Edit by CeCe

“Lăng tiểu thư, tôi cũng đã làm việc ở tòa soạn một thời gian rồi, không biết cô cảm thấy năng lực của tôi như thế nào?” Chu Hiếu Linh tuy ngoài miệng khiêm tốn, nhưng trong ánh mắt lại đầy kiêu ngạo và tự mãn.

“Cũng không tệ lắm.” Mân Huyên ba phải. Cô đang chờ Chu Hiếu Linh chủ động nói ra mục đích.

Quả nhiên câu nói hàm hồ này khiến Chu Hiếu Linh mất kiên nhẫn. Cô ta cô nóng vội bước lại gần bàn làm việc hơn “Nếu cô đã nói như vậy… Tôi nghĩ trong tòa soạn này tôi là người thích hợp với vị trí Phó Chủ biên nhất, chi bằng lần này cô đề cử……”

Mân Huyên khẽ nhếch môi cắt lời Chu Hiếu Linh “Chu tiểu thư, chuyện này tôi tự biết phải xử lý, không cần cô nhọc công lo lắng.”

Chu Hiếu Linh nhìn cô, dường như đã đoán được suy nghĩ của cô, đổi mặt lạnh ngay lập tức “Nói như vậy là cô không có ý đề cử tôi. Lăng Mân Huyên, tôi biết cô lên được Chủ biên rồi thì muốn trả thù tôi….”

Biết mà! Mân Huyên thở dài, lấy tay vỗ vỗ trán. Cô cũng đã biết Chu Hiếu Linh sẽ phản ứng như vậy, chỉ là công bằng mà nói, Chu Hiếu Linh quả thực không xứng đáng được ngồi vào vị trí Phó Chủ biên.

Thấy Mân Huyên vẫn cúi đầu không nói gì, Chu Hiếu Linh càng thêm tức giận “Lăng Mân Huyên, cô có cái gì hơn người chứ? Không phải là nhờ vào mối quan hệ với em gái tổng giám đốc nên cô mới được nhận vào đây hay sao? Chuyện phỏng vấn lần này cô cũng đừng tự đắc, chẳng qua là cô có quan hệ với Doãn Lạc Hàn nên mới xin được anh ta cho phỏng vấn……”

“Cô……” Mân Huyên tái mặt. Làm sao mà Chu Hiếu Linh có thể biết được chuyện giữa cô và Doãn Lạc Hàn? Người này quả thực không đơn giản…

Chu Hiếu Linh không để cho cô nói gì, càng cao giọng tiếp tục “…… Lần này Giản Chỉ Dao và Doãn Lạc Hàn giải trừ hôn ước không phải chính là do cô âm thầm phá họ hay sao? Đúng là đồ trâng tráo, không biết xấu hổ……”

“Chu tiểu thư, xin cô xem lại cách ăn nói của mình.” Mân Huyên nhíu mày đứng dậy. Không ngờ chỉ vì không được đề cử, Chu Hiếu Linh lại biến thành thẹn quá hóa giận như vậy…

“Làm sao? Tôi nói trúng tim đen của cô rồi chứ gì?” Chu Hiếu Linh cười nhạt, căn bản không có ý ngừng nói “Nếu không muốn người ta biết thì đừng có làm! Nhất định là cô đang băn khoăn không biết tại sao tôi lại biết chuyện của cô phải không? Nói cho cô biết, chuyện giữa cô và Doãn Lạc Hàn tôi đều biết hết……”

Nhìn Chu Hiếu Linh đang dương dương tự đắc, Mân Huyên nghĩ Chu Hiếu Linh chẳng qua là quá khích nên mới ác ý công kích như vậy. Im lặng chính là sự khinh bỉ nhất. Cô cúi đầu, tiếp tục làm việc, coi như cô ta không tồn tại.

Chu Hiếu Linh chống nạnh, cười lạnh “Cô không tin sao? Haha, trước đây là vì số tiền nợ và mảnh đất của cô nhi viện nên cô mới kí với Doãn Lạc Hàn hợp đồng tình nhân gì đó, sau đó cô lại trộm lấy hợp đồng đó bỏ đi, cuối cùng vài tuần sau lại quay lại với hắn… Cô và Doãn Lạc Hàn lén lút sau lưng Giản Chỉ Dao……”

Mân Huyên ngẩng đầu. Chuyện hợp đồng tình nhân đó đã là từ mấy tháng trước đây, lúc đó Chu Hiếu Linh còn chưa tới tòa soạn, tại sao cô ta lại biết được? Chu Hiếu Linh này so với tưởng tượng của cô lại càng thêm ngoan tuyệt! Cô dường như đứng trong ánh sáng, bị cô ta trong bóng tối theo dõi, mà cô lại không thể biết cô ta đứng ở đâu…

Thấy sắc mặt Mân Huyên càng lúc càng xấu, biết lời nói của mình đã có tác dụng, Chu Hiếu Linh càng thêm vênh váo “Tôi còn biết Doãn Lạc Hàn tại sao lại làm như vậy… Anh ta hận cô, vì cô là con gái của kẻ đã giết chết mẹ hắn…… Cô căn bản không xứng đáng ở bên anh ta…….. Nếu là cô, tôi đã sớm biết điều cút đi, rời xa anh ta……”

“Câm mồm! Câm mồm! Đừng nói nữa! Cô đi ra ngoài ngay!!!!” Mân Huyên rốt cuộc nghe không nổi nữa, gào lên bằng giọng run run… Chuyện cô không muốn nghĩ tới nhất, giờ lại bị con người đáng sợ này dùng chất giọng mỉa mai đáng ghét đó để đem ra đả kích cô… quả thật khiến lòng cô đau như bị hàng ngàn mũi kim đâm vào…. Quá sức chịu đựng của cô…..

“Người đàn ông hoàn hảo như anh ấy, cô không đáng được ở bên cạnh…” Chu Hiếu Linh càng cười lớn, liên thanh nói “Cô có biết anh ấy thích ăn món gì nhất? Thích mặc quần áo như thế nào? Thích xem thể loại phim gì không?”

Cô hoàn toàn ngây ngẩn. Ở bên Doãn Lạc Hàn đã lâu như vậy, nhưng quả thực những chuyện này cô chưa từng nghĩ tới…

“Tôi biết! Cái gì tôi cũng biết! Ngược lại cô chẳng biết gì về anh ấy cả!” Chu Hiếu Linh cười nham hiểm, đắc ý nhìn cô “Bởi vì tôi đã giúp anh ấy vượt qua giai đoạn khó khăn nhất. Nếu không có tôi, Doãn Lạc Hàn cũng sẽ không được như ngày hôm nay…..”

Trong lòng Mân Huyên phút chốc lạnh hẳn lại. Cô nắm chặt tay lại. Còn chưa rõ ràng hay sao? Khi trước cô hỏi hắn về Chu Hiếu Linh, hắn chỉ nói qua loa vài câu… Giờ nghe Chu Hiếu Linh nói như vậy, cô mới biết, quả thực là hắn đã từng ở bên cô ta……..

Chu Hiếu Linh lạnh lùng cười, tiến về phía cửa chuẩn bị mở ra “Đừng tưởng rằng cô giỏi giang gì cả. Tôi nói cho cô biết, không cần cô đề cử, tôi cũng sẽ có ngày leo lên được vị trí này.”

Cánh cửa đóng sập lại thể hiện rõ ràng sự giận dữ của người vừa bước ra. Mân Huyên vẫn biết quá khứ phong lưu của Doãn Lạc Hàn, cô cũng tự nhủ với mình chỉ cần quan tâm đến hiện tại và tương lai, nhưng điều Chu Hiếu Linh vừa tiết lộ vẫn khiến cho cô có những cảm giác mất mát và khó chịu mà cô không tài nào lý giải nổi…

Cô tiếp tục cúi đầu làm việc. Không biết bao lâu sau, cô nghe thấy tiếng đồng nghiệp tan tầm. Sau đó, di động rung liên tục, suốt hơn hai mươi phút mới ngừng. Cô xem tin nhắn, đầy ắp hộp tin là tin nhắn báo cuộc gọi nhỡ của cùng một số điện thoại. Đương nhiên chủ nhân của số điện thoại đó là Doãn Lạc Hàn.

Trong đầu cô lại lặp đi lặp lại giọng nói của Chu Hiếu Linh “Anh ta hận cô, vì cô là con gái của kẻ đã giết chết mẹ hắn…… Cô căn bản không xứng đáng ở bên anh ta…….. Nếu là cô, tôi đã sớm biết điều cút đi, rời xa anh ta……”

Cô hít một hơi dài, ngả người dựa vào lưng ghế. Cô phải làm sao đây? Liệu cô có thể giả vờ như không có chuyện gì xảy ra, tiếp tục ở bên hắn? Không, cô không thể, cô không làm được, không thể làm được…….

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương