm thấy có chút tội nghiệp cho cô ta. Dính vào chuyện như vậy, cả đời cô ta khó tránh bị người khác chỉ trỏ, công việc cũng khó mà thăng tiến…
“Huyên, em hiền lành quá…” Hắn nắm tay cô, trong sâu thẳm đôi mắt ánh lên sự lạnh lùng “Cô ta không nên dây vào anh, càng không nên ngu xuẩn chọc đến em. Em biết không… đối với anh em là quan trọng nhất… Người nào dám động vào em, anh sẽ bắt người đó phải trả giá gấp trăm ngàn lần.”
Nghe hắn nói, cô không khỏi run nhè nhẹ, lại dùng tay còn lại úp lên bàn tay hắn đang nắm chặt tay cô “Hàn, như vậy là đủ rồi. Chuyện này đã đủ làm cho Chu Hiếu Linh thân bại danh liệt rồi, anh đừng làm gì thêm nữa, được không?”
Hắn nhìn chăm chú vào cô một lát, sau đó nâng tay cô lên, ấn môi xuống mu bàn tay của cô “Được, lần nay anh sẽ tạm tha cho cô ta, nhưng anh nghĩ cô ta cũng không còn cơ hội nữa đâu. Anh hiểu Giản Quân Dịch, trong công việc anh ta luôn rất nghiêm khắc, tuyệt đối không chấp nhận nhân viên của mình làm những chuyện hèn hạ như vậy đâu.”
“Vâng, cái này em biết. Tóm lại anh chỉ cần hứa với em đừng làm gì nữa là được.” Cô nhìn đồng hồ thấy đã đến giờ đi làm, vội đẩy cửa xe, sau đó lại đột nhiên ngừng một chút, xoay người, hôn chụt một cái lên má hắn, sau đó ngại ngùng nhanh chóng xuống xe.
Cô bước vào thang máy, thấy xung quanh tòa soạn im ắng, không có gì bất thường, không biết Lâm Hạo Ngôn đã giải quyết chuyện của Chu Hiếu Linh như thế nào…
Cô gọi điện thoại nội tuyến. Một lát sau, trợ lý Hoàng ôm một tập văn kiện đi tới “Lăng tiểu thư, đây là những giấy tờ hôm nay cô cần xử lý.”
“Cám ơn cô!” Cô lật xem một tờ giấy, đột nhiên ngẩng đầu hỏi “Giữa trưa phó chủ biên đến tìm xã trưởng phải không? Cô có biết có chuyện gì không?”
“Khi tôi với vài đồng nghiệp khác đi ăn trưa, đi ngang qua văn phòng xã trưởng, nghe thấy tiếng khóc của Chu Hiếu Linh. Cô ta nói đồng nghiệp trong phòng liên hiệp lại mắng chửi cô ấy, cô ta còn nói cô……”
Trợ lý Hoàng nói đến đây thì ngừng lại. Mân Huyên khoát tay áo “Không sao, cô cứ nói tiếp đi, tôi sẽ không trách cô.”
Lúc này trợ lý Hoàng mới dám nói tiếp “Cô ta nói mọi chuyện đều là do cô xúi giục đồng nghiệp. Xã trưởng hỏi cô ta có chứng cứ hay không, cô ta lại không nói được gì. Sau đó cô ta đòi xã trưởng phạt những người đã làm loạn, bao gồm cả cô. Xã trưởng nói cô ta không có chứng cứ, bảo cô ta về đi. Thế là cô ta trở mặt, chỉ vào mặt xã trưởng mà chửi, nói xã trưởng bao che dung túng cho thủ hạ, sau đó nổi dậy đùng đùng đạp cửa đi ra, nói là sẽ đi khiếu nại lên cấp trên….”
Mân Huyên lắc lắc đầu. Chu Hiếu Linh đúng là điên rồi! Giản Quân Dịch đang điều tra mọi chuyện, cô ta lại làm loạn như vậy, đúng là tự tìm đường chết. Bây giờ xem ra ngay cả vị Phó tổng kia còn lo không bảo vệ được mình nữa là giúp cho cô ta…
Trợ lý Hoàng thấy biểu cảm của cô như vậy thì nhìn cô nghiêm túc nói “Lăng tiểu thư, tất cả chúng tôi đều biết làm thế nào mà Chu Hiếu Linh vào được tòa soạn, làm thế nào mà cô ta leo lên được vị trí Phó Chủ biên. Cô đừng lo, tôi tin cô ta không kiêu ngạo được lâu nữa đâu.”
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook