Bố Ơi Tỉnh Dậy Đi Mẹ Là Ánh Trăng Đêm Đó
-
C8: Ỷ thế hiếp người
Tiểu Hoa đang ăn uống tại nhà Lăng Thần, trong khi Lâm Thanh đang trong hình dáng của nữ đạo viễn Eva.
Mặc một chiếc áo vest bó sát màu đen, trên cổ đeo một sợi dây chuyền rất tinh sảo, mái tóc ngắn vàng anh kim và đôi khuyên tai to, dù vẫn đeo kính râm nhưng trông cô vẫn rạng rỡ và kiêu ngạo.
Đối diện cô là Lâm Mộng ăn mặc chỉnh tề.
Một chiếc váy ngọt ngào, lối trang điểm tươi tắn, đặc biệt là chiếc vương miện màu hồng trên đầu càng khiến cô ta trông càng thêm quyến rũ.
"Cô Lâm." Lâm Thanh nhẹ nhàng hỏi bằng giọng Eva, "Cô bao nhiêu tuổi?"
"Năm nay tôi....."
"Ba tuổi" Lâm Thanh thô lỗ ngắt lời cô ta
"...." Lâm Mộng bối rối. Cô không hiểu tại sao đạo diễn Eva lại đi thẳng vào vấn đề với sự mỉa mai của mình. Trong cuộc gặp mặt này, cô thậm chí còn không ăn sáng và thức dậy từ lúc năm giờ sáng để trang điểm.
"Điều tôi muốn là một diễn viên chuyên nghiệp chứ không phải là một con bướm cao ngạo."
"Tôi...."
Lâm Mộng rất tức giận, nhưng không chỉ đại và trợ lý của cô đi cùng mà còn có trợ lý của đạo diễn Eva và nhân viên đi cùng, trước mặt nhiều người nhu vậy cô vẫn phải giữ hình tượng.
"Đạo diễn có thể không quen biết tôi," Lâm Mộng nói với giọng dịu dàng, "Mặc dù tôi chưa đủ nội tiếng, nhưng tôi cũng đã xuất hiện trong sáu bộ phim truyền hình và hơn chục bộ phim điện ảnh."
"Đúng vậy, Mộng Mộng chúng ta cũng là người phát ngôn cảu ba thương hiệu xa xỉ nổi tiếng, thậm chí còn là đại sứ hình ảnh của thành phố này." Người đại diện ở bên cạnh lập tức nói đỡ cho cô ta: "Kể từ khi ra mắt đến nay, Mộng Mộng gần như giành được tất cả các giải thưởng trong nước."
Lâm Thanh nhếch môi cười nói: "Cái này có liên qua gì tới diễn xuất của cô sao?"
"..."
"Nào, biểu diễn đi," Nói xong, Lâm Thanh vẩy tay với trợ lý bên cạnh.
Trợ lý lập tức hiểu ra, lấy điện thoại ra bắt đầu quay hình: "Cô Lâm, nếu bạn trai ba năm của cô chuẩn bị chia tay với cô, xin cô hay thể hiện cảm xúc của mình khi biết tin."
Lâm Mộng nhanh chóng điều chỉnh tâm lý, mắt thường có thể thấy được sự đau đớn đột nhiên dâng trào trong mắt cô đã rưng rưng nước mắt, nhưng chẳng có thoại, chỉ dùng tay che miệng, lặng lẽ khóc lóc đau đớn.
Cảm xúc này không có gì là sai, nhưng để duy trì sự xinh đẹp này, Lâm Mộng đã bôi lớp nền rất dày nên khiến khuôn mặt hơi cứng, khiến cho người xem màn trình diễn này vô cùng khó chịu.
"Cô Lâm, chúng tôi muốn là thất tình đau đớn, không phải bóp cổ đau đớn," Lâm Thanh thẳng thắn nói, "Không phải táo bón một tuần cô hiểu không?"
"...." Lâm Mộng lúc này hoàn toàn xấu hổ.
Tuy kỹ năng diễn xuất của cô chỉ ở mức trung bình, nhưng vì có Lăng Thần làm chỗ dựa, ai dám nói kỹ năng diễn xuất của cô không tốt? Đạo diễn nào mà chẳng nâng cô như nâng trứng?
"Buổi phỏng vấn hôm nay thế thôi," Lâm Thanh đứng dậy, "Tạm biệt."
"Chờ đã, chờ đã," Người đại diện của lâm Mộng lập tức gọi Lâm Thanh, "Đạo diễn, đạo diễn, đêm qua Mộng Mộng đã thức cả đêm qua để tập luyện. Có thể sức khỏe của cô ấy hôm nay không tốt, cô có thể cho cô ấy một cơ hội nữa không? Cô ấy thật sự là một diễn viên tài năng."
"Ồ, gậy chống lưng đâu?"
Lâm Thanh lúc này không khỏi hỏi: "Đạo diễn có ý gì?"
Lâm Mộng trở nên tức giận: "Có ý gì hả?"
"Một nữa giới giải trí trong nước đều thuộc về bạn trai tôi, ý cô là tôi không đáng nhận vai này? Trong giới giải trí trong nước có ai không ai là không nhận tôi."
"Tôi đang tìm một diễn viên, không phải tìm một kẻ ỷ mạnh hiếp yếu."
Nói xong, Lâm Thanh quay lại, khi nhìn thấy Lâm Thanh quay lại, các nhân viên của cô ta đều đứng dậy. Rõ ràng cuộc phỏng vấn này đã hoàn toàn kết thúc.
Đột nhiên Lâm Mộng phát hiện ra điều gì đó, trợ lý của Eva đang quay phim.
Dù không thắng được nhưng nếu tung video ra thì hình ảnh của Lâm Mộng chẳng phải sẽ bị hủy hoại sao?
Hình ảnh trước mặt mọi người không qua trọng, quan tọng là khi Lăng Thần nhìn thấy sẽ như thế nào?
Nhìn thấy trợ lý của Lâm Thanh rời đi, Lâm Mộng lập tức lao tới.
"Đứng lại."
Lâm Mộng lao tới đưa tay giật lấy điện thoại cô, nhưng chưa kịp chạm tơi điện thoại, cổ tay cô ta đã bị một lực nào đó cản lại.
"Cô Lâm, cô làm gì vậy?" Lâm Thanh siết chặt cổ tay cô ta và muốn bẻ gảy tay cô.
"A...." Lâm Mọng chịu không được lập tức kêu lên, "Đau, đau quá!"
"Giữa ban ngày ban mặt cô Lâm có cái gì không thể nói rõ ràng?" Lâm Thanh chậm rãi nói, nhưng sức lực trong tay vẫn không hề buông lỏng. "Ta coi ngươi như minh tinh, ngươi lại tự coi mình như một tên cướp?"
"Xóa video!" Lâm Mộng đau đớn nói: "Xóa nội dung video ngươi vừa quay đi."
"Bản thân buổi thử vài là vẽ quay video, cô nghĩ đạo diễn sẽ trả lại?" Giọng điệu của Lâm Thanh vẫn bình tĩnh, "Cô không tin vào vai diễn của tôi, hay cô chỉ có thể diễn đến như vậy thôi?"
"Đừng nói nhảm nữa!" Lâm Mộng có chịu đau, "Muốn bao nhiêu tiền cũng được."
"Nếu tiền có thể giải quyết được vấn đề thì..." Lâm thanh nhếch môi, đôi môi đỏ rực đó hiện lên nụ cười khinh bỉ: "Vậy tại soa tôi phải quay lại?"
Lâm Mộng chưa kịp thẩm thấu câu nói này, lúc này cổ tay cô đau nhức, từ da đến xương, đau đến tay dại.
"Đạo diễn Eva là Mộng Mộng chưa hiểu chuyện, xin cô đừng như vậy. Chúng tôi xin lỗi, vì đã xúc phạm cô!" Quản lý lập tức ra tay giải quyết ổn thỏa.
Lâm Thanh buông cổ tay Lâm Mộng ra, "Cô Lâm, một ngày nào đó cô sẽ hiểu rõ được việc gieo nhân nào gặp quả đó."
Lâm Thanh mỉm cười sau đó quay người rời đi.
"Cô ta bị bệnh à?" Lâm Mộng chỉ tay vào sau Lâm Thanh lớn tiếng hỏi quản lý.
"Mộng Mộng, cô có thù oán cá nhân với đạo diễn Eva sao?" Người đại diện cảm thấy cảnh tượng này không giống như lần đầu hai người gặp nhau.
"Ai có thù oán với cô ây? Tôi không biết cô ấy!"
Người đại diện suy nghĩ, Eva chưa từng xuất hiện ở Trung Quốc, khả năng xảy ra mâu thuẫn cá nhân là điều không thể. Nhưng tại sao cô lại cảm thấy vị đạo diễn này có vẻ rất hiềm khích với Lâm Mộng.
"Trung Quốc có rất nhiều đạo diễn muốn ta nhận vai, ta còn chưa nhận!" Lâm Mộng tức giận.
"Mộng Mộng, nếu cô không thể giành cơ hội, chúng tôi vẫn không bỏ cuộc." người đại diện nghiêm túc nói: "Hiện tại, trong nước không có chỗ để thăng tiến, ngành giải trí trong nước rất phức tạp, nếu cứ ở yên như vậy thì ta chỉ ngồi chờ bị dập tắt. Nếu muốn phát triển, cô phải phát triển trên phạm vi quốc tế và mở rộng danh tiếng đến vô hạn."
"Có rất nhiều đạo diễn nước ngoài, sao chúng ta phải tìm đếm cô ta?"
"Không nhất thiết là cô ta, nhưng cô ta là bàn đạp tốt nhất," người đạo diễn kiên nhẫn giải thích "Những diễn viên cô ấy sử dụng đều có năng lực, nếu cô có thể nhận vai, trước hết kỹ năng diễn xuất của cô sẽ được dông nhận."
"Nhưng nhìn bộ dạng kiêu ngạo của cô ta kìa!" Lâm Mộng đã quen với việc được người khác khen ngợi, cô chưa bao giờ bị đối xử như thế này.
"Chúng ta không làm được, nhưng có người có thể." Người đại diện nháy mắt với Lâm Mộng.
Lăng Thần.
Chỉ có thể là Lăng Thần.
Lâm Mộng nhìn vào cổ tay của mình, trong lòng đột nhiên có dự tính. Cô bị thương như này Lăng Thần sao có thể không đau lòng.
Mặc một chiếc áo vest bó sát màu đen, trên cổ đeo một sợi dây chuyền rất tinh sảo, mái tóc ngắn vàng anh kim và đôi khuyên tai to, dù vẫn đeo kính râm nhưng trông cô vẫn rạng rỡ và kiêu ngạo.
Đối diện cô là Lâm Mộng ăn mặc chỉnh tề.
Một chiếc váy ngọt ngào, lối trang điểm tươi tắn, đặc biệt là chiếc vương miện màu hồng trên đầu càng khiến cô ta trông càng thêm quyến rũ.
"Cô Lâm." Lâm Thanh nhẹ nhàng hỏi bằng giọng Eva, "Cô bao nhiêu tuổi?"
"Năm nay tôi....."
"Ba tuổi" Lâm Thanh thô lỗ ngắt lời cô ta
"...." Lâm Mộng bối rối. Cô không hiểu tại sao đạo diễn Eva lại đi thẳng vào vấn đề với sự mỉa mai của mình. Trong cuộc gặp mặt này, cô thậm chí còn không ăn sáng và thức dậy từ lúc năm giờ sáng để trang điểm.
"Điều tôi muốn là một diễn viên chuyên nghiệp chứ không phải là một con bướm cao ngạo."
"Tôi...."
Lâm Mộng rất tức giận, nhưng không chỉ đại và trợ lý của cô đi cùng mà còn có trợ lý của đạo diễn Eva và nhân viên đi cùng, trước mặt nhiều người nhu vậy cô vẫn phải giữ hình tượng.
"Đạo diễn có thể không quen biết tôi," Lâm Mộng nói với giọng dịu dàng, "Mặc dù tôi chưa đủ nội tiếng, nhưng tôi cũng đã xuất hiện trong sáu bộ phim truyền hình và hơn chục bộ phim điện ảnh."
"Đúng vậy, Mộng Mộng chúng ta cũng là người phát ngôn cảu ba thương hiệu xa xỉ nổi tiếng, thậm chí còn là đại sứ hình ảnh của thành phố này." Người đại diện ở bên cạnh lập tức nói đỡ cho cô ta: "Kể từ khi ra mắt đến nay, Mộng Mộng gần như giành được tất cả các giải thưởng trong nước."
Lâm Thanh nhếch môi cười nói: "Cái này có liên qua gì tới diễn xuất của cô sao?"
"..."
"Nào, biểu diễn đi," Nói xong, Lâm Thanh vẩy tay với trợ lý bên cạnh.
Trợ lý lập tức hiểu ra, lấy điện thoại ra bắt đầu quay hình: "Cô Lâm, nếu bạn trai ba năm của cô chuẩn bị chia tay với cô, xin cô hay thể hiện cảm xúc của mình khi biết tin."
Lâm Mộng nhanh chóng điều chỉnh tâm lý, mắt thường có thể thấy được sự đau đớn đột nhiên dâng trào trong mắt cô đã rưng rưng nước mắt, nhưng chẳng có thoại, chỉ dùng tay che miệng, lặng lẽ khóc lóc đau đớn.
Cảm xúc này không có gì là sai, nhưng để duy trì sự xinh đẹp này, Lâm Mộng đã bôi lớp nền rất dày nên khiến khuôn mặt hơi cứng, khiến cho người xem màn trình diễn này vô cùng khó chịu.
"Cô Lâm, chúng tôi muốn là thất tình đau đớn, không phải bóp cổ đau đớn," Lâm Thanh thẳng thắn nói, "Không phải táo bón một tuần cô hiểu không?"
"...." Lâm Mộng lúc này hoàn toàn xấu hổ.
Tuy kỹ năng diễn xuất của cô chỉ ở mức trung bình, nhưng vì có Lăng Thần làm chỗ dựa, ai dám nói kỹ năng diễn xuất của cô không tốt? Đạo diễn nào mà chẳng nâng cô như nâng trứng?
"Buổi phỏng vấn hôm nay thế thôi," Lâm Thanh đứng dậy, "Tạm biệt."
"Chờ đã, chờ đã," Người đại diện của lâm Mộng lập tức gọi Lâm Thanh, "Đạo diễn, đạo diễn, đêm qua Mộng Mộng đã thức cả đêm qua để tập luyện. Có thể sức khỏe của cô ấy hôm nay không tốt, cô có thể cho cô ấy một cơ hội nữa không? Cô ấy thật sự là một diễn viên tài năng."
"Ồ, gậy chống lưng đâu?"
Lâm Thanh lúc này không khỏi hỏi: "Đạo diễn có ý gì?"
Lâm Mộng trở nên tức giận: "Có ý gì hả?"
"Một nữa giới giải trí trong nước đều thuộc về bạn trai tôi, ý cô là tôi không đáng nhận vai này? Trong giới giải trí trong nước có ai không ai là không nhận tôi."
"Tôi đang tìm một diễn viên, không phải tìm một kẻ ỷ mạnh hiếp yếu."
Nói xong, Lâm Thanh quay lại, khi nhìn thấy Lâm Thanh quay lại, các nhân viên của cô ta đều đứng dậy. Rõ ràng cuộc phỏng vấn này đã hoàn toàn kết thúc.
Đột nhiên Lâm Mộng phát hiện ra điều gì đó, trợ lý của Eva đang quay phim.
Dù không thắng được nhưng nếu tung video ra thì hình ảnh của Lâm Mộng chẳng phải sẽ bị hủy hoại sao?
Hình ảnh trước mặt mọi người không qua trọng, quan tọng là khi Lăng Thần nhìn thấy sẽ như thế nào?
Nhìn thấy trợ lý của Lâm Thanh rời đi, Lâm Mộng lập tức lao tới.
"Đứng lại."
Lâm Mộng lao tới đưa tay giật lấy điện thoại cô, nhưng chưa kịp chạm tơi điện thoại, cổ tay cô ta đã bị một lực nào đó cản lại.
"Cô Lâm, cô làm gì vậy?" Lâm Thanh siết chặt cổ tay cô ta và muốn bẻ gảy tay cô.
"A...." Lâm Mọng chịu không được lập tức kêu lên, "Đau, đau quá!"
"Giữa ban ngày ban mặt cô Lâm có cái gì không thể nói rõ ràng?" Lâm Thanh chậm rãi nói, nhưng sức lực trong tay vẫn không hề buông lỏng. "Ta coi ngươi như minh tinh, ngươi lại tự coi mình như một tên cướp?"
"Xóa video!" Lâm Mộng đau đớn nói: "Xóa nội dung video ngươi vừa quay đi."
"Bản thân buổi thử vài là vẽ quay video, cô nghĩ đạo diễn sẽ trả lại?" Giọng điệu của Lâm Thanh vẫn bình tĩnh, "Cô không tin vào vai diễn của tôi, hay cô chỉ có thể diễn đến như vậy thôi?"
"Đừng nói nhảm nữa!" Lâm Mộng có chịu đau, "Muốn bao nhiêu tiền cũng được."
"Nếu tiền có thể giải quyết được vấn đề thì..." Lâm thanh nhếch môi, đôi môi đỏ rực đó hiện lên nụ cười khinh bỉ: "Vậy tại soa tôi phải quay lại?"
Lâm Mộng chưa kịp thẩm thấu câu nói này, lúc này cổ tay cô đau nhức, từ da đến xương, đau đến tay dại.
"Đạo diễn Eva là Mộng Mộng chưa hiểu chuyện, xin cô đừng như vậy. Chúng tôi xin lỗi, vì đã xúc phạm cô!" Quản lý lập tức ra tay giải quyết ổn thỏa.
Lâm Thanh buông cổ tay Lâm Mộng ra, "Cô Lâm, một ngày nào đó cô sẽ hiểu rõ được việc gieo nhân nào gặp quả đó."
Lâm Thanh mỉm cười sau đó quay người rời đi.
"Cô ta bị bệnh à?" Lâm Mộng chỉ tay vào sau Lâm Thanh lớn tiếng hỏi quản lý.
"Mộng Mộng, cô có thù oán cá nhân với đạo diễn Eva sao?" Người đại diện cảm thấy cảnh tượng này không giống như lần đầu hai người gặp nhau.
"Ai có thù oán với cô ây? Tôi không biết cô ấy!"
Người đại diện suy nghĩ, Eva chưa từng xuất hiện ở Trung Quốc, khả năng xảy ra mâu thuẫn cá nhân là điều không thể. Nhưng tại sao cô lại cảm thấy vị đạo diễn này có vẻ rất hiềm khích với Lâm Mộng.
"Trung Quốc có rất nhiều đạo diễn muốn ta nhận vai, ta còn chưa nhận!" Lâm Mộng tức giận.
"Mộng Mộng, nếu cô không thể giành cơ hội, chúng tôi vẫn không bỏ cuộc." người đại diện nghiêm túc nói: "Hiện tại, trong nước không có chỗ để thăng tiến, ngành giải trí trong nước rất phức tạp, nếu cứ ở yên như vậy thì ta chỉ ngồi chờ bị dập tắt. Nếu muốn phát triển, cô phải phát triển trên phạm vi quốc tế và mở rộng danh tiếng đến vô hạn."
"Có rất nhiều đạo diễn nước ngoài, sao chúng ta phải tìm đếm cô ta?"
"Không nhất thiết là cô ta, nhưng cô ta là bàn đạp tốt nhất," người đạo diễn kiên nhẫn giải thích "Những diễn viên cô ấy sử dụng đều có năng lực, nếu cô có thể nhận vai, trước hết kỹ năng diễn xuất của cô sẽ được dông nhận."
"Nhưng nhìn bộ dạng kiêu ngạo của cô ta kìa!" Lâm Mộng đã quen với việc được người khác khen ngợi, cô chưa bao giờ bị đối xử như thế này.
"Chúng ta không làm được, nhưng có người có thể." Người đại diện nháy mắt với Lâm Mộng.
Lăng Thần.
Chỉ có thể là Lăng Thần.
Lâm Mộng nhìn vào cổ tay của mình, trong lòng đột nhiên có dự tính. Cô bị thương như này Lăng Thần sao có thể không đau lòng.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook