Hai tay Trịnh Trác cắm trong túi, gương mặt ủ rũ nở nụ cười “Mân Mân, ăn sáng chưa?”

“Vẫn chưa.” Hắn thoạt nhìn có vẻ như là đã mất ngủ một đêm. Cô không khỏi trồi lên một ít nghi hoặc. Gần đây rốt cục là hắn bận cái gì mà lại như vậy?

“Hay lắm, anh cũng chưa ăn.” Hắn gật đầu, quay về phía cửa đại sảnh “Nào, anh mời em bữa sáng.”

“Ok.” Cô sảng khoái đồng ý. Dù sao hiện tại cách giờ đi làm còn gần năm mươi phút nữa, ăn một bữa sáng cũng không mất bao nhiêu lâu.

Hai người nhanh chóng ra khỏi tòa soạn. Trịnh Trác đưa cô tới một nhà hàng chuyên dành cho nhân viên văn phòng khá nổi tiếng. Hắn đi trước mở cửa cho cô, sau đó bảo cô đi chọn chỗ ngồi, còn hắn đi lấy đồ ăn.

Cô mang tâm sự nặng nề ngồi vào một chỗ gần cửa sổ, chống cằm đợi hắn. Hắn bưng khay đồ ăn lại, cô nhìn lướt qua, bên trong tất cả đều là những món cô thích.

Cô mím môi mỉm cười. Càng lúc phiền muộn như vậy, cô mới càng nhận ra người anh trai này đã đem đến cho mình biết bao sự an ủi…

“Mân Mân, sao không ăn đi? Em có tâm sự gì sao?” Trịnh Trác quơ quơ tay trước mắt cô, đưa cho cô một ly sữa.

“Cám ơn!” Cô nhận lấy ly sữa, nhìn gương mặt không giấu được nét mỏi mệt của hắn, nhớ tới lần trước hắn nói hắn ở bệnh viện, lại nhớ đến nội dung cuộc điện thoại mà hôm cô say rượu ngủ lại nhà hắn vô tình nghe được, trong lòng đối với hắn lại càng thêm tò mò. Trịnh Trác quả thực rất thần bí…

Trịnh Trác cắn miếng sandwich, thấy cô đang nhìn chằm chằm hắn, ngạc nhiên hỏi “Không thích mấy cái này sao?”

“Không phải.” Cô lắc đầu, vội vàng thu lại ánh mắt, cúi đầu ăn bữa sáng.

Không đến mười lăm phút sau, hai người đều đã ăn xong, bắt đầu đi về tòa soạn. Cô cúi đầu nhìn mũi chân, buồn buồn nói “Trác, em còn chưa cám ơn anh. Mẩu báo đó… em tìm rất lâu mà không được. Anh tìm được hẳn đã mất rất nhiều công sức.”

“Không có gì, chuyện nhỏ thôi.” Hắn khoát tay, nhìn cô đang cúi đầu “Mân Mân, bây giờ em tính làm thế nào?”

“Em còn chưa nghĩ ra… Trác, em biết anh quan tâm em, nhưng chúng ta đừng nói chuyện đó nữa được không?” Cô cố gắng đè nén cảm xúc dâng lên trong lòng, chuyển đề tài “Người nằm viện đó có khỏe không? Trông anh……”

“Không đáng để em quan tâm.” Sâu trong ánh mắt hắn lóe lên một tia uất hận, phút chốc cả người lại nồng đậm khí chất lạnh lùng.

Cô mím môi, tự biết mình đã nói đến chuyện không nên nói. Dù sao cô cũng không rõ người đó có quan hệ gì với hắn… có thể là kẻ thù, cũng có thể là người đã phản bội hắn… Nói chung đều không nên hỏi.

Hắn dường như tưởng mình đã làm cho cô sợ, lại ôn nhu nói “Chuyện này cũng không phải bí mật gì cả, sau này nếu có cơ hội anh sẽ kể cho em nghe.”

“Vâng.” Cô gật đầu thật mạnh. Cô biết Trịnh Trác cũng chỉ muốn tốt cho cô.

Hắn cười véo má cô vài cái “Mân Mân, em phải tập làm quen với một môi trường và một công việc khắc nghiệt hơn đi nhé….”

Cô sửng sốt, có dự cảm không lành “Môi trường và một công việc khắc nghiệt hơn? Anh nói gì vậy?”

“Chắc Hạo Ngôn cũng nói với em rồi, vài ngày nữa anh sẽ rời khỏi Thuần Mỹ. Anh cũng đã đề cử em lên chức Chủ biên, nếu không có gì thay đổi, chắc là phòng nhân sự cũng sắp gửi công văn xuống rồi đó.”

Cô trợn mắt, hoàn toàn không ngờ hắn lại rời tòa soạn sớm như vậy, cũng không kịp suy nghĩ đến chuyện của mình nữa, kéo tay hắn “Trác, sao anh không làm nữa? Tại sao?”

Hắn lẳng lặng nhìn cô, bỗng nhiên thở dài một tiếng “Em đã nghe đến tập đoàn Tần Thị chưa?”

Cô gật gật đầu đầu. Tập đoàn Tần Thị là một tập đoàn toàn cầu lớn, mỗi lần tung ra một sản phẩm mới đều thu hút được sự quan tâm rất lớn của dư luận. Cô đương nhiên biết.

Hắn khoanh tay, thản nhiên nói tiếp “Có lẽ cuối tuần sau anh sẽ công tác ở Tần Thị, cho nên trước khi đi, anh sẽ phải bàn giao công việc lại cho em.”

“Vâng.” Cô hiểu chuyện trả lời. Với năng lực của hắn mà chỉ làm chủ biên của một tòa soạn thì quả thực là uổng phí rồi. Tập đoàn Tần Thị là ước mơ của rất nhiều người, cô phải mừng thay cho hắn mới đúng.

Khi cô đi vào trong văn phòng, trong đầu chỉ tràn ngập chuyện thăng chức. Nếu cô thăng nhiệm chủ biên, cô cũng sẽ phải chọn một người thay cô lên làm Phó chủ biên. Vậy cô nên chọn ai đây?

Trên bàn làm việc của cô đã đặt sẵn một quyển tạp chí vừa mới in xong của tòa soạn, vẫn còn thơm nức mùi giấy và mực in.

Cô khẩn cấp cầm lên, vội vàng giở đến phần mà cô quan tâm, sau đó lướt đến phần cuối. Tuy rằng cô đã chuẩn bị sẵn tâm lý nhưng vẫn không khỏi chấn động khi một lần nữa lại nhìn thấy dòng chữ “……Cô ấy giữ chức phó chủ biên tòa soạn……”.

Cuốn tạp chí này ngày mai sẽ chính thức được phát hành. Đến lúc đó đoạn phỏng vấn này khẳng định sẽ được dư luận quan tâm vô cùng, đương nhiên sẽ có rất nhiều người tò mò về thân phận của “người còn gái may mắn” được nhắc đến trong bài… Nếu có người điều tra thì cô tiêu chắc rồi!

Cô đóng tờ tạp chí lại, thở dài ngồi xuống ghế. Cô vẫn chưa biết cuộc đàm phán giữa Doãn Lạc Hàn và Giản Quân Dịch ngày hôm qua thế nào rồi…

Nếu Giản gia không công bố chuyện từ hôn trước khi tạp chí phát hành, tất cả cố gắng của cô sẽ uổng phí, không chỉ làm Chỉ Dao bị tổn thương mà còn chẳng khác nào trát bùn lên mặt Giản gia…

Cô suy nghĩ sâu xa một hồi, chuẩn bị gọi điện cho Doãn Lạc Hàn để bàn bạc, điện thoại trên bàn làm việc lại reo vang. Lâm Hạo Ngôn gọi cô lên tầng mười lăm.

Trong văn phòng xã trưởng, Lâm Hạo Ngôn và cô nói chuyện một hồi, đại ý chính là về việc cô được thăng lên chức Chủ biên. Cuối cùng Lâm Hạo Ngôn hỏi cô có muốn đề cử ai tiếp nhận vị trí Phó chủ biên của mình không. Cô do dự một hồi, nói còn chưa nghĩ đến, hôm sau sẽ cho hắn câu trả lời.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương