Bố Ơi Tỉnh Dậy Đi Mẹ Là Ánh Trăng Đêm Đó
-
C24: Người nhện thành phố nam thành
Lăng Thần lái xe đến trước cửa nhà Lâm Thanh, xuống xe và đề nghị giúp Lâm Thanh xách đồ, nhưng Lâm Thanh đã từ chối.
Những cô gái bình thường không thể mang theo hai túi rau lớn, nhưng Lâm Thanh lại dễ dàng mang chúng về phía trước. Sức mạnh này hoàn toàn không cân xứng với cơ thể gầy gò của cô.
Mở cửa, Lâm Thanh đi vào phòng bếp đặt bát đĩa xuống, sau đó bước ra ngoài.
“Các người ở phòng khách chơi, ta đi nấu ăn.” Lâm Âm tựa hồ không còn tức giận nữa, giọng điệu cũng ôn hòa hơn rất nhiều.
“Được.” Lăng Thần gật đầu.
“Chú, chúng ta tiếp tục chơi cờ nhé?” Tiểu Hoa hiếm khi gặp được đối thủ.
“Được”
Lăng Thần không có sở thích gì, nhưng Tiểu Hoa lại thích, hắn cũng vậy. Khi Tiểu Hoa Nhi quay người đi lấy bộ cờ, điện thoại của Lăng Thần vang lên.
“Có chuyện gì vậy?” Lăng Thần trả lời.
“Thưa anh, cuộc họp cấp cao hôm nay…” Kiều Niệm do dự, “Anh có muốn tôi hủy
giúp anh không?”
“Ừm.”
“Vậy… chúng ta cũng cần dời lại cuộc gặp với anh Mạch Khắc?”
“Ừm.”
Kiều Niệm suy nghỉ một chút: toàn bộ lịch trình hôm nay đều hủy bỏ?"
“Phải.”
“Được rồi thưa anh,” Kiều Niệm không hỏi nhiều như vậy, “Đúng rồi, trước đó anh đã yêu cầu tôi điều tra đạo diễn Eva, tôi đã gửi email cho anh rồi.”
“Ừm.”
Sau khi cúp điện thoại, trước khi Tiểu Hoa tới, Lăng Thần mở hộp thư trên điện thoại di động, xem qua thông tin một chút.
Thông tin chỉ bao gồm những bộ phim cô đã đóng và những giải thưởng cô đã giành được. Về kinh nghiệm trong quá khứ của cô, chỉ có hai từ là không rõ, thậm chí cả ngoại hình thực sự của cô cũng không rõ.
Ở trên chỉ nói rằng cô không được học đại học chính quy, cô trở nên nổi tiếng vì là người học việc duy nhất của đạo diễn nổi tiếng thế giới Mellon. Có người còn cho rằng cô là người yêu của Mellon, nếu không thì tại sao cô lại đứng đầu ngay khi cô ấy vừa ra mắt.
Lăng Thần rất quan tâm đến câu nói vừa rồi.
“Chú, chúng ta bắt đầu đi.” Tiểu Hoa mang bàn cờ tới.
“Được.”
Lăng Thần để điện thoại xuống, lại cầm lên, nhanh chóng gửi tin nhắn cho Kiều Niệm:
Hãy đi tìm đạo diễn Mellon.
Lăng Thần không thích xem phim, cũng không để ý đến giới giải trí, cho nên hắn thật sự không biết Mellon là ai khuôn như thế nào, hắn muốn xem người đó có phải bố của Tiểu Hoa không.
“Chú.” Tiểu Hoa nhìn vẻ trầm tư của Lăng, “Chú không vui sao?”
“Không.” Lăng Thần tỉnh lại.
Tiểu Hoa hạ giọng, tiến lại gần hắn: “Mẹ không giận chú đâu, hôm nay mẹ chắc chắn không có ý mắng chú, chỉ là mẹ nóng nảy quá thôi, bình thường tính tình rất tốt, cũng không phải lúc nào mẹ cũng mắng mọi người đâu."
“Chú không tức giận,” Lăng Thần cười, đưa tay xoa đầu Tiểu Hoa Nhi, “Chú có một thắc mắc…”
“Hỏi đi ạ.” Tiêu Hoa Nhi ngồi ở bên cạnh hắn, dựa vào hắn thấp giọng nói.
Lăng Trần cũng hạ thấp giọng, ghé vào tai Tiêu Hoa Nhi: “Cha của ngươi…có phiền không nếu ta tới cha con không?”
“Không!” Tiêu Hoa Nhi chớp chớp đôi mắt ngây thơ.
“Chú chưa từng thấy cha con liên lạc với con. Chẳng phải cha… không thường xuyên liên lạc với ngươi sao?” Lăng Thần nghĩ thầm, có một cô con gái đáng yêu như Tiểu Hoa, sao có thể không thường xuyên liên lạc? Nếu anh là
cha của Tiểu Hoa, anh sẽ muốn đưa cô bé đi cùng 24/24
“Chưa bao giờ có bất kỳ liên lạc nào.”
“Tại sao?”
“bởi vì……”
“Hai người đang lén lút nói cái gì?” Lâm Thanh bưng một đĩa hoa quả đi ra khỏi phòng bếp.
“chúng ta……”
“Không được phép ăn vặt!” Lâm Thanh đặt trái cây trước mặt họ.
“Dạ, con biết rồi.” Tiểu Hoa bĩu môi.
Lăng Thần nhìn Lâm Thanh, thấy cô đang bận rộn nấu ăn trong bếp nhưng vẫn có thời gian rọt hoa quả cho bọn họ một cách dịu dàng, mà tại sao có thể leo lên đến tận tầng mười hai để cứu người cơ chứ.
Cô ấy còn bao nhiêu sự bất ngờ nữa đây.
“Ngươi đang nhìn cái gì?” Lâm Thanh trừng mắt nhìn Lăng Thần, “Trước bữa ăn không được phép ăn đồ ăn nhẹ, không được đưa cho con bé.”
“Ta hiểu được.” Lăng Thần vẫn là không tức giận.
“Mẹ ơi, đừng hung dữ như vậy, mẹ đi nấu cơm đi. Chú và con đi đánh cờ!”
Tiểu Hoa nói xong, nghiêm túc ngồi xuống đối diện Lăng Thần.
Lăng Thần không tiếp tục hỏi.
Anh cảm thấy với tính cách của Lâm Âm, anh sẽ không thèm can thiệp vào hôn nhân của người khác.
Nhưng cha của Tiểu Hoa… tại sao ông ấy không thường xuyên liên lạc với họ?
Mối quan hệ không tối sao?
Lâm Thanh nấu rất nhanh, bình thường là bốn món một canh, nhưng hôm nay vì Lăng Thần mà Lâm Thanh đặc biệt nấu thêm hai món, hôm nay cô coi như xin lỗi vì đã mắng hắn.
Vẻ ngoài ăn uống của Lăng Thần rất hiền lành, nhưng cũng có thể thấy hắn ăn rất ngon.
“Chú, chú thích ăn gì?” Tiểu Hoa hỏi: “Lần sau để mẹ nấu món chú thích.”
“Ta món nào ta cũng thích.” Lăng Thần tùy ý trả lời.
Lâm Thanh dù soa cũng không để bụng câu nói này, những người bình thường như bọn họ đều có thể hỏi sỡ thích của Lăng Thần.
Lúc này điện thoại của Lâm Thanh reo lên, đó chính là tin nhắn Wechat từ trợ lý A Mỹ của cô.
Lâm Thanh đặt bát và đũa xuống và mở nó ra để tìm một liên kết tin tức ngay lập tức khiến Lâm Thanh không nói nên lời.
Người Nhện Nam Thành dũng cảm giải cứu cô gái nhảy từ tòa nhà xuống!
Nội dung bao gồm hình ảnh và văn bản, ý tưởng chung là khen ngợi hành động dũng cảm của Lâm Thanh, nhưng…
Người nhện thành phố phía Nam là gì?
“Mẹ, mẹ đang nhìn cái gì vậy?” Tiểu Hoa vươn đầu, liếc nhìn điện thoại di động của Lâm Thanh, sau đó…
“Hahahahaha…”
Tiểu Hoa cười đến nỗi cơm trong miệng phun ra ngoài.
“Con cười cái gì?” Lăng Thần cũng trở nên tò mò.
Tiểu Hoa Nhi nhấc điện thoại đưa cho Lăng Thần: “Chú nhìn xem, mẹ đang bị đưa tin!”
Lăng Thần liếc nhìn một cái, sau đó cau mày.
Anh muốn cười nhưng không thể, cười nhạo người khác là một điều thô lỗ.
“Cần giúp đỡ không?” Lăng Thần cúi đầu ăn cơm, nhưng khóe môi nhếch lên vẫn lộ rõ.
Lâm Âm liếc hắn một cái, nói: “Cần.”
Cô thực sự cần sự giúp đỡ của anh. Cô không muốn có được danh hiệu người nhện đó đâu.
Lăng Thần lấy số điện thoại ra bấm số Kiều Niệm.
“Thưa anh, anh cần dặn dò điều gì?”
“Ừm,” Lăng Thần hắng giọng, “Kiều Niệm, chúng ta…”
Hãy im lặng, đừng cười!
“Người nhện ở Nam Thành…” Lăng Thần liếc nhìn Lâm Thanh, khóe môi giật giật vài cái, cuối cùng nhịn cười nói: “Xé bỏ tin tức này.”
“Vâng.”
Lâm Thanh liếc hắn một cái, nói: “Muốn cười thì cứ cười đi.”
Lăng Thần lẽ ra có thể nhịn được, nhưng khi hắn liếc nhìn Lâm Thanh, nhớ tới cô đã leo tường, hừm… cô quả thực giống Người Nhện, sau đó hắn lại không nhịn được mỉm cười.
Lâm Thanh nhìn Tiểu Hoa đang cười khoa trương, rồi nhìn Lăng Thần đang cười lớn, và lặng lẽ trợn mắt lần hai.
Cô ấy sẽ không bao giờ là người tốt.
Đến tối, hot search đã bị gỡ xuống và mọi tin tức đều biến mất. Tuy nhiên, chỉriêng trên diễn đàn đó, sức nóng vẫn tiếp tục tăng lên.
Những cô gái bình thường không thể mang theo hai túi rau lớn, nhưng Lâm Thanh lại dễ dàng mang chúng về phía trước. Sức mạnh này hoàn toàn không cân xứng với cơ thể gầy gò của cô.
Mở cửa, Lâm Thanh đi vào phòng bếp đặt bát đĩa xuống, sau đó bước ra ngoài.
“Các người ở phòng khách chơi, ta đi nấu ăn.” Lâm Âm tựa hồ không còn tức giận nữa, giọng điệu cũng ôn hòa hơn rất nhiều.
“Được.” Lăng Thần gật đầu.
“Chú, chúng ta tiếp tục chơi cờ nhé?” Tiểu Hoa hiếm khi gặp được đối thủ.
“Được”
Lăng Thần không có sở thích gì, nhưng Tiểu Hoa lại thích, hắn cũng vậy. Khi Tiểu Hoa Nhi quay người đi lấy bộ cờ, điện thoại của Lăng Thần vang lên.
“Có chuyện gì vậy?” Lăng Thần trả lời.
“Thưa anh, cuộc họp cấp cao hôm nay…” Kiều Niệm do dự, “Anh có muốn tôi hủy
giúp anh không?”
“Ừm.”
“Vậy… chúng ta cũng cần dời lại cuộc gặp với anh Mạch Khắc?”
“Ừm.”
Kiều Niệm suy nghỉ một chút: toàn bộ lịch trình hôm nay đều hủy bỏ?"
“Phải.”
“Được rồi thưa anh,” Kiều Niệm không hỏi nhiều như vậy, “Đúng rồi, trước đó anh đã yêu cầu tôi điều tra đạo diễn Eva, tôi đã gửi email cho anh rồi.”
“Ừm.”
Sau khi cúp điện thoại, trước khi Tiểu Hoa tới, Lăng Thần mở hộp thư trên điện thoại di động, xem qua thông tin một chút.
Thông tin chỉ bao gồm những bộ phim cô đã đóng và những giải thưởng cô đã giành được. Về kinh nghiệm trong quá khứ của cô, chỉ có hai từ là không rõ, thậm chí cả ngoại hình thực sự của cô cũng không rõ.
Ở trên chỉ nói rằng cô không được học đại học chính quy, cô trở nên nổi tiếng vì là người học việc duy nhất của đạo diễn nổi tiếng thế giới Mellon. Có người còn cho rằng cô là người yêu của Mellon, nếu không thì tại sao cô lại đứng đầu ngay khi cô ấy vừa ra mắt.
Lăng Thần rất quan tâm đến câu nói vừa rồi.
“Chú, chúng ta bắt đầu đi.” Tiểu Hoa mang bàn cờ tới.
“Được.”
Lăng Thần để điện thoại xuống, lại cầm lên, nhanh chóng gửi tin nhắn cho Kiều Niệm:
Hãy đi tìm đạo diễn Mellon.
Lăng Thần không thích xem phim, cũng không để ý đến giới giải trí, cho nên hắn thật sự không biết Mellon là ai khuôn như thế nào, hắn muốn xem người đó có phải bố của Tiểu Hoa không.
“Chú.” Tiểu Hoa nhìn vẻ trầm tư của Lăng, “Chú không vui sao?”
“Không.” Lăng Thần tỉnh lại.
Tiểu Hoa hạ giọng, tiến lại gần hắn: “Mẹ không giận chú đâu, hôm nay mẹ chắc chắn không có ý mắng chú, chỉ là mẹ nóng nảy quá thôi, bình thường tính tình rất tốt, cũng không phải lúc nào mẹ cũng mắng mọi người đâu."
“Chú không tức giận,” Lăng Thần cười, đưa tay xoa đầu Tiểu Hoa Nhi, “Chú có một thắc mắc…”
“Hỏi đi ạ.” Tiêu Hoa Nhi ngồi ở bên cạnh hắn, dựa vào hắn thấp giọng nói.
Lăng Trần cũng hạ thấp giọng, ghé vào tai Tiêu Hoa Nhi: “Cha của ngươi…có phiền không nếu ta tới cha con không?”
“Không!” Tiêu Hoa Nhi chớp chớp đôi mắt ngây thơ.
“Chú chưa từng thấy cha con liên lạc với con. Chẳng phải cha… không thường xuyên liên lạc với ngươi sao?” Lăng Thần nghĩ thầm, có một cô con gái đáng yêu như Tiểu Hoa, sao có thể không thường xuyên liên lạc? Nếu anh là
cha của Tiểu Hoa, anh sẽ muốn đưa cô bé đi cùng 24/24
“Chưa bao giờ có bất kỳ liên lạc nào.”
“Tại sao?”
“bởi vì……”
“Hai người đang lén lút nói cái gì?” Lâm Thanh bưng một đĩa hoa quả đi ra khỏi phòng bếp.
“chúng ta……”
“Không được phép ăn vặt!” Lâm Thanh đặt trái cây trước mặt họ.
“Dạ, con biết rồi.” Tiểu Hoa bĩu môi.
Lăng Thần nhìn Lâm Thanh, thấy cô đang bận rộn nấu ăn trong bếp nhưng vẫn có thời gian rọt hoa quả cho bọn họ một cách dịu dàng, mà tại sao có thể leo lên đến tận tầng mười hai để cứu người cơ chứ.
Cô ấy còn bao nhiêu sự bất ngờ nữa đây.
“Ngươi đang nhìn cái gì?” Lâm Thanh trừng mắt nhìn Lăng Thần, “Trước bữa ăn không được phép ăn đồ ăn nhẹ, không được đưa cho con bé.”
“Ta hiểu được.” Lăng Thần vẫn là không tức giận.
“Mẹ ơi, đừng hung dữ như vậy, mẹ đi nấu cơm đi. Chú và con đi đánh cờ!”
Tiểu Hoa nói xong, nghiêm túc ngồi xuống đối diện Lăng Thần.
Lăng Thần không tiếp tục hỏi.
Anh cảm thấy với tính cách của Lâm Âm, anh sẽ không thèm can thiệp vào hôn nhân của người khác.
Nhưng cha của Tiểu Hoa… tại sao ông ấy không thường xuyên liên lạc với họ?
Mối quan hệ không tối sao?
Lâm Thanh nấu rất nhanh, bình thường là bốn món một canh, nhưng hôm nay vì Lăng Thần mà Lâm Thanh đặc biệt nấu thêm hai món, hôm nay cô coi như xin lỗi vì đã mắng hắn.
Vẻ ngoài ăn uống của Lăng Thần rất hiền lành, nhưng cũng có thể thấy hắn ăn rất ngon.
“Chú, chú thích ăn gì?” Tiểu Hoa hỏi: “Lần sau để mẹ nấu món chú thích.”
“Ta món nào ta cũng thích.” Lăng Thần tùy ý trả lời.
Lâm Thanh dù soa cũng không để bụng câu nói này, những người bình thường như bọn họ đều có thể hỏi sỡ thích của Lăng Thần.
Lúc này điện thoại của Lâm Thanh reo lên, đó chính là tin nhắn Wechat từ trợ lý A Mỹ của cô.
Lâm Thanh đặt bát và đũa xuống và mở nó ra để tìm một liên kết tin tức ngay lập tức khiến Lâm Thanh không nói nên lời.
Người Nhện Nam Thành dũng cảm giải cứu cô gái nhảy từ tòa nhà xuống!
Nội dung bao gồm hình ảnh và văn bản, ý tưởng chung là khen ngợi hành động dũng cảm của Lâm Thanh, nhưng…
Người nhện thành phố phía Nam là gì?
“Mẹ, mẹ đang nhìn cái gì vậy?” Tiểu Hoa vươn đầu, liếc nhìn điện thoại di động của Lâm Thanh, sau đó…
“Hahahahaha…”
Tiểu Hoa cười đến nỗi cơm trong miệng phun ra ngoài.
“Con cười cái gì?” Lăng Thần cũng trở nên tò mò.
Tiểu Hoa Nhi nhấc điện thoại đưa cho Lăng Thần: “Chú nhìn xem, mẹ đang bị đưa tin!”
Lăng Thần liếc nhìn một cái, sau đó cau mày.
Anh muốn cười nhưng không thể, cười nhạo người khác là một điều thô lỗ.
“Cần giúp đỡ không?” Lăng Thần cúi đầu ăn cơm, nhưng khóe môi nhếch lên vẫn lộ rõ.
Lâm Âm liếc hắn một cái, nói: “Cần.”
Cô thực sự cần sự giúp đỡ của anh. Cô không muốn có được danh hiệu người nhện đó đâu.
Lăng Thần lấy số điện thoại ra bấm số Kiều Niệm.
“Thưa anh, anh cần dặn dò điều gì?”
“Ừm,” Lăng Thần hắng giọng, “Kiều Niệm, chúng ta…”
Hãy im lặng, đừng cười!
“Người nhện ở Nam Thành…” Lăng Thần liếc nhìn Lâm Thanh, khóe môi giật giật vài cái, cuối cùng nhịn cười nói: “Xé bỏ tin tức này.”
“Vâng.”
Lâm Thanh liếc hắn một cái, nói: “Muốn cười thì cứ cười đi.”
Lăng Thần lẽ ra có thể nhịn được, nhưng khi hắn liếc nhìn Lâm Thanh, nhớ tới cô đã leo tường, hừm… cô quả thực giống Người Nhện, sau đó hắn lại không nhịn được mỉm cười.
Lâm Thanh nhìn Tiểu Hoa đang cười khoa trương, rồi nhìn Lăng Thần đang cười lớn, và lặng lẽ trợn mắt lần hai.
Cô ấy sẽ không bao giờ là người tốt.
Đến tối, hot search đã bị gỡ xuống và mọi tin tức đều biến mất. Tuy nhiên, chỉriêng trên diễn đàn đó, sức nóng vẫn tiếp tục tăng lên.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook