Bỏ Lỡ Tình Yêu
13: Kể Cả Chưa Từng Yêu Tôi


“ Em muốn làm ở đâu? Tại đây, trong xe hay lên phòng? ”
Nhịp thở của Giang Vũ Thư bấy giờ bấn loạn, hai tay chống trước ngực Kỷ Kình Bắc dùng sức đẩy ra nhưng không thể dịch chuyển, hàng mi run rẩy giữa đêm khuya lạnh giá, sắc mặt dường như cô đang rất lo sợ.
“ Sao anh lại đến đây? ”
Hơi thở mạnh mẽ cùng mùi rượu và thuốc lá xông ra phả vào mặt vào mũi đối phương, Kỷ Kình Bắc rầm rì cất tiếng:
“ Tôi muốn em! ”
Kỷ Kình Bắc lần nữa tấn công bờ môi mềm mại ngọt ngào của Vũ Thư, đầu lưỡi tham chiến cọ sát vào chiếc lưỡi đối phương, bàn tay tiếp tục lướt trên tấm lưng cô đè ép dựa vào chiếc xe, dần dần chuyển dời đến chiếc cổ thon cao, da thịt tỏa mùi hương thơm ngát lôi cuốn khiến anh say đắm.
“ Đừng...ưm ~ Kình Bắc...không được...thực sự không thể ở đây...!”
“ Vậy lên phòng? ”
“ Ưm~ ”
Cơ thể nhỏ nhắn Giang Vũ Thư được Kỷ Kình Bắc bế ngang nhấc bổng trên đôi tay rắc chắc, bờ môi bị anh khóa chặt khiến cô không thể cất tiếng, đôi chân ấy nhanh chóng sải bước tiến vào trong nhà.

Vũ Thư càng lúc càng vùng vẫy hơn nữa, vốn dĩ cô đang rất sợ Giang Vũ Ánh sẽ phát hiện.

Thế nhưng, cô phản kháng thì anh phẫn nộ điên tiết, vừa vào nhà đã quẳng cô xuống sofa rồi trực tiếp nằm lên, mạnh bạo ngấu nghiến như muốn nuốt chủng.
Hai bàn tay của Giang Vũ Thư liên tục đấm vào bờ vai và xô đẩy Kỷ Kình Bắc nhưng chẳng thể lay động, hướng mắt lúc này nhìn về cầu thang lo sợ Giang Vũ Ánh đi xuống.
Thế là, chỉ khi Kỷ Kình Bắc vừa buông tha đôi môi, cô lập tức cất tiếng:
“ Lên phòng...lên phòng đi Kình Bắc...!”
Cô biết mình không thể ngăn cản điều Kỷ Kình Bắc anh đã muốn, cứ giằng co ở đây sẽ nguy hiểm hơn là lên phòng riêng của cô.
Cánh cửa phòng ngủ được mở ra rồi nhanh chóng đóng lại, có điều Giang Vũ Thư không biết rằng có một người đã quan sát từ khi cô chưa ra cổng đến nay, mọi thứ diễn ra đều được thu vào trong mắt cô ấy.
Quần áo giày dép vứt lung tung từ cửa phòng đến chiếc giường.

Lúc này, hai thân thể trần trụi cọ sát với nhau, từng tất da thịt của Giang Vũ Thư được Kỷ Kình Bắc vỗ về hôn hít chạm qua, nhưng trông cô hiện tại chẳng có cảm giác gì ngoài sự lo sợ khôn cùng.
Và rồi, hai thân thể hòa nhập lại với nhau làm một, từng lần Kỷ Kình Bắc đâm vào đều chạm đến giới hạn, làm cô đôi chút mờ mịt mê muội sung sướng, bàn tay cứ bấu drap giường kìm ném bản thân.
Căn phòng lúc này đã chẳng còn sự riêng tư khi cánh cửa được ai đó he hé mở ra.

Lập tức, âm thanh thở dốc mạnh mẽ cùng tiếng động da thịt va đập truyền rõ vào tai, tuy ánh đèn ngủ khá mờ nhạt những cũng đủ để người ấy biết rằng cả hai đang làm gì trên giường.
Đứng bên ngoài cửa phòng, hốc mắt của Giang Vũ Ánh đỏ au bao phủ chứa đầy ánh nước, bàn tay bất giác siết chặt cần gạt ổ khóa, giọt lệ cùng lúc tuôn chảy thành dòng.
Chuyện này thực sự quá sốc đối với cô ấy...
Đã qua hai trận ân ái mây mưa, nhưng dường như Kỷ Kình Bắc vẫn chưa thỏa mãn, tiếp tục đè ép Giang Vũ Thư dưới thân muốn bắt đầu trận chiến thứ ba.


Thế nhưng, lần này cô kịch liệt phản kháng, dùng hết sức lực đẩy anh sang một bên.
“ Đủ rồi Kỷ Kình Bắc! Đã hơn ba giờ sáng, anh không thể ở đây thêm nữa.


Khóe môi Kỷ Kình Bắc khẽ nhếch, nhích thân thể dựa vào thành giường, tư thế nửa ngồi nửa nằm.
“ Sợ Mạc Kiên biết tôi và em ngủ với nhau à? ”
Giang Vũ Thư lồm cồm ngồi dậy, cùng lúc kéo lên chiếc chăn phủ vào cơ thể trần trụi, giọng điệu run run cất lời:
“ Trong suy nghĩ của anh, tôi gặp gỡ với ai, nói chuyện với ai, đi ăn với ai đều sẽ lên giường phải không? ”
Câu hỏi ấy khiến sắc mặt Kỷ Kình Bắc thay đổi, lồng ngực nhộn nhạo lên cơn đau, vốn dĩ anh không hề suy nghĩ như vậy, chỉ là...
“ Vậy em nói đi, em yêu ai? ”
“ Anh đi về đi, lần sau cứ gọi cho tôi, tôi nhất định sẽ đến nhà anh, xin anh đừng đến đây làm chuyện này nữa.



Kỷ Kình Bắc khẩn trương bật người ngồi dậy, bàn tay đưa lên bóp lấy bả vai của Giang Vũ Thư xoay cô quay lại cho ánh mắt đối diện, nâng giọng hỏi tiếp:
“ Tại sao em không trả lời? ”
“ Tôi không yêu ai cả! ”
Giọng điệu của Kỷ Kình Bắc hạ xuống, lại hỏi:
“ Kể cả chưa từng yêu tôi? ”
Giang Vũ Thư xoay mặt đi nơi khác kìm nén, đôi mắt đã sớm đỏ hoe, bờ môi run run cố gắng trả lời:
“ Ừ! ”
Bàn tay Kỷ Kình Bắc ở bả vai Vũ Thư bất giác thả lỏng mất sức, sau đó rơi tự do như tất cả trông anh đều đã vụn vỡ, đặc biệt là trái tim.
Ngay sau đó, Kỷ Kình Bắc lập tức bước xuống khỏi chiếc giường của Giang Vũ Thư, nhặt lên từng áo quần mặc vào cơ thể, lặng lẽ rời khỏi không để lại bất cứ câu nói nào....

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương