Bỏ Lỡ Những Năm Tháng Tươi Đẹp Nhất Của Em
-
Quyển 4 - Chương 27-1
Trời đã sáng hẳn, Chu Tô dùng tay xoa xoa những giọt nước mắt trên mặt, chậm rãi đứng lên.
Trời cũng đã sáng, đã đến lúc phải tỉnh mộng và nói lời tạm biệt thôi.
Ngồi trong xe của Phương Đại Đồng, đầu tựa hẳn lên ghế, đưa mắt nhìn vô hồn vào những cảnh vật vút qua vùn vụt ngoài cửa kính xe, đáy lòng Chu Tô trống rỗng.
Phương Đại Đồng nhìn thấy vẻ mặt sa sút của Chu Tô nên vươn tay nắm lấy tay cô: "Không phải suy nghĩ gì nhiều đâu, mọi chuyện bên kia anh đã sắp xếp xong xuôi."
Chu Tô hơi mơ hồ quay đầu lại nói mấy chữ: "Ừ, cám ơn." Tiếp sau đó lại quay đầu nhìn ra phía cửa kính xe, không nói gì nữa.
Phương Đại Đồng muốn nói gì đó nhưng lại thôi, cũng xoay đầu nhìn ra ngoài, cứ để cô ấy nhìn thật kỹ, lần này rời đi đoán chừng sẽ không được nhìn thêm lần nữa.
Ở phòng chờ, Chu Tô tay cầm ly trà yến mạch ấm mà Phương Đại Đồng mua vân vê miệng cốc nhưng đầu óc lại giống như đang bay về cõi mộng.
"Nghĩ gì thế?" Phương Đại Đồng vẫy vẫy tay trước mặt Chu Tô.
Giật mình hoàn hồn, Chu Tô lắc đầu: "Không có."
Giơ tay lên xem đồng hồ, Chu Tô hỏi: "Bao lâu nữa chúng ta sẽ lên máy bay?"
"Chừng 20 phút nữa, cứ ở đây nghỉ ngơi một chút, không khí nơi này tốt cho sức khỏe của em hơn là trên máy bay."
Chu Tô dùng tay vân vê những đường lượn sóng trên ly yến mạch, sau đó nhấp một ngụm, nói: "Lúc này chắc là Chung Ly và Tần Nhiễm Phong đã bắt đầu chuẩn bị khai tiệc."
Phương Đại Đồng chớp mắt, ngừng một chút mới nói: "Không đến mười tiếng đồng hồ là chúng ta có thể đến Pháp, chờ thu xếp ổn thỏa, anh sẽ đón mẹ em qua luôn."
Đối với chuyện Phương Đại Đồng mất tự nhiên nói sang chuyện khác, Chu Tô không có ý phản đối cũng không nói gì mà chỉ ngồi yên lặng chờ đợi, chờ máy bay sẽ mang cô đi khỏi nơi đau thương này.
"Có lẽ máy bay sẽ cất cánh trong vòng mười phút nữa thôi nên chúng ta lên máy bay đi." Phương Đại Đồng một tay xách va ly hành lý một tay cầm tay Chu Tô, đỡ cô đứng dậy.
Chu Tô theo bản năng gật đầu, lững thững đi theo Phương Đại Đồng về phía cửa vào. Đi tới quầy kiểm soát vé, Chu Tô không nhịn được quay đầu lại, trái tim trĩu nặng, giống như bị treo vào hàng nghìn tảng đá, cổ họng khô khốc đến nỗi dù nuốt ngụm nước bọt cũng đau đớn.
Nhưng mà cô nhất quyết sẽ không khóc nữa, hôm qua đã nói lời từ biệt với tất cả rồi.
Tạm biệt, mảnh đất nơi tôi sinh ra và lớn lên, tạm biệt những người tôi yêu thương. Yêu tất cả mọi người.
"Được rồi, vào đi." Phương Đại Đồng kéo tay Chu Tô.
Quay đầu không nhìn lại phía sau nữa, Chu Tô xốc chiếc túi bên người lên, nhấc chân.
"Chu Tô! Chu Tô, em không thể đi, em trở lại cho anh!"
Chu Tô rơi vào trạng thái thất thần mấy giây, sau đó cúi đầu cười khổ, bây giờ còn sinh ra ảo giác nữa chứ.
"Chu Tô, nghe như có giọng Chung Ly phải không?" Phương Đại Đồng dừng bước hỏi Chu Tô.
Không phải là ảo giác, đến Phương Đại Đồng cũng nghe nên là Chung Ly, nhất định là Chung Ly!
Chu Tô thả phịch chiếc túi xách trong tay xuống đất, xoay người nhìn chằm chằm vào đám đông.
Chung Ly đang dùng hết sức lực chạy về hướng này, đầu đầy mồ hôi, vốn mặc một thân tây trang rất trang trọng nhưng bây giờ nhìn thế nào cũng chỉ hình dung đến hai chữ thảm hại.
Rõ ràng là anh chạy tới từ nơi tổ chức lễ đính hôn.
Hung hăng tháo chiếc nơ trên cổ áo, nhao nhác nhìn vào đám đông vô định không ngừng hét lớn: "Chu Tô! Chu Tô! Em mau ra đây, anh chưa đồng ý, làm sao em có thể quay lưng như vậy?"
Chu Tô dùng hết sức lực bịt miệng mình lại, đầu cũng không dám ngẩng lên, chỉ sợ trong phút chốc sẽ òa khóc gọi tên Chung Ly.
Phương Đại Đồng nhìn chăm chú vào người đàn ông đứng lẫn giữa đám đông, không ngừng gào thét kia, chợt nhớ tới lần đầu tiên nhìn thấy Chung Ly, bộ dạng anh ta lúc đó rất anh tuấn khôi ngô, phong thái tự tin đầy mình, thì ra tình yêu thực sự có thể giết chết một người.
Phương Đại Đồng đẩy Chu Tô: "Không nói lời tạm biệt ư?"
Toàn thân Chu Tô phát run, gắt gao lôi kéo ống tay áo của Phương Đại Đồng nói: "Phương Đại Đồng, tôi sợ mình không nhịn được."
"Em có thể, bởi vì em là Chu Tô."
Chu Tô nhìn Phương Đại Đồng một cách nghi ngờ.
"Trong lòng anh, một Chu Tô chân chính sẽ hành động theo hai cách, một là có chết cũng muốn chết trong lồng ngực của chồng mình, nếu không sẽ nói ra được những lời cay độc nhất để người kia chết tâm mà không phải chạy trốn không nói một câu như vậy."
Chu Tô quay đầu nhìn Chung Ly dường như đã phát điên, cả khuôn mặt anh đỏ bừng, tất cả giáo dưỡng cũng như thể diện anh đã ném tất cả qua một bên, hiện giờ giống như một người bị rớt vào đầm lấy không có một cọng rơm cứu mạng.
Gật đầu, Chu Tô đem hành lý cho Phương Đại Đồng: "Anh chờ tôi một chút."
Phương Đại Đồng thoải mái cười một tiếng, gật đầu.
Chu Tô mỉm cười hắng giọng kêu: "Chung Ly, em ở đây!"
Phương Đại Đồng kéo hai va ly hành lý chậm rãi đi tới phòng chờ, nghĩ thầm trị an ở nơi này thật kém, ồn ào như thế mà chả có ai quan tâm, quay đầu lại nhìn Chu Tô một chút nghĩ, có lẽ lại phải giao cô ấy lại cho người đàn ông kia rồi.
Chung Ly nghe giọng Chu Tô thất thần mất mấy giây nhưng rất nhanh lại nở một nụ cười vui vẻ nhìn về phía Chu Tô.
Sợi dây thắt chặt trái tim Chung Ly trong phút chốc được tháo gỡ, vội vàng chạy tới, ôm chặt lấy người phụ nữ mình yêu, thật muốn, thật muốn, cứ như vậy mà nhét cô vào túi mình.
Chu Tô hơi khó thở, cố đẩy tay Chung Ly: "Lỏng tay một chút, em thở không nổi."
Chung Ly mừng rỡ kéo tay Chu Tô, vui mừng nói: "Cũng may, may mà em không đi, em thật sự không đi."
Chu Tô lúng túng cười cười, cúi đầu nghĩ, như thế này quả thật không giống Chung Ly thường ngày một chút nào cả.
"Đáng lẽ giờ này anh không nên ở đây." Chu Tô ngẩng đầu nhìn Chung Ly, bình tĩnh nói.
Nụ cười của Chung Ly hơi cứng lại, nhìn thẳng vào mắt Chu Tô nói: "Anh muốn ở đây thì sẽ ở đây thôi." Lời nói của anh giống như một đứa bé giận dỗi.
"Còn mấy phút nữa là em phải lên máy bay rồi, có chuyện gì anh mau nói còn nếu không có chuyện gì thì em đi đây."
Vẻ mặt Chung Ly tối sầm, nhẹ giọng nói: "Anh có một chuyện muốn nói với em."
Chu Tô nhìn xung quanh, chỉ vào hàng ghế chờ sát cửa kính nói: "Đến chỗ đó ngồi nói chuyện."
Hai người chậm rãi ngồi xuống, Chung Ly vẫn một mực nắm tay Chu Tô không buông từ lúc nãy đến giờ.
Mấy lần Chu Tô cố gắng rút tay ra nhưng không thành nên cũng mặc kệ, mặc anh ấy muốn làm gì thì làm: "Có chuyện gì anh mau nói đi, em còn phải lên máy bay."
"Chu Tô…" dáng vẻ Chung Ly thực sự rất chật vật: "Hôm nay có bao nhiêu người nói lời chúc mừng anh này nọ nhưng trong lòng anh lại không vui vẻ nổi, anh không muốn nghe những lời chúc phúc như vậy."
"Cho nên anh chạy tới đây? Chung Ly, tại sao anh lại hành xử như vậy? Cứ như trẻ con ấy." Chu Tô thừa lúc Chung Ly thất thần vội rút tay mình về.
"Nhất định phải đi sao? Chu Tô, rốt cuộc em vẫn quyết định đi sao?"
Chu Tô nhìn thẳng vào khuôn mặt đẹp trai nhưng tràn đầy sự cô đơn chán chường của Chung Ly, trong lòng tràn đầy xót xa.
Trời cũng đã sáng, đã đến lúc phải tỉnh mộng và nói lời tạm biệt thôi.
Ngồi trong xe của Phương Đại Đồng, đầu tựa hẳn lên ghế, đưa mắt nhìn vô hồn vào những cảnh vật vút qua vùn vụt ngoài cửa kính xe, đáy lòng Chu Tô trống rỗng.
Phương Đại Đồng nhìn thấy vẻ mặt sa sút của Chu Tô nên vươn tay nắm lấy tay cô: "Không phải suy nghĩ gì nhiều đâu, mọi chuyện bên kia anh đã sắp xếp xong xuôi."
Chu Tô hơi mơ hồ quay đầu lại nói mấy chữ: "Ừ, cám ơn." Tiếp sau đó lại quay đầu nhìn ra phía cửa kính xe, không nói gì nữa.
Phương Đại Đồng muốn nói gì đó nhưng lại thôi, cũng xoay đầu nhìn ra ngoài, cứ để cô ấy nhìn thật kỹ, lần này rời đi đoán chừng sẽ không được nhìn thêm lần nữa.
Ở phòng chờ, Chu Tô tay cầm ly trà yến mạch ấm mà Phương Đại Đồng mua vân vê miệng cốc nhưng đầu óc lại giống như đang bay về cõi mộng.
"Nghĩ gì thế?" Phương Đại Đồng vẫy vẫy tay trước mặt Chu Tô.
Giật mình hoàn hồn, Chu Tô lắc đầu: "Không có."
Giơ tay lên xem đồng hồ, Chu Tô hỏi: "Bao lâu nữa chúng ta sẽ lên máy bay?"
"Chừng 20 phút nữa, cứ ở đây nghỉ ngơi một chút, không khí nơi này tốt cho sức khỏe của em hơn là trên máy bay."
Chu Tô dùng tay vân vê những đường lượn sóng trên ly yến mạch, sau đó nhấp một ngụm, nói: "Lúc này chắc là Chung Ly và Tần Nhiễm Phong đã bắt đầu chuẩn bị khai tiệc."
Phương Đại Đồng chớp mắt, ngừng một chút mới nói: "Không đến mười tiếng đồng hồ là chúng ta có thể đến Pháp, chờ thu xếp ổn thỏa, anh sẽ đón mẹ em qua luôn."
Đối với chuyện Phương Đại Đồng mất tự nhiên nói sang chuyện khác, Chu Tô không có ý phản đối cũng không nói gì mà chỉ ngồi yên lặng chờ đợi, chờ máy bay sẽ mang cô đi khỏi nơi đau thương này.
"Có lẽ máy bay sẽ cất cánh trong vòng mười phút nữa thôi nên chúng ta lên máy bay đi." Phương Đại Đồng một tay xách va ly hành lý một tay cầm tay Chu Tô, đỡ cô đứng dậy.
Chu Tô theo bản năng gật đầu, lững thững đi theo Phương Đại Đồng về phía cửa vào. Đi tới quầy kiểm soát vé, Chu Tô không nhịn được quay đầu lại, trái tim trĩu nặng, giống như bị treo vào hàng nghìn tảng đá, cổ họng khô khốc đến nỗi dù nuốt ngụm nước bọt cũng đau đớn.
Nhưng mà cô nhất quyết sẽ không khóc nữa, hôm qua đã nói lời từ biệt với tất cả rồi.
Tạm biệt, mảnh đất nơi tôi sinh ra và lớn lên, tạm biệt những người tôi yêu thương. Yêu tất cả mọi người.
"Được rồi, vào đi." Phương Đại Đồng kéo tay Chu Tô.
Quay đầu không nhìn lại phía sau nữa, Chu Tô xốc chiếc túi bên người lên, nhấc chân.
"Chu Tô! Chu Tô, em không thể đi, em trở lại cho anh!"
Chu Tô rơi vào trạng thái thất thần mấy giây, sau đó cúi đầu cười khổ, bây giờ còn sinh ra ảo giác nữa chứ.
"Chu Tô, nghe như có giọng Chung Ly phải không?" Phương Đại Đồng dừng bước hỏi Chu Tô.
Không phải là ảo giác, đến Phương Đại Đồng cũng nghe nên là Chung Ly, nhất định là Chung Ly!
Chu Tô thả phịch chiếc túi xách trong tay xuống đất, xoay người nhìn chằm chằm vào đám đông.
Chung Ly đang dùng hết sức lực chạy về hướng này, đầu đầy mồ hôi, vốn mặc một thân tây trang rất trang trọng nhưng bây giờ nhìn thế nào cũng chỉ hình dung đến hai chữ thảm hại.
Rõ ràng là anh chạy tới từ nơi tổ chức lễ đính hôn.
Hung hăng tháo chiếc nơ trên cổ áo, nhao nhác nhìn vào đám đông vô định không ngừng hét lớn: "Chu Tô! Chu Tô! Em mau ra đây, anh chưa đồng ý, làm sao em có thể quay lưng như vậy?"
Chu Tô dùng hết sức lực bịt miệng mình lại, đầu cũng không dám ngẩng lên, chỉ sợ trong phút chốc sẽ òa khóc gọi tên Chung Ly.
Phương Đại Đồng nhìn chăm chú vào người đàn ông đứng lẫn giữa đám đông, không ngừng gào thét kia, chợt nhớ tới lần đầu tiên nhìn thấy Chung Ly, bộ dạng anh ta lúc đó rất anh tuấn khôi ngô, phong thái tự tin đầy mình, thì ra tình yêu thực sự có thể giết chết một người.
Phương Đại Đồng đẩy Chu Tô: "Không nói lời tạm biệt ư?"
Toàn thân Chu Tô phát run, gắt gao lôi kéo ống tay áo của Phương Đại Đồng nói: "Phương Đại Đồng, tôi sợ mình không nhịn được."
"Em có thể, bởi vì em là Chu Tô."
Chu Tô nhìn Phương Đại Đồng một cách nghi ngờ.
"Trong lòng anh, một Chu Tô chân chính sẽ hành động theo hai cách, một là có chết cũng muốn chết trong lồng ngực của chồng mình, nếu không sẽ nói ra được những lời cay độc nhất để người kia chết tâm mà không phải chạy trốn không nói một câu như vậy."
Chu Tô quay đầu nhìn Chung Ly dường như đã phát điên, cả khuôn mặt anh đỏ bừng, tất cả giáo dưỡng cũng như thể diện anh đã ném tất cả qua một bên, hiện giờ giống như một người bị rớt vào đầm lấy không có một cọng rơm cứu mạng.
Gật đầu, Chu Tô đem hành lý cho Phương Đại Đồng: "Anh chờ tôi một chút."
Phương Đại Đồng thoải mái cười một tiếng, gật đầu.
Chu Tô mỉm cười hắng giọng kêu: "Chung Ly, em ở đây!"
Phương Đại Đồng kéo hai va ly hành lý chậm rãi đi tới phòng chờ, nghĩ thầm trị an ở nơi này thật kém, ồn ào như thế mà chả có ai quan tâm, quay đầu lại nhìn Chu Tô một chút nghĩ, có lẽ lại phải giao cô ấy lại cho người đàn ông kia rồi.
Chung Ly nghe giọng Chu Tô thất thần mất mấy giây nhưng rất nhanh lại nở một nụ cười vui vẻ nhìn về phía Chu Tô.
Sợi dây thắt chặt trái tim Chung Ly trong phút chốc được tháo gỡ, vội vàng chạy tới, ôm chặt lấy người phụ nữ mình yêu, thật muốn, thật muốn, cứ như vậy mà nhét cô vào túi mình.
Chu Tô hơi khó thở, cố đẩy tay Chung Ly: "Lỏng tay một chút, em thở không nổi."
Chung Ly mừng rỡ kéo tay Chu Tô, vui mừng nói: "Cũng may, may mà em không đi, em thật sự không đi."
Chu Tô lúng túng cười cười, cúi đầu nghĩ, như thế này quả thật không giống Chung Ly thường ngày một chút nào cả.
"Đáng lẽ giờ này anh không nên ở đây." Chu Tô ngẩng đầu nhìn Chung Ly, bình tĩnh nói.
Nụ cười của Chung Ly hơi cứng lại, nhìn thẳng vào mắt Chu Tô nói: "Anh muốn ở đây thì sẽ ở đây thôi." Lời nói của anh giống như một đứa bé giận dỗi.
"Còn mấy phút nữa là em phải lên máy bay rồi, có chuyện gì anh mau nói còn nếu không có chuyện gì thì em đi đây."
Vẻ mặt Chung Ly tối sầm, nhẹ giọng nói: "Anh có một chuyện muốn nói với em."
Chu Tô nhìn xung quanh, chỉ vào hàng ghế chờ sát cửa kính nói: "Đến chỗ đó ngồi nói chuyện."
Hai người chậm rãi ngồi xuống, Chung Ly vẫn một mực nắm tay Chu Tô không buông từ lúc nãy đến giờ.
Mấy lần Chu Tô cố gắng rút tay ra nhưng không thành nên cũng mặc kệ, mặc anh ấy muốn làm gì thì làm: "Có chuyện gì anh mau nói đi, em còn phải lên máy bay."
"Chu Tô…" dáng vẻ Chung Ly thực sự rất chật vật: "Hôm nay có bao nhiêu người nói lời chúc mừng anh này nọ nhưng trong lòng anh lại không vui vẻ nổi, anh không muốn nghe những lời chúc phúc như vậy."
"Cho nên anh chạy tới đây? Chung Ly, tại sao anh lại hành xử như vậy? Cứ như trẻ con ấy." Chu Tô thừa lúc Chung Ly thất thần vội rút tay mình về.
"Nhất định phải đi sao? Chu Tô, rốt cuộc em vẫn quyết định đi sao?"
Chu Tô nhìn thẳng vào khuôn mặt đẹp trai nhưng tràn đầy sự cô đơn chán chường của Chung Ly, trong lòng tràn đầy xót xa.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook