Bố Ơi Tỉnh Dậy Đi Mẹ Là Ánh Trăng Đêm Đó
-
C18: Thật kinh tởm
Bánh bao tôm ở đây rất ngon, bánh cuốn cũng ngon. Trần Nham đang nghĩ đến Tiểu Hoa nên gói thêm một chiếc nữa cho Lâm Thanh mang về.
Tuy nhiên, Lâm Thanh trở về nhà, cô phát hiện Lăng Thần vẫn chưa rời đi.
"Mẹ, mẹ về rồi à?" Tiểu Hoa lập tức tới mừng cô về. Nhìn thấy hộp đồ ăn trên tay Lâm Thanh, cô bé lập tức cầm lấy quay về phía Lăng Thần: "Chú mẹ mua trà chiều cho chúng ta."
Lăng Thần nhìn Lâm: "Đừng khách sáo vậy."
Lâm Thanh trong lòng: "Khách sáo gì chứ, đây đâu phải cho anh."
"Tiểu Hoa đây là của chú Trần mua cho con, xong con nhớ nhắn tin Wechat cảm ơn chú nha con." Lâm Thanh cố ý nói điều này.
"Vâng."
"Chú Trần thật tốt bụng, chú vẫn nhớ tới con."
Lưng Thần không khỏi cau mày khi nghe điều này, có nghĩa là Lâm Thanh đi hẹn hò thay vì làm việc? Với một người đàn ông họ Trần?
Cô đã có con rồi nhưng vẫn hẹn hò với người đàn ông khác?
"Anh Lăng," Lâm Thanh bước tới chỗ anh, "Đã muộn rồi anh nên quay về."
Lâm Thanh không còn lịch sự với anh ta. Vẻ không có lịch sự của anh ta, lịch sự lại cũng không có tác dụng gì.
"Nhưng mẹ, chú còn chưa uống trà chiều." Tiểu Hoa lắc lắc chiếc bánh bao tôm trong tay.
"Chú không đói." Nói xong, Lăng Thần đứng lên: "Tạm biệt."
Lâm Thanh quả thực không có tiễn anh ta, cô thậm chí còn không thèm nhìn anh ta.
Lăng Thần đi tới cửa, mở cửa ra, giả vờ quay đầu lại, mới phát hiện Lâm Thanh đang bận mở hộp bánh cho Tiểu Hoa, căn bản không để ý tới hắn.
Điều này khiến cho Lăng Thần có chút không vui.
Anh đã giúp cô chăm sóc đứa trẻ lâu như vậy, cô cũng không nói lời cảm ơn hay thậm chí thuyết thục anh để giữ anh lại chơi. Cô còn cố tình đuổi anh ta đi. Trà chiều do người đàn ông họ Trần đó mang đến ngon đến vậy sao?
Sau khi ra khỏi cửa, Lăng Thần vừa đi vừa bấm số điện thoại của Kỳ Niệm.
"Thưa anh, anh có yêu cầu gì?" Giọng nói của Kỳ Niệm ở đầu dây bên kia luôn rất đáng tin cậy.
"Nhà hàng nào có trà chiều ngon nhất."
"...." Kỳ Niệm do dự vài dây, không phải nghĩ tới nhà hàng nào ngon nhất mà là vì đầu ốc nhất thười không phản ứng kịp sao Lăng Thần lại hỏi như vậy."
"Khó trả lời sao?" Lăng Thần không có kiên nhẫn.
"Nguyệt Cơ ở phía tây thành phố mở cửa lúc ba giờ chiều và đóng cửa vào lúc bảy giờ mỗi ngày, nhưng mọi người đã bắt đầu sếp hàng từ mười hai giờ trưa." Tôi đã thử một lần, mùi vị rất ngon.
"Đi mua đi."
Kỳ Niệm lại im lặng. Anh ấy từ khi nào lại có thói quen uống trà chiều?
"Sử dụng tốc độ nhanh nhất của anh đi."
Kỳ Niệm lại bối rối. Tại sao anh ấy lại thiếu kiên nhẫn như vậy? Có lẽ nào....anh ấy đói?
Rất đói?
Trà chiều rất ngon và Tiểu Hoa đã rất no.
Nằm trên ghế sô pha, sờ cái bụng tròn, nằm nhắm mắt hài lòng, tựa đầu vào chân mẹ, mẹ nhẹ nhàng vuốt ve thaoir mái tới dường nào.
"Mẹ," Tiểu Hoa hỏi, "Mẹ cảm thấy chú Trần Nham hay chú Lăng Thần tốt hơn?"
"Đương nhiên là Trần Nham." Lâm Thanh không một chút suy nghĩ trả lời.
"Chú Lăng Thần thì thế nào?"
"Con nghĩ chú Lăng Thần cũng là một người tốt nhưng chú không biết cách thể hiện."
Tiểu Hoa còn nhận ra được là Lăng Thần thích mẹ, nhưng Lăng Thần là một người rất thẳng tính và bản thân anh ta không nhận ra điều đó, vì vậy Tiểu Hoa đã cố tình nhắn đến chú Trần trước mặt Lăng Thần để nhác nhở rằng mẹ vẫn còn độc thân và bên cạnh vẫn có chú Trần.
"Con đừng suy nghĩ vớ vẩn nữa." Lâm Thanh nhẹ nhàng nhắc nhở, "Anh ta không thể là bố con được."
"Tại sao?"
"Mẹ cảm thấy ghê tởm với những thứ Lâm Mộng chạm vào."
Khi nhắc tới Lâm Mộng, tâm trạng đang tốt của Lâm Thanh lập tức biến mất.
Mặc dù anh ta đã giúp đỡ cô nhiều lần, nhưng cô vẫn cảm thấy giải pháp duy nhất là kéo Lâm Mộng từ trên cao rớt xuống, để cô ta ném trải được cảm giác sống thiếu thốn, khó khăn ngoài đường là gì?
Ngoài ra, cô còn phải nếm trải nỗi nhục nhã của sáu năm trước.
"Mẹ?" Tiểu Hoa ôm chân cô: "Mẹ."
Lâm Thanh định thần lại rồi nhìn xuống khuôn mặt bé xíu của con gái, cô dung lực để dè nén suy nghĩ đó.
Cô không thể rơi vào địa ngục thêm một lần nào nữa.
"Không sao đâu, "Lâm Thanh mĩm cười, "Mẹ chợt nhớ ra một số cốt truyện trong kịch bản chưa hoàn thành."
"Vâng." Tiểu Hoa không làm phiền mẹ, vừa rồi mẹ trông rất hung dữ và đáng sợ.
Cô bé cảm thấy có lỗi với mẹ.
Lúc này, bên ngoài có tiếng chuông cửa.
Ngoại trừ Trần Nham không ai biết cô sống ở đây.
Lâm Thanh bối rối nhìn qua mắt mèo và nhận ra người kia là trợ lý của Lăng Thần.
Anh ta đến đây để làm gì?
Lâm Thanh nghi hoặc mở cửa.
"Cô Lâm," Kiều Niệm ôn hòa lễ phép.
Lâm Thanh gật đầu: "Có chuyện gì sao?"
"Anh Lăng bảo tôi đưa cho cô một thứ." Kiều Niệm cầm đưa trà chiều trong tay.
Lâm Thanh theo quán tính cầm lấy: "Có ý gì?"
"Anh Lăng bảo, để cô so sánh, xem thử bên nào ngon hơn."
Lâm Thanh:??
"Tôi còn việc rất phải xử lý, xin phép đi trước."
Lâm Thanh uống trà chiều, trong đầu chỉ có một suy nghĩ: Lăng Thần này nhất định là bị tâm thần rồi!
Chỉ vì cô không cho anh ở lại uống trà chiều mà anh đã gửi trà chiều lại để dằn mặt sao?
Lâm Thanh giơ lên định ném vào thùng rác.
"Mẹ!" Tiểu Hoa lập tức ngan cản cô: "Mẹ, mặc dù mẹ không thích chú, nhưng đồ ăn bỏ là có tội, không thể lãng phí."
Lâm Thanh cau mày, lãng phí thức ăn trước mặt con cái là không tốt.
"Chúng ta cứ nếm thử đi, nếu chú ấy hỏi mà chúng ta chưa nếm thử thì cũng không thể chê chú ấy được phải không?"
Lâm Thanh nghĩ cũng có lý.
Cô mang trà chiều trở lại phong khách và mở nó ra. Đột nhiên, một mùi hương thơm nồng sặc ra.
Không phải mùi vị của chất phụ gia mà là mùi thơm của thực phẩm tươi.
"Thơm quá!," Tiều Hoa mặc dù đã no nhưng vẫn không thể kiềm chế được mà muốn ăn thêm.
Thứ đầu tiên mở ra là một phần Siomai với lớp vỏ bên ngoài mỏng mịn, phần sốt trứng tên trong sóng sánh béo ngậy.
Ngoài ra còn có bánh bao hấp với thịt tươi và ngô, nhìn rất ngon. Còn có món tráng miệng rất hấp dẫn. Khi mở ra mùi thơm của trà tràn ngập.
Rõ ràng xét về hương vị và cách trình bày, thì món của Lăng Thần đạt điểm tối đa hoàn hảo, nhưng Lâm Thanh sẽ không thường nhận điều đó.
Khi một người đã no, thì không có gì ngon đối với họ.
"Mẹ, chúng ta có thể giữ nó cho bữa tối.
Lâm Thanh cũng không từ chối.
Bởi vì đã uống trà chiều nên bữa tối Lâm Thanh cũng không ăn nhiều. Sau khi nói với Tiểu Hoa mấy câu, liền vội vàng đi ra cửa.
Buổi tối, cô sẽ đến gặp Lăng Thần với tư cách là Eva.
Tiểu Hoa ở nhà một mình, mở máy tính của mẹ xem náo nhiệt, rất vui vẻ ăn trà chiều Lăng Thần đưa tới, tuy đã no nhưng cô vẫn muốn ăn thêm.
Không chỉ vì nó ngon mà còn vì cô biết chú cô tặng những thứ này vì ghen tị.
Ghen tuông là điều tốt phải không?
Chú tuy là bạn trai của người khác nhưng chú ấy nói không thích bạn gái hiện tại của mình, tất nhiên là phải cưới người mình thích rồi đúng không?
Tuy nhiên, Lâm Thanh trở về nhà, cô phát hiện Lăng Thần vẫn chưa rời đi.
"Mẹ, mẹ về rồi à?" Tiểu Hoa lập tức tới mừng cô về. Nhìn thấy hộp đồ ăn trên tay Lâm Thanh, cô bé lập tức cầm lấy quay về phía Lăng Thần: "Chú mẹ mua trà chiều cho chúng ta."
Lăng Thần nhìn Lâm: "Đừng khách sáo vậy."
Lâm Thanh trong lòng: "Khách sáo gì chứ, đây đâu phải cho anh."
"Tiểu Hoa đây là của chú Trần mua cho con, xong con nhớ nhắn tin Wechat cảm ơn chú nha con." Lâm Thanh cố ý nói điều này.
"Vâng."
"Chú Trần thật tốt bụng, chú vẫn nhớ tới con."
Lưng Thần không khỏi cau mày khi nghe điều này, có nghĩa là Lâm Thanh đi hẹn hò thay vì làm việc? Với một người đàn ông họ Trần?
Cô đã có con rồi nhưng vẫn hẹn hò với người đàn ông khác?
"Anh Lăng," Lâm Thanh bước tới chỗ anh, "Đã muộn rồi anh nên quay về."
Lâm Thanh không còn lịch sự với anh ta. Vẻ không có lịch sự của anh ta, lịch sự lại cũng không có tác dụng gì.
"Nhưng mẹ, chú còn chưa uống trà chiều." Tiểu Hoa lắc lắc chiếc bánh bao tôm trong tay.
"Chú không đói." Nói xong, Lăng Thần đứng lên: "Tạm biệt."
Lâm Thanh quả thực không có tiễn anh ta, cô thậm chí còn không thèm nhìn anh ta.
Lăng Thần đi tới cửa, mở cửa ra, giả vờ quay đầu lại, mới phát hiện Lâm Thanh đang bận mở hộp bánh cho Tiểu Hoa, căn bản không để ý tới hắn.
Điều này khiến cho Lăng Thần có chút không vui.
Anh đã giúp cô chăm sóc đứa trẻ lâu như vậy, cô cũng không nói lời cảm ơn hay thậm chí thuyết thục anh để giữ anh lại chơi. Cô còn cố tình đuổi anh ta đi. Trà chiều do người đàn ông họ Trần đó mang đến ngon đến vậy sao?
Sau khi ra khỏi cửa, Lăng Thần vừa đi vừa bấm số điện thoại của Kỳ Niệm.
"Thưa anh, anh có yêu cầu gì?" Giọng nói của Kỳ Niệm ở đầu dây bên kia luôn rất đáng tin cậy.
"Nhà hàng nào có trà chiều ngon nhất."
"...." Kỳ Niệm do dự vài dây, không phải nghĩ tới nhà hàng nào ngon nhất mà là vì đầu ốc nhất thười không phản ứng kịp sao Lăng Thần lại hỏi như vậy."
"Khó trả lời sao?" Lăng Thần không có kiên nhẫn.
"Nguyệt Cơ ở phía tây thành phố mở cửa lúc ba giờ chiều và đóng cửa vào lúc bảy giờ mỗi ngày, nhưng mọi người đã bắt đầu sếp hàng từ mười hai giờ trưa." Tôi đã thử một lần, mùi vị rất ngon.
"Đi mua đi."
Kỳ Niệm lại im lặng. Anh ấy từ khi nào lại có thói quen uống trà chiều?
"Sử dụng tốc độ nhanh nhất của anh đi."
Kỳ Niệm lại bối rối. Tại sao anh ấy lại thiếu kiên nhẫn như vậy? Có lẽ nào....anh ấy đói?
Rất đói?
Trà chiều rất ngon và Tiểu Hoa đã rất no.
Nằm trên ghế sô pha, sờ cái bụng tròn, nằm nhắm mắt hài lòng, tựa đầu vào chân mẹ, mẹ nhẹ nhàng vuốt ve thaoir mái tới dường nào.
"Mẹ," Tiểu Hoa hỏi, "Mẹ cảm thấy chú Trần Nham hay chú Lăng Thần tốt hơn?"
"Đương nhiên là Trần Nham." Lâm Thanh không một chút suy nghĩ trả lời.
"Chú Lăng Thần thì thế nào?"
"Con nghĩ chú Lăng Thần cũng là một người tốt nhưng chú không biết cách thể hiện."
Tiểu Hoa còn nhận ra được là Lăng Thần thích mẹ, nhưng Lăng Thần là một người rất thẳng tính và bản thân anh ta không nhận ra điều đó, vì vậy Tiểu Hoa đã cố tình nhắn đến chú Trần trước mặt Lăng Thần để nhác nhở rằng mẹ vẫn còn độc thân và bên cạnh vẫn có chú Trần.
"Con đừng suy nghĩ vớ vẩn nữa." Lâm Thanh nhẹ nhàng nhắc nhở, "Anh ta không thể là bố con được."
"Tại sao?"
"Mẹ cảm thấy ghê tởm với những thứ Lâm Mộng chạm vào."
Khi nhắc tới Lâm Mộng, tâm trạng đang tốt của Lâm Thanh lập tức biến mất.
Mặc dù anh ta đã giúp đỡ cô nhiều lần, nhưng cô vẫn cảm thấy giải pháp duy nhất là kéo Lâm Mộng từ trên cao rớt xuống, để cô ta ném trải được cảm giác sống thiếu thốn, khó khăn ngoài đường là gì?
Ngoài ra, cô còn phải nếm trải nỗi nhục nhã của sáu năm trước.
"Mẹ?" Tiểu Hoa ôm chân cô: "Mẹ."
Lâm Thanh định thần lại rồi nhìn xuống khuôn mặt bé xíu của con gái, cô dung lực để dè nén suy nghĩ đó.
Cô không thể rơi vào địa ngục thêm một lần nào nữa.
"Không sao đâu, "Lâm Thanh mĩm cười, "Mẹ chợt nhớ ra một số cốt truyện trong kịch bản chưa hoàn thành."
"Vâng." Tiểu Hoa không làm phiền mẹ, vừa rồi mẹ trông rất hung dữ và đáng sợ.
Cô bé cảm thấy có lỗi với mẹ.
Lúc này, bên ngoài có tiếng chuông cửa.
Ngoại trừ Trần Nham không ai biết cô sống ở đây.
Lâm Thanh bối rối nhìn qua mắt mèo và nhận ra người kia là trợ lý của Lăng Thần.
Anh ta đến đây để làm gì?
Lâm Thanh nghi hoặc mở cửa.
"Cô Lâm," Kiều Niệm ôn hòa lễ phép.
Lâm Thanh gật đầu: "Có chuyện gì sao?"
"Anh Lăng bảo tôi đưa cho cô một thứ." Kiều Niệm cầm đưa trà chiều trong tay.
Lâm Thanh theo quán tính cầm lấy: "Có ý gì?"
"Anh Lăng bảo, để cô so sánh, xem thử bên nào ngon hơn."
Lâm Thanh:??
"Tôi còn việc rất phải xử lý, xin phép đi trước."
Lâm Thanh uống trà chiều, trong đầu chỉ có một suy nghĩ: Lăng Thần này nhất định là bị tâm thần rồi!
Chỉ vì cô không cho anh ở lại uống trà chiều mà anh đã gửi trà chiều lại để dằn mặt sao?
Lâm Thanh giơ lên định ném vào thùng rác.
"Mẹ!" Tiểu Hoa lập tức ngan cản cô: "Mẹ, mặc dù mẹ không thích chú, nhưng đồ ăn bỏ là có tội, không thể lãng phí."
Lâm Thanh cau mày, lãng phí thức ăn trước mặt con cái là không tốt.
"Chúng ta cứ nếm thử đi, nếu chú ấy hỏi mà chúng ta chưa nếm thử thì cũng không thể chê chú ấy được phải không?"
Lâm Thanh nghĩ cũng có lý.
Cô mang trà chiều trở lại phong khách và mở nó ra. Đột nhiên, một mùi hương thơm nồng sặc ra.
Không phải mùi vị của chất phụ gia mà là mùi thơm của thực phẩm tươi.
"Thơm quá!," Tiều Hoa mặc dù đã no nhưng vẫn không thể kiềm chế được mà muốn ăn thêm.
Thứ đầu tiên mở ra là một phần Siomai với lớp vỏ bên ngoài mỏng mịn, phần sốt trứng tên trong sóng sánh béo ngậy.
Ngoài ra còn có bánh bao hấp với thịt tươi và ngô, nhìn rất ngon. Còn có món tráng miệng rất hấp dẫn. Khi mở ra mùi thơm của trà tràn ngập.
Rõ ràng xét về hương vị và cách trình bày, thì món của Lăng Thần đạt điểm tối đa hoàn hảo, nhưng Lâm Thanh sẽ không thường nhận điều đó.
Khi một người đã no, thì không có gì ngon đối với họ.
"Mẹ, chúng ta có thể giữ nó cho bữa tối.
Lâm Thanh cũng không từ chối.
Bởi vì đã uống trà chiều nên bữa tối Lâm Thanh cũng không ăn nhiều. Sau khi nói với Tiểu Hoa mấy câu, liền vội vàng đi ra cửa.
Buổi tối, cô sẽ đến gặp Lăng Thần với tư cách là Eva.
Tiểu Hoa ở nhà một mình, mở máy tính của mẹ xem náo nhiệt, rất vui vẻ ăn trà chiều Lăng Thần đưa tới, tuy đã no nhưng cô vẫn muốn ăn thêm.
Không chỉ vì nó ngon mà còn vì cô biết chú cô tặng những thứ này vì ghen tị.
Ghen tuông là điều tốt phải không?
Chú tuy là bạn trai của người khác nhưng chú ấy nói không thích bạn gái hiện tại của mình, tất nhiên là phải cưới người mình thích rồi đúng không?
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook