Một mình Nhiếp Anh Lạc đi trên con đường tối om dẫn đến căn phòng thứ 16, suốt hai ngày cô vừa phải chưng cất lưu ly thôi miên, vừa cùng Bella đi đến thông thạo con đường này.
Cũng may thân tuy thân hình cô không nhỏ nhắn nhưng lại hay bay nhảy nhiều nên cũng khá nhanh nhẹn.
Cô không dùng đèn mà dùng kính đeo ban đêm, lúc nhờ Tần Tinh chuyển vật liệu đến sẵn tiện cô cũng bảo anh ta chuẩn bị cho cô một vài thứ.
Cầm cây súng lúc trước Nhiếp Khuynh Ngang đưa cho đi cẩn thận trong bóng tối tĩnh lặng.
Con đường này được xây lén lút thế nhưng kết cấu khỏi phải nói rất kiên cố.

Đào sâu dưới lòng đất chừng ba mét, hai bên tường được lấp đá cứng rắn.
Một mình cô đi ngoằn ngoèo khắp một vòng khi đến cánh cửa đá trước mắt, cô sốc lại tinh thần cẩn thận đi lại nhấn một cái nút cơ quan nhẹ một cái, cánh cửa đá liền chuyển động dịch sang một khe hở, đủ để quan sát cảnh tượng bên kia bức tường.
Căn phòng ngủ xa hoa trước mắt đập vào mắt khiến cô phải choáng váng.

Căn phòng khách mà bọn họ lúc trước ngồi quả thực không thể nào so sánh với căn phòng ngủ đầy đủ này.


Nó như là nơi ở của một công nương nào đó, xa hoa tráng lệ.
Gạch hoa, đèn chùm, rèm vải nhung,...!tất cả đều rất đắc đỏ không giống như một người sống cách biệt với thế giới hiện đại được.
Nhìn một vòng khi chắc chắn Akhtar không có trong phòng, thì lại thấy trên chiếc giường lớn xinh đẹp có một người đàn ông to cao nằm trên đó.
Cô đen mặt nhìn thôi cũng biết đó là ai.

Dứt khoát nhấn mạnh cái cơ quan kia để cửa mở ra, cô bước nhanh về phía Nhiếp Khuynh Ngang.
Anh hiện giờ nằm ngủ yên trên chiếc giường trắng, vẫn gương mặt hồng hào, đẹp góc cạnh nhưng lại...!đang khỏa thân, thân người chỉ trùm duy nhất một cái khăn ở chỗ nên che mà thôi.
Nhìn thân hình tuy không thể được gọi là có cơ bắp cuồn cuộn nhưng các tỉ lệ lại rất cân đối, không làm gây mắt người nhìn, nói chung là rất hoàn hảo.

Thời gian làm mài mòn nhưng đối với một người đàn ông thì lại là một thứ dùng để kích thích họ trở nên trưởng thành, cứng cỏi, quyến rũ hơn.
Akhtar, cái đồ bà già phóng đãng này, đừng để tôi bắt được bà, nếu không tôi sẽ chơi chết bà Nhiếp Anh Lạc lẩm bẩm.
Nhìn Nhiếp Khuynh Ngang mà cô bất giác cúi người làm một chuyện rất là điên rồ.
"Này, mau tỉnh lại đi chúng ta cùng trở về, chỗ dựa duy nhất của con suốt bao năm qua đều là ba, nếu còn không mau chóng tỉnh dậy tỉnh dậy, xem con đi kiếm người khác mà dựa dẫm không, hừ" Thì thầm bên tai anh xong cô đứng bên, tự mắng mình thật ấu trĩ rồi đi một vòng quanh phòng sắp đặt lại một chút.

Cẩn thận từng li từng tí đến khi vừa hoàn thành, phía bên ngoài đã nghe tiếng bước chân quay lại của Akhtar.
Cô liền lấy súng đã gắn ống giảm thanh bắn một cái lên cơ quan, cô chưa từng sử dụng súng cũng chưa từng học qua nên nhắm bắn quả thật rất tệ, may mà cái nút cơ quan khá to nên vận khí tốt bắn trúng cạnh của nó, cửa nhanh chóng được đóng lại.

Cô nhìn một vòng rồi nấp vào tủ chứa quần áo của cô ta.
Akhtar mở cửa bước vào trong đi được vài bước, ả ta lại dừng lại.

Đôi mắt hồ ly xinh đẹp liếc nhìn xung quanh căn phòng, nhíu chặt đôi mày thanh tú.
"Ai, mau bước ra" Cô ta đứng lùi về cửa tay đã bắt đầu đưa vào trong tay áo lấy ra một con dao găm.
Nhiếp Anh Lạc đứng trong tủ giật thót, người phụ nữ này quả nhiên rất khó đối phó.

Trong lòng lộp bộp vài cái không yên nhưng vẫn nhất quyết có chết cũng không ra.
"Chậc, có thêm một người mình lại nổi lên ảo giác sao?" Đang lúc cô nghĩ Akhtar sẽ điên cuồng tìm kiếm thì ả ta lại cất con dao găm vào ống tay áo rồi lên tiếng.
Cô ta bước vào trong phòng, đóng cửa rồi đi về phía giường có Nhiếp Khuynh Ngang đang nằm trên đó.

Nhiếp Anh Lạc lúc này mời thở phào nhẹ nhõm, quan sát mọi việc qua khẽ hở của cánh cửa tủ..

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương